Sủng Thê Như Lệnh - Chương 075

☆, Ai dám bắt nạt A Uyển, chớ trách hắn lòng dạ độc ác!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Bởi vì mẫu thân bệnh nặng, Vệ Quân gần đây cũng xin nghỉ ở nhà học tập, so với hai đệ đệ muội muội, hắn đã hiểu chuyện người lớn giấu diếm, mẫu thân đoán chừng rất nhanh liền phải vĩnh viễn rời đi bọn họ.

 

Vệ Quân trong lòng đau buồn không dứt, trong tối len lén khóc qua mấy lần, sau đó bị mẫu thân phát hiện, sợ bà lo âu, chỉ đành phải gượng cười, càng thêm dụng tâm chiếu cố hai đệ đệ muội muội còn tấm bé, hơn nữa ngày ngày tới làm bạn với mẫu thân.

 

Chẳng qua là hắn một mảnh thuần hiếu, thân thể mẫu thân mỗi ngày suy yếu đi, ngày hôm trước nghe lén được lời của thái y, càng làm cho hắn khó chịu không thôi.

 

Hôm nay Vệ Quân ở trong thư phòng thật sự là đọc sách không được, liền muốn tới đây làm bạn với mẫu thân, trên đường gặp đệ đệ cùng muội muội ruột thịt, so với những thứ đệ thứ muội khác, dĩ nhiên Vệ Quân cùng đệ muội ruột thịt thân cận hơn.

 

Muội muội Vệ Châu năm nay năm tuổi, đệ đệ Vệ Hú tám tuổi, lúc bình thường, muội muội tỉnh tỉnh mộng mộng, đệ đệ cũng là nghịch ngợm gây chuyện, bất quá gần đây bởi vì mẫu thân bọn họ ngã bệnh, để cho bọn họ lập tức hiểu chuyện không ít, khiến cho hắn vừa an ủi lòng lại chua xót.

 

Nếu như có thể, hắn tình nguyện bọn họ không hiểu chuyện, mẫu thân có thể khỏe mạnh.

 

Dắt hai đệ muội, Vệ Quân bước vào chính viện, trên đường nghe nói mấy vị di nương đi thỉnh an mẫu thân, mắt hắn có chút trầm. Nhưng không nghĩ tới, lúc đi vào, sẽ thấy tình hình như vậy.

 

Vệ Quân một cái liền nhìn thấy nữ hài đang im lặng ngồi ở trên kháng bưng chén trà, trên đầu nàng chải song nha kế, trên tóc cũng không có quá nhiều trang sức, chỉ cài châu hoa trắng, mặc trên người áo màu xanh nhạt, cả người nhìn cực kỳ thanh lịch thanh đạm, khiến cho người nhìn liền yêu thích.

 

A Uyển mặc trang phục thanh nhã này chính là dáng vẻ tới thăm bệnh nhân nên có, so sánh với nàng, đám di nương ăn mặc loè loẹt, mỹ lệ chói mắt liền lộ ra khuôn mặt đáng ghét. Cho dù tính tình Vệ Quân tốt, cũng biết di nương hôm nay tới chỗ này cũng không phải là chỉ vì thăm mẫu thân.

 

Mà trong phòng này, còn có một con ngỗng trắng đi tới đi lui, thỉnh thoảng uy vũ kêu cạc cạc hai tiếng. Mấy vị di nương nhét chung một chỗ, quần áo, búi tóc đều loạn, lộ ra dung nhan không chỉnh, khiến cho người ta không thể không hoài nghi lúc trước nơi này đã xảy ra chuyện gì?

 

Bất quá, nhìn lại con ngỗng ở trong phòng hoành hành ngang ngược vừa đi vừa kêu cạc cạc, tựa hồ lại rõ ràng.

 

Vệ Quân không nhịn được nhìn về phía A Uyển đang ngồi trong phòng, lúc này nàng đã để chén trà trong tay xuống, đứng lên, sắc mặt bình thản, cặp mắt bao hàm ý lạnh, thấy hắn nhìn sang, rất tự nhiên hướng hắn gật đầu hỏi thăm.

 

-"Chuyện gì xảy ra?" Vệ Quân mở miệng hỏi.

 

Vệ Hú cùng Vệ Châu hai huynh muội này cũng hết sức tò mò, càng là lò đầu nhìn con ngỗng trắng diễu võ dương oai đi tới đi lui, không có xem qua sức chiến đấu của con ngỗng, tự nhiên hai huynh muội không sợ nó.

 

-"Đại công tử..."

 

Ma ma ngăn chặn các nàng nói, đầu tiên bà tiến lên thỉnh an ba huynh muội Vệ Quân, rồi nói:

-"Đại công tử, không biết tại sao mấy vị di nương chọc phải con ngỗng Thọ An quận chúa nuôi, cho nên lúc trước bị con ngỗng truy đuổi. Hiện nay Vương phi đang tĩnh dưỡng, không thích gặp người, lão nô đang khuyên mấy vị di nương trở về."

 

Vệ Quân nhíu mày, hiển nhiên có chút không vui, nói với các nàng:

-"Đã như vậy, di nương liền trở về thôi."

 

Mấy vị di nương bị con súc sinh đuổi theo các nàng cắn làm cho chật vật không dứt, mặc dù không có bị cắn, thế nhưng cũng chịu tội trở về. Chỉ là bởi vì con súc sinh kia là Thọ An quận chúa nuôi, không cách nào lấy nó hả giận, chỉ đành phải nén giận rời đi.

 

Hơn nữa chuyện này, phỏng chừng coi như các nàng đi cáo trạng cùng Quận vương, sợ rằng quận vương cũng sẽ không vì các nàng mà đi đắc tội Trưởng công chúa Khang Nghi, chỉ có thể tự nhận xui xẻo, thế nào trước đó không dò nghe một cái hôm nay tới chính là ai?

 

Chờ mấy di nương kia rối rít rời đi, bên trong phòng nhất thời thanh tịnh rất nhiều, mùi hương son phấn cũng không còn dày đặc, A Uyển một mực cau lại mi mới lỏng ra chút.

 

Vệ Quân thấy thế, bảo nha hoàn mở cửa sổ hóng mát một chút, mang theo hai đệ muội tiến lên làm lễ ra mắt cùng A Uyển.

 

-"Thọ An biểu tỷ, tỷ tới rồi…" Vệ Châu vui vẻ nhào vào trong lòng A Uyển.

 

Mẫu thân là bạn thân, tự nhiên sẽ ảnh hưởng giao tình đời kế tiếp, cho nên A Uyển cùng huynh muội Vệ gia đã gặp mặt mấy lần, chung đụng cũng không tệ, Vệ Châu cũng vô cùng thích A Uyển, mỗi lần gặp mặt cũng thích nàng.

 

Ôm Vệ Châu vào trong lòng, cầm khối điểm tâm để cho chính nàng gặm, A Uyển nói với Vệ Quân: 

-"Mẫu thân muội ở bên trong nói chuyện với Nghiên di, các ngươi muốn đi vào sao?"

 

Vệ Hú muốn đi vào xem mẫu thân, bất quá bị huynh trưởng ngăn cản, chỉ có thể mếu máo, ngoan ngoãn ngồi xuống.

 

-"Nếu Viện di cũng ở đây, chúng ta đợi lát nữa, để cho mẫu thân cùng Viện di nói chuyện một chút đã."

 

Vệ Quân nói xong, ánh mắt ửng đỏ, nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống. Hắn dù sao hiểu chuyện rất nhiều, cũng biết những chuyện làm gần đây của mẫu thân, hiện nay đuổi A Uyển ra bên ngoài, sợ là muốn giao phó chút sự tình cùng Viện di.

 

A Uyển thấy mắt hắn đỏ ngầu, dáng dấp lại cố nén bi thương, móc ra một cái khăn cho hắn, nói:

-"Biểu ca đừng khổ sở, Nghiên di thấy được lại sẽ khó chịu."

 

Vệ Quân nhẹ nhàng đáp, dùng khăn đè lại mắt, sợ bản thân thật sẽ khóc lên để cho hai đệ muội nhìn thấy kinh hoảng. Bất quá dáng dấp hắn như vậy, vẫn là hù dọa hai huynh muội Vệ Hú cùng Vệ Châu.

 

A Uyển đưa tay vỗ vỗ ngực Vệ Châu, lại sờ đầu Vệ Hú, thấy Vệ Hú méo miệng, cũng một bộ dáng muốn khóc không khóc, không khỏi bật cười.

 

-"Hú biểu đệ là nam nhi kiên cường, cũng không thể khóc nhè. Đến, ăn khối mứt táo."

 

Vệ Hú bụng cũng đã đói, nhận lấy mứt táo A Uyển đưa tới, vừa gặm vừa thò đầu nhìn vào bên trong, dĩ nhiên là cái gì cũng nhìn không tới.

 

Kế tiếp, A Uyển liền phụ trách an ủi ba hài tử, mặc dù Vệ Quân so với mình lớn hơn một tuổi, thế nhưng ở trong mắt nàng, vẫn còn là trẻ con, biết mẫu thân sắp sửa vĩnh viễn rời bỏ chính mình, dĩ nhiên là bi thương không ngớt, cho nên cũng không cười hốc mắt hắn hồng hồng. Có nàng an ủi, ba hài tử xem ra rốt cuộc tốt hơn rất nhiều.

 

-"Biểu muội, cám ơn muội."

 

Vệ Quân có chút ngượng ngùng, tuổi chính mình so với A Uyển còn lớn hơn, lại để nàng an ủi.

 

A Uyển cười cười, nói:

-"Không có gì, Nghiên di chỉ mong các ngươi thật vui vẻ, cho nên các ngươi cũng phải cười mới được, đỡ phải Nghiên di nhìn thấy sẽ lo lắng."

 

-"Biểu muội nói đúng, ta hiểu."

 

Vệ Quân nhìn về phía cô nương cầm khăn lau miệng cho muội muội, ánh mắt có chút ấm áp.

 

Sau một lát, người ở bên trong rốt cuộc đã nói xong, nha hoàn đi ra gọi bọn hắn đi vào.

 

Biết được có thể vào gặp mẫu thân, Vệ Hú cùng Vệ Châu hai tiểu nhân vội vàng chạy vào, Vệ Quân lo lắng bọn họ té, vội vàng ở tại phía sau bọn hắn.

 

A Uyển đi ở cuối cùng, mang theo con ngỗng trắng đi vào chung, nàng đi ở phía trước, con ngỗng theo ở phía sau, nhìn giống như nàng đang giữ ngỗng trắng, hết sức có khí thế.

 

Trong phòng, Tĩnh Nam quận vương phi dựa vào gối đầu ngồi ở trên giường, trong ngực ôm hai đứa bé, thấy A Uyển mang theo con ngỗng trắng đi vào, trong mắt hiện lên ý cười, nói:

-"Nuôi con ngỗng này thật đúng rất tốt."

 

Hơn nữa cũng không có cô nương gia sẽ nuôi ngỗng trắng làm sủng vật, cũng độc nhất chỉ có A Uyển, để cho bà buồn cười không dứt.

 

A Uyển nhìn bà, phát hiện hiển nhiên bà đối với tiết mục vừa rồi Đại Bạch chiến đấu với di nương thật vui vẻ, có thể để cho bà ở vào thời điểm này vui vẻ, A Uyển cảm thấy không uổng công chính mình ôm Đại Bạch tới, liền cười nói:

-"Đó là tự nhiên, Đại Bạch của con thích nhất là sạch sẽ, ngày ngày cũng phải bắt nha hoàn tắm rửa nó sạch sẽ, hơn nữa không ngửi được nhất là mùi hương son phấn, cho nên lúc trước mới có thể không nhịn được công kích người, bất quá nó chưa bao giờ cắn người, Nghiên di không cần lo lắng."

 

Sau khi Tĩnh Nam quận vương phi nghe xong cười nói:

-"Yên tâm, tất nhiên di di không lo lắng."

 

A Uyển thấy bà rõ ràng, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.

 

Tĩnh Nam quận vương phi thấy bộ dáng tiểu cô nương mỉm cười, trong lòng không nhịn được lại hối hận, cô nương hiểu chuyện lại sảng khoái như vậy, ngoại trừ thân thể hơi yếu một chút, là nhân tuyển con dâu tốt biết mấy, bằng giao tình của bà cùng Trưởng công chúa Khang Nghi, nếu như bà mở miệng, nói vậy đã sớm có thể để Quân nhi của bà cùng A Uyển đính hôn, mà không phải tiện nghi Thụy Vương thế tử.

 

Phần đáng tiếc này thẳng đến tối khuya trượng phu tới thăm bà, thì kéo lên tới đỉnh điểm.

 

Đối với vợ cả, trong lòng Tĩnh Nam quận vương rất để ý, đặc biệt là biết được bà bệnh nặng, không biết có thể chống đỡ đến khi nào, nên ngày ngày đều tới xem bà một chút, cùng bà trò chuyện.

 

Mà ngày hôm nay phải nói đó là chuyện ban ngày Trưởng công chúa Khang Nghi tới cửa.

 

-"Nghe nói Thọ An quận chúa nuôi hai con ngỗng cắn người, hôm nay nàng mang theo một con ngỗng tới phủ thăm nàng, thật có chuyện này?"

 

Tĩnh Nam quận vương phi mới vừa uống xong thuốc, lúc nghe được lời của trượng phu, ánh mắt bình tĩnh nhìn ông, cười nói:

-"Đúng vậy, hai con ngỗng đã được huấn luyện đến có thể thông nhân tính, ta cũng chưa thấy qua ngỗng trắng nghe lời như vậy, nghe nói là Thụy Vương thế tử đặc biệt cho người huấn luyện tốt, rồi đưa cho Thọ An quận chúa giải buồn."

 

Nghe nói như thế, Tĩnh Nam quận vương nhất thời câm miệng.

 

Hôm nay mấy di nương ở chỗ này bị một con ngỗng bắt nạt đến hoa dung thất sắc*, mặt mũi hoàn toàn mất sạch, dĩ nhiên là muốn cáo trạng… Các nàng cũng không cầu quận vương vì các nàng làm chủ, bất quá là muốn khích bác một chút, để cho quận vương bất mãn đối với quận vương phi thôi.

 

(Chú thích: Hoa dung thất sắc ý là khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi)

 

Lúc trước Tĩnh Nam quận vương nghe Triệu di nương nói, đau lòng nàng hôm nay bị một con súc sinh đuổi đến đụng phải cái bàn, một khối da xanh tím, cho nên liền tới hỏi một chút.

 

Chờ sau khi hỏi qua, Tĩnh Nam quận vương lại hối hận, nguyên nhân không gì khác, mà là hai con ngỗng này lại liên lụy đến Vệ Huyên cái quỷ kiến sầu.

 

Làm quận vương tôn thất, lực tàn phá của Vệ Huyên có bao kinh khủng ông rành rẽ nhất, căn bản ông không muốn đối đầu cái hỗn thế ma vương này.

 

Tĩnh Nam quận vương phi nhìn thấy bộ dáng của ông, dùng khăn tay che miệng cười. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Từ Tĩnh Nam quận vương phủ đi ra, A Uyển phát hiện tâm tình công chúa mẫu thân càng thêm trầm thấp, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, chỉ đành phải im lặng bồi tiếp bà.

 

Xe ngựa chạy không lâu, đột nhiên nghe được ngoài cửa xe vang lên âm thanh của Vệ Huyên.

 

-"Biểu tỷ, tỷ ở bên trong à?"

 

A Uyển nghe được âm thanh, liền đến cửa sổ xe vén rèm lên, vừa vặn thấy Vệ Huyên ngồi trên lưng ngựa, hắn khống chế ngựa cùng xe ngựa ngang nhau, từ góc độ A Uyển nhìn tới, vừa đúng tầm mắt đối lập cùng thiếu niên áo đỏ đang ngồi trên lưng ngựa.

 

Thấy nàng vén lên màn xe, hắn nhịn không được bật cười, thở ra khí ở trong không khí biến thành sương mù lan tỏa, mịt mờ khuôn mặt xinh đẹp của hắn.

 

-"Thời tiết rất lạnh, đệ lại cưỡi ngựa?"

A Uyển nhìn hắn chằm chằm, nói:

-"Cũng không sợ lạnh."

 

Ánh mắt Vệ Huyên vòng vo, hà hơi nói,

-"Xác thực thật lạnh! Cô cô có ở trong xe ngựa không?"

 

Lúc này, âm thanh Trưởng công chúa Khang Nghi vang lên,

-"Thời tiết lạnh, Huyên Nhi cũng lên đây ngồi thôi."

 

Mặt mày Vệ Huyên bởi vì ý cười mà cong lên, rất sảng khoái tung người xuống ngựa, ném ngựa cho thị vệ phía sau xong liền chui vào trong xe ngựa ấm áp.

 

Bởi vì hắn đi vào, mang theo một luồng khí lạnh bên ngoài, A Uyển sợ lạnh, không nhịn được hơi co lại, cách hắn xa một chút.

 

Ánh mắt Vệ Huyên hơi sẫm, nhịn xuống ý niệm đưa tay kéo nàng ôm ở trong lòng, ngồi quỳ ở trong xe ngựa, trên mặt mang theo nụ cười vấn an Trưởng công chúa Khang Nghi, khéo léo trả lời vấn đề của Trưởng công chúa Khang Nghi.

 

-"Huyên Nhi hôm nay đi đâu vậy?"

 

-"Mới vừa rồi cùng mấy vị cùng trường cưỡi ngựa ở bên bờ sông trong thành, hiện nay đang đi về, không nghĩ tới sẽ đụng phải cô cô, đã lâu con không đến phủ cô cô dùng bữa, cô cô thương con một lần, hôm nay lưu con lại dùng bữa được không?"

 

Trưởng công chúa Khang Nghi bị hắn chọc cho không chịu nổi, cười nói:

-"Sao lại nói như vậy, con muốn tới chỉ sợ dượng con cao hứng nhất."

 

Vì vậy, mọi người cùng nhau vui vui vẻ vẻ trở về phủ công chúa.

 

A Uyển: "…"

 

Công chúa mẫu thân, người thật sự tuyệt sẽ không bỏ lỡ thời cơ mà!

 

Bởi vì trong xe ngựa còn có Trưởng công chúa Khang Nghi, cho nên Vệ Huyên cũng không dám càn rỡ, nhìn hết sức chính phái ngồi ngang hàng với A Uyển, để cho Trưởng công chúa Khang Nghi âm thầm buồn cười.

 

Chờ trở về phủ công chúa xong, bởi vì còn chưa tới thời gian dùng bữa, Vệ Huyên liền theo A Uyển đi Tư An viện, dự định hôm nay toàn bộ buổi trưa đều phải trải qua ở nơi này với A Uyển.

 

Sau khi vào sân xong, không có trưởng bối nhìn, Vệ Huyên liền bắt đầu táy máy tay chân, lôi kéo tay hơi lạnh của A Uyển, hỏi:

-"Lúc trước tỷ cùng cô cô đi đâu vậy?"

 

A Uyển đã quen bị hắn táy máy tay chân, mặc hắn lôi kéo, tay của hắn thật ấm áp, có thể là thân thể khỏe mạnh, khí huyết đủ vượng, cho nên liền là cái ngày trời rất lạnh này, tay của hắn cũng ấm áp giống như lò sưởi tay vậy.

 

-"Đi Tĩnh Nam quận vương phủ thăm Nghiên di, Nghiên di bệnh nặng, thái y nói bà không còn sống lâu nữa."

 

Nói xong, tâm tình A Uyển lại xuống rất thấp.

 

Vệ Huyên nghe xong ngẩn ra, sau đó mới chợt nhớ lại chuyện này. Tĩnh Nam quận vương phi là một hồng nhan bạc mệnh, đi sớm, Tĩnh Nam quận vương còn chưa thủ đủ một năm tang thê liền đón người mới vào phủ. Nam tử vì mất thê giữ tang thê một năm là nghĩa cử, chính là không có làm được cũng không ai nói gì, chẳng qua là đại đa số người vẫn là sẽ làm đủ thời gian một năm này, không giống Tĩnh Nam quận vương gấp như vậy.

 

Đời trước hắn ngoại trừ A Uyển ra, đối với sự tình tôn thất sẽ mặc kệ, rất nhiều chuyện nghe vào lỗ tai này ra lỗ tai kia, căn bản không để ý, sẽ biết sự tình Tĩnh Nam quận vương phủ, cũng là sau đó không cam lòng Vệ Quân cùng A Uyển đính hôn mới đi đào ra.

 

Khi đó, A Uyển cùng Vệ Quân đính hôn là khi bọn hắn mười tuổi, đó là năm nay... Vệ Huyên đột nhiên hiểu, mặc dù Trưởng công chúa Khang Nghi chọn trúng nhân phẩm của Vệ Quân, muốn hắn làm con rể, hoặc giả trong này còn có ý Tĩnh Nam quận vương phi uỷ thác, cho nên liền ăn nhịp với nhau.

 

Chỉ sợ Tĩnh Nam quận vương phi cũng biết thủ đoạn của Trưởng công chúa Khang Nghi, nếu như có thể có bà che chở mấy huynh muội Vệ Quân, chính là Tĩnh Nam quận vương tái giá, cũng sẽ không gặp qua quá kém.

 

Nghĩ tới đây, đáy mắt Vệ Huyên lạnh lùng, Trưởng công chúa Khang Nghi muốn chuẩn bị tỉ mỉ một con rể cho nữ nhi, cho nên nhìn trúng Vệ Quân, cũng đem Vệ Quân ấn theo tiêu chuẩn của chính mình bồi dưỡng, tìm cơ hội để cho hắn ló mặt ở trước mặt hoàng đế, trở thành người trong tôn thất được hoàng đế nể trọng nhất, làm cho cả Tĩnh Nam quận vương phủ lần nữa tỏa sáng tổ tiên huy hoàng, xác thực Tĩnh Nam quận vương phi đã uỷ thác đúng chỗ.

 

Chỉ tiếc, hết thảy sau cái đêm dông tố ở lễ cập kê của A Uyển đó, phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi song song tử vong đã thay đổi.

 

Sau đó, đó là bi kịch của A Uyển bắt đầu, A Uyển vì phụ mẫu giữ đạo hiếu năm năm, thân thể vốn đã dưỡng tốt trong lúc đó bị người làm hại càng ngày càng kém, chính là nàng không có bệnh qua đời ở đêm tân hôn, thân thể như vậy cũng không kéo dài được mấy ngày...

 

Vệ Huyên ngồi ở trong phòng khách, đưa mắt nhìn A Uyển vào phòng trong đi thay quần áo, mím mím môi, cụp mắt che giấu sắc mặt dữ dằn. Sự tình kiếp trước đã là quá khứ, kiếp này nếu ai dám khi dễ A Uyển, từ bên cạnh hắn cướp đi nàng, chớ trách hắn lòng dạ độc ác!

 

-"Nghĩ gì thế?"

 

Âm thanh tươi cười vang lên, Vệ Huyên quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương đã đổi lại một bộ đồ mặc ở nhà màu đỏ tươi, không nhịn được đưa tay ôm nàng vào trong ngực, thân thể mềm mại nhỏ gầy như vậy, làm sao có người cam lòng đã thương nàng đây?

 

-"Này!" A Uyển không biết hắn lại nổi điên cái gì, dùng sức đẩy hắn, ngược lại bị hắn úp mặt mình vào trong ngực, bị dọa sợ đến nàng vội vàng co người lại.

 

Mặc dù bây giờ còn không bằng ngực la lỵ, nhưng mà bản năng của mỏ nữ nhân, để cho vị trí ngực của nàng tránh khỏi quá mức tiếp cận với nam hài bị coi thành đệ đệ.

 

Vệ Huyên hồn nhiên không biết nàng không được tự nhiên, hắn đắm chìm trong bi thương ở trong kiếp trước lúc biết được A Uyển qua đời, không nhịn được nghĩ thật cẩn thận ôm nàng, cảm giác nàng an ổn ở bên cạnh.

 

Đang lúc hai người vì thế lôi lôi kéo kéo, một tiểu cô nương hấp tấp chạy vào, kêu lên:

-"A Uyển, muội cho tỷ biết…… aa?"

 

Mạnh Tự mắt trợn tròn, nhìn hai người lôi kéo, gãi gãi mặt, lui về phía sau mấy bước, nói:

-"Nguyên lai hai người đang bận nha, hai người cứ tiếp tục, muội, muội đi ra ngoài trước..."

 

Phát hiện Vệ Huyên hung ác trợn mắt nhìn tới, Mạnh Tự chỉ có thể cười cười, cẩn thận lui về phía sau chạy đi.

 

Rốt cuộc A Uyển cũng đẩy ra được Vệ Huyên, sửa lại vạt áo một chút, cau mày ngồi vào trên kháng, không muốn đi để ý tiểu hài tử kia, gọi Mạnh Tự tới ngồi xuống bên người, nói với nàng:

-"Không phải hôm nay muội tiến cung sao? Tại sao trở về sớm như vậy?"

 

Mạnh Tự ngó Vệ Huyên một cái, phát hiện chỉ cần khi có A Uyển hắn cũng không dám loạn phát tính tình, nhất thời vui vẻ, nói với A Uyển:

-"Vốn muội muốn bồi Nhị tỷ tỷ nói chuyện, bất quá Thái tử điện hạ trở lại, cho nên không thể làm gì khác hơn là cùng mẫu thân muội rời đi. Đúng rồi, nói cho tỷ biết một chuyện, Hoàng thượng đang vì Thanh Ninh công chúa tuyển chọn phò mã đấy!."

 

A Uyển rót chén trà cho nàng, nói:

-"Thanh Ninh công chúa năm nay cũng đã mười sáu tuổi, là nên tuyển phò mã."

 

-"Vậy tỷ cảm thấy Hoàng thượng sẽ chọn ai làm phò mã?" Mạnh Tự tràn đầy phấn khởi hỏi.

 

-"Tỷ cũng không biết."

 

Mạnh Tự không nhịn được đắc ý cười lên,

-"Nói cho tỷ biết, đây là tư liệu trực tiếp nha, muội từ chỗ Nhị tỷ tỷ có được. Có mấy nhân tuyển đó, đến lúc đó Hoàng thượng sẽ ở trong những người này chọn ra một."

 

Vệ Huyên rốt cuộc không vừa mắt hành vi của cái cô nương ngu xuẩn này chán A Uyển, hừ nói:

-"Có gì đặc biệt hơn người? Ta biết hoàng bá phụ cuối cùng sẽ chọn ai, so với ngươi đoán tới đoán lui mạnh hơn nhiều."

 

Mạnh Tự bị hắn hấp dẫn sự chú ý, buông A Uyển ra, tiến tới hỏi hắn:

-"Biểu ca, là ai vậy? Nói cho muội biết đi, muội sẽ không nói cho người khác biết."

 

Vệ Huyên liếc nàng một cái, nói:

-"Trước tiên đi pha chén trà cho gia."

 

A Uyển nhìn Mạnh Tự thật sự hùng hục đi phòng giải khát, quả thực không nói gì, tiểu cô nương này thật là một paparazzi hợp cách, vì có được tin tức, lại hy sinh chính mình đi làm việc của nha hoàn, quả thực đã sinh sai lầm niên đại rồi. Không khỏi nói với Vệ Huyên:

-"Đừng bắt nạt A Tự."

 

Vệ Huyên hướng nàng nhe răng, sau đó cười lạnh một tiếng, hết thảy nam nhân nữ nhân thân cận với A Uyển hắn đều muốn bắt nạt.

 

A Uyển trợn mắt, cái con Gấu Con này!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 13/11/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts