Thần Y Đích Nữ - Phần 301 (925-927)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 925

☆, Cửu điện hạ cho cực đại kinh hỉ!!!

 

Lúc Phượng Vũ Hoành trở ra, phượng bào gấm Lương Nhân trên người, giày hỉ ngũ bảo chạm đất, trên đầu phủ khăn voan, chính là gấm Lương Nhân che giấu phượng bào.

 

Đám người tuy nói không thể nhìn thấy Tế An quận chúa trang điểm hỉ trang, nhưng cảm xúc nhiệt liệt càng thêm tăng vọt.

 

Đối diện Bách Thảo Đường là một quán rượu, ông chủ quán rượu từ lúc Phượng Vũ Hoành đi chải chuốt đã phân phó đầu bếp làm một chén mì nóng, lúc này tự mình bưng tới, nói với Huyền Thiên Minh:

-“Cửu điện hạ, phong tục phía nam chúng ta, trước khi tân nương tử ra cửa đều phải ăn một ngụm mì sợi. Tiểu nhân chính là chưởng quỹ quán rượu đối diện, đặc biệt làm bát mỳ bưng tới, nếu quận chúa không chê, thì ăn một miếng, cầu cái điềm báo tốt!

 

Huyền Thiên Minh không nói gì, chính là Bạch Trạch vẫn đi theo hắn bước lên trước, bưng bát mì sợi kia, sau đó nói tạ, thời gian xoay người cũng đã nhanh chóng nghiệm độc, sau khi xác định không có chuyện gì mới mang đến trước mặt Phượng Vũ Hoành, cười nói:

-“Vương phi, ăn một miếng!

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, tại dưới sự giúp đỡ của Vong Xuyên ăn một miếng, xem như thành toàn phong tục nam giới này.

 

Dân chúng thấy nàng ăn mì xong, trên mặt ý cười càng sâu, lại nói lời cát tường, đến khi Phượng Vũ Hoành ngồi vào trong kiệu hoa, đến khi Huyền Thiên Minh mang theo đội ngũ rước dâu cứ thế đi ra cửa thành Nam, trong thành lúc này mới tính yên tĩnh.

 

Chẳng qua đám người bàn tán sôi nổi lại không kết thúc, Cửu hoàng tử và Tế An quận chúa trận đại hôn này, đối với dân chúng thành Lan Châu mà nói chính là việc đại sự, đặc biệt Huyền Thiên Minh còn phát ra nhiều tiền thưởng, đám người mở ra nhìn, thứ bên trong cư nhiên tốt như vậy, từng người từng người mừng rỡ đều không ngậm mồm vào được.

 

Phượng Vũ Hoành ngồi trong hỉ kiệu, nghe bên ngoài diễn tấu cổ nhạc, cỗ kiệu chậm rãi tiến lên, theo đội ngũ ra cửa thành Nam, từng bước tiến vào khu vực đại mạc. Xuyên qua bờ Nam, bước tại trên đường thông với thành Sa Bình.

 

Vong Xuyên Hoàng Tuyền bạn kèm tại bên phải cỗ kiệu, bà mối tại bên trái, lúc này đang xuyên qua song cửa nói với Phượng Vũ Hoành:

-“Quận chúa, lão nô chính là một bà mối thông thường, Cửu điện hạ nói thành thân thì phải vạn sự làm đủ, tuy nhiên tại nam giới không thể so với trong kinh, thế nhưng nên có vẫn là phải có, mới khiến lão bà tử tới đầy đủ cái tình cảnh, quận chúa đừng ghét bỏ tốt rồi.

 

Phượng Vũ Hoành nào sẽ ghét bỏ cái này, huống chi bà mối này tuy nhìn qua là hoá trang bà mai, chẳng qua tướng mạo rất tốt, cũng không có vài cái tập tục xấu, nói chuyện cũng tính hữu lễ, là hợp tâm ý của nàng. Cho nên nàng cười cười, đáp lời:

-“Đa tạ bà bà có thể tới đủ trận hôn sự này, bổn quận chúa qua đi thì sẽ có thưởng.

 

-“Oái này cũng không dám muốn!

Bà mối vội vàng nói:

-“Cửu điện hạ đã cho lão nô tiền thưởng, một khoảng rất phong phú, lão nô tuyệt đối không thể lại lấy của quận chúa!

 

Nói xong, lại không đề cập tới câu nói này, bắt đầu nói chính sự:

-“Quận chúa, hỉ đường đại hôn ngài và điện hạ thiết lập tại thành Tuyệt Bình, nhưng tân nhân không đi đường ban đêm, cho nên chúng ta đêm nay trước tiên nghỉ ngơi ở thành Sa Bình, sáng sớm ngày mai lại từ thành Sa Bình đi tới thành Tuyệt Bình, theo kịp trước khi trời tối cử hành nghi thức đại hôn.

 

Phượng Vũ Hoành thế mới biết, thì ra hôm nay vẫn chưa thể đại hôn!

 

Bà mối dường như ý thức được tâm tình của nàng, nhanh chóng lại nói:

-“Điện hạ nói, không thể tại ngày quận chúa cập kê hoàn thành nghi thức đại hôn, là một tiếc nuối của điện hạ. Chẳng qua tại thành Sa Bình đầu kia cũng có kinh hỉ, tin tưởng sau khi quận chúa đến sẽ không thất vọng.

 

Bà mối này chỉ nói có kinh hỉ, nhưng đối với kinh hỉ này là cái gì, mặc cho Phượng Vũ Hoành làm sao hỏi bà đều không nói. Người ngồi tại trong kiệu tâm thì trông mong, dọc đường đang tính toán kinh hỉ đó đến cùng là cái gì? Tiếc thay, không nói nàng nghĩ sao, cũng nghĩ không ra đến tột cùng.

 

Đội ngũ rước dâu tại trước khi chạng vạng vào thành Sa Bình, mới vừa vào thành, chợt nghe được Vong Xuyên Hoàng Tuyền phát ra một tiếng lại một tiếng kinh ngạc thốt lên, trêu đến Phượng Vũ Hoành đều muốn hất khăn voan vén màn kiệu lên đi xem, lại bị bà mối miễn cưỡng ngăn cản:

-“Quận chúa, không thể kéo lên, khăn voan này tuy nói không cần vẫn phủ, cũng tốt xấu cũng phải vào trong trạch viện thành Sa Bình lâm thời mới có thể tháo xuống, ngày mai còn phải lại phủ lên đây!

 

-“Vong Xuyên, Hoàng Tuyền!

Nàng không để ý bà mối, chỉ gọi nha hoàn của mình:

-“Hai người các ngươi kinh hô cái gì chứ? Rốt cuộc sao lại thế, đến nói cho ta một chút đi!

 

Nàng gấp quá chừng, loại cảm giác chỉ nghe không thể nhìn thật sự rất không tốt.

 

Vong Xuyên Hoàng Tuyền hai người này hiển nhiên đã kinh ngạc tới cực điểm, thế cho nên đối với tiểu thư nhà mình hỏi han cũng không kịp ngay lập tức trả lời, đến khi Phượng Vũ Hoành hỏi lần thứ hai, lúc này mới nghe Hoàng Tuyền nói:

-“Tiểu... Tiểu thư, nhất định ngài không ngờ, trận này tiểu thư tuyệt đối không ngờ! Thật là làm cho người kinh hãi, nô tỳ quả thực không thể tin được Cửu điện hạ cư nhiên làm được những thứ này!

 

Vong Xuyên cũng cùng nói:

-“Đúng vậy, quả thực khó có thể tin, tiểu thư, đây tuyệt đối là kinh hỉ, kinh hỉ thứ thiệt!

 

Hai người này nói nói chẳng khác nào chưa nói, Phượng Vũ Hoành chu mũi suýt nữa tức điên. Nàng đến cùng nuôi hai cái nha hoàn nào a, thời khắc mấu chốt cố ý khó xử nàng sao không phải!

 

Nàng tức giận ngồi trở lại trong kiệu, phồng má, thở phì phò thổi chiếc khăn voan đỏ vểnh lên, nhưng đáng tiếc, vẫn là nhìn không thấy được quang cảnh bên ngoài.

 

Chẳng qua cũng không cần vẫn lại phiền muộn như vậy, đội ngũ càng đi về phía trước, bên ngoài dần dần lại có càng rõ ràng một chút thanh âm truyền đến, nàng nghe được có nữ tử đang cười đang nói:

-“Các ngươi đoán thử xem, A Hoành nhìn thấy chúng ta là sẽ khóc hay sẽ cười?

 

Thanh âm này vừa vào tai, Phượng Vũ Hoành gần như không nắm chặt, trong kiệu trực tiếp liền đứng lên. Sau đó một tiếng “Oành” đụng đầu, không thể không ngồi trở lại.

 

Bên ngoài bà mối mặt bất đắc dĩ nói:

-“Quận chúa ngài phải cẩn thận một chút, cho dù kiệu phu nhấc có lại ổn định, cũng không chịu nổi ngài ở bên trong vẫn hành hạ như thế nha!

 

Nhưng Phượng Vũ Hoành có thể để yên sao? Nếu không phải hôm nay là ngày đặc biệt, nàng thật muốn xông ra, bởi vì vừa mới thanh âm kia, nàng thật sự nghe ra, là Huyền Thiên Ca! Đấy là tiếng Huyền Thiên Ca! Thiên ca tới sao? Đi tới nam giới? Đây là chuyện khi nào? Đây là kinh hỉ theo lời Huyền Thiên Minh? Trên mặt nàng không che giấu được vẻ vui mừng, hai cánh tay xoắn ống tay áo, mừng rỡ vô cùng.

 

Nhưng cái này cũng chưa hết, ngay Huyền Thiên Ca to tiếng xong, rất nhanh thì lại có thanh âm quen thuộc tiếp nhị liên tam truyền đến ——

-“Đương nhiên là sẽ cười, chẳng qua đó cũng là mang theo lệ cười, mừng đến phát khóc có hiểu hay không?

 

-“Chà, ta nói các ngươi nhỏ giọng một chút, cũng đừng làm cho A Hoành nghe, Cửu điện hạ nói muốn cho nàng một ngạc nhiên, nghe được thì chơi không vui. Nhất là ngươi, Thiên ca! Tiếng ngươi lớn nhất.

 

-“Ngươi cho rằng tiếng của ngươi nhỏ hả? Đoạn đường này chúng ta đi theo kiệu hoa, A Hoành nếu lại không nghe, vậy nàng thì chẳng phải A Hoành!

Người này nói xong, bất chợt dựa vào trong kiệu hoa hô một tiếng:

-“A Hoành! Có nghe được chúng ta nói chuyện hay không! Chúng ta đặc biệt từ kinh thành tới thêm trang cho ngươi!

 

Phượng Vũ Hoành rơm rớm nước mắt, trên mặt còn cười khó che giấu, nước mắt cứ thế tràn ra, thoải mái, vui mừng, cũng uất ức.

 

Nàng đã hiểu, Huyền Thiên Ca, Phong Thiên Ngọc, Nhậm Tích Phong, Bạch Phù Dung, mấy người tỷ muội tốt nhất của nàng ở kinh thành, cư nhiên tất cả đều tới. Đây là kinh hỉ Huyền Thiên Minh cho nàng sao? Đúng là quá vui mừng!

 

Nàng chỉ lo khóc, không kịp thời đáp lời, đến là bà mối đã mở miệng:

-“Oái, các vị tiểu thư này! Tân nương tử không thể trong kiệu trả lời các ngươi, cũng không thể phá hoại quy củ mà!

 

Chợt nghe Huyền Thiên Ca lại nói:

-“Ha ha ha ha! Quy củ? Chớ trêu, theo Cửu ca ta, chứ đâu còn nói được quy củ gì, Cửu ca ta chính là người dưới gầm trời này không tuân quy củ nhất. Chẳng qua thôi thôi, hôm nay là ngày đại hỉ của A Hoành, thế nào cũng phải mỹ mãn, chúng ta không nói là được, nhanh mau, mau mau vào trong tòa nhà đi, A Hoành, chúng ta đều nhớ ngươi muốn chết.

 

Nàng cũng nhớ các nàng, tim Phượng Vũ Hoành thình thịch nhảy lên nhảy xuống, trực giác nói cho nàng biết, kinh hỉ của Huyền Thiên Minh không chỉ chừng này, biết đâu liền ở phía trước, ngay trong nhà phải lâm thời đặt chân đêm nay, còn có vui mừng lớn hơn đang chờ nàng.

 

Phượng Vũ Hoành dự liệu đúng, nàng tại cửa tòa nhà xuống kiệu, do người nâng đỡ qua cửa, Huyền Thiên Minh tự mình đón lấy nàng, dắt tay của nàng liền đi hậu viện.

 

Bởi vì hôm nay không bái đường, vì lẽ đó cũng không có nhiều quy củ như vậy, đến bên trong phòng, hắn vén ra khăn cưới trên đầu Phượng Vũ Hoành, nghĩ lôi kéo nha đầu này ra ngoài xem thử. Nhưng không nghĩ, Phượng Vũ Hoành tay đã ôm chặt hắn, ô ô khóc lên.

 

Huyền Thiên Minh cũng bị nàng khóc choáng váng, tính toán nửa ngày mới phản ứng tới, thăm dò hỏi:

-“Phải chăng cảm động? Ai nha Hoành Hoành, nàng phải tin tưởng bổn vương, bổn vương nói qua tại ngày cập kê của nàng sẽ cưới nàng vào cửa, nhất định nói được thì làm được. Không khóc mà!

 

Ai biết Phượng Vũ Hoành khóc căn bản không phải cái này, nàng khụt khà khụt khịt nói:

-“Chàng quá dụng tâm, cư nhiên đem Thiên ca các nàng đến nam giới. Ta còn đang suy nghĩ hôn là kết, thế nhưng bên người đều không có tỷ muội quen thuộc chúc phúc, cũng không có người thân ở đây, trong lòng luôn khó chịu.

 

Huyền Thiên Minh ngẩn người, nhưng cười nói:

-“Khóc cái này? Vậy bây giờ nàng khóc hơi sớm. Đi thôi! Theo bổn vương ra ngoài đi dạo, trong nhà này, nàng xem thử bổn vương vì nàng chuẩn bị kinh hỉ có thoả mãn hay không?

 

Phượng Vũ Hoành cứ cặp mắt sưng đỏ như vậy bị hắn kéo ra khỏi phòng, đến khi đi ra tiểu viện của mình đi tới chính sảnh, mới phát hiện trong chính sảnh ngồi đầy người, từng người từng người cũng là nàng nhận biết. Huyền Thiên Ca, Phong Thiên Ngọc, Nhậm Tích Phong, Bạch Phù Dung, mợ cả Hứa thị, mợ hai Tần thị, muội muội Phượng Tưởng Dung, cư nhiên... Còn có đệ đệ Phượng Tử Duệ cùng mợ ba Miêu thị. Lại nhìn một bên khác, tứ hoàng tử Huyền Thiên Dịch, Thất hoàng tử... Huyền Thiên Hoa.

 

Phượng Vũ Hoành nước mắt lần thứ hai mãnh liệt mà ra, cũng không nhịn được, đứng ở tại chỗ che mặt mà khóc.

 

Phượng Tử Duệ trước hết nhào tới trước người nàng, giơ tay lau lệ cho nàng, vừa lau vừa nói:

-“Tỷ tỷ không khóc, tỷ phu nói, thành thân là đại hỷ sự, không được khóc. Tỷ xem, Tử Duệ đều tới rồi, tỷ tỷ có nhớ Tử Duệ hay không?

 

Nhớ! Sao nàng có thể không nhớ! Đặc biệt tại sau khi Diêu thị cùng Phượng Cẩn Nguyên đều qua đời, nàng đối người em trai này thì càng thêm thương yêu cùng nhớ nhung.

 

Một tay ôm tiểu Tử Duệ vào trong ngực, cái gì hình tượng hay không hoàn toàn không để ý, khóc đến gọi là một cái tuỳ tiện.

 

Nàng khóc, Tử Duệ cũng khóc, hai tỷ muội này y hệt mở van vòi nước, chảy ra không thể cản nổi.

 

Rốt cục, Hứa thị mấy vị mợ không nhìn nổi, vừa lau nước mắt vừa tiến lên phía trước nói:

-“A Hoành, Tử Duệ, các ngươi nghe lời, không khóc mà! Tuy nói hôm nay không bái đường, thế nhưng là ngày A Hoành cập kê, là chuyện tốt, không được khóc như thế.

 

Nhưng Phượng Vũ Hoành chứ đâu nghe lọt, chứ đâu khống chế được nước mắt, mấy ngày này mẫu thân nàng chết, phụ thân chết, trong lòng vẫn có một cỗ hỏa đè lên, trước mắt thấy nhiều thân nhân, chính mình lại mặc hỉ bào, thời gian đặc thù, nơi đặc thù, tình cảnh cũng đặc thù, nước mắt nàng chảy ra không nén nổi, thẳng thắn ôm chặt ba vị mợ cùng khóc.

 

Huyền Thiên Minh lui ra sau vài bước, bất đắc dĩ xòe tay, thê tử của mình một người còn dễ dụ, thế nhưng cùng nhiều người như vậy, hắn thật là không thể ra sức mà! [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

 

Chương 926

☆, Phượng thị Vũ Hoành, mười lăm tuổi, hứa gả, lễ trâm cài này!

 

Chẳng ai nghĩ tới trận khóc này càng lúc càng mãnh liệt, từ Phượng Vũ Hoành một người khóc, đến nàng ôm Tử Duệ khóc, lại tới ôm ba cái mợ khóc, sau đó Tưởng Dung gia nhập vào, bốn chị em Huyền Thiên Ca gia nhập vào, Vong Xuyên Hoàng Tuyền cùng khóc, đến cuối cùng, ấy mà hết thảy nữ nhân trong chính sảnh này đều cùng khóc.

 

Tiếng khóc kia vang động trời, nghe được nha hoàn gã sai vặt trong nhà đều rơi nước mắt theo.

 

Huyền Thiên Minh rất đau đầu, hắn chưa bao giờ biết nước mắt thê tử của mình có thể chảy nhiều như vậy, hắn muốn khuyên, nhưng lại không biết nên làm sao khuyên.

 

Đến là tứ hoàng tử Huyền Thiên Dịch khá là có kinh nghiệm, hắn báo với Huyền Thiên Minh:

-“Không cần khuyên, các nàng khóc đủ thì chính mình ngừng, ngươi càng khuyên các nàng khóc lại càng dữ dội, chưa chừng phải khóc cả một đêm đấy!

 

Vừa nghe nói không chắc có thể khóc một đêm, Huyền Thiên Minh gần như hỏng mất, đến là Thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa khá thiết thực một chút, hắn mở miệng nói với Hứa thị:

-“Diêu gia Đại phu nhân, không phải nói còn phải cử hành lễ cập kê cho A Hoành sao?

 

Một câu nói kia cũng nhắc nhở Hứa thị, bà nhanh chóng lau mặt một cái, thật vất vả thu lại nước mắt, sau đó lôi kéo tay của Phượng Vũ Hoành nói:

-“Đúng, còn phải làm lễ cập kê, lễ cập kê của A Hoành chúng ta là đại sự, không thể tùy tùy tiện tiện lừa gạt qua.

 

Hứa thị vừa nói như vậy, mọi người cũng đều lên tiếng phụ họa, Tử Duệ càng là nói:

-“Cập kê là chuyện cả đời của nữ tử ngoài xuất giá, đây là tiên sinh nói, Tử Duệ cũng nhớ kỹ.

 

Phượng Vũ Hoành xoa bóp mặt Tử Duệ, nhìn người em trai này một năm so một năm có tiền đồ, vô cùng vui mừng. Nàng nói với Hứa thị:

-“Tuy nói cập kê là đại sự, thế nhưng hiện tại chúng ta cách xa ở nam giới, cũng không cần có quá nhiều quy củ, đơn giản xử lý thoáng cái là được rồi!

 

Nàng nói xử lý đơn giản, thế nhưng sao Hứa thị có thể đồng ý. Hơn nữa Huyền Thiên Minh đầu này cũng sớm đã có chuẩn bị, vì thế lễ cập kê của Phượng Vũ Hoành làm được gọi là một cái phong quang náo nhiệt.

 

Tuy nhiên tại thành Lan Châu bên kia mặc vào giá y, nhưng tóc trực tiếp thả ở sau gáy không có búi thành búi tóc, lúc ấy Vong Xuyên liền nói, tiểu thư suy cho cùng chưa có hành lễ cập kê, tuy nói Cửu điện hạ tới đón dâu, nhưng kém một cái phân đoạn như vậy trong lòng nô tỳ luôn không thoải mái. Chúng ta không thể tự kiềm chế khinh thị chính mình, tiểu thư tóc này không thể búi, cứ như vậy xõa ở sau gáy, nô tỳ sẽ nghĩ cách mang phượng quan, sẽ không ảnh hưởng xuất hành. Cho nên thẳng đến hiện tại, Phượng Vũ Hoành đều là không có búi tóc.

 

Tần thị cùng Miêu thị hơn nữa Phượng Tưởng Dung bồi tiếp Phượng Vũ Hoành cùng về phòng nàng đi đổi trang, Hứa thị lại ở lại tiền sảnh thu xếp nghi thức.

 

Quần áo mới chuyên môn chuẩn bị vì lễ cập kê đã sớm đưa qua, cho đến lúc này Phượng Vũ Hoành mới biết, chính mình vẫn biết quá ít lễ nghi cổ đại, thì ra xiêm y cập kê này cũng là chú trọng rất nhiều. Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, đều phải thay mới, mà xiêm y mới được gọi là quan phục.

 

Bộ quần áo này là mấy vị mợ tự mình chuẩn bị, màu cam, không tố khí, cũng không giống lễ phục đại hôn hỉ khánh như vậy.

 

Tần thị nói:

-“Đây là lúc ở kinh thành đã làm xong, lúc ta với mợ cả ngươi đi tới quận Tế an vẫn mang theo, thế nhưng sau đó ngươi thu xếp đi nam giới, chúng ta sợ vừa nhắc tới cập kê liền sẽ khiến ngươi nghĩ đến việc đại hôn, sợ trong lòng ngươi không dễ chịu, lúc này mới không có nói với ngươi. Không ngờ tâm tư Cửu điện hạ tinh tế như vậy, không chỉ tại ngày cập kê của ngươi đi đón dâu, còn đưa ra trước phái người đi tới quận Tế an, lặng lẽ đón chúng ta tới đây.

 

Miêu thị cũng nói:

-“Phải a! Không chỉ đi quận Tế an, còn đi kinh thành cùng Tiêu châu. Ta vẫn đang ở Tiêu châu bồi tiếp Tử Duệ đứa nhỏ này, nghe nói là muốn tới nam giới tham gia đám cưới của ngươi, thế nhưng sướng đến phát rồ rồi. Đúng rồi, ta khi đến trở về kinh thành một chuyến, trong nhà cũng có người phái người đi mời lão gia tử cùng mấy vị cữu cữu cùng với biểu ca ngươi, nhưng lão gia tử nói, lễ đại hôn làm tại nam giới, trong kinh cũng không thể một chút động tĩnh đều không có, bọn hắn không đi đến nam giới, lưu trong kinh, ngay ngày ngươi đại hôn đó trong Diêu phủ cũng phải mở đại yến đãi khách khứa, tổ chức giống như gả con gái.

 

Phượng Vũ Hoành nghe được một trận chua xót, kỳ thực nàng rất hi vọng tại lúc mình xuất giá gia gia có thể ở bên cạnh, nhưng ngẫm lại gia gia số tuổi ấy, từ kinh thành lại đi nam giới dằn vặt cũng phải bồi mệnh, trong kinh cũng phải náo nhiệt một chút, lưu ở kinh thành cũng tốt, chỉ đáng tiếc sống hai đời, gia gia đều không thể được thấy tận mắt cháu gái này xuất giá.

 

Mấy người vừa nói, nước mắt Tưởng Dung lại không nhịn được rớt xuống, nàng nhanh chóng dùng tay lau một cái, sau đó mới nói:

-“Cửu điện hạ chân thực thận trọng, thời điểm tới đón hai vị mợ dĩ nhiên cũng đón muội, Nhị tỷ tỷ, xưa nay muội chưa từng thấy một người nam tử có thể đối nữ tử tốt đến mức ấy. Trước kia mẹ ruột muội nói, một người nam nhân đối với nữ nhân được không, chẳng phải nhìn hắn cho nữ nhân bao nhiêu bạc, mà là nhìn hắn chịu vì nữ nhân này tốn bao nhiêu tâm tư. Nhiều năm như vậy, tâm ý Cửu điện hạ với Nhị tỷ tỷ chúng ta cũng là mắt mở trừng trừng nhìn, Tưởng Dung trước sau nhớ đến tình cảnh năm ấy lúc Cửu điện hạ đặt sính lễ với Phượng phủ, Phượng gia bao nhiêu năm chưa từng ăn thiệt thòi như vậy, Ngự vương phủ kinh sợ là Tưởng Dung lần đầu tiên nhìn thấy người nhà họ Phượng ăn quả đắng.

 

Tưởng Dung nhấc lên chuyện cũ trước kia, Phượng Vũ Hoành nghe cũng là từng trận thổn thức. Cứ cảm thấy thời gian trải qua quá chậm, lại không nghĩ rằng tinh tế tính toán, thoáng qua lại cũng là đã nhiều năm như vậy.

 

Tần thị cùng Miêu thị chưa từng trải qua tình cảnh lúc ấy, nhưng dọc theo đường đi nam giới với Tưởng Dung ngồi trong một chiếc xe ngựa, mấy người nhàn rỗi nói chuyện, nói chuyện cũng là Phượng Vũ Hoành trải qua những năm này ở kinh thành.

 

Tưởng Dung còn đặc biệt nói tới trận đại sính kia, nói tới hai người cũng là cảm thán liên tục. Trước đây chỉ cảm thấy nam nhi Diêu gia trọng tình nghĩa, lại không nghĩ rằng, con cháu hoàng thất lại cũng có thể thấy cảm tình nặng như vậy.

 

Suy nghĩ thêm, Tần thị còn nói:

-“Dù sao cha nào con nấy, chuyện hoàng thượng cùng Vân phi chúng ta ít nhiều cũng biết chút, dựa vào phần tình nghĩa này, con trai của người cũng không thể kém được.

 

Nói tới con cháu hoàng gia, Phượng Vũ Hoành là nhớ tới một cái, không khỏi hướng Tưởng Dung nháy mắt:

-“Tỷ nhưng nhìn thấy Tứ điện hạ cũng cùng đến, muội đừng nói với tỷ hắn là từ kinh thành đi theo thất ca cùng đến.

 

Vừa nhắc tới Tứ hoàng tử, mi tâm Tưởng Dung lại nhíu, đến là Tần thị cười ha hả nói:

-“Sao có thể là từ kinh thành tới, Tứ điện hạ là xuất phát từ quận Tế an, đi cùng với chúng ta. Nhân gia vì tìm sư phụ đuổi tới quận Tế an, vẫn cứ nha đầu nhà chúng ta a, còn không hiểu một phần tâm ý của người ta.

 

Phượng Vũ Hoành chỉ biết Tứ hoàng tử có lòng với Tưởng Dung, nàng cũng không quá ngăn, nói tóm lại, từ sau lần trước chuyện tam hoàng tử bức vua thoái vị suy bại thì, Tứ hoàng tử này cũng từ từ xoay chuyển tâm tính.

 

Vừa bắt đầu nàng cảm thấy có thể là giả, thế nhưng quan sát một trận, lại phát hiện chẳng phải. Kỳ thực trong xương Huyền Thiên Dịch thì không có bao nhiêu phản nghịch, trước đây quá nửa là bị lão Tam cổ động, hơn nữa đính hôn với Bộ gia, Bộ gia lại thỉnh thoảng ba, năm truyền vào tư tưởng gì đó, từ từ đã kéo nghiêng người.

 

Nhưng trong thực tế, Huyền Thiên Dịch là cái người không chủ ý, hắn cũng chẳng hề có dã tâm hoàng vị, thuộc về loại hình có thể ầm ĩ, cũng có thể an lắng xuống.

 

Bây giờ người ta đã lựa chọn cuộc sống tĩnh lặng, dưới cái nhìn của nàng, nếu như có thể đàng hoàng đối Tưởng Dung, cũng là không tệ. Tuy rằng không vương vị, nhưng thân phận hoàng tử vẫn còn, lúc trước Thiên Vũ đế nói là giáng thành thứ dân, đây rốt cuộc là con trai của ông, chỉ bằng lão hoàng đế coi trọng tình cảm, sao có thể để nhi tử bị khổ. Dựa vào Huyền Thiên Dịch cuộc sống hiện giờ thì biết, vương vị hay không, cũng không có ảnh hưởng gì.

 

Phượng Vũ Hoành mang theo hi vọng mà nhìn Tưởng Dung, nhưng đáng tiếc, Tưởng Dung đối chuyện này trước sau không quá chú ý, mỗi lần nhắc tới Huyền Thiên Dịch đều là một biểu tình “Hắn rất phiền toái”, Tần thị hữu tâm lại nói vài lời, thế nhưng nhìn thấy Tưởng Dung dạng này, lời đến bờ môi không thể lại không nuốt trở vào. Dù sao chẳng phải nữ nhi của mình, nói quá nhiều không được.

 

Phượng Vũ Hoành cũng cảm thấy chuyện này hiện tại cũng không gấp, Tưởng Dung còn nhỏ, lại chờ mấy năm, hai người tiếp xúc nhiều hơn, phát triển một cách tự nhiên, sẽ tốt hơn một chút.

 

Huống chi, nàng rõ ràng trong lòng nha đầu này có bóng của Huyền Thiên Hoa, cứng rắn nhét một cái Huyền Thiên Dịch cho người ta, cũng là không chỗ để chứa.

 

Nàng lôi kéo tay Tưởng Dung, lắc hai cái nói:

-“Đừng nghĩ nhiều, coi như có thêm một bằng hữu. Các ngươi cũng vừa là thầy vừa là bạn, đối với muội mà nói không có hại gì.

 

Tưởng Dung luôn nghe Phượng Vũ Hoành nói, ngay lập tức hài lòng gật gật đầu, còn nói thêm câu:

-“Dù sao hắn cũng chẳng phải rất chọc người giận, coi như là cái đuôi thôi!

 

Mấy vị ở đây cũng thẹn thùng, chỉ nói nữ nhi Phượng gia có cá tính nha, đường đường hoàng tử, nói người ta là theo đuôi. Chẳng qua suy nghĩ thêm tứ hoàng tử Huyền Thiên Dịch, cũng thật có chút chiêu thức theo đuôi.

 

Phượng Vũ Hoành bên này đổi xiêm y xong lại lần nữa sửa lại trang điểm, thay đổi nữ trang, dằn vặt gần một canh giờ mới trở lại tiền sảnh.

 

Trong tiền sảnh, tất cả tân khách đều ngồi ở đây, người người mừng rỡ nhìn Phượng Vũ Hoành đến, trên mặt cũng là cười thanh thoát.

 

Lễ cập kê do Hứa thị chủ trì, bà đại biểu trưởng bối trong nhà, tự tay búi tóc sau ót Phượng Vũ Hoành thành một cái búi tóc, sau đó lại dùng một khối vải màu quấn chặt búi tóc, lại cắm một cây trâm cầm trong tay trước đó vào trong búi tóc, sau đó lớn tiếng nói một câu:

-“Phượng thị Vũ Hoành, mười lăm tuổi, hứa gả, lễ trâm cài này.

 

Lễ cập kê này coi như đạt thành.

 

Khách khứa có tư cách dự lễ, lúc này dồn dập tới, chúc mừng Phượng Vũ Hoành, cùng đưa ra lễ vật chú tâm chuẩn bị.

 

Phượng Vũ Hoành cười khanh khách tiếp nhận từng cái lễ vật, lại chuyển đến trong tay nha hoàn phía sau, sau đó nhất nhất nói cám ơn.

 

Lúc Huyền Thiên Ca tặng lễ ghé vào lỗ tai nàng nhỏ giọng nói:

-“Lễ cập kê cũng có chuyện như vậy, sáng sớm ngày mai chúng ta giúp ngươi thêm trang, đến lúc đó mới đúng đại lễ.

 

Nghi thức qua đi, trạch viện đại yến, khách nam một bàn khách nữ một bàn, khách nam thật là thưa thớt, sau đó, mấy tướng lĩnh trong quân cũng cùng lên bàn, xem như tham gia chút náo nhiệt.

 

Phượng Vũ Hoành cảm thấy bản thân cứ như đang nằm mơ, Hứa thị nói:

-“Cập kê chính là người lớn, ngày mai sau khi xuất giá, con sẽ không chỉ là Tế An quận chúa, còn là chân chân chính chính chánh phi Ngự vương, tương lai hồi kinh thành, là phải tới sống ở Ngự vương phủ.

 

Lúc này nàng mới phản ứng lại, cũng vừa mới ý thức được sau khi thành thân chính là vợ của người khác, không thể lại ở tại phủ quận chúa của nàng.

 

Chẳng qua Tần thị trấn an nàng:

-“A Hoành cũng không cần lo lắng, Cửu điện hạ là hoàng tử, cha mẹ chồng con đều ở trong cung, chuyện bên ngoài người ta mặc kệ. Gả đi con chính là chủ mẫu hoàn toàn xứng đáng, trên không có cha mẹ chồng ràng buộc, dưới không có vài di nương tiểu thiếp ngột ngạt, nên thế nào thì vẫn thế đấy!

 

Huyền Thiên Ca cũng nói:

-“Đúng vậy, theo tính tình cửu ca của ta, sợ là cuộc sống của ngươi càng tự tại hơn lúc sống tại phủ quận chúa đấy! Hắn người nọ là người không tuân theo quy củ nhất, hạ nhân trong phủ đã sớm cũng đã quen rồi, tuyệt đối sẽ không có bất luận kẻ nào làm ngươi giận. Ngươi xem, ta xem như một cái cô em chồng duy nhất, thế nhưng đứng phía bên ngươi nha!

 

Một bữa cơm, ăn được thật vui. Nữ quyến bên đây là dùng trước xong, Hứa thị đưa Phượng Vũ Hoành trở về phòng, để nàng nghỉ ngơi đàng hoàng, ngày mai còn phải dậy sớm hơn.

 

Những người khác cũng sẽ không quấy nhiễu, đều trở về viện từng người, chỉ là Phượng Vũ Hoành căn bản ngủ không được. Nghĩ vào trong viện đi dạo, mới vừa đẩy cửa phòng ra, đã thấy tại lối vào viện trên hành lang uốn khúc, công tử áo trắng đang đứng, tay áo tung bay, một thân tiên khí..... [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 927

☆, Nàng là Phượng Vũ Hoành, không thể thay thế!

 

Huyền Thiên Hoa làm việc từ trước đến giờ có chừng mực, hắn sẽ không tự chủ trương xuất hiện tại hậu viện đại trạch, càng sẽ không tự chủ trương đi tới trước mặt tân nương chờ gả.

 

Lúc Phượng Vũ Hoành nhìn thấy hắn, hắn đã lập tức mở miệng, nói:

-“Minh nhi để cho ta tới nói với muội một tiếng, hắn còn phải ở tiền viện bồi tiếp lâu.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, không tra cứu cái gì, chỉ là từ gian phòng đi ra, nhận lấy trà Vong Xuyên bưng đến đặt lên trên bàn mây trong sân, tự mình rót hai chén trà, lại chuyển một chén trong đó đến trước mặt Huyền Thiên Hoa,

-“Thất ca, uống trà.

 

Huyền Thiên Hoa cười nhạt tiếp nhận, đến là uống một hơi cạn sạch, Phượng Vũ Hoành cười hắn nói:

-“Là uống trà, chẳng phải uống rượu, sao gấp như vậy.

 

Nói xong, lại rót một chén nữa.

 

Lần này Huyền Thiên Hoa lại không uống, chỉ là cầm trong tay, chăm chú mà nhìn nàng, giữa lông mày có vẻ u sầu nhàn nhạt, không hề rõ ràng, Phượng Vũ Hoành lại như cũ nhìn ra được. Chỉ là nàng không nói, đối với tâm tư của Huyền Thiên Hoa xưa nay nàng chính là biết, nhưng cũng xưa nay đều không nói ra.

 

-“Thất ca đường xa mà đến, A Hoành tạ tạ thất ca.

 

Nàng nửa cúi đầu, trong thanh âm cũng mang theo nhàn nhạt đau buồn. Từ lúc đi đến thế giới này, trong lòng nàng thì chỉ có một mình Huyền Thiên Minh, thế nhưng nếu bàn về đau lòng, không phải Huyền Thiên Hoa không còn gì khác.

 

Cái người giống như tiên này cũng không thế nào, luôn có thể dắt đáy lòng nàng một cỗ bi thương ẩn nhẫn không phát, nàng không biết bi thương từ đâu đến, rõ ràng là một người để cho người nhìn một cái đã như mộc xuân phong, cách nào nàng luôn là không khống chế được vì hắn bi thương?

 

-“Thất ca là ngày nào đó đến?

 

Huyền Thiên Hoa nói:

-“Ngày hôm qua.

 

-“A, ngày hôm qua.

 

Nàng nghĩ, ngày hôm qua nàng vẫn còn ngồi ở phòng khám Bách Thảo Đường bắt mạch xem bệnh, nhưng không nghe nói có đội xe từ Lan Châu ngang qua. khẳng định Huyền Thiên Hoa là với Huyền Thiên Ca các nàng cùng tới, nhiều người như vậy, thành Lan Châu không nên không hề có một chút tin tức nào nhỉ?

 

-“Chúng ta vòng qua thành, không xuyên qua Lan Châu, Minh nhi nói muốn cho muội niềm vui bất ngờ..... A Hoành, ngày mai thất ca chủ hôn cho các ngươi.

 

Hắn gọi tên của nàng, trong thanh âm mang chút run rẩy.

 

Chủ hôn, Thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa tới làm không thể thích hợp hơn, Phượng Vũ Hoành cười lên,

-“Cảm ơn thất ca.

 

-“Cảm tạ hai lần, giữa chúng ta nào có nhiều khách khí thế.

 

Huyền Thiên Hoa nhìn nàng, luôn không nhịn được thu hồi ánh mắt, mấy lần đều khuyên mình là nên rời đi về tiền viện, bước chân lại bất động không thể dời. Coi như tiễn nàng một đoạn đường cuối cùng thôi, nói lời chào, nha đầu này hạnh phúc, mới đúng mong muốn cuối cùng trong lòng hắn.

 

-“Minh nhi sẽ đối đãi muội tốt, yên tâm đi theo hắn a!

 

Đây là câu nói cuối cùng hắn lưu lại, mà sau đó xoay người, lại dừng lại mà ra sân.

 

Phượng Vũ Hoành đứng trong viện rất lâu, đến khi Vong Xuyên tới gọi nàng, nàng mới phục hồi tinh thần lại.

 

Vong Xuyên cau mày, cũng là than nhẹ một tiếng, cũng không có mà biểu đạt ra cái gì. Tâm tư Thất hoàng tử nàng không khó nhìn ra, nhưng vậy thì thế nào chứ? Cõi đời này luôn có chút tới trước tới sau, mỗi người thứ tự xuất trận cũng là lão thiên gia an bài tốt, thay đổi vị trí kết cục liền đều không ra sao. Thất điện hạ cho dù tốt, rốt cuộc là chậm hơn Cửu điện hạ một bước.

 

-“Ngày mai còn phải dậy sớm đi tới thành Tuyệt Bình, tiểu thư vẫn nên nghỉ sớm chút đi! Nô tỳ chuẩn bị xong nước tắm, tiểu thư ngâm một chút, đỡ mệt.

 

Phượng Vũ Hoành không nói gì, xoay người trở về nhà, đến khi ngâm vào trong bồn tắm, mới phát giác ra kết thúc một ngày này cũng là mệt mỏi cực kì, cảm giác ngâm trong nước đều muốn ngủ.

 

Nàng không biết những người này kết cục sau cùng sẽ như thế nào, cũng không biết chính mình kết cục cuối cùng sẽ như thế nào, ở niên đại này mãi mãi cho đến già sao? Con cháu cả sảnh đường? Nhìn Huyền Thiên Minh từng ngày từng ngày mọc ra râu bạc tóc trắng? Chính là không biết đóa sen tím giữa mi tâm của hắn có thể cũng thay đổi thành trắng hay không?

 

Nghĩ đi nghĩ lại, không thể nín được cười, giống như tháng ngày như vậy cũng không khó tưởng tượng, chỉ cần nàng gả cho hắn, hai người cùng nắm tay đồng hành, một ngày nào đó phải cùng chậm rãi già đi. Chỉ là... Tưởng tượng của nàng không ra tương lai của Huyền Thiên Hoa, tưởng tượng không ra người kia trông vẻ đầu tóc bạc.

 

Dường như hình tượng Huyền Thiên Hoa liền nhất thành bất biến vĩnh hằng dừng lại trong năm tháng này, mặc cho thế sự biến thiên, hắn đều là người như tiên ấy, luôn đứng xa xa, quan vọng tất cả thế gian này.....

 

Cả đêm không mộng, cuối giờ Dần ngày kế, Phượng Vũ Hoành đã bị hai nha đầu lôi dậy từ trên giường, sau đó mơ mơ màng màng bị ấn tới chậu rửa mặt bên cạnh bắt đầu rửa mặt.

 

Đến khi mặt đều rửa xong liền chuẩn bị trang điểm cho nàng, lúc này nàng mới giật mình kêu lên,

-“Không được!

 

Hai người nha đầu bị dọa giật mình, Hoàng Tuyền bật thốt lên:

-“Không muốn cái gì? Tiểu thư, thời điểm này ngài lại muốn đào hôn thế nhưng không kịp mất rồi nha! Ngoan ngoãn mà nghe lời, lại qua một ngày, chúng ta nên đổi xưng hô ngài vương phi.

 

Vong Xuyên cũng cười nói:

-“Nhớ tới lúc nô tỳ với Hoàng Tuyền mới đến Phượng phủ chính là cùng ngài gọi vương phi, là ngài nói tại Phượng gia phải khiêm tốn, không nên bị người khác nói này nọ, đây mới gọi là tiểu thư nhiều năm như vậy. Bây giờ tiểu thư tiểu thư gọi quen rồi, lại phải thay đổi trở lại vương phi, cũng có chút khó kêu.

 

Bên cạnh nàng nói, lại vừa nỗ lực thoa son phấn trong tay lên mặt Phượng Vũ Hoành.

 

Phượng Vũ Hoành nhanh chóng cản các nàng động tác này, mở miệng nói,

-“Trước hết hai ngươi ra ngoài, chờ ở bên ngoài, chuyện trang điểm này ta tự mình làm, tuyệt đối trang điểm xinh đẹp hơn các ngươi!

 

Trời mới biết nàng rất hoảng sợ cách trang điểm lòe loẹt của người cổ đại, những năm này mỗi khi có yến hội gì cũng là chính nàng tại không gian trang điểm, chưa bao giờ dám để những nha hoàn này động thủ.

 

Huống chi hôm nay đại hôn, nàng đã sớm nghĩ tới, tại ngày đại hôn của mình nhất định phải hóa trang cái tân nương ra dáng, phấn son cổ đại này tuyệt đối là chạm cũng không thể chạm.

 

Vong Xuyên Hoàng Tuyền cũng biết Phượng Vũ Hoành sẽ tự mình mân mê chút trang điểm ra, nhưng hôm nay không so với bình thường, tiệc rượu ngày thường Phượng Vũ Hoành trang điểm có là dễ nhìn, nhưng với đại hôn so ra thì mộc mạc quá nhiều, Hoàng Tuyền không yên tâm nói:

-“Tiểu thư, hôm nay thế nhưng có nồng diễm một chút, thế này xứng hỉ bào đỏ thẫm mới dễ nhìn.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu,

-“Yên tâm đi! Trước hết chúng ta ra ngoài, cùng lắm ta vẽ xong các ngươi lại đi vào bồi bổ.

 

Nghe nàng nói thế, hai người nha đầu cũng liền yên tâm, song song lui ra ngoài. Thấy người vừa rời đi, Phượng Vũ Hoành lập tức liền lắc mình vào không gian, bày ra mỹ phẩm, từ nước làm trắng da đến tinh hoa dịch, nghiêm túc cẩn thận trang nền cả mặt. Sau đó cũng không lưu nhiều, mang theo một đống trang điểm ra không gian, trực tiếp lại kêu hai người nha đầu vào.

 

-“Các ngươi dùng những thứ này đến trang điểm cho ta.

 

Nàng biết chính mình chẳng phải cao thủ trang điểm, thường ngày đồ trang sức trang nhã cũng thành, hôm nay đại hôn, thế nào cũng có chút thời cổ đặc sắc. Nhưng trang nền là do mình làm, Phượng Vũ Hoành vô cùng thoả mãn cách trang nền của mình. Nhìn lại hai người nha đầu mới mẻ nhìn những mỹ phẩm kia sẽ không dùng, đã lại kiên nhẫn giảng giải một lần.

 

Vong Xuyên Hoàng Tuyền cũng là nha đầu thông minh, rất nhanh thì lĩnh hội phương pháp sử dụng, chính là dùng mấy bộ trang điểm đời sau này trang điểm cho Phượng Vũ Hoành ra cái tân nương thật xinh đẹp.

 

Vong Xuyên không khỏi cảm thán,

-“Tiểu thư những phấn này thật sự tốt, so với mấy thứ bán trong tiệm trong thành Tuyệt Bình tốt hơn rất nhiều.

 

Phượng Vũ Hoành mở Bách Thảo Hương ở thành Tuyệt Bình cũng bán những đồ chơi này, nhưng hơn nửa cũng là chút rải rác, không có tốt bằng bộ nàng lưu dụng này. Hôm nay đại hôn, nàng tâm tình không tệ, ngay lập tức nên đáp ứng hai nha đầu này,

-“Ngày mai cho một người các ngươi một bộ.

 

Dù sao mấy cái này cả đống, chỉ cần bộ này lấy ra ngoài trong chốc lát không bỏ vào, thì bên trong sẽ tự động lại tạo ra một bộ. Nàng dụng ý niệm quét mắt qua trong không gian, tốt lắm, hiện tại đã tạo ra bộ mới.

 

Trang điểm xong, rất nhanh, mấy người Hứa thị cũng đều đến.

 

Huyền Thiên Ca mang theo một đám tỷ muội tiến lên thêm trang cho Phượng Vũ Hoành, Hứa thị cũng thừa cơ báo với Phượng Vũ Hoành,

-“Phượng quan hoàng thủy tinh con mang trên đầu thế nhưng từ tay Bạch nghệ nhân làm.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, nhìn Bạch Phù Dung nói,

-“Ta biết ngay, vật như vậy dưới gầm trời này trừ bỏ Bạch bá bá ra, lại không người có thể làm ra được.

 

Bạch Phù Dung cười hì hì nói:

-“Ngươi thích tốt rồi, ta theo phụ thân hiện tại cũng xem như tay trắng dựng nghiệp, trong nhà có chút của cải không giả, nhưng với Thiên ca các nàng thực sự không cách nào so sánh được. Ta nói với ngươi....

 

Nàng vừa nói vừa chỉ vào mấy người Huyền Thiên Ca ôm hộp gỗ chứa lễ vật nói,

-“Bên trong này các nàng thế nhưng bỏ ra vốn lớn, thứ đó ta cho không nổi.

 

Nói rồi, lại đưa hộp gỗ trong tay mình tới,

-“Đây! Một hộp đầy này đều là nữ trang phụ thân ta đặc biệt chế tạo cho ngươi, cái gì cũng có, sau này ngươi giữ lại chậm rãi mang.

 

Mấy người Huyền Thiên Ca cũng không tính đến nàng mỉa mai, chỉ là nói với Phượng Vũ Hoành,

-“Mặc kệ thứ gì, cũng là tâm ý tỷ muội chúng ta. Chúng ta chỉ hy vọng ngươi sau này có thể sống thật tốt, những cái khác cũng không mưu đồ. Ngươi đây là gả cho Cửu ca ta, trong lòng ta nắm chắc của cải của Cửu ca, cho nên chính là tìm chút kỳ trân bảo vật, nhưng phương diện tiền bạc liền không cho ngươi thêm cái gì. Nhưng đợi vài cái nha đầu sau này xuất giá, phải chuẩn bị thêm chút kim phiếu ngân phiếu, chính là không thể làm cho các nàng chịu khổ.

 

Mấy người đều là suy nghĩ vì đối phương, Phượng Vũ Hoành cũng nói:

-“Không chỉ chúng ta, chính ngươi cũng là. Đừng xem bây giờ là công chúa kim chi ngọc diệp, ai biết sau này phải gả cho ai? Yên tâm, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, có ta ở đây, không để các ngươi chịu thiệt.

 

Tỷ muội mấy người tay dắt tay, trong lòng cũng là liên tục cảm khái. Cảm giác quen biết vẫn tại hôm qua, các nàng vẫn là tiểu hài tử cả ngày ầm ầm ĩ ĩ, còn cả ngày nhớ thương đến Tiên Nhã lâu ăn ngon. Nhưng chỉ chớp mắt, thế nhưng đều đến tuổi xuất giá, khó tránh khiến người thổn thức.

 

Tưởng Dung yên lặng mà ở bên cạnh Phượng Vũ Hoành, An thị dưới sự an bài của Tứ hoàng tử từ kinh thành đi tới quận Tế an, nghĩ đến, nếu như An thị biết Phượng Vũ Hoành đại hôn, chắc cũng sẽ đặc biệt vui vẻ chứ? Nàng nắm lễ thêm trang trong tay, cảm thấy có chút không lấy ra được, thế nhưng do dự thật lâu, vẫn là nhét vào trong tay Phượng Vũ Hoành, rồi nói:

-“Nguyên bản Tứ hoàng tử cho muội chút đồ tốt để cho muội tới thêm trang cho tỷ, thế nhưng muội nghĩ, chúng ta là thân tỷ muội, không cần thiết làm giả tạo như vậy. Tưởng Dung không có tiền, Nhị tỷ tỷ là biết, vì vậy muội cũng không cần thiết cầm đồ của người khác đến ra vẻ bề ngoài. Những thứ đây là chính bản thân muội thêu, có vài cái là bản vẽ Nhị tỷ tỷ cho, còn có vài bản vẽ là tự muội nghĩ ra, đưa cho Nhị tỷ tỷ, sau này làm làm trang sức cũng rất tốt.

 

Phượng Vũ Hoành tiếp nhận quà lễ thêm trang của Tưởng Dung, đứng dậy ôm cô muội muội này vào trong lòng, khẽ vỗ lưng nàng nói:

-“Tưởng Dung của tỷ đưa cái gì, bất kể là cái gì, Nhị tỷ tỷ cũng thích nhất. Yên tâm, Nhị tỷ tỷ chính là xuất giá, cũng là tỷ tỷ của muội. Coi như vào ở Ngự vương phủ, muội muốn tới thì có thể tới. Huống chi chúng ta còn có quậnTế an, đừng cho là tỷ thật ở đến trong Ngự vương phủ không ra ngoài.

 

Tất cả mọi người cười, Đúng đấy! Đây là Phượng Vũ Hoành nha! Là Tế An quận chúa nha! Trong Ngự vương phủ nho nhỏ có thể nào giam nàng, nàng có phủ quận chúa của nàng, nàng có quận Tế an của nàng, nàng có thiên hạ của nàng, có cuộc đời của nàng.

 

Hào quang nữ tử này ngay cả đường đường Cửu điện hạ đứng cạnh nàng cũng sẽ có một chút thất sắc, mặc dù nàng gả cho, nàng cũng vẫn là nàng, là cái Bồ tát dược vương trong truyền thuyết của đám người Đại Thuận! Là phượng hoàng giương cánh bay cao!

 

Nàng là Phượng Vũ Hoành, không thể thay thế!

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 07/08/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts