Sủng Thê Như Lệnh - Chương 060

☆, Huệ An quận chúa được làm Thái tử phi!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Mùng chín tháng năm Trưởng công chúa Khang Bình cử hành lễ cập kê cho nhị nữ nhi của mình, Mạnh Vân.

 

Ở trước lễ cập kê của Mạnh Vân mấy ngày, phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi mang theo nữ nhi trở về phủ công chúa. Hôm sau Trưởng công chúa Khang Nghi liền dẫn A Uyển tới phủ công chúa ở kế bên.

 

Trưởng công chúa Khang Bình thấy muội muội tới, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười cao hứng, tự mình tới kéo nàng vào phòng khách.

 

-"Hai tỷ muội Tự nhi các nàng đang ở viện Linh Lung, Thọ An tự mình đi tìm các nàng chơi đi..." Trưởng công chúa Khang Bình cười nói với A Uyển, kêu nha hoàn mang nàng đi.

 

A Uyển biết đây là muốn đuổi mình đi để hai tỷ muội tốt có thể dễ dàng nói chuyện… Trong lòng mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng cũng không muốn lưu lại, nghe lời theo sát nha hoàn đi viện Linh Lung.

 

Chờ sau khi A Uyển rời đi, nụ cười trên mặt Trưởng công chúa Khang Bình liền mất đi mấy phần... Bà phất tay để cho nha hoàn bà tử hầu hạ bên trong phòng lui đi ra bên ngoài coi chừng, liền cùng muội muội đại ói khổ thủy*.

 

(Chú thích: đại ói khổ thủy nghĩa là phun nước đắng)

 

-"Trước Trận nhi nhà ta vào cung, hoàng đế kia liền nói với tỷ, đợi vân nhi làm lễ cập kê xong, hắn sẽ hạ chỉ tứ hôn chọn Vân nhi làm Thái tử phi. Không chỉ có Vân nhi, bọn họ còn chọn lựa mấy nhà có quý nữ làm trắc phi cho Thái tử..."

 

Nói tới chỗ này, trong lòng Trưởng công chúa Khang Bình có chút mệt mỏi, trên mặt không khỏi cũng biểu lộ ra mấy phần,

-"Nhị nha đầu của tỷ mặc dù nàng không ôn thuận như tỷ tỷ nàng, cũng không hoạt bát đáng yêu như Tự nhi, nhưng cũng là người tâm tư yếu ớt... Nàng nhìn thanh lạnh trong trẻo lạnh lùng, thật ra thì trong lòng cái gì cũng đều hiểu rõ… Nữ nhân như vậy, nếu là sống quá rõ ràng, nếu là gặp phải chuyện không như ý, cả đời cũng sẽ không sung sướng... Có lúc tỷ cũng tình nguyện nàng giống như hai tỷ muội của nàng, hồ đồ một chút mới tốt..."

 

Trưởng công chúa Khang Nghi vỗ tay bà, nói:

-"Vân nhi là một hài tử thông minh, tỷ phải cao hứng mới đúng."

 

Thông minh một chút, so với ngu dốt thì tốt hơn nhiều, thế gian này nữ tử sống đã không dễ dàng, đặc biệt là nữ nhân trong cung, thông minh một chút mới có khả năng bảo toàn bản thân.

 

Trưởng công chúa Khang Bình lắc đầu, nói:

-"Chỉ sợ nàng thông minh quá sẽ bị thông minh hại, tính tình của nàng quá mạnh mẽ, trong mắt lại không chứa được một hạt cát, làm sao có thể thích ứng được cuộc sống trong cung? Tâm tư của tỷ đây một mực đặt ở trên người nàng, sợ là cả đời đều phải quan tâm nàng..."

 

Trưởng công chúa Khang Nghi rất nhanh hiểu được bản thân mình có nói nhiều cũng vô ích, cái mà Trưởng công chúa Khang Bình cần bây giờ chính là người có thể lắng nghe bà than phiền…..chỉ cần im lặng nghe. Hơn nữa phụ họa mấy câu, để cho bà trút ra những uất khí tích tụ ở trong lòng là được. Mạnh Vân vào cung là chuyện đã được định rồi, không có đường sống chuyển đổi, chỉ có thể tiếp nhận như vậy.

 

Bên kia A Uyển đi theo nha hoàn đi tới viện Linh Lung của Mạnh Vân, trong lòng đang suy nghĩ Trưởng công chúa Khang Nghi đối với lễ cập kê của Mạnh Vân rất coi trọng.

 

Mặc dù không có nói rõ, thế nhưng A Uyển đã làm nữ nhi người ta, ngày ngày sống chung một chỗ cùng công chúa mẫu thân, như thế nào không phát hiện công chúa mẫu thân biểu hiện ôn nhu dị thường, hẳn là đối với lễ cập kê của Mạnh Vân hết sức chú trọng, còn đặc biệt trước khi hồi phủ công chúa, đem một bộ trang sức minh nguyệt quý báu lưu đáy rương làm lễ vật cho lễ cập kê của Mạnh Vân.

 

Bộ trang sức kia thủ công tinh xảo, nhìn từ xa giống như trăng sáng rực rỡ trên bầu trời, hết sức hoa lệ... Khi còn bé công chúa mẫu thân còn từng cười nói với nàng, chờ tương lai nàng lấy chồng sẽ cho nàng làm lễ vật hồi môn, nhưng bây giờ lại lấy ra làm lễ vật cho lễ cập kê của Mạnh Vân, để cho A Uyển từ trong đó đánh hơi được có gì đó không đúng.

 

Trong lúc nhất thời không hiểu được, A Uyển ngẩng đầu đánh giá phủ công chúa. Một đường đi tới, phát hiện còn chưa tới sinh thần Mạnh Vân, nhưng cả phủ công chúa đã tràn đầy không khí vui sướng, trên mặt mấy nha hoàn bà tử đều là nụ cười nhìn cực kỳ vui vẻ, hiển nhiên là từ trong lòng thật sự cao hứng thay cho chủ tử.

 

Đến viện Linh Lung, A Uyển không cần nha hoàn dẫn đường, liền chạy thẳng tới khuê phòng Mạnh Vân. Nàng chơi với Tỷ đệ Mạnh gia vô cùng thân thiết, thân như huynh đệ tỷ muội, lui tới căn bản cũng không cần phải thông báo, đối với khuê phòng của nhau cũng rất quen thuộc.

 

Chờ A Uyển tới nơi, liền thấy đại nha hoàn Tố Ảnh của Mạnh Vân đang ngồi ở trước tấm bình phong cùng mấy nha hoàn vừa nói chuyện phiếm vừa kéo chỉ thêu, lúc nhìn thấy nàng liền cười rối rít đứng dậy hành lễ.

 

-"Tố Ảnh tỷ tỷ, nhị biểu tỷ các nàng đều ở bên trong à?" A Uyển cười hỏi.

 

-"Dạ, lúc trước Tam cô nương còn nhắc đi nhắc lại người đó!"

 

Tố Ảnh nói xong, liền đứng dậy dẫn nàng đi vào, đồng thời đi pha trà cho nàng.

 

A Uyển vào phòng, liền nhìn thấy Mạnh Vân lười biếng dựa vào kháng bên cạnh cửa sổ, đang thưởng thức một miếng ngọc điêu khắc thành tượng phật trong tay.

 

Vóc người của nàng thon thả, cân đối, ngực to eo thon chân dài, trên người mặc bối tử màu xanh lá đậm, váy vàng nhạt như màu ánh trăng, da trắng xinh đẹp, một đôi tròng mắt thanh đạm đen nhánh, êm đềm như mặt hồ mùa thu, phảng phất như nhìn thấu tâm tư người khác, rạng rỡ chói mắt, ẩn chứa nét đẹp nội tâm.

 

Mạnh Tự ngồi ở bên cạnh nàng, vừa lải nhải nói không ngừng, vừa nhét điểm tâm vào miệng.

 

Mạnh Vân nghe tiểu muội muội nói huyên thuyên câu được câu không, không khí giữa hai tỷ muội rất hài hòa. Một người thanh ngạo như hàn mai, một người xinh đẹp khả ái, hai tỷ muội mỗi người mỗi vẻ, đều là mỹ nhân.

 

Thấy A Uyển đến, hai tỷ muội cũng rất vui vẻ, Mạnh Tự vui vẻ vì lại có thêm một người có thể nghe nàng càm ràm, mà Mạnh Vân cao hứng vì rốt cuộc có thể thoát khỏi tiểu muội muội nói nhiều.

 

-"Nghe nói hôm qua muội trở lại phủ công chúa, ở Ân bá phủ chơi có vui không?"

 

Mạnh Vân xoay người ôm lấy thân thể gầy yếu của A Uyển đặt lên trên giường nhỏ.

 

Mặc dù bộ dáng A Uyển bệnh tật ốm yếu, nhưng bây giờ còn là một tiểu la lỵ khả ái, rất dễ dàng liền có thể khiến cho các tiểu cô nương yêu thích...

 

Mạnh Vân nhìn trong trẻo lạnh lùng, thật ra thì cũng là một cô nương bình thường, có lúc thích bên trái ủng muội muội bên phải ôm A Uyển, hai cái la lỵ cũng ôm, trên mặt sẽ lộ ra dáng tươi cười, để cho người ta có thể cảm giác được nàng vui sướng.

 

-"Tạm được đi..."

 

A Uyển đơn giản thuật lại chuyện mình ở Hoài An bá phủ thường ngày, quả nhiên thấy hai tỷ muội nghe không có gì hứng thú...

 

Bởi vì thân thể A Uyển còn chưa có khôi phục khỏe mạnh lại như người bình thường, hơn nữa cũng là người đã được định, cả ngày không phải ở trong phòng làm trạch nữ, chính là đi dạo trong sân, cuộc sống ngốc nghếch không thú vị, xác thực không có gì để nói!

 

-"Qua hai ngày chính là sinh nhật của Nhị tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ làm xong lễ cập kê, mẫu thân nói đến lúc đó Nhị tỷ tỷ liền có thể đính hôn."

Mạnh Tự rất phấn chấn nói,

-"Không biết về sau nhị tỷ phu là cái dạng gì? Có phải giống như đại tỷ phu….. anh tuấn thành thật đáng tin hay không, aiza..."

 

Tiểu cô nương bị Nhị tỷ tỷ của nàng búng vào cái trán, nhất thời chỉ có thể che cái trán, nước mắt lưng tròng nhìn Nhị tỷ tỷ.

 

-"Muội chỉ là một cái tiểu nha đầu, biết cái gì?" Mạnh Vân lạnh nhạt nói.

 

A Uyển sờ sờ đầu tiểu cô nương đang nghiêng người tới tìm an ủi, nhìn Mạnh Vân một chút! Nàng phát hiện sắc mặt Mạnh Vân thật bình tĩnh, căn bản cảm giác không ra có xấu hổ hay không?

 

Quá bình tĩnh, loại biểu hiện bình tĩnh này, cũng không có giống như những cô nương ở thời đại này vừa bị người nhắc tới hôn sự liền đỏ mặt e thẹn, hận không thể trốn vào trong phòng không gặp người. Để cho A Uyển liên tưởng đến công chúa mẫu thân của mình coi trọng mình, cảm thấy tương lai Mạnh Vân tuyệt đối là một đại nhân vật.

 

Mạnh Tự là một tiểu cô nương không mang thù lại có lòng hiếu kì rất nặng. Sau một lát, lại không nhịn được thò đầu tới gần hỏi:

-"Vậy Nhị tỷ tỷ có nghĩ tới muốn hôn phu là dạng gì không?"

 

Mạnh Vân rũ mắt nhìn nàng, thấy tiểu muội muội nhất quyết không tha, thuận miệng nói:

-"Giống như La dượng vậy."

 

A Uyển sửng sốt một chút.

 

Mạnh Tự cũng ngây ngẩn cả người, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, hưng phấn nói:

-"Dáng dấp La dượng xác thực thật đẹp, nghe nói trong giới huân quý không có mỹ nam tử vượt qua La dượng, thì ra Nhị tỷ tỷ thích dáng dấp mỹ nam tử mà!"

 

A Uyển: .....

 

Nàng cảm thấy ý Mạnh Vân là……thích phò mã phụ thân nhà nàng, cái loại trung khuyển thuộc tính đó đi…..mà không phải thích dung mạo tuấn mỹ của ông.

 

Quả nhiên, liền thấy Mạnh Vân tát nàng một cái, nói:

-"Kẻ ngốc! Dáng dấp đẹp để làm cái gì? Phải nghe lời mới được!"

 

Mạnh Tự: .....

 

A Uyển suy nghĩ một chút, phát hiện dáng dấp phò mã phụ thân nhà nàng tuấn tú lịch sự không nói, nhất là rất nghe lời công chúa mẫu thân nhà nàng! Chỉ cần công chúa mẫu thân nói tốt, cho tới bây giờ ông chưa nói không tốt, chỉ cần công chúa mẫu thân không thích, ông cũng theo không thích. Công chúa mẫu thân không thích ông nhìn nữ nhân khác, ông liền không nhìn.

 

Phò mã phụ thân thỏa mãn yêu cầu là một trung khuyển không cần giải thích.

 

Mạnh Vân quả nhiên thật tinh mắt!

 

Tuy nói làm vãn bối không được dị nghị chuyện thị phi của trưởng bối, nhưng Tỷ muội Mạnh gia đều là kỳ ba, đối với bên ngoài là một đức hạnh, trong nhà là một cái đức hạnh. Cho nên rất nhanh, Mạnh Tự liền từ chỗ Nhị tỷ tỷ nhà nàng hiểu được tại sao Nhị tỷ tỷ cảm thấy La dượng là người tốt nhất, nhất thời nắm chặt tay nói:

-"Vậy sau này muội cũng phải tìm một vị hôn phu giống như La dượng vậy! Vừa đẹp lại vừa biết nghe lời!"

 

Mạnh Vân cười nhạo:

-"Muội…...một tiểu nha đầu tuổi tác bao lớn hả, biết cái gì? Như tỷ thấy, tương lai muội phải tìm một người trầm mặc ít nói mới phải."

 

-"Tại sao?" Trong lúc nhất thời Mạnh Tự không hiểu.

 

A Uyển nghe liền hiểu rõ ý trong lời nói của Mạnh Vân, không nhịn được cười rộ lên. Một cái miệng không ở không luôn lảm nhảm, tự nhiên xứng một vị hôn phu trầm mặc ít lời, vừa có thể bao dung tính tình nàng, như vậy không chỉ có thể bổ sung cho nhau, cũng có thể để cho cuộc sống bớt chút thăng trầm.

 

Mặc dù Mạnh Tự có cái khuyết điểm nhỏ như vậy, nhưng lại là một cô nương hoạt bát đáng yêu để cho người ta thích, có lúc Mạnh Vân nói lời như vậy, đều là muốn tốt cho tiểu muội muội này.

 

Thấy A Uyển cười, Mạnh Tự lại không nhịn được nhào tới hỏi nàng cười cái gì? Chờ lúc nghe được lời của A Uyển, nàng nhất thời thẹn quá thành giận, nhào qua cào Nhị tỷ tỷ nàng.

 

Ba cô nương ở trên tháp chơi đùa, tiếng cười từ cửa sổ truyền đi, để cho bọn nha hoàn đang ngồi bên ngoài tấm bình phong cũng không nhịn được nhìn nhau cười…. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Lúc hai tỷ muội Mạnh gia đang chơi đến vui vẻ. Trong hoàng cung, tẩm cung Phượng Nghi cung của hoàng hậu không khí lại có chút đê mê.

 

Đời này chuyện kiêu ngạo nhất của Hoàng hậu, không phải chính mình xuất thân từ hầu môn, phong cảnh gả cho hoàng đế trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, mà là sinh dưỡng hai hài tử thông minh lanh lợi, hơn nữa còn là trưởng tử trưởng nữ của hoàng đế, đã cho bà không ít thể diện.

 

Làm một mẫu thân, theo hài tử dần dần trưởng thành, bà tự nhiên đối với hôn sự bọn nhỏ cực kỳ quan tâm, đặc biệt là hôn sự Thái tử. Thái tử phi có thể không đơn thuần chẳng qua là con dâu, nếu không ngoài suy đoán, tương lai sẽ còn là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, tự nhiên phải thận trọng.

 

Nhưng là, khi biết hoàng đế cũng không có thương lượng với chính mình, liền định ra nhân tuyển thái tử phi…..hoàng hậu cơ hồ muốn nổ tung.

 

Cho dù là lấy phu là trời, nhưng làm chánh thê, lại là mẫu thân của hài tử, việc hôn sự của hài tử thế nào cũng nên nói trước một tiếng cùng mình, thương lượng một chút, hỏi ý kiến của bà, mà không phải quyết định xong rồi mới đến nói với mình, có vẻ vị hoàng hậu bà đây đơn giản chỉ để bài trí.

 

Còn không phải là vật bài trí sao, hoàng đế căn bản không cân nhắc qua ý nguyện của hoàng hậu.

 

Mặt Hoàng hậu cứng ngắc ngồi ở đàng kia, Văn Đức đế bưng chung trà từ từ thưởng thức, chờ hoàng hậu hồi thần.

 

Hoàng hậu yên lặng nhìn gương mặt tuấn tú bình tĩnh của hoàng đế, bà hơi rũ mí mắt trước cặp mắt uy nghiêm của ông. Cuối cùng bà cũng không có dũng khí ầm ĩ với ông, bà chỉ đành phải cứng đờ nói:

-"Hoàng thượng đã quyết định khi nào? Thật ra thì trừ Huệ An ra, trong kinh thành này còn có rất nhiều cô nương tốt! Giống như cô nương của phủ An Quốc Công, Trấn Nam hầu, Thừa Ân Công cũng tốt..."

 

-"Phải, đều tốt! Bất quá thái tử phi chỉ có một, trẫm cảm thấy Huệ An là một hài tử tốt, nàng cũng là nhìn Huệ An lớn lên, nên biết nàng có cái phẩm tính gì!" Văn Đức đế lãnh đạm nói.

 

Nghĩ đến Mạnh Vân một bộ dáng trong trẻo lạnh lùng, mặc dù danh quý là quận chúa, tính tình lại có chút cao ngạo, hoàng hậu liền có chút bất đắc dĩ. Thật ra bà thích cô nương phủ Thừa Ân Công nhà mẹ đẻ của mình hơn! Nàng ôn nhu thức thời, biết cách nói chuyện, lại biết lấy lòng chính mình người làm cô cô này.

 

Biết Hoàng thượng năm nay sẽ chọn thái tử phi cho nhi tử, cho nên khoảng thời gian này bà một mực cho gọi cô nương nhà mẹ vào cung nói chuyện, vì chính là khiến cho nàng lộ diện ở trước mặt Thái hậu cùng nhi tử, để cho bọn họ biết cô nương phủ Thừa Ân Công có thể làm thái tử phi.

 

Nhưng là, kế hoạch này lại bị hoàng đế làm rối loạn.

 

Hoàng hậu có chút không cam lòng, ngập ngừng nói:

-"Có phải là quá qua loa hay không..."

 

-"Mẫu hậu cũng đã đồng ý!"

Văn Đức đế buông chung trà trong tay, nói:

-"Diệp nhi là trưởng tử của trẫm, cũng là Thái tử, tất nhiên trẫm phải tính toán thật tốt cho hắn. Cho nên, Huệ An là người thích hợp nhất!."

 

Nói xong, nhìn bộ dáng mê mang không hiểu kia của hoàng hậu, Văn Đức đế không nhịn được lấy tay ấn ấn trán mình. Nếu Trịnh quý phi nghe ông nói như vậy, đã sớm có thể lĩnh hội ý tứ của ông, ngược lại là hoàng hậu, rất nhiều chuyện cần phải nói rõ ràng huỵch toẹt bà mới hiểu được, quả thật ngu không chịu nổi.

 

Bất quá, hoàng hậu ngu xuẩn như vậy cũng tốt, trên triều cùng hậu cung đều cần bình yên, có một hoàng hậu ngu xuẩn cũng tỉnh tâm.

 

Mặc dù Hoàng hậu không hiểu rõ ý tứ của hoàng đế, nhưng là phu thê gần hai mươi năm, thấy thần sắc của ông không đúng, liền hiểu có lẽ chính mình lại huyên náo khiến ông không vui, chỉ đành phải không cam không nguyện chấp nhận chuyện này, lại nói:

-"Vậy chuyện trắc phi của thái tử thì sao? Liệu Hoàng thượng đã có nhân tuyển gì chưa?"

 

Văn Đức đế nhìn bà, thấy hoàng hậu đang thăm dò, liền nhắm mắt lại, nói:

-"Thân thể Diệp nhi không tốt, lần trước thái y có bắt mạch cho hắn, nói hắn mấy năm này không thích hợp gần nữ sắc, cho nên trẫm cảm thấy, trước phong thái tử phi, còn chuyện trắc phi…..đợi sau này thân thể hắn khá hơn rồi hãy tính."

 

-"A..." Hoàng hậu khô khan đáp một tiếng.

 

Văn Đức đế không nhịn được lại nhìn về phía hoàng hậu. Mặc dù năm nay hoàng hậu đã qua bốn mươi tuổi, nhưng được bảo dưỡng tốt, nhìn cũng giống phụ nhân xinh đẹp chừng ba mươi tuổi. Hoàng hậu có thể sinh ra Thái tử tú nhã vô song như vậy, dĩ nhiên là dáng dấp của bà cũng không kém! Chỉ tiếc, bà ăn nói vụng về ngu dại, không đủ cơ trí, cho dù hết sức xinh đẹp cũng bị bộ dáng đờ đẫn làm giảm đi mấy phần.

 

Lúc còn trẻ Văn Đức đế cũng đã sủng ái bà một thời gian, chỉ tiếc gỗ mục không thể đẽo, suy tư của hai người không cùng cấp bậc. Cuối cùng Văn Đức đế không có biện pháp câu thông với bà, phu thê liền dần dần xa lánh, theo thời gian, mỹ nhân hậu cung càng ngày càng nhiều, hoàng hậu cũng dần dần già đi.

 

-"Hoàng hậu nghỉ ngơi đi, trẫm còn có chánh sự..." Dứt lời, Văn Đức đế liền đứng dậy rời đi.

 

Hoàng hậu vội vàng đứng dậy cung tiễn hoàng đế, chờ sau khi ông rời đi, nghĩ đến chuyện hoàng đế nói lúc trước, bà tức giận đến đau ngực. Càng làm cho bà tức giận là, hoàng đế mới từ Phượng Nghi cung đi ra ngoài không lâu, rõ ràng nói là có chánh sự, mà lại nhấc chân đi ngay tới cung Chiêu Dương, thiếu chút nữa làm bà xé nát khăn tay.

 

Lúc Công chúa Thanh Ninh tới, liền thấy bộ dáng hận đến cắn răng nghiến lợi của mẫu thân, trong lòng cả kinh, vội vàng chạy tới ngồi bên cạnh hoàng hậu, lo lắng hỏi:

-"Mẫu hậu, ngài làm sao vậy? Lúc nãy phụ hoàng đã nói cái gì?"

 

Hoàng hậu trong lòng ủy khuất, nói cùng nữ nhi:

-"Hoàng thượng đã sớm vì Diệp nhi chọn xong thái tử phi, lại không cho ta biết một tiếng..."

 

-"Cái gì?" Công chúa Thanh Ninh thất kinh, bất chấp an ủi bà, hỏi vội: "Phụ hoàng đã chọn ai?"

 

-"Là Huệ An nhà Khang Bình." Hoàng hậu cực kỳ tín nhiệm nữ nhi này, loại chuyện như vậy dĩ nhiên là muốn nói cùng nữ nhi, dù sao nữ nhi cũng rất hiểu chuyện, sẽ không tiết lộ ra ngoài.

 

Công chúa Thanh Ninh nghe xong vừa mừng vừa sợ, đồng thời cũng vui vẻ dùm Thái tử ca ca. Thái tử ca ca của mình sống ở trong cung này cũng không dễ dàng, nàng luôn muốn ca ca mình vui vẻ một chút! Khi biết ca ca ái mộ Mạnh Vân, mặc dù cảm thấy Mạnh Vân không phải là nhân tuyển tốt nhất, nhưng nàng vẫn muốn Thái tử ca ca như ý. Không nghĩ tới thái tử phi lại sẽ là Mạnh Vân, Công chúa Thanh Ninh từ trong lòng vô cùng vui vẻ.

 

Hoàng hậu thấy bộ dáng vui mừng của nữ nhi, nhất thời không vui nói:

-"Con vui vẻ như thế làm chi?"

 

Công chúa Thanh Ninh cười nói:

-"Nữ nhi là vui mừng cho Thái tử ca ca. Thái tử ca ca đã lớn tuổi, vốn nên cưới thái tử phi, hiện nay đã định ra, con cũng coi là đã trút được một phần tâm sự, nữ nhi dĩ nhiên là vui vẻ."

 

Hoàng hậu gian nan nói:

-"Nhưng Bổn cung thích cô nương nhà cữu cữu của con."

 

Tươi cười trên khuôn mặt Công chúa Thanh Ninh cứng đờ, ánh mắt lộ ra giễu cợt, nhà cữu cữu bọn họ bất quá bởi vì là mẫu tộc của hoàng hậu mới được phong làm Thừa Ân Công, tử tôn vốn không có bản lãnh gì! Nếu để cho cô nương phủ Thừa Ân Công thành thái tử phi, sợ rằng không chỉ sẽ không trở thành trợ lực cho Thái tử, mà ngược lại sẽ làm liên lụy Thái tử.

 

Cho nên, vẫn là Mạnh Vân tốt hơn.

 

Hoàng hậu thấy nữ nhi không nói lời nào, lại tiếp tục nói:

-"Phụ hoàng con lần này chỉ chọn thái tử phi cho ca ca con, lại không có trắc phi, đơn giản là keo kiệt cho diệp nhi. Cho dù thân thể Diệp nhi không tốt, cũng có thể trước nạp người vào, sau này thân thể khỏe hơn là không được sao..."

 

-"Mẫu hậu!" Công chúa Thanh Ninh nhức đầu cắt đứt lời bà, "Phụ hoàng làm như vậy là đúng!."

 

Hoàng hậu nhất thời tức giận,

-"Tốt chỗ nào hả? Rõ ràng là đang làm ca ca con khó coi!"

 

Công chúa Thanh Ninh: =__=! Đầu thật là đau, thật là không thèm nói nhiều nửa câu.

 

Hơi trễ một chút, Công chúa Thanh Ninh lặng lẽ cho người đưa tin đến Đông cung.

 

Thái tử đang ngồi dưới đèn lưu ly, xem tờ giấy nhỏ muội muội cho người đưa tới, trên gương mặt tuấn tú nhã trí lộ ra vui vẻ như trút được gánh nặng.

 

Ngay sau ngày Trưởng công chúa Khang Bình cử hành lễ cập kê cho Nhị nữ nhi, trên triều đình truyền đến tin tức, hoàng đế tự mình khâm điểm, sắc phong nữ nhi Trưởng công chúa Khang Bình —— Huệ An quận chúa làm thái tử phi, hai năm sau sẽ cử hành hôn lễ.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 14/08/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts