Thần Y Đích Nữ - Phần 262 (808-810)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 808:

☆, Chạy trở về Ba Tư đi thôi!

 

Huyền Thiên Mặc cảm thấy hắn mà cùng lão Cửu này giao lưu khẳng định là sẽ bị nội thương, từ nhỏ đến lớn mở mắt nói dối, theo người càng ngày càng lớn, bản lĩnh nói dối cũng là liên tiếp lên cao.

 

Làm sao, trong cung yến hôm nay, liền muốn bắt lấy hắn nhiều lần xem xét Phượng Vũ Hoành, cái cuống họng này nhai đến không để yên sao? Thực sự là cái buồn nôn gì cũng có thể kéo xuống, cái mũ này chụp xuống, tuy là hắn không ngại cái danh tiếng xấu gì, nhưng cũng bị người phiền toái không phải sao?

 

Tuy là người xử sự chu toàn khéo đưa đẩy cũng bị Huyền Thiên Minh làm cho nổi giận sôi lên, Huyền Thiên Mặc phải dùng công phu hai mươi năm ròng rã để định thần, cuối cùng cũng coi như là có thể bảo đảm mình nói chuyện không tức giận, lúc này mới lên tiếng nói:

-“Cửu đệ từ nhỏ rất thích cãi chày cãi cối, xem ra công phu này là càng lớn càng lợi hại. Đệ là đệ đệ, Bát ca cũng không tính toán với đệ, hôm nay việc này các ngươi lại quấy nhiễu cũng vô dụng, Bát ca đã mang người từ phía nam về, hôm nay chính là muốn một cái giải thích xác thực. Huống chi, chuyện đến nước này, chính là Bát ca không muốn lời giải thích, đệ cảm thấy văn võ bá quan có thể dễ dàng nói quên đi như vậy sao?

 

Hắn nói, nhìn về phía một đám quan chức bên trong điện, trong đó có một đám là đứng về phe hắn, ánh mắt này dường như thánh chỉ vậy, lập tức liền có người lên tiếng phụ họa ——

-“Không sai! Chúng ta chỉ là muốn một câu trả lời hợp lý, chỉ cần Tế An quận chúa có thể giải thích hợp lý một thân bản lĩnh của nàng cho chúng ta, yêu cầu này cũng không quá mức mà!

 

Trong lúc nhất thời, bá quan quây quần lại, liên đới gia quyến của bọn họ cũng theo làm ầm ĩ lên. Phe Bát hoàng tử kỳ thực cũng không nhiều, võ tướng chiếm đa số, phương diện quan văn rất là thế đơn lực bạc, nhưng loại việc gây sự này cũng không cần quá nhiều người, vốn mọi người chính là thích xem bát quái, bọn họ ở trên điện quạt gió thổi lửa, đối lập một phương đương nhiên đẩy không lên cái gì, nhưng một ít đứng trung lập này, đặc biệt một ít quan phẩm không cao, cùng mấy người đảng nào đều không kết bè phái, cũng rất dễ dàng bị kích động lên.

 

Hơn nữa người ta nói tới cũng không sai mà, chính là muốn biết bản lĩnh của Tế An quận chúa đến cùng từ đâu tới, cái này cũng không quá mức, thậm chí có người càng là lớn tiếng nói:

-“Chúng ta đều dùng qua thuốc của Bách Thảo Đường, đều mời đại phu Bách Thảo Đường xem mạch, thế nào cũng phải để chúng ta yên tâm! Những thuốc kia đến cùng là từ đâu tới?

 

Một hồi cung yến vui vẻ, liền vụt náo loạn lên như thế. Thiên Vũ ở chủ vị nhìn xem liền cau mày, nhưng ông lại không có trấn áp.

 

Vừa đến pháp luật không trách đông người, người gây chuyện quá nhiều, hơn nữa người ta cũng không đưa ra cái yêu cầu quá mức gì, nếu như ông trấn áp, rất dễ dàng gây nên chúng thần phẫn nộ.

 

Có lúc Hoàng đế cũng không phải thật là có thể tùy hứng làm bậy, cũng phải có lúc có khen thưởng. Huống chi, ông cũng thật muốn nhìn một chút trò khôi hài vừa ra này Phượng Vũ Hoành sẽ ứng đối ra sao, đương nhiên, nói thực sự, đối với bản lĩnh của Phượng Vũ Hoành, chính ông cũng có mấy phần hiếu kỳ.

 

Liền, mang theo tâm tư phức tạp như vậy, Thiên Vũ quyết định làm khán giả, trơ mắt mà nhìn phía dưới loạn tung tùng phèo, chính ông lại từ đầu đến cuối không nói câu nào.

 

Mà hoàng hậu là người nghe lời đoán ý, lúc này nhìn thấy thái độ Thiên Vũ, trong lòng còn có thể không hiểu sao. Liền cũng không lên tiếng, chỉ mím môi nhấm từng ngụm từng ngụm nước trà.

 

Chúng phi tần nhìn thấy dáng dấp hoàng hậu như vậy, trong lòng cũng là thoáng nắm chắc, khoảng cách trái phải các nàng cũng không có bao nhiêu quyền lên tiếng, mắt thấy hoàng hậu còn có Cốc Hiền phi nhân vật như vậy đều lựa chọn không đếm xỉa đến, các nàng cũng theo xem náo nhiệt!

 

Cũng chỉ có giọng điệu Nguyên quý nhân, thỉnh thoảng giúp một cái, bà là mẹ đẻ Bát hoàng tử, lúc này giúp đỡ nói chuyện, mọi người cũng có thể lý giải.

 

Nguyên vốn Phượng Vũ Hoành đã đứng lên, nhưng lúc này lại đặt mông ngồi trở lại trên ghế, sau đó đầu dựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, nhìn so với ai khác đều nhàn nhã.

 

Mãi đến tận những quan viên kia đơn độc tự xướng đến thực sự là xướng không nổi nữa, từng người từng người ngừng chiến tranh, sửa lại lấy phương thức đối lập trợn mắt hướng về Phượng Vũ Hoành khởi xướng ánh mắt công kích, lúc này nàng mới nhún vai mà cười:

-“Mệt mỏi chưa? Trên bàn có trà, chư vị đại nhân trước tiên làm trơn yết hầu.

 

Huyền Thiên Ca ở bên cạnh cũng nói giúp vào:

-“Còn lo lắng làm gì? Đổi trà mới cho mấy vị đại nhân này đi!

 

Bát hoàng tử cũng cười nói:

-“Đệ muội lại tới dáng vẻ này, ngươi chính là học theo Minh nhi, với hắn cũng học được hiểu cách tránh nặng tìm nhẹ, như vậy thật sự không tốt.

 

Phượng Vũ Hoành bật cười lại không khua môi múa mép với hắn, mà là mở miệng hỏi móc:

-“Bát điện hạ là ở đâu kết bạn với những người Ba Tư này? Vừa nói là những người này đến bên trong tiểu quốc đại mạc khiêu vũ à?

 

Bát hoàng tử gật đầu:

-“Chính là vậy.

 

-“Ồ.

Phượng Vũ Hoành suy nghĩ một lát, ngược lại hướng về những vũ cơ kia hỏi:

-“Các ngươi có người cầm đầu hay không? Đứng ra nói chuyện với ta.

 

Nàng hỏi nửa ngày cũng không ai đáp, liền lại nói:

-“Há, đóng giả nghe không hiểu ngôn ngữ Đại Thuận, vậy thì không liên quan, vị thầy thuốc này, ngươi biết nói tiếng Đại Thuận, ta liền đến hỏi ngươi. Các ngươi là quanh năm ở phía nam Đại Thuận biểu diễn vũ đạo à?

 

Người thầy thuốc kia không rõ vì sao, nghiêm túc đáp:

-“Không sai, bọn họ là ở bên ngoài đi khắp nơi vũ đạo, ta là đại phu luôn đi theo.

 

-“Ồ.

Phượng Vũ Hoành gật gù, ngữ điệu bình thản đàm luận,

-“Ở bên ngoài đi khắp nơi vũ đạo. Vậy ngươi làm như đại phu theo đội, hẳn là đều rất quen với bọn họ chứ? Những vũ cơ này gia cảnh làm sao? Là dựa vào chính mình khiêu vũ nuôi sống mình và người nhà, hay là các ngươi thuộc về cái thế lực nào đó của Ba Tư? Có tài nguyên chống đỡ?

 

Người thầy thuốc kia sững sờ, lập tức cười khổ:

-“Quận chúa, người thật sự có gia cảnh, ai sẽ đưa con đến bên ngoài đi làm vũ cơ đây! Đều là ít người cùng khổ, ở Ba Tư sống không nổi, thực sự không còn cách nào mới liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng ngồi thuyền lớn, đi tới Đại Thuận. Bao gồm lão hủ, cũng là ở Ba Tư nghèo đến cùng cực, coi như có một tay y thuật cũng mấy lần suýt nữa chết đói. Nhưng người Đại Thuận đối với ca vũ Ba Tư còn có chút mâu thuẫn, bằng vào chúng ta liền lựa chọn Cổ Thục bên kia.

 

Phượng Vũ Hoành rõ ràng ý của hắn, người Đại Thuận rất bảo thủ, trên người vũ cơ Ba Tư ăn mặc nhất thời rất khó khăn cho người khác tiếp nhận, mà đại mạc đầu kia sẽ ngược lại khai hóa một ít, tiếp thu cũng càng thêm dễ dàng.

 

Đương nhiên, cái này không phải vấn đề nàng muốn cân nhắc, sau khi nghe người thầy thuốc kia nói xong, Phượng Vũ Hoành đột nhiên liền nở nụ cười, vừa cười vừa hướng Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc nói:

-“Bát điện hạ cũng thật là pha trò, một quần thể vũ cơ, một đại phu đi theo một quần thể như vậy, đều là bách tính thấp kém nhất của Ba Tư, là người tại tầng dưới chót ở cảnh nội Ba Tư thời thời khắc khắc đều đối mặt sẽ bị chết đói, người như vậy Bát điện hạ liền mang bọn họ tới trong hoàng cung, mang tới trước mặt phụ hoàng, nói bọn họ có thể đại biểu Ba Tư? Đại biểu tình hình đất nước Ba Tư? Đại biểu y thuật Ba Tư?

 

Nàng nói, mặt lại hướng bách quan, cất giọng nói:

-“Ở đây có thái y của Thái y viện không?

 

Lập tức có mấy người tiến lên, hướng về Phượng Vũ Hoành hành lễ.

 

Phượng Vũ Hoành gật gù,

-“Các ngươi là quốc y, hiện tại bản quận chúa nói y thuật của các ngươi bất quá thì cùng một cái trình độ với các đại phu đi chân trần bên ngoài, các ngươi tình nguyện không? À, hay là cái loại đại phu đi chân trần dựa vào y thuật đến cơm cũng không đủ ăn no, phải đến bên trong quần thể ca cơ vũ cơ kiếm cơm ăn, còn phải đi xa tha hương mới có thể có cơm ăn… Bọn họ trị liệu nói là có thể đại biểu các ngươi, các ngươi có tình nguyện không? Thủ pháp nghề y mà bọn họ không biết làm, liền đi đến nơi khác nói các ngươi cũng không làm được, các ngươi tình nguyện không?

 

Đám Thái y dồn dập lắc đầu, biểu thị không vui, liền có một người mở miệng nói:

-“Nếu như trình độ y thuật chúng ta thật sự tương đương cùng loại du y hạ tầng kia, cũng không vào được hoàng cung Đại Thuận này, càng khỏi nói là có thể chẩn bệnh cho hoàng thượng cùng nương nương.

 

-“Đúng vậy, đó không phải là đùa giỡn hay sao? Quan văn có khoa thi, võ quan có thi võ trạng nguyên, Thái y viện chúng ta cũng không phải hạng người gì đều có thể đi vào, cũng là phải thông qua tầng tầng sàng lọc cùng sát hạch mới có thể đi vào cung đây, sao là du y có thể so với.

 

Không cần Phượng Vũ Hoành nói, mấy vị thái y này tại chỗ liền bắt đầu khinh bỉ cái thầy thuốc Ba Tư kia ——

-“Một cái thầy thuốc Ba Tư, ở bổn quốc đều sống đến mức sắp phải chết đói, còn không thấy ngại chạy đến trong hoàng cung Đại Thuận đây xưng chính mình là đại phu? Liền như vậy ngươi có thể trị tốt cái gì chứ?

 

-“Chạy trở về Ba Tư của ngươi đi! Đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ!

 

Phượng Vũ Hoành liền trơ mắt mà nhìn đám thái y phát tiết, người ngoài cửa tức giận hơi hơi dẹp loạn một ít, lúc này mới rồi hướng Bát hoàng tử nói:

-“Bát điện hạ cũng nghe được rồi đấy, đây chính là thầy thuốc Ba Tư như lời điện hạ nói, còn có đám vũ cơ kia, điện hạ liền cho là các nàng có thể đại biểu Ba Tư sao? Không phải một đám ca vũ trong một thị trấn nhỏ xa xôi của Đại Thuận chúng ta có thể tùy tiện đi tới bên ngoài đều nói mình có thể đại biểu Đại Thuận? Chỉ là các nàng sẽ không, chưa từng thấy, chưa từng nghe nói, liền nói Đại Thuận không có? Bát điện hạ, chính là điện hạ muốn tìm cái thầy thuốc Ba Tư đến đối chất với A Hoành, tối thiểu, có phải là cũng có thể tìm một thái y Ba Tư đến? Cái này tính là gì? Đừng nói A Hoành từng bái sư phụ là kỳ nhân dị sĩ, chính là tổ phụ Diêu Hiển của A Hoành, còn có mấy thái y phía dưới này, cũng là xem thường y thuật của hắn. Bát điện hạ cũng quá coi thường Đại Thuận ta rồi!

 

Lời nói này nói tới sắc mặt Huyền Thiên Mặc rốt cục hơi hơi thay đổi, biến ảo không ngừng biểu lộ ra ở trên mặt hắn.

 

Tuy nhiên chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh hắn cũng đã điều chỉnh lại, sau đó mở miệng nói với Phượng Vũ Hoành:

-“Lại không nói có thể bọn họ không thể đại biểu Ba Tư….. Quận chúa vừa nhắc tới sư phụ kỳ nhân dị sĩ, vậy quận chúa có thể không nói ra hắn là ai không?

 

-“Được!

 

Phượng Vũ Hoành thuận miệng dùng từ Ba Tư nói ra một cái tên, đương nhiên, nàng nói tới chính là chữ Iran ở hậu thế, nhưng tận lực tuyển một chút từ xưa dùng dưới thang âm tương tự, cho tới người Ba Tư cũng có thể nghe hiểu được, là một cái tên rất đặc biệt, nhưng cũng thực là tên người Ba Tư sẽ có, Phượng Vũ Hoành nói cũng xác thực ngôn ngữ bọn họ quen thuộc.

 

Cái thầy thuốc Ba Tư kia theo bản năng liền nói câu:

-“Quận chúa nói tiếng Ba Tư?

 

Phượng Vũ Hoành lườm một cái, nói:

-“Chuyện cười, sư phụ ta là người Ba Tư, ta coi như không thể nói lưu loát, đối phó vài câu cũng vẫn là có thể. Vị lão đại phu này, ta không làm khó dễ ngươi, chỉ là nói cho ngươi biết, y thuật của ngươi không sánh được một phần trăm với sư phụ của ta, ta có lạy một người sư phụ Ba Tư, học tự nhiên là ngươi sẽ không bằng.

 

Người thầy thuốc kia còn biện giải:

-“Chính là sẽ không….ta cũng chưa từng nghe nói qua mà!

 

Lời này không giống nhau, không chờ Phượng Vũ Hoành đáp, liền nghe một thái y phía dưới lớn tiếng nói:

-“Lão phu có thuật hành châm bí truyền độc môn của gia tộc, toàn bộ Đại Thuận chỉ có một mình lão phu biết, sao, trong dân gian những đại phu sơn dã ngay cả nghe đều chưa từng nghe được, vậy bọn họ liền có thể nói Đại Thuận chúng ta không có thuật hành châm này?

 

Lời này người thầy thuốc kia không thể phản bác, cũng biết chính mình xác thực như Phượng Vũ Hoành từng nói, không thể đại biểu toàn bộ Ba Tư.

 

Lúc trước ở nam giới thì Bát điện hạ nói ra y thuật Phượng Vũ Hoành ông chỉ cảm thấy kinh ngạc, biết chính ông chưa từng nghe nói, bây giờ ngẫm lại, nếu như là trong vương cung quốc y nghe xong, không chắc ông sẽ phải rơi đầu, bởi vì ai biết cái bí thuật kia có phải là quốc y không?

 

Trong lúc nhất thời, thầy thuốc Ba Tư này lại không còn sức lực, yên lặng mà lui về phía sau hai bước... [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 809:

☆, Tiền có thể giải quyết, vậy thì không sao cả!

 

Phượng Vũ Hoành bên này đối chọi gay gắt, làm cho người phía trên cung điện trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được, ngay cả Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc cũng không thể tiếp tục lên tiếng, thoạt nhìn có chút ý tưởng tự thua.

 

Nhưng Phượng Vũ Hoành không có ý định cứ như vậy dễ tha cho hắn! Mẹ nó, nàng dùng bản lãnh của mình mưu phúc lợi vì Đại Thuận, cuối cùng chọc một thân phiền phức, một hơi này phải trút ra thôi?

 

Nàng nhìn Bát hoàng tử, hừ lạnh nói:

-“Bát điện hạ đã cảm thấy bản lãnh của ta lai lịch không rõ, vậy từ nay về sau A Hoành không lấy ra cho người ngoài dùng là được, ngày mai A Hoành sẽ bảo Bách Thảo Đường trong kinh thành bọn họ đóng cửa, về sau lại không xem bệnh cho người. Còn có đại doanh kinh giao đầu kia đang luyện chế tân thép, ta cũng gọi bọn họ đều ngừng lại, người cũng phân phát ra, về sau lại không luyện thép nữa. Bát điện hạ người xem thế này tốt chứ?

 

-“A Hoành thật là không minh bạch, ta dùng bản lãnh của mình xem bệnh cho người, tạo ra thép cho Đại Thuận, tranh đấu giành thiên hạ, mưu phúc lợi, sao điện hạ cứ nhìn không vừa mắt chứ? Bát điện hạ làm sao có thể ngóng trông Đại Thuận tốt một chút chứ?

 

-“Truy hỏi bản lĩnh A Hoành học ở đâu? Bát điện hạ quản bản lĩnh của ta học ở đâu! A Hoành muốn truy hỏi Bát điện hạ từ nhỏ đến lớn sư phụ đều dạy ngươi cái độc môn tuyệt kỹ nào, mấy đồ này cũng là từ đâu truyền tới, Bát điện hạ sẽ nói à? Có phải sư phụ điện hạ sẽ nói à? Nhà ai không có chút bản lĩnh tổ truyền không thể chia sẻ với người khác, Bát điện hạ đã từng nghe ai tuyên dương khắp nơi bí phương tổ truyền của mình vậy? Từng thấy ai nói với người khác bí phương tổ truyền nhà hắn là từ đâu đến, còn để cho người khác cũng đi học à? Bớt đến ta quang minh chính đại lấy ra dùng, vì Đại Thuận mưu phúc, còn Bát điện hạ người có dám truyền thụ võ công độc môn của điện hạ cho ta hay không? Cùng truyền cho mỗi người Đại Thuận không?

 

Phượng Vũ Hoành thở ra một hơi nói ra uất ức trong lòng, trần thuật lên án, đến là nói Bát hoàng tử á khẩu không trả lời được. Chính là hắn đã nghĩ rất đơn giản, cũng là đánh giá thấp năng lực nguỵ biện của Phượng Vũ Hoành, nha đầu này nhìn thấy thật đã được lão cửu dạy dỗ rất tốt, tinh túy đều học được!

 

Đối với chất vấn của Phượng Vũ Hoành, Huyền Thiên Mặc không lời nào để nói, bởi vì y hệt Phượng Vũ Hoành nói, mỗi người đều có chút bản lĩnh bí truyền, không thể đề cập với người ngoài, huống chi hắn nhận thức những người Ba Tư này, nguyên bổn hắn không nghĩ tới một bước ấy, nhưng hôm nay bị Phượng Vũ Hoành vừa nói như thế, xác thực là hắn sơ sót. Một tên đi chữa bệnh, một đám vũ cơ, làm sao đại biểu được cả Ba Tư? Chính là thái y Ba Tư, nghĩ đến cũng không cách nào đại biểu y thuật Ba Tư, ngay cả thần y Diêu Hiển của Đại Thuận cũng có rất nhiều thủ pháp là người ngoài căn bản sẽ không.

 

Thấy hắn đứng lâu không nói, Thiên Vũ rốt cục không nhìn nổi. Ông chờ xem trò vui, chờ cả ngày, lão Bát lại lấy cái này lừa gạt ông à? A Hoành người ta nói không sai! Sư phụ người ta có bản lãnh gì…..dựa vào cái gì lại phải cho toàn dân đều biết? Người ta không nguyện ý truyền y thuật, không được sao? Phạm pháp sao? Thế nào ngươi chưa từng nghe nói thì nói người ta sẽ không? Thao con mẹ, ông ngáy ngủ còn có một bộ độc môn đấu pháp đây, tới gần ba năm mới nghiên cứu ra, dưới gầm trời này trừ bỏ tiểu viễn tử, còn ai biết?

 

Ông tức giận đến trợn tròn mắt, trừng chết Huyền Thiên Mặc lớn tiếng nói:

-“Hồ đồ! Trẫm nhìn ngươi là nán lại ở phía nam quá lâu nên đầu óc không dùng được, chuyện gì đều cầm đến trên đại điện mà nói! A Hoành đứa nhỏ này vì Đại Thuận chúng ta làm ít nhiều chuyện tốt! Nàng là mật thám à? Nếu có mật thám tốt như vậy nhất định phải cho trẫm thêm vài người! Tốt nhất là một quốc gia tới một người, Đại Thuận ta càng phồn vinh thịnh vượng phải dựa vào những mật thám kia!

 

Thiên Vũ nổi giận, Huyền Thiên Mặc cũng không thể nói gì được, hắn biết chuyện này thì chính mình làm không quá thích hợp, bởi vì người Ba Tư thực sự quá khó gặp, chính là những vũ cơ này, theo như các nàng nói tại trên đường đến Đại Thuận, tại lúc ngồi thuyền lớn qua biển, còn chết hơn một nửa số người. Lúc đó đầu óc hắn nóng lên liền mang về, lại không nghĩ rằng là kết cục này.

 

Huyền Thiên Mặc có một cái chỗ lợi hại nhất, chính là cực kỳ co được dãn được, một khi biết được là sai lầm của mình, hắn lập tức không hề xoắn xuýt, lập tức nhận sai, lại thái độ vô cùng tốt.

 

Chỉ thấy hắn đi ra khỏi bàn tiệc quỳ đến trước điện, đầu tiên là dập đầu với Thiên Vũ, sau đó nói:

-“Cũng là nhi thần sơ sẩy, nhi thần quanh năm bảo vệ tại biên quan, một lòng vẫn cứ căng thẳng, có một chút gió thổi cỏ lay đều phải lập tức dẫn người đến biên giới đi kiểm tra, thường xuyên qua lại đã dưỡng thành tâm bệnh nhạy cảm cảnh giác này. Phụ hoàng ngàn vạn lần phải tha thứ nhi thần, nhi thần lần sau sẽ không bất cẩn như vậy.

 

Nói xong, lại hướng Phượng Vũ Hoành nói:

-“Cũng là Bát ca không đúng, đệ muội tha thứ Bát ca được không? Trở về Bát ca nhất định đưa lễ bồi thường, bảo đảm sẽ khiến cho đệ muội thoả mãn.

 

Huyền Thiên Minh nhún vai cười, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Huyền Thiên Hoa:

-“Thấy không, vừa nói đến lễ, ánh mắt nha đầu kia lại sáng lên.

 

Huyền Thiên Hoa cũng thấy được cái đạo đức thấy tiền sáng mắt kia của Phượng Vũ Hoành, không khỏi nở nụ cười khổ, nói:

-“Nha đầu này.

 

Mà lời Huyền Thiên Minh nói không chỉ Thất hoàng tử nghe được, Lục hoàng tử ngồi một bên khác cũng nghe rõ ràng, không khỏi ngẩn người, lại nhìn Phượng Vũ Hoành, thế nhưng cảm thấy dưới cái tham tiền thấy tiền sáng mắt này với cái nữ tử trên thôn trang kinh giao sống tất cả mong đợi của hắn, cái nữ tử mang theo một thân phấn chấn có chút không cách nào liên quan. Nhưng lại lại không mất chân thật đáng yêu, điều này làm cho hắn không khỏi mở miệng nói câu:

-“Bát đệ phải nhận lỗi thật tốt với cửu đệ muội một phen mới đúng.

 

Lục hoàng tử nói vậy làm cho tất cả mọi người trên điện hoảng sợ, bởi vì cho tới nay, Lục hoàng tử người này không giống với Thất hoàng tử… Thất hoàng tử thần tên, nhưng một thần tiên thiên vị, ai cũng biết hắn với Cửu hoàng tử là một nhóm, cho nên nói như vậy nếu như là Thất hoàng tử mà nói, mặc dù đám người sẽ cảm thấy áp lực, nhưng cũng không có quá giật mình.

 

Nhưng Lục hoàng tử người này trước đây là một lòng một dạ đọc sách viết thơ, những năm chưa rời kinh thành đều hận không thể toàn bộ ngày mười hai canh giờ đều chui vào thư khố, khi nào nhìn hắn lẫn vào chuyện như vậy, chẳng lẽ bây giờ Lục hoàng tử này cũng bị Cửu hoàng tử thu mua sao?

 

Phải nói đối với chuyện này mẫn cảm nhất, vậy dĩ nhiên là Phượng Phấn Đại! Nàng thế nhưng đã nói với Lệ quý nhân rồi, lần này Lục hoàng tử hồi kinh, Lệ quý nhân phải nghĩ hết tất cả biện pháp thuyết phục Lục hoàng tử đứng ở một đội với Ngũ hoàng tử, cũng không thể đứng sai đội. Nhưng đột nhiên Phượng Vũ Hoành lại tới xuyên vào một gậy, hai người này lúc nào cấu kết?

 

Chẳng qua, Phượng Phấn Đại nghi hoặc là nghi hoặc, hoảng sợ là hoảng sợ, nhưng nàng cũng không có quá ngốc như vậy, nàng biết, bây giờ trong triều bày ngoài sáng tranh chấp, là Cửu hoàng tử và Bát hoàng tử, đặc biệt Bát hoàng tử, thế tới hung hăng này, rất nhiều khí thế chèn ép Cửu hoàng tử.

 

Nhưng cho nàng Phượng Phấn Đại nói, nàng cũng tình nguyện Cửu hoàng tử thắng, cũng không muốn Bát hoàng tử chiếm thượng phong. Dù sao Bát hoàng tử với nàng mà nói quá xa lạ, xa lạ đến nàng gần như nửa điểm đều không biết, một người như vậy tư cách đối thủ, đó phải là một chuyện đáng sợ dường nào?

 

Trong lúc nhất thời, nàng cũng quyết định tạm thời trạm đội của chính mình, dù nói thế nào, cũng không thể giúp đỡ Bát hoàng tử, hoặc là trung lập xem trò vui, hoặc là... Liền kéo Phượng Vũ Hoành về một phe.

 

Trong lúc nhất thời, mọi người có chủ ý và suy nghĩ riêng của mình, mà Bát hoàng tử Huyền Thiên Mặc còn quỳ ở trên đại điện, chờ Thiên Vũ đế cùng Phượng Vũ Hoành mở miệng.

 

Thế nhưng hai người nhìn lẫn nhau, ai cũng chẳng muốn lên tiếng trước tiên, đặc biệt Phượng Vũ Hoành, xòe hai tay, hướng Thiên Vũ khom người một cái:

-“Tất cả để cho phụ hoàng làm chủ.

 

Thiên Vũ tức giận đến mắt trợn trắng, lại vứt vấn đề khó khăn cho ông! Thôi, hôm nay đại niên, Bát nhi tử ầm ĩ với thê tử của Cửu nhi, nói đi nói lại chẳng qua là việc nhà, ông có thể nói cái gì?

 

Trong lòng lão hoàng đế này không hồ đồ, ông cũng không có tâm địa cứng như vậy, không là loại phụ thân vì bảo vệ một nhi tử sẽ không nhìn lại chết sống của các nhi tử khác. Với ông mà nói, lão Bát bất đồng với lão Tam năm đó, lão Tam đấy là một đứa con hoang, lão Bát thế nhưng là con trai ruột của ông mà! Tuy ông lại thiên hướng về Phượng Vũ Hoành, cũng không tâm ngoan thật đối với nhi tử mình thế nào. May mà lão Bát cũng có tỏ thái độ, đã nhận lỗi với Phượng Vũ Hoành, ông biết chút tiểu tâm tư của Phượng Vũ Hoành, vì thế vui tươi hớn hở nói:

-“Đều là một hồi hiểu lầm, A Hoành ngươi chớ nên tức giận, lão Bát ngươi cũng giữ lời nói, nay mai liền đưa lễ bồi tội đến phủ quận chúa đi. Cũng không thể cầm chút đồ vật rách nát đi lừa gạt, A Hoành nha đầu này thế nhưng trẫm nâng niu trong lòng bàn tay, trong ngày thường ta và mẫu hậu ngươi cũng ban thưởng đồ tốt không thiếu, ngươi cầm chút thứ tầm thường để nàng không lọt nổi mắt xanh vậy cũng không được.

 

Dứt lời, lại nói với Phượng Vũ Hoành:

-“Phải kiểm tra đàng hoàng, đồ vật hắn đưa tới, ngươi không hài lòng liền trực tiếp ném ra, để hắn đưa lại!

 

Mấy câu nói, không đắc tội hai bên, cũng hướng đám người nói rõ một sự thật: ‘Có thể dùng tiền giải quyết chuyện này, vậy thì không sao cả'.

 

Phượng Vũ Hoành biểu thị tiếp thu, dù sao cũng không thể thật đi đọ sức với một hoàng tử đến một mất một còn, Bát hoàng tử không lật đổ được nàng, nàng cũng không đánh chết Bát hoàng tử, hai bên cuối cùng đọ sức không thể nào là loại đối chọi gay gắt trong cung yến, thế nào cũng phải nghĩ chút phương pháp khác.

 

Chẳng qua... Phượng Vũ Hoành nheo mắt lại, nàng cũng không cho phép phòng bị lại gặp chiêu phá chiêu, người hoàng tử này, thế nào cũng phải nàng chủ động xuất kích, lấp thêm cho hắn một chút mới được.

 

Một trò kịch náo loạn người Ba Tư coi như tạm thời chấm dứt, chờ những người kia đều lui xuống, hoàng hậu vui tươi hớn hở mở miệng nói:

-“Mặc nhi mau đứng lên đi, A Hoành cũng vậy, ngày hôm nay là đầu năm mùng một, ngày tháng cực tốt chúng ta không nói những cái này.

 

Sau đó thấy hai người đều đứng dậy vào chỗ, lúc này mới lại nói:

-“Mặc nhi đã lâu không hồi kinh, nguyên bản ngày hôm nay còn có sự kiện vui mừng muốn nói cùng ngươi, nói vậy ngươi cũng nghe nói, Nguyên quý nhân vô cùng vừa ý tiểu thư Lữ Yến dòng chính của hữu tướng phủ, còn viết thư cùng ngươi nói tới chuyện này, mà ngươi cũng đối với nàng có tâm, mang rất nhiều lễ vật hồi kinh đưa nàng. Đây vốn là việc tốt, phụ hoàng ngươi còn nghĩ dựa vào cung yến hôm nay tứ hôn cho các ngươi… nhưng đáng tiếc, nghe nói tiểu thư Lữ gia bị bệnh, còn rất nặng, không đứng dậy nổi không vào cung được. Bản thân không ở đây, hôn nhân này cũng không tốt ban thưởng, theo bản cung thấy, trở lại ngươi cũng tranh thủ tới cửa Lữ phủ nhìn thử, cũng không biết tiểu thư Lữ gia rốt cuộc là bị bệnh gì. Đương nhiên, hỏi thăm rõ ràng lại tới cửa, nhưng tuyệt đối không thể truyền bệnh khí.

 

Huyền Thiên Mặc nhanh chóng lại đứng lên, đối với hoàng hậu biểu đạt lòng biết ơn, lại không dấu vết liếc nhìn Nguyên quý nhân, thấy bà đang khẽ gật đầu với mình, trong lòng nắm chắc, một lần nữa ngồi trở lại.

 

Ca vũ tiếp tục, trong bữa tiệc tiếng hoan hô lại nổi lên, vừa rồi một đoạn nhạc đệm rất nhanh đã bị đám người ném ra sau đầu, dù sao hôm nay là đầu năm mùng một, ai cũng chẳng ngờ tiến cung một chuyến huyên náo không vui, đây chính là đối với một năm tới mà nói là việc bất lợi.

 

Thật là có chút người ở đáy lòng oán giận Huyền Thiên Mặc, muốn kiếm cớ lúc nào tìm không được, cần phải chọn cái ngày thế này, đều nói qua năm phải hài lòng thuận ý một năm này mới có thể thuận theo, náo loạn lên tính là gì?

 

Còn có người nhỏ giọng nghị luận:

-“Tế An quận chúa nói muốn đóng Bách Thảo Đường, chỉ là nói thống khoái chứ? Sẽ không phải thật đóng?

 

Nói vậy bị Phượng Vũ Hoành nghe vào trong lỗ tai, nhưng ở trên môi nổi lên một tia cười quỷ dị...  [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 810:

☆, Khách tới bên hồ!

 

Trên cung yến đại niên luôn có thật nhiều tiết mục mới mẻ, trừ ca vũ ra, còn có biểu diễn huyễn thuật, trên Phỉ Thúy điện tiết mục đều diễn xong, hoàng hậu còn nói đã thỉnh xong gánh hát, thu xếp đoàn người dời bước Minh Chỉ cung, cùng đi nghe hát.

 

Nói đến, Phượng Vũ Hoành thật đúng không ở trong cung nghe qua diễn trò, có lẽ nên nói sau khi nàng đi tới Đại Thuận, liền không sao nghiêm chỉnh nghe hát cả, nếu như nói có ấn tượng, vẫn là lúc trước khi Phượng Cẩn Nguyên vẫn là tả tướng, Hàn thị tại Phượng phủ tác quái, thỉnh gánh hát vào phủ. Nhưng gánh hát cấp bậc như vậy sao có thể so với hoàng gia.

 

Huyền Thiên Ca nói với Phượng Vũ Hoành,

-“Minh Chỉ cung là địa phương nghe hát trong cung, nói như vậy, nếu yến tiệc tại ngày mùa hè, thông thường đều sẽ trong ngự hoa viên tạm thời xây dựng sân khấu kịch, nhưng trước mắt là trong tháng giêng, bên ngoài trời giá rét, thiết lập tại Minh Chỉ cung vừa vặn. Minh Chỉ cung chính là cái sân khấu xây trong phòng, rất lớn, phía dưới chỗ ngồi đầy đủ tất cả mọi người ngồi xuống, Hoàng bá bá lúc còn trẻ thực thích nghe hát, lúc trước người chuyên môn tay nghề giỏi tiến hành thiết kế đặc thù, nghe nói là trên mặt tường bỏ vào chút công phu, thế cho nên truyền âm tốt lắm, dù cho tất cả ngồi đầy, người ngồi ở tuốt phía sau cũng có thể nghe rõ trên đài hát là cái gì?

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, cổ đại không có thiết bị phóng thanh, muốn nhiều người như vậy cùng nghe hát, vừa đến kiến thức cơ bản đối với hí khúc là một loại thử thách, thứ hai hoàn cảnh nghe hát cũng là vô cùng khẩn yếu.

 

Theo lời Huyền Thiên Ca đại khái chính là làm thành hiệu quả rạp hát đời sau, hoàn cảnh khuếch đại âm thanh tự nhiên này thông qua thiết kế mặt tường lồi lõm là có thể thực hiện, không hề phức tạp.

 

Kỳ thực Phượng Vũ Hoành không thích xem kịch, dù sao thưởng thức qua kịch truyền hình thế kỷ hai mươi mốt, đối với cách diễn cố sự này càng nguyên thủy không cảm thấy hay bao nhiêu, nhưng dù sao cũng là hoàng gia an bài thống nhất, đi ngồi một lát là tất nhiên.

 

Đế hậu đi đầu, các phi tần đi theo phía sau, lại phía sau liền không có cố ý trật tự gì, đám người đều uống không ít rượu, lại là tháng ngày vui vẻ, Đại hoàng tử thậm chí cũng đã kề vai sát cánh với đại thần quen biết mà đi tại một nơi, chủ yếu chính là người đó quan hệ khá thân thiết với ai, liền mấy người bước tại một chỗ, mà các tiểu thư, phu nhân thì lại mượn cơ hội này đối các công tử tiểu thư trong kinh thành từng cái nhìn nhau, thỉnh thoảng tụ lại cùng nhau bình phẩm từ đầu đến chân, còn có ở trong lòng lặng lẽ tính toán.

 

Nhậm Tích Phong cùng Phong Thiên Ngọc cảm xúc cũng không cao lắm, hai người đều có chút buồn buồn.

 

Huyền Thiên Ca nói:

-“Ta biết các người vì sao không có chút hứng thú nào, qua năm này, sợ là hôn sự lại không kéo dài được nữa rồi? Ta chính là nghe nói cánh cửa phủ Hữu tướng cùng phủ Bình Nam tướng quân đều bị bà mối đạp phá.

 

Cho dù thân phận quý giá, lúc đối mặt lễ cầu thân gả cưới, cũng phải ấn theo quy củ, bà mối loại nghề nghiệp này nghe không thế nào lên mặt bàn, nhưng lại là cái việc nổi tiếng. Đặc biệt trong kinh thành bọn bà mối chuyên môn phục vụ ở phủ trạch quý tộc, đối với mấy nhà giàu không có hôn ước thế nhưng rõ ràng, mặc kệ nam nữ, chỉ cần không có hôn ước tại người, một khi qua lễ cập kê, người nào cũng chạy không thoát ánh mắt của các bà.

 

Hai người Nhậm Tích Phong cùng Phong Thiên Ngọc thế nhưng đủ tuổi này, lại là cao môn đại hộ nổi danh trong kinh, bà mối nhận việc mai mối của các nàng thế nhưng tươi cười rạng rỡ, gần như mỗi ngày đều muốn tới cửa mấy chuyến, chia ra truyền danh thiếp cho các công tử khác nhau nhấc lên việc hôn nhân.

 

Mới bắt đầu lão gia phu nhân hai quý phủ còn nghĩ giữ nữ nhi lại lâu thêm, nhưng lại hơn một năm này, phu nhân Bình Nam tướng quân liền đã nói qua lưu đến lưu đi lưu thành cừu như vậy.

 

Tuy Nhậm Tích Phong cũng không muốn gả sớm, nhưng vẫn là bất đắc dĩ mẫu thân nhà mình đã bắt đầu chủ động vì việc đó.

 

Phượng Vũ Hoành có chút khó hiểu, hỏi:

-“Lẽ ra dùng thân phận của các ngươi, hoàng thượng đã sớm tứ hôn rồi chứ?

 

Huyền Thiên Ca nói:

-“Vốn nên là như vậy, chẳng qua Bình Nam tướng quân cùng Hữu tướng cũng là quân thần có công với Đại Thuận, đã sớm thỉnh chỉ cho nữ nhi, không gả cho hoàng tử, không vào cung, hơn nữa hôn phối tự chủ không chấp nhận tứ hôn, Hoàng bá bá cũng đáp ứng. Bởi vậy đó ——

 

Nàng ôm cánh tay Phượng Vũ Hoành,

-“Người nên lo lắng nhất chẳng phải hai nàng, trái phải đều là do phủ của chính mình làm chủ, chính các nàng cũng có thể nhìn xem cái thuận mắt. Đến là ta, A Hoành, ngươi nên thay ta suy nghĩ một chút, ta là công chúa Đại Thuận, trong hoàng gia nhưng chỉ có một mình ta là công chúa, tự chủ hôn phối ta là đừng mơ tới nữa. Bởi vậy đó, bài ở trước mặt ta thì chỉ có con đường hòa thân, ngươi nói, phải chăng người nên buồn rầu nhất chẳng phải là ta sao?

 

Nàng vừa nói như thế, hai người Nhậm Tích Phong cùng Phong Thiên Ngọc cũng sẽ không vì chuyện của mình ưu phiền, chính là cùng nhau lo lắng cho Huyền Thiên Ca.

 

Nàng nói không sai, tư cách là công chúa duy nhất của Đại Thuận, nàng sớm muộn phải đi hòa thân, chính là không biết tới cùng sẽ đi nơi nào.

 

-“Nói đến, A Hoành ta còn phải cảm tạ ngươi và Cửu ca.

Huyền Thiên Ca lại nói:

-“May nhờ các ngươi sớm diệt Thiên Chu, bằng không vạn nhất đưa ta đến đầu kia, ngươi nói ta còn có sống hay không? Nghe nói bên kia mùa đông đều có thể đông chết người, ta đi đây còn không phải không thời gian mấy ngày liền hương tiêu ngọc vẫn à?

 

-“Phi phi phi!

Nhậm Tích Phong đánh nàng một cái,

-“Gần sang năm mới ngươi nói cái gì không được, phải nhặt lại không nói như vậy, không may mắn.

 

Huyền Thiên Ca cũng biết mình nói lỡ lời, cười hì hì không hề đề cập đến nữa, nhưng tự mình nói: 

-“Nghe nói năm sau với phía nam cũng không thiếu được một hồi chiến sự, hiện tại hy vọng lớn nhất của ta chính là trận chiến này có thể đánh được gọn gàng linh hoạt một chút, thâu lại phía nam, y hệt Thiên Chu vậy, vậy thì ta có thể không đi phía nam hòa thân.

 

Huyền Thiên Ca nói tới có chút cô đơn, không giống thời điểm vừa mới bắt đầu còn vẻ mặt cợt nhả. Dù sao năm tháng một năm so với một năm, việc hôn nhân lửa xém lông mày, nàng cũng biết Đại Thuận không lưu được nàng mấy ngày.

 

Nhưng đánh trận chứ đâu nói lưu loát thì lưu loát, trong lòng Phượng Vũ Hoành tinh tường, Thiên Chu là một cái ngoài ý muốn, nếu chẳng phải bởi vì trận địa chấn tuyết lở đột xuất tới, Thiên Chu cũng tuyệt đối không thể diệt gọn thế này.

 

Vạn nhất giằng co, Thiên Chu đầu kia lại chịu thua đưa ra thư cầu hòa, đưa ra hòa thân, Huyền Thiên Ca là ứng cử viên duy nhất của Đại Thuận.

 

Đương nhiên, cũng có khả năng là công chúa Thiên Chu gả tới, y hệt lúc trước Khang Di như vậy, nhưng Đại Thuận lại không ứng cử viên nào thích hợp đi nghênh thú. Địa chấn không phải dễ dàng gặp phải như thế, huống chi đấy là thiên tai, thương quốc thương dân, nàng từ trong lòng không hy vọng nhìn thấy kết cục như vậy.

 

Nàng đem chuyện này nói với Huyền Thiên Ca, nhưng Phong Thiên Ngọc lại hỏi một câu,

-“Ngươi chỉ lo lắng hai bên nam bắc, sẽ không sợ hai đầu đông tây à?

 

Huyền Thiên Ca cũng rất nghiêm túc mà nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu,

-“Cũng sợ, nhưng không có sợ như hai bên nam bắc vậy. Dù sao hai bên đông tây tại trên khí hậu với Đại Thuận sẽ không có khác biệt quá lớn, ta suy nghĩ, ta thật phải gả đi, cũng chịu tội không nổi.

 

Nàng khoát khoát tay, không nguyện nhắc lại cái này, mấy người cũng hiểu rõ, chịu tội hay không không quan hệ gì với khí hậu, chủ yếu còn là nhìn người cưới nàng kia, hai người tâm phải cùng, hoàn cảnh khổ nhiều ít đều sẽ không sao cả.

 

Rất nhanh đã đến Minh Chỉ cung, sớm có cung nhân ở đó dẫn mọi người lần lượt vào chỗ, đương nhiên các nàng vẫn là ngồi ở phía trước, chỉ sau các phi tần.

 

Hôm nay hát đấy là một màn diễn đoàn viên, nói một cặp tình nhân thanh mai trúc mã, nữ tử dùng toàn bộ tài sản của chính mình đưa nam tử vào kinh đi thi, nam tử lại bởi vì bệnh ở kinh thành làm trễ nãi khoa khảo năm đó, xài hết tất cả bạc, ăn không có ăn, ở không có ở, viết thư cũng không nhờ được ai mang về trong thôn, đã miễn cưỡng cắt đứt liên hệ với quê hương. Đến khi khoa khảo tiếp theo đậu trạng nguyên, không cần kim ngân mỹ ngọc, không muốn công chúa kiều mỹ, chỉ mang theo thủ hạ về đến cố hương đi tìm cái nữ tử khổ sở chờ đợi mấy năm kia, hai người sẽ thành thân.

 

Tên vở kịch rất mỹ mãn, Huyền Thiên Ca không khỏi cảm thán,

-“Công chúa gả trạng nguyên, chuyện như vậy cũng chỉ có trong lời kịch mới có! Trên thực tế, công chúa nào mới có thể có phúc khí tốt như vậy gả cho trạng nguyên, không cần rời kinh, an an ổn ổn còn ở tại địa phương quen thuộc. Trừ phi công chúa hoàng gia rất hiếm nán lại ở trong cung.

 

Phượng Vũ Hoành đối tiết mục như vậy cảm thấy không quá hứng thú, y hệt Huyền Thiên Ca nói, rất lý tưởng hóa, không hợp thực tế, đặc biệt không hợp thực tế Đại Thuận.

 

Đương nhiên, nếu như quá phù hợp tình hình đất nước, ở trước mặt hoàng đế gánh hát thế nhưng đánh chết cũng không dám hát.

 

Nàng viện cớ ra ngoài hóng mát một chút, đứng dậy rời tiệc. Bên ngoài tuy nói hơi lạnh, nhưng không khí rất tốt, cổ đại không có công nghiệp nặng, lúc này cũng còn chưa có thuốc lá, không có ô nhiễm, trăng sáng, sao sáng, thoải mái so thế kỷ hai mươi mốt cũng thoải mái hơn rất nhiều.

 

Nàng hỏi một cung nữ, nói là thuận theo đường nhỏ bên trái Minh Chỉ cung đi không xa lại có vùng hồ, đầu kia thấp không ít hoa đăng, tuy ít người chút, nếu lộ ra đèn, nhưng cũng không quạnh quẽ. Phượng Vũ Hoành gật đầu, mang theo Vong Xuyên Hoàng Tuyền đi về bên ấy.

 

Hoàng Tuyền đối với màn hí khúc vừa rồi vẫn cảm thấy hứng thú, vừa đi vừa nhìn trở lại, thỉnh thoảng còn thảo luận với Vong Xuyên hai câu, cứ thế đi đến bờ hồ, Vong Xuyên mới dừng lại hưng phấn của Hoàng Tuyền, hỏi Phượng Vũ Hoành,

-“Tiểu thư có phải không thoải mái hay không?

 

Nàng lắc đầu,

-“Không có, chỉ cảm thấy bên trong buồn phát ngán, vẫn là bên ngoài thanh tĩnh.

 

Hoàng Tuyền lúc này cũng sẽ không nói tới hí khúc, mà nói câu:

-“Hôm nay Tả tướng phủ một người cũng không đến, hôn sự Bát hoàng tử phải chăng cứ tính như vậy? Tiểu thư, nói đến, hôn sự này vẫn là chúng ta tính toán thúc đẩy thành, đây là sau lưng có người đang gian lận? Ngày trọng yếu như vậy, còn có chuyện trọng yếu như vậy, sao Lữ gia có thể để cho Lữ Yến ngay vào lúc này sinh bệnh? Còn bệnh không xuống được giường?

 

Vong Xuyên cũng nói:

-“Đúng vậy, tiểu thư, nô tỳ cũng cảm thấy khẳng định có người ở sau lưng động tay động chân, thế nhưng người này có lẽ là nhân vật hết sức quan trọng, nô tỳ cứ cảm thấy sợ là Nguyên quý nhân kia không làm được, trừ phi nàng phái ám vệ trong đêm vào Lữ phủ trút độc cho Lữ Yến.

 

-“Cũng chẳng phải không có khả năng này.” Phượng Vũ Hoành thuận miệng đáp lời, kỳ thực trong lòng cũng không nghĩ như vậy.

 

Trước kia lúc tại Phỉ Thúy điện, Huyền Thiên Minh từng dựa vào thời điểm tới mời rượu nói với nàng một việc, ngày ấy bọn hắn tới Lữ phủ đưa đồ vật mang về từ phía nam cho Lữ Yến, sau khi bọn hắn đi, không bao lâu, thì Lữ gia lại tiếp một nhóm người, là hoàng hậu bên kia, Phương Nghi tự mình tới cửa, đưa tâm ý của hoàng hậu. Hắn vốn tưởng rằng hoàng hậu là thuận theo tâm tư của bọn hắn đi tặng quà, nhưng hôm nay ngẫm lại, không hẳn là vậy.

 

-“Nói cái gì cũng là suy đoán, sáng mai ta tự mình tới Lữ phủ một chuyến, nhìn thì biết.

 

Phá kế hoạch của nàng, dù cho không vội mà hòa nhau ván này, cũng hầu như phải làm cho trong lòng hiểu rõ, bất kể là ai, cũng không thể khiến người ẩn trong bóng tối.

 

Mấy người đứng ở bên hồ nói chuyện, đột nhiên, ba người đồng thời im tiếng, trầm tĩnh trong chốc lát, thính lực Vong Xuyên linh động nhất, cùng Phượng Vũ Hoành hai người liếc nhìn nhau, chợt nghe Phượng Vũ Hoành cất giọng nói:

-“Là ai ở phía sau lén lén lút lút vậy?” 

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 06/12/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts