Beta: Đào Mai
Chương 51
-"Thi thể?"
Vất vả lắm mới có manh mối, mọi người còn chưa kịp cao hứng, manh mối này lại biến thành thi thể lạnh băng, quả thực cũng làm tâm bọn họ lạnh thấu.
Hàn Lão Tam đầu cúi sát nền gạch, uể oải nói:
-"Chúng tiểu nhân hôm qua mới dò được tin mấy ngày gần đây Anh Kỳ đều la cà ở một thông trang ngoài huyện Bắc Sơn, thôn trang này tên Thế Ngoại sơn trang, chuyên dùng để chiêu đãi kẻ có tiền, canh gác rất nghiêm mật, đừng nói là khách nhân, người làm việc bên trong đều có lệnh bài và khẩu lệnh, chúng tiểu nhân thực sự không vào được, đang cân nhắc xem có nên về trước bẩm báo hay không, ai ngờ bên trong liền loạn lên, có người hấp tấp chạy ra ngoài, hô to chết người. Tiểu nhân thừa dịp chạy vào nhìn, mới biết được là Anh Kỳ. Nghe nói đã thông báo cho Trương lão gia, hẳn một lát nữa liền đến!"
Dù cưỡi khoái mã thì từ huyện Phạm Vị đến Huyện Bình An cũng mất nửa ngày lộ trình, đám người Hàn Lão Tam chỉ trong ba ngày đã tra ra manh mối, thực sự không dễ....
Bàng Mục,
-"Khi ngươi đi vào, Anh Kỳ xác định đã chết sao?"
Hàn Lão Tam cam đoan,
-"Thiên chân vạn xác, tiểu nhân giả là tùy tùng của khách nhân khác, trà trộn trong đám sai vặt hóng tin, nghe nói đám khách nhân mới đến mấy ngày trước nháo rất hung, chẳng phân biệt ngày đêm, cả đám điên điên khùng khùng, ngay cả kỹ nữ cũng chịu không được mà nửa đường bỏ chạy. Hôm nay vốn đang bình thường, đột nhiên Anh Kỳ bỗng như phát điên mà cười lớn tiếng, khiến cả viện náo loạn, đám tiểu nhị vừa buồn cười vừa sợ, không dám ngăn cản, ai ngờ sau đó nghe hắn than nóng, cởi bỏ áo khoác, nhảy xuống sông."
Thế Ngoại sơn trang kiến tạo giữa sườn núi, ở giữa có dòng sông chảy qua, bên trong loạn thạch chất chồng, tàn tùng ánh tuyết, cũng có vài phần hoang dã, có điều nước rất cạn, đứng nói là người sống, ngay cả chó cũng không thể nổi. Cho nên Anh Kỳ vừa lao đầu xuống, óc máu liền phọt ra, dòng nước cũng nhiễm hồng hồng trắng trắng, cổ hắn lệch qua một bên, không có động tĩnh.
Yến Kiêu truy vấn hỏi,
-"Đám người kia là ai? Ai ở cùng Anh Kỳ? Có thể xác định là Anh Kỳ vừa chết sao?"
Hàn Lão Tam thành thật lắc đầu,
-“Thôn trang kia rất kín miệng, không tìm hiểu được gì. Hơn nữa khi Anh Kỳ chết, trong viện liền rối loạn, khách nhân, tiểu nhị chạy tán loạn khắp nơi, nếu có manh mối cũng bị đảo loạn, thực sự không phân biệt được, nghe gã sai vặt nói là tự y nhảy xuống, hẳn là vừa chết!"
Hắn cũng chỉ là thường dân, có thể trong thời gian ngắn như vậy tìm được tung tích của đối phương xem như đã quá giỏi, Yến Kiêu cũng không trông mong gì hơn.
Có điều trong đầu nàng lại có mấy vấn đề và điểm đáng ngờ, thế nhưng không thể nào giải thích, hận không thể lập tức mổ thi thể Anh Kỳ nghiệm thi. Thứ nhất, thi thể kia thực sự là Anh Kỳ sao? Thứ hai, hắn thực sự là tự mình nhảy xuống? Trước khi nhảy có biết nguy hiểm không? Thứ ba, trước khi hắn nhảy xuống, tinh thần và thể trạng đều bình thường sao? Quan trọng nhất là hắn cùng ai đến đó? Đủ loại nghi vấn, giống như đại tuyết mấy ngày trước, một tầng lại một tần bao trùm đầu óc nàng.
Bàng Mục lập tức đứng dậy, sai người điểm người ngựa,
-"Đi huyện Phạm Vị…."
Huyện Phạm Vị nằm ở phía bắc Kỳ Sơn trấn, gần như thuộc phạm vi phía bắc của Đô Xương phủ, vì từng được mấy thi nhân làm thơ ca tụng nên nhiều du khách nghe tiếng mà đến thăm. Mà trong các du khách, nhiều nhất là các thư sinh muốn học hỏi văn chương từ các bậc tiền bối, Vệ Lam vừa lúc lại là văn nhân thi rớt nhiều lần.
Tề Viễn lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Bàng Mục nói với Yến Kiêu,
-"Ta và lão Đồ đi trước ổn định cục diện, ngươi và lão Tề, Tiểu Bát mang theo Liêu tiên sinh bọn họ đi sau."
-“Đúng rồi, tình huống của Đại Giang thế nào?"
Hiện tại chỉ duy có Đại Giang là có khả năng đã gặp qua hung thủ, cần có hắn để chỉ ra và xác nhận.
-"Ta ứng phó được, các ngươi đi trước đi...."
Yến Kiêu cũng không nhiều lời, lập tức đi tìm Đại Giang.
Đại Giang nghe nói cần hắn hỗ trợ liền hét ầm lên,
-"Đi, ta giúp các ngươi, các ngươi giúp ta tìm Lam Lam…."
Yến Kiêu nghiêm túc dặn dò hắn,
-"Chúng ta phải nói rõ trước, bên ngoài có nhiều người xấu, nếu muốn cứu Lam Lam, ngươi ngàn vạn lần không được hồ nháo như trước kia, mọi việc đều phải nghe ta. Ta không bảo ngươi động, ngươi liền bất động, cũng không thể kêu, bằng không ta sẽ sai người đánh ngươi bất tỉnh, lôi ngươi về!"
Đại Giang lập tức rụt cổ, nhỏ giọng hỏi:
-"Là, người ngày đó sao? Ta nghe, nghe lời cô nương…."
Hắn thực sự là bị Tề Viễn trấn trụ.
Yến Kiêu thở dài, ngẩng đầu lên liền thấy Bạch Ninh và Đồ Khánh hồng y ngân thương giống nhau, nắm tay đi đến, quả là một đôi giai ngẫu thiên thành.
Bạch Ninh thấy nàng liền nói:
-"Ta đi cùng ngươi, cả ngày ngồi không, người cũng bị rỉ sét rồi!"
Còn có một câu nữa nàng không nói trước mặt mọi người. Dọc đường đi, Đồ Khánh có nói vụ án này liên lụy rất rộng, khoảng cách lại xa, cần nhiều nhân thủ, nàng và Yến Kiêu đều là cô nương, có thể chiếu ứng lẫn nhau. Hơn nữa, nếu lỡ Đại Giang phát cuồng lên, Yến Kiêu với công phu mèo cào ba chân sẽ không khống chế được hắn.
Yến Kiêu suy ngẫm một lát, đề nghị,
-"Được, còn có thể mang theo vài thị vệ."
Nàng luôn cảm thấy vụ án lần này không đơn giản.
Bạch Ninh vui vẻ gọi hai thị vệ đi cùng.
Đồ Khánh thấy các nàng an bài gọn gàng ngăn nắp liền yên tâm, chạm mũi thương cùng Bạch Ninh xem như tạm biệt rồi chia nhau rời đi.
Hai đội người ngựa trước sau thẳng tới hướng huyện Phạm Vị.
Khi đoàn người Bàng Mục đến huyện Phạm Vị là đã qua giờ mùi, vào đông ngày ngắn, trời rất nhanh tối, nhiều nhà đã bắt đầu lên đèn.
Phụ thân mẫu thân Anh Kỳ là Trương Ngạn và Vương thị nhìn thấy thảm trạng của nhi tử liền ngất tại chỗ, hiện trường lập tức loạn như một nồi lẩu, người báo quan, người mời đại phu.
Khi đám người Bàng Mục tới, Vương thị vẫn còn hôn mê, Trương Ngạn đã tỉnh nhưng trên đầu vẫn cắm ngân châm, hai mắt đỏ ngầu, túm lấy quản sự của Thế Ngoại sơn trang vừa đánh vừa mắng.
Huyện lệnh huyện Phạm Vị là Lâu Văn Cử vừa bước ra khỏi kiệu, nghe hạ nhân bẩm báo có một đội nhân mã tới, liền nhíu mày không vui,
-“Bản quan ở đây, cũng không điều lệnh, người ngựa từ đâu mà tới?”
Người nọ lắp bắp đáp,
-"Nghe, nghe nói là từ Huyện Bình An tới!"
Ý chỉ tấn phong Quốc công đã được gởi đến các nha môn, hiện giờ trên dưới quan trường Đại Lộc triều có ai không biết vị Bàng huyện lệnh giả heo ăn thịt hổ kia chứ.
Lâu Văn Cử lập tức luống cuống, một chân vấp phải chân kiệu suýt té ngã, vội nắm lấy tay tâm phúc mới có thể đứng vững, sửa sang ô sa rồi vội vàng đi như chạy về phía đám người Bàng Mục.
Còn cách mười mấy thước, Lâu Văn Cử đã thở hổn hển bái chào,
-"Hạ quan huyện Phạm Vị lệnh Lâu Văn Cử, gặp qua..."
Tuy chưa từng gặp Bàng Mục nhưng hắn có thể đoán được thanh niên nam tử đứng giữa như chúng tinh phủng nguyệt kia là Bàng Mục, cái khác không nói, chỉ nhìn thân thể và khí thế kia, thực sự không giống quan văn.
Bàng Mục thấy lão huyện lệnh đầu tóc hoa râm thở hổn hển, sợ án chưa thẩm tra được hắn đã thương vong, vội tiến lên đỡ hắn,
-"Về mặt chính sự, ta và ngươi cùng cấp, không cần đa lễ."
Trên đường tới đây, hắn nghe nói Lâu Văn Cử làm huyện lệnh nơi này cũng đã mười bảy năm, yêu dân như con, thành tích không tồi, là vị quan tốt!
Lâu Văn Cử nói lời cảm tạ, thở hổn hển một hồi mới đưa mắt nhìn quanh, lọt vào tầm mắt đều là xa hoa, còn có mấy bức xuân cung đồ được vẽ lên tường, lắc đầu nói:
-“Hạ quan ở đây nhiều năm lại không biết có chốn tàng ô nạp cấu thế này, thật là hổ thẹn.”
Bàng Mục cũng không tính nhân cơ hội làm khó dễ hắn, còn trấn an,
-"Nơi này địa thế hẻo lánh, lại là điền trang tư nhân, lúc trước cũng luôn không xảy ra việc gì, Lâu đại nhân không nghe được tiếng gió cũng la bình thường. Có điều còn cần Lâu đại nhân tra khế đất, xem chủ nhân nơi này là thần thánh phương nào?"
-"Đương nhiên rồi!"
Lâu Văn Cử liên tục gật đầu,
-"Trước khi hạ quan tới đã cho người đi tra xét, hẳn không bao lâu sẽ có kết quả."
Lại nhỏ giọng nói:
-"Đại nhân là trùng hợp có việc ở gần đây sao? Sao tới mau như vậy?"
Chính vì Bàng Mục thân phận phức tạp, nếu không hắn chỉ là một huyện lệnh Huyện Bình An lại xuất hiện ở hiện trường vụ án của huyện Phạm Vị, thấy thế nào cũng không đúng.
Biết không thể tránh khỏi việc liên hợp phá án, Bàng Mục liền nói ra ngọn nguồn sự việc,
-"Người chết Anh Kỳ là dân cư ở Kỳ Sơn trấn thuộc Huyện Bình An ta, còn có một học sinh tên Vệ Lam cũng đã mất tích hơn một tháng, người hầu của hắn đến báo án, lại có rất nhiều nhân chứng thấy hai người này tới lui thân mật, nào ngờ bản quan vừa tra ra tung tích của Anh Kỳ thì hắn lại chết…."
Lâu Văn Cử nghe nói có học sinh mất tích liền rất quan tâm,
-"Huyện thí sắp tới, hay là có người cố ý gây loạn? Hoặc là Vệ Lam mắc mưu, bị người ta chèn ép?"
Bàng Mục sửng sốt, hắn đúng là không nghĩ tới khả năng này. Tuy nhiên chứng cứ hiện tại cho thấy Vệ Lam chủ động rời đi cao hơn.
Lâu Văn Cử lại nói:
-“Không dối gì đại nhân, hạ quan sở dĩ suy đoán như thế không phải không có căn cứ, mà là từ nửa tháng trước, trong huyện đột nhiên có rất nhiều người nổi chứng điên loạn, có người vốn tính tình ôn hòa lại cuồng dại như là trúng tà, cũng có người giống như Anh Kỳ, trời đang lạnh lại than nóng, cởi bỏ y phục ngay ven đường, còn có người đánh người. Hạ quan biết chín người thì đã có sáu người là người đọc sách. Haizza, mặc kệ ngày thường đọc sách thánh hiền gì, giờ phút này trí thức đều quét rác hết, bình thường nhìn thấy cô nương thì mặt đỏ lên, lúc này lại vai trần chạy theo người ta cả ba con phố, cuối cùng còn tự đánh bản thân mình!”
Bàng Mục ngạc nhiên hỏi:
-"Còn có chuyện này?"
Lâu Văn Cử thổn thức,
-"Thiên chân vạn xác, hạ quan nghĩ, bệnh này chẳng phải giống như ở quý huyện sao? Lại có chút giống như dùng ngũ thạch tán!"
Ngũ thạch tán? Bàng Mục liền lâm vào suy tư.
Bên kia, Trương Ngạn được châm mấy cái, miễn cưỡng bình tĩnh trở lại liền đến bái kiến quan phụ mẫu,
-"Cầu hai vị đại nhân làm chủ, tiểu nhi chết quá thế thảm mà. Thảo dân đã hơn năm mươi tuổi, hai nữ nhi lại gả xa, dưới gối chỉ có một nghiệt tử này, ngày thường yêu như trân bảo, hiện chúng ta lại là người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật đau lòng muốn chết!"
Nói tới đây lại đấm ngực gào khóc.
Bàng Mục an ủi một chút, lại hỏi:
-"Lệnh lang ngày thường lui tới với ai? Hắn cùng ai đến Thế Ngoại sơn trang?"
Trương Ngạn dùng ống tay áo lau nước mắt, mờ mịt lắc đầu,
-"Thảo dân ngày thường lo làm ăn, mẹ hắn thân thể cũng không tốt nên ngày thường hắn làm gì, kết giao với ai, thảo dân thật không biết!"
Bàng Mục nhíu mày, Lâu Văn Cử cũng không vui nói,
-"Con không dạy, lỗi của cha, các ngươi làm cha mẹ lại chẳng quan tâm hắn, đến nỗi giờ xảy ra chuyện, hỏi tới lại không biết gì?"
Nói câu không dễ nghe, ra vào Thế Ngoại sơn trang đều không phải thứ tốt gì, nếu Anh Kỳ giữ mình trong sạch thì đã không bị tai họa chết người kia….
Trương Ngạn vừa hổ thẹn vừa xấu hổ, nước mắt lại rơi như mưa.
Ngoài cửa ồn ào, Yến Kiêu đi đầu, Bạch Ninh cùng hộ vệ ở hai bên, vô cùng cảnh giác, phần phật hướng bên này đi tới. Hiện tình huống chưa rõ, Đại Giang tạm thời không tiện ra mặt nên để Tề Viễn trông chừng ở ngoại viện.
Lâu Văn Cử vẻ mặt thưởng thức,
-"Vị này là Yến ngỗ tác đại danh đỉnh đỉnh sao? Quả nhiên là tư thế hiên ngang oai hùng, cân quắc không thua đấng tu mi."
Bàng Mục gật đầu, trong mắt mang theo ấm áp, nói với Trương Ngạn,
-"Lệnh lang chết rất kỳ quặc, lại không có chứng cứ hữu hiệu nào, ý của bản quan muốn nghiệm thi?"
Trương Ngạn quên cả lau nước mắt, do dự nói:
-"Nghiệm thi ư? Cái này..."
Nhi tử chết thảm như thế, hắn đã khó tiếp thu, nếu lại bị mổ bụng, chẳng phải là chết không toàn thây sao?
Vương thị vừa lúc tỉnh lại, nghe mấy lời này liền như hỏng mất, lảo đảo chạy tới, khóc hô,
-"Lão gia, chúng ta không thể để hắn đi không an ổn, không thể nghiệm thi được!"
Lâu Văn Cử đã sớm nghe nói Yến ngỗ tác tuyệt kỹ kinh người, mà hiện giờ manh mối lại quá ít, nếu không kịp thời phá án sẽ làm nhân tâm hoảng sợ, ảnh hưởng tới kỳ huyện thí sắp tới, cho nên cũng tán đồng ý của Bàng Mục, liền khuyên nhủ,
-"Hai vị không cần lo lắng, bản lĩnh của Yến cô nương ngay cả Thánh nhân cũng khen ngợi, nghiệm xong còn có thể giúp lệnh lang sửa sang thật tốt, càng có thể diện hơn hiện tại."
Pháp y đều là mổ ra rồi khâu lại cho nên hắn nói vậy cũng không sai. Có điều... Lão nhân này là từ nơi khác đến, thành tích không tồi lại làm huyện lệnh mười bảy năm, rất có xu hướng chết ở một chỗ cũng không phải không có đạo lý, ngay cả vũ phu như Bàng Mục cũng cảm thấy hắn nói quá đả thương người.
Quả nhiên, Vương thị vừa nghe liền nghĩ tới nhi tử chết thảm, sau lại bị người ta mở bụng, rất khó tiếp nhận, liền khóc la om sòm.
Trương Ngạn lại khiến người khác thấy ngoài ý muốn. Người này không hổ là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, có chút quyết đoán và gan dạ, cắn răng nói:
-"Được, thỉnh đại nhân cho khuyển tử một cái công đạo."
Vương thị không ngờ Trương Ngạn đồng ý, ngây người như phỗng, sau khi lấy lại tinh thần liền khóc nháo, đều bị Trương Ngạn dùng khí thế chủ gia đình trấn áp.
Đồ Khánh gia giáo cực nghiêm đương nhiên không quen nhìn cảnh này, lắc đầu nói:
-“Nếu hắn lúc trẻ cũng có sự quyết đoán thế này thì đã không rơi vào tình trạng hôm nay!”
Có năng lực như thế sao không quản hài tử cho tốt, con người luôn là xảy ra chuyện mới biết hối hận.
Đám người Lưu bộ đầu cũng đã tách nam nữ trong sơn trang ra thẩm vấn, cũng cho người canh gữ hiện trường, mà Yến Kiêu và Quách ngỗ tác cũng đang tỉ mỉ kiểm tra hiện trường.
Theo lời của quản sự thôn trang, đây là viện lớn nhất, xa hoa nhất, cảnh sắc tốt nhất sơn trang, bên trong có đủ núi giả nước chảy đình đài lầu các, phía sau còn có một con sông nhỏ, cảnh sắc vô cùng độc đáo, mà Anh Kỳ là ngã chết trong con sông này!
Vây quanh cái hồ này còn ba viện khác, thông lẫn nhau bởi một con đường núi, gập ghềnh khó đi.
Con đường nối liền bờ sông hậu viện còn phủ ít lớp mỏng, bên trên có nhiều dấu chân rối loạn, không phân được đâu là dấu chân của Anh Kỳ.
Trong đầu Yến Kiêu thô sơ giản lược tính một hồi liền đưa ra kết luận: 'nếu muốn xác định vị trí Anh Kỳ rơi xuống, hoặc là tự bản thân nhảy hoặc là ném người nào đó xuống.'
Yến Kiêu nghĩ đến nhập thần, Bạch Ninh lại lo lắng ôm lấy eo nàng,
-"Mặt đất vừa trơn vừa ướt, lại toàn đá cục, ngươi ngàn vạn lần đừng để mình ngã xuống!"
Yến Kiêu cười ha ha, tìm đường đi xuống.
Người sáng suốt đều nhìn được Anh Kỳ không thể cứu, cho nên cũng không ai chạm vào hắn, vẫn để y tại chỗ. Đầu của hắn bị lõm vào một chỗ thật to, từ trong tràn ra ít thứ hồng hồng vàng vàng, loang một vùng trên mặt nước, nhìn rất ghê người. Lúc này sắc trời đã tốt, độ ấm giảm xuống, hỗn hợp óc và máu gần như bị đông cứng. Cổ của hắn tạo thành một độ cong cực kỳ quỷ dị.
Yến Kiêu nhẹ nhàng đè đè vị trí các đốt xương khác, ra hiệu cho Giả Phong ghi chép,
-“Xương sống đứt gãy, xương sọ dập nát, những chỗ khác không thấy rõ cũng bị gãy xương và rạn nứt...."
Tình trạng cụ thể thế nào thì phải mổ xác Anh Kỳ mới biết. Nàng lại cẩn thận quan sát thi đốm, gọi Quách ngỗ tác cùng nhìn, còn hỏi:
-"Ngươi cảm thấy hắn đã chết bao lâu rồi?"
Quách ngỗ tác tuy có chút khẩn trương nhưng vì mấy tháng qua tận tâm học tập nên cũng không hoảng loạn, suy nghĩ một lát, thử thăm dò nói:
-"Hẳn không quá bốn canh giờ?"
Yến Kiêu cười gật đầu,
-"Ta cũng cảm thấy vậy?"
Quách ngỗ tác phấn chấn hẳn lên, mặt như tỏa sáng, lại cùng nàng xem xét quần áo và giày vớ của người chết.
Trên người Anh Kỳ chỉ có trung y đơn bạc, giày vớ không có, trong thời tiết đóng băng thế này, nhìn rất quỷ dị.
Quách ngỗ tác lắc đầu thở dài,
-"Ta và sư phụ từng gặp một vụ án, người nọ vào đông uống rượu say, cả người nóng lên, mơ mơ màng màng, cho rằng mình đã tới nhà liền nằm xuống ngủ, một lần này liền ngủ đến không tỉnh lại."
Yến Kiêu cũng từng gặp qua vụ án như thế, nhưng lại cảm thấy tư thế nhảy sông như lên giường ngủ này có phải có khó quá hay không? Có ai nhảy lên giường lại lao đầu xuống, còn nhảy xa như vậy?
Nàng định đứng dậy, bỗng nhiên lại nằm sấp xuống, mở tay Anh Kỳ, nhìn kỹ. Hắn ngã sấp xuống nhưng lòng bàn tay lại hướng lên trời, năm ngón tay cũng lộ khỏi mặt nước, trong móng tay có ít bụi phấn trắng xám.
Nàng liền tinh tế ngửi, cảm giác hương vị có chút quen thuộc nhưng đêm đông qua lạnh, lạnh tới mức đầu óc nàng cũng như đông lại, vì thế không nghĩ được gì, đành cẩn thận gạt bột phấn đó cho vào bình sứ nhỏ.
Người nhà đã đồng ý nghiệm thi, về sau hết thảy liền đơn giản.
Lâu Văn Cử chủ động cung cấp phòng ngỗ tác của huyện Phạm Vị cho bọn họ sử dụng, còn nói nhân viên bên trong đều tùy thời chờ sai phái, làm cho bọn họ có cảm giác tu hú chiếm tổ.
Bàng Mục vốn trông cậy có thể hỏi từ quản sự sơn trang danh sách những người đi cùng Anh Kỳ, nào ngờ hắn lại tỏ vẻ tiêu sái, nói sơn trang này là nơi để mọi người tiêu khiển giải sầu, có cảm giác như ở ngoài cõi hồng trần, nên chỉ cầu duyên phận, không hỏi họ tên. Vì thế tuy có sổ ghi chép nhưng cũng chỉ ghi một câu Triệu công tử, có cũng như không?
Bàng Mục cười lạnh,
-"Bản quan thấy các ngươi chỉ là cầu bạc ah…."
Vấn đề xảy ra ngay trong phạm vi quản lý của mình, Lâu Văn cử càng tức giận,
-"Bản quan mấy năm trước đã ra công văn, tất cả tửu lầu, khách điếm, lữ quán, thậm chí là yến tiệc cũng phải ghi chép họ tên khách tới tham dự. Ngươi lại biết pháp phạm pháp, phải bị tội gì?"
Quản sự kia như có chỗ dựa vào, nghe vậy cũng không chút hoảng loạn, còn cười nói:
-“Thế Ngoại sơn trang chúng ta nhiều năm qua đều hoạt động như thế, chưa từng xảy ra vấn đề gì. Mọi người chẳng qua chỉ cầu vui vẻ, hà tất phải làm căng? Anh Kỳ này lẩn quẩn trong lòng nên mới nhảy sông tự vẫn, không có liên quan gì tới chúng tiểu nhân.”
Đầu năm nay, nếu không có chỗ dựa, ai dám ra làm ăn, nếu chỉ một tiểu quan nhỏ như hạt mè cũng có thể hù dọa được bọn họ, vậy bọn họ khỏi cần làm ăn rồi.
Bàng Mục cười nhạo một tiến, quay sang hỏi Đồ Khánh,
-"Lời này có chút quen tai, hình như từng có vài người nói mấy lời vô nghĩa thế này với lão tử. Lão Đồ, kết cục cuối cùng của bọn họ đều như thế nào?"
Đồ Khánh liếc quản sự một cái, mặt không biểu tình đáp,
-"Đều chết!"
Quản sự như đã quen sóng gió, chút uy hiếp này cũng không để vào mắt, cười lạnh một tiếng.
Đúng lúc này một cô nương từ sau đi tới, đột nhiên nói:
-“Chết thất, lúc đó ta ở đây, máu bắn cao như vầy!"
Nàng khoa tay múa chân để hình dung,
-"Nơi này có một cái động lớn, đứng ở nơi này có thể thấy toàn cảnh trong vườn. Đúng rồi, ngươi có biết vì sao nghe được tiếng gió không?"
Quản sự cảm thấy kế tiếp không phải lời hay nhưng vẫn theo bản năng hỏi:
-"Vì cái gì?"
Yến Kiêu nhếch miệng cười lạnh,
-"Gió lọt, máu nóng ùng ục, thở dốc, hổn hển..."
Nàng nói sinh động như thật, còn dùng động tác thể hiện.
Quản sự không tự giác mà sợ run, cảm giác toàn thân lạnh lẽo, hắn lui ra sau một bước, thẹn quá hóa giận,
-"Các ngươi từ nơi nào tới? Há miệng mở miệng đều xưng lão tử, còn nói hươu nói vượn, ta sẽ kiện các ngươi...."
Bàng Mục chưa lên tiếng, Lâu Văn Cử vui vẻ nói:
-“Bản quan là quan phụ mẫu nơi này, tới kiện đi!"
Quản sự xanh mặt, nói không thành lời.
Yến Kiêu đưa mấy thứ nàng và Quách ngỗ tác tìm được cho Bàng Mục và Liêu Vô Hà xem,
-"Chúng ta đã xem qua, trong phòng là ngồi trên mặt đất, có mười cái đệm, mười đôi chén đũa, nói cách khác, trừ người chết Anh Kỳ, còn có chín người khác. Có lẽ bọn họ đi quá vội nên chúng ta phát hiện có một số đồ bị bỏ quên như túi tiền, đay đeo, khăn tay... còn có một cái lược bằng ngà voi tinh xảo, liên hệ với mùi son phấn nồng nặc trong không khí, hẳn là thuộc về kỹ nữ bồi rượu."
Nếu không có kỹ nữ đơn độc diễn tấu, dựa theo nguyên tắc bình quân một chọi một, rất có thể hôm nay Anh Kỳ ở cùng bốn đồng bọn hoặc là ít hơn.
Liêu Vô Hà cẩn thận xem xét từng món đồ, nhất là túi tiền đẹp đẽ quý giá,
-"Nguyên liệu làm túi tiền này thật quý giá, kiểu dáng như được lưu hành ở trong kinh vào năm trước. Đúng rồi, Bạch cô nương...."
Bạch Ninh lập tức lên tiếng,
-"Tiên sinh gọi ta?"
Liêu Vô Hà đưa túi tiền cho nàng xem,
-"Ngươi xem kiểu dáng và nguyên liệu có thấy quen mắt không?"
Bạch Ninh tỉ mỉ xem xét, khẳng định,
-"Đây là nguyên liệu thịnh hành trong kinh vào nửa năm trước, không phải nhà quyền quý thì không thể mua được, bên ngoài cũng hiếm có, khoảng chừng ba trăm lượng bạc. Ta định làm áo choàng cho Nhã Âm nhưng lại cảm thấy quá mức rêu rao nên đã đổi sang làm chăm."
Đồ Khánh nhíu mày, thầm nghĩ: 'ngươi mà làm áo choàng cho ta, ta tuyệt đối cũng không mặc.'
Quản sự sơn trang liếc nhìn nàng, có dự cảm không tốt.
Nói tới y phục trang sức, cô nương gia là tinh thông nhất, vì thế mọi người bảo Bạch Ninh xem các món đồ khác.
Bạch Ninh cảm thấy mình cuối cùng cũng có đất dụng võ, nỗ lực phân biệt từng thứ một, chỉ vào ngọc bội nói:
-"Ngọc bội kỳ lân đoàn hoa này là được tạo từ dương chi bạch ngọc thượng đẳng, nếu mua ở bên ngoài cũng phải bảy, tám trăm lượng bạc, hẳn là cùng chủ nhân của túi tiền, người này không phú cũng quý!"
Nàng lại nhíu mày nói:
-"Có điều ta cảm thấy xuất thân của hắn không phải dạng đứng đắn gì?"
Mọi người đồng thanh hỏi:
-"Vì sao?"
Lưu bộ đầu kinh ngạc không thôi, chỉ một cái túi tiền và một cái ngọc bội mà hơn một ngàn lượng bạc, còn là của người xuất thân không đứng đắn. Chậc, nhà cao cửa rộng nào là sang chảnh thế chứ?
Bạch Ninh có chút ghét bỏ,
-"Nguyên liệu túi tiền kia tuy quý trọng nhưng màu sắc hoa văn lại quá tục, người trong sạch đứng đắn, nhất là nam nhân, nếu không phải có ý muốn khoe khoang thì không ai dùng nó đi ra ngoài. Còn ngọc bội này, chất lượng tuy tốt nhưng các ngươi nhìn xem, có vết rạn, thế mà vẫn mang ra ngoài, hoặc là bản thân và hạ nhân đều không để ý, hoặc là thực sự không giàu có như bề ngoài!"
Dù là khả năng nào cũng đều chứng thực phỏng đoán của nàng: ‘xuất thân không đứng đắn!’
Yến Kiêu thật lòng cảm khái,
-"Ngươi thật là lợi hại!"
Lại nói với Bàng Mục,
-"Nếu là thế, chi bằng đại nhân phái người đi tra, gần đây trong huyện Phạm Vị có nhân sĩ nào hành sự phô trương không? Có lẽ hắn là ông chủ mời khách, cho dù cái chết của Anh Kỳ không phải do hắn gây ra thì cũng có quan hệ lớn lao. Còn cái lược ngà voi này hẳn cũng có lai lịch, mang nó đến kỹ viện nhạc phường tìm hiểu, hỏi xem ai đã đến chỗ này tiếp khách. Đều nói kỹ nữ vô tình con hát vô nghĩa, ẻ chúng ta hỏi một câu, các nàng đã khai hết mọi chuyện, không chừng sẽ có thu hoạch."
Khi nàng nói chuyện còn để ý quan sát phản ứng của quản sự, quả nhiên thấy đối phương trán đổ mồ hôi, mà chắc chắn không phải do nóng.
Bàng Mục nhướn mày nhìn quản sự, ý vị thâm trường nói:
-"Đã tới nước này, ngươi còn không chịu nói thật?"
Quản sự lau mồ hôi, môi mấp máy nhưng rốt cuộc vẫn không lên tiếng.
Lâu Văn Cử nói,
-"Đừng tưởng mình có chỗ dựa thì không cần kiêng kị gì, nên biết nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn. Nếu việc này có liên quan tới chủ tử của ngươi, nơi này lại cách kinh thành xa ngàn dặm, người đứng mũi chịu sào vẫn là ngươi, đã nghe qua chuyện thí tốt giữ xe chưa?"
Quản sự mí mắt giật giật, đang định lên tiếng, Bàng Mục lại khoát tay nói:
-"Hiện tại có rất nhiều manh mối, lão gia ta ngược lại không muốn nghe nữa, trước giải người xuống!"
Quản sự rất muốn chửi thề, quan chó má gì thế? Không muốn nghe là sao? Đây là lời người nói à? Rốt cuộc là muốn đùa giỡn cái gì? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Chương 52
Sau khi rửa sạch thi thể của Anh Kỳ, Yến Kiêu lại không vội giải phẫu mà tìm Đại Giang, bảo hắn xác nhận.
Đại Giang vừa nhìn liền nói:
-“Hắn không phải người tốt!”
Yến Kiêu cười hỏi:
-“Ngươi đã gặp hắn? Là hắn bắt Vệ Lam sao?”
Đại Giang lầu bầu,
-“Ta không thích hắn, Lam Lam cũng không thích. Không phải người tốt!”
Yến Kiêu nhẫn nại hỏi lại,
-“Là hắn bắt Vệ Lam?”
Yến Kiêu hỏi,
-“Anh Kỳ trẻ hơn người kia?”
Nào ngờ Đại Giang lại lắc đầu, nỗ lực suy nghĩ hồi lâu mới khoa tay múa chân nói:
-“Trẻ tuổi.”
Đại Giang có chút nóng nảy,
-“Không phải, người xấu trẻ tuổi.”
Là người trẻ hơn Anh Kỳ hoặc thoạt nhìn thấy trẻ hơn hắn.
Yến Kiêu nghĩ nghĩ, sai người mang mấy vật chứng đến cho Đại Giang phân biệt, nhưng hắn lại lắc đầu, nói không có ấn tượng. Nàng đành tống cổ hắn trở về nghỉ ngơi, đem tin tức nghi phạm có khả năng trẻ hơn Anh Kỳ mà chuyển cáo cho Bàng Mục.
Quách ngỗ tác vừa mang bao tay vừa hỏi:
-“Yến cô nương, chúng ta bắt đầu chứ?”
-“Bắt đầu đi.”
Ngoại trừ xương sọ và xương sống, trên người Anh Kỳ không có vết thương trí mạng nào khác, ngay cả sau khi mở khoang ngực cũng là kết luận như thế!
Yến Kiêu cau mày mở dạ dày của Anh Kỳ, tức khắc một hỗn hợp mùi hôi thối ập đến, xuyên qua cả lớp khẩu trang, nàng vừa múc dung dịch trong dạ dày hắn, vừa càu nhàu phân biệt,
-“Toàn ăn mấy thứ không ra gì. Có mấy lá cải và ít đồ vật giống thức ăn trên bàn, chưa tiêu hóa hết, hẳn là còn ở trong tiệc thì hắn đã nhảy xuống.”
Lúc này nàng đã loại trừ khả năng Anh Kỳ bị người ta ném xuống. Nếu là đẩy, sẽ có vết thương song song, nhưng điều này lại không phù hợp với trạng thái chết vuông góc của hắn. Nếu là ném, phải giữ chặt một nam tử cường tráng nặng gần bảy mươi ký, hung thủ cần dùng lực rất lớn, mà như thế trên người hắn chắc chắn phải lưu lại dấu vết nhưng hiện tại nửa điểm dấu vết cũng không có. Chỉ là màu sắc dung dịch trong dạ dày rất lạ.
Yến Kiêu quay đầu, nói với Quách ngỗ tác,
-“Ngươi có cảm thấy mùi vị này giống như mùi vị của bột phấn lúc trước ta phát hiện trong móng tay hắn không?”
Quách ngỗ tác tiến lại gần ngửi ngửi,
-“Vậy sao? Ta ngửi thử?”
Đúng lúc này Bạch Ninh đi vào, biểu tình kinh hoảng hỏi:
-“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Yến Kiêu theo tầm mắt của nàng nhìn qua, nói:
-“Chúng ta múc từ dạ dày của Anh Kỳ ra?”
Bạch Ninh vội lui ra sau vài bước, cổ họng ngai ngái, gian nan nói:
-“Các ngươi…”
Lấy mấy thứ từ dạ dày người chết ra làm gì chứ?
Có lẽ vì đã quen, Yến Kiêu không cảm nhận được tâm tư của nàng cũng không thấy hành động của mình có gì không ổn, thản nhiên đáp,
-“Thì để ngửi thôi!”
Bạch Ninh lập tức phát ra tiếng nôn khan, vội nói:
-“Đằng trước kêu ta hỏi các ngươi có muốn ăn cơm ngay bây giờ hay để sau?”
Nàng dùng tốc độ nhanh nhất trong đời từ trước đến giờ để nói, sau đó lại dùng tốc độ ánh sáng mà chạy đi. Đời này nàng kính nể nhất là các tướng sĩ chinh chiến sa trường, hiện tại thứ hai chính là các ngỗ tác.
Đám người Yến Kiêu đưa mắt nhìn nhau, có chút không hiểu.
Hai ngỗ tác nghiên cứu nửa ngày cũng không xác định được bột phấn trắng xám kia là chất gì?
Yến Kiêu ngồi xổm trên đất, ôm đầu kêu rên. Mỗi khi gặp phải sự tình thế này, nàng thật hoài niệm thiết bị phân tích thời hiện đại: theo dõi, xét nghiệm, dấu vân tay, kiểm tra đo lường… Nhiều thứ như thế đều hỗ trợ việc phá án rất tốt, lúc này lại phải bó tay, thực sự là nghẹn khuất mà!
Quách ngỗ tác bị bộ dáng của nàng làm hoảng sợ, vội an ủi,
-“Thuật nghiệp có phạm vi riêng, hay là chúng ta thỉnh giáo đại phu xem sao?”
-“Đúng vậy!”
Yến Kiêu đứng phắt dậy, hai mắt sáng ngời,
-“Đúng, đúng, sao ta lại quên cơ chứ!”
Bọn họ không được thì còn có đại phu, người ta hàng năm phối dược, mấy thứ này hẳn sẽ rất quen thuộc.
Hai người chờ không được, lập tức đi tìm Bàng Mục, nhờ hắn gõ cửa phòng Lâu Văn Cử, muốn y đi mời danh y trong thành kiểm nghiệm bột phấn kia.
Nhìn đại phu cũng đã gần sáu mươi tuổi, tiếng tốt nổi danh khắp làng trên xóm dưới, ai nấy đều kính trọng, giờ phút này lại bị ngộp tới sắp ói, Bàng Mục có chút áy náy, làm cái ấp, trịnh trọng nói:
-“Mạng người quan trọng, mong Vạn tiên sinh hỗ trợ, tiểu tử vô cùng cảm kích!”
Lâu Văn Cử cũng góp lời khuyên nhủ.
Vạn đại phu tuy sắc mặt như trúng độc nhưng hai vị quan phụ mẫu đều thành khẩn như vậy liền hòa hoãn hơn nhiều, cũng đáp lễ lại.
Yến Kiêu còn tri kỷ đưa cho hắn một đĩa mơ chua, giống như khi nàng còn ở thời hiện đại, muốn mọi người nhường mình nghiệm thi trước cũng cười làm lành nói:
-“Làm phiền ngài nhìn xem, có phải độc hay không?”
Lão đại phu do dự một lát rồi nhanh như chớp cầm lấy một quả mơ cho vào miệng, sau đó cẩn thận kiểm tra, hồi lâu mới nói:
-“Không giống, hình như có hùng hoàng, phèn…”
Đám người Yến Kiêu đồng thanh hô lên,
-“Ngũ thạch tán!”
Lão đại phu ngẩn ra, gật đầu rồi lại chần chờ nói:
-“Có chút giống nhưng bên trong hình như cho thêm thứ gì đó!”
Ông ghét bỏ nhìn cái chén, rối rắm nói:
-“Nếu sạch sẽ hơn thì tốt rồi!”
Yến Kiêu liền như ảo thuật, đưa ra một bao giấy nhỏ,
-“Đây này!”
Lão đại phu tức muốn hộc máu, hỏi:
-“Sao không đưa ra sớm hơn?”
Yến Kiêu cười nịnh nọt,
-“Suýt chút đã quên, mà thực ra là vì chúng ta hoài nghi thứ này có cùng loại hay không?”
Lão đại phu tỏ vẻ không muốn nghe, chỉ tức giận tiếp nhận, tinh tế phân biệt. Ông theo thường lệ, ngửi mùi vị, lại dùng ngân châm nghiệm độc, nhíu mày suy tư một lát rồi dùng đầu ngón tay cẩn thận chấm một chút đưa lên đầu lưỡi nếm thử.
Mọi người đều hoảng sợ vì tinh thần trách nhiệm với công việc của ông, Bàng Mục thậm chí còn thấp giọng nói với Lâu Văn Cử,
-“Chi bằng mời đại phu tới….”
Đại phu không thể tự cứu chữa cho mình, nếu lỡ lão tiên sinh này trúng độc, sẽ không ai cứu.
Tuy nhiên lão đại phu cũng là người tài cao gan lớn, hưng phấn đưa ra kết luận,
-“Đây hẳn là ngũ thạch tán cải biến, có bỏ thêm ít thứ khác. Lão phu thời trẻ từng gặp qua một loại thảo dược đặc thù ở vùng Tây Nam, có thể trị ho ngăn tả, còn trợ giúp giảm đau dễ ngủ nhưng về sau lại phát hiện được, dược thảo này nếu dùng nhiều thì không tốt, thời gian lâu sẽ như biến thành một người khác, cho nên hiện giờ không dùng tới....”
-“Anh túc?” Yến Kiêu buột miệng thốt ra.
-“Cái gì?” Mọi người theo bản năng nhìn nàng.
Yến Kiêu vội rút sổ ra, nhanh tay vẽ vẽ nói,
-“Ở quê của ta có một loại thực vật, mới đầu được dùng như thuốc nhưng sau lại phát hiện ra nó gây nghiện, làm người ta như biến thành người khác nên hiện giờ đã bị cấm, chỉ là không biết có phải cùng một loại hay không?”
Vì đặc thù công việc, người làm công tác pháp y đều có chút khả năng hội họa, tuy Yến Kiêu không phải họa sĩ chuyên nghiệp nhưng vẫn lột tả được nét đặc thù của anh túc, lão đại phu vừa liếc mắt liền nhận ra,
-“Đúng, chính là cái này!”
Yến Kiêu vội nói ra những tác hại của anh túc, cũng yêu cầu Bàng Mục dâng tấu, đề nghị mau chóng diệt trừ vật này trong toàn cõi Đại Lộc triều.
Người khác nghe nàng nói thế sẽ bán tín bán nghi, Bàng Mục lại cảm khái nói:
-“Hoa này đẹp như thế không ngờ lại đáng sợ, thực sự không thể giữ lại.”
Lại cả giận nói:
-“Cũng không biết là ai ác độc như vậy, chỉ ngũ thạch tán là đủ hại rồi, còn cho thêm phấn anh túc?”
Sáng sớm hôm sau, Yến Kiêu đang tính đến đằng trước ăn cơm lại thấy Bàng Mục vội vã đi tới,
-“Hôm qua Mạnh Kính Đình tự tay viết thư gởi đến, vì hắn không biết chúng ta ở huyện Phạm Vị, nên thư được đưa tới Huyện Bình An, tối muộn hôm qua mới chuyển tới đây.”
Yến Kiêu biết hắn không phải tính tình xúc động, nếu thất thố như vậy, hẳn có đại sự. Quả nhiên, vừa đọc thư, nàng đã nhịn không được mà lắp bắp kinh hãi.
Từ tháng trước, Mạnh Kính Đình liên tục nhận được báo án, mới đầu hắn cho rằng chỉ là việc vặt nên không để trong lòng, về sau, hắn liền phát hiện ra không đúng. Những người đó, dù là đánh lộn hay đột nhiên phát cuồng, làm ra nhiều hành động không giống lẽ thường, đều không thoát khỏi một từ “điên”.
Nói cách khác, những người này khi phát bệnh thì như biến thành một người khác, điên điên khùng khùng. Hắn còn trông cậy Bàng Mục nói tốt giúp mình trong triều đình, vì thế không dám chậm trễ, sai người tinh tế điều tra, không ngờ thực sự tra được vấn đề không nhỏ.
Yến Kiêu thì thầm,
-“Đang mùa đông lại than nóng, chân trần bỏ chạy, thoát y trên đường? Miệng không ngừng hô thần tiên phấn?”
Nàng ngẩng đầu, nhìn Bàng Mục,
-“Đây chẳng phải là bệnh trạng của Anh Kỳ sao? Thần tiên phấn gì đó là thứ hôm qua chúng ta tìm được sao?”
Bàng Mục thở dài “rất có thể là vậy” manh mối ngoài ý muốn xuất hiện làm hắn mơ hồ thấy hi vọng. Người trẻ tuổi ở kinh thành, căm ghét người đọc sách hoặc là chán ghét việc đọc sách, chán ghét khoa cử… có manh mối này, phạm vi điều tra liền nhỏ lại.
Bàng Mục gật đầu,
-“Chín phần là thế, hẳn là những người kia đã nghiện rồi!”
Hắn chỉ tay vào thư, nói tiếp,
-“Mạnh Kính Đình xem như có tâm, còn liên lạc các châu phủ chung quanh, biết được một phủ ở phía bắc cũng xảy ra tình trạng tương tự, hơn nữa thời gian còn sớm hơn. Như thế càng chứng thực suy đoán của chúng ta là hung thủ đến từ kinh thành. Tính ra cũng có hơn bốn mươi người, chưa tính số người chưa điều tra được, hắn còn nói người tham gia huyện thí năm nay chiếm bảy mươi phần trăm trong số đó!”
Yến Kiêu trong lòng vừa động,
-“Ta vốn cho rằng chỉ là chuyện ăn chơi trác táng của một đám người sống mơ hồ, nhưng hiện tại xem ra không phải thế! Đây là hành vi nhắm vào người đọc sách trả thù sao?”
Post on 07/10/2022
No comments:
Post a Comment