Edit: Hitsuji
Beta: Đào Mai
Ngoài cửa viện vô cùng ồn ào, như có chuyện vui gì đó, tiếng
chào hỏi, tiếng bọn nha đầu nghênh đón khách, tiếng mấy bà tử của các phòng vội
vàng sắp xếp tiệc rượu, làm cho Kiều di nương đau đầu.
Hôm trước Lâm Hải Như và La Thành Chương ăn bữa sáng, Lâm Hải
Như để bà ta hầu hạ ở bên cạnh.
Đứng cả buổi cũng không cho nàng ngồi xuống, Kiều di nương
không bị ức hiếp thế này đã bao nhiêu năm, mặt đen hết cả.
Nhưng trước mặt La Thành Chương bà ta lại phải vờ nhu nhược
đáng thương, làm sao dám ở tình huống chủ mẫu chưa cho phép mà ngồi xuống.
Bà níu tay nha đầu ra hiệu sức mình không chịu nổi nữa.
Nhưng La Thành Chương vẫn cứ lo lắng chuyện thi cử của con cháu, đầu óc không
yên căn bản không chú ý tới bà.
Kiều di nương trở về rồi thì mặt mũi âm trầm, ngày kế lấy cớ
bệnh không ra, buổi chiều trái lại thật sự bị trúng gió.
Hiện giờ bà ta tựa vào trên sạp quý phi, gối lên gối ngọc mới
miễn cưỡng thoải mái một chút.
Bắt tiểu nha đầu quỳ bên cạnh bà, ngón tay chấm chút dầu cù
là chậm rãi xoa ấn trên huyệt thái dương bà, lúc này bên ngoài rộn ràng, bà chỉ
cảm thấy trúng gió càng thêm nặng.
-“Bên ngoài làm cái gì
vậy, sao lại ồn ào như vậy?”
Bà hỏi một tiểu nha đầu vừa mới bước vào.
Tiểu nha đầu đáp:
-“Di nương, thiếu gia
chúng ta thi đậu. Trong phủ đang vội vàng chúc mừng, nghe nói rất nhiều đại
quan cũng đến.”
Kiều di nương nghe đến đó, lại uể oải nhắm mắt lại, chỉ cảm
thấy cả người mình không có khí lực:
-“Thi đậu thì thi đậu,
La Hoài Viễn thi đậu không phải là chuyện chắc chắn sao. Làm sao ầm ỹ đến bên
chúng ta thế này, cũng không phải việc vui bao nhiêu...”
Tiểu nha đầu kia cười hì hì nói:
-“Di nương, ở ngoài là
chúc mừng Tam thiếu gia chúng ta thi đậu, không phải Đại thiếu gia. Nô tì nghe
nói Tam thiếu gia thi hương đứng thứ nhất, vừa rồi Nhị phu nhân còn cho hạ nhân
ra cửa tung tiền đồng, nghe nói rất nhiều tiểu nha đầu chạy tới lụm tiền!”
Kiều di nương nghe đến đó, bỗng nhiên mở mắt ra. Không thấy
chút ể oải đâu nữa, bà lạnh lùng nhìn tiểu nha đầu:
-“Ngươi vừa nói cái
gì? Ai thi đậu?”
Tiểu nha đầu đó chưa từng nhìn thấy ánh mắt Kiều di nương
nghiêm khắc như thế, sợ tới mức nhất thời cũng không dám cười đùa, ấp úng:
-“Chính là Tam thiếu
gia chúng ta... Đậu giải nguyên. Nô tì cũng là nghe Hồng Nhi trong phòng Nhị
phu nhân nói...”
-“Chuyện lớn như vậy,
thế mà không có ai đến nói với ta một tiếng!”
Kiều di nương cũng không thấy mệt mỏi một chút nào, trên
trán nổi lên gân xanh.
Bà ta đứng lên, sắc mặt âm trầm nói cho nha đầu đang xoa
bóp,
-“Đi gọi Bích Y lại
đây cho ta!”
Bích Y là đại a đầu hầu hạ bà ta.
Sau khi nha đầu kia chạy ra ngoài, Kiều di nương đi tới đi
lui ở trong phòng, trái tim đập thùm thụp.
Khi bà ta biết tin tức La Thận Viễn làm con thừa tự cho Lâm
Hải Như, cũng không có cảm giác gì?
Chẳng qua là một thứ tử mà thôi, có thể làm được gì. Huống
chi La Thành Chương cũng chưa từng để thứ tử này vào mắt.
Dù sao cũng bởi duyên cớ mẹ đẻ La Thận Viễn kia ác độc, mọi
người bình thường nhìn hắn cũng có vài phần kỳ lạ.
Kiều di nương nhắm chặt mắt.
Mà tại làm sao La Thận Viễn lại đột nhiên thi đậu, còn giành
Giải Nguyên!
Thi đậu cũng được đi, nếu trước đây hắn thi đậu, nói không
chừng bà còn có thể đưa chút hạ lễ qua, sau này tiền đồ hắn trãi rộng thì có thể
dìu dắt Hiên ca nhi của bà.
Nhưng cố tình giờ đây hắn làm con thừa tự của Lâm Hải Như.
Kiều di nương vô cùng nôn nóng trong lòng.
Bích Y nhanh chóng đến đây, nàng nghe xong tin tức cũng bị dọa.
Chuyện lớn như vậy không báo kịp thời với Kiều di nương, nhất
định bà ta sẽ không dễ dàng tha cho mình.
Bích Y tiến vào liền lập tức quỳ xuống, Kiều di nương lại lạnh
mặt thật lâu không nói gì. Sau một hồi mới nhẹ nhàng hỏi:
-“Nhị gia về chưa?”
-“Đã có người đi truyền
tin, lão gia đã sắp đến!.”
Bích Y nhanh chóng trả lời.
Kiều di nương hít một hơi thật sâu, dặn dò:
-“Đi đưa tiểu thư lại
đây, bảo nó trang điểm đàng hoàng, đi với ta qua chỗ lão thái thái, cũng ẵm
Hiên ca nhi đi nữa.”
Bích Y vội vàng thưa vâng.
Bên ngoài khách khứa rộn ràng, vô cùng náo nhiệt.
Nghi Ninh các nàng cũng không có rãnh rỗi, đang tiếp Cao phu
nhân ở Hồ Đồng dẫn nữ nhi Cao Nhàn của bà đến cửa bái phỏng, Trần thị mang theo
mấy người các nàng gặp Cao phu nhân.
Nữ quyến đã bày một bàn rượu ở phòng khách, Cao phu nhân
bình thường không qua lại với người La phủ, lại càng không hay qua lại với Lâm
Hải Như, nay lại lôi kéo Lâm Hải Như cười cười nói nói.
Cao phu nhân và Trần thị cùng xuất thân, bà là người Giang
Nam, phụ thân năm đó từng nhậm chức thị đọc học sĩ của thiên tử.
Bà hỏi Lâm Hải Như La Thận Viễn bình thường đọc sách gì, có
định thông gia chưa...
Lâm Hải Như cả người cũng không tỉnh táo, mơ mơ hồ hồ nói:
-“Nó đọc sách gì ta
cũng không quản, hình như chưa định thông gia.”
Nghi Ninh nghe đến đó lại giật mình. Cao phu nhân hỏi câu
này... Như là có ý gì đó!
Nàng không khỏi nhìn về phía Cao Nhàn ngồi ngay ngắn bên cạnh.
Vị này cũng là nử tử thế gia nổi danh ở Bảo Định, diện mạo cỡ
tứ tỷ nàng. Vừa mười bốn tuổi, dáng người thon thon, thanh lệ uyển chuyển.
Giọng nói như hoàng anh hót, lúc nói chuyện mang vẻ xấu hổ lại
ngại ngùng đoan trang cùng chín chắn. Dáng vẻ và tu dưỡng càng thêm vẻ thế gia
quý nữ hơn La Nghi Ngọc.
Thiếu niên Giải Nguyên, khó trách Cao phu nhân vội vã.
Tục ngữ nói gần quan được ban lộc, nếu thứ này bị người ta lấy
mất thì phải làm thế nào.
La lão thái thái mới từ tiền viện trở về, Cao phu nhân đứng
dậy chào lão thái thái.
La lão thái thái hơi mệt mỏi, mỉm cười để bà ngồi xuống.
Cao phu nhân đang nghĩ tới Lâm Hải Như như khúc gỗ kia hỏi
gì cũng không biết, hiện giờ đúng lúc hỏi La lão thái thái.
Tuy nhiên lại bị La lão thái thái đánh thái cực quyền trở
ngược về, không đồng ý cũng không từ chối.
Lúc này nha đầu đến thông truyền, nói Kiều di nương ẳm Hiên
ca nhi vội tới thỉnh an bà.
Sắc mặt La lão thái thái phai nhạt dần.
Kiều di nương ẳm Hiên ca nhi đi vào, Hiên ca nhi lại nhào thẳng
vào lòng lão thái thái, ngọt ngào gọi tổ mẫu.
Cao phu nhân bên cạnh liền cười khen:
-“Đây là Hiên ca nhi
à, quả nhiên bộ dạng kháu khỉnh bụ bẫm, vô cùng đáng yêu!”
Hiên ca nhi ôm cánh tay La lão thái thái, non nớt nói:
-“Tổ mẫu, con nghe nói
Tam ca thi đậu cử nhân, nên đến chúc mừng Tam ca!”
Từ sau khi Hiên ca nhi nói dối lần trước, La lão thái thái
thấy đứa bé này thì cảm thấy lấn cấn trong lòng. Bởi vậy chỉ là sờ sờ đầu của
nó cho có lệ nói:
-“Tam ca con ở bên
ngoài tiếp khách, một lát mới qua đây. Đến chỗ tỷ tỷ con chơi đi, đừng làm phiền
đến Cao phu nhân.”
Kiều di nương nghe La lão thái thái nói lời này, tươi cười cứng
đờ.
Bà biết La lão thái thái ghét bỏ bà, nào có ai chính thất để
mắt tới loại tiểu thiếp này như bà, bà không hy vọng La lão thái thái hoà nhã với
bà.
Nhưng bà không ngờ, La lão thái thái cũng ghét bỏ cả Hiên
nhi...
Mắt thấy trời sắp tối, cả ngày này đều thật sự bận rộn,
trong phủ nhao nhao ồn ào không khi nào thanh tịnh.
Nghi Ninh lại nhàn rãnh rỗi cùng với La Nghi Tú xem rùa ăn
cá trong vại, Cao Nhàn không chơi chung hai tiểu hài tử các nàng, kín đáo tao
nhã nói chuyện với La Nghi Ngọc, tán gẫu thật sự hợp ý nhau.
Ăn tiệc tối rồi mà Cao thị còn chưa định trở về, La lão thái
thái cho bà tử cầm bài cửu (domino ngày nay) ra chơi.
Bốn người các nàng vừa vặn có thể gom thành một bàn.
Lâm Hải Như căn bản sẽ không chơi bài, ánh mắt cầu cứu nhìn
về phía La Nghi Ninh.
Bà hiện tại có loại tin tưởng mù quáng với Nghi Ninh, như
Nghi Ninh làm gì cũng được vậy.
Nghi Ninh kiếp trước rất đoan chính, vị tổ mẫu kia không
thích gì đó thì cũng không dám vượt qua một chút, lại làm sao có thể chơi bài.
Nàng cũng là hai mắt đen thui, may mắn La lão thái thái sớm
biết, kêu Từ ma ma qua hướng dẫn cho Lâm Hải Như, bốn người mới miễn miễn cưỡng
cưỡng đánh.
Hai người Cao Nhàn, La Nghi Ngọc ngồi xuống bên cạnh mẫu
thân nhìn bài.
Cuộc sống nữ tử thế gia rãnh rang nhàm chán, cũng phải dựa
vào việc này việc kia giết thời gian.
Ván bài mới mới chuyển hai vòng, bên ngoài lại báo Tam thiếu
gia truyền thuyết đến.
Cao thị chấn động tinh thần, sờ quân bài trong tay thật lâu
không đánh ra ngoài.
Ngẩng đầu liền thấy một người cao lớn đi vào, bộ dạng hắn vô
cùng sạch sẽ tuấn tú. Bước chân trầm ổn thong thả, khí chất lại có vài phần gây
sức ép.
Nghi Ninh rõ ràng chú ý tới Cao Nhàn đang nhìn La Thận Viễn,
trong nháy mắt gò má ửng hồng, hơi hơi cúi đầu.
Cao Nhàn thật không ngờ vị thiếu niên Giải Nguyên này tuấn
lãng như thế.
La lão thái thái lần lượt giới thiệu:
-“Vị này chính là Cao
gia Cao phu nhân ở Hồ Đồng, vị này là tiểu thư Cao gia.”
La Thận Viễn liền gật đầu với Cao phu nhân, lại nhìn về phía
Cao Nhàn, tựa hồ dừng một chút.
Cao Nhàn dịu dàng nói:
-“Xin chào La gia ca
ca.”
Hai mắt nàng lóng lánh xinh đẹp nhu uyển động lòng người.
Nghi Ninh bên cạnh vừa ngắm rùa, vừa nghĩ hoa đào của Tam ca
nàng tới quá nhanh. Trước có hai nha đầu của Đại bá mẫu, sau có một đích nữ của
Cao gia.
Nhìn bộ dáng Cao phu nhân vừa lòng, hận không thể lập tức có
thể định La Thận Viễn làm con rể mình.
Mẹ con Cao gia vừa ngồi trở lại, Hiên ca nhi bên kia liền
kéo tay La Nghi Liên đi đến trước mặt La Thận Viễn, vươn tay nhỏ bé với hắn:
-“Tam ca, Hiên ca nhi
muốn ẵm! Hiên ca nhi muốn ẵm!”
Nghi Ninh hơi hơi nhếch khóe miệng, Hiên ca nhi được Kiều di
nương nuông chiều, căn bản bình thường không thèm nhìn La Thận Viễn. Bây giờ lại
chủ động muốn hắn ôm sao?
Sợ là Kiều di nương gợi ý, dù sao cũng là một đứa bé, La Thận
Viễn cũng không có thể từ chối thẳng mặt.
La Nghi Liên cũng ôn nhu cười:
-“Tam ca, lần này còn
phải chúc mừng huynh.”
La Thận Viễn sờ sờ đầu Hiên ca nhi, cười nói:
-“Tay Tam ca không thoải
mái, không ẵm đệ.”
Hắn ngẩng đầu nhìn thấy, phát hiện người mà bản thân mình muốn
tìm đang nửa quỳ với La Nghi Tú ở trên giường la hán, đang nhìn hang sứ men
xanh trên bàn trà cao.
Điều hắn muốn nghe thì không nghe được một câu, không muốn
nghe lại nghe cả mớ.
La Thận Viễn đi tới chỗ La Nghi Ninh, ở sau lưng nàng nhỏ giọng
nói:
-“Rùa đen chơi vui đến
vậy à, đến huynh muội cũng không thèm nhìn?”
Nghi Ninh ngẩng đầu, hiển nhiên vừa rồi nàng có chú ý La Thận
Viễn. Song nhiều người chúc mừng hắn như vậy, nàng tạm thời không có cách vào
góp vui mà thôi.
Nghi Ninh cười nói:
-“Rùa đương nhiên đẹp
mắt. Trước có Vương Dương Minh nghiên cứu trúc*, nay có Nghi Ninh nghiên cứu
rùa. Huynh nói có được không?”
(*Tư tưởng triết học Vương Dương
Minh: Theo wikipedia: Thoạt tiên ông đọc Chu Hi, Chu Di giảng 4 chữ “Cách vật
trí tri” trong sách Đại học là xét “đến cái lý của sự vật, muốn cho những chữ
nhỏ nhặt tới đâu cũng hiểu được thấu đáo”. Vương theo lời giảng đó mà bỏ ra 7
ngày liền ngồi dưới một bụi trúc để tìm cái “lý” của cây trúc; Nhưng mất công
toi, ông sinh ra chán nản.
Mãi ba chục năm sau, ông bỗng
nhiên tỉnh ngộ, thấy rằng không thể đến với sự vật để tìm ra đạo lý được, mà đạo
lý ở trong tâm ta, hễ ta tu dưỡng làm lành lánh ác, diệt tà niệm cho tâm được
sáng suốt thì sẽ thấy Đạo Trời và Đạo Người. Đó là thuyết của Lục Cửu Uyên từ đời
Tống. Có lẽ ông không đọc Lục cho nên mới mất 30 năm để tìm lại ra được nó.)
La Thận Viễn thấy nàng đến cả điển cố “nghiên cứu trúc” cũng
lấy ra, liền gõ đầu nàng.
-“Không cần muội
nghiên cứu rùa, muội theo ta ra ngoài.”
Nghi Ninh không biết hắn tìm mình làm cái gì, nàng vừa nhấc
đầu phát hiện cả phòng đều nhìn nàng.
La Thận Viễn lại nắm tay nàng dẫn nàng ra ngoài.
Cao Nhàn lúc này mới chú ý tới Nghi Ninh, đã sớm nghe mẫu
thân từng nói đây là nữ hài phu nhân trước của La nhị gia lưu lại.
Tức cũng không phải thân sinh Nhị phu nhân hiện tại, cũng
không nổi tiếng ở phủ Bảo Định. Nàng căn bản là không để ý.
Nữ nhi phu nhân trước lưu lại sao mà gần gũi với tân nhậm Giải
Nguyên đến thế? Cao Nhàn không khỏi nhìn về phía La Nghi Ngọc ngồi bên cạnh.
La Nghi Ngọc chỉ thản nhiên giải thích:
-“Nàng là La Nghi
Ninh, muội muội nhỏ nhất của ta, được tổ mẫu sủng ái nhất!.”
Rồi thôi không chịu nói nữa…
************
No comments:
Post a Comment