Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Phần 27


 

Beta: Đào Mai

 

Chương 53

 

Nói thực ra, Yến Kiêu cảm thấy Huyện Bình An có Triệu thẩm đã cho người ta thấy sức khiêu chiến cực hạn rồi, nhưng trăm triệu không nghĩ tới, khi biết trong huyện Phạm Vị có đầu bếp khác đáng sợ thì mới biết cái gì gọi là núi cao có núi cao hơn.

 

Đoàn người ở chỗ này hai ngày sáu bữa cơm, xuất hiện tần số nhiều nhất chính là củ cải chua cùng các loại bánh linh tinh, còn lại tất cả đều là các loại cải trắng đậu hủ thay nhau lên sân khấu.

 

Đại khái lão huyện lệnh Lâu Văn Cử cũng cảm thấy giống hiện giờ Quốc công gia cùng mấy vị hầu gia đội hình xa hoa như vậy, tùy tiện đi đến nơi nào đều tuyệt đối tiền hô hậu ủng*, sơn trân hải vị hầu hạ, nhưng ở chính nơi này của mình lại toàn là rau xanh với đậu hủ... Tuy người ta không nói gì, hắn cũng cảm thấy có chút băn khoăn.

 

(Chú thích: Tiền: trước, Hô: la hét, hậu: sau, Ủng: đi theo để bảo vệ. Đời xưa, vua hoặc các vị quan lớn lúc ra đường, đàng trước có quân lính nạt dậy, sau có quân lính theo để hộ vệ.)

 

Vì thế ngày hôm sau, lão đại nhân dùng vốn riêng, bảo đầu bếp đi mua hai cân thịt heo, sau đó làm một nồi to bánh bao nhân củ cải trắng thịt heo.

 

Trước kia ở địa bàn nhà mình phá án, tuy rằng cũng thường xuyên thức đêm, nhưng Yến Kiêu gần đây nhất cũng thường xuyên làm đồ ăn ngon cho đỡ thèm, thứ hai nha môn có tiền, Bàng  Mục cũng bỏ tiền, phòng bếp lớn cơm có thịt có, thức ăn không khác gì với ngoài quán ăn ngon, ai cũng không cảm thấy khổ.

 

Nhưng hiện tại, nhớ tới cơm sáng chỉ dùng một chén cháo trắng với củ cải chua để đối phó với Lâu Văn Cử, bọn họ ban đêm đều đói bụng ngượng ngùng đòi ăn khuya.

 

Ngắn ngủn hai ngày, Bạch Ninh đại tiểu thư quen ăn sơn trân hải vị da mặt đều có chút khô cứng.

 

Nàng thậm chí nhịn không được viết một phong thư nhà giữa đêm khuya, miêu tả rõ ràng từ lúc sinh ra lần đầu tiên ăn củ cải chua đến mất cảm giác là như thế nào... Chỉ là không nghĩ tới, mấy ngày tiếp theo vẫn phải ăn...

 

Bàng Mục liền cảm khái,

-"Thời trẻ cũng nghe nói qua có quan thanh liêm như nước, hôm nay mới coi như thêm kiến thức...."

 

Hai ngày này thường xuyên cùng Lâu Văn Cử ở thư phòng nói chính sự, hắn đặc biệt cảm khái nhiều.

 

Bàng Mục tự nhận chính mình không là gì, nhưng rốt cuộc thánh sủng hậu đãi, nhà kho thực sự có nhiều thứ tốt, tự nhiên khinh thường vơ vét của cải. Nhưng Lâu Văn Cử bất đồng, hắn là thật sự nghèo đến hai bàn tay trắng!

 

Thư phòng tiếp khách không một vật trang trí, ghế ngồi nhiều năm đến tróc sơn, trên bàn thậm chí còn không có cái nghiên mực...

 

Tốt xấu gì cũng là quan cha mẹ một phương, nhưng Lâu Văn Cử y phục tốt nhất chính là bộ quan phục, còn lại thường phục tất cả đều giặt đến phai màu, còn không nhìn ra màu sắc ban đầu.

 

Yến Kiêu liền thở dài

-"Chúng ta nhiều người thế này ăn ở tại đây, cũng không phải là chi tiêu một ít!"

 

Bàng Mục năm đó hành quân đánh giặc biết chỉ cần ăn ít thuế ruộng đất cũng không khổ, đối với vấn đề này nói tới với quan văn cũng mẫn cảm, nghe vậy liền nói:

-“Ta vốn định tính xem mấy ngày nay ăn ở hết bao nhiêu bạc thì sẽ trả, nhưng vừa mới nói đến, Lâu đại nhân liền trực tiếp cự tuyệt, không còn cách khác, cũng chỉ bảo người đi mua một trăm cân gạo và mì, dầu, muối....

 

Bọn họ tự nhiên một đoàn người ăn không hết nhiều như vậy, nhưng mấy thứ này trước nay không có đạo lý mua rồi trả lại, cũng coi như một cách trợ cấp,

Hắn suy nghĩ một chút, nói:

-"Có một việc này, ta phải nói với hắn."

 

Lâu Văn Cử năng lực không tồi, làm quan lại thanh liêm, nhiều năm như vậy lại chỉ làm huyện lệnh các nơi, thật sự là nhân tài không được trọng dụng.

 

Hơn nữa chức quan lớn hơn, bổng lộc cũng có thể nhiều hơn chút phải không?

 

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài Liêu Vô Hà gõ cửa tiến vào,

-"Lưu bộ đầu đã trở lại, hình như là thuyết phục hai nhạc kỹ ngày đó tiếp khách, sắp đến đây."

 

Vừa mới nói xong, hắn liền nhíu nhíu mày, theo bản năng che lại dạ dày.

 

Bàng Mục quan tâm nói:

-"Tiên sinh có bệnh gì sao?"

 

-"Không sao,"

Liêu Vô Hà bất đắc dĩ xua tay, thổn thức nói,

-"Sáu bảy bữa ăn củ cải chua, hiện tại đau dạ dày."

 

Dứt lời, ba người đều lắc đầu cười khổ.

 

Bọn họ mới ăn như vậy có mấy bữa liền có chút không chịu nổi, đáng thương lão Lâu đại nhân ngần ấy năm chịu đựng như thế nào?

 

Bên ngoài sơn trang quản sự như nghẹn xương, đến bây giờ cũng không tìm được chuyện gì quan trọng, nhưng phía dưới tiểu nhị thì không được. Liên tục hai ngày cơm cũng không cho ăn, nước cũng uống không no, càng là không được ngủ, sớm đã có người chịu đựng không nổi hỏng mất, gấp không chờ nổi để tìm lại công đạo.

 

Những người này đều là mấy chủ sự địa phương mướn, quản sự cũng không biết lai lịch cùng bối cảnh của nhiều vị khách quý, nhưng vẫn rất có ấn tượng.

 

-“Đã nhiều ngày làm ông chủ đều là một mình, nghe nói là con của một đại quan trong kinh thành, mọi người đều xưng hô một tiếng Triệu nhị công tử.

 

-“Hắn cùng lắm không quá mười bảy, mười tám tuổi, nhưng nhìn sắc mặt thực sự không được tốt, trong mắt thường có tơ máu, cả người gầy dọa người…. Tính tình lại thay đổi thất thường, không biết khi nào liền phát hỏa đánh người, mọi người đều sợ thật sự. Nhưng hắn ra tay hào phóng, chúng tiểu nhân cũng đều muốn dưỡng gia sống tạm, cho nên cũng liền cắn răng cướp hầu hạ.

 

-“Tiểu nhân có một biểu cữu ở trấn người kia, Trương công tử đã chết kia ở đấy cũng coi như có chút danh tiếng, cho nên cũng coi như biết.

 

-“Ngày đó bọn họ một hàng bốn người, trừ bỏ Triệu nhị công tử cùng Trương công tử ra, còn có hai người , trong đó một người là người địa phương, họ Lưu, một vị khẩu âm lạ chắc là người nơi khác. Lúc ấy được gọi chính là cô nương ở Thanh Lam các, có hai người đầu bảng, gọi là gì Mạn Hinh cùng Kiều Dung……

 

-“Đúng rồi, ngày đó mấy vị công tử cũng đều mang theo tùy tùng, ở cách gian ăn uống, chuẩn bị tùy thời hầu hạ, chỉ là khi sự việc phát sinh loạn một lượt, bọn họ cũng đều tranh nhau chạy loạn. Những người đó dựa vào gần, lại là trước mặt hầu hạ, nói vậy biết không ít nội tình.

 

Lưu bộ đầu nhận được tin này, lúc sau, một mặt sai người khắp nơi tìm kiếm mấy kẻ tùy tùng cùng cậu ấm, đồng thời lại tự mình đi Thanh Lam các, hy vọng có thể thuyết phục Mạn Hinh cùng Kiều Dung ra mặt.

 

Nhưng hai cô nương tựa hồ cực kỳ kinh sợ, liên tiếp hai ngày mặt đều không lộ, thẳng đến Bàng Mục kêu Lưu bộ đầu truyền lời, hứa hẹn bảo đảm các nàng an toàn, xong việc phái người đưa các nàng xa chạy cao bay, lúc này mới đáp ứng buổi tối trộm lại đây.

 

Lâu Văn Cử cùng Đồ Khánh bọn họ đã tới rồi, chờ sau khi ba người Bàng Mục tới, liền thấy dưới hai cái áo khoác màu đen là hai nữ tử mỹ lệ cùng nhau hạ bái, miệng xưng đại nhân.

 

Hiện trường có một lát trầm mặc.

 

Bởi vì các nàng cúi sai phương hướng, rõ ràng là hướng về phía Liêu Vô Hà.

 

Đại khái so với  hình tượng cao to lại phóng đãng không kềm chế được của Bàng Mục, Liêu Vô Hà có hình tượng mới càng phù hợp nhất trong cảm nhận của dân chúng... vị quan mảnh khảnh, nội liễm.

 

Yến Kiêu:

-“…Phốc.

 

Tề Viễn nhịn cười ra tiếng, chỉ vào Bàng Mục nói:

-“Vị kia là sư gia của chúng ta, vị này mới là Huyện thái gia, đừng bái sai người.

 

Hai nữ tử sửng sốt, hiển nhiên cũng không nghĩ tới kinh nghiệm giang hồ của chính mình thế nhưng cũng có lúc nhìn lầm người, trên mặt nhanh chóng hiện lên hai luồng đỏ ửng, một lần nữa đã cúi lại.

 

Mạn Hinh kia có chút nhanh nhạy, được cho phép đứng dậy sau vội cười làm lành nói:

-“Thứ nô kiến thức thiển cận, chưa bao giờ gặp qua tựa đại nhân như vậy uy phong lẫm lẫm, nhất thời bị dọa hồ đồ.

 

Tề Viễn liền ở phía sau cùng Đồ Khánh, Bạch Ninh châu đầu ghé tai nói:

-“May đại nhân chúng ta lòng dạ rộng lớn, bằng không Liêu tiên sinh này chẳng phải là công cao chấn chủ? Không giữ được!

 

Lời còn chưa dứt, liền thấy Liêu Vô Hà quay đầu trừng mắt liếc nhìn một cái, ba người chạy nhanh tách ra, coi như không có việc gì, mắt nhìn thẳng người đứng thẳng.

 

Bàng Mục đảo mắt không thèm để ý việc này, chỉ gọi người dọn chỗ, đi thẳng vào vấn đề kêu các nàng đem mọi việc biết được đều nói ra.

 

Hai nữ tử liếc nhau, một người khác kêu Kiều Dung đi nhanh nhìn nhìn bốn phía, khẩn trương bắt được góc áo, thanh âm khô khốc hỏi:

-“Đại nhân quả chắc chắn sẽ đưa chúng ta đi sao?

 

Bàng Mục gật gật đầu,

-“Chỉ cần các ngươi giúp ta bắt được người, ta tức khắc đưa các ngươi ra khỏi thành, chớ nói hung thủ, chính là mọi người ở đây, trừ bỏ ta ra, cũng sẽ không có người thứ hai biết được các ngươi đi nơi nào.

 

Nói xong, lại bổ sung một câu,

-“Nếu không yên tâm, ta hiện tại có thể cho các ngươi bạc.

 

Kiều Dung lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại cười khổ lắc đầu,

-“Không cần, nô tin. Nếu không tận mắt nhìn thấy người nọ đền tội, quãng đời còn lại nô cũng không được an ổn, nếu cầm bạc không, chỉ sợ cũng sẽ mất mạng.

 

Mạn Hinh bắt lấy tay nàng, trên mặt toát ra vẻ đau khổ tương đồng.

 

Dáng vẻ các nàng thật sự mỹ lệ, so diễm lệ vô phương đỏ bừng lúc trước, càng nhiều vài phần tươi mát lịch sự tao nhã, chỉ là ngồi như vậy, mọi người nhịn không được tâm sinh trìu mến.

 

Yến Kiêu thấy các nàng cầm tay vào mà ngăn không được run, giống như gió lạnh thổi hai cây cỏ khô bất lực cơ khổ, liền đi bên ngoài lấy một bình nước ấm, ném mấy đóa hoa cúc mang theo bỏ vào, đổ hai ly trà nóng đưa lên, nhẹ giọng nói:

-“Tới nơi này rồi thì đừng sợ, đêm dài lại lạnh, uống ly trà nóng đi.

 

Thanh âm của nàng dường như có sức trấn an thần kỳ, hai người thuận theo tiếp nhận chén trà, chậm rãi uống một ngụm, thế nhưng thật sự lòng dần dần yên ổn .

 

-“Đa tạ,” Mạn Hinh thấp giọng nói, lại không khỏi hiếu kỳ nói, “Cô nương là?

 

Giống như nữ tử tạp dịch trong nha môn, nhưng mắt nhìn lạnh, mặc kệ là vị trước mắt này hay là hồng y cô nương đứng ven tường kia, tựa hồ đều rất có địa vị, nàng thật sự không xác định được.

 

Yến Kiêu nhấp miệng cười mỉm,

-“Ta là ngỗ tác.

 

-“Ngỗ tác?

Kiều Dung liền lặp lại, cuối cùng lại khó nén kinh hãi cùng hâm mộ nói,

-“Này nhưng, cô nương cũng thật lợi hại.

 

Đều cùng là bản lĩnh kiếm cơm, nhưng chén cơm này của người ta an tâm cỡ nào, trong sạch rõ ràng....

 

-“Các ngươi có thể tới làm chứng, cũng rất lợi hại.” Yến Kiêu cười nói, thấy các nàng đã không còn khẩn trương, liền đúng lúc lui trở về.

 

Sau đó Bàng Mục lại hỏi, Mạn Hinh cùng Kiều Dung đã có thể trả lời tương đối lưu loát.

 

Lần đầu tiên bồi Triệu nhị công tử là nửa tháng trước, lúc ấy bị gọi đi chỉ có Mạn Hinh, nàng thấy đối phương ra tay hào phóng, hơn nữa ngày đó biểu hiện cũng không khác người bình thường, ngày hôm sau lại bị gọi đi, liền cố tình tiện thể mang theo tỷ muội tốt Kiều Dung, Triệu nhị công tử thấy hai chị em cùng diễn tấu càng thêm phong vị, quả nhiên vô cùng thích, bảo lần sau lại cùng nhau đến.

 

Nhưng khi hai cô nương tiếp khách lần thứ ba, liền có chuyện.

 

Không biết vì cái gì, ngày đó vị Triệu nhị công tử tâm tình rất không tốt, vị công tử đi cùng hắn lấy ra một bao thần tiên phấn gì đó, sau khi Triệu nhị công tử ăn qua, cũng kêu mọi người đang ngồi đều ăn, cho nên Mạn Hinh cùng Kiều Dung cũng phải ăn một chút.

 

Không bao lâu, mọi người liền đều bắt đầu nổi điên, trong đó đặc biệt Triệu nhị công tử không biết vì cái gì, vừa xé rách quần áo vừa gọi bậy chạy loạn, lại tùy tay lấy đồ vật đánh người, rất là đáng sợ.

 

Mạn Hinh cùng Kiều Dung từ nhỏ là ở nơi phong nguyệt lớn lên, cũng biết chút sự xấu xa, bị buộc ăn sau đó liền lập tức trộm phun ra, giờ phút này chút còn thanh tỉnh, thấy tình cảnh như vậy, hai cô nương đều sợ tới mức run bần bật, ôm nhau tránh ở góc tường không tiếng động khóc thút thít.

 

Mạn Hinh gạt lệ nức nở nói:

-“Chúng ta muốn chạy, chính là bên ngoài còn có tùy tùng của Triệu công tử , lại sợ bọn họ biết chúng ta không uống thuốc phấn, vạn nhất để lộ tiếng gió……

 

-“Triệu nhị công tử kia là kẻ chay mặn không kỵ, trước đó vài ngày cũng có kỹ nữ, thanh quan tiếp hắn, hắn một lời không hợp liền vung tay đánh họ, lại đang cuồng tính quá độ, làm trò bắt mọi người trước mặt ta liền muốn làm ta… Chúng ta hai chị em hận không thể hận chính mình là chó, còn hơn bị chịu nhục.

 

-“Ban đầu chúng ta cảm thấy hắn là con cháu quan lại ở kinh thành , còn tưởng chỉ cần ngâm thơ xướng từ để lấy lòng, ai ngờ hắn vừa nghe liền nổi cơn điên, mắng to không ngừng, lại nói đời này hận nhất đó là người đọc sách……

 

Kiều Dung cũng rơi lệ, giống như hoa sen dưới mưa mặt đầy bi thương,

-“Những người đó đều nói hắn là gia quyến của đại quan kinh thành, những người này đều lấy bạc cầu hắn mua cho một chức quan nhỏ, phàm là có bạc, không có việc gì không thành! Chúng ta bất quá cũng chỉ là kỹ nữ, mệnh như tờ giấy nát, hắn nếu muốn diệt khẩu, chẳng phải so bóp chết một con kiến còn dễ hơn? Chỉ sợ đến lúc đó chúng ta đã chết, thì không còn ai biết việc này!

 

Mua quan?!

 

Bàng Mục không nghĩ tới lại vẫn có thể đào ra đại án như vậy, sắc mặt nhất thời ngưng trọng lên,

-“Các ngươi cũng biết, triều đình nghiêm cấm mua quan bán tước, nếu là nói bậy, chắc chắn sẽ bị trị tội!

 

Kiều Dung thình thịch một tiếng quỳ xuống, thề thề nói:

-“Thiên chân vạn xác, bọn họ đều là nói như vậy, ngay cả vị Lưu công tử kia cũng là người khác giới thiệu tới, ngày ấy chúng ta chính mắt thấy hắn cho năm ngàn lượng, nói chính mình không phải người có thiên phú học tập, liền muốn mua chức quan nhỏ, ngày sau cũng có thể làm rạng danh tổ tông.

 

-“Bọn chúng mở ra cũng là vì cái này?” Bàng Mục truy vấn nói.

 

-“Cái này chúng ta thật sự không biết, có đôi khi bọn họ nói đại sự cũng không cho chúng ta nghe.

 

Kiều Dung theo bản năng nhìn về phía Mạn Hinh, người sau thành thật lắc đầu,

-“Nô đi thời điểm đầu, Trương công tử đã tới rồi, có lẽ đã sớm cho bạc cũng chưa biết được. Chỉ là...,

 

Nàng dừng một chút, trên người lại run lên,

-“Chỉ là có một hồi kia Triệu nhị công tử uống say rượu, miệng đầy không sạch sẽ nói rất nhiều lời nói, nói cái gì người đọc sách giỏi nhất giả đứng đắn, miệng đầy chi, hồ, giả, dã, nhìn chính nhân quân tử nhưng chỉ cần đánh gãy xương cốt, sau lưng không biết đầy chuyện xấu…

 

Nàng cũng biết ở đây có vài vị người đọc sách, cuối cùng càng nói càng nhỏ giọng.

 

Lâu Văn Cử theo bản năng nhìn về phía Liêu Vô Hà, thấy hắn cũng không có phản ứng gì, lúc này mới xua xua tay,

-“Không sao, ngươi tiếp tục nói.

 

Mạn Hinh cảm kích cười, lúc này hoàn toàn là phản xạ có điều kiện do nhiều năm huấn luyện ra, chờ cười xong sau lại ý thức được không ổn, thấy trong ánh mắt đều mang theo nước mắt, không biết làm sao bộ dáng nói không nên lời trông đáng thương.

 

-“Nô, nô không phải……

 

Nàng cũng biết sự việc lần này chính là cơ hội thoát thân duy nhất của các nàng, e sợ mọi người xem nhẹ, nóng lòng biện giải nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, hai người suy nghĩ xem nên nói thế nào đến mức cắn môi chảy máu.

 

-“Không cần hoảng, chỉ cần nói thật là được.

 

Bàng Mục tự nhiên sẽ không lung tung an ủi người, nhưng cố tình chính là việc công xử theo phép công lại dáng vẻ lạnh lùng, ngược lại càng có thể gọi người an tâm.

 

-“Lúc ấy Trương công tử sắc mặt không được tốt, cười làm lành nói cái gì Vệ huynh thật sự không phải người như vậy, cầu hắn giơ cao đánh khẽ, lại bảo chính mình giúp hắn tìm người khác tốt hơn…

 

Mạn Hinh còn chưa nói xong, lỗ tai mọi người lại đồng thời dựng lên,

-“Vệ huynh? Ngươi có biết tên đầy đủ của hắn không?

 

Là Vệ Lam sao?

 

Mạn Hinh lắc đầu, lại nhìn về phía Kiều Dung, đối phương cũng là lắc đầu, áy náy nói:

-“Trương công tử chỉ nói đến một lần này, Triệu nhị công tử càng là miệng đầy ô ngôn uế ngữ, chưa bao giờ chịu nói tên, cho nên chúng ta cũng không biết.

 

Lời tuy nói như thế, nhưng cùng có quan hệ, hơn nữa còn ở ngay lúc này xuất hiện người đọc sách họ Vệ, hết thảy đều quá mức trùng hợp, khả năng không phải Vệ Lam cực thấp!

 

Bàng Mục truy vấn nói:

-“Các ngươi cũng biết thư sinh họ Vệ kết quả như thế nào không?

 

Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhịn không được đem lời muốn nói mắc ở cổ họng, sợ các nàng lại lắc đầu.

 

Cũng may kết quả không làm người thất vọng, hai cái cô nương đều gật đầu.

 

-“Sau lại một hồi, Triệu nhị công tử nổi trận lôi đình, đi lên liền cầm chén đập vỡ đầu Trương công tử đến chảy máu, mắng hắn ăn cây táo, rào cây sung…… Tới cuối cùng chúng ta mới biết được, nguyên lai thư sinh họ Vệ chỉ là Trương công tử mang tới giải sầu, nhưng không ai biết trời xui đất khiến Triệu nhị công tử coi trọng, cường ngạnh kéo đi, Trương công tử hối hận không ngừng, sau lại mua được người trông coi, trộm đem thư sinh kia chạy thoát.

 

-“Cũng là vì chuyện này, Trương công tử cuối cùng quỳ xuống đất xin tha, nhưng Triệu công tử vẫn là không chịu buông tha, mấy ngày trước đây trong yến hội buộc hắn ăn rất nhiều thần tiên phấn, chính mình lại đem hắn coi là chó tìm niềm vui, lại sau đó, Trương công tử liền nổi cơn điên, chính mình từ cửa sau nhảy xuống.

 

-“Lúc ấy mọi người đều là thanh tỉnh, thấy Triệu nhị công tử hại chết người đều bị dọa, tất cả mọi người vây quanh chạy trốn……

 

Triệu nhị công tử vừa hỗn lại bừa bãi nhưng cũng biết rất nhiều sự tình không thể nói với người ngoài, cho nên phàm là đề cập đến điểm mấu chốt, cũng không hứa giữ lại những kẻ liên quan ở đây. Nếu muốn tra ra thân phận của hắn, bắt giữ những kẻ tham gia lần này là phải làm.

 

Hai cô nương không chỉ vì cung cấp rất nhiều manh mối mấu chốt, càng dốc hết sức lực giúp họa sư phác họa Triệu nhị công tử và ba người kia, trực tiếp hiệp trợ quan viên bản địa xác định hiện trường vụ án đầu tiên: thân phận Lưu công tử, nói rõ hành động tiếp theo, mục tiêu cùng phương hướng, có thể nói đem tiến trình toàn bộ án tử trở nên rõ ràng!

 

Càng quan trọng chính là, Vệ Lam rất có thể không chết! Việc này không thể nghi ngờ khiến mọi người đều phấn chấn.

 

Bất quá nếu Vệ Lam không chết, vậy đến tột cùng hắn đi đâu vậy?

 

Bàng Mục tiếp tục tăng số nhân thủ tìm kiếm Vệ Lam, lại thỉnh Lâu Văn Cử tức khắc thẩm vấn vị Lưu công tử kia, mắt thấy thân phận Triệu nhị công tử cũng sắp được tra rõ.... [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 54

 

Có hai nhạc kỹ hỗ trợ, kẻ cùng chứng kiến ngày hôm đó Lưu Hi, cùng ngày đã bị bắt được.

 

Nha dịch khi phá cửa mà vào, Lưu Hi đang cùng bọn nha đầu trêu đùa, thấy lưỡi đao sáng choang, cả người lúc ấy mới vội vàng chạy đến dưới cái bàn, lại bị người ta xách như con gà trở về.

 

Hắn là người địa phương, người chết lại ở huyện Phạm Vị, Bàng Mục liền chủ động ngồi thứ tòa, thỉnh Lâu Văn Cử chủ thẩm.

 

Mọi người vốn dĩ đã chuẩn bị tốt mọi thứ có dũng có mưu, không ngờ Lưu Hi lại là kẻ kém cỏi, Lâu Văn Cử đập một cái lên bàn, hắn liền tỉnh rượu hơn phân nửa, ôm đầu khóc toáng lên.

 

-“Chuyện liên quan, ta khai hết!

 

Đều nói tất cả toàn hạ phẩm duy có đọc sách cao, Lưu lão cha thời trẻ cũng từng hăng hái đọc sách, đáng tiếc thiên phú hữu hạn dừng bước với tú tài, sau lại liền đem hy vọng ký thác ở trên người nhi tử.

 

Nhưng Lưu Hi căn bản là không phải người có thiên phú học tập, vừa nhìn thấy sách vở liền đầu đau muốn nứt ra, cho dù thật sự không ăn nhậu chơi bời thì thầy dạy cũng không hiểu.

 

Lưu lão cha đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, nhưng rốt cuộc bản tính khó dời, cho nên Lưu Hi liền mơ màng hồ đồ tới hiện tại.

 

Mấy tháng trước, hắn ở một lần yến tiệc vô tình nghe nói có người mua một chức quan, tuy rằng chỉ là chức quan bát phẩm, nhưng rốt cuộc xem như vào cửa quan, dường như có chút đắc.

 

Lưu Hi lúc ấy liền động tâm.

 

Hắn nghĩ, lão cha nhà mình bắt mình đọc sách, xét đến cùng, còn không phải là muốn cho trong nhà có người làm quan sao? Nhưng nếu là chính mình thật có thể tìm được phương pháp, đưa bạc nhiều hơn, cũng là có một bộ quan phục để mặc, còn phải đọc sách làm gì!

 

Vì thế hắn tìm mọi cách liên lạc, cuối cùng thật đúng là hắn tìm được vị Triệu nhị công tử này.

 

Lâu Văn Cử liếc mắt một cái nhìn Bàng Mục, thấy người sau hướng hắn gật gật đầu, liền lại hỏi Lưu Hi,

-“Ngươi có biết tên Triệu nhị công tử là ai không? Sao biết hắn có năng lực lớn như vậy?

 

 Lưu Hi lau mặt, lắc lắc đầu, lại gật gật đầu,

-“Tiểu nhân hỏi qua, nhưng hắn không kiên nhẫn nói, người khác cũng đều không dám hỏi, chỉ là nghe nói trong nhà đứng hàng thứ hai, đều tôn xưng một câu Triệu nhị công tử. Bất quá có quen biết nhưng thật ra không rõ, hắn nói tỷ tỷ là sủng thiếp của Lại Bộ Thị Lang, nhưng có lòng cầu tất có ứng, hai năm trước tiến cử mấy người đều được, giống như ở kinh thành có chức quan chờ đã nhiều năm cũng chưa có ai làm, cho nên có lòng cầu Triệu nhị công tử, không nghĩ ra lại có chuyện xảy ra!

 

-“Chúng ta vốn là không phải muốn viên chức, cũng không phải muốn chức quan to, nhưng mấy chức quan bát phẩm cửu phẩm loại này, thánh nhân cùng đại thần trong triều tự nhiên không bỏ ở trong mắt, chúng ta cũng hiếm lạ, tự nhiên ăn nhịp với nhau……

 

Lại Bộ Thị Lang?

 

Lâu Văn Cử hơn nửa đời đều ở huyện lệnh ở các vùng xa, đối loại quan lớn này thật sự không có ấn tượng, liền thấp giọng hỏi Bàng Mục,

-“Không biết đại nhân nhưng có người này?

 

Bàng Mục thân phận tuy cao, nhưng đối với những việc đó xưa nay không để bụng, trước sau ở kinh thành không đến một năm liền đi rồi, thật đúng là không hiểu rõ ràng, vì thế lại nhìn về phía Liêu tiên sinh vạn năng.

 

Liêu Vô Hà khó có được sự việc mà không biết.

 

Án này một khi chứng thực, tất nhiên là tội lớn sẽ bị xét nhà diệt tộc, mà đương nhiệm Lại Bộ Thị Lang lại có hai người, ai cũng không dám nghị luận linh tinh.

 

Manh mối trước mắt duy nhất, tựa hồ chính là vị thiếp họ Triệu kia.

 

Nhưng lời nói lại nói trở về, ai nhàn rỗi không có việc gì hỏi thăm thiếp của quan họ gì?

 

Liêu Vô Hà nghĩ nghĩ, trong lòng vừa động,

-“Chúng ta tuy không biết, nhưng có người tất nhiên là rõ ràng.

 

Bàng Mục ngẩn ra, trong lòng biết ngay: 'Vương công công!'

 

Vương công công làm việc ở trong cung, được thánh nhân sủng ái, thường ra ngoài truyền chỉ, ban sai gì đó, mặc cho vị quan viên nào thấy đều phải thân mật hàn huyên một phen. Hắn lại là người khôn khéo, không quan tâm trong cung ngoài cung, triều đình phố phường, phàm là có chút ý tứ chuyện này, hắn nhất định phải tìm hiểu rõ ràng, bằng không như thế nào lại ở trước mặt thánh nhân cùng Thái Hậu được yêu thích?

 

Lại Bộ Thị Lang nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ở kinh thành cũng xác thật có thể tính một nhân vật, người như vậy, Vương công công tất nhiên có ấn tượng.

 

Nghĩ đến đây, Bàng Mục lập tức tống cổ người về Huyện Bình An nha thỉnh Vương công công lại đây, mà bên kia Lâu Văn Cử cũng đã hỏi ra chỗ ở của Triệu nhị công tử.

-“Triệu nhị công tử kia mắt cao hơn đầu, ăn mặc thập phần chú ý, không nói ra ở chỗ nào trong kinh thành…

 

Lưu hi sợ chính mình bị bắt vào nhà tù, lúc này vội nói,

-“Tiểu nhân thật sự chỉ là muốn mua chức quan nhỏ, tuy rằng giao ba ngàn lượng bạc, nhưng, còn không phải là chưa thành công hay sao? Đại nhân minh giám, chuyện này hẳn là không tính phạm vào luật pháp?

 

-“Ngươi thật sự vì chính mình giải vây,

Bàng Mục cười lạnh nói, thấy Yến Kiêu hướng mình đưa mắt ra hiệu, lại hỏi,

-“Các ngươi tụ hội ăn cái thần tiên phấn gì đó, cũng là lấy từ trong tay hắn?

 

-“Không phải,

Lưu Hi thành thật lắc đầu,

-“Là một người khác, giống như cũng là từ kinh thành tới, dáng vẻ hắn cùng Triệu nhị công tử có chút giống nhau.

 

Dừng một chút, hắn còn sợ hãi nói:

-“Thần tiên phấn nghe thì dễ nghe, nhưng thực tế chính là Diêm La phấn! Ăn hai lần tất nhiên nghiện, thời điểm nghiện phát tác nước mắt và nước mũi giàn giụa, cho dù là cha mẹ ruột đều không rảnh lo. Lúc ấy phàm là ai có dùng một chút thần tiên phấn, người bị nghiện bị kêu đi làm cái gì thì làm cái đó! Đây vẫn là nhẹ, nặng thì…… chỉ cần không cẩn thận, ngay cả mạng sống cũng không còn.

 

-“Ngươi không ăn?” Bàng Mục đánh giá hắn vài lần, hỏi.

 

-“Ăn một lần,

Lưu Hi nghĩ mà sợ nói,

-“Ngày ấy tỉnh lại phát hiện ngủ ở trong ổ tuyết, suýt nữa đông chết, về sau cũng không dám ăn.

 

-“Nhưng bản quan nghe nói Triệu nhị công tử bức mọi người ăn,

Bàng Mục thân thể hơi hơi hướng về trước, ánh mắt rất có cảm giác áp bách,

-“Hắn chính là do bọn ngươi bức tử, như thế nào ngươi lại không có việc gì?

 

-“Tiểu nhân oan uổng quá!

Lưu Hi tuy rằng là kẻ không ra gì, nhưng vẫn còn muốn sống, vừa nghe lời này, mồ hôi lạnh rơi xuống, dập đầu liên tục nói,

-“Kỳ thật Triệu nhị công tử chỉ là thích lăn lộn những kẻ thư sinh đó, giống chúng ta đều không yêu đọc sách, hắn ngược lại cứng cỏi không nghe. Cũng chính mình luẩn quẩn trong lòng, biết rõ Triệu nhị công tử coi trọng một thư sinh, hắn muốn thả chạy, lúc này mới dẫn tới tai hoạ……

 

Bàng Mục cùng Lâu Văn Cử liếc nhau, lời này liền cùng lời khai của hai nhạc kỹ giống nhau.

 

-“Vị thư sinh kia họ gì?

 

-“Hình như là họ Vệ,

Lưu Hi nói,

-“Nói đến, ngày đó tiểu nhân cũng ở đấy,

 

Hắn bỗng nhiên cười vài tiếng, có chút đáng khinh nói,

-“Dáng vẻ người đó xác thật rất khiến kẻ khác đau lòng…

 

Dáng vẻ này của hắn, quả thực khiến người buồn nôn.

 

-“Hỗn trướng!” Lâu Văn Cử phẫn nộ mà vỗ án, “Ngươi đã ở hiện trường, vì sao không ngăn lại!

 

Lưu Hi lúc này mới phục hồi lại tinh thần, ý thức được chính mình nói lỡ miệng, lại vội thuần thục mà dập đầu, dẩu đít kêu oan,

-“Triệu nhị công tử kia là kẻ tàn bạo, mở miệng ra chả lẽ để cho hắn bức tử, tiểu nhân còn có lòng cầu với hắn, nếu tùy tiện mở miệng, nào có mệnh sống?

 

Liêu Vô Hà rốt cuộc là đau lòng Vệ Lam người vô tội cuốn vào trong đó, nhịn không được mở miệng quát:

-“Mặc dù ngươi lúc ấy sợ hãi, nhưng vì sao khi xong việc không báo quan? Ngươi lần này cùng đồng lõa có gì khác nhau đâu?

 

Lưu Hi có thể bỏ ra mấy ngàn lượng bạc mua quan cho chính mình cũng chính là kẻ trời sinh có vài phần vô lại, lập tức đúng lý hợp tình nói:

-“Đại nhân nói thật nhẹ nhàng, ngày đó chúng ta chỉ có vài người ở đấy, nếu tiểu nhân quả nhiên báo quan, Triệu nhị công tử sao lại tìm không ra? Thư sinh kia cùng tiểu nhân không thân chẳng quen, tiểu nhân tội gì vì hắn gánh chuyện nguy hiểm này?

 

Dứt lời, lại nhìn trộm bọn họ vài lần, nhỏ giọng nói thầm:

-“Nói nữa, những kẻ thư sinh đó ngày xưa tự cho là thanh cao, thấy ta căn bản không thèm liếc mắt nhìn một cái, mắng chửi người đều không cần phun chữ thô tục… Hiện giờ, hừ!

 

Cho nên, nhìn bọn họ bị dẫn sa đọa, ta cao hứng!

 

Hắn nói tuy rằng không có nói xong, nhưng bên trong ý tứ ở đây mọi người đều nghe hiểu, trong lòng đồng thời nổi lên một cỗ hơi lạnh thấu xương.

 

Bọn họ chỉ biết nhân tâm hiểm ác, lại chưa từng nghĩ tới, nhân tâm thế nhưng thật có thể hư đến nước này.

 

Không sợ đem sự thật chân tướng nghĩ tệ hơn một chút: Có lẽ Triệu nhị công tử không kiêng nể gì ra tay đối người đọc sách như thế, có lẽ thời điểm Vệ Lam đau khổ giãy giụa, người vây xem đúng là nổi lên châm ngòi thổi gió càng gây tác dụng……

 

Xưa nay Liêu Vô Hà được coi là người đạm bạc đã bị tức giận đến cả người phát run, nghẹn nửa ngày, chỉ cảm thấy dùng lời nói gì để mắng đều không thể hình dung, cuối cùng cũng chỉ run run rẩy rẩy ném văng ra một câu:

-“Mặt người dạ thú.

 

Cầm thú còn biết che giấu, nhưng những người này không những không biết hối cải, ngược lại dương dương tự đắc, thực sự làm cho người lạnh đến trong xương cốt.

 

Tuy rằng hiện tại chưa định tội, nhưng Lưu Hi trực tiếp đã bị giận không thể tha Lâu Văn Cử phán 30 đại bản, đánh nửa người dưới máu tươi đầm đìa mới được ném vào đại lao chờ.

 

Ban đêm cùng ngày, ai cũng không ngủ.

 

Sáng sớm ngày kế, Vương công công tới.

 

Hắn luôn luôn cười ha hả không nhanh không chậm, giờ phút này lại có vẻ có chút sốt ruột,

-“Hai vị đại nhân, ta một mình lại đây, trong tay hắn có chút đồ vật chỉ sợ cùng bổn án có can hệ, nói rõ tất cả đều giao cho Bàng đại nhân.

 

-“Người nào?” Bàng Mục thuận miệng hỏi.

 

-“Hắn nói hắn họ Vệ.

 

Một nén nhang sau, Yến Kiêu mang theo Đại Giang vội vàng đuổi tới, vén màn xe lên, lộ ra bên trong một người bệnh sắc mặt tiều tụy, ngay sau đó, Đại Giang kích động kêu to:

-“Lam Lam!

 

Yến Kiêu nhìn về phía Bàng Mục,

-“Hẳn là không sai.

 

Vệ Lam đang hôn mê, nhưng nghe thanh âm này xong vẫn là chậm rãi mở to mắt, xem rõ người lại đây lúc sau gian nan cười,

-“Đại Giang.

 

Đại Giang thật sự không phải một kẻ ngốc, hắn rõ ràng muốn phát điên, giờ phút này nhưng cũng biết đúng mực, chỉ là nắm chặt hai tay nhìn Vệ Lam không dám lộn xộn, vừa nhìn vừa xôn xao rớt nước mắt,

-“Lam Lam ngươi đi đâu? Có phải hay không không cần Đại Giang? Ta tìm ngươi đã lâu, chân của ngươi làm sao vậy?

 

Lúc hắn đang khóc, Vương công công liền nhanh chóng nói sự tình ngọn nguồn.

 

Ước chừng ba ngày trước Vệ Lam xuất hiện ở bên ngoài nha môn Huyện Bình An, lúc ấy đã bị người Bàng Mục lưu lại phát hiện. Chỉ là hắn cũng không có làm chuyện gì khác người, bọn thị vệ cũng không để ý.

 

Ai ngờ hai ngày sau, hắn vẫn là khập khiễng ở bên ngoài bồi hồi, đôi mắt một khắc không ngừng nhìn chằm chằm nha môn, xong lại như chim sợ cành cong, một chút gió thổi cỏ lay liền tránh né.

 

Số lần như vậy càng nhiều, mặc cho ai đều cảm thấy có cổ quái.

 

Vì thế liền có nha dịch tiến lên dò hỏi, Vệ Lam chần chờ nói muốn báo án, sau khi biết được Bàng Mục không ở huyện nha liền nóng nảy, ngược lại không hề trốn tránh, nói thẳng có đại án, cần thiết phải gặp Bàng Mục.

 

Lúc ấy trong nha môn không có đương gia, vừa lúc huyện Phạm Vị nha này lại có người tới thỉnh Vương công công, hắn ra cửa gặp phải một màn này sau trực giác có ẩn tình, dứt khoát liền lại kêu đại phu, cùng mang Vệ Lam tới đây.

 

Vương công công cũng chưa từng tưởng tượng rằng chính mình thuận tay mang người đến thế nhưng quan trọng như vậy, bất giác thổn thức nói:

-“Vừa mới tới trên đường, đại phu đang nhìn, nói người này cũng thật sự mệnh cứng.

 

Nơi riêng tư bị thương tạm thời không đề cập tới, đùi phải Vệ Lam bị người ta đánh gãy, chính mình tự tìm một nhánh cây trói chặt, khập khiễng đi lại bên ngoài.

 

Lo lắng hãi hùng vẫn là việc nhỏ, hắn vốn có thương tích trong người, lại không được ăn ngủ, còn trốn tránh khắp nơi, có thể chống được tới hiện tại hoàn toàn chỉ còn một hơi.

 

Mọi người nghe xong, trầm mặc thật lâu sau.

 

Bàng Mục gọi Phùng đại phu tới, nghiêm túc nói,

-“Việc khác không cần phải xen vào, ta chuẩn ngươi vận dụng hết thảy có thể dùng, chỉ cần phải chữa khỏi người này!

 

Hắn đã hồi lâu không thật tình mà bội phục một người như vậy.

 

Phùng đại phu gật đầu lĩnh mệnh, lại khó xử nói:

-“Hạ quan khai dược, nói đến việc này chủ tớ hai người đều là cổ quái giống nhau, dược kia là giúp an thần, theo lý thuyết hiện giờ hắn sớm nên ngủ……

 

Khi nói chuyện, bên kia Vệ Lam dăm ba câu đã trấn an Đại Giang , lại kêu hắn đỡ mình xuống dưới, lảo đảo đi đến trước mặt Bàng Mục, thình thịch một tiếng quỳ xuống, từ trong lòng móc ra một xấp thư từ, sổ ghi chép, run rẩy nâng qua đỉnh đầu, thanh âm khàn khàn nói:

-“Học sinh Vệ Lam, hiện trạng cáo Lại Bộ Thị Lang thu nhận hối lộ, mua quan bán tước, cùng Triệu Lương, rải rác dược cấm, gây tai họa mạng người……

 

Hắn thật sự gầy dọa người, gương mặt bị đông lạnh xanh tím, môi khô nứt xuất huyết, một khuôn mặt như vậy tựa hồ chỉ còn lại có một đôi mắt phảng phất sự nóng nảy nhưng kiên định.

 

Trên người hắn mặc xiêm y rách nát, nhưng lại không tản ra sự hèn nhát, sống lưng như cũ thẳng đến thẳng tắp, giống như vào một gốc cây thanh tùng giữa bão tuyết, cứng cỏi đĩnh bạt.

 

Bàng Mục hít một hơi thật sâu, đôi tay tiếp nhận,

-“Tốt, bản quan tất nhiên cho ngươi một công đạo.

 

Vệ Lam gian nan lắc đầu, nghiêm mặt nói:

-“Là cho người trong thiên hạ, cho người đọc sách trong thiên hạ một công đạo.

 

Bọn họ gian khổ học tập mấy chục năm cũng chưa chắc sẽ có kết quả, nhưng lại có người một bước lên trời, thật quá bất công!

 

Triệu Lương chuyên chọn người đọc sách xuống tay, từ nhỏ đã xem là chỗ để trả thù, nhưng nghĩ lớn hơn, đó là đang làm loạn căn cơ triều đình!

 

Ai cũng nhìn ra Vệ Lam sắp chịu đựng không nổi, tuy là có Đại Giang ở một bên nâng, cũng đang không chịu được mà run rẩy. Nhưng hắn vẫn là gian nan hỏi câu,

-“Xin hỏi đại nhân, ngài cũng biết có cái kẻ giúp ta chạy thoát……

 

Hiện trường bỗng nhiên an tĩnh lại, không khí trầm trọng nhanh chóng lan tràn.

 

Thật lâu sau, tiếng Bàng Mục phức tạp nói:

-“Hắn đã chết.

 

Đồng tử Vệ Lam kịch liệt co rút lại, đột nhiên phun ra một búng máu, lập tức ngất đi.

 

Mọi người đều là một trận rối ren, Phùng đại phu vội tiến lên bắt mạch, thế nhưng nhẹ nhàng thở ra,

-“Chư vị không cần kinh hoảng, mấy ngày nay ngoại thương của hắn chưa chữa cộng thêm nỗi sợ trong lòng, thân mình đã sớm không thể gánh nổi, lại không được nghỉ ngơi. Hiện giờ hôn mê, vừa lúc có thể nghỉ ngơi một hồi.

 

Nghe hắn nói như vậy, lúc này mọi người mới thoáng yên tâm.

 

Đưa Vệ Lam trở về phòng nghỉ ngơi xong, Bàng Mục lúc này mới xem thư từ hắn đưa tới, kết quả càng xem càng kinh hãi, càng xem càng phẫn nộ, cuối cùng giơ tay đập nát một cái bàn, nổi giận mắng:

-“Giỏi cho một kẻ quốc tặc!

 

Thế nhưng là thư của Triệu Lương cùng tỷ phu hắn thương lượng việc thu nhận hối lộ.

 

Khó trách Vệ Lam chạy, Triệu Lương phẫn nộ như thế, tìm mọi cách để giết hắn!

 

Bàng Mục lại lần nữa không khỏi cảm khái, Vệ Lam lúc ấy tự thân còn khó bảo toàn, hắn lại vẫn có thể gan dạ sáng suốt cùng quyết đoán như vậy, thực sự đáng kính…

 

Lưu bộ đầu đi bắt người cũng đã trở lại: Triệu Lương cùng Lâm Cao thật ra còn ở cùng một chỗ, lúc này vừa lúc xử lý hết cả ổ.

 

Bộ dạng người trước mắt quả nhiên giống các vị chứng nhân nói, bất quá mười tám mười chín tuổi, thực gầy, hai con mắt phía dưới thâm một mảng, toàn thân đều lộ ra một cổ âm tà cùng oán độc.

 

Ngay từ đầu hắn còn chết không thừa nhận, nghiêng hai con mắt mắng:

-“Cẩu nô tài, biết tỷ phu ta là người nào không? Lát nữa lại để các ngươi đều ăn không hết gói đem đi!

 

Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Bàng Mục một chân đá ngã lăn trên mặt đất, trước mắt như sao bay, nửa ngày không thở nổi.

 

-“Người đâu, đem thằng nhãi này trước kéo xuống đánh 40 đại bản!

 

Khuôn mặt Bàng Mục rõ ràng không có biểu tình gì, nhưng ai đều có thể nhìn ra giờ khắc này hắn là thật sự động sát tâm.

 

-“Nếu là không nói, lại thêm mười côn!

Bàng Mục gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Lương, gằn từng chữ một,

-“Lão tử có rất nhiều biện pháp, đến lúc đó ngươi sẽ cầu lão tử giết ngươi!

 

Triệu Lương theo bản năng muốn chửi, nhưng hắn đối với ánh mắt của Bàng Mục liền nhịn không được cả người phát run, hai hàng răng chạm vào nhau không nhịn được mà run lên, cả người xụi lơ bị người kéo xuống đi đánh.

 

Không bao lâu, nha dịch chạy vào đáp lời,

-“Đại nhân, Triệu Lương ngất rồi.

 

Bàng Mục không thèm nâng mí mắt, chỉ là nhìn chằm chằm bức thư dính máu trên bàn, lạnh lùng nói:

-“Đánh xong rồi sao?

 

Nha dịch ngẩn ra, lắc đầu,

-“Mới đánh mười cái.

 

-“Đánh xong lại đến đáp lời.” Bàng Mục bình tĩnh nói.

 

-“Nhưng?” Nha dịch theo bản năng nhìn về phía quan trên nhà mình.

 

Lâu Văn Cử há miệng thở dốc, suy nghĩ một hồi, sau đó nghe được chính mình nói:

-“Làm theo.

 

40 bản tử đánh xong, trước sau chết ngất đi hai lần Triệu Lương lại lần nữa bị nha dịch dùng vụn băng làm nước lạnh phun tỉnh, đau đến mức nói cũng không nói ra được, chỉ là phát ra âm thanh a a.

 

Bàng Mục dùng ánh mắt xem hắn như súc sinh mà liếc một cái, lại đối nha dịch nói:

-“Phạm nhân rít gào công đường, coi rẻ luật pháp, tội thêm một phần, dùng kẹp thi hình.

 

Rít gào công đường?

 

Lâu Văn Cử nhìn về phía Bàng Mục, tựa hồ có chút giãy giụa.

 

Hắn cẩn trọng vài thập niên, trước nay đều là cẩn thận chặt chẽ, mới vừa rồi một lời không hợp trọng đánh 40 đại bản hắn đã đột phá chuẩn tắc hành sự, hiện tại lại tra tấn?

 

Bàng Mục thẳng tắp nhìn qua, dưới ánh mắt bình tĩnh sát ý quay cuồng,

-“Lâu đại nhân không nghe thấy không quan hệ, bản quan nghe được.

 

So với mới vừa rồi bạo ngược đá người, giờ phút này Bàng Mục có thể nói cực kỳ bình tĩnh, nhưng vừa chính lúc này hiện trường đột nhiên bình tĩnh, mới khiến Lâu Văn Cử từ trong xương cốt cảm thấy sợ hãi.

 

Hắn cũng không phải thật sự không tức giận, mà là tạm thời áp chế sự tức giận của bản thân, chỉ đợi một sớm bùng nổ.

 

Lâu Văn Cử đột nhiên run lập cập, tại đây rốt cuộc mới hiểu được vì sao vị trước mắt được coi là sát thần xưng Định Quốc Công Bàng Mục, cái gì mà huyện lệnh gần gũi bình dị đều là giả.

 

Hắn thậm chí không chút nghi ngờ, nếu Bàng Mục không thu liễm, giờ phút này Triệu Lương đã sớm là một thi thể.

 

-“Đúng vậy.

 

Trong nháy mắt cái kẹp áp xuống, Triệu Lương giống như cá chết cả người từ trên mặt đất bắn lên, sau đó thật mạnh rơi xuống, phảng phất là từ trong lồng ngực phát ra vài tiếng kêu rên.

 

Những người trong nha môn đều theo bản năng run lên.

 

Mí mắt Bàng Mục cũng chưa từng nâng một chút, ngược lại nhìn về phía Lâm Cao đang run bần bật, trong mắt không mang theo một chút độ ấm,

-“Ngươi thì sao, nói hay không?

 

Có Triệu Lương làm ví dụ ở phía trước, Lâm Cao cả người sợ hãi? Lời Bàng Mục còn chưa dứt, hắn cũng đã té ngã lộn nhào tiến lên, dập đầu liên tục,

-“Nói nói nói, tiểu nhân cái gì đều nói!

 

Ngày kế, Bàng Mục lại lần nữa thẩm vấn Triệu Lương, lần này cực kỳ thuận lợi.

 

Bàng Mục rất là tiếc nuối thở dài, Triệu Lương liền run như cầy sấy.

 

Đêm hôm qua Vương công công đã bóc sạch sẽ hắn cùng thân gia bối cảnh vị Lại Bộ Thị Lang Phương Chi An, hiện giờ, vừa lúc dùng tới.

 

Triệu Lương còn có một ca ca, xuất thân gia đình phú quý, chỉ là sau khi phụ thân nhiễm thần tiên phấn, cuộc sống thất bại thảm hại, trong nhà liền xuống dốc.

 

Đại khái 5 năm trước, tỷ tỷ Triệu Lương không biết như thế nào gặp được Lại Bộ Thị Lang Phương Chi An, mà hắn cũng thuận thế được an bài đến một khu nhà rất tốt trong thư viện đọc sách.

 

Đáng tiếc Triệu Lương căn bản không chịu quản thúc, đi thư viện, cũng là đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, thường xuyên cùng người đánh nhau ẩu đả, nếu không nể có mặt mũi tỷ phu hắn, sớm không biết bị đuổi đi rồi trở về bao nhiêu lần rồi.

 

Phương Chi An cũng từng tự mình ra tay quản giáo qua vài lần, ai ngờ không những không hiệu quả, ngược lại bị Triệu Lương nhìn ra tỷ phu này cũng không phải một kẻ tốt lành……

 

Mãi cho đến cuối tháng sáu năm trước, Triệu Lương rốt cuộc chọc đại họa: Hắn trước mặt mọi người đùa giỡn một vị đại nho tôn tử, làm nhiều người tức giận, lão sư trực tiếp đã bị oán hận chất chứa đã lâu, hắn bị nhóm thư sinh vây đánh rồi khai trừ.

 

Người này chính là kẻ hèn, người trong nhà đưa hắn đi đọc sách, hắn không nghĩ giữ; nhưng hôm nay tỷ tỷ tỷ phu vì muốn đưa hắn đi để tạm lánh tránh sự việc ở kinh, hắn lại sống chết không muốn đi.

 

Triệu Lương nghĩ, nếu phải đi, cũng nên là hắn vẻ vang tự nguyện rời đi, nhưng trước mắt như vậy, cái gì mặt trong mặt ngoài toàn không có, cùng chó nhà có tang có gì khác biệt?

 

Vị đại nho môn sinh làm to chuyện khiến thiên hạ đều biết, Phương Chi An cũng cần tạm lánh mũi nhọn, tỷ tỷ Triệu Lương đành phải nhịn đau đưa đệ đệ ra kinh thành.

 

Ca ca tỷ đệ hai người mấy năm trước đã chết, trưởng tỷ như mẹ, liền càng thêm cưng chiều đệ đệ duy nhất này, rõ ràng hẳn là kêu hắn thu liễm, nhưng trước khi đi lại cho bó lớn ngân phiếu, kêu hắn không cần ủy khuất……

 

Nhưng đối với Triệu Lương mà nói, rời khỏi kinh thành phồn hoa phú quý, có nhiều bạc lại có ích lợi gì? Bất quá là lưu lạc bên ngoài thôi.

 

Người này sinh ra, chính là trời sinh hư đến tận xương tủy.

 

Rời kinh, Triệu Lương quả nhiên có rất nhiều không như ý, hắn không những không nghĩ sai, ngược lại cho rằng việc mình thành ra thế này hết thảy đều là do đám thư sinh đáng chết trong thư viện kia tạo thành!

 

Là bọn họ, đều là bọn họ!

 

Chính là bọn họ làm mình từ Triệu nhị công tử phong cảnh vô hạn lưu lạc đến trước mắt có nhà nhưng khó mà về!

 

Nhân lúc không có người quản thúc bên người, Triệu Lương quả thực so ở kinh thành khi lại hư hỏng gấp mười lần không ngừng, mỗi ngày ăn nhậu chơi gái cờ bạc, lại càng thêm thô bạo.

 

Ngày này, hắn thế nhưng ngẫu nhiên gặp được kẻ đã cho hắn thần tiên phấn Lâm Cao, hai người thống thống khoái khoái hút một đêm thần tiên phấn, Triệu Lương trong đầu liền toát ra một chủ ý cực kỳ ác độc:

 

Không phải sắp khảo thí sao? Những thư sinh đó nỗ lực hơn nửa đời, còn không phải là vì ngày này sao?

 

Hắn cố tình không cho bọn họ như ý!

 

Hắn đảo mắt muốn nhìn, ngày thường bày ra một bộ dáng thư sinh thanh cao nhưng một khi hút thần tiên phấn sẽ là khó coi cỡ nào……

 

Đều là một cái cánh tay hai cái đùi, ai so với ai khác cao quý đây? Hừ!

 

Phụ thân Triệu Lương chính là bị thần tiên phấn phá hủy, hiện giờ chính hắn nhiễm không nói, không ngờ lại muốn dùng cái này đi gây tai họa cho người khác, thật sự là “Trò giỏi hơn thầy”.

 

Triệu Lương cách kinh ngàn dặm, thư từ lui tới không tiện, có đôi khi tỷ tỷ tỷ phu tiếp tế khó tránh khỏi không kịp thời, hắn làm sao chịu được chính mình một ngày không bạc? Liền lại làm lại nghề cũ, thay thế tỷ phu mời chào mua bán chức quan.

 

Ngay từ đầu Phương Chi An còn bảo hắn an phận thủ thường, nhưng sau lại thấy những người đó cầu bất quá là chức quan như hạt mè phía dưới, căn bản không cần phí tâm tư, chỉ cần hắn viết hai phong thư cho quan viên địa phương, người phía trên một chút đều sẽ không nghe được tiếng gió, cơ hồ không có nguy hiểm bất luận cái gì.

 

Hơn nữa quan trọng nhất chính là, những kẻ đó không kiến thức ngu xuẩn ngốc nghếch lắm tiền, đưa bạc thậm chí so với người trong kinh người đều hào phóng, dần dần, Phương Chi an cũng liền ngầm đồng ý.

 

Nhưng mà, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, thẳng đến ngày ấy, Triệu Lương ma xui quỷ khiến liếc mắt một cái nhìn trúng Vệ Lam đến giải sầu…

 

Hắn vốn tưởng rằng Vệ Lam cùng những kẻ phía trước giống nhau bởi vì một chút thần tiên phấn liền đối chính mình vẫy đuôi lấy lòng, không khác gì thư sinh nghèo kiết hủ lậu, nghĩ đánh gãy một cái chân của hắn, chẳng lẽ còn có thể chạy?

 

Ai ngờ Vệ Lam thật đúng là chạy!

 

Không chỉ có chạy, còn trộm đi rất nhiều thư từ quan trọng!

 

Triệu Lương giận tím mặt, sai người lùng bắt khắp nơi, nhưng thế nhưng không thu hoạch được gì……

 

Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến kẻ văn nhược như vậy, thư sinh văn nhã hảo khiết, thế nhưng thực sự cứng cỏi, kéo một cái chân gãy, giả làm khất cái, một đường chạy thoát mà không ai biết.

 

Vệ Lam biết rõ Lại Bộ Thị Lang đối tiểu quan địa phương có sức uy hiếp, nhưng tình huống hiện thực lại không cho phép chính mình vào kinh cáo trạng, gần như tuyệt vọng, hắn trằn trọc nghe được việc làm của huyện lệnh Bàng Mục, rốt cuộc sinh ra một chút hy vọng.

 

Nếu là vị Bàng đại nhân rất có lai lịch cũng không thể chấm dứt án này, chỉ có ngày sau hắn hóa thành oan hồn lệ quỷ, lại đến tìm đám cặn bã bại hoại này báo thù!

 

Biết được có người đứng ra làm nhân chứng chứng kiến sự việc, mọi người chỉ cảm thấy vô cùng không thể tưởng tượng

 

Chính ngươi tạo nghiệt, không những không biết hối cải, lại vẫn có mặt tới trả thù người khác?!

 

Triệu Lương lại trả lời đúng lý hợp tình:

-“Bọn họ khiến mặt mũi ta mất hết, ta bất quá có lễ trả lễ thôi, có gì không thể?

 

Mọi người chỉ cảm thấy cuộc đời này chưa bao giờ ghê tởm giống giờ phút này, không có từ gì để hình dung.

 

Thấy mọi người đều không nói lời nào, Triệu Lương lại hỏi:

-“Ta chỉ là khiến bọn hắn mất mặt mà thôi, chuyện hắn nhảy sông tự tử cùng ta không quan hệ…… sinh nhật tỷ tỷ của ta sắp đến, khi nào các ngươi đưa ta trở về?

 

Tuy là Yến Kiêu trải qua hai thời đại, kiến thức về vô số loại người bại hoại, lại cũng không thể không thừa nhận, kẻ trước mắt này tuyệt đối là người kiệt xuất.

 

Bàng Mục đập thật mạnh xuống bàn gỗ, nói:

-“Người đâu, gông phạm nhân Triệu Lương, Lâm Cao lại, chọn ngày áp giải vào kinh!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 07/10/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts