Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 049

☆, Linh tuệ đại sư!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chùa Linh Nham ngay tại trên sườn núi không đến mười dặm ngoài thành Tuyền Châu, không coi là lớn, cũng là chùa xem như hương khói cường thịnh ở Linh Châu. Mọi người ở vùng Tuyền Châu hết lòng tin theo đạo gia, người Lục gia là từ Kinh Thành trở về, phu nhân đương gia Lục gia cùng ba vị thiếu phu nhân đều là tiểu thư quan gia ở Kinh Thành, nhưng thật ra cũng thờ phụng Phật giáo một chút.

 

Về phần nam nhân Lục gia, ngược lại cũng không thèm để ý những chuyện này, nếu như có thể khiến cho con đường làm quan của bọn họ trôi chảy, một bước lên mây, cho dù là Diêm La Vương bọn họ cũng nguyện ý đi cúi đầu bái lạy.

 

Về phần Tạ An Lan, càng không thèm để ý. Xe ngựa lắc lắc lư lư đi gần một canh giờ mới đến cổng chùa Linh Nham. Sau khi xuống xe lại phải đi bộ một đường lên trên, qua Thiên Vương điện có tăng lữ của chùa ở bên ngoài Đại Hùng bảo điện nghênh đón. Thỉnh Lục phu nhân đi vào thắp hương.

 

Tạ An Lan nhìn xem sắc mặt Lục Ly có chút trắng bệch, ung dung thản nhiên mà đỡ hắn, ở trước mặt Lục phu nhân thấp giọng nói:

-“Mẫu thân, phu quân có chút không thoải mái, trước tiên ta dìu phu quân qua một bên nghỉ một lát.

 

Lục phu nhân có chút không vui, bất quá bà cũng biết không thể cưỡng cầu. Nếu như Lục Ly ở trong chùa lại ngất xỉu nữa, vậy hết thảy sắp xếp hôm nay đều sẽ uổng phí. Đến lúc đó mới thật sự là nhảy vào trong sông đều rửa không sạch.

 

Tiến đến nghênh đón các nàng là vị đại sư râu dài bạc trắng thoạt nhìn mặt mũi hiền lành cũng nhìn ra sắc mặt Lục Ly không tốt, cười nói:

-“Vị thí chủ này khí sắc không tốt, không ngại trước tới phòng khách nghỉ tạm một lát. Bần tăng cũng lược thông y thuật, nếu như không chê cũng có thể bắt mạch thay thí chủ.

 

Lục Văn cười nói:

-“Có thể được đại sư diệu thủ hồi xuân, là may mắn của khuyển nhi. Ly nhi, nếu thân thể không khoẻ, liền đi nghỉ trước đi.

 

Lục Ly gật đầu đáp ứng, vị đại sư kia mới gọi một tiểu sa di đến dẫn hai người đi phòng khách bên trái Đại Hùng bảo điện.

 

Vào phòng khách, tiểu sa di lại rót trà cho hai người rồi mới rời đi. Trong chùa cũng không có nước trà ngon, bất quá là người trong chùa ở trên hậu sơn chùa trồng trà mà thôi, cũng may là cũng không có người soi mói cái này.

 

Tạ An Lan nhìn tiểu sa di mới bảy tám tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm rất đáng yêu, còn đưa cho hắn mấy viên kẹo hoa hồng mang theo từ Lục phủ. Không có tiểu hài tử nào không thích ăn kẹo, tiểu sa di bị Tạ An Lan ghẹo đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cuối cùng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đỏ mới nhận lấy còn không ngừng nói đa tạ nữ thí chủ, chọc đến Tạ An Lan vui vẻ.

 

Đợi cho tiểu sa di đi ra ngoài, Lục Anh cùng Vân La canh giữ ở cửa, Tạ An Lan mới ngồi xuống đưa một ly trà trên bàn cho hắn, nhìn vẻ mặt hắn hỏi:

-“Ngươi không sao chứ?

 

Lục Ly lắc đầu, nói:

-“Không sao.

 

Tạ An Lan lắc đầu, nói:

-“Ngươi hiện tại mới mười tám tuổi, sốt ruột đến như vậy sao? Cũng chính là phụ thân ngươi còn chưa đủ ác, nếu là ta.....cho dù ngươi chơi khổ nhục kế? Lần đầu tiên liền trực tiếp tính toán chân ngươi.

 

Lục Ly nhướng mắt nhìn nàng, cười lạnh nói:

-“Ngươi cho là hắn không có đánh gãy chân của ta, là vì hắn nhân từ nương tay à?

 

Tạ An Lan nhíu mày, là không phải cùng nàng có cái quan hệ gì? Nàng chỉ là cảm thấy nam nhân Lục gia không đủ sảng khoái thôi. Dù sao đều phải xuống tay, cũng không rõ ràng lưu loát một chút, lưu lại hậu hoạn tương lai gặp xui xẻo cũng là đáng đời.

 

Lục Ly thản nhiên nói:

-“Ta xác thực không cần phải gấp, thế nhưng, vì cái gì ta phải lãng phí thời gian trên người bọn họ?

 

Tạ An Lan nhẹ tắc lưỡi, nhíu mày nói:

-“Ngươi như hiện tại rất thoải mái sao? Hay là nói, ngươi không đau?

 

Trong lúc nói chuyện, Tạ An Lan đã dựa vào bên cạnh Lục Ly, vươn một cây ngón tay không lưu tình chút nào mà chọt một cái trên lưng hắn. Tuy rằng vết thương trên lưng đã toàn bộ kết vảy sắp sửa lành, thế nhưng thời gian dù sao còn ngắn, bị chọt một cái Lục Ly vẫn là nhịn không được thân mình cứng đờ, cắn răng không lên tiếng, Tạ An Lan lại có thể cảm giác được trong nháy mắt bắp thịt hắn kéo căng.

 

Thu hồi tay, Tạ An Lan nhẹ nhàng vỗ vỗ nói:

-“Ta còn nghĩ rằng ngươi không biết đau đấy! Vốn chính là một thư sinh yếu đuối không chịu nổi gió mưa, đừng nói đùa người khác có chết hay không, chính ngươi trước tiên sẽ đùa chết chính mình.

 

Lục Ly hơi hơi nhíu mày, đánh giá Tạ An Lan nói:

-“Phu nhân là đang quan tâm ta?

 

Tạ An Lan hướng hắn lộ ra nụ cười dối trá, nói:

-“Đúng vậy, không phải ta sợ nhất là không cẩn thận liền trở thành quả phụ hay sao?

 

Lục Ly cười nhạt, nói:

-“Phu nhân không cần phải lo lắng, nhất thời nửa khắc, ta còn không chết được.

 

Tạ An Lan nhún nhún vai nói:

-“Được rồi, tùy ngươi thôi.

 

Ở trong phòng khách nghỉ ngơi ước chừng nửa canh giờ, Lục Ly ngược lại khôi phục tinh thần một chút.

 

Bên ngoài Vân La tiến vào bẩm báo, phương trượng chùa Linh Nham Linh Tuệ đại sư cầu kiến. Lục Ly gật đầu cho thỉnh người vào, một lát sau vị đại sư mới vừa rồi ở bên ngoài Đại Hùng bảo điện đi vào.

 

-“Linh Tuệ đại sư.

 

Linh Tuệ đại sư mỉm cười, chắp tay nói:

-“Hai vị thí chủ hữu lễ, không biết Lục thí chủ có khỏe được chút nào không?

 

Lục Ly gật đầu nói:

-“Làm phiền đại sư quan tâm, vãn sinh đã không còn đáng ngại.

 

Linh Tuệ đại sư nói:

-“Nếu thí chủ không ngại, có thể cho bần tăng xem mạch một phen?

 

Lục Ly tự nhiên sẽ không cự tuyệt, chỉ là đưa tay ra nói:

-“Làm phiền đại sư, thỉnh.

 

Linh Tuệ đại sư cũng không dùng gối kê tay, trực tiếp đưa tay đè lên cổ tay Lục Ly bắt mạch. Sau một lúc lâu mới thở dài nói:

-“Khí huyết của Lục thí chủ hơi có chút hao tổn, nhưng cũng không có trở ngại. Bất quá, tuy rằng không có thương cân động cốt, thế nhưng.....thương thế không nhẹ, cần phải cẩn thận điều trị mới được. Bây giờ Lục thí chủ tuổi còn trẻ, cũng không cảm thấy ra sao. Nếu như lưu lại mầm bệnh, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.

 

Nói xong lời này, Linh Tuệ đại sư tạm dừng một lát… do dự mới nói thêm,

-“Suy tư quá nhiều sẽ hao tổn tinh thần, mong rằng Lục thí chủ phải bảo trọng mới được.

 

Tạ An Lan đứng ở một bên nhịn xuống ý cười trong lòng. Nàng cảm thấy lời của vị đại sư này còn kém không chỉ nói muốn Lục Ly không có việc gì ít suy nghĩ đấu đá với nhau đi. Có thể thấy được, vị đại sư này thật sự có vài phần bản lãnh.

 

Lục Ly cảnh cáo mà lườm Tạ An Lan một cái, cung kính nói với Linh Tuệ đại sư:

-“Đa tạ đại sư đề điểm, vãn bối ghi nhớ trong tâm.

 

Linh Tuệ đại sư mỉm cười lắc đầu, ánh mắt già nua nhìn về phía Lục Ly lại tràn ngập một loại khoan hậu bao dung. Chỉ là đề bút viết ra một phương thuốc đưa cho Tạ An Lan ở bên cạnh nói:

-“Thiếu phu nhân có thể dùng phương thuốc này cho Lục thí chủ điều dưỡng. Năm ba tháng sau là sẽ không sao.

 

Tạ An Lan tiếp ở trong tay nhìn lướt qua, gật đầu nói:

-“Đa tạ đại sư.

 

Không thể không nói, Linh Tuệ đại sư khai phương thuốc này cực kỳ cao minh. Tuy rằng bởi vì công tác của Tạ An Lan cũng có tiếp xúc qua Đông y, thế nhưng nói đến cùng để các nàng học qua tất nhiên là chữa thương, giảm đau, thậm chí phẫu thuật ngoại khoa các loại. Ứng phó một chút cảm mạo ho khan không thành vấn đề, thế nhưng như chữa bệnh hoặc là điều dưỡng thân thể linh tinh, chỉ sợ trình độ của Tạ An Lan so với đại phu tầm thường cũng không giỏi hơn bao nhiêu. Dù sao những cái đó các nàng chưa bao giờ cần, có hứng thú còn có thể nghiên cứu một phen, ngay cả hứng thú đều không có tự nhiên cũng chỉ có thể thành tầm thường. Bất quá may mắn, tuy rằng chính mình không thể kê đơn thuốc, thế nhưng Tạ An Lan vẫn là nhìn ra được thuốc là có công dụng gì.

 

Linh Tuệ đại sư cũng không thèm để ý, đứng dậy nói:

-“Các vị thí chủ khác của Lục gia lúc này còn tại trong điện nghe sư đệ giảng kinh. Nếu như hai vị không mệt cũng có thể đi dạo một chút ở trong chùa, giờ Thân hai khắc tự mình đi trai đường dùng bữa.

 

-“Đa tạ đại sư đề điểm.

 

Tạ An Lan gật đầu đáp, tự mình đưa đại sư ra ngoài, sau đó mới nhớ tới ở thời đại này đại đa số người vẫn là một ngày chỉ ăn hai bữa, một ngày ba bữa tuy rằng cũng có nhưng chỉ lưu hành tại nhà giàu có và đông đúc. Dân chúng tầm thường vẫn như cũ tuân theo truyền thống cổ xưa làm việc và nghỉ ngơi, mà ở nơi chùa chiền như thế này càng là sẽ không ăn khi qua bữa trưa. Một bữa vào buổi chiều giờ Thân hai khắc như vậy chỉ sợ là vì nhân nhượng các nàng những người trần tục mới có.

 

Nói cách khác..... bảy giờ sáng ăn xong xuất môn, phải đến bốn giờ buổi chiều các nàng mới có cơm ăn!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 11/10/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts