Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 051

☆, Vẫn là ta thương ngươi đi!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Lục Minh bị sắc dục làm mất lý trí hiển nhiên không có nghe được trong giọng nói của Tạ An Lan ẩn chứa lãnh ý, ngược lại là đắc ý nở nụ cười, nói:

-“Ha ha, nhị ca đương nhiên sẽ không hối hận. Đệ muội, đáng tiếc muội một tiểu mỹ nhân quốc sắc thiên hương như vậy, tiện nghi cho lão Tứ cái đồ vô dụng kia. Đừng sợ, về sau nhị ca sẽ rất thương muội.

 

Tạ An Lan hơi hơi nheo mắt, từ từ nói:

-“A? Vậy đa tạ nhị ca.

 

-“Ha ha, tới, cây trâm này muội trước cầm lấy đùa chơi. Thích cái gì trở lại nói với nhị ca, nhị ca sẽ mua cho...

 

Nói còn chưa nói xong, chỉ nghe tiếng Tạ An Lan càng phát ra lạnh băng,

-“Thương ta? Hay là để cho ta tới thương ngươi đi!

 

Vừa dứt lời, Lục Minh bỗng dưng mở to hai mắt. Một tiếng kêu rên đau đớn từ trong yết hầu hắn phát ra. Cũng không nghĩ tới một bàn tay hơi lạnh chế trụ cổ hắn, hung bạo dụi tắt tiếng kêu kia ở tại trong cổ họng. Chỉ nghe Tạ An Lan chậm rãi đến gần hắn, ôn nhu cười nói:

-“Nhị ca, có đau hay không?

 

Lục Minh hoảng sợ mở to hai mắt, lại chỉ có thể nhìn thấy Tạ An Lan nhích lại gần bả vai cùng cái ót chính mình. Còn chưa kịp nghĩ nhiều, liền bị người dùng lực đẩy đi. Chỗ bằng phẳng mà vốn không tính rộng rãi, mới vừa rồi Tạ An Lan lại cố ý đi ra bên ngoài vài bước, lúc này dùng sức đẩy một cái mặc dù sức lực thân thể này so ra còn kém nàng đã từng có, cũng đủ đẩy Lục Minh xuống dưới.

 

Lục Minh từ trên sườn dốc cấm đầu ngã xuống, khoảng khắc sau đó cũng không có dừng lại mà từ triền núi lăn xuống.

 

Tạ An Lan chọn một vị trí thập phần không tệ, dọc theo đường lăn xuống thế nhưng cũng không có gặp một trở ngại gì. Về phần có hay không có bị tảng đá hoặc là chạc cây gì không nổi bật nhô ra trúng phải cái chỗ nào đó không thể nói, vốn không có ai biết.

 

Vân La bị kinh biến thình lình xảy ra sợ tới mức nghẹn họng nhìn trân trối. Một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại có chút lo lắng hỏi:

-“Thiếu... Thiếu phu nhân, sẽ không, sẽ không tai nạn chết người chứ?

 

Tạ An Lan thản nhiên nói:

-“Yên tâm đi, cái dốc ấy thoai thoải lăn xuống sẽ không lấy mạng của hắn, nhiều nhất chính là hôn mê một thời nửa khắc mà thôi.

 

Vân La vỗ vỗ ngực gật gật đầu nói:

-“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

 

Nhị thiếu gia là tên hỗn đản chết không đáng tiếc, thế nhưng nếu thật sự chết ở nơi này, các nàng đến qua hậu sơn chính là thoát không khỏi hiềm nghi.

 

Tạ An Lan sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân La nói:

-“Bé ngoan, về sau đừng lỗ mãng vọt tới trước, bảo vệ tốt cái đầu nhỏ của ngươi thì tốt rồi.

 

Vân La bị thiếu phu nhân sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn ha ha ngây ngô cười, thiếu phu nhân thật ôn nhu mà. Hoàn toàn đã quên ngay tại một khoảng khắc trước, thiếu phu nhân ôn nhu…..chỉ trong giây lát đã ném một đại nam nhân cao hơn nàng một cái đầu xuống triền núi.

 

Tạ An Lan nhìn xem chung quanh, nhíu nhíu mày nói:

-“Thôi, bị người quấy nhiễu ngồi ở nơi này cũng không có ý nghĩa. Đi, thiếu phu nhân mang ngươi lên núi đi đùa chơi.

 

Vân La kinh ngạc mà chỉ chỉ hậu sơn, hỏi:

-“Thiếu phu nhân, còn muốn đi lên sao? Trên núi không có đường mà.

 

Tạ An Lan cười nói:

-“Núi này không cao cũng không tính dốc đứng, rất dễ dàng đi. Có đi hay không?

 

-“Đi!” Vân La nói.

 

Chủ tớ hai người vừa nói vừa cười, một trước một sau đi lên núi. Đợi cho tiếng của các nàng biến mất ở trong rừng núi, ở chỗ rẽ cách đó không xa mới có một người từ đó đi ra, nhìn phương hướng Tạ An Lan hai người đi có chút suy tư. Nam tử dung mạo tao nhã tuấn nhã, mặc một thân y phục màu xanh nhạt thêu hoa văn đám mây, bên hông đeo một khối ngọc ôn nhuận. Trong tay thưởng thức một cây quạt giấy, cả người ôn nhuận giống như khối ngọc bên hông hắn. Chỉ có ánh mắt ngẫu nhiên thoáng hiện ánh sao làm cho người ta biết hắn tuyệt đối không phải phàm nhân.

 

Nam tử mày kiếm hơi nhíu, liếc qua rừng cây cây bạch quả đã không có một bóng người, ánh mắt dừng ở chỗ Lục Minh ngã nhào rơi xuống một chút, lại không thèm để ý dời đi.

 

-“Tứ thiếu phu nhân Lục gia, thật thú vị.” Nam tử nhẹ giọng nỉ non nói.

 

Vốn chỉ là muốn tìm một chỗ an tĩnh đợi trong chốc lát, lại không nghĩ tới nửa đường bị người quấy rầy. Sau đó Lục Minh đến càng làm cho hắn không vui, nghĩ đến chính mình đụng phải tiết mục nhàm chán huynh trưởng cùng em dâu yêu đương vụng trộm. Lại không nghĩ tới, bất quá trong nháy mắt tiết mục liền triệt để đảo ngược, liền ngay cả thời điểm hắn nhận thấy được tiếng của nàng kia không đúng mà nhìn tới, cũng chỉ nhìn thấy một màn Lục Minh ngã nhào xuống.

 

Liếc nhìn về phía rừng núi một cái, nam tử cười nhẹ, nói:

-“Cũng được, đi ra một chuyến cuối cùng là gặp được một chút chuyện thú vị.

 

Cũng được, nam tử xếp cây quạt trong tay lại, nhẹ nhàng mà xoay người xuống núi. [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Lục Ly ngồi ở trong thiện phòng đọc sách. Lục Anh canh giữ ở cửa thỉnh thoảng phân thần liếc nhìn chủ tử của mình một cái, trong lòng âm thầm nói: “Chủ tử giống như không đọc sách...”

 

Tuy rằng đang cầm sách trong tay, thế nhưng ánh mắt kia không biết đã sớm bay tới chỗ nào rồi. Lục Anh hắn tuy rằng không biết mấy chữ, thế nhưng khác biệt giữa nghiêm túc đọc sách cùng xuất thần vẫn là nhìn ra được.

 

-“Khụ khụ, tứ gia.

Lục Anh vẫn là nhịn không được mở miệng nói:

-“Thời gian không sai biệt lắm, có phải nên đi tìm thiếu phu nhân trở về đi trai đường dùng bữa hay không?

 

Nghĩ tìm thiếu phu nhân đùa chơi đi thôi, ngồi ở chỗ này mất hồn mất vía làm được cái gì đây?

 

Lục Ly nhếch mắt, thản nhiên nhìn hắn. Lục Anh lập tức liền cảm thấy đỉnh đầu chợt lạnh, ngượng ngùng cúi đầu không dám lại mở miệng.

 

Một hồi lâu, mới nghe được Lục Ly hỏi:

-“Nàng đi đâu vậy?

 

Lục Anh lắc đầu nói:

-“Không biết, thuộc hạ mơ hồ nghe thiếu phu nhân nói đi nhìn xem khắp nơi. Chùa Linh Nham cũng không có gì hay để xem, ước chừng là đi hậu viên ngắm hoa thôi?

 

Ngắm hoa? Nữ nhân kia sẽ đi ngắm hoa sao? Nàng chỉ biết mạnh tay bẻ hoa đi. Lục Ly ở trong lòng cười lạnh.

 

-“Tứ đệ, ở đây sao?

 

Ngoài cửa, truyền đến tiếng Lục Huyên. Lục Ly nhíu mày, đáy mắt chợt hiện lên một tia không vui.

 

Lục Anh ở tại cửa cung kính xoay người đáp:

-“Đại thiếu gia, tam thiếu gia, đại thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân, tam thiếu phu nhân, nhị tiểu thư, tứ thiếu gia ở trong phòng nghỉ ngơi.

 

Lục Ly buông sách, lạnh nhạt nói:

-“Lục Anh, thỉnh đại ca vào.

 

Lục Huy mang người xuất hiện ở tại cửa, cười nói:

-“Tứ đệ lại đang cố gắng?

 

Lục Ly liếc qua sách trên bàn, nói:

-“Rảnh rỗi không việc gì, xem vài tờ kinh Phật thôi.

 

Lục Huyên nhìn thoáng qua trong phòng, nhíu mày nói:

-“Như thế nào Tứ đệ muội không ở đây?

 

Lục Ly không đáp, chỉ là hỏi:

-“Đại ca, Tam ca có việc gì sao?

 

Đại thiếu phu nhân cười nói:

-“Không có chuyện gì, mẫu thân phụ thân hơi mệt một chút về thiền phòng nghỉ ngơi trước, chúng ta nghĩ Tứ đệ muội ở một mình cũng là không thú vị, liền tới đây nhìn một cái. Đúng lúc phu quân cùng Tam đệ cũng muốn tới thăm Tứ đệ, mọi người liền cùng đi.

 

Lục Ly khẽ gật đầu, xem như tiếp nhận lời đại thiếu phu nhân giải thích, nói:

-“Nàng đi ra ngoài một chút, còn chưa có trở lại.

 

-“Thế nhưng, chúng ta mới vừa rồi ở hậu viện cũng không có nhìn thấy tứ tẩu mà? Vừa mới cùng nhau đi tới cũng không có nhìn thấy.

 

Vẫn không lên tiếng Lục Kiều đột nhiên mở miệng nói. Lục Kiều vừa bị từ trong từ đường đi ra, tính tình thật ra đã thu liễm một chút. Bất quá thời điểm nhắc tới Tạ An Lan ngữ khí cũng là càng thêm sắc bén, tùy tiện một người cũng có thể từ đó nghe ra tràn đầy ác ý.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 14/10/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts