Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 016

☆, Về nhà mẹ đẻ!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Tứ thiếu phu nhân đuổi đại a đầu phu nhân đưa cho cùng nha đầu hầu hạ bên người Tứ thiếu gia nhiều năm ra khỏi Phương Thảo Viện, lại không có bị Tứ thiếu gia cùng phu nhân răn dạy. Mọi người trong Phương Thảo Viện trước kia tản mạn lười biếng lập tức liền nổi lên cảnh giác, rất cần cù làm tốt công việc của chính mình. Ngay cả phòng bếp lớn trong phủ đưa bữa ăn tới chỗ Tạ An Lan cũng tốt hơn vài phần.

 

Tạ An Lan nghe Hỉ Nhi tràn đầy vui mừng nói đến đây, chỉ là nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn nàng, đưa tay sờ sờ đầu tiểu thiên chân nói:

-"Có rảnh nghĩ này đó, không bằng nhanh chóng ngẫm nghĩ mấy miếng vải mua về hôm qua làm thế nào để may y phục đẹp đi."

 

Hỉ Nhi có chút khó hiểu mà nhìn Tạ An Lan hỏi:

-"Thiếu phu nhân, mọi người đều nói phu nhân thật là lợi hại đấy, phu nhân không cao hứng sao?"

 

Tạ An Lan hừ nhẹ nói:

-"Nếu như chính Lục Ly không muốn, ngươi cảm thấy ta có thể tùy tiện đuổi cái nha đầu kêu Phục Linh kia đi sao? Thật ra Tứ thiếu gia nhà ngươi đang làm ngư ông đắc lợi đấy!"

 

Hỉ Nhi có chút ngây thơ,

-"Tứ thiếu gia?"

 

Tạ An Lan tiếp tục nói:

-"Còn có quản sự trong viện này, ngươi cho rằng bọn họ thật tâm phục ta à? Bất quá là muốn nhìn xem phản ứng của phu nhân còn có vài vị chủ tử trong phủ này mà thôi. Nếu như về sau chúng ta chính mình nghiêm không được hoặc là phu nhân bên kia giận chó đánh mèo, các nàng lập tức có thể phất lên đá ngươi mấy đá."

 

Hỉ Nhi không khỏi lo lắng, nói:

-"Thiếu phu nhân, vậy vì sao ngài còn muốn... Mọi người đều nói Đại thiếu phu nhân hiền lành đấy! sao Thiếu phu nhân không..."

 

-"Nha đầu đần độn..."

Tạ An Lan bất đắc dĩ điểm điểm ót của nàng nói:

-"Đại thiếu phu nhân hiền lành là nàng có tiền vốn hiền lành, ta không có hậu trường, lại không có tiền tài, thân phận, hiền lành chỉ sẽ bị người chê cười. Tạ... Ta lúc trước chẳng lẽ không hiền lành à, không quyền không thế, ai để ý ngươi?"

 

Hỉ Nhi chớp chớp mắt, nói:

-"Hình như đúng ha."

 

Tạ An Lan thầm nghĩ trong lòng: ‘Đương nhiên, bổn tiểu thư cũng hoàn toàn không nghĩ ủy khuất chính mình ngụy trang ôn nhu hiền lành. Hết thảy trái ngược bản tính nhân sinh đều là không khoa học, đều là trái ngược phát triển khoa học.’

 

Nghĩ đến tình cảnh Thiếu phu nhân trước kia, Hỉ Nhi càng thêm ưu sầu lo lắng,

-"Thiếu phu nhân, vậy... vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"

 

Tạ An Lan cười nói:

-"Bé ngoan, ngươi ngoan ngoãn nghe lời là tốt rồi, đi theo Thiếu phu nhân sẽ có nhiều thịt ăn."

 

-"Dạ… dạ..."

 

Hỉ Nhi liên tục gật đầu, nàng vốn chính là nha đầu của thiếu phu nhân, tự nhiên sinh là người của thiếu phu nhân, chết là quỷ của thiếu phu nhân! Hơn nữa, Thiếu phu nhân thật sự đối với nàng rất tốt. Từ khi Thiếu phu nhân biến thành lợi hại, đối nàng càng tốt!

 

Tạ An Lan suy tư hỏi:

-"Hỉ Nhi, trong nhà của ngươi còn có ai không?"

 

Hỉ Nhi có chút uể oải lắc đầu nói:

-"Hỉ Nhi là bị bán vào Lục gia, không biết cha mẹ là ai."

 

Tạ An Lan không tiếng động mà thở dài, nói:

-"Không quan hệ, về sau có thiếu phu nhân."

 

-"Dạ."

 

Tạ An Lan nghĩ nghĩ, đứng dậy nói:

-"Đi nói với Tứ thiếu gia một tiếng, ta muốn trở lại Tạ gia một chuyến."

 

Hỉ Nhi sửng sờ, Thiếu phu nhân xoay chuyển đề tài quá nhanh nàng có chút không phản ứng kịp.

 

Tạ An Lan cười nói:

-"Đi thôi, lại nói tiếp... Ta cũng đã một năm không có trở về. Nên trở về thăm phụ thân."

 

Khuê nữ đã xuất giá thường về nhà mẹ đẻ cũng không phải chuyện tốt, nhưng phụ thân tú tài của Tạ An Lan chỉ có nàng một cây dòng độc đinh như vậy. Nguyên chủ từ trước tưởng niệm phụ thân cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng, nhưng Tạ An Lan không có băn khoăn này. Huống chi, khi cách một năm mới trở về một lần, vô luận nói như thế nào cũng không tính là nhiều. Cho dù là người Lục gia cũng không có gì để nói.

 

Quả nhiên, sau khi Hỉ Nhi đi bẩm báo với Lục Ly, quả nhiên Lục Ly đồng ý. Không chỉ có đồng ý……còn bảo Hỉ Nhi mang theo mấy quyển sách cùng vài thứ cho Tạ An Lan mang về nhà mẹ đẻ làm lễ vật cho nhạc phụ.

 

Chỉ là Lục Ly nói qua hai ngày phải về thư viện học bài, không thể bồi Tạ An Lan trở về, chỉ gọi người chuẩn bị xe ngựa cho nàng. [Mình chỉ đăng truyện này trên audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 mong các bạn truy cập tại 2 nơi này ủng hộ mình để mình có động lực tiếp tục edit...]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Mang theo Hỉ Nhi ngồi ở trong xe ngựa, Tạ An Lan vừa mân mê lễ vật trước mắt, vừa nhíu mày chịu đựng xe ngựa chấn động. Ở trong thành đều là đường đá tảng còn đỡ, một khi ra khỏi thành... dân chúng tầm thường không thể đi quan đạo, mặt đường gồ ghề kia làm cho người ta một lời khó nói hết.

 

Cái thời điểm này xe ngựa càng không được trang bị giảm xóc, nếu không phải sợ dọa người, Tạ An Lan thật sự muốn túm xa phu đang đánh xe xuống, tháo ngựa ra khỏi xe ngựa, chính mình cưỡi ngựa chạy trở về Tạ gia thôn.

 

Thấy sắc mặt nàng không tốt, Hỉ Nhi vội vàng hỏi:

-"Thiếu phu nhân, thân thể phu nhân không khoẻ sao?"

 

Tạ An Lan nhìn nàng,

-"Ngươi cảm thấy... ngồi xe ngựa thoải mái sao?"

 

Hỉ Nhi nhíu nhíu mày, nghĩ nghĩ nói:

-"Còn tốt mà! Thiếu phu nhân không thích xe ngựa à? Tạ gia thôn quá xa, ngồi cỗ kiệu rất chậm."

 

Cho người nâng nàng trên kiệu đi bộ mấy chục dặm, Tạ An Lan tự hỏi chính mình không thể làm đến tai nghiệt này, còn không bằng đi bằng hai chân chính mình.

 

Buồn bực dựa vào xe ngựa thở dài, khoát tay nói:

-"Quên đi, ta chỉ là có chút cảm thán mà thôi."

 

-"Thiếu phu nhân cảm thán cái gì?" Hỉ Nhi hỏi.

 

Tạ An Lan buồn bã nói:

-"Rất nhiều thứ, chỉ có mất đi mới có thể cảm thấy quý trọng."

 

Hỉ Nhi suy tư, gật gật đầu nói:

-"Thiếu phu nhân nói cho cùng có đạo lý."

 

-"..." [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Thời điểm xe ngựa đến Tạ gia thôn, đã là chạng vạng. Cả người Tạ An Lan đau nhức, từ trong xe ngựa nê thân thể của chính mình bước xuống. Đã từng làm một đặc công tinh anh, bộ dáng nàng như vậy không thể nghi ngờ là mất mặt. Nhưng mặc dù trong lòng cùng tinh thần nàng cảm thấy chính mình có thể chịu được, thân thể nũng nịu của nguyên chủ cũng không phối hợp mà.

 

Tạ gia thôn chính là một cái thôn nhỏ không đáng chú ý phụ cận Tuyền Châu, có xe ngựa hơn nữa một đường đi không chậm còn phải tốn mất gần ba canh giờ mới tới được, dân chúng bình thường chỉ có thể đi bộ hoặc là cưỡi xe bò, muốn đi Tuyền Châu chính là đi đường sẽ tốn thời gian một ngày. Đương nhiên mấy người nơi này cũng không thế nào đi Tuyền Châu, tuyệt đại đa số người cũng chính là đi trấn trên hơn mười dặm ngoài cũng là đủ rồi.

 

Nhìn thấy xe ngựa vào thôn, lập tức có rất nhiều tiểu hài tử đang chơi đùa kêu to lên, cũng có mấy phụ nhân nhàn rỗi trong thôn nhìn ra là xe ngựa Lục gia, kêu người chạy đi báo tin với Tạ tú tài. Cho nên xe ngựa vừa dừng lại ở cửa Tạ gia, Tạ An Lan còn không có rời xe ngựa Tạ tú tài cũng đã tới đón.

 

-"Lan nhi?!"

 

Năm nay Tạ tú tài bất quá cũng mới ba mươi lăm ba mươi sáu, nhưng nhìn qua lại giống như đã gần năm mươi. Thê tử mất sớm, một mình nuôi nấng nữ nhi còn có khoa cử không thuận, làm nam nhân này nhìn qua thập phần già nua.

 

Nghe trong thanh âm vui sướng mang theo run rẩy của Tạ tú tài, Tạ An Lan nhịn không được cái mũi chua chua vội vàng nhịn xuống: ‘cái này tuyệt đối không phải cảm xúc của nàng!’

 

-"Phụ thân." Tạ An Lan xoay người nhẹ giọng kêu.

 

-"A… nữ nhi ngoan."

Mắt Tạ tú tài nhất thời đỏ lên,

-"Lan nhi.....như thế nào con lại trở về?"

 

Tạ An Lan điềm đạm cười nói:

-"Trở về thăm phụ thân, phụ thân không nhớ nữ nhi sao?"

 

Tạ tú tài đánh giá nàng một phen, liên tục gật đầu nói:

-"Nữ nhi ngoan, cuối cùng cũng đã trưởng thành, nhưng thật ra so với ở nhà nhìn lanh lẹ một chút. Mau vào nhà nghỉ ngơi, một đường từ Tuyền Châu về đây tất nhiên là mệt mỏi. Đúng rồi, hiền tế..."

 

Thấy ông nhíu mày, Tạ An Lan cười nói:

-"Lục... Khụ, khụ… phu quân bây giờ....."

 

Không đợi Tạ An Lan nói xong, Tạ tú tài bỗng nhiên tỉnh ngộ,

-"Đúng đúng đúng, hiền tế hiện giờ đúng là thời điểm mấu chốt mà. Con đứa nhỏ này, như thế nào không ở nhà chiếu cố hắn?"

 

Tạ An Lan bất đắc dĩ,

-"Nữ nhi đã một năm cũng chưa trở lại mà!."

 

Tùy tay ra dấu với xa phu cùng Hỉ Nhi ở phía sau, ý bảo hai người đem đồ trong xe vào, mặc cho Tạ tú tài lôi kéo chính mình vào phòng.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 27/08/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts