Sủng Thê Như Lệnh - Chương 081

☆, Vệ Huyên chính là một người điên, không thể lấy ánh mắt bình thường mà đối đãi…..

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Chuyện Ngũ hoàng tử bị Vệ Huyên ném xuống nước, mặc dù có Vệ Huyên đường đường chính chính tỏ vẻ, đây là nguyện thua cuộc, nhưng mà vẫn để cho từ trong lòng người tỏa ra một luồng hơi lạnh, đồng thời cũng ý thức được Thụy Vương thế tử có thể có bao nhiêu càn quấy.

 

Đơn giản là một hung thần sát tinh không hơn không kém.

 

Bởi vì chuyện này, người tới đây chúc thọ Lão phu nhân Uy Viễn Hầu cũng không ở lâu, Lão phu nhân Uy Viễn Hầu cũng không có giữ bọn họ lại, sau khi tiễn khách nhân rời đi, liền đi xử lý chuyện Ngũ hoàng tử.

 

Nói thế nào, Uy Viễn Hầu phủ cũng là nhà mẹ đẻ Trịnh quý phi, đồng thời cũng là ngoại tổ gia Thụy Vương thế tử, người ở bên ngoài xem ra, nếu như phe phái Trịnh quý phi cùng Vệ Huyên không hợp, quả thực là Uy Viễn Hầu phủ bị kẹp ở giữa, trong ngoài không được lòng người.

 

Đợi đưa khách nhân đi, Tam hoàng tử cũng mang theo Ngũ hoàng tử, Tam công chúa hồi cung, thì Uy Viễn Hầu vội vàng chạy tới thỉnh an lão phu nhân, đặc biệt xin chỉ thị nên làm cái gì, cũng không thể để cho người trong cung phẫn nộ Uy Viễn Hầu phủ, thật đúng là khiến cho người ta chế giễu.

 

Uy Viễn Hầu thấp thỏm nói:

-“Mẫu thân, bất kể nói thế nào, đó cũng là hoàng tử, Trịnh quý phi lại là quý phi được sủng ái trong cung, Huyên Nhi thật sự là không nên làm bậy như vậy, đây không phải khiến cho người ta chê cười Uy Viễn Hầu phủ sao?

 

Uy Viễn Hầu lo lắng không thôi, hắn cả đời sống ở dưới bóng tối mẫu thân cường thế, lá gan giống như phụ thân của hắn vậy, cũng không thế nào lớn, mới dựa vào mẫu thân cầm giữ cái nhà này. Mặc dù phụ thân qua đời, hắn thừa kế tước vị trở thành Uy Viễn Hầu, thế nhưng trong một ít chuyện lớn, đa số vẫn là lão phu nhân làm chủ.

 

Hiện nay, Vệ Huyên lại ở trong nhà chính mình càn quấy, truyền vào trong cung, nếu là Trịnh quý phi không thông cảm, tới chỗ hoàng đế khóc lóc kể lể, hoàng đế thiên nộ với Uy Viễn Hầu phủ thì làm sao bây giờ?

 

Uy Viễn Hầu lo lắng không nhìn thấy trong mắt lão mẫu thân lướt qua khinh miệt cùng hận ý, chờ lúc hắn ngẩng đầu nhìn lại, tìm lão phu nhân cho chủ ý, vẻ mặt Lão phu nhân Uy Viễn Hầu bình thản, nói:

-“Nếu sự tình đã xảy ra, nói nhiều vô ích, ngày mai liền để cho thê tử ngươi vào cung thỉnh tội cùng Trịnh quý phi thôi.

 

-“Nếu như quý phi nương nương trách tội thì sao?

Uy Viễn Hầu thấp thỏm hỏi,

-“Huống chi đó là hoàng tử, còn có chỗ Hoàng thượng kia...

 

Lão phu nhân Uy Viễn Hầu nhận lấy nước trà Lệ ma ma bưng tới nhấp miệng, mí mắt hơi rũ, nói:

-“Nàng sẽ không! Về phần chỗ Hoàng thượng kia, không cần phải lo lắng, Hoàng thượng vẫn là thương Huyên Nhi.

 

Uy Viễn Hầu:

???

 

Trong đầu Uy Viễn Hầu tràn đầy dấu hỏi, muốn lại hỏi rõ, nhìn thấy trên mặt lão phu nhân hiện lên vẻ mệt mỏi, chỉ đành phải hậm hực hờn dỗi rời đi.

 

Rời khỏi viện lão phu nhân, Uy Viễn Hầu không nhịn được lau mồ hôi, thật sự là không cách nào hiểu ý trong lời nói của mẫu thân.

 

Uy Viễn Hầu phủ tuy là nhà mẹ đẻ Trịnh quý phi, thế nhưng bọn họ đều biết, Trịnh quý phi đối với Uy Viễn Hầu phủ không có tình nghĩa thâm hậu gì, nhiều nhất cũng chỉ là phần tình ban đầu Uy Viễn Hầu phủ đề bạt bà, trong lòng lại không đem Uy Viễn Hầu phủ làm thành nhà mẹ đẻ bà có thể dựa.

 

Cho nên Ngũ hoàng tử ở chỗ này phát sinh chuyện bực này, Trịnh quý phi làm sao không tức giận đây?

 

Về phần Văn Đức đế, cho dù thương yêu Vệ Huyên đi nữa, nói vậy cháu cũng không thân hơn hài tử thân sinh mà?

 

Không chỉ có Uy Viễn Hầu nghĩ như vậy, Lệ ma ma cũng có chút bận tâm, hỏi:

-“Lão phu nhân, chỗ Hoàng thượng thật có thể như vậy sao? Nếu như thế tử bị trách tội...

 

Lão phu nhân Uy Viễn Hầu nở nụ cười, nói:

-“Ngươi hãy yên tâm, bây giờ Trịnh quý phi cũng không dám làm gì, thậm chí nàng sẽ đích thân khuyên Hoàng thượng, Huyên Nhi nhiều nhất cũng chỉ là bị phạt nhẹ thôi, tất sẽ không phạt nặng.

 

Sau đó bà cười lạnh, nói:

-“Nếu như năm đó nàng đã dám ra tay, thì bây giờ phải gánh hậu quả.

 

Lệ ma ma thấy căm hận trên mặt lão phu nhân, trong lòng hơi rét, nhất thời hiểu năm đó Thụy Vương đích phi chết, sợ rằng thoát không khỏi liên quan cùng Trịnh quý phi.

 

Có một số việc không cần phải nói quá rõ, như vậy bắt bí địch nhân càng tốt hơn. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

A Uyển theo mẫu thân cùng rời đi Uy Viễn Hầu phủ.

 

Trước khi lên xe ngựa, nàng không nhịn được quay đầu liếc nhìn Vệ Huyên một cái, hắn cũng nhìn sang, hướng nàng mỉm cười, gió xuân nhấc lên áo bào màu đỏ xẩm của hắn, màu sắc nồng đậm xẹt qua tảng đá xanh, khiến cho mặt mày hắn trở nên ý vị sâu xa.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi quay đầu lại, thấy dáng dấp nữ nhi không có chút tinh thần, hướng Vệ Huyên gật đầu một cái, liền lôi kéo A Uyển cùng nhau lên xe ngựa, sau đó ôm nàng vào trong lòng.

 

-“Con lo lắng cho Huyên Nhi à?

 

A Uyển cúi đầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng, mặc dù lúc trước Vệ Huyên nói rất tùy ý, thế nhưng nghĩ đến hoàng đế trong cung, A Uyển vẫn là lo lắng. Tâm tư Thái hậu có thể đoán ra, thế nhưng hoàng đế rốt cuộc là nghĩ như thế nào, không ai có thể hiểu. Lần này Vệ Huyên trước bao nhiêu đôi mắt nhìn trừng trừng mà ném Ngũ hoàng tử vào trong nước, còn ngăn cản người đi cứu hắn… Nói nặng một chút, có thể nói hắn cố ý mưu hại hoàng tử cũng được, Văn Đức đế tuy là hoàng đế, thế nhưng là một vị phụ thân, nếu như ông quyết tâm, kết quả của Vệ Huyên không cần nói cũng biết, chính là có Thụy Vương che chở, sợ rằng Thụy Vương đối mặt hoàng đế, cũng không làm gì được đi?

 

Trưởng công chúa Khang Nghi không nhịn được nở nụ cười nói,

-“Đứa nhỏ ngốc, mặc dù Huyên Nhi làm việc càn quấy, nhưng cũng không phải là không có đầu óc, nhiều nhất chẳng qua là bị một ít tội thôi, hắn sẽ toàn thân trở ra. Hơn nữa, đừng quên còn có Thái hậu cùng Thụy Vương đấy!

 

Chuyện này nói lớn ra là Vệ Huyên cố ý mưu hại hoàng tử, thế nhưng nói nhỏ đi, cũng có thể nói huynh đệ bọn họ đùa giỡn.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không lo lắng cho Vệ Huyên, mấy năm qua bà cơ hồ là nhìn Vệ Huyên lớn lên, tiểu hài tử này có bao nhiêu cân lượng bà còn không biết sao? Nhìn càn quấy, thật ra thì rất nhiều chuyện lại khá có chừng mực, mặc dù không biết Vệ Huyên hôm nay vì sao phải làm chuyện như vậy, có thể tưởng tượng tất cũng là có nguyên nhân, nhìn xem là được.

 

Tại lúc Trưởng công chúa Khang Nghi trấn an nữ nhi, Thụy Vương cũng nhận được tin tức, biết nhi tử lưu manh của mình lại làm ra chuyện như vậy, cơ hồ tức muốn chết, lập tức từ quân doanh về phủ.

 

Sau khi ông về đến phủ, nhìn thấy nhi tử lưu manh đang ngồi ở trong phòng khách chờ ông, bên cạnh nhi tử lưu manh còn nằm úp sấp tiểu nhi tử ba tuổi, hai huynh đệ đang chơi ném thẻ vào bình rượu, một đứa ném, một đứa đi nhặt, chơi đến không lớp lang không điều lệ.

 

Nếu như nhìn theo hướng tốt, ông ở tuổi già còn có thể an lòng, tuy rằng trưởng tử đem tiểu nhi tử làm món đồ chơi chơi, nhưng cũng coi là chiếu cố tiểu nhi tử, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy trưởng tử thật là lưu manh đến khiến cho người ta muốn đánh một trận.

 

Nhìn thấy ông trở về, hai huynh đệ một đứa lãnh đạm một đứa mềm yếu.

 

-“Phụ vương…” Nhị thiếu gia Thụy Vương phủ non nớt kêu.

 

Thụy Vương sờ đầu tiểu nhi tử một cái, để cho bà vú ôm hắn đi xuống, liền nói với Vệ Huyên:

-“Nhìn ngươi ngày hôm nay làm ra chuyện tốt, ngươi còn có mặt mũi trở về?

 

Vệ Huyên lãnh đạm đáp lại,

-“Đây là nhà của ta, ta làm sao không thể trở về?

 

-“Trở về làm cái gì? Ngươi phải tiến cung thỉnh tội với Hoàng thượng mới đúng!.

 

-“Biết, phụ vương đi đi.

 

Thụy Vương:

.....

 

Thụy Vương bị hắn chọc, tức giận đến gần chết, thế nhưng đối với dáng dấp khó chơi của hắn cũng không thể làm gì! Đánh hắn một trận sao, hắn đã trưởng thành, chạy thật nhanh, chỗ nào có thể đánh được hắn?

 

Thụy Vương vung roi đuổi theo hắn nửa vương phủ, cuối cùng chỉ có thể thở hồng hộc dừng lại, sau đó làm bộ trở về phòng để cho hạ nhân thay quần áo cho ông, thừa dịp sắc trời không muộn, ông phải tiến cung thỉnh tội với hoàng đế.

 

Ngày hôm nay nhi tử lưu manh làm ra chuyện này, chính là có rất nhiều cớ, thế nhưng cũng phải tiến cung bồi tội với hoàng đế, nếu không ngày mai sẽ phải bị những tên Ngự sử ăn no không có chuyện làm phun chết.

 

Dĩ nhiên, cũng không phải một mình Thụy Vương tiến cung, mà là xách Vệ Huyên cùng vào, lần này ngược lại Vệ Huyên không có chạy, mà là ngoan ngoãn cùng ông tiến cung. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Trong Nhân Thọ cung, Thái hậu nghe nói chuyện này xong, hơi nheo mắt lại.

 

Cuối cùng, Thái hậu chỉ nói:

-“Biết rồi, đi xuống đi.

 

Cung nhân đến báo lại trong lòng không rõ, tựa hồ lại có chút lý giải, biết vâng lời lui ra. Ra khỏi Nhân Thọ cung, xoay người liền đi báo với chủ tử.

 

Mà Thái hậu phản ứng như vậy, nhìn ở trong mắt của mấy phi tần hậu cung, liền biết Thái hậu ở bề ngoài là hai bên không giúp bên nào, thật ra thì trong tối là khuynh hướng Vệ Huyên, cho nên bà cái gì cũng không có bày tỏ.

 

Về phần sau khi cung nhân rời đi, Thái hậu nói cùng Lãnh ma ma là ma ma tâm phúc của mình, dĩ nhiên là không người biết được.

 

Thái hậu nói với Lãnh ma ma:

-“Ngươi đi tra một chút, sự tình Thụy Vương đích phi năm đó, có phải có liên quan với Trịnh quý phi hay không? Uy Viễn Hầu phủ có biết chuyện này không?

 

Lãnh ma ma thấp giọng vâng dạ, nhưng tâm tư lại xoay chuyển, rõ ràng Thái hậu đây là hoài nghi có phải Lão phu nhân Uy Viễn Hầu tra được cái gì hay không, sau đó tiết lộ chuyện này cho Thụy Vương thế tử, mới để cho hôm nay hành vi Thụy Vương thế tử quá khích.

 

Thái hậu không lên tiếng, các cung nhân ngoại trừ nhìn có chút hả hê ra, liền không chú ý nữa, ngược lại Trịnh quý phi trong Chiêu Dương cung, tâm lạnh nửa đoạn.

 

Trong dĩ vãng Vệ Huyên cùng Ngũ hoàng tử đấu đến đấu đi, cũng chỉ là tiểu hài tử đánh lộn, không dám huyên náo quá ác, hoàng đế cũng không thèm để ý.

 

Thế nhưng lần này Vệ Huyên ở trước mặt mọi người ném người vào trong hồ, còn không cho người cứu hắn, căn bản là không nể mặt mũi, cái này làm sao không khiến cho bà kinh hãi? Nếu như thật sự trở mặt với Vệ Huyên, Thụy Vương nhất định phải bảo vệ nhi tử của mình, nếu như sau này Thụy Vương ngã về Thái tử...

 

Nghĩ tới đây, Trịnh quý phi đột nhiên đứng lên, bà không thể để cho sự tình phát triển trở thành như vậy.

 

-“Mau, thay y phục cho Bổn cung, Bổn cung phải đi thỉnh an Hoàng thượng.

 

Bất kể Vệ Huyên là có ý gì, hiện tại không phải là thời điểm trở mặt, bà càng không thể để cho phe phái Thái tử lớn mạnh, tránh cho cố gắng những năm này thành dã tràng xe cát. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Tẩm điện Đông cung.

 

Thái tử dựa lưng vào gối đầu, sắc mặt có chút tái nhợt, thỉnh thoảng ho khan vài cái.

 

Thái tử lại bị bệnh, mà thái tử phi bởi vì phải chăm sóc Thái tử, cho nên ngày mừng thọ Lão phu nhân Uy Viễn Hầu, phu thê Thái tử đều không có tới, chỉ cho thái giám đưa hậu lễ tới.

 

Uy Viễn Hầu phủ là mẫu tộc hoàng đế, vô luận mấy năm này khiêm tốn thế nào, tôn tử lại yếu đuối, vậy cũng không thể thất lễ, nếu không đó là đánh vào mặt hoàng đế.

 

Bất quá, lúc này Thái tử trái lại may mắn chính mình bị bệnh, mới không có trộn lẫn vào.

 

Mạnh Vân bưng thuốc đút Thái tử uống thuốc, thấy hắn mặt không đổi sắc uống xong một chén thuốc đắng, suy nghĩ một chút, lấy ra một cái lọ lưu ly, từ bên trong cầm ra một viên mật mai đút cho hắn.

 

Thái tử không nghĩ tới miệng mình sẽ bị nàng nhét vào một viên mật mai, nhất thời biểu tình có chút ngốc, mùi vị mật mai chua ngọt tan ra ở trong miệng, rất nhanh liền hòa tan mùi vị thuốc cay đắng, chỉ còn dư lại một vị ngọt ngào chua ngọt, lại không ngọt ngấy đến ê răng, hết sức ngon miệng.

 

Hắn nhớ đây là một trong những thứ ăn vặt mà thái tử phi thích ăn, làm sao nàng đem thức ăn ăn vặt nhét vào trong miệng của mình?

 

Mạnh Vân thấy ánh mắt của Thái tử nhìn chằm chằm lọ lưu ly trong tay mình, cho là hắn còn muốn ăn, lại nhét thêm một viên cho hắn, hỏi:

-“Ăn ngon không?

 

Thái tử gật đầu, mùi vị quả thật không tệ.

 

Mạnh Vân nở nụ cười,

-“Đây là Huyên biểu đệ đưa cho Thọ An ăn vặt, nô tì cùng Tự nhi cũng cảm thấy rất ngon, liền từ chỗ Thọ An cầm vài lọ về nhà chính mình ăn, cái lọ này là lúc trước Tự nhi đưa vào cho nô tì, nếu như Thái tử thích, lần sau nô tì lại kêu Tự nhi tới chỗ Thọ An muốn một ít trở lại, cũng dễ để uống thuốc.

 

Trong lòng Thái tử khẽ nhúc nhích, trên mặt cười nói:

-“Huyên Nhi đối với Thọ An đúng là chân tâm.

 

Mạnh Vân cười mà không nói.

 

Uống thuốc xong, thái tử phi liền chấp hành dặn dò của thái y, áp Thái tử lên giường nghỉ ngơi, kể cả tấu chương trong tay hắn cũng lấy đi, rất là nghiêm túc nói với hắn:

-“Thái y nói, điện hạ phải nghỉ ngơi nhiều, không thích hợp phí công.

 

Thái tử thấy mặt nàng nghiêm túc, cười nói ‘được', bị nàng hầu hạ nằm dài trên giường xong, hơi di chuyển vào bên trong một chút, chừa lại một vị trí, để cho nàng lên theo ngủ với hắn,

-“Phong hàn của cô đã gần hết rồi, sẽ không lây cho nàng, tới bồi cô ngủ một lát.

 

Mấy ngày nay bởi vì hắn ngã bệnh, hai phu thê phải chia phòng ngủ, chớ nói chính bản thân Mạnh Vân không có người đem nàng làm gối ôm không quen, Thái tử cũng không quen bên gối không người.

 

Chờ Mạnh Vân nằm dài trên giường xong, Thái tử ôm nàng vào trong lòng, dùng cằm cọ đỉnh đầu của nàng, nói với nàng:

-“Chuyện này nàng làm đúng, không thể để cho mẫu hậu dính vào.

 

Mạnh Vân im lặng nghe hắn nói, rõ ràng hắn đã biết đến việc làm lúc trước của mình rồi, cảm thấy không có gì hay mà giấu diếm, trái lại hoàng hậu nhiều nhất chẳng qua là giận nàng một chút, đảo mắt Thái tử đi nói mấy câu, liền lại sẽ không có chuyện gì.

 

Hoàng hậu rất được ở điểm này, mặc dù luôn là giày vò không tới điểm chết người, rất nhiều chuyện bị người chê cười, thế nhưng đối với người mình không mang thù, biết nghe lời nhi nữ khuyên.

 

Chờ Thái tử ngủ, Mạnh Vân đưa tay sờ sờ mặt hắn, âm thầm tự nhủ, hết thảy rồi sẽ tốt đẹp...

 

Hai người ở Đông cung lấy lý do Thái tử ngã bệnh, không có dính vào những chuyện kia...

 

Mặc dù hoàng hậu muốn nhân cơ hội này làm chút gì, bất quá bởi vì Mạnh Vân đã sớm ngăn cản, chỉ có thể núp ở trong Phượng Nghi cung sinh hờn dỗi, để cho mấy tần phi trong hậu cung rướn cổ lên muốn nhìn náo nhiệt rất buồn bực.

 

Đồng thời buồn bực còn có Thôi Quý Nhân, vì thế xé nát một cái khăn trong tay, chớp mắt một cái, lại tỉnh lại, cũng không tin nàng không thể đánh đổ Trịnh quý phi.

 

Năm đó Trịnh quý phi đã làm thế nào, nàng đúng là có thể tham khảo một chút.

 

Thụy Vương mang theo nhi tử vào cung thỉnh tội, Trịnh quý phi cũng tự mình tới chỗ hoàng đế ngoài sáng khóc kể, trong tối làm gì không ai biết, bất quá cuối cùng Văn Đức đế ngược lại không phạt Vệ Huyên, chỉ bắt hắn ở nhà bế môn tư quá một tháng.

 

Đối với cái kết quả này, tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ lại cũng không ngoài ý muốn, lòng nói lấy Vệ Huyên được sủng ái như thế, có thể làm cho hoàng đế phạt hắn đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm một tháng đã rất đáng gờm, thế nào cũng cảm giác Ngũ hoàng tử là nhận không cái tội này!

 

Hoặc giả Vệ Huyên kỳ thực mới là nhi tử ruột, Ngũ hoàng tử là chất nhi mới đúng.

 

Đây là rất nhiều người lén lút nói đùa, tất nhiên không dám truyền đi, bất quá cũng bởi vì như vậy, Ngũ hoàng tử bị rất nhiều người âm thầm cười nhạo không phải nhi tử hoàng đế, cho nên mới ngay cả một Vương gia thế tử cũng đấu không lại.

 

Ngũ hoàng tử giận đến đau gan nhưng cũng hết cách rồi, nhận không một lần tội, cũng để cho hắn lần nữa nhận một cái dạy dỗ: Vệ Huyên chính là một người điên, không thể lấy ánh mắt bình thường đối đãi. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Nghe nói Vệ Huyên chẳng qua là bị phạt đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm một tháng, để cho A Uyển thở phào nhẹ nhõm…. đồng thời, cũng ý thức được địa vị của hắn ở trong cung thật sự hoàng tử cũng không sánh được.

 

Không chỉ có nàng nghĩ như vậy, rất nhiều người cũng nghĩ như vậy.

 

Trong phủ Đại trưởng công chúa Khánh An, Mạc Như ngồi ở bục đạp chân đấm chân cho Đại trưởng công chúa Khánh An, cắn môi muốn nói lại thôi.

 

Đại trưởng công chúa Khánh An sờ đầu nàng, nói với nàng:

-“Đừng nóng vội, nhất thời đắc ý cũng không phải là cả đời đắc ý, mà nhìn những ngày của hắn, ai có thể cười đến cuối cùng.

 

Mạc Như gật gù, lại nói:

-“Tổ mẫu, Thụy Vương thế tử phách lối như vậy, nếu như hắn thật sự đối đầu với Tam hoàng tử, sợ rằng Tam hoàng tử sau này không dễ chịu.

 

Mà nàng gả tới, thật có thể như nguyện sao? Nghĩ đến Thụy Vương thế tử, không khỏi lại nghĩ tới ở trong hoa viên Uy Viễn Hầu phủ gặp phải Thọ An quận chúa, tuổi còn nhỏ, lại trầm ổn ung dung, nhìn căn bản không giống như một tiểu cô nương mười tuổi, để cho trong lòng nàng có chút phát run.

 

Đại trưởng công chúa Khánh An cười nói:

-“Nếu như ngay cả trải qua một chút khảo nghiệm này cũng không chịu nổi, sau này như thế nào thành đại sự?

 

Mạc Như cắn môi, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.

 

-“Như nhi phải biết, bất kể là Tam hoàng tử hay là Thụy Vương thế tử, bọn họ có thể phong quang phách lối như vậy, đều là Hoàng thượng ban cho, chỉ có Hoàng thượng cao hứng, mới có thể như ý.

 

Nói xong, Đại trưởng công chúa Khánh An thở dài, tâm tư vị đế vương kia, thâm trầm, Vệ Huyên bất quá là một con cờ trong tay ông mà thôi, chính là có thương yêu, cũng không sẽ lướt qua giang sơn của ông, buồn cười tất cả thế nhân xem đều không hiểu.

 

Thấy bộ dáng tôn nữ có chút thất thần, Đại trưởng công chúa Khánh An vỗ vỗ tay của nàng, cười nói:

-“Như nhi chỉ chờ làm Tam hoàng tử phi thôi, ít ngày nữa Hoàng thượng sẽ phải công bố chuyện này.

 

Sau khi Mạc Như nghe xong, mặt tươi cười ửng đỏ, nhớ tới thiếu niên cao lớn vững chãi ở trong rừng hoa anh đào kia, đối mặt Vệ Huyên phách lối, không chút nào lùi, càng tôn lên khí chất anh tư của hắn, khiến cho người không dời nổi mắt.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 08/12/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts