Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 046

☆, Công bằng?

Edit + Beta: Đào Mai

 

Tạ An Lan tự nhiên cũng thấy được đám người đi theo phía sau Lục Anh, có chút kinh ngạc mà nhìn lướt qua liền không có lại nhìn, chỉ là hỏi:

-“Tiễn khách nhân ra ngoài à?

 

Lục Anh gật đầu đáp dạ. Tạ An Lan gật gật đầu nói:

-“Đa tạ ba vị tới thăm phu quân, nếu có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn mong thứ lỗi. Ta không thể bồi tiếp.

 

Triệu Hoán gật đầu lại cười nói:

-“Tẩu phu nhân nói quá lời.

 

Tạ An Lan nghiêng người lui qua một bên mời khách nhân đi trước, ba người từng người đa tạ rồi đi theo Lục Anh ra ngoài.

 

Ra khỏi Phương Thảo Viện, Lâm Thanh Thư mới có chút kinh ngạc hỏi:

-“Vị kia là... phu nhân Lục huynh à?

 

Lục Anh nhìn hắn một cái, gật đầu nói:

-“Đúng là thiếu phu nhân.

 

Triệu Hoán hơi hơi nhíu mày, cảm thấy Lâm Thanh Thư hỏi có chút thất lễ, nhưng cũng không thể nói rõ chỉ phải giúp đỡ bổ sung hai câu, cười nói:

-“Tẩu phu nhân cùng Lục huynh quả thật là trai tài gái sắc quần anh tụ hội, Lục huynh thật sự có phúc.

 

Lục Anh yên lặng mà nhìn hắn một cái không nói gì, tự tại thầm nghĩ trong lòng: ‘Ngươi nói là nhìn thấy thời điểm thiếu phu nhân đi tường thân thủ sạch sẽ lưu loát kia còn có thể nói được những lời này, mới tính là thật tâm'.

 

Bị Lục Anh khách khách khí khí tống xuất môn, thẳng đến ba người đứng ở đại môn Lục gia cũng có chút không phục hồi tinh thần lại.

 

Thê tử Lục Ly bọn họ từ trước tuy rằng không như thế nào nghe Lục Ly nhắc tới qua, thế nhưng Lục gia dù sao cũng là nhà giàu trong thành Tuyền Châu, bình thường vẫn sẽ có một chút tin đồn. Nghe đồn đều nói thê tử Lục Ly xuất thân hương dã, tướng mạo thường thường, tính cách cũng yếu đuối vô năng, không ra gì, cơ hồ ở trong đám nữ quyến trong thành Tuyền Châu cũng không từng có thanh danh tốt gì? Thế nhưng hôm nay vừa thấy, ít nhất câu tướng mạo thường thường kia là tuyệt đối không dùng được. Nếu như nàng đều tính tướng mạo thường thường, trong thành Tuyền Châu này vốn không có nữ tử dáng dấp xinh đẹp. Giơ tay nhấc chân tiến thối có độ, còn có, khí phái toàn thân kia, thấy thế nào cũng không giống như là xuất thân hương dã, dáng dấp tính cách yếu đuối.

 

Bất quá bọn họ đều là người đọc sách, tự nhiên sẽ không ở bên ngoài đàm luận thê tử người khác, trong lòng có nghi hoặc cũng chỉ là ở trong lòng ngẫm lại thôi.

 

Nhưng thật ra Ngôn Hi nói một câu,

-“Đồn đãi cũng không thể tin được.

 

Nhớ tới thân phận cùng tình cảnh Lục Ly, Triệu Hoán nghĩ nghĩ cũng cảm thấy về tình cảm có thể hiểu được. Liếc mắt nhìn Ngôn Hi nói:

-“Hôm nay một chuyến này thật ra kiếm lời. Hiện giờ bức tranh này như thế nào cũng có giá trị năm ba trăm lượng đi?

 

Ngôn Hi trừng mắt liếc nhìn hắn, cười lạnh nói:

-“Tục khí, tranh này bản công tử muốn lưu trữ.

 

Triệu Hoán ngạc nhiên, hỏi:

-“Chẳng lẽ huynh thật sự tính coi như đồ gia truyền à?

 

Lục Ly còn trẻ mà, về sau cho dù hắn một năm chỉ vẽ hai ba bức, tương lai hắn cũng sẽ vẽ không ít. Ngôn gia tuy rằng không coi là đại phú đại quý, một bộ tranh vẽ làm đồ gia truyền thật sự vẫn có thể tìm được.

 

Ngôn Hi hừ nhẹ, nói:

-“Bản công tử cảm thấy, bức tranh này về sau sẽ càng đáng giá.

 

Triệu Hoán nhếch mày,

-“Huynh thật sự tin tưởng hắn!.

 

Cái đáng giá ở đây tự nhiên không phải chỉ giá trị của chính bức tranh, chỉ cần Lục Ly còn sống, tranh hắn vẽ đáng giá như thế nào cũng không bằng những bộ tranh giá trị ngàn vàng truyền lại đời sau. Thế nhưng nếu kèm theo giá trị phụ khác...

 

Ngôn Hi liếc nhìn hắn, chính mình cuốn tranh lại bỏ đi.

 

Triệu Hoán cười, quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Thanh Thư bên cạnh, có chút kỳ quái, hỏi:

-“Sùng Văn, huynh hôm nay thân thể không khoẻ sao?

 

Lâm Thanh Thư nỗ lực cười nói:

-“Là có chút không khoẻ, không có sao, đa tạ Tử Minh huynh quan tâm.

 

Triệu Hoán cười nói:

-“Không có việc gì là tốt rồi!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Trong thư phòng trống rỗng, Lục Ly ngồi ngay ngắn ở sau án thư cầm bút viết. Vẻ mặt lại không thấy nửa điểm phong thái tao nhã nào khi đối mặt khách nhân, ngược lại là càng thêm lạnh lẽo đầy sát khí.

 

Giấy Tuyên Thành màu trắng trải ra trước mặt, Lục Ly hạ bút như gió, dưới ngòi bút chữ viết lại mang theo một loại nhuệ khí cùng mũi nhọn hoàn toàn bất đồng với bên ngoài của bản thân hắn.

 

-“Oa…, kinh thư hay như vậy đều có thể để cho ngươi viết đến đằng đằng sát khí, tính ra cũng là một nhân tài.

 

Âm thanh mang theo ý cười vang lên ở trong thư phòng, dưới ngòi bút Lục Ly hung hăng mà viết ra một nét, nét chữ cứng cáp giống như một thanh đao nhiễm huyết. Cúi đầu nhìn lại, ngón tay đang viết là Bàn Nhược tâm kinh phật môn, chỉ là tâm kinh này ở dưới ngòi bút của hắn lại tràn ngập một luồng sát khí làm sao có nửa phần từ bi của phật gia?

 

Lại ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tạ An Lan đứng ở bên cạnh bàn cách đó không xa, cười như không cười nhìn hắn.

 

Lúc này tâm tình Lục Ly cũng không tốt, lạnh lùng nói:

-“Ngươi tới làm gì?

 

Tạ An Lan lại hiển nhiên không có cùng hắn cảm động lây ý tứ, ngược lại là có chút “Nhìn thấy ngươi không vui, ta liền vui vẻ” khoái trá. Tươi cười như hoa nở, nói:

-“Nhàn rỗi không có việc gì làm, tới tìm quyển sách về xem.

 

Lục Ly nhìn lướt qua giá sách cách đó không xa, nói:

-“Tự mình tìm đi.

 

Tạ An Lan nhún vai, xoay người đi đến trước giá sách. Vừa đưa tay tìm kiếm sách mà mình cảm thấy hứng thú, vừa không chút để ý hỏi:

-“Vừa mới ba người kia người nào có cừu oán với ngươi?

 

Lục Ly ngẩn ra, híp mắt nhìn về phía nữ tử đưa lưng về phía mình hãy còn đang tìm kiếm sách trên giá sách.

 

Tạ An Lan cũng không quay đầu lại, lại nói:

-“Tên tiểu tử vẻ mặt ngạo khí giống như con gà trống hẳn là sẽ không, ngươi còn tặng hắn một bức tranh mà. Cái tên cười cười nham hiểm thật ra mới có thể, bất quá ta xem thần sắc khí độ của hắn thật ra hoàn hảo, đương nhiên cũng không bài trừ hắn mặt người dạ thú. Bất quá lấy tính tình của hắn, cùng với tính cách của ngươi trước kia, các ngươi hẳn là sẽ không thâm giao mới đúng, tự nhiên cũng không nói tới như thế nào có cừu oán với ngươi. Là tên thư sinh cổ hủ mặc bố y chứ?

 

-“Ngươi...” Lục Ly nhìn chằm chằm nàng.

 

Tạ An Lan xoay người ngoái đầu nhìn lại thản nhiên cười nói:

-“Rất khó đoán sao? Tứ thiếu gia, ô... Lục Tứ gia, ngươi đều đã tiết lộ thân phận của mình, sao chúng ta không công bằng đi? Từ khi đi vào thân thể này về sau, ta đã lâu không dùng tới đầu óc rồi đấy!.

 

-“Ngươi quả nhiên thực thông minh.” Lục Ly thản nhiên nói.

 

Hắn chỉ nói hai chữ Lục Ly, thế nhưng nàng thật sự có thể đoán được lai lịch chân chính của mình. Ít nhất, sức tưởng tượng cùng năng lực nhận xét của nữ nhân này rất kinh người, năng lực phán đoán cũng thập phần không tệ. Nữ nhân tầm thường, cho dù là một nữ quỷ cũng không tất sẽ nghĩ đến chuyện tình ly kỳ như thế. Đương nhiên, nói về Lục Ly, hắn cũng không đã làm quỷ, hắn cũng không tất biết quỷ rốt cuộc tồn tại như thế nào?

 

Tạ An Lan đã biết người, nhanh nhẹn ôm mấy quyển sách trở lại bên cạnh bàn, có chút tò mò hỏi:

-“Ta có thể hỏi một chút hay không, ngươi bao nhiêu tuổi?

 

Lục Ly không đáp, Tạ An Lan trong nháy mắt nói:

-“Cái này rất trọng yếu, tuy rằng ta không quá thích trâu già gặm cỏ non, thế nhưng nói thật, ta cũng không nghĩ bị người non nớt qua loa ăn.

 

Lục Ly sắc mặt liền đen, hơn nữa ngày mới cắn răng nói:

-“Ngươi suy nghĩ quá nhiều.

 

Tạ An Lan nói:

-“Chẳng lẽ ngươi kỳ thật đã gần bảy tám mươi tuổi à? Không quan hệ, cho dù là như vậy ta nhất định sẽ thật sự tôn kính ngươi, Lục lão... Tiên sinh.

 

Lục Ly lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, rồi mới nói:

-“Hai mươi chín.

 

-“Oa… ách!.

Tạ An Lan tán thưởng,

-“Tráng niên sớm thệ, khó trách trở nên độc địa như vậy. Ô…. Ô…., ôi người ta mới hai mươi lăm, so với ngươi nhỏ hơn, ngươi phải nhường ta đấy!.

 

(Chú thích: thệ là chết)

 

Lục Ly giống như có chút ghét bỏ mà nhìn nàng, hỏi:

-“Hai mươi lăm?”

 

-“Ừ.” Tạ An Lan chớp chớp mắt làm dáng vẻ đáng yêu.

 

Lục Ly cười lạnh nói:

-“Ta cho rằng ngươi mới mười lăm.

 

Tạ An Lan mỉm cười,

-“Cám ơn khích lệ, ta sẽ cố gắng.

 

Đối với một nữ nhân ca ngợi tốt nhất là nói nàng luôn mãi thanh xuân, thiếu niên Lục Ly.....quả nhiên rất thâm.

 

Lục Ly: “…..”

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 07/10/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts