Sủng Thê Như Lệnh - Chương 186

☆, Rốt cuộc A Uyển rõ ràng vì sao mình mang thai…..

Edit + Beta: Đào Mai

 

Vệ Huyên đi tới cách A Uyển còn có hai bước thì đột nhiên ngừng lại, sau đó quay đầu lạnh lùng nói với mấy nha hoàn đứng thẳng bên cạnh:

-“Đi ra ngoài!

 

Thanh Nhã, Thanh Hoàn và các nha hoàn thấy sắc mặt hắn không chỉ không có vui sướng, ngược lại lạnh lẽo hung ác, tâm can khẽ run, nhất thời chân cẳng có chút nhũn ra. Các nàng không biết Vệ Huyên là có ý gì, dĩ vãng cũng không phải chưa thấy qua dáng vẻ hắn tức giận, bất quá bởi vì xưa nay hắn ở trước mặt A Uyển sẽ thu liễm, lại thêm các nàng đều là nha hoàn hồi môn của A Uyển, Vệ Huyên cũng sẽ cho mấy phần mặt mũi, chưa bao giờ gây khó khăn với các nàng, ngược lại không làm sao thấy được dáng vẻ hắn tức giận.

 

Theo lý thuyết, biết được thê tử có thai, làm trượng phu không phải phải vui mừng mới đúng sao? Hơn nữa tình cảm phu thê bọn họ một mực rất tốt, loại thời điểm này không phải phải vui mừng sung sướng sao? Thế nào trong vẻ mặt ngược lại không có vẻ vui sướng, thậm chí nhìn có chút miễn cưỡng.

 

Đám người Thanh Nhã có chút lo lắng nhìn A Uyển, được A Uyển ý bảo, thu thập đồ đạc, hành lễ với Vệ Huyên, liền cẩn thận thối lui ra ngoài cửa.

 

A Uyển thấy hắn đứng ở đàng kia, dùng ánh mắt vô hình nhìn chằm chằm bụng của mình, tâm liền treo lơ lửng, không nhịn được nói:

-“Tóc của A Huyên còn ướt, tới ta lau cho.

 

Vệ Huyên hờ hững đáp ứng, đi tới cạnh giường, liền ngồi xuống ghế gấm cạnh giường, đưa lưng về phía A Uyển, để cho A Uyển dùng khăn giúp hắn hút khô nước trên tóc. Động tác của nàng rất tỉ mỉ, không nhanh không chậm, để cho tâm tình người khác rất dễ dàng bị ảnh hưởng của nàng, đi theo dần dần an định lại.

 

Hút khô nước trên tóc xong, Vệ Huyên cũng không vội hong khô nó, mà là ngồi lên trên giường, đưa tay muốn ôm nàng thì, lại nghĩ tới mới vừa rồi dáng vẻ nàng không ngừng nôn mửa đáng sợ, nhất thời có chút sợ hãi.

 

Ngược lại là A Uyển thật giống như không có phát hiện sự khác thường của hắn, chính mình tiến tới ngửi trên người hắn một cái, phát hiện đã không có nồng nặc mùi máu tanh, chỉ còn dư lại mùi trầm hương nhàn nhạt đặc biệt trên người hắn, cũng không nặng, như có như không, vừa đúng, mùi hương rất phù hợp một người đàn ông nên có, đối với nàng không có ảnh hưởng gì.

 

-“Không sai, tắm rất sạch sẽ.

A Uyển cười nói, phát hiện thân thể hắn cứng đờ, khiến cho bắp thịt trên người cũng đi theo cứng ngắc, không nhịn được đập vai của hắn một cái, sẵng giọng:

-“A Huyên ngồi cứng đờ như vậy làm gì? Ta sẽ cắn ngươi sao?

 

Vệ Huyên quay đầu nhìn nàng nở nụ cười, tâm căng thẳng hơi buông lỏng một chút, âm thanh khàn khàn mở miệng nói:

-“Ta tình nguyện nàng cắn ta vài ngụm.

 

-“Ừ?

 

Phát hiện thân thể nàng mềm mại giống như không có xương quấn tới, cánh tay mềm mại trắng nõn dựa vào đầu vai hắn, thân thể Vệ Huyên lại bỗng nhiên cứng ngắc. Nếu là bình thường, nàng chủ động như vậy, hắn chỉ có mừng rỡ như điên, hận không được ôm nàng vào trong lòng mới phải, thế nhưng mới vừa rồi dáng vẻ nàng suy yếu trắng bệch một mực quanh quẩn ở trong đầu, để cho tâm hắn thừa nhận cực lớn áp lực.

 

Không có giống một khắc mới vừa rồi kia cảm giác rõ ràng như vậy, để cho hắn lần đầu tiên cảm giác được thật ra nàng là một cô nương rất yếu ớt, yếu ớt đến chỉ cần hắn dùng chút lực cũng đủ để thương tổn tới nàng, yếu ớt đến nàng làm sao có thể chịu đựng mang thai mười tháng cùng thống khổ lúc đẻ?

 

Nàng có giống như những phụ nhân kia hay không, bước không qua cửa ải sinh sản, sau đó thống khổ mà chết?

 

Hắn hơi nhắm mắt lại, thân thể lần nữa cực kỳ cứng ngắc.

 

Hết lần này tới lần khác nàng giống như cái gì cũng không biết, cố ý áp sát hắn, cố ý dùng thân thể mềm mại của mình bám vào hắn, ghé vào lỗ tai hắn mềm nhẹ cười nói.

 

-“A Huyên, chúng ta có hài tử, A Huyên không vui à?

 

-“...Cũng còn tốt.” Hắn miễn cưỡng nói.

 

-“Cũng còn tốt là có ý gì?” A Uyển nhất quyết không buông tha hỏi.

 

-“Nàng vui vẻ là tốt rồi.” Hắn phụ họa nói.

 

A Uyển nhếch miệng, trong lòng không nói ra được là tư vị gì, thậm chí cảm thấy tuyệt không chân thật. Nàng không cảm giác được trong bụng đã mang một tiểu sinh mệnh, mà nam nhân vốn phải cùng nàng vui mừng lại cực kỳ cứng ngắc, phảng phất nàng mang chính là một nghiệt chủng, để cho trong lòng nàng không khỏi tăng lên một cơn tức giận.

 

Bất quá ở tình huống không rõ ràng mà tùy tiện xì hơi là hành vi không sáng suốt, nó sẽ làm cho tình cảm song phương vỡ tan. Tính tình A Uyển hòa bình, chưa bao giờ muốn cùng người cãi vã làm khó, Vệ Huyên lại là trượng phu mà nàng muốn sống chung cả đời, càng không muốn ở tình huống không rõ ràng, tùy ý phán tội hắn, cùng làm khó hắn.

 

A Uyển đè xuống tính tình đang dâng lên, lôi kéo tay của hắn đặt trên bụng bằng phẳng của mình, cố ý dùng một giọng nói vô cùng hạnh phúc nói:

-“Lần trước mẫu phi cùng mẫu thân các nàng ở trong thư còn hỏi chúng ta lúc nào có tin tức tốt, sợ chúng ta trẻ tuổi không biết chuyện, có cũng không biết, bên cạnh không có trưởng bối nhìn, dễ dàng xảy ra chuyện. Không nghĩ tới thật là có, hơn nữa cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, các nàng có thể yên tâm…..

 

A Uyển vừa nói vừa dùng dư quang khóe mắt liếc hắn, phát hiện lúc mình nói “Cái này là con của chúng ta, ta hy vọng nó sau này giống như A Huyên”, thân thể của hắn càng cứng ngắc hơn, không khỏi như có sở ngộ. Còn lúc nói đến “Ta một mực mong đợi có thể cùng ngươi có đứa bé, vì vậy hài tử là huyết mạch kéo dài của chúng ta…..”, người hắn cứng ngắc rốt cuộc mềm mại xuống.

 

Vệ Huyên rốt cuộc cẩn thận kéo nàng vào trong lòng.

 

A Uyển cười khanh khách ngẩng đầu hôn cằm hắn, phát hiện động tác của hắn vẫn có chút chần chờ, liền chủ động chuyển vào trong lòng hắn.

 

Buổi tối trước khi nghỉ ngơi, như dĩ vãng Vệ Huyên đi thư phòng.

 

A Uyển ngồi ở trên kháng gần cửa sổ đùa nghịch dây đeo, gió đêm thổi cách màn cửa sổ, gương mặt xinh đẹp ở dưới ánh đèn có vẻ càng nhu hòa thanh lệ, tư thế kiên định, rất dễ dàng khiến cho tâm tình của nha hoàn chung quanh cũng đi theo bình yên lên.

 

Thanh Sương vén mành đi vào, thấy A Uyển ngồi ở gần cửa sổ, liền đi tới, thấp giọng nói:

-“Thế tử phi, thế tử tới chỗ Úc đại phu.

 

A Uyển gật đầu, nói với nàng:

-“Ngày mai ngươi có rảnh rỗi cũng tới chỗ Úc đại phu một chuyến….. Không, vẫn là quên đi, ta tự mình đi thôi.

 

Suy nghĩ một chút, A Uyển vẫn quyết định chính mình đi một chuyến mới tốt, bất kể Vệ Huyên giấu nàng cái gì, cũng là sự tình giữa phu thê bọn họ, mặc dù nể trọng mấy nha hoàn, nhưng A Uyển vẫn không muốn để cho người khác biết Vệ Huyên làm cái gì, hoặc đối với hắn sinh ra ý tưởng gì không tốt. Cho dù thế nhân đều cho rằng Vệ Huyên không tốt, thế nhưng nàng vẫn không muốn để cho người ta hiểu lầm hắn quá sâu.

 

Thanh Sương tự nhiên đáp ứng, chỉ là có chút bận tâm nói:

-“Tạ ma ma nói, phu nhân, ba tháng đầu phải an thai thật tốt, tốt nhất không nên tùy tiện đi loạn.

 

A Uyển cười nói:

-“Ta chỉ là đi một chút ở nhà mình thôi, cũng không phải là ra ngoài, không sao.

 

Thanh Sương chỉ đành phải thôi. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Úc đại phu xưa nay vẻ mặt ung dung có chút lạnh lùng không được.

 

Úc đại phu biết mình không phải đại phu hợp cách, thậm chí so với những đại phu khác, mình cũng là một người cổ quái. Bởi vì từ nhỏ chỉ thích nghiên cứu một ít phương thuốc dược vật kỳ lạ cổ quái, sau khi lớn lên cũng không muốn giống như các đại phu khác như vậy an an phận phận ngồi dược đường bắt mạch chẩn bệnh, xem bệnh cho người ta, thậm chí không muốn tiếp nhận an bài trong gia tộc, vào kinh tham gia khảo hạch chọn lựa thái y cho Thái Y viện, dám đi lên một con đường cách kinh phản đạo*.

 

(Chú thích: Cách kinh phản đạo ý là coi thường luân lý, không theo khuôn phép)

 

Chẳng qua là sau lại không thể không cúi đầu khom lưng, nếu hắn không chịu đi theo con đường gia tộc an bài, tiền bạc kinh phí để hắn nghiên cứu sẽ không có, thậm chí ngay cả một ngày ba bữa đều là vấn đề.

 

Thật may là, đang khi hắn rối rắm là phải tiếp nhận an bài trong nhà vào kinh tham gia khảo hạch tiến vào Thái y viện, hay là tiếp tục đi phiêu bạt lưu lạc nổ lực vì giấc mộng thì, người Thụy Vương phủ xuất hiện, bí mật mang hắn vào kinh.

 

Mặc dù sau đó mới phát hiện nguyên nhân Thụy Vương chọn trúng mình, thật buồn cười, thậm chí lý do Thụy Vương thế tử quyết định mời hắn trở về vương phủ càng buồn cười, nhưng nghĩ tới vương phủ cung cấp chỗ tốt, Úc đại phu dám vi phạm tâm ý, bảo đảm mình là một đại phu đặc biệt thích nghiên cứu chứng vô sinh.

 

Mà sau đó vị thế tử gia này làm việc cũng để cho Úc đại phu cảm thấy mình thắng cược, đến tận đây an tâm sống ở Thụy Vương phủ, không chỉ có có vương phủ cung cấp chi phí cùng các loại dược liệu nghiên cứu, còn cung cấp ăn ở, ứng câu nói kia, dựa lưng vào đại thụ hóng gió mát, ngay cả khi người trong nhà biết hắn vào Thụy Vương phủ, cũng không dám buộc hắn vào Thái y viện nữa.

 

Rốt cuộc Úc đại phu đã trải qua cuộc sống tha thiết ước mơ, mặc dù sau đó từ kinh thành chuyển đến Minh Thủy Thành, nhưng đối với hắn loại trạch nam này mà nói cũng không có vấn đề lớn lao gì, vẫn rất bình tĩnh tiếp tục lúc nhàn nhã nghiên cứu thứ mình thích, nghĩ muốn cái gì chỉ cần phân phó một tiếng là được.

 

Mà Úc đại phu không nghĩ tới, có một ngày vị thế tử gia xưa nay lười để ý tới hắn đột nhiên chạy tới, dáng vẻ kinh khủng muốn hành hạ hắn đến chết, dọa hắn sợ đến thiếu chút nữa sụp đổ.

 

-“Từ khi nào ngươi đổi thuốc?

 

Úc đại phu cẩn thận đỡ cái bàn, chỉ cảm thấy đưa lưng về phía vị thế tử gia lúc này giống như ác quỷ Tu La trong đêm, cả người liều lĩnh âm trầm quỷ khí, trong lòng toát ra hơi lạnh. Từ khi Vệ Huyên mở miệng nói câu nói đầu tiên, Úc đại phu liền biết lúc trước mình hiểu lầm ý Thanh Bình.

 

Bất quá cũng không thể trách hắn, Thanh Bình là đại nha hoàn bên cạnh thế tử phi, đại biểu dĩ nhiên là bản thân thế tử phi, Úc đại phu cũng chỉ là nghe lệnh làm việc thôi. Ở trong lòng Úc đại phu, cảm thấy phu thê vốn là một thể, hành vi Vệ Huyên ngừa thai mới là kỳ quái, thế tử phi nói muốn có cái tin tức tốt mới phù hợp nhân tâm thế thái mà. Cho nên lúc phối thuốc tránh thai cho Vệ Huyên đổi thành giải dược, lúc Lộ Bình như thường tới lấy thuốc, đã là một loại thuốc khác.

 

Mặc dù Úc đại phu là một trạch nam, thế nhưng đầu óc cũng không có trạch đến xơ cứng, thấy vẻ mặt Vệ Huyên không đúng, vì cái mạng nhỏ của mình suy nghĩ, lập tức liền nói:

-“Đây là ý của thế tử phi.

 

-“Thế tử phi?

Vệ Huyên hồ nghi, hỏi:

-“Chuyện khi nào?

 

-“Hồi tháng giêng qua tiết nguyên tiêu.

Úc đại phu giải thích,

-“Lúc ấy thế tử phi kêu Thanh Bình cô nương tới tìm tại hạ.

 

Vệ Huyên sợ run một lúc mới nhớ tới Thanh Bình là ai, là mấy nha hoàn bên cạnh A Uyển, đối với hắn mà nói chẳng qua là hạ nhân hầu hạ A Uyển mà thôi, đại biểu bất quá là mấy cái tên, những thứ khác căn bản không chú ý.

 

Chờ rốt cuộc đưa đi vị thế tử gia này xong, Úc đại phu thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên phát hiện muốn an an phận phận làm chuyện mình thích, có lúc cũng là chuyện khó, dù sao bên trên còn đè ép hai ngọn núi lớn phải tùy thời nghe lệnh. Thật may là, mặc dù vị thế tử gia này rất kinh khủng, thế nhưng trong lòng còn có điều cố kỵ.

 

Trải qua chuyện này, Úc đại phu rốt cuộc xác định A Uyển kiềm chế được Vệ Huyên, tâm tình không khỏi thả lỏng mấy phần, biết sau này có chuyện gì, trực tiếp đi tìm A Uyển là được.

 

Ôm tâm tình nhẹ nhàng này trong lòng, Úc đại phu vui vẻ kêu dược đồng đốt đèn đi dược phòng tiếp tục chuyện mới vừa rồi bị Vệ Huyên cắt đứt.

 

Chẳng qua là, Úc đại phu phát hiện hắn tựa hồ vui mừng quá sớm.

 

Nghiên cứu hết một đêm, cho đến lúc ngày hơi sáng, Úc đại phu mới chống đỡ hai mắt quầng thâm trở về phòng nghỉ ngơi. Chẳng qua là hắn vừa mới nằm xuống, mơ hồ tiến vào trạng thái ngủ, liền bị dược đồng đánh thức.

 

Thế tử phi tới.

 

Úc đại phu đánh cái giật mình, trong nháy mắt tỉnh táo.

 

Dĩ vãng ấn tượng của hắn đối với thế tử phi, bất quá là một phụ nhân mảnh mai, là một sinh vật yếu ớt cần nam nhân nuông chiều nâng niu trong lòng bàn tay mới có thể sống sót, thế nhưng đã trải qua tối hôm qua Vệ Huyên sát khí kinh khủng thiếu chút nữa muốn vặn gãy cổ hắn thì, hắn đột nhiên cảm thấy nữ tử có thể khiến cho nam nhân kinh khủng như vậy cam tâm tình nguyện thu liễm tính tình đối đãi, làm sao có thể là một người tầm thường?

 

Không chừng cũng là một người có thủ đoạn.

 

Úc đại phu không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy xử lý tốt chính mình, sải bước đi ra ngoài.

 

Đi tới thính đường đãi khách, liền thấy nữ tử mặc áo màu xanh lá mạ viền trắng ngà, váy màu nhũ đỏ bạc thản nhiên ngồi ở đàng kia uống trà, tóc đen tuyền vén lên, đơn giản cắm một cây trâm phượng hoàng giương cánh quấn sợi vàng ròng, trên lỗ tai đeo một đôi bông tai giọt nước đá mắt mèo, làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn tinh tế ôn nhuận, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, cả người có một loại thần vận say mê không nói ra được, xa xa mà im lặng, giống như một bức tranh thuỷ mặc cổ xưa, khiến người không nhịn được muốn chậm rãi thưởng thức.

 

Chẳng qua là liếc mắt một cái, Úc đại phu liền rũ mắt xuống, tiến lên hành lễ:

-“Ra mắt thế tử phi!

 

-“Úc đại phu không cần khách khí, mời ngồi.” A Uyển nâng lên khóe môi nở nụ cười, buông chung trà trong tay, ngẩng đầu nhìn Thanh Nhã một cái.

 

Thanh Nhã im lặng thối lui đến tấm bình phong bên ngoài cửa, vị trí vừa đúng có thể thấy tình huống trong khách sãnh qua cửa mở rộng, lại không có biện pháp nghe rõ đối thoại của bọn họ.

 

Úc đại phu nhìn thôi, trong lòng có mấy phần kinh dị.

 

-“Úc đại phu, hôm nay tới, là có chuyện nghĩ đến hỏi đại phu.” A Uyển ôn hòa nói.

 

Úc đại phu tâm tư khẽ nhúc nhích, trên mặt lại vẫn là thản nhiên, thanh thản nói:

-“Thế tử phi mời nói, nếu là chuyện tại hạ biết nhất định không dối gạt ngài.

 

A Uyển rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vòng ngọc phỉ thuý trên cổ tay, cười nói:

-“Kỳ thật cũng không khó, nói là muốn hỏi Úc đại phu mấy vấn đề thôi.

 

Tâm Úc đại phu bị lời của nàng treo lên, cho dù giọng của vị thế tử phi này ôn hòa, Úc đại phu vẫn có chút thấp thỏm, cảm thấy cái này nhất định là tối hôm qua bị vị thế tử gia kia hù dọa ra, khiến cho lá gan của hắn bắt đầu thu nhỏ đi.

 

Chờ A Uyển rời khỏi chỗ Úc đại phu, rốt cuộc hiểu rõ vì sao mình mang thai, vẻ mặt nhất thời có chút biến hóa vi diệu.

 

Thanh Nhã cẩn thận đỡ A Uyển trở về chính viện, thấy A Uyển dọc theo đường đi như có điều suy nghĩ, thậm chí vẻ mặt mơ hồ ẩn ẩn nghiêm nghị, chẳng biết tại sao, trong lòng không khỏi có chút bất an.

 

Quả nhiên, chờ A Uyển ngồi vào trên kháng trong phòng, đột nhiên mở miệng nói:

-“Thanh Nhã, ngươi kêu Thanh Hoàn, Thanh Sương, Thanh Bình đến, chúng ta đã lâu không có nói chuyện, hôm nay cùng nhau trò chuyện.

 

Thanh Nhã không biết A Uyển là có ý gì, nhưng khi nhìn vẻ mặt nàng nhàn nhạt, trong lòng càng ngày càng bất an, chỉ đành phải pha một ly trà quả cho A Uyển, liền đi kêu Thanh Hoàn mấy người các nàng đến.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 11/08/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts