Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 036

☆, Lại nói nhiều, ta châm chết hắn!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Tạ An Lan cầm khăn tay lau khóe mắt, giọng nói lãnh đạm:

-"Công công, đại ca, nhị ca, mời các vị trở về đi. Ta sẽ chăm sóc phu quân thật tốt."

 

Cho dù Lục lão gia giận dữ ra sao có thể đánh chết nhi tử của mình, cũng không thể tùy ý nói con dâu cái gì. Huống chi là dưới tình huống rõ ràng là chính mình đuối lý, đối mặt con dâu lạnh lùng liền càng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Đồng thời, cũng cảm thấy, tức phụ của thứ tử này thật sự cũng không phải không ra gì như vậy, nghe phu nhân nói nàng xuất thân từ gia đình nghèo, yếu đuối không có năng lực, nhưng dám ra mặt bảo hộ trượng phu thật sự còn có chỗ đáng khen.

 

Thở dài, Lục Văn nói:

-"Thôi, cố gắng chăm sóc Ly nhi thật tốt. Bốc thuốc, còn có không đủ bạc mua đồ bổ thì đi phòng thu chi lĩnh đi."

 

-"Vâng." Tạ An Lan thản nhiên nói.

 

Lục Văn lắc đầu, mang theo hai nhi tử rời đi. Ánh mắt Lục Huy dừng ở trên mặt Tạ An Lan, nhìn dáng dấp nàng biết vâng lời nhíu nhíu mày có chút suy tư. Lục Minh cũng nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một chút mờ ám, thấp giọng nói:

-"Đệ muội, chăm sóc Tứ đệ thật tốt đi... Có chuyện gì, có thể đến nói với nhị ca."

 

Tạ An Lan nâng mắt nhìn hắn, xác định chính mình từ trong mắt hắn thấy được ý khiêu khích. Hơi hơi lui về phía sau một bước, nhịn xuống dục vọng muốn tát một cái, nhàn nhạt nói:

-"Đa tạ nhị ca, đi thong thả..."

 

Lục Minh cười nhẹ, đi theo Lục Huy ra ngoài.

 

Nhìn mọi người đi khỏi, Tạ An Lan mới khẽ hừ một tiếng xoay người ngồi trở lại trên giường, trừng mắt nam nhân nằm trên giường bất tỉnh nhân sự nghiến răng nghiến lợi.

 

Lục Anh do dự, theo lý hắn nên đi bốc thuốc cho Tứ gia, nhưng vạn nhất hắn đi rồi dưới sự giận dữ thiếu phu nhân giết chết Tứ gia thì nên làm cái gì bây giờ?

 

Giống như phát hiện ánh mắt đề phòng của hắn, Tạ An Lan cười nhạo một tiếng tùy tay vò phương thuốc đại phu khai quăng xuống đất, nói:

-"Đi phòng thu chi lĩnh một trăm lượng bạc, sau đó mua..."

 

Giống như thuận miệng, điểm tên vài loại dược liệu. Lục Anh nhìn nhìn cục giấy kia, hỏi:

-"Thiếu phu nhân, thuốc của đại phu..."

 

Tạ An Lan nói:

-"Ngươi thích thì mua một ít trở về cũng không sao cả."

 

-"...."

 

Thiếu phu nhân, ngài vì cái gì lại dùng ngữ khí "Ngươi dám mua trở về ta liền giết chết ngươi" để nói không sao cả vậy.

 

Tạ An Lan cũng không để ý đến hắn, nâng tay lấy ra rổ kim may đặt ở cách đó không xa, từ bên trong lấy ra mấy cây kim thêu sáng chói lọi. Ghét bỏ mà nhìn nhìn kim trong tay, Tạ An Lan lại lấy ra một bình thuốc chọc kim vào bên trong lắt lắt. Sau đó ở dưới tình huống Lục Anh còn chưa có thể suy nghĩ cẩn thận nàng muốn làm gì đã sạch sẽ lưu loát đâm một kim vào huyệt vị trên người Lục Ly.

 

-"Thiếu phu nhân?!" Lục Anh kinh hãi hô.

 

Tạ An Lan tức giận mà trừng hắn, hỏi:

-"Tự nhiên gào to làm gì? Còn không đi bốc thuốc, không cần mệnh thiếu gia ngươi à?"

 

-"...."

 

Ta trở về còn có thể nhìn thấy mệnh Tứ gia hoàn hảo sao? Luôn mãi do dự, Lục Anh vẫn là thật cẩn thận nói:

-"Thiếu phu nhân, cho dù ngài cùng thiếu gia quan hệ ư... tóm lại thiếu gia là trượng phu của phu nhân."

 

Cho nên, trăm ngàn lần phu nhân không cần nhất thời luẩn quẩn trong lòng mà hạ độc thủ mà, thiếu gia mà chết ngài sẽ phải thủ tiết.

 

-"Ta, biết, được…."

 

Vẻ mặt Tạ An Lan không đẹp từ trong kẽ răng phun ra ba chữ. Nâng kim thêu trong tay lên hướng Lục Anh quơ quơ: lại nói nhiều, ta liền đâm chết hắn!

 

Lục Anh rụt cổ, nhặt lên phương thuốc bị Tạ An Lan ném qua một bên rồi đi ra ngoài. Đi ra rồi nghĩ nghĩ, vẫn là trước đi kêu Vân La cùng Mạch Đông tới hầu hạ, miễn cho phát sinh cái gì ngoài ý muốn mà không biết.

 

Tạ An Lan chống một tay xuống giường, tay còn lại nâng cằm ghé vào trên giường, trên cao nhìn xuống dung nhan thiếu niên đang ngủ say trước mắt. Giơ tay nhéo nhéo, ách, xúc cảm không sai, chỉ là sắc mặt có chút trắng. Bất quá dáng vẻ khéo léo an tĩnh ngoan ngoãn này, so với bình thường đáng yêu hơn nhiều.

 

-"Dáng vẻ thật là đẹp trai."

 

Tạ An Lan cảm thán nói, cảm thấy không đủ lại duỗi tay chà đạp một phen, thẳng đến khuôn mặt tuấn tú của Lục Ly đều đỏ rực lên mới cảm thấy mỹ mãn mà thu tay. Lúc nhìn thấy ngực hắn còn chưa kịp đổi bông băng lại bị ướt đẫm máu, nhíu mày nói:

-"Dùng đến biện pháp như vậy sao? Còn nhỏ tuổi liền tàn nhẫn độc ác như vậy, đối chính mình đều ngoan độc như vậy. Ngươi rốt cuộc là yêu quái đến từ chỗ nào? Hử?"

 

-"Thật sự cảm thấy ngươi là cái tai họa nha, nếu không trước..."

Ngón tay thon dài chậm rãi đụng đến cổ Lục Ly, một lát sau lại chậm rãi thu trở về, thở dài nói:

-"Bộ dạng đẹp trai như vậy, thật sự đúng khẩu vị của ta mà. Chỉ là tính cách này như thế nào liền làm người ghét như vậy đây, nếu ngươi ngoan ngoãn, tỷ tỷ nhất định sẽ thương ngươi nha."

 

Tạ An Lan ngồi dậy, vươn hai tay tùy ý chà xát khuôn mặt tuấn tú của hắn một phen, mới cảm thấy mỹ mãn mà vỗ vỗ tay nói:

-"Quên đi, xem ở dạng vẻ ngươi tuấn tú như vậy."

 

Cho nên nói, thời điểm không liên quan đến nhiệm vụ Thanh Hồ chính là một kẻ nhan khống bất trị. Mà dáng dấp thiếu niên Lục Ly lại trùng hợp rất hợp khẩu vị của nàng.

 

Thời điểm Lục Ly tỉnh lại trong phòng im ắng, mở to mắt đáy mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn. Nơi này dĩ nhiên là phòng chính Phương Thảo Viện? Từ sau ngày Tạ An Lan rơi xuống nước tỉnh lại, hắn đã không có đặt chân vào phòng này. Hắn cũng không cho rằng hiện tại Tạ An Lan sẽ hảo tâm để cho hắn trở về đây ở để dưỡng thương.

 

-"Tứ gia, rốt cục ngài đã tỉnh."

 

Lục Anh canh giữ ở cách đó không xa thấy hắn mở to mắt, lập tức đi lên, bộ dáng nhẹ nhàng thở ra.

 

Lục Ly nhíu mày, hỏi:

-"Ta như thế nào lại ở đây?"

 

Lục Anh nói:

-"Người nâng Tứ gia trở về không biết, trực tiếp đưa ngài đến đây."

 

Lục Ly gật đầu, liếc mắt nhìn Lục Anh, hỏi:

-"Ngươi thực khẩn trương? Đã xảy ra chuyện gì?"

 

Lục Anh lau mồ hôi, nói:

-"Tứ gia đã hôn mê hơn hai canh giờ, thuộc hạ lo lắng..."

 

Thật sự không thể nói, ta nghĩ là thiếu phu nhân đã hạ độc thủ, lo lắng Tứ gia ngài rốt cuộc sẽ không tỉnh lại đấy?

 

Hắn không nói, Lục Ly lại có thể hiểu được lo lắng của hắn, nói:

-"Ta nói rồi, không cần lo lắng."

 

Lục Anh đối với tin tưởng của chủ tử nhà mình không dám nói gì, chỉ đưa một phương thuốc cùng một bao thuốc đến trước mặt Lục Ly nói:

-"Phương thuốc này là đại phu khai, bao thuốc này là thiếu phu nhân bốc, Tứ gia ngài..."

 

Lục Ly híp mắt, nhìn chằm chằm thuốc trước mặt, hắn thật sự không hiểu biết y thuật, nhưng đối với dược liệu lại có chút hiểu biết. Nhìn thoáng qua thuốc bên trong, suy tư một lát nói:

-"Dùng của phu nhân."

 

-"Tứ gia, cân nhắc…." Lục Anh kinh hãi.

 

-"Lục Anh." Lục Ly nhàn nhạt nói.

 

Lục Anh vội vàng đáp:

-"Có thuộc hạ."

 

Lục Ly nói:

-"Nàng là người thông minh, phu thê một thể. Hại ta đối với nàng không có lợi."

 

Lục Anh nhìn nhìn Lục Ly, thấp giọng nói:

-"Thuộc hạ nghĩ, Tứ gia hẳn là không thích..."

 

Giống như chủ tử hắn vậy, tuyệt sẽ không thích bên cạnh có người chính mình khó có thể khống chế. Đặc biệt vị này lại là thê tử hắn, tính nguy hiểm sẽ nâng cao một bước.

 

Lục Ly nhàn nhạt nói:

-"Ngẫu nhiên, cũng có thể ngoại lệ. Chỉ cần, nàng không có gây trở ngại đến ta. Nàng hiện tại đi nơi nào?"

 

Lục Anh nói:

-"Thiếu phu nhân đi dùng bữa tối. Tứ gia, ngài có muốn trở lại thư phòng hay không?"

 

Trầm mặc trong chốc lát, Lục Ly mới nói:

-"Không cần, ở đó lâu sẽ khiến cho người ta biết..."

 

-"....."

 

Tứ gia, ta biết thiếu phu nhân quốc sắc thiên hương, nhưng ngài thật sự không nên lấy mạng nhỏ chính mình đi đánh cược. Liền buổi chiều thiếu phu nhân ra tay tàn nhẫn với cây châm kia, nếu đánh nhau thật ngài hoàn toàn không đủ nhét kẽ răng của nàng.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 27/09/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts