Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Phần 65


 

Beta: Đào Mai

 

Chương 129

 

-“Phản bội, phản quốc?

 

Vương Thuận ngạc nhiên niệm theo một lần, biểu tình dại ra, trong lúc nhất thời không có cách nào tiếp thu một lượng lớn tin tức như vậy.

 

Cho đến nay, hắn chỉ cảm thấy tỷ tỷ bị kẻ phụ lòng giết chết, nhưng ai có thể nghĩ đến thù nhà bỗng nhiên trở thành nước hận, chuyện này đối với một thương nhân bình thường mà nói thật sự quá mức trầm trọng.

 

-“Hắn sẽ?

 

-“Cả tộc Cao thị sẽ bị xử cực hình, bêu danh truyền lưu thiên cổ.

 

Vương Thuận máy móc gật đầu, theo bản năng ngồi xuống ghế đá phía sau, hai tay chống đầu gối, đôi tay khẽ run, trong đầu kêu loạn.

 

Thật lâu sau, hắn mới ngẩng đầu nhìn Yến Kiêu trước mặt,

-“Tỷ của ta?

 

Nàng sẽ không……

 

-“Tỷ tỷ ngươi thật sự là nữ tử khiến ta bội phục nhất lúc từ lúc sinh ra cho đến nay.” Yến Kiêu nói, trong vẻ mặt bình tĩnh trung không có một tia qua loa.

 

Vương Mỹ không thẹn kỳ danh, sinh ra trong u ám, tâm hướng tươi sáng, dù từ nhỏ đến lớn không nhận được nhiều thiện ý từ xung quanh, nhưng khi phát hiện nguy cơ, vẫn dứt khoát kiên quyết lựa chọn buông tay đánh cược một lần.

 

Thật ra, người thông tuệ giống như nàng, nếu có thể bất động thanh sắc (âm thầm, lặng lẽ) đuổi đệ đệ đi, trốn đi trước khi người Cao gia phát giác cũng không phải không có khả năng.

 

Hơn nữa nàng ở Cao gia mấy năm, qua tay không ít sinh ý, không phải không biết chuyện lấy sức lực của chính bản thân mình để xoay chuyển thế cục khó như lên trời.

 

Nhưng dù vậy, nàng vẫn ôm ấp một tia may mắn, dũng cảm đối mặt với Cao Cường.

 

Nàng làm như vậy, có lẽ hy vọng Cao Cường niệm tình phu thê giữa họ, nghe nàng khuyên bảo, dừng cương trước bờ vực, lạc đường biết quay lại.

 

Nhưng thật đáng tiếc, nàng đánh giá quá cao nhân tính cùng lương tri của Cao Cường……

 

Yến Kiêu không nói những lời này với Vương Thuận, nhưng hắn cũng là người thông minh, trầm mặc một lát, đột nhiên giơ tay tát chính mình mấy cái.

 

Hắn ra tay rất nặng, đánh xong, má lập tức sưng đỏ, nước mắt chậm rãi rơi xuống.

 

-“Nàng từ nhỏ đã che chở ta, đến chết cũng che chở ta……

 

-“Ta luôn mồm nói chờ ngày sau có tiền đồ, phải hảo hảo hiếu kính nàng, mua xiêm y, đánh trang sức, xây một ngôi nhà lớn cho nàng, nhưng kết quả, ta chỉ là một kẻ nói suông.

 

Nhiều như vậy, hứa hẹn nhiều như vậy, hắn chưa thực hiện được một chuyện nào.

 

Hắn gục đầu, bả vai run lên, từng vệt nước đọng lại trên quần áo.

 

Chờ sau này, chờ sau này…… Nhưng tỷ tỷ đã không có sau này.

 

Yến Kiêu không đành lòng, nhẹ giọng nói:

-“Nhưng có một chuyện ngươi đã làm được.

 

Tất cả mọi người đã quên mất nữ nhân đáng thương kia, nhưng ngươi không có, hiện tại, ngươi cuối cùng đã tìm được nàng.

 

Vào một ngày mưa thu kéo dài, Vương Thuận mang hài cốt của Vương Mỹ trở về nhà.

 

Trước khi đi, hắn còn lên núi bái tế một lần, lại thỉnh cao tăng đến làm pháp sự.

 

Mười mấy năm qua, hơn 4000 ngày, Vương Mỹ cả đời mạnh mẽ cứ như vậy bị vùi vào trong lòng đất tối tăm, chậm rãi chịu đựng kiến gặm côn trùng cắn xé, từ người đặc biệt ấm áp trở nên hoàn toàn thay đổi. Trong lúc ấy, có thể có vô số người đi ngang nàng, nhưng không có một ai dừng chân lại nghe oan khuất của nàng……

 

Khi một tiếng niệm phật cuối cùng tan biến trong trời đất mưa bụi, Vương Thuận một lần nữa dập đầu thật mạnh, cẩn thận bê lên một cái sứ đàn (bàn thờ bằng sứ), chậm rãi thở hắt ra:

-“Tỷ, cùng đệ về nhà thôi.

 

Yến Kiêu không tiễn bọn họ, nhưng lúc đang ngẩn người, dường như có thể nghe được tiếng Phạn truyền từ trên núi đến ngoài thành, làm cho người ta bất giác bình tĩnh lại.

 

Gió thu nổi lên, lá thu vàng, gió thu mưa thu khiến người sầu, đợi trận mưa thu này qua đi, thời tiết sẽ nhanh chóng lạnh hơn.

 

Yến Kiêu mở cửa sổ, lẳng lặng nhìn nước mưa rơi xuống lá cây, những chiếc lá không chịu nổi sức nặng mà rơi xuống, theo bản năng ôm ôm cánh tay.

 

Ai nha, mùa hè đã chính thức trôi qua.

 

Ở cửa viện, một bóng người lóe lên, A Miêu một thân xiêm y màu xanh bạc hà cầm ô giấy chạy vào, sau khi vào cửa, trước tiên đưa ô cho tiểu Kim, dùng khăn khô lau hơi ẩm trên người, lúc này mới hưng phấn lấy bao giấy dầu được cất trong lòng ngực mở ra cho Yến Kiêu xem.

 

-“Vừa đúng lúc ta đến phòng may vá để đưa xiêm y cần may, thấy xiêm y thu của sư phụ đã làm xong, cũng không nhọc các nàng mất thêm một chuyến, ta liền mang đến.

 

Tiểu Ngân bưng một chén trà nóng vào, nghe xong lời này liền nói:

-“Vốn định sau giờ ngọ đi, không ngờ lại làm phiền A Miêu cô nương.

 

A Miêu là đệ tử ký danh của Yến Kiêu, tuy rằng ngày thường cũng thích ầm ĩ cùng các nàng, nhưng thân phận địa vị bất đồng, tiểu Kim tiểu Ngân đối với nàng cũng rất kính trọng.

 

-“Thuận tay ấy mà, có gì là làm phiền.

A Miêu cười nói, lại nói với Yến Kiêu,

-“Sư phụ nhìn xem có được không? Nếu cảm thấy có chỗ nào không tốt, có thể nói để các nàng sửa.

 

Yến Kiêu vốn không phải người đa sầu đa cảm, nhưng vừa trải qua án của Vương Mỹ, cùng với mưa thu triền miên, nàng khó tránh khỏi bị cảm nhiễm, chẳng qua ngâm không ra thơ……

 

Giờ phút này thấy A Miêu cố ý làm nàng vui vẻ, cũng thuận thế đứng dậy,

-“Cũng tốt, mang đến cho ta xem.

 

A Miêu vội vui mừng lấy ra cho nàng nhìn, lại ríu rít nói:

-“Màu đỏ cam, phía dưới là hoa văn tường vân trên nền tối, phía trên thêu lá phong trong sương, cùng với váy hợp thành một bộ. Tuy ý cảnh tịch liêu (cô đơn, trống vắng) chút, nhưng khó có lúc hợp với tình cảnh hiện tại, lại có màu đỏ, cũng coi như phụ trợ cho nhau.

 

Tiểu Kim cũng nói:

-“Đúng vậy, mùa thu vốn không có cảnh gì đáng xem, cho nên màu sắc xiêm y phải tươi sáng một chút?

 

-“Chất liệu này thật ra vừa dày lại vừa tinh tế.

 

Mấy năm gần đây, Yến Kiêu cũng không biết mình lấy được bao nhiêu vải từ bao nhiêu người, cũng không nhớ rõ là lấy từ chỗ nào, khi sờ vào chỉ cảm thấy tinh tế, mềm nhẵn, lại dày dặn tinh mịn, vật liệu may mặc bình thường không thể so, cũng có vài phần vui vẻ.

 

Tiểu Ngân quản xiêm y, trang sức, vật liệu và những thứ khác của nàng, nghe vậy tiến lên nhìn một chút, cười nói:

-“Đây không phải là vải lần trước thánh nhân thưởng sao? Các quý nhân trong cung thường dùng, chính là không tầm thường. Ta nhớ rõ còn có mấy thớt vải tương tự nhưng khác màu sắc và hoa văn, nên cùng một lúc làm mấy bộ.

 

Yến Kiêu cười tủm tỉm nhìn ba tiểu nha đầu mồm năm miệng mười nói, chỉ cảm thấy không khí dần dần trở nên sôi nổi, ấm áp, tâm trạng buồn bực ban nãy đã biến mất không còn bóng dáng?

 

Thấy nàng chỉ mỉm cười nghe, cũng không ngăn cản, ba nha đầu kia được một tấc lại muốn tiến một thước, nhanh chóng thượng thủ: Lôi kéo nàng thay xiêm y mới, lại đeo trang sức mới.

 

Đang lúc náo loạn, bà tử bên ngoài truyền lời:

-“Đại nhân đến, còn mang theo hai con thỏ.

 

Mọi người vội vàng thu trận, tiểu Kim tiểu Ngân lại đi lấy dụng cụ châm trà, A Miêu ngoan ngoãn chạy đến cửa đón người, thanh thúy nói:

-“Sư công hảo.

 

Bàng Mục không phải là người kiêu ngạo, cũng lười nghe xưng hô danh quan, cho nên một tiếng sư công này của A Miêu thật sự động vào lòng hắn.

 

-“Ngoan,

Bàng Mục cười ha ha, tùy tay lấy một nén bạc ném cho nàng,

-“Cầm đi mua kẹo ăn đi.

 

-“Cảm ơn sư công!” A Miêu cười hì hì nhận lấy, nhanh như chớp chạy đi.

 

-“Chàng chiều hư nàng,

Yến Kiêu oán trách,

-“Nén bạc ta nhìn cũng biết, ít nhất cũng một lượng rưỡi, bao nhiêu bá tánh một tháng đều kiếm không được.

 

-“Ngẫu nhiên thôi, không tính là gì,” Bàng Mục cười nói, “Xem ta mang đến cho nàng cái gì?

 

Nói xong, liền nhấc lồng sắt trên tay, bên trong quả nhiên một đôi thỏ lông xù xù trắng muốt, đôi mắt như hai viên hồng ngọc nhấp nháy trên cái miệng ba múi, đáng yêu nói không nên lời.

 

Tiểu Kim liền nói:

-“Cái này thật tốt, ngày mùa thu ngắn, vừa lúc....

 

Vừa lúc để cô nương nuôi giải buồn.

 

Nàng còn chưa nói xong, đã nghe thấy Bàng Mục đĩnh đạc nói:

-“Sáng Nhã Âm dậy sớm, đi trên đường nhìn thấy, béo như vậy, vừa lúc để nàng hầm ăn.

 

Tiểu Kim:

-“……Được.

 

Yến Kiêu duỗi tay đi vào nhéo nhéo con thỏ, mặt vui sướng gật đầu,

-“Sao chàng biết ta đang muốn làm thịt thỏ cay để ăn? Trời mưa suốt đêm, cả nhà ẩm thấp, người cũng khó chịu, vừa lúc làm chút đồ ăn cay giúp đổ mồ hôi.

 

Hai con thỏ đột nhiên run run.

 

Bàng Mục đắc ý hất cằm lên, trên mặt viết “Ta là ai? Quả nhiên vẫn là ta hiểu nàng nhất!”

 

Yến Kiêu giao hai con thỏ cho đầu bếp nữ mới đến, cố ý bảo họ để lại da, đúng lúc gọi người làm cổ áo da.

 

Tiểu Kim cùng tiểu Ngân ánh mắt trông mong nhìn theo hướng con thỏ rời đi.

 

Bàng Mục cùng Yến Kiêu ngồi ở trên giường đất, đối diện bàn cùng nhau dùng trà, thấy nàng đã thay xiêm y mới thì gật đầu khen ngợi,

-“Trông rất đẹp, màu sắc ấm áp, trông khí sắc nàng cũng tốt hơn. Còn nguyên liệu không? Không đủ thì cứ tìm nương, làm mười tám bộ thay đổi thường xuyên.

 

Yến Kiêu bật cười,

-“Ta ở đây chỉ huy, chuyện này không cần chàng quan tâm. Đúng rồi, trời mưa, chàng đến đây có chuyện gì?

 

-“Nàng không hỏi, ta suýt nữa đã quên, mấy ngày nữa ta cùng Nhã Âm chuẩn bị dẫn binh lính trong quân doanh cùng người trong nha môn ra ngoài luyện tập, nàng cũng đừng ở trong phòng nghẹn đến mốc meo, cũng đi theo, coi như giải sầu.

Bàng Mục cầm bánh đậu xanh trên bàn ăn, vừa ăn vừa gật đầu, có chút kinh hỉ nói,

-“Bánh này ngọt lại không ngấy, so với bánh hoa quế gì đó còn ngon hơn, còn không? Chốc nữa ta mang đến thư phòng ăn.

 

Lượng cơm hắn ăn nhiều, lao động trí óc, thể lực cũng nhiều, thường xuyên đến buổi chiều đã bắt đầu đói, lại không thể đứng đắn ăn cơm, cho nên thường bổ sung bằng chút điểm tâm bánh ngọt.

 

-“Đậu xanh kia được ta chọn lọc, đương nhiên không tệ. Chàng cũng nếm thử cái này xem,

Yến Kiêu đẩy một cái đĩa khác qua,

-“Bánh này nhân thịt nạc mỡ đan xem, béo mà không ngán, lại có chút mặn, càng chống đói tốt hơn.

 

Bàng Mục cắn một miếng, quả nhiên ngon,

-“Ha ha ha, ta càng thích ăn thịt hơn.

 

Hai người ở bên trong vui đùa ăn uống, hai nha đầu tiểu Kim cùng tiểu Ngân ở gian ngoài ngồi trên giường đất nghịch kim chỉ, chờ đợi sai phái, thấy không khí bên trong hòa hợp, trong lòng cũng vui mừng theo.

 

-“Trước kia ta cảm thấy thư sinh mới có thể ôn nhu săn sóc, nhưng hôm nay xem ra, người tập võ giống như đại nhân chưa chắc đã không tốt,” Tiểu Kim thấp giọng nói.

 

-“Còn không phải sao,

Tiểu Ngân ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên trong, cọ cọ cái kim lên da đầu, cũng nói,

-“Lần trước ta nghe nói, phụ lòng nhất là người đọc sách, những người đó chỉ là miệng đầy nói năng ngọt xớt, vai không thể gánh tay không thể đỡ, người cả đời thi không đậu cũng nhiều lắm, sau khi thành thân ngược lại còn phải hầu hạ hắn……

 

-“Đúng vậy,

Tiểu Kim gật đầu phụ họa nói, nói xong lại vội vàng bổ sung,

-“Nhưng ta cảm thấy Liêu tiên sinh, Nhậm tiên sinh bọn họ đều khá tốt.

 

-“Còn có Vệ Trạng Nguyên trước đó, hì hì.” Tiểu Ngân cũng nói, mặt bất giác cũng đỏ bừng lên.

 

Hai người liếc nhau, trong ngượng ngùng lộ ra phấn khích cùng khao khát,

-“Cả hai trông thật xứng đôi...

 

Thiếu nữ hoài xuân luôn là tình, hai tiểu nha đầu cũng đến tuổi này rồi, khó tránh khỏi để ý.

 

-“U, không phải để ta bắt được sao?

Đang nói, Bàng Mục đột nhiên từ phòng trong đi ra, hào sảng cười to nói,

-“Đây là muốn gả, khi nào ta tự mình tìm người cho các ngươi.

 

Tiểu Kim cùng tiểu Ngân sợ tới mức hét lên, vừa nghe xong, khuôn mặt nhỏ bị dọa đến trắng bệch rồi lại đỏ bừng, vội vàng ôm mặt chạy ra ngoài.

 

Còn lại Yến Kiêu cùng Bàng Mục ở phía sau không ngừng cười to.

 

Ba ngày sau, mưa thu tạnh, gió thu nghỉ, trời xanh mây trắng, thời điểm cuối thu mát mẻ, Bàng Mục cùng Đồ Khánh dẫn theo chúng quân sĩ, nha dịch, chia thành mấy đội tiến hành huấn luyện dã ngoại.

 

Hoạt động này thứ nhất giúp phòng ngừa quân sĩ lười biếng, thứ hai tăng cường sự thích ứng với các địa hình khác nhau, thứ ba có thể răn đe đám trộm cướp, thật sự là trăm lợi không hại.

 

Do mùa thu khô cạn, mà xung quanh Tuấn Ninh phủ không có nhiều sông, một khi trong thành có cháy, cứu viện chính là một nan đề. Cho nên Bàng Mục còn cố ý thêm vào như là chữa cháy, làm cho khí thế càng trở nên hừng hực, sô nổi.

 

Đến ngày thứ hai, dẫn đầu hạng mục chính là Tề Viễn, chủ quản bảo hộ an toàn của nha môn, chủ yếu khảo nghiệm tính cảnh giác cùng năng lực ứng biến của mọi người trong ngoài nha môn, vì thế hắn cố ý chọn mấy cấp dưới nhạy bén giả làm đủ các loại lưu manh kẻ bắt cóc cùng thích khách nửa đường xâm nhập.

 

Hai bên đều chuyên nghiệp, từ đầu đến cuối đều dùng đao thật kiếm thật, ngươi đến ta đi, mười phần khẩn trương kích thích, khiến người xem cũng không dám thở mạnh, sợ ảnh hưởng đến chiến cuộc.

 

Yến Kiêu lần đầu tiên được quan sát diễn tập ở khoảng cách gần như vậy, giống các bá tánh như si như say, bàn tay vỗ đến đỏ bừng.

 

Đến khi hạ màn kết thúc, Tề Viễn uy phong lẫm lẫm đến đây bẩm báo,

-“……Không có ai lọt lưới!

 

Không ngờ đến lúc kiểm kê nhân số, người bên dưới có chút ngốc: Xác thật không có người nào lọt lưới, nhưng, chỗ này sao thêm một người?

 

Tề Viễn vừa nghe thấy cũng sửng sốt,

-“Danh sách đâu? Cho ta xem.

 

Cấp dưới nhanh nhẹn đưa quyển sổ.

 

Đều là người đi theo mình, Tề Viễn đều biết, thẩm tra đối chiếu qua một lần, cũng trừng mắt nhìn,

-“Con mẹ nó, thật đúng là nhiều thêm một người, các ngươi có ai biết hắn?

 

Thấy hắn chỉ vào nam nhân trung niên ăn mặc giống một phú thương, mọi người cũng đều ngửa cổ nhìn, sau đó sôi nổi lắc đầu.

 

-“Ngươi biết không?

 

-“Ta chưa thấy qua, còn ngươi?

 

-“Đừng nhìn ta, ta sao biết được!

 

Tề Viễn vỗ đầu một cái,

-“Con mẹ nó, hay là đánh bậy đánh bạ bắt được một kẻ gian tế thật?

 

Hắn mới vừa nói xong, nam nhân trung niên kia liền trợn tròn đôi mắt, liều mạng lắc đầu, trong miệng ngao ngao ô ô nói cái gì đó, mặt cũng nghẹn thành màu gan heo.

 

-“Để hắn nói.” Tề Viễn sai thủ hạ kéo miếng vải bịt mồm ra.

 

Miệng người nọ mới vừa được tự do, trên gương mặt mập mạp, nước mắt nước mũi đều rơi xuống, khóc không thành tiếng:

-“Đại nhân, đại nhân oan uổng, thảo dân là đến báo án, thật sự không phải gian tế!

 

Hắn cũng xui xẻo, khẩn trương sốt ruột đến báo án, ai ngờ còn chưa động đến cái dùi trống ở cửa nha môn, đã bị mấy người không biết đến từ chỗ nào đẩy ngã. Những người đó như lang tựa hổ, hắn còn chưa kịp giải thích, miệng đã bị nhét vải ném sang một bên, đến lúc này mới có cơ hội nói chuyện.

 

Mọi người động tác nhất trí đứng thẳng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng nhìn về phía Tề Viễn.

 

Tề Viễn sửng sốt, mắng:

-“Nhìn cái rắm, có liên quan gì đến lão tử!

 

Có một tên thuộc hạ lá gan lớn, nhỏ giọng lẩm bẩm nói:

-“Ngài nói mặc kệ là ai đều bắt lại.

 

Tề Viễn bị nghẹn, giơ tay đập một cái lên đầu hắn,

-“Chuyện này không thể nói bậy bạ! Bố cáo trước đó đều được dán ra ngoài, trong thời gian diễn tập, kẻ nào không có mắt dám lỗ mãng hấp tấp đến?

 

Hiện tại chiến tranh đã kết thúc, lại ở trong nội địa Trung Nguyên, bằng không lùi lại mấy năm trước, ở biên quan Tây Bắc, sao có thể cho ngươi biện giải? Chỉ cần có một chút hiềm nghi, trước đánh 30 quân côn, rồi ném đến đại lao chịu “hầu hạ”.

 

Nói xong lại trừng mắt nhìn nam nhân trung niên kia,

-“Ngươi tốt nhất lấy ra chứng cứ chắc chắn, nếu không đừng trách nắm đấm của gia không nhận người!

 

Tề Viễn đang ở bên này làm ầm ĩ, lại có một phụ nhân khóc sướt mướt cũng đến trước mặt Bàng Mục khẩn cầu, vừa thấy hắn liền quỳ xuống, khóc lóc kể lể:

-“Đại nhân, trượng phu của ta sáng sớm ra cửa báo án, nhưng đã nửa ngày trôi qua, đến cái tin cũng không nhận được. Dân phụ sợ hãi lo lắng, ra ngoài dò hỏi, ngoài ý muốn biết được hôm nay không có ai đến báo án, cũng không biết trượng phu của ta đã chạy đi đâu.” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 130

 

Nói thật ra, bản thân Bàng Mục tính tình hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, mấy năm nay sau khi lui ra từ chiến trường, những nữ tử tiếp xúc nhiều nhất cũng là mẹ ruột, tức phụ, thậm chí là đệ muội Bạch Ninh, đều là những nữ tử tiêu sái, hành sự không thua nam nhi, thật sự hiếm khi phải đối phó với loại nữ nhân nhu nhược, động một chút là quỳ xuống, khóc nỉ non như thế này.

 

Hắn kiên nhẫn nghe nửa ngày, thật vất vả mới nghe xong, sau đó ném cho Phương Hưng một ánh mắt.

 

Bộ đầu Phương Hưng lập tức ngầm hiểu, nói với phụ nhân kia:

-“Vị phu nhân này, đã nhiều ngày nay, bên trong thành đang bận việc diễn luyện, 5 ngày trước đã dán bố cáo, trừ đại án tổn hại đến mạng người, còn lại tất cả chờ sau khi xong việc diễn luyện mới xử lý. Huống chi chúng ta thật sự không thấy có người báo án. Không biết trượng phu ngươi muốn báo án gì, có khẩn cấp hay không?

 

Phụ nhân kia chỉ là nữ tắc gia đình bình thường, ngày thường cửa lớn không ra, hôm nay có đủ dũng khí để đến nha môn, còn đâu can đảm để trả lời? Giờ phút này vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, mặt đỏ bừng lên, nghe vậy, hai hàng nước mắt rơi xuống, trước khóc thút thít, nghẹn ngào một hồi.

 

Bàng Mục không khỏi gãi gãi đầu, bất an xê dịch mông, thầm nghĩ nam nhân của ngươi tìm không ra còn khóc cái gì, nói rõ sự tình ngọn nguồn không tốt sao?

 

Một nữ khổ chủ bụm mặt khóc, một đám đại nam nhân đều bó tay không có biện pháp, vẫn là Yến Kiêu tự mình đi ra, trước dìu phụ nhân kia vào phòng trong trấn an một hồi, sau đó mới tuần tự hỏi từng thứ một.

 

Mọi người bên ngoài đồng thời thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ như thế xem ra, trong nha môn có nữ nhân cũng không tính là chuyện xấu……

 

Qua thời gian chừng một nén nhang, Yến Kiêu không phụ sự mong đợi của mọi người, kể lại:

-“Cha chồng của nàng bị lừa nên ngất xỉu, trượng phu sáng sớm liền ra ngoài báo án, nàng ở nhà sắc thuốc, chờ mãi không thấy có tin tức, sai người đi cũng không tìm thấy, trong lòng bất an, cho nên tự mình đi tìm.

 

Phụ nhân kia chừng 40 tuổi, cha chồng cũng phải gần 60 tuổi, lão nhân tuổi này tức giận công tâm đến mức ngất xỉu không phải là việc nhỏ, Bàng Mục nghiêm túc hơn, hỏi thân phận của người đó.

 

-“Nàng nói nhà mẹ đẻ họ Triệu, trượng phu là chưởng quầy của Duyên Hương lâu ở thành bắc,

Yến Kiêu bất đắc dĩ nói,

-“Ta vốn muốn hỏi chi tiết, nhưng nàng ngày thường cũng không dám ra bên ngoài, nghiễm nhiên không biết. Đúng lúc này công công ngã, trượng phu lại không rõ, trong nhà còn hai đứa nhỏ, đã là rối loạn, không nói được gì, chỉ lo khóc nỉ non, trong khoảng thời gian ngắn chưa chắc đã hỏi được.

 

Mọi người té xỉu.

 

Nguyên cáo không nói cái gì, bọn họ cho dù muốn tra án cũng hữu tâm vô lực.

 

-“Duyên Hương lâu thuộc hạ thật ra có biết,

Đỗ Khuê chủ động lên tiếng nói,

-“Chưởng quầy tuổi tác tuy không lớn, nhưng làm người phúc hậu trượng nghĩa, món ăn ở lâu cũng rất nhiều lại lạ, thường xuyên đổi mới, sinh ý không tồi. Nếu thuộc hạ nhớ không lầm, chưởng quầy kia họ Yến tên Thanh, năm nay 44 tuổi.

 

-“Yến Thanh?

Yến Kiêu theo bản năng nhẩm lại, cùng lúc đó, trong đầu điên cuồng hiện ra thân ảnh của một mỹ nam xuất chúng,

-“Môi đỏ như tô son, con ngươi như điểm sơn, mặt tựa ngọc, eo nhỏ rắn chắc.

 

Tuấn Ninh phủ này là tình huống như nào? Trước có Trùng Tiêu lâu, sau có Yến Thanh, nghe rất giang hồ a.

 

Đỗ Khuê đầu tiên là sửng sốt, sau đó mơ hồ đoán được ý tứ của Yến Kiêu, vội giải thích:

-“Chẳng lẽ là cố nhân của Yến đại nhân? Tên của hắn Yến trong chim én, Thanh trong thanh thủy.

 

A, hứng thú của Yến Kiêu tức khắc tắt mất ba phần, nhưng đáy lòng vẫn ẩn ẩn có chút chờ mong.

 

Lại nói từ lúc biết Nhậm Trạch về sau, nàng đã không thấy qua mỹ nhân mới mẻ, aizza.

 

Khi mọi người đang thương nghị đối sách tiếp theo, thấy Tề Viễn sải bước dẫn người tiến vào,

-“Đại nhân, thuộc hạ bắt được một người có bộ dạng khả nghi, thỉnh đại nhân xử lý.

 

Đám cấp dưới kia còn đang cảm khái, khó trách thời điểm diễn luyện cảm thấy người này phản ứng vô cùng tự nhiên, giống như thật, còn thổn thức đại nhân nhà mình làm việc quá đáng tin, cũng không biết tìm được nhân tài diễn xuất từ chỗ nào……

 

Lời hắn còn chưa dứt, Triệu thị từ trong phòng chạy ra, phát ra một tiếng kinh hô, nước mắt trào ra.

 

-“Tướng công, tướng công là chàng sao?

 

Tướng công?

 

Mọi người nhất trí nhìn theo hướng nàng chạy, đập vào mắt là một nam nhân mập mạp, đầu tóc rối tung, quần áo xộc xệch, mặt xám mày tro, mặt đầy mồ hôi.

 

Đỗ Khuê cũng nói:

-“Yến chưởng quầy!

 

Bảy phần may mắn còn lại trong lòng Yến Kiêu nháy mắt sụp đổ, ầm ầm tan vỡ vụn thành mảnh nhỏ, muốn đứng cũng không đứng được.

 

-“……A.

 

Quả nhiên Yến Thanh này không phải Yến Thanh kia, nếu Yến Thanh kia là tiểu Ất ca, nhìn hình thể người đến như thế nào cũng là…… Đại Ất ca!

 

Bên kia mới vừa tách ra nửa ngày, phu thê nhận nhau cũng có chút cảm động, Yến Kiêu mặt không biểu tình quan sát một lát, đột nhiên phát hiện Yến Thanh này chính là người ở đêm trung thu, nàng cùng Bàng Mục trong lúc vô ý gặp nam tử trung niên kia đuổi theo cha ở trên cầu.

 

Tiền căn hậu quả nháy mắt xâu thành chuỗi ở trong đầu, Yến Kiêu theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn Bàng Mục, phát hiện đối phương cũng đang nhìn sang, ánh mắt sáng tỏ.

 

Nói đến như thế, nàng ho khan một tiếng, đánh gãy tiếng thủ thỉ của Triệu thị cùng Yến Thanh, lớn tiếng nói:

-“Triệu thị vừa nói cha chồng bị lừa nên ngất, Yến Thanh, phụ thân ngươi mua đồ cổ giả sao? Còn bị lừa mất số tiền khổng lồ?

 

Ngày đó, thông qua cuộc tranh cãi của phụ tử Yến Thanh cũng biết trong nhà không thiếu tiền bạc, hơn nữa lão gia tử trong thời gian vừa qua bị người ta lừa tiền, Yến Thanh kia không thèm để ý, có thể thấy được hai người bọn họ đã quen tiêu xài phung phí, năm ba trăm lượng chưa chắc để ở trong lòng. Mà hiện giờ lại vội vã đến báo quan, không cần đoán cũng biết, bọn họ chắc chắn mất một số tiền rất lớn.

 

Phu thê hai người cả kinh, trăm miệng một lời:

-“Đại nhân cũng biết?

 

Ngày đó Yến Kiêu cùng Bàng Mục đều đeo mặt nạ, càng không chủ động nói ra thân phận, cho nên Yến Thanh cũng không nhận ra bọn họ.

 

Yến Kiêu liếc mắt nhìn Bàng Mục, đối phương nhẹ nhàng gật gật đầu, lại thu hồi ánh mắt về phía Yến Thanh,

-“Hiện giờ đại nhân ở ngay trước mắt, ngươi cứ nói đi.

 

Thấy hắn cả người chật vật, cũng biết buổi sáng tuyệt đối không có khả năng trải qua chuyện vui sướng gì, vẫn là đừng hỏi để tiết kiệm thời gian.

 

Yến Thanh liên tục gật đầu, trước bảo nương tử nhà mình đứng sang một bên, sau đó lấy tay áo nhanh chóng lau mặt sạch sẽ, lại giơ tay bẻ bẻ búi tóc lỏng lẻo ra sau, lúc này mới trịnh trọng quỳ xuống.

 

-“Thảo dân Yến Thanh, biết rõ hôm nay trong thành có diễn luyện, nhưng, nhưng chuyện đột nhiên xảy ra, thảo dân cũng là bất đắc dĩ, xin đại nhân thứ tội.

 

Lão cha tức giận đến mức ngất xỉu được người báo lại, hắn vừa xấu hổ vừa tức giận, lại sợ, huống hồ người buôn bán càng rõ ràng hơn, phàm là đề cập đến tiền bạc, báo án càng sớm càng tốt, bằng không chờ một hai năm, bạc bị chúng tiêu hết sạch sẽ, cho dù bắt được kẻ đầu sỏ gây tội cũng có ích lợi gì?

 

-“Được rồi, chuyện này nói sau,

Bàng Mục nghe nữ nhân kia khóc nửa ngày, cuối cùng đợi đến lúc gặp chính chủ, cũng không muốn nói chuyện ngoài lề với hắn,

-“Ngươi mau kể lại chi tiết đầu đuôi sự tình.

 

-“Vâng.

 

Yến Thanh dập đầu một cái, hít sâu vài cái, đợi hô hấp bình phục, lúc này mới từ từ kể lại.

 

Hắn mở tửu lâu, mỗi ngày đều bận rộn, thời gian dành cho người nhà rất ít, ba tháng trước mới tình cờ biết được lão cha năm trước quen biết mấy người chơi đồ cổ.

 

Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì, hắn liều mạng kiếm tiền, còn không phải để cho người nhà tiêu sao? Hơn nữa, chơi đồ cổ cũng là thú vui phong nhã, lão phụ thân vất vả cả đời, trung niên tang ngẫu (góa vợ), vất vả nuôi lớn mình, chỉ cần lão nhân gia có thể cao hứng, táng gia bại sản thì như thế nào!

 

Nghĩ như vậy, ngay từ đầu Yến Thanh không những không phản đối, ngược lại còn chủ động gia tăng thêm tiền tiêu vặt cho phụ thân, cổ vũ ông ra ngoài, giao lưu cùng nhóm bạn tìm niềm vui, chỉ ngẫu nhiên hỏi thăm mấy câu.

 

Nhưng dần dần, hắn phát hiện sự tình có chút không thích hợp.

 

Lão nhân lúc đầu còn bán tín bán nghi, nhanh chóng chuyển thành tin tưởng không chút nghi ngờ, thậm chí có chút si ngốc, gặp người liền nói có vị cao nhân mười phần khó lường, không gì làm không được, đặc biệt am hiểu nhặt của hời (nhặt nhạnh thứ tốt), cho nên cũng điên cuồng mua theo.

 

Người làm buôn bán giống nhau, đều tương đối cẩn thận, Yến Thanh còn ngầm phái người hỏi thăm vị cao nhân “Như Ý tiên sinh” kia, phát hiện hắn đến ngoài thành Tuấn Ninh phủ vào đầu năm trước, xây nhà ngay tại đó mà sống, cuộc sống hàng ngày vô cùng thanh bần (thanh cao + nghèo khó), cả ngày hoặc là ngâm thơ đối câu với người khác, hoặc là cao đàm khoát luận* nói chút chuyện phong nhã, thu hút không ít người đọc sách đến lãnh giáo.

 

(Chú thích: cao đàm khoát luận là bàn luận thanh cao, bàn phiếm, luận suông, không có nội dung thật sự.)

 

Như Ý tiên sinh xác thật như lời Yến lão cha nói, khá am hiểu về đồ cổ, trong vòng hơn một năm chưa đến hai năm, đã tự mình thành công, còn giúp người khác sưu tầm được bảy, tám món đồ cổ hàng thật giá thật, trong đó nghe nói có một vị vừa chuyển tay liền kiếm hơn một ngàn hai tiền lời, trực tiếp mang theo một nhà già trẻ vinh quy trở về quê hương……

 

Dù nhìn thế nào, đều thấy đây là một cư sĩ sống ẩn dật, thích giúp đỡ mọi người, cũng không có chỗ nào khả nghi.

 

Dù vậy, Yến Thanh vẫn cảm thấy phụ thân hiện giờ quá mức cuồng nhiệt đối với đồ cổ, có chút không thích hợp, cho nên thử khuyên vài lần. Ai ngờ phụ thân xưa nay trung hậu ôn hòa, giống như kẻ si ngốc, không những không nghe, ngược lại trên cơ bản mỗi lần đều làm ầm ĩ với hắn. Đang lúc ăn tiệc trung thu thì xốc bàn đứng dậy, bữa cơm đoàn viên chưa kịp ăn đã phải chạy ra đường, khiến hắn đuổi theo đến hơn nửa đêm.

 

Vài ngày trước đó, Yến Thanh tổ chức tiệc mừng thọ cho mấy vị tài chủ, bận túi bụi, trong lúc nhất thời không có thời gian, khó tránh khỏi việc buông lỏng ước thúc (kiềm chế) đối với phụ thân, thẳng đến đêm qua mới phát hiện tình hình có chút khẩn cấp.

 

Nói đến đây, Yến Thanh lộ vẻ hối hận, mồ hôi không ngừng rơi xuống,

-“Ngày hôm qua lúc ăn cơm chiều, thảo dân thấy phụ thân đứng ngồi không yên, cơm cũng không ăn được mấy miếng, còn tưởng rằng ông bị bệnh, cố ý thỉnh đại phu. Thảo dân cũng đã ba ngày không chợp mắt, thật sự rất mệt, nghe đại phu và phụ thân đều nói không sao, cho nên cũng không có hỏi kĩ, lập tức đi ngủ.

 

-“Kết quả buổi sáng hôm nay vừa mới rời giường, có gã sai vặt hoảng hốt đến báo tin, nói cửa thành vừa mở, lão thái gia đã lập tức sai người chạy ra ngoài, cũng không biết nghe được tin gì, lập tức hai mắt trợn tròn, ngất xỉu tại chỗ!

 

-“Thảo dân vô cùng sợ hãi, vội thỉnh đại phu, đại phu nói ông nhất thời không chịu nổi đả kích, hết châm cứu, cho uống thuốc, thật vất vả mới làm người tỉnh lại, thảo dân lúc này mới từ trong miệng phụ thân biết được, ông nửa tháng trước trộm đưa cho vị Như Ý tiên sinh 3500 lượng bạc, đi mua Cửu Long đỉnh gì đó, chuyển qua tay có thể đổi được ba vạn lượng bạc! Hai người ban đầu hẹn mười ngày sau sẽ giao dịch, nhưng hôm nay đã qua nửa tháng, Như Ý tiên sinh hết kéo dài lại trì hoãn, mà phụ thân cảm thấy hắn chưa bao giờ thất tín với người…… Ông hôm nay rốt cuộc không chờ được nữa, tống cổ gã sai vặt đi xem xét tình hình, không nghĩ đến sớm đã người không phòng trống, chỗ nào còn Như Ý tiên sinh!

 

Nghe xong, trong đầu Yến Kiêu chỉ có một ý tưởng: Tào nhiều vô khẩu*.

 

Liêu Vô Hà cười lạnh ra tiếng,

-“Cửu Long đỉnh? Các ngươi thật to gan, lời nói dối như vậy cũng dám tin! Sao không mua luôn ngọc tỷ truyền quốc!

 

Cửu Long đỉnh từ xưa đến nay chỉ có đế vương được dùng, nếu có được cũng là hoàng thân quốc thích, hậu duệ quý tộc đều phải theo thứ tự giảm dần, nhưng Yến lão cha bị ma xui quỷ khiến lại tin lời nói dối vụng về như thế, tặng bạc cho người, nên nói cái gì cho phải.

 

Mọi người đều biết, Liêu Vô Hà là người văn nhã, hiếm khi tức giận, trừ phi không nhịn được.

 

Phu thê Yến Thanh thấy vị đại nhân tựa như trích tiên kia tức giận, càng thêm hổ thẹn, nhưng chuyện đến hiện giờ cũng không dám cãi lại, chỉ quỳ trên mặt đất dập đầu.

 

Bàng Mục bất đắc dĩ nói:

-“Việc đã đến nước này, hối hận hay phiền muộn cũng vô dụng, Triệu thị trước về nhà chăm sóc già trẻ, Yến chưởng quầy ở lại, kể rõ chi tiết sự tình, lập án đặc biệt. Đỗ Khuê, ngươi đích thân đưa Triệu thị về nhà, thuận tiện xem tình hình của lão gia tử, nếu là đắc dụng, cũng nâng người đến để hỏi chuyện.

 

Mọi người đều lĩnh mệnh rời đi.

 

Tề Viễn gãi gãi đầu, nghiêng người hỏi:

-“Đại nhân, chúng ta tra án hay tiếp tục diễn luyện?

 

Bàng Mục nói:

-“Phải tra án, cũng muốn diễn luyện, trước mắt không cần lộ ra bên ngoài.

 

Tề Viễn ôm quyền, vừa muốn xoay người rời đi, lại bị Bàng Mục gọi lại.

 

-“Đại nhân?

 

Bàng Mục ừ một tiếng,

-“Sự tình hôm nay ngươi xử lý không tệ, đi đi.

 

Mặc dù đã rời chiến trường cũng không nên buông lỏng cảnh giác, biết đâu sẽ có người lợi dụng? Trên đời này không phải tất cả đều có thể làm lại từ đầu, bọn họ không thể đánh cược bất cứ điều gì.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 28/12/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts