Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 018

☆, Tạ An Lan tính toán!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Do xa phu đánh xe mang theo Hỉ Nhi cùng Tạ tú tài đến trấn trên, Tạ tú tài lập tức đi tư thục. Tạ An Lan cũng là từ nhỏ ở trong trấn này tới tới lui lui, Tạ tú tài cũng không cần lo lắng nàng không biết đường đi.

 

So với Tuyền Châu phồn hoa, trấn Hồng Diệp thật sự là có vẻ thập phần nghèo nàn. Bất quá là ba đường phố không rộng thôi, cửa hàng trên phố đại đa số cũng lấy đồ dùng tầm thường hằng ngày của dân chúng làm chủ, ngay cả xem qua trà lâu tửu quán cũng không có hai cái. Cái này cũng không khó lý giải, có tiêu phí mới có thể có cửa hàng, cho dù có người ở trong này mở một cái tửu lâu sa hoa, trừ bỏ lỗ vốn lại còn có thể làm cái gì?

 

-"Thiếu phu nhân, phu nhân muốn mua cái gì?"

 

Hỉ Nhi có chút khó hiểu, loại địa phương này có thể mua cái gì?

 

Tạ An Lan nói:

-"Lúc trước suy xét không chu toàn, đi mua cho phụ thân một ít y phục vải thô cùng đồ dùng hằng ngày."

 

Bình thường nguyên chủ cũng đã may cho Tạ tú tài một ít y phục, bất quá vải dệt đều là từ Lục gia, vật liệu như vậy bình thường chỉ sợ Tạ tú tài cũng luyến tiếc mặc.

 

Tạ tú tài một đại nam nhân, cho dù trong tay có bạc, ngày thường cũng không thế nào sẽ để ý mấy thứ đó. Hôm nay Tạ An Lan nhìn thấy y phục ông mặc trên người vẫn là Tạ An Lan may trước khi xuất giá.

 

Hỉ Nhi gật gật đầu nói:

-"Tạ lão gia một mình ở nhà, thiếu phu nhân quả thật hẳn là mua nhiều một chút, hôm qua nô tỳ nhìn thấy trong nhà ngay cả lương thực đều không có mấy cân."

 

Tạ An Lan hơi hơi nhíu mày nói:

-"Ta thật sự hy vọng phụ thân có thể đi theo ta tới Tuyền Châu, chỉ sợ phụ thân không chịu."

 

Không phải chỉ sợ, Tạ tú tài là tuyệt đối không chịu. Thế giới này, tuyệt đối không có nữ nhi nào xuất giá có thể mang theo phụ thân của chính mình, đặc biệt dưới tình huống hiện nay Lục Ly cùng Tạ An Lan chính mình cũng không thể tự lập.

 

Mua xong mấy thứ, hai người mới đến trà lâu trong trấn đã hẹn trước đó đi tìm Tạ tú tài.

 

Quả nhiên Tạ tú tài đã đến rồi, nhìn thấy hai người mang theo bao lớn bao nhỏ đồ đạc, Tạ tú tài không khỏi nói:

-"Con… đứa nhỏ này, như thế nào mua nhiều thứ như vậy?"

 

Tạ An Lan nhún nhún vai cười nói:

-"Tiền chính là dùng để tiêu xài, con chọn mấy bộ xiêm y cho phụ thân, còn có đồ ăn cùng đồ dùng ngày thường. Phụ thân ở nhà một mình, làm như thế nào con có thể yên tâm? Phụ thân, người..."

 

Tạ An Lan có chút do dự.

 

-"Cái gì?"

 

Tạ An Lan nhẹ giọng hỏi:

-"Nếu không, phụ thân lại cưới một kế thất đi."

 

Tạ tú tài sửng sốt, tức giận nói:

-"Nói bậy bạ cái gì! Thời điểm nương của con đi ta đã nói qua, kiếp này sẽ không cưới người khác."

 

Tạ An Lan nhíu mày nói:

-"Nhưng người chỉ có một mình, con ở Tuyền Châu cách đây quá xa, ai chiếu cố người đây? Nếu như phụ thân thật sự không muốn, vậy đi theo con tới Tuyền Châu đi."

 

-"Càng nói càng hoang đường!"

Tạ tú tài nói, nhìn xem bốn phía cũng không có ai, lại đè thấp thanh âm nói:

-"Nữ nhi nhà ai xuất giá còn mang theo phụ thân? Nói ra khiến cho người chê cười."

 

Tạ An Lan không cho là đúng,

-"Làm sao mà chê cười? Gả đi mà để phụ thân ở lại nông thôn chẳng quan tâm, mới là chê cười."

 

Tạ tú tài ngẩn người, khe khẽ thở dài nói:

-"Phụ thân biết con hiếu thuận, thế nhưng... tình đời như thế. Gả đi ra ngoài chính là người nhà người khác. Nhà người bình thường chính là con dâu về nhà mẹ đẻ nhiều vài lần cũng sẽ bị người ta nói, huống chi... về sau lời này không thể nói."

 

Tạ An Lan cũng có chút bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ nói:

-"Phụ thân, tự nhiên con sẽ không để cho người xài tiền Lục gia. Phụ thân cũng biết, phu quân chính là một thứ tử không người chú ý, công công không hoà nhã cho dù phu quân thi đậu cũng sẽ không coi trọng phu quân. Nữ nhi hai năm này... sống cũng không tốt."

 

-"Là phụ thân không..."

 

-"Phụ thân!"

Tạ An Lan đánh gãy lời ông, nói:

-"Con không phải trách phụ thân, con biết phụ thân là vì tốt cho con. Hai năm này con đã suy nghĩ cẩn thận, không thể vĩnh viễn dựa vào người khác mà sống. Muốn sống tốt, chính mình phải tự lập mới được. Mới gả đi qua hai năm, đồ cưới của con đã dùng hết bảy phần, phu quân còn không biết khi nào thì mới có thể xuất đầu, tiếp tục như vậy....."

 

Tối trọng yếu là, ta thật sâu cảm thấy muốn gia hỏa kia thăng quan phát tài xuất đầu khẳng định chết lão bà.

 

Tạ tú tài hiển nhiên cũng thật không ngờ,

-"Vậy... vậy phải làm sao bây giờ?"

 

Tạ An Lan nói:

-"Trước đó vài ngày con bị bệnh một trận mới hiểu được đạo lý này. Phụ thân, nữ nhi chỉ có người là người thân duy nhất, nếu không có người tại bên cạnh, con thật không biết nên làm cái gì bây giờ."

 

Tạ tú tài thở dài, nhìn nữ nhi nói:

-"Lan nhi đã trưởng thành, năm đó nương của con cũng là người có bản lĩnh. Lan nhi muốn làm như thế nào?"

 

Tạ An Lan thấp giọng nói:

-"Con tính mở một cửa hàng, chính là trong tay không có ai có thể dùng."

 

Tạ tú tài suy tư một lát, cũng không nói cái gì kinh thương mất thân phận. Lại như thế nào cũng không trọng yếu bằng nửa đời sau của nữ nhi. Suy tư một lát, mới nói:

-"Nếu là người bình thường ngược lại dễ làm. Trong Tạ gia thôn chúng ta cũng có không ít, đều là thân thích cũng có thể tin được. Chính là con muốn chỉ sợ là..."

 

Tạ An Lan cười yếu ớt nói:

-"Nữ nhi chính là muốn hai tiểu nhị có thể tin được, còn có mấy cô nương khéo tay mà thôi. Bất quá... Tốt nhất đừng quá mức thân cận cùng nhà chúng ta, các nàng dù sao cũng là đi làm công, không thích hợp."

 

Tạ tú tài nghĩ nghĩ, nói:

-"Được, chuyện này phụ thân sẽ lo thay con. Trong thôn chúng ta có mấy nhà nghèo cũng ra năm nha đầu, chỉ cần từng tháng trả tiền công cho các nàng, các nàng tự nhiên sẽ nguyện ý."

 

Tạ An Lan tự nhiên cao hứng, cười nói:

-"Làm phiền phụ thân rồi. Phụ thân không cần gấp từ từ cũng được, con ở thêm vài ngày cũng không sao."

 

Tạ tú tài thở dài nói:

-"Làm tức phụ người ta, làm sao có thể luôn ở lại nhà mẹ đẻ? Vẫn nên sớm trở về mới tốt."

 

Tạ An Lan lơ đễnh, chỉ là cười nhẹ cũng không nói thêm cái gì.

 

Tạ gia thôn tuy rằng hẻo lánh nghèo khó, bất quá Tạ An Lan lại cảm thấy so với Lục gia thật sự tự tại hơn nhiều. Chỉ là, tính tình Tạ An Lan cũng không phải thích cơm rau dưa nhàn đạm qua ngày, tự nhiên cũng không có khả năng thật sự cả đời ở nơi này.

 

Mấy ngày nay Tạ tú tài giúp đỡ nàng tìm người ở trong thôn, Tạ An Lan mừng rỡ thanh nhàn liền mang theo Hỉ Nhi đi dạo khắp nơi.

 

Phía sau Tạ gia thôn là một vùng rừng núi, mỗi ngày Tạ An Lan đều đi lên núi hái một ít dược liệu, chỉ là thời điểm lên núi cũng không mang theo người, làm cho Hỉ Nhi lo lắng không thôi.

 

Tạ An Lan tỏ vẻ nàng từ nhỏ lớn lên ở trong thôn, lên núi cũng giống như đi quán ăn, căn bản sẽ không gặp chuyện không may, thế này Hỉ Nhi mới từ bỏ.

 

Mỗi lần Tạ An Lan lên núi nàng đi ở sau lưng trông mong mà nhìn, tiểu bộ dáng làm cho Tạ An Lan không khỏi bật cười.

 

Ở chỗ sâu trong rừng núi, tay chân Tạ An Lan thoăn thoắt bám víu lên vách núi, vươn tay đi hái một gốc xích chi. Dược liệu tới tay, môi Tạ An Lan gợi lên nụ cười hài lòng. Vận khí cũng thật không tệ, loại địa phương này thế nhưng cũng sẽ có dược liệu như vậy, nhánh xích chi này dược phẩm không tính vô cùng tốt nhưng lại cũng không kém, năm cũng không ngắn, ít nhất cũng có giá trị hai mươi lượng.

 

Bờ môi tươi cười chưa tan, ánh mắt Tạ An Lan đột nhiên ngưng tụ, tay kia nhanh chóng chụp về phía trước, một cái bóng đen hướng nàng chọc trời đánh tới. Tạ An Lan cúi đầu nhìn con rắn sặc sỡ rực rỡ không ngừng giãy dụa trong tay chính mình, nhíu mày,

-"Nguy hiểm thật, nếu là bị ngươi cắn một cái, chẳng phải là ta phải chết ở trong này à?"

 

Tạ An Lan vẫn là âm thầm hít vào một hơi, thân thể này quá kém, chính là ngắn ngủn vài ngày cũng không có khả năng làm cho nàng khôi phục đến tiêu chuẩn kiếp trước.

 

Mới vừa rồi nếu như phản ứng chậm một chút, chỉ sợ thật sự sẽ chết ở trong này. Đường đường Thanh Hồ, lần đầu tiên ngủ liền chết đi, lần thứ hai bị rắn cắn chết? Nếu là truyền ra ngoài, lần thứ ba khẳng định là nàng sẽ bị người cười chết!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 29/08/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts