Thần Y Đích Nữ - Phần 251 (775-777)

 

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 775:

Chết sớm, chết trễ đều phải chết!

 

Sau khi gặp Lệ phi, Phấn Đại cũng chậm rì rì bước đi thong thả trở lại hiện trường yến hội, nhưng còn chưa đến gần, đã thấy Ngũ hoàng tử đang cái chỗ cua quẹo chờ nàng. Phấn Đại trong lòng hừ lạnh, bước chân nhanh hơn, rất nhanh thì đi tới trước mặt Ngũ hoàng tử.

 

Huyền Thiên Diễm nhìn nha đầu này, thật có tâm cho nàng một cái tát, đánh ngất người bắt trói mang về. Hắn cơ hồ đều muốn nghiến nát răng, thấy Phấn Đại đến gần, tay liền túm chặt cổ tay của nàng, ra sức hơn nữa kéo người đến trước mặt mình. Sức lực này hơi lớn, Phấn Đại thoáng cái đã nhào tới trong ngực hắn, hai người đâm sầm vào nhau, cằm đều đụng vào nhau.

 

Phấn Đại trừng mắt nhìn Huyền Thiên Diễm, liếc mắt nói:

-“Ngươi uống nhiều rồi sao? Nhiều con mắt nhìn như vậy, ôm ôm ấp ấp giống dạng gì?

 

Nói thì nói như thế, nhưng người lại không rời khỏi hoài bão ôm ấp của Huyền Thiên Diễm. Tuổi nàng tuy nhỏ, nhưng đã trưởng thành rất sớm, càng là đối với làm sao khiến cho Huyền Thiên Diễm vui lòng vô cùng rõ ràng.

 

Quả nhiên, mỹ nhân này vừa làm nũng, Huyền Thiên Diễm liền có chút không đỡ nổi.

 

Phượng Phấn Đại tuy không có hoa nhường nguyệt thẹn như Phượng Trầm Ngư trước kia, nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhi Phượng Cẩn Nguyên… Nhớ năm đó khi Phượng Cẩn Nguyên còn trẻ, cũng có thể nói là mỹ nam tử có tên có tuổi, hơn nữa mẹ của nàng là Hàn thị, nữ tử trong ngõ hẻm phong nguyệt ra, có chỗ không dễ nhìn. Phấn Đại mới trước đây còn ít xuất hiện, nhưng nay càng lớn lại càng có tiền đồ, mơ hồ đã có chút vẻ đẹp mỹ nhân.

 

Nguyên bản trong lòng Huyền Thiên Diễm đang nổi giận… giờ khắc này cũng tiêu tan hơn một nửa. Hắn bất đắc dĩ nửa ôm Phấn Đại, mà như dỗ hài tử vậy từng cái từng cái vỗ nhẹ lưng Phấn Đại, kiên nhẫn khuyên nàng:

-“Nàng nha nàng nha… chính là không yên tĩnh. Ta biết là phụ thân nàng không được, khiến cho Phượng gia đi đến tình cảnh như bây giờ, nàng lại tâm cao khí ngạo, tự nhiên không cam lòng. Thế nhưng Phấn Đại à, sớm muộn gì nàng phải lớn lên, sớm muộn phải xuất giá, chờ nàng gả cho ta… Toàn bộ Lê vương phủ có thể cho nàng, tuyệt đối sẽ đưa cho nàng một thời cực thịnh hơn Phượng gia lúc trước nhiều. Nàng tại Phượng gia là thứ nữ, đến Lê vương phủ lại là chánh phi, cái này không tốt sao? Nàng tội gì còn phải giày vò như vậy?

 

Phượng Phấn Đại dùng sức đẩy hắn một cái, lúc này hai người mới tách ra, chỉ thấy Phấn Đại xụ mặt xuống, tức giận nói:

-“Dằn vặt? Ta dằn vặt là vì cái gì? Nếu như điện hạ có thể không chịu thua kém tý, ta còn hành hạ như thế sao? Huyền Thiên Diễm, ngươi có thể không có tiền đồ, nhưng đừng ngăn cản ta.

 

-“Ta không ngăn không được?

Huyền Thiên Diễm cũng có chút cuống lên, nhưng lại không dám nói chuyện quá tức giận, đành phải uất ức nhỏ giọng nói:

-“Nàng đừng cho là ta không biết! Nàng tìm tới Lệ phi, hướng đấy là lão lục! Mà nàng làm vậy không ngoài chính là muốn đẩy ta đi lên trên con đường đó! Đúng là nàng không có hỏi qua ta có nguyện ý hay không? Nàng tự chủ trương, nàng có nghĩ qua trong lòng ta là nghĩ như thế nào sao? Cái vị trí kia đối với nàng mà nói thì trọng yếu như vậy sao?

 

-“Đương nhiên!

Phượng Phấn Đại trừng mắt, thái độ kiên quyết, nói:

-“Trước đây, người người đều nói Phượng gia sẽ xuất ra Phượng Hoàng, khi đó bọn hắn nói Phượng Trầm Ngư là mệnh Phượng, nhưng Phượng Trầm Ngư chết rồi! Về phần Phượng Vũ Hoành, bây giờ nàng cũng đã không phải người của Phượng gia, mà cái Phượng Tưởng Dung kia đương nhiên càng không thể! Cho nên điện hạ ngẫm lại, nếu như Phượng gia nhất định phải xuất ra một phượng hoàng như lời nói…..vậy cũng chỉ có thể là ta. Huyền Thiên Diễm, ta hiện tại thế nhưng là thê tử chưa quá môn của điện hạ, mạng của ta sẽ quan hệ với mạng của điện hạ, tương lai ta trở thành phượng hoàng, vậy điện hạ thì phải là một con rồng. Huyền Thiên Diễm, cái vị trí kia đối với ta mà nói chính là trọng yếu như vậy, ta không chiếm được, ta chết cũng sẽ không nhắm mắt.

 

Nói xong lời này, nàng đẩy Ngũ hoàng tử ra liền tiến lên, chạy thẳng tới hiện trường yến hội, lưu lại một mình Ngũ hoàng tử nhìn bóng lưng nàng rời đi, cũng không nói được trái tim lúc đó là nên nóng hay nên lạnh.

 

Lúc này, Lệ phi đang ở trong lều, bà ngồi trên giường, trong tay nắm một hình nhân nhỏ mới châm xong, đang viết tên Phượng Vũ Hoành lên. Tay run lập cập gần như không cầm được bút, lại vẫn cự tuyệt thị nữ bên người lấy bút đi, kiên trì viết hoàn chỉnh ba chữ kia. Nhưng chữ lớn thì còn viết được, chữ nhỏ ngày sinh phía sau thì bà không thể ra sức, vì thế đành phải giao cho thị nữ, cũng dặn dò:

-“Mau viết đi, không thể thiếu một chữ, ngày sinh tháng đẻ của Phượng Vũ Hoành, tất cả đều viết lên cho bản cung, mau!

 

Thị nữ kia vô cùng bất đắc dĩ, trong lúc nhất thời không chịu viết, chỉ khuyên Lệ phi:

-“Nương nương, ngài tiếp tục như vậy không được! Nô tỳ không phải vì Tế An quận chúa kia nói chuyện, nô tỳ là lo lắng thân thể của ngài. Ngài suốt ngày sợ mất mật thế này, tinh thần ngày càng lụn bại, lại không chịu để cho thái y đến bắt mạch, tiếp tục như vậy sớm muộn là sẽ...

 

-“Sớm muộn là phải chết sao?

Lệ phi ném ra một câu lạnh băng như vậy, sau đó là cười lạnh,

-“Ai có thể bất tử đây! Chết sớm, chết trễ cũng phải chết, sợ cái gì?

 

Nói xong, lại liếc nhìn thị nữ kia, thúc giục nói:

-“Nhanh chút, viết ngày sinh tháng đẻ của nàng lên cho bản cung!

 

Thị nữ kia bất đắc dĩ nghe lệnh làm việc, nghiêm túc đem sinh nhật của Phượng Vũ Hoành đã biết được trước đó viết lên sau lưng hình nhân, sau đó lại đưa trả hình nhân cho Lệ phi.

 

Chỉ thấy Lệ phi cầm lấy hình nhân, tay phải nhấc châm, ghim xuống trên thân hình nhân kia, vừa đâm vừa lẩm bẩm:

-“Ta đâm chết ngươi cái sao chổi! Đâm chết ngươi yêu tinh hại người! Đâm chết ngươi! Đâm chết ngươi!

 

Thị nữ kia bây giờ nhìn không nổi nữa, không thể không nói câu công đạo:

-“Nương nương, ngài muốn đâm, cũng không nên đâm Tế An quận chúa, ngài hẳn là đâm vị Phượng gia tiểu thư kia! Nàng mới đúng là người xấu nhất, là nàng uy hiếp nương nương mới khiến cho nương nương hao tổn tinh thần như thế, cho nên theo nô tỳ thấy, nên đâm nàng ta! Nương nương, ngày mai nô tỳ liền kiếm ngày sinh tháng đẻ của vị Phượng gia tiểu thư kia, hỏi thăm kỹ ta liền đâm, tốt nhất đâm chết nàng, đỡ phải về sau lại gieo hoạ cho người. Phượng gia tiểu thư đó nhìn giống như không phải là người tốt, một đôi mắt gian xảo, đầy bụng tâm địa gian giảo, ai biết sau khi nàng đạt được mục đích có thể hay không...

 

-“Đừng nghĩ nhiều như thế!.

Lệ phi nói cho nàng biết,

-“Bản cung đã quyết định hợp tác với Phượng Phấn Đại rồi, chuyện này cứ quyết định như thế! Sau này ai cũng không được lại lắm lời. Bản cung hiện tại muốn đâm chết cái Phượng Vũ Hoành kia, tốt nhất tối hôm nay liền đâm chết nàng, ta thấy nàng còn thế nào hại người, còn thế nào giúp đỡ nam nhân nàng đoạt giang sơn!

 

Lệ phi như là nổi điên, một châm một châm đâm vào trên hình nhân. Thị nữ kia nhìn đều nhìn không nổi…..ngay trong lòng tính toán, cũng không biết loại chiêu số này đến cùng dùng được hay không, thật sự dùng được, Tế An quận chúa kia sẽ đau chết không?

 

Đang nghĩ tới đây, bất chợt, chợt nghe ngoài trướng rối một nùi, có lượng lớn tiếng bước chân không một chút kiêng kị mà tràn vào lều trướng. Rất nhanh mành lều đã bị vén lên, vài tên Ngự lâm quân vọt vào, sau đó chính là Nhị hoàng tử Huyền Thiên Lăng, cùng Đại hoàng tử Huyền Thiên Kỳ.

 

Thị nữ kia sợ hãi, vội vã liền đi cướp vật trong tay Lệ phi, nhưng Lệ phi nắm rất chặt, sao có thể để nàng dễ dàng đoạt đi... Vừa bắt đầu, không chỉ không cướp được vật đó, mà chính mình lại bị châm mấy châm, đau đến mức phát khóc.

 

Lệ phi đã hoàn toàn chìm đắm tại trong ảo tưởng đâm chết Phượng Vũ Hoành, căn bản cũng không chú ý đến động tĩnh trong lều. Tiểu thị nữ hết cách rồi, đành phải quỳ trước hai vị hoàng tử, chảy nước mắt một câu nói cũng không dám nhiều lời.

 

Nhị hoàng tử hừ lạnh một tiếng, ý bảo thủ hạ đi cướp vật trong tay Lệ phi.

 

Lệ phi khí lực lớn như thế nào cũng chẳng qua nam nhân, tướng sĩ Ngự lâm quân đi qua, giơ tay liền đoạt đi tiểu hình nhân, đưa tới trước mặt Nhị hoàng tử. Tiểu hình nhân đã bị đâm sắp thành lỗ của cái sàng, nhưng ba chữ “Phượng Vũ Hoành” ở phía trên lại như cũ có thể thấy rõ, bao gồm ngày sinh nhật ở sau lưng, càng là rõ rõ ràng ràng.

 

Huyền Thiên Lăng nhìn Lệ phi, lắc lắc đầu, nói:

-“Lệ mẫu phi, làm thuật vu cổ nguyền rủa Tế An quận chúa, đây là tội lớn. Tuy nói chẳng phải ở trong cung, nhưng đây là tại lều trại hoàng gia, ngài là hậu phi, đồng dạng phải tuân thủ quy củ lúc trong cung. Huống chi, Tế An quận chúa có công với Đại Thuận, càng là mạch máu sau này toàn Đại Thuận trị quốc không thể thiếu! Ngài nguyền rủa nàng thế này, nói vậy đến chỗ phụ hoàng cũng không còn gì để nói. Lệ mẫu phi, xin lỗi. Người đâu……giải đi!

 

Huyền Thiên Lăng nói một câu, tướng sĩ Ngự lâm quân liền tiến lên, không nói một lời liền kéo Lệ phi từ trên giường xuống……thậm chí ngay cả giày đều không chờ bà mang, suýt nữa là lôi ra ngoài.

 

Thị nữ kia cũng cùng bị tạm giữ kéo ra ngoài, bao gồm bọn hạ nhân bên ngoài lều. Tất cả người hầu hạ Lệ phi, đều bị áp đi.

 

Thị nữ kia không ngừng hô:

-“Các ngươi không thể đối xử nương nương như thế! Xin cho nô tỳ chải chuốt giùm nương nương!

 

Thế nhưng ai lại nghe nàng chứ? Bao gồm Lệ phi chính mình đều không để ý, thần trí hoảng hốt, dáng dấp kia y hệt tiểu hình nhân đâm không phải Phượng Vũ Hoành mà giống như chính mình. Phượng Vũ Hoành không bị gì, nhưng Lệ phi lại giống như điên rồi!

 

Bên ngoài yến hội không biết đã ngừng từ đời nào, Nhị hoàng tử mang người trực tiếp đi đến ngự trướng của Thiên Vũ đế.

 

Đêm đã khuya, nhưng Thiên Vũ đế vẫn chưa ngủ, ngược lại là ăn mặc chỉnh tề ngồi ở ngoại sảnh của lều, mặt nghiêm túc. Phượng Vũ Hoành cũng ngồi cạnh phía dưới, giống như đang đợi người nào.

 

Mà trong lều, Vong Xuyên đang nhìn tiểu hoàng tôn ngủ, thỉnh thoảng gẩy lửa than một cái, nhìn nhiệt độ trong lều không sai biệt lắm, lại nhặt than ra, dần dần cũng tắt.

 

Không lâu lắm, Nhị hoàng tử áp giải một đoàn người Lệ phi vù vù kéo vào lều trướng. Đầu tiên là hành lễ với Thiên Vũ, lại đẩy Lệ phi về phía trước, đồng thời cũng đưa tiểu hình nhân đã tịch thu được cho Chương Viễn, nói:

-“Phụ hoàng, nhi thần nhận được mật báo, nói ngày gần đây Lệ Phi nương nương lại làm vu cổ, hôm nay lúc tiến vào kiểm tra, quả nhiên thấy nương nương đang dùng châm đâm lên tiểu hình nhân này, mà tên trên tiểu hình nhân viết, nhưng…..nhưng là Tế An quận chúa.

 

Thiên Vũ nhìn vật Chương Viễn cầm trong tay kia, tức giận dần dần bắt đầu lên cao, lúc lại nhìn về phía Lệ phi…..quả thực là đang nhìn một cái gì đó ghê tởm để ông căm ghét.

 

Lệ phi quỳ ở đó, cúi đầu nhìn mặt đất, cũng không nhìn Thiên Vũ, cũng không ai biết trong lòng bà đang suy nghĩ cái gì?

 

Thiên Vũ càng nhìn dạng ấy của bà thì càng tức, thẳng thắn tay nắm lên tiểu hình nhân kia, liền quăng tới trên mặt Lệ phi, nện đến Lệ phi giật mình, lúc này mới há miệng run rẩy sợ sệt.

 

-“Độc phụ!

Thiên Vũ giận dữ, chỉ vào Lệ phi mắng:

-“Thuật vu cổ hơn hai mươi năm trước ngươi đã từng làm. Lúc ấy trẫm niệm tình ngươi đang có thai không có truy cứu quá mức, sau khi sinh ra Phong nhi còn phong ngươi lên phi vị. Ngươi…..chính là báo đáp trẫm thế này? Nguyền rủa quận chúa, nguyền rủa người có công luyện thép vì Đại Thuận ta. Nói…..là ai cho ngươi lá gan?

 

Thiên Vũ nổi giận, Lệ phi bị doạ suýt nữa ngất đi. Trạng thái mơ mơ màng màng lúc trước giờ khắc này rốt cục tỉnh táo lại, lập tức đảo mắt nhìn quanh, nhìn thử Thiên Vũ, lại nhìn nhìn Phượng Vũ Hoành, đột nhiên giật mình run rẩy!

 

Nguy rồi!

 

 

 

[Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]

 

Chương 776:

Phượng Vũ Hoành cầu tình!

 

Lệ phi có chút mất trí nhớ, mình là thế nào đi vào ngự trướng? Tiểu hình nhân vì sao lại đến trong tay Thiên Vũ đế? Trước mắt tất cả hoàn toàn xong rồi, nhưng vừa rồi bà đã đáp ứng phải hợp tác với Phượng Phấn Đại, hiện tại cái này tính là gì? Chủ yếu nhất, chuyện của bà bị vạch trần, vậy con trai của bà phải làm sao? Sẽ không sẽ bị bà liên lụy chứ?

 

Lệ phi bị doạ ngồi sững trên đất, nhìn trừng trừng Thiên Vũ, cầu xin tha thứ:

-“Hoàng thượng, thần thiếp là hồ đồ nhất thời, đúng là hồ đồ nhất thời mà! Hoàng thượng ngài nhất định phải tha thứ thần thiếp, nhất định phải tha thứ thần thiếp!

 

-“Trẫm tha thứ cái rắm!

 

Thiên Vũ đột nhiên nắm lên tách trà trên bàn bên cạnh, nện vào đầu Lệ phi! Lần này, trên đỉnh đầu Lệ phi ngay lập tức xuất hiện một lỗ máu, máu chảy cả mặt, đau đến nàng “oa oa” thét lên.

 

-“Thuật vu cổ, trẫm căm hận nhất cái này! Ngươi một hai lần ngỗ nghịch trẫm…..độc phụ như vậy, sao trẫm tha cho ngươi được?

 

Mắt thấy Thiên Vũ sắp nổi giận, Nhị hoàng tử Huyền Thiên Lăng nhanh chóng khuyên nhủ:

-“Phụ hoàng tạm thời bớt giận, ngoài việc vu cổ, chuyện tình Phi Vũ nhi thần còn muốn thỉnh giáo Lệ Phi nương nương một chút, hỏi xem một chút phải chăng bà cũng biết được!

 

Lời này vừa dứt, bất chợt Lệ phi liền quát to lên:

-“Không phải! Ta không có muốn hại Phi Vũ, ta không có muốn hại đứa nhỏ này mà! Hoàng thượng, Phi Vũ cũng là thần thiếp nhìn trưởng thành, nâng niu trong lòng bàn tay cũng chưa kịp….. sao có thể đi tổn thương hắn được?

 

-“Ý nương nương là…..chuyện trong khu rừng kia, không quan hệ với ngài?

 

Nói vậy là Phượng Vũ Hoành hỏi, nàng biết rõ tiểu bạch hổ kia là Lệ phi sai thuộc hạ đưa đi, chính là muốn xem thử Lệ phi này rốt cuộc sẽ nói thế nào?

 

Câu này của Phượng Vũ Hoành, Lệ phi nhanh chóng liền nói:

-“Có quan hệ! Ta thừa nhận có liên quan tới ta. Nhưng ta cũng chỉ trộm ra tiểu bạch hổ, nghĩ…..nghĩ hù dọa Tế An huyện chủ một chút! Hoàng thượng, thần thiếp thật không có nghĩ tới lão hổ sẽ làm người bị thương, nếu như biết nó sẽ làm người bị thương, thần thiếp tuyệt không dám động tới đâu!

 

Lúc này Thiên Vũ lại càng tức giận hơn, nguyền rủa Phượng Vũ Hoành không nói, Lệ phi này còn hại Huyền Phi Vũ, đây chính là tôn tử ông thương yêu nhất! Ông tàn nhẫn trừng Lệ phi, trong lòng rối rắm, người này là nên biếm hay nên giết? Theo tâm lý mà nói, trong lòng ông càng nghiêng về giết, người như vậy lưu lại cũng là kẻ gây họa… Nhưng Lệ phi này dù sao đã sinh ra Lục hoàng tử, vẫn cứ lão lục kia lại là đứa bé làm người thương tiếc! Cứ như vậy giết Lệ phi, ngày sau sợ đứa nhỏ này sẽ có khúc mắc!

 

Bên này Thiên Vũ đang rối rắm, Nhị hoàng tử lại hỏi Lệ phi:

-“Ngươi trộm tiểu bạch hổ của quận chúa làm gì? Là tiểu hổ kia chọc ngươi, hay là quận chúa chọc ngươi?

 

Lệ phi lúc này sớm đã không có chủ ý… Có lẽ nên nói, nhiều năm như vậy bà vốn chưa từng có ý định gì! Tâm bản thân bà là không xấu, nhưng chỉ là tính tình quá mềm yếu, dễ dàng bị người xỏ mũi dắt đi.

 

Nói muốn hù dọa Phượng Vũ Hoành, làm cho Phượng Vũ Hoành ngột ngạt, chuyện này cũng chẳng phải chính bà nghĩ ra, mà là lúc tại trong cung, các phi tần không gặp hoàng đế cả ngày tụ lại cùng nhau khua môi múa mép, lời nói một câu so với một câu càng ác độc, một câu so với một câu càng chua xót.

 

Tuy nói Lệ phi không thích sống chung, rất ít khi tham dự, nhưng nói như thế nào cũng là ở hậu cung, dù không thích sống chung, ít nhiều gì cũng có thể nghe kể một ít. Dần dần, bà đối với Cửu hoàng tử có hy vọng nhất trở thành thái tử sinh ra oán hận, càng đối với Phượng Vũ Hoành ở sau lưng không ngừng mà đổ thêm dầu vào lửa sinh ra oán hận.

 

Mà một phần, cũng vì bà cũng sinh ra nhi tử cho hoàng thượng, bà cũng sống qua đủ cuộc sống hậu cung như thế! Bà cũng hi vọng có một ngày có thể thay đổi vận mệnh, thay đổi thống khổ hơn hai mươi năm này!

 

Đối mặt với chất vấn của Nhị hoàng tử, Lệ phi ăn ngay nói thật, nói hết khổ sở hơn hai mươi năm này, nói hết hơn hai mươi năm này đến không cam lòng trong lòng bà lúc hoàng tử tranh vị… Một câu một câu, tuy đang nói mình, trong đó…..oán hận cũng là chỉ thẳng hướng Thiên Vũ.

 

Thiên Vũ nghe được ngơ ngác, nhưng cũng chính giây phút đó, rất mau bình thường trở lại. Với ông mà nói, nữ nhân quá nhiều, phụ lòng cũng quá nhiều, trừ đi có những hoàng tử này, có rất nhiều người ông cũng đã không nhớ rõ…

 

Nhưng ông cũng không cảm thấy đây coi như là thiếu hụt ai, nữ nhân vào cung phải đi chính là con đường này, coi như không có Vân phi cũng sẽ có người khác, hàng năm hàng tháng cũ mới thay nhau, cũng sẽ có người bị loại bỏ...

 

Các nàng từ khi có ý nghĩ tiến cung này, trong nhà cũng đã nói rõ ràng con đường phía trước, vừa vào cung, sâu như biển, ngươi có thể bơi lên thì bơi lên, bơi không nổi, thì chỉ có chìm tới đáy.

 

Chuyện tiểu bạch hổ bị ôm đi Lệ phi thừa nhận, nhưng tiểu hổ vì sao lại cắn Huyền Phi Vũ, trong lòng Nhị hoàng tử vẫn đang tính toán. Đến là Phượng Vũ Hoành cho hắn một cái đáp án ——

-“Tiểu bạch hổ của ta rất hiểu tính người, Lệ Phi nương nương an bài cái Ngự lâm quân đi ôm nó ra…..nó nhất định là không vui. Tên Ngự lâm quân kia có tranh chấp với nó, còn để tiểu bạch hổ cắn một cái. Đồng thời, mùi hương trên người hắn cũng làm cho tiểu bạch hổ ghi nhớ trong lòng. Cho dù hiểu tính người nó rốt cuộc cũng là một súc sinh, không có khả năng có đầu óc của con người. Cho nên, lúc chính nó bị ném ở trong rừng sắp không biết làm sao, Phi Vũ đột nhiên xuất hiện, vẫn cứ trên người cũng lây dính mùi hương trên người Ngự lâm quân. Tiểu bạch hổ theo bản năng đã cho rằng Phi Vũ chính là cái người trộm nó đi ném kia, lúc này mới tới cắn xé.

 

Nàng nói rất có lý có căn cứ, trong miệng tiểu bạch hổ cũng từng tìm thấy một miếng giáp Ngự lâm quân kia, trên người Huyền Phi Vũ cũng xuất hiện thứ mùi đó, Lệ phi lại không giống như là đang nói dối. Tất cả cái này, đã nói rõ suy nghĩ cùng lý luận của Phượng Vũ Hoành là đúng!

 

Lệ phi không nói cái gì nữa, chỉ là cúi đầu nức nở, nhìn qua rất tự trách. Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát, lại hỏi một câu:

-“Nương nương cũng đã nói tất cả việc này đều là nhằm về ta, nhưng vì cái gì lại đi phá hoại long xa Vũ Dương công chúa chứ? Nàng thì có sầu oán gì với nương nương?

 

Lệ phi sửng sờ,

-“Thiên ca long xa? Ý gì?

 

Thiên Vũ cũng nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, hỏi:

-“A Hoành nói là…..chuyện long xa Thiên ca lật, là do có người tạo nên?

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu,

-“Chỗ nối trục bánh xe là bị người miễn cưỡng làm đứt, không phải ngẫu nhiên…

 

Thiên Vũ lập tức lại trừng mắt về phía Lệ phi, nhưng Lệ phi cũng không ngừng lắc đầu, vừa lắc vừa nói:

-“Không có, chuyện long xa ấy không có quan hệ gì với ta… Hoàng thượng, chuyện thần thiếp từng làm đều nhận, nhưng thần thiếp không lý nào đi làm hỏng long xa Thiên ca mà! Nàng là một cô nương, lại là muội muội Phong nhi, ta.....thần thiếp tại sao phải làm hỏng long xa nàng!

 

Thiên Vũ không tin, nói:

-“Nguỵ biện!

 

Lệ phi cười khổ,

-“Nguỵ biện? Thần thiếp dù sao cũng là một người chết, thêm một điều thiếu một điều lại như thế nào? Nếu thật là thần thiếp làm, thần thiếp chắc chắn nhận, nhưng nếu thần thiếp nhận, vậy hung thủ sau lưng, ngài sẽ vĩnh viễn cũng không tra được đâu!

 

Thiên Vũ sa sầm mặt, không nói gì, nhưng vào lúc này Phượng Vũ Hoành đột nhiên nói câu:

-“Lệ Phi nương nương là người có chủ quan, A Hoành khâm phục.

 

-“Hả?

 

Tất cả mọi người phát sinh nghi vấn, ngay cả Thiên Vũ đều không hiểu mà nhìn về phía Phượng Vũ Hoành.

 

Nhưng Phượng Vũ Hoành chỉ nhàn nhạt mà cười, lại đã mở miệng:

-“Chuyện sắp liên quan đến sinh tử, nương nương còn có thể nghĩ đến phải truy tra hung thủ, không để cho Vũ Dương công chúa lại gặp nguy nan, không nên khâm phục sao?

 

Nói xong, lại nhìn nhìn Nhị hoàng tử, lại nói:

-“Nhị ca, chuyện Phi Vũ nói đến cũng không hoàn toàn là nương nương sai, chuyện này muốn trách còn phải trách con vật nhỏ kia là A Hoành nuôi.

 

-“A Hoành, ý của ngươi là...

 

-“Phụ hoàng.” Phượng Vũ Hoành không đáp lời nhị hoàng tử, mà là hỏi Thiên Vũ đế: “Phụ hoàng suy nghĩ xử trí Lệ Phi nương nương như thế nào?

 

Thiên Vũ hừ lạnh, liếc nhìn Lệ phi, y hệt đang nhìn người không quen biết. Nửa ngày, lạnh lùng ném ra một câu:

-“Giết.

 

Lệ phi sụt ngồi dưới đất, một câu cũng không tiếp tục nói.

 

Thiên Vũ hạ sát lệnh, Chương Viễn bên kia liền muốn gọi người đi chấp hành, nhưng Phượng Vũ Hoành lại đúng lúc ngăn lại:

-“Chờ một chút!.

 

Sau đó chầm chậm quỳ đến bên người Lệ phi, đối với Thiên Vũ nói:

-“Phụ hoàng, A Hoành thay Lệ Phi nương nương cầu tình.

 

Mọi người cũng không hiểu nàng muốn làm gì, bao gồm Lệ phi, bao gồm Thiên Vũ đế, ông không hề nói gì, chính là nhìn Phượng Vũ Hoành, chờ câu sau của nàng. Mà Phượng Vũ Hoành cũng lập tức liền nói:

-“Nói cho cùng, Lệ Phi nương nương cũng không thực sự muốn thương tổn ai, trộm tiểu bạch hổ của A Hoành, chẳng qua chỉ là muốn cho A Hoành một cái cảnh cáo mà thôi, vốn không ảnh hưởng toàn cục. Bây giờ chuyện Phi Vũ cũng biết rõ là xảy ra ngoài ý muốn, hi vọng nhị ca cũng có thể bớt giận.... Ngay cả việc vu cổ nguyền rủa, A Hoành là một đại phu, A Hoành chỉ tin bị bệnh thì trị liệu, không tin cái gì vu cổ!.

 

-“Chỉ là cái này?” Thiên Vũ hỏi Phượng Vũ Hoành, “Nếu như chỉ là như vậy, trẫm vẫn phải xử phạt nàng.

 

-“Không chỉ vì cái gì cả.” Phượng Vũ Hoành nói: “A Hoành nghĩ, dù sao Lệ phi cũng là thân mẫu Lục điện hạ, phụ hoàng không niệm tình Lệ phi, cũng nhớ tới thôi. Tốt xấu.....chừa cho Lục điện hạ một thân sinh....

 

Nàng nói cũng không có nói gì quá rõ ràng…..những năm này náo loạn đến náo loạn đi, hoàng tử bị tổn hại, mẫu phi hoàng tử càng là người tiếp theo cũng bị tổn hại. Nhưng những hoàng tử kia dù sao có tội thì phải chịu, họa là do bọn họ làm, nhưng Lục hoàng tử là vô tội. Nói cho cùng Lệ phi chẳng qua chỉ là một phi tử ngu muội mà thôi. Đương nhiên, còn có nguyên nhân của cá nhân nàng Phượng Vũ Hoành, nàng chưa nói ra...

 

-“Thôi…” Một lúc lâu, Thiên Vũ mỏi mệt nói: “Lệ phi, giáng làm quý nhân, chuyển tới Thiên điện Tịnh Tư cung, không được truyền gọi, không được rời Tịnh Tư cung nửa bước.

 

Nói xong, Thiên Vũ đế đứng lên, đi vào màn trướng, lại không đi ra.

 

Lệ phi như cũ ngồi sững trên đất, còn không có phục hồi tinh thần lại, lại nghe Nhị hoàng tử nói:

-“Lệ quý nhân, đứng lên đi, hôm nay ngươi nhặt được một cái mạng, là phải cám ơn Tế An quận chúa. Nếu không có Tế An quận chúa cầu tình, chuyện này nếu theo bổn vương, chắc chắn sẽ không có kết quả như thế!

 

Nói xong, ra hiệu với thủ hạ một cái, lập tức có người tiến lên bắt Lệ phi và thị nữ của bà ra ngoài, đưa về lều của các nàng.

 

Lệ phi đã bị giáng làm quý nhân đến thời điểm trở lại bên trong lều vẫn không ngừng suy nghĩ tại sao Phượng Vũ Hoành phải bảo vệ mệnh của bà? Chỉ vẻn vẹn bị giáng làm quý nhân, đối với chuyện bà phạm vào mà nói……thật sự là…..rất nhẹ!.

 

Thị nữ kia nhào vào bên cạnh chân bà, khóc rống khuyên nhủ:

-“Nương nương, thu tay lại thôi! chúng ta đừng đối nghịch với Quận chúa. Nếu ngài thực muốn vì Lục điện hạ tìm chỗ dựa vững chắc, Cửu điện hạ kia mới đúng là có thể dựa nhất mà!

 

Lời của thị nữ này một câu một câu nói, nhưng Lệ quý nhân chỉ là không có phản ứng, cũng không gật đầu, cũng không lắc đầu, cứ như vậy ngơ ngác mà ngồi xuống, một câu cũng không nói.

 

Mà bên kia ngự trướng, Thiên Vũ đế đang hỏi Phượng Vũ Hoành:

-“Lệ quý nhân làm thuật vu cổ hại A Hoành......A Hoành còn bảo trụ nàng ta làm cái gì?

 

Phượng Vũ Hoành tiếu tiếu,

-“Phụ hoàng, con bảo trụ không phải Lệ phi, mà là Lục điện hạ…..còn có…..lòng người của giang sơn Đại Thuận.

 

 

 

[Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]

 

Chương 777:

A Hoành cũng chẳng phải người có lòng trắc ẩn!

 

Củng cố nhân tâm giang sơn Đại Thuận, nói vậy Thiên Vũ đế đương nhiên có thể nghe hiểu được. Tuổi tác của ông đã cao, hoàng đế mỗi một triều mỗi một đại đến lúc này cũng là bi ai nhất!

 

Mặc kệ lập thái tử hay không, đều đã phải tiến vào những năm đấu tranh kịch liệt nhất. Các hoàng tử đấu tranh trên triều, mấy mẫu phi các hoàng tử này ở hậu cung dằn vặt. Ông có thể giết một Lệ phi, y hệt lúc trước xử lý An tần và Thụy tần vậy, bất kể là giết, hay là cứ bức điên rồi vứt đến trong lãnh cung. Chuyện này nghe qua chỉ là một câu nói, nhưng cũng là phong ba không nhỏ.

 

Ông là hoàng đế, ông muốn triều chính an ổn, hậu cung thì không thể quá loạn. Ông muốn bọn nhi tử đừng đối nghịch quá sôi nổi, thì không thể bức bọn hắn quá gấp. Phượng Vũ Hoành nói đúng, lão Lục….. nhi tử như vậy, trong lòng ông thích, cho nên không nên vì làm một mẫu thân ngu muội mà lạnh lẽo tâm hắn.

 

-“A Hoành làm đúng…

Ông vươn tay, vỗ vỗ vai Phượng Vũ Hoành, trong lời nói có vài phần rất cảm khái.

-“…Lão lục là người có tính tình rất tốt, lại cứ có một mẫu thân như thế này! Sắp hết năm, vừa vặn sẽ trở về, cũng là nên cùng náo nhiệt một chút!.

 

Còn dư lại nửa đêm này, Phượng Vũ Hoành liền ở trong ngự trướng. Nàng nhìn Huyền Phi Vũ, Chương Viễn hầu hạ Thiên Vũ đế, đến khi trời hừng sáng, Huyền Phi Vũ cũng chịu đựng qua một đêm mấu chốt nhất!

 

Nàng đo nhiệt độ cơ thể cho đứa nhỏ này, thấy không có bị sốt, lúc này mới yên lòng, đưa người cho Chương Viễn, chính mình mang theo Vong Xuyên trở về lều của mình.

 

Khi trở về, Hoàng Tuyền còn ôm tiểu bạch hổ ngủ, vừa nghe thấy các nàng trở lại cũng lập tức tỉnh lại, chạy tới liền hỏi:

-“Như thế nào vậy? Nghe nói Lệ phi đã bị người Nhị hoàng tử mang đến trước mặt hoàng thượng. Sau lại được đưa ra ngoài, đã xảy ra chuyện gì vậy?

 

Vong Xuyên bất đắc dĩ nói:

-“Là tiểu thư chúng ta khai ân, cầu tình với hoàng thượng thả bà, chỉ giáng làm quý nhân, dời tới Tịnh Tư cung, không cho ra ngoài.

 

-“Chuyện này... Tại sao lại như vậy?” Hoàng Tuyền khó giải, “…Bà hư hỏng như vậy, không chỉ nguyền rủa tiểu thư, Ban Tẩu chẳng phải còn nói Phượng Phấn Đại tìm tới bà, hai người đã hợp mưu sao? Người như vậy tiểu thư cứu bà làm cái gì?

 

Hai nha đầu đều không rõ ràng ý đồ của Phượng Vũ Hoành rốt cuộc là gì?

 

Về phần Phượng Vũ Hoành lúc trước từng nói là vì Lục điện hạ, Vong Xuyên trong ngự trướng là nghe được, nhưng nàng không tin. Nàng tuyệt không tin tiểu thư nhà mình chỉ vì một Lục hoàng tử chưa từng gặp mặt liền nổi lên lòng trắc ẩn. Ở cùng một chỗ hơn hai năm, nàng hiểu rất rõ Phượng Vũ Hoành, căn bản không phải là người như thế!

 

Phượng Vũ Hoành chỉ cười cười, tạm thời không nói gì! Mà lúc này Ban Tẩu lại vào lều, vừa tiến vào đã nói câu:

-“Phó Nhã đã không có ở trong doanh trại.

 

-“Hả?” Hoàng Tuyền trước hết liền hỏi: “…Không ở nơi đóng quân? Vậy đã đi đâu? Trở lại kinh thành à?

 

Ban Tẩu lắc đầu, nói:

-“Chắc là chẳng phải! Nguyên quý nhân đặc biệt đem nàng ra khỏi kinh thành, khẳng định là có tác dụng, không thể dễ dàng thả nàng trở lại.

 

Ban Tẩu mặt âm trầm, lại nói:

-“Còn tưởng rằng các nàng có thể tại bãi săn này làm ra chút động tĩnh gì? Cứ chờ ở đây, kết quả là đi...

 

Hắn nói xong lập tức nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, hỏi:

-“Chuyện này…..chủ tử thấy thế nào?

 

Phượng Vũ Hoành tiếu tiếu nói:

-“Đều từ Nguyên thục phi biến thành Nguyên quý nhân, ngươi còn hi vọng nàng hưng khởi nhiều sóng to gió lớn sao? Điệu Phó Nhã tới bên này, nguyên bản khẳng định bà ta có tính toán, chẳng qua chưa kịp có hành động, thì bản thân bà đã gặp khó khăn. Vì thế Phó Nhã đến bãi săn này thì trở thành một nước cờ thua, không đưa đi, chẳng lẽ vẫn chờ bại lộ sao?

 

-“Vậy có thể đưa đi đến nơi nào?” Hoàng Tuyền vội vã hỏi ra tiếng.

 

Nhưng đáp án này Ban Tẩu không có, lúc Nguyên quý nhân đưa Phó Nhã đi, hắn đang giám sát Lệ phi. Vì thế, ba người đồng loạt đưa mắt nhìn Phượng Vũ Hoành, nhưng nghe Phượng Vũ Hoành nói:

-“Nguyên quý nhân đã từng đưa một phong thư cùng một bức chân dung về phía nam giới, là cho Bát điện hạ. Cho nên…..rất hiển nhiên, bà là muốn đưa Phó Nhã đến bên cạnh Bát điện hạ, hoặc là làm chánh phi, hoặc là làm cái gì khác! Nói chung……bề ngoài gương mặt kia rất giống ta, có thể xuất hiện tại bên cạnh Bát điện hạ... Cho nên, các ngươi nghĩ đi, Nguyên quý nhân sẽ đưa nàng đến chỗ nào?

 

Ba người sửng sờ, nhìn nhau, Vong Xuyên mở miệng suy đoán:

-“Bờ Nam?

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu,

-“Có thể tưởng tượng được, khẳng định là bờ Nam. Đưa đến tiểu triều đình bờ Nam, dùng thân phận của tiểu thư Phượng gia. Nơi đó lại xa, cũng không có khả năng có một người từng gặp ta. Cho nên Phó Nhã tới đó, rất có thể ngay tại chỗ sản sinh một ảnh hưởng nhất định, hơn nữa có người ở sau lưng đổ thêm dầu vào lửa tạo ra chút lời đồn…..đối với Bát điện hạ có lẽ sẽ có chỗ tốt!.

 

-“Vậy còn không mau nhanh tìm Phó Nhã về!” Hoàng Tuyền gấp đến xoay vòng vòng, “Oái……tiểu thư của nô tì à, ngài làm sao lại ngồi yên như thế? Phó Nhã đã chạy rồi, địa phương xa như vậy chắc chắn có người hộ tống, nói không chừng chính là cao thủ khinh công đưa đi... Nếu chúng ta không nhanh chóng phái người đuổi theo, rất có thể liền không đuổi kịp.

 

Vong Xuyên ngăn cản nàng một phen, nói:

-“Đừng nóng vội! Ngươi quên…..Cửu điện hạ chúng ta thế nhưng đang trên đường từ miền nam hồi kinh sao, không chừng có thể gặp phải.

 

Ban Tẩu cũng phụ họa nói:

-“Gửi tin cho điện hạ thôi, cướp đi Phó Nhã kia, chuyện này ta đi làm...

 

-“Đừng…!

Phượng Vũ Hoành thuận tay quơ lấy một miếng trái cây trên bàn nhét vào miệng,

-“Cướp đi rất vô vị, nàng ta đã muốn đi bờ Nam, vậy hãy để cho nàng đi. Nàng muốn làm Phượng gia tiểu thư bên cạnh Bát điện hạ, để cho nàng làm. Nguyên quý nhân là muốn tạo thành một cái giả tạo, Tế An quận chúa đi bờ Nam, làm nữ nhân bên cạnh Bát điện hạ… Bà cảm thấy với điểm này, thì dân chúng sẽ tin tưởng thiên hạ này tương lai sẽ là của Bát điện hạ. Ta thật sự là lần đầu cảm thấy bản thân lại có tác dụng lớn như vậy, nghiễm nhiên chính là cái thánh chỉ sống.

 

-“Nhưng vạn nhất tạo thành thanh thế thì sao?” Hoàng Tuyền e ngại, “…Người biên giới vốn là không tiếp thu triều đình, vạn nhất thật tin Phó Nhã kia thì làm thế nào mới tốt?

 

-“Không phải dễ tin như vậy!.

Phượng Vũ Hoành hừ lạnh, lập tức phân phó Ban Tẩu,

-“…Đêm nay ngươi hồi kinh một chuyến, đi Bách Thảo Đường tìm Vương Lâm, bảo hắn đưa thư cho phân đường tận phía nam, để đầu kia sắp xếp vài người..… Phó Nhã vừa đến thì mỗi ngày đi tìm nàng xem bệnh, đồng thời đem sự tích Tế An quận chúa ở kinh thành cũng cho lan truyền ra ngoài. Ta cũng muốn nhìn thử, đối mặt vô số bệnh hoạn, Phó Nhã kia sẽ xử lý bằng cách nào! Còn nữa, nói với nam giới, trong tay Phượng gia tiểu thư có vũ khí thép, muốn cho bờ Nam cường thế, bảo bọn hắn tìm Phó Nhã muốn vũ khí thép đi.

 

Phượng Vũ Hoành đánh chủ ý, Hoàng Tuyền cười đau cả bụng, dường như đã thấy được tình cảnh luống cuống của Phó Nhã.

 

Phượng Vũ Hoành nói cho bọn họ biết:

-“Ai nấy cũng biết người biên giới không thế nào công nhận triều đình. Một vùng biên giới Bát điện hạ cũng đã thành lập xong tiểu triều đình rồi, các ngươi cho là bọn hắn sẽ coi kinh thành vi tôn? Chỗ kia sớm muộn là sẽ đánh tới, để Phó Nhã đi trước một chuyến giao du với kẻ xấu cũng tốt! Chỉ có điều chúng ta phải phái người trông chừng nàng, nàng đi bờ Nam thì dễ dàng, nhưng nếu lại nghĩ trở lại kinh thành, thế nhưng thì không có cửa đâu!

 

Mấy người nghe Phượng Vũ Hoành trong lòng đều đã biết, cũng sẽ không e ngại chuyện Phó Nhã. Hoàng Tuyền thậm chí ngay cả lúc trước đối với chuyện Phượng Vũ Hoành bảo vệ Lệ phi cũng đã quên, không ngừng thu xếp để Phượng Vũ Hoành nhanh chóng rửa mặt đi ngủ.

 

Nhưng chuyện đó Ban Tẩu vẫn nhớ, hắn đưa tay ngăn cản Hoàng Tuyền, nói:

-“Không vội ngủ, hay là chúng ta để chủ tử giải thích nghi hoặc, vì sao phải bảo vệ Lệ phi kia.

 

Hắn nhắc đến, Hoàng Tuyền Vong Xuyên cũng nhớ tới, vì thế, ba người lần nữa cùng nhau nhìn chằm chằm Phượng Vũ Hoành, chờ nàng có thể cho lời giải thích!

 

Phượng Vũ Hoành nhìn ba người này, bất đắc dĩ nói:

-“Ba người các ngươi, nguyên bản là Vong Xuyên đầu dưa còn đủ dùng một chút! Nhưng ta thế nào cảm giác Vong Xuyên cùng các ngươi tiếp xúc nhiều, cũng càng ngày càng đần chứ?

 

Vong Xuyên bị nàng nói thẳng xấu hổ, cúi đầu không nói. Phượng Vũ Hoành cũng không đùa bọn họ, mở miệng nói:

-“Ta bảo vệ Lệ phi, vừa đến đích xác có cân nhắc đến Lục điện hạ, không nghĩ lại kết thêm một kẻ địch. Nếu như Lục điện hạ thật là người các ngươi từng nói như vậy, vậy thì hắn sẽ không bị ảnh hưởng bởi loại thân mẫu này. Nhưng vạn nhất không là.....vậy thì đúng lúc, dùng Lệ phi đến kiềm chế Phượng Phấn Đại. Đúng rồi, hiện tại phải gọi Lệ quý nhân. Aiza, thật là vận mệnh khúc chiết mà!

 

Nàng nhìn nhìn mấy người, thấy Vong Xuyên gật gật đầu, dĩ nhiên rõ ràng... Nhưng Hoàng Tuyền cùng Ban Tẩu vẫn là nhìn thẳng vào nàng chờ đoạn sau, liền không thể không tiếp tục nói:

-“Hiện tại Phượng Phấn Đại không có lựa chọn khác, tìm tới tìm lui lại tìm Lệ quý nhân cùng Lục hoàng tử, vậy thì chúng ta lưu đường dây này cho Phấn Đại. Bằng không, một khi Phượng Phấn Đại mất đi Lệ quý nhân người trợ giúp này, mà với tính tình của nàng, không chắc sẽ lại tìm tới ai? Cùng với trong tương lai có một ngày nàng chó cùng rứt giậu đi tìm Bát hoàng tử, không bằng hiện chúng ta lợi dụng Lệ quý nhân cùng Lục hoàng tử nhìn nàng dưới mí mắt. So với Nguyên quý nhân…..tâm tư của Lệ quý nhân cũng đơn thuần dễ hiểu hơn. Lục điện hạ cũng càng dễ tiếp xúc hơn Bát điện hạ chút.

 

Nàng nói xong, giang tay,

-“Đây chính là suy nghĩ của ta.

 

Vong Xuyên vội vàng nói:

-“Nô tỳ đã sớm nghĩ tới tiểu thư không thể đơn thuần chỉ vì Lục điện hạ! Bây giờ nói như vậy…..xác thực là một biện pháp tốt. Quái cũng chỉ có thể quái Phượng Phấn Đại kia đầu óc không đủ dùng dã tâm lại quá đủ dùng, bệnh đến loạn đầu rồi, lại đi kéo Lệ quý nhân, thật sự quá hồ đồ.

 

-“Hồ đồ mới tốt.” Phượng Vũ Hoành đành thở dài một hơi, “Hồ đồ như vậy vẫn là trò đùa trẻ con, bọn hắn muốn đều như Tam hoàng tử Tứ hoàng tử năm đó, còn có như Bát hoàng tử bây giờ, thật sự nhức đầu thế nhưng là chúng ta.

 

Bàn tính cuối cùng của Phượng Vũ Hoành là để cho ba người hạ nhân an tâm. Bọn họ hầu hạ nàng rửa mặt nghỉ ngơi, ba người cũng thay phiên tìm địa phương chợp mắt.

 

Nhưng nàng đầu này nhàn rỗi, trong doanh trướng Ngũ hoàng tử thì lại náo loạn, sáng sớm Phượng Phấn Đại đã bị Ngũ hoàng tử gọi đi, Huyền Thiên Diễm chỉ vào phương hướng Lệ quý nhân tức giận tới mức nghiến răng ——

-“Ngươi xem thử, ngươi xem thử! Đây là kết cục chỉ trong một ngày một đêm, hai cái phi vị, hai cái thân mẫu hoàng tử đều giáng làm quý nhân, ngươi còn làm chuyện vớ vẩn…..ngươi cho là không đủ lớn sao? Ta cho ngươi biết, Lệ phi kia chính là người bị bệnh thần kinh, lão Lục cũng chính là một thư sinh, ngươi ăn nhiều chết no đi tìm bọn hắn hợp mưu? Việc còn chưa kịp làm gì, bên kia đã rơi xuống nước, ngươi phải nhớ kỹ cho ta đấy!

 

Huyền Thiên Diễm khuyên Phượng Phấn Đại, thật có thể nói là tận tình khuyên nhủ, nhưng Phượng Phấn Đại căn bản không chịu coi ra gì! Phấn Đại không chỉ không biết ghi nhớ, không chỉ không lo lắng, nàng còn cảm thấy Lệ phi bị giáng làm quý nhân rất tốt ——

 

-“Nàng đã là một quý nhân, tương lai lại càng không có tư cách đến giành với chúng ta. Ta cũng đỡ phải luôn dùng mấy chuyện bà đã làm đi uy hiếp lừa gạt… Từ nay về sau, phàm là bà còn nghĩ con trai của bà sau này có thể sống an ổn, thì bà còn phải nịnh bợ chúng ta, dựa vào chúng ta. Huyền Thiên Diễm, điện hạ chỉ nhìn xem là được rồi, sớm muộn cũng có một ngày, tất cả những cái điện hạ nghĩ cũng không dám nghĩ, cũng sẽ rơi vào trong tay điện hạ!

 

************

Phần005 ... MụcLục ... Phần007

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts