Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 053

☆, Có cừu gì, có oán gì?

Edit + Beta: Đào Mai

 

Mọi người quay đầu, liền nhìn thấy Tạ An Lan mang theo Vân La, trong tay còn xách theo một cái rổ thô vụng về rõ ràng chỉ dùng các cành cây bện lại từ trên sườn núi đi xuống.

 

Vân La đang cầm một cái bao nhỏ dùng khăn tay bọc kỹ lại, một tay còn cầm một bó hoa dại to nhiều màu sắc. Khuôn mặt mượt mà, tươi cười đỏ bừng, trên đó tràn ngập hưng phấn cùng vui sướng. Ngay cả trên xiêm y dính bụi đất cùng lá cây không biết từ chỗ nào tới cũng hồn nhiên không thèm để ý.

 

So với Vân La, Tạ An Lan nhìn qua thật ra thì thong dong rất nhiều. Chỉ có trên gương mặt xinh đẹp đỏ hồng lên do đi bộ lâu, y phục tóc tai một chút cũng không có loạn, nếu không phải trong tay cầm một cái rổ có chút sơ sài, đứng ở nơi đó ngược lại thật giống một tiểu thư khuê các dịu dàng xinh đẹp.

 

Tạ An Lan mang theo rổ đi tới, có chút kỳ quái mà nhìn mọi người hỏi:

-“Mọi người đều ở đây làm gì vậy?

 

Đại thiếu phu nhân hỏi:

-“Đệ muội, muội đây là...

 

-“Cái này à?

 

Tạ An Lan nhấc cái rổ trong tay mình đưa đến trước mặt Đại thiếu phu nhân, trong rổ chứa một ít trái cây, dược liệu, còn có hoa dại.

 

Tạ An Lan cười nói:

-“Ta cảm thấy trên núi này rất xinh đẹp, rất giống hậu sơn ở nhà ta, liền mang theo Vân La lên núi đi dạo thôi.

 

Thấy thế, ba vị thiếu phu nhân đồng loạt lui về sau hai bước, có chút ghét bỏ mà nhìn cái rổ trong tay nàng.

 

Thấy các nàng như thế, Tạ An Lan có chút không vui mà bĩu môi, chính mình mang theo rổ đi đến bên cạnh Lục Ly. Nhìn Lục Ly cười nói:

-“Không phải phu quân nói muốn nghỉ ngơi sao? Như thế nào lại đến hậu sơn này?

 

Lục Ly nhìn thoáng qua cái rổ trong tay nàng nói:

-“Đại tẩu các nàng muốn tìm nàng, nghe nói nàng.....cùng nhị ca đến hậu sơn. Chúng ta liền cùng nhau tới đây.

 

Tạ An Lan trừng mắt, nói:

-“Cái gì bảo thiếp cùng Nhị ca đến hậu sơn? Thiếp cùng Vân La đến hậu sơn thôi, không phải các ngươi ngay cả nam nhân cùng nữ nhân đều phân biệt không rõ ràng à?

 

Vân La trốn sau lưng Tạ An Lan, cũng thò cái đầu nhỏ ra, phồng má nói:

-“Đúng vậy, đúng vậy. Tứ thiếu gia, trăm ngàn lần thiếu gia đừng nghe người ta nói lung tung. Nô tỳ vẫn luôn đi theo bên cạnh Thiếu phu nhân, vừa mới mới từ trên núi cao đi xuống đấy! Thiếu phu nhân còn hái được thiệt nhiều trái cây, ăn ngon lắm, nói là muốn tặng cho Tứ thiếu gia ăn… Tứ thiếu gia, như thế nào thiếu gia có thể oan uổng Thiếu phu nhân!

 

Lục Anh nói:

-“Vân La, Tứ thiếu gia cũng là nghe người khác nói.

 

Vân La gấp đến độ dậm chân, nói:

-“Vậy cũng không được đâu! Cái này nếu truyền ra ngoài, chẳng phải là hỏng mất thanh danh của Thiếu phu nhân! Rõ ràng là sự tình không thể nào, Tứ thiếu gia lại mang theo nhiều người như vậy đến, có thể thấy được vẫn là tin. Thiếu phu nhân...

 

Vân La trông mong mà nhìn Tạ An Lan, nước mắt trong suốt đảo quanh ở trong hốc mắt. Oán hận mà trừng mọi người trước mắt, giống như những người trước mắt này đều là ác nhân muốn hủy diệt thanh danh của Thiếu phu nhân, bức tử Thiếu phu nhân của mình.

 

Lục Anh ho nhẹ một tiếng, cảm thấy nên vì an toàn sinh mệnh của chủ tử mình, tất yếu phải thay hắn giải thích một chút,

-“Không phải Tứ thiếu gia mang theo người đến, mà là Đại thiếu gia cùng Tam thiếu gia còn có ba vị thiếu phu nhân muốn tới, Tứ thiếu gia bất đắc dĩ mới...

 

Nghe xong lời Lục Anh nói, Vân La oa một tiếng liền khóc,

-“Hu hu, Đại thiếu gia, Tam thiếu gia, Đại thiếu phu nhân, Nhị thiếu phu nhân, Tam thiếu phu nhân... Hu hu, Thiếu phu nhân của nô tỳ với mọi người có cừu gì có oán gì, mọi người lại muốn bại hoại thanh danh của Thiếu phu nhân như vậy? Hu hu, vạn nhất Thiếu phu nhân bị Tứ thiếu gia hưu, vạn nhất nàng luẩn quẩn trong lòng… hu hu... mọi người sẽ không sợ gặp báo ứng sao?

 

Bên cạnh, sắc mặt mọi người đều có chút khó coi, Đại thiếu phu nhân âm thầm cắn răng, trầm giọng nói:

-“Đệ muội, nha đầu này của ngươi..... thật sự có một phong cách riêng.

 

Tạ An Lan mỉm cười kéo Vân La đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất lên, cười nói:

-“Nha đầu ngốc, khóc cái gì? Thiếu phu nhân nhà ngươi chỗ nào dễ dàng nghĩ không thoáng như vậy? Về phần Tứ thiếu gia nhà ngươi... Cũng không phải tùy tiện sẽ để cho người ta châm ngòi ly gián, đúng không? Phu quân.

 

Lục Ly nhìn thoáng qua nha đầu còn đang thút tha thút thít bị Tạ An Lan kéo đến, gật đầu nói:

-“Tự nhiên.

 

Tạ An Lan vừa lòng gật đầu nói:

-“Đã tìm được ta, chúng ta liền trở về đi.

 

Lục Ly gật đầu nói:

-“Cũng được, không sai biệt lắm đã đến giờ dùng bữa. Không phải giữa trưa nàng đã kêu đói bụng sao?

 

Tạ An Lan cười nói:

-“Hiện tại thiếp không đói bụng, trên núi có rất nhiều thứ ăn ngon. Nè, ăn đi, ăn ngon lắm!.

 

Từ trong rổ lấy ra một quả nho nhỏ, thế nhưng hình dáng rất giống quả lê núi đưa cho hắn, nói:

-“Đói bụng liền ăn đi, yên tâm, thiếp đã dùng nước suối rửa qua.

 

Lục Ly trầm mặc nhìn nàng, Tạ An Lan cười tủm tỉm nhìn hắn. Một lát sau, Lục Ly trầm mặc mà tiếp nhận quả lê núi nàng đưa qua, thuận tiện nhìn lướt qua trong rổ dùng lá cây điệm, có một nửa để các loại quả dã lớn lớn nhỏ nhỏ, thậm chí còn có không ít quả táo thoạt nhìn thập phần mê người. Chính giữa dùng hoa dại ngăn cách, bên kia lại bị khăn tay che lại, phía dưới thỉnh thoảng lại rung động một chút, hiển nhiên bên trong là một vật còn sống.

 

Thấy Lục Ly thật sự tiếp nhận quả lê núi Tạ An Lan đưa liền cắn một ngụm, những người khác đều nhịn không được nhíu mày. Ở trong mắt thiếu gia thiếu phu nhân Lục gia xem ra, loại hành vi tùy tiện hái hoa quả dại trên núi liền ăn quả thực chính là thô tục không chịu nổi. Bình thường ở nhà, cho dù là dưa và trái cây bộ dạng khó coi bọn họ cũng là không chịu cho vào miệng.

 

Đối với này loại hành vi gò bó cứng nhắc này, Tạ An Lan chỉ muốn nói: ‘nếu như có một ngày bị lưu lạc, đói chết đầu tiên chính là người như thế.’

 

Bất quá, thấy Lục Ly tiếp nhận sảng khoái như thế, tâm tình của nàng cực kỳ tốt đẹp cũng sẽ không đi để ý các thiếu gia tiểu thư không kiến thức ghét bỏ. Lôi kéo cánh tay khác của Lục Ly, xoay người nói:

-“Chúng ta trở về đi.

 

Bị nàng bỏ qua ở một bên Lục Kiều nhịn không được giọng the thé nói:

-“Tứ ca! Ca ca làm sao có thể tùy tiện ăn mấy thứ này? Thực bẩn quá đi thôi! Còn có, Nhị ca còn chưa có tìm được, các ngươi như thế nào có thể đi!

 

Tạ An Lan quay đầu nhìn nàng, thổi phù một tiếng bật cười.

 

Lục Kiều trừng nàng nói:

-“Ngươi cười cái gì?

 

Tạ An Lan ôn nhu nói:

-“Hài tử đần độn, vật sinh trưởng ở trong rừng núi, trời sinh trời dưỡng mới là sạch sẽ nhất. Nếu như muội không rõ ràng, không ngại thì đi hỏi mấy tá điền trong thôn trang của nhà chúng ta một chút đi. Còn có, thương thế của Tứ ca muội còn chưa có lành hẳn, chẳng lẽ muội thật sự muốn hắn cùng các ngươi đi lên núi tìm một người còn không biết có phải thật sự ở trên núi hay không? Đại ca?

 

Ánh mắt Lục Huy bình tĩnh mà nhìn chằm chằm Tạ An Lan đang cười vui vẻ, nhìn trong chốc lát, mới nhẹ giọng nói:

-“Đệ muội nói đúng, nếu đã tìm được đệ muội rồi, Tứ đệ cùng đệ muội hãy đi về trước đi. Chúng ta sẽ đi tìm Nhị đệ.

 

Lục Ly cũng không nói thêm cái gì, chỉ là nói:

-“Như thế liền làm phiền Đại ca! Nhị ca… Nếu tìm được rồi thì phái người đến nói cùng tiểu đệ một tiếng.

 

Dứt lời, liền lôi kéo Tạ An Lan chậm chạp mà đi về. Xa xa còn truyền đến tiếng cười đùa của Tạ An Lan cùng tiếng Vân La thế nào thế nào kể ra hiểu biết trên núi.

 

Mấy người bị lưu lại hai mặt nhìn nhau, Lục Kiều có chút không cam lòng cắn răng nói:

-“Đại ca, ca ca như thế nào có thể thả bọn họ đi như vậy!?

 

Lục Huy rủ mắt nói:

-“Tứ đệ thân thể không khỏe, đệ muội cũng đã trở lại không cho bọn họ đi còn có thể làm sao?

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 16/10/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts