Sủng Thê Như Lệnh - Chương 088

☆, Vệ Huyên mỉm cười, Thái tử có hậu, đối với bọn họ mà nói càng có lợi hơn…

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Từ biệt Thái hậu, hoàng hậu cũng mang theo nữ nhi Thanh Ninh công chúa và nhi tức rời đi, đám người Khang Bình Khang Nghi cũng đồng hành cùng các nàng, dọc theo đường đi cười cười nói nói, không khí cực kỳ hài hòa.

 

Đối với Trưởng công chúa Khang Bình, hoàng hậu vẫn luôn cho mấy phần mặt mũi, chính là hôm qua mới bị Mạnh Vân làm cho tức giận đến sinh hờn dỗi nửa ngày, hôm nay lúc nói chuyện với Trưởng công chúa Khang Bình, cũng không mang chút cảm xúc nào, để cho Trưởng công chúa Khang Bình không nhịn được âm thầm gật đầu, cảm thấy hoàng hậu hiện nay biết điều không ít, người cũng khéo đưa đẩy hơn nhiều, không giống như trước làm việc không thứ tự, làm cho người ta không nói được lời nào. Nếu như hoàng hậu còn giống như trước như vậy làm con heo hố đồng đội mình, Trưởng công chúa Khang Bình mới phải lo lắng.

 

Từ biệt hoàng hậu, đám người Trưởng công chúa Khang Bình đi theo Mạnh Vân tới Thanh Loan điện nơi phu thê Thái tử ở.

 

-“Nhị tỷ tỷ, muội nhớ tỷ!

 

Mạnh Tự sáp đến bên người Mạnh Vân, nũng nũng nịu nịu nói, ôm một cánh tay nàng lắc lư, giống như hài tử chưa trưởng thành.

 

-“Đừng có ầm ĩ Nhị tỷ tỷ con!” Trưởng công chúa Khang Bình cười, trách mắng.

 

Mạnh Tự hướng mẫu thân làm cái mặt quỷ, ngược lại càng dính Mạnh Vân.

 

Mạnh Vân cười sờ sờ đầu muội muội, để cho cung nhân dâng trà xong, liền cho các nàng lui ra, trong điện chỉ còn dư lại người mình.

 

Trưởng công chúa Khang Bình thấy vẻ mặt nữ nhi lạnh nhạt, tựa hồ cũng không giống ngày thường, chỉ có trên mặt hơi có chút uể oải, không khỏi nói:

-“Nhìn sắc mặt con không tốt lắm, thế nhưng gần đây nghỉ ngơi không tốt? Hay là sinh bệnh? Đã mời thái y đến xem chưa?

 

Mạnh Vân uống một hớp trà, uể oải nói:

-“Gần đây cũng chẳng biết tại sao, có chút phập phồng thấp thỏm, ban đêm không thể yên giấc.

 

Nói xong, nàng lấy tay xoa xoa trán,

-“Mẫu thân yên tâm, thái y đã tới xem mạch cho con, cũng không có gì không ổn, con cũng không biết là chuyện gì xảy ra, có lẽ là thời tiết nóng, cho nên khó tránh khỏi tâm có chút nóng nảy.

 

Sau khi mọi người nghe xong, cũng có chút bận tâm, ngay cả thái y cũng nhìn không ra, chẳng lẽ là cái ẩn tật gì? Lấy thời tiết nóng nực để giải thích, các nàng cũng không tin, năm trước cũng không thấy nàng như vậy.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi suy nghĩ một chút hỏi:

-“Vân nhi ăn uống có ổn không? Khẩu vị như thế nào?

 

-“Cùng bình thường không sai biệt lắm, chính là thời điểm quá nóng đến khó chịu, ăn ít một chút.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi lại hỏi thăm thêm, Mạnh Vân đáp từng câu một. Cuối cùng, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng hỏi không ra được nguyên nhân, không khỏi cau mày. Rõ ràng hết thảy bình thường, chính là có cái gì không đúng đây?

 

Trưởng công chúa Khang Bình thấy muội muội không nói, cũng không khỏi lo lắng, Mạnh Tự càng là nước mắt lưng tròng, như sợ Nhị tỷ tỷ sinh bệnh.

 

A Uyển suy đoán nói:

-“Có phải Nhị tỷ tỷ có tin vui hay không?

 

Cũng đã kết hôn bốn năm, cũng hẳn là có oa nhi, mấy năm này Thái tử một mực kiên trì cùng Liễu Cương luyện Thái Cực quyền, máu huyết tuần hoàn, đoán chừng đối với thân thể hữu ích. Thân thể khá một chút, Mạnh Vân mang thai, không phải là chuyện đương nhiên sao?

 

Mọi người:

.....

 

Trong nháy mắt, toàn bộ đại điện đều tĩnh lặng lại, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn A Uyển, phảng phất A Uyển nói cái gì khiến người ta kinh ngạc.

 

Mạnh Vân bị mẫu thân và di di, cùng bọn muội muội nhìn chằm chằm, lắc đầu nói:

-“Hôm nay thái y mới xem mạch cho ta, hết thảy bình thường.

 

Sau khi nghe xong, mọi người thất vọng không dứt.

 

Chỉ có A Uyển cảm thấy, có lẽ là mạch tượng cạn, chưa nhìn ra? Nếu như là ở hiện đại thì tốt rồi, không cần bắt mạch, chỉ cần đi hóa nghiệm một cái thì sẽ biết, nhưng thấy dáng vẻ mọi người thất vọng, chỉ đành phải câm miệng không nói.

 

Nếu không phải mang thai, bộ dáng kia của Mạnh Vân ngược lại khiến người lo lắng.

 

Thấy dáng vẻ mọi người đều lo lắng, Mạnh Vân ngược lại đã thấy ra, nói:

-“Mẹ, di di, không cần phải lo lắng, con không có chuyện gì!

 

Trưởng công chúa Khang Bình ngồi vào bên cạnh nàng, đưa tay ôm nữ nhi vào trong ngực, không nhịn được trong lòng thở dài, lại có chút chua xót.

 

Nữ nhi là Thái tử phi, mặc dù thân phận cao quý, thế nhưng thân thể Thái tử không tốt, với con nối dõi có trở ngại, phía sau lại có phe cánh Trịnh quý phi nhìn lom lom, tương lai còn không biết như thế nào, bà thật sự lo lắng có một ngày chính mình tỉnh lại, sẽ nghe được tin tức Thái tử mất, đến lúc đó thâm cung tịch mịch, nữ nhi cả đời sẽ phải kẹt ở trong thâm cung, nếu như tân đế kế vị, chỉ sợ cũng không cho phép nàng...

 

Mặc dù lo lắng, thế nhưng trên mặt Mạnh Vân cũng không nhìn ra cái gì, mọi người cũng không có cách nào, chỉ có thể dặn dò một phen, tâm sự nặng nề rời đi.

 

Đi theo Trưởng công chúa Khang Nghi trở lại thôn trang Tiểu Thanh Sơn, A Uyển thấy dáng vẻ công chúa mẫu thân tâm sự nặng nề, liền trấn an nói:

-“Nương, Nhị biểu tỷ nhìn rất tốt, nương đừng lo lắng, có lẽ mấy ngày nữa là tốt thôi.

 

Mạnh Vân lợi hại như vậy, A Uyển đối với nàng xưa nay có một loại tin tưởng mù quáng, cũng không cảm thấy nàng sẽ có cái gì.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi thở dài, cũng hy vọng sự tình giống như nữ nhi nói vậy là tốt rồi. Bất kể là Thái tử cùng Mạnh Vân, cũng là kỳ vọng của bọn họ, có thể bình an, thuận thuận lợi lợi thì tốt, nếu không, tương lai bất kể là ai kế vị, đối với bọn họ đều không có lợi.

 

Sau giờ ngọ Thái tử trở về, nghe nói hai vị trưởng công chúa Khang Bình cùng Khang Nghi hôm nay tới chỗ này ngồi một chút, lại nhìn về phía Mạnh Vân vẫn nằm ở trong góc không nghĩ để ý người, chỉ đành phải thở dài.

 

Mọi người ở đây đang lo âu, qua mấy ngày, thái y như thường ngày tới xem mạch bình an cho thái tử phi, trong nháy mắt liền giật mình.

 

Ngày hôm đó vừa vặn ngày nghỉ của Thái tử, đang suy nghĩ hôm nay thời tiết tốt, bồi Mạnh Vân đi du ngoạn Tiểu Thanh Sơn. Hắn nghe nói ở Tiểu Thanh Sơn có một hồ sen xanh biếc, gió vừa thổi tới, lá sen trong gió đung đưa, gió mát lướt qua mặt, chính là ngày mùa hè nóng bức, cũng lộ ra mấy phần khoan khoái thoải mái, nên muốn để cho Mạnh Vân đang tâm tình không tốt đi giải sầu một chút.

 

Thái y là tới xem mạch bình an cho các quý nhân trong cung, Thái tử biết hôm nay thái y sẽ tới, liền muốn chờ thái y xem mạch xong liền đi ra ngoài, vì thế, hôm qua hắn đặc biệt cho người đi nói với hai vị trưởng công chúa Khang Bình, Khang Nghi ở tại Tiểu Thanh Sơn, thuận tiện cũng để cho mấy muội muội của Mạnh Vân đi theo nàng. Nhưng ai biết lúc thái y chẩn mạch, đột nhiên lộ ra vẻ mặt cổ quái như vậy.

 

Thái tử quan tâm Mạnh Vân, vừa thấy vẻ mặt thái y không đúng, ánh mắt không khỏi cũng thay đổi theo, âm thanh cũng lộ ra mấy phần nghiêm khắc,

-“Tần thái y, làm sao vậy?

 

Tần thái y đang thất thần, nghe được câu hỏi của Thái tử, vội vàng nói:

-“Thái tử điện hạ, mạch tượng thái tử phi.....

 

-“Như thế nào?

 

Thái tử nhíu mày lại, ánh mắt sắc bén, phảng phất nếu như thái y nói không đúng, hắn liền sẽ nổi giận.

 

Thái tử đối đãi người rất khiêm tốn, vốn rất nhanh trí, triều thần tất cả khen ngợi không dứt, thế nhưng lại không có nghĩa là hắn không tỳ khí, nếu như Thái tử nổi giận, cổ khí thế kia cũng để cho người khó có thể chịu đựng.

 

Thái y bị ánh mắt Thái tử đảo qua, vội vàng nói:

-“Điện hạ, mạch tượng của thái tử phi tựa hồ là hoạt mạch, chẳng qua là mạch tượng quá cạn, lão hủ cũng không thể xác định, không bằng lại mời mấy vị thái y tới xem một chút.

 

Thái tử ngẩn người, tiếp theo ngạc nhiên trợn to hai mắt, vội hỏi:

-“Thật? Thái tử phi đây là hoạt mạch?

 

Tần thái y muốn nói đó là hoạt mạch, cũng không nhất định là hỉ mạch, cũng có thể cùng đàm ẩm, thực trệ, thực nhiệt các loại nguyên nhân có liên quan, chẳng qua là thái tử phi xưa nay thân thể khỏe mạnh, mặc dù gần đây nghe nói thời tiết nóng, tâm tình không tốt lắm, nhưng cũng không thấy sinh bệnh, có thể thật sự là hỉ mạch cũng nói không chừng. Thế nhưng, tình huống thân thể Thái tử bọn họ cũng biết, tinh trùng không vượng, như thế nào có thể để cho nữ tử mang thai?

 

Thái tử lại không có băn khoăn như Tần thái y, nghe xong Tần thái y giải thích, hắn quả quyết nói:

-“Thái tử phi thân thể xưa nay khỏe mạnh, nhất định là hỉ mạch.

 

Nói xong, hắn lôi kéo tay của Mạnh Vân không buông, trong lòng đối với phản ứng của Mạnh Vân trong khoảng thời gian này có giải thích.

 

Nghe nói phụ nữ có thai tâm tình không chừng, hỉ nộ vô thường, nhất định là vậy.

 

Được thôi, Thái tử phân phó Tần thái y:

-“Chuyện này trước tiên chớ để lộ ra ngoài, đợi qua mấy ngày, xác nhận lại nói.

 

Tần thái y thấy Thái tử một lòng kết luận thái tử phi đây là hỉ mạch, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, cũng sợ nếu như qua một đoạn thời gian trở lại xem mạch, phát hiện không phải..... Tần thái y nhất thời cảm thấy cổ của mình có chút lạnh.

 

Chờ sau khi Tần thái y rời đi, Thái tử lôi kéo tay của Mạnh Vân, trên mặt nở nụ cười, sắc mặt đều tỏ rõ vẻ vui mừng nói:

-“A Vân, chúng ta có hài tử.

 

Mạnh Vân chau mày lại, không thể không nhắc nhở hắn,

-“Thái y nói vẫn chưa thể xác định.

 

So với Thái tử đầu óc nóng lên, Mạnh Vân tỉnh táo hơn, căn bản không cảm thấy mình mang bầu. Nàng xưa nay là người tính tình tích cực, thêm nữa gần đây tâm tình không tốt, căn bản không nể mặt hắn.

 

Bị nàng không khách khí dội nước lã, Thái tử cũng không tức giận, càng cảm thấy Mạnh Vân đây là phản ứng của phụ nữ có thai, trong lòng đã quyết định phải bao dung nàng hơn, bất kể nàng phát giận như thế nào cũng sẽ không tức giận, lại vô luận nàng sinh ra nam hài hoặc nữ hài, hắn cũng sẽ yêu thích.

 

Cũng bởi vì chuyện này, cho nên Thái tử liền hủy bỏ xuất hành hôm nay, mặc dù là lần đầu tiên lên chức phụ thân, thế nhưng lúc trước Thái tử đã hỏi thăm Tần thái y khá kỹ chuyện liên quan tới sau khi phụ nhân có thai phải chú ý —— vì thế trong lòng Tần thái y cực kỳ bất đắc dĩ.

 

Sau khi Thái tử biết nữ nhân có thai, trước ba tháng không thích hợp xuất hành, nhất định phải an thai thật tốt, vậy liền không thể ra cửa. Sau đó hắn lại bấm ngón tay tính toán một chút, phát hiện từ khi tâm tình Mạnh Vân bắt đầu không tốt đến bây giờ, gần như một tháng, có lẽ là khi đó liền mang thai.

 

Vì vậy Thái tử càng xác định —— người nào nói với hắn không phải, hắn sẽ nóng nảy với người đó.

 

Chuyện trong Đông cung bên ngoài tự nhiên không biết, lúc Trưởng công chúa Khang Bình biết được Thái tử sai người tới nói hôm nay không tới, còn sửng sốt một chút, không biết Thái tử đang làm cái gì?

 

Mạnh Tự đang mong đợi Nhị tỷ tỷ tới chơi, không nghĩ tới đợi vô ích, nhất thời mất hứng đi tìm an ủi ở chỗ A Uyển.

 

A Uyển vỗ vỗ mặt của nàng, nói:

-“Được rồi, ngày mai tỷ và muội đi thăm Nhị biểu tỷ là được.

 

Mạnh Tự lập tức lại vui vẻ.

 

Đến đầu tháng sáu, hoàng trang xưa nay yên tĩnh đột nhiên sôi trào, nguyên nhân là Thái tử phi truyền ra tin vui..…

 

Nghe nói sau khi Văn Đức đế nghe nói tin tức tốt này, tại chỗ vui liền cho người ban thưởng Thái tử phi. Thái hậu, hoàng hậu ban thưởng cũng như nước… chảy vào Đông cung, phi tần hậu cung cũng có bày tỏ.

 

Đương nhiên không phải tất cả mọi người vì tin tức này mà vui mừng, thế nhưng bởi vì hoàng đế coi trọng, bất kể trong lòng mọi người có ý kiến gì, cũng phải vui mừng theo, không ai sẽ vào lúc này dại dột cho hoàng đế tìm không phải.

 

-“Làm sao có thể?

Tam công chúa kinh ngạc nói với Trịnh quý phi:

-“Mẫu phi, không phải nói thân thể Thái tử yếu đuối, không thể khiến nữ nhân thụ thai sao?

 

-“Nói hưu nói vượn!

Trịnh quý phi trước tiên trách mắng,

-“Ngươi một cô nương gia, ai nói với ngươi lời như vậy?

 

Mặc dù là sự thật, thế nhưng nữ nhân lại là cô nương chưa lấy chồng, chuyện bực này đoàn người hiểu trong lòng mà không nói, nói nhiều dơ bẩn lỗ tai người.

 

Tam công chúa bĩu môi nói:

-“Cái này cũng không phải là bí mật gì, hỏi thái y thì sẽ biết. Mẫu phi, cái này thật sự kỳ quái, Thái tử phi sẽ không là...

 

-“Câm miệng!

Trịnh quý phi như muốn té xỉu, như sợ miệng Tam công chúa không chừng mực nói ra lời gì không nên nói, vội vàng che lại miệng của nàng,

-“Bất kể ngươi muốn nói cái gì, cũng nuốt vào trong bụng cho Bổn cung, nếu không đừng trách mẫu phi phạt ngươi!

 

Nếu thật để cho nàng nói ra, nàng cho là hậu cung là địa phương nào? Đến lúc đó hoàng hậu bọn họ cắn ngược một cái, nói bọn họ bêu xấu, sẽ chỉ là bọn họ gặp xui xẻo.

 

Hơn nữa cái hậu cung này cũng không phải là một mình hoàng hậu quản, bà cũng là một thành viên cùng hoàng hậu quản lý giải quyết hậu cung, thật để cho nữ nhi ngu xuẩn này nói ra lời không nên nói, đến lúc đó sợ rằng không ai sẽ cảm thấy Thái tử phi dâm loạn hậu cung, chỉ sẽ cảm thấy bà quản giáo nữ nhi không được, bị tội chính là bọn họ.

 

Trịnh quý phi càng nghĩ càng giận, ánh mắt nhìn về phía nữ nhi đều có chút không đúng.

 

Tam công chúa lần đầu tiên thấy dáng dấp mẫu phi nghiêm khắc kinh khủng như vậy, nhất thời bị dọa đến có chút bối rối, lộp bộp nói không ra lời. Thật may là, lúc này Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử cầu kiến, mới để cho vẻ mặt Trịnh quý phi hơi hòa hoãn.

 

Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử vào điện, nhạy cảm phát hiện bầu không khí không đúng, hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, liền biết có thể muội muội của bọn họ lại nói lời gì không nên nói để cho mẫu phi tức giận.

 

-“Mẫu phi, làm sao vậy?” Ngũ hoàng tử sáp đến bên người Trịnh quý phi, vỗ vỗ lưng bà, giúp bà thuận khí.

 

Trịnh quý phi nhìn hai nhi tử, thở dài, nói:

-“Không có gì!.

 

Hoặc giả hai nhi tử đã lấy đi hết trí tuệ của nữ nhi, mới có thể để cho bà sinh cái đầu heo, ngu xuẩn như heo.

 

Thấy Trịnh quý phi không nói, hai người liền cũng không có cố chấp dò hỏi, ngược lại nói tới chuyện Thái tử phi mang thai….

 

Ngũ hoàng tử tay bưng chung trà, trên mặt lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, nói:

-“Chính là hoài thai thì đã có sao? Có thể sinh ra hay không còn là một ẩn số.

 

Tam công chúa hai mắt sáng lên nhìn hắn, Trịnh quý phi cùng Tam hoàng tử im lặng không nói. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Ở trong Tiểu Thanh Sơn Trưởng công chúa Khang Bình nghe xong, lập tức vỗ đùi, cười nói:

-“Hóa ra là mang thai! Ta đã nói rồi, lúc đó tâm tình Vân nhi không tốt, đoán chừng chính là mang thai, chẳng qua là tháng ngày chưa đủ, không nhìn ra thôi. Xem ra A Uyển là đúng, thật ra A Uyển chúng ta đoán đâu trúng đó!

 

Thấy Trưởng công chúa Khang Bình cười thấy răng không thấy mắt, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng rất vui vẻ, cười nói:

-“Vân nhi có phúc khí, thật là Phật tổ phù hộ.

 

Sau đó bà cũng tính một chút, không nhịn được bật cười nói:

-“Vân nhi tình huống này cũng quá kỳ quái, người ngoài đều là sau khi xác nhận có thai mới sẽ bắt đầu có phản ứng, nàng đây là còn không có xác định đâu, đã bắt đầu có phản ứng.

 

-“Chứng minh đây là một hài tử thông minh! Sau này chắc chắn có đại tạo hóa.” Trưởng công chúa Khang Bình nói.

 

Chỉ cần Mạnh Vân có thể mang thai, chứng minh Thái tử có thể sinh, địa vị của Thái tử lại càng củng cố, chính là có đám người Tam hoàng tử ở phía sau mắt nhìn lom lom, cũng không sợ.

 

Lời này của Trưởng công chúa Khang Bình tất nhiên là lén lút nói cùng muội muội, không có truyền ra. Bên ngoài cũng có người lấy tình huống của Mạnh Vân mà nói chuyện, bất quá không ai dám ở bề ngoài mà nói, ngược lại cũng bình an vô sự.

 

Biết được nữ nhi mang thai, Trưởng công chúa Khang Bình liền hành động, hơn nữa gọi Trưởng công chúa Khang Nghi lén lút thương nghị hồi lâu, nhất định phải bảo đảm để cho hài tử trong bụng thái tử phi bình an sinh ra.

 

Đang tại lúc người người cũng vì thái tử phi có thai mà vui mừng, tinh thần A Uyển lại có chút không yên, lặng lẽ tính toán thời gian, phát hiện Vệ Huyên đã đi một tháng có thừa, nhưng vẫn không có tin tức truyền về, để cho nàng thực sự lo lắng.

 

Có phải hay không gặp phải nguy hiểm gì? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Giang Nam, chỗ rừng rậm.

 

Vệ Huyên máu me khắp người tựa vào dưới một cây đại thụ, trên đùi đeo băng, trên đôi tay cũng hiện đầy vết thương nhỏ vụn, trên gò má trắng trẻo trơn nhẵn dính máu cùng bùn đất, chật vật khiến cho người không cách nào nhận ra đây là Thụy Vương thế tử hung hăng phách lối trong kinh thành. Chỉ có một đôi mắt sắc bén hung ác như sói, khiến cho người không dám đối diện.

 

Thị vệ bảo vệ chung quanh âm thầm kinh hãi, lúc này khí thế của Vệ Huyên để cho bọn họ hầu như không dám đến gần.

 

-“Chủ tử, trong kinh có tin tức tới.” Lộ Bình đi tới, hé ra tờ giấy đã cuốn lại cho Vệ Huyên đang ngồi trên đất.

 

Vệ Huyên nhận lấy xem xong, đôi mắt mở to, không khỏi có chút kinh ngạc.

 

Mạnh Vân mang thai à?

 

Thấy tin tức này, trước tiên Vệ Huyên trực giác không tin. Đời trước, cho đến trước khi chết, Thái tử cũng không lưu lại con cháu, Mạnh Vân cũng chưa từng mang thai, hắn lén lút cho người dò xét qua, nghe nói thân thể Thái tử yếu đuối, tinh trùng nam tử không mạnh, không thể khiến cho nữ nhân thụ thai.

 

Trước đây hắn vốn còn nghĩ, đời này trước phải giữ được tánh mạng Thái tử, sau đó dốc hết sức có thể tìm thần y dân gian điều lý thân thể cho Thái tử, thế nào cũng phải khiến cho Thái tử nặn ra hài tử, địa vị Thái tử mới có thể vững chắc. Thế nhưng bây giờ cái gì hắn đều chưa có làm….. thái tử phi lại mang thai?

 

Vệ Huyên tỉ mỉ xem tin tức trên tờ giấy nhỏ kia mấy lần, xác nhận không có lầm xong, liền nhắm mắt suy tư, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến trên người huynh muội Liễu thị của Nghĩa Quyền Trang.

 

Huynh muội Liễu thị dạy Thái tử cùng A Uyển luyện tập Nghĩa Quyền, để cho thân thể A Uyển so với kiếp trước khỏe mạnh hơn, theo như thời gian, không chừng A Uyển nhất định có thể khỏe mạnh giống như cô nương thông thường vậy —— điều kiện tiên quyết là không có giống như kiếp trước bởi vì phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi chết đối với A Uyển đả kích cùng sau đó việc Tam công chúa bỏ thuốc cho A Uyển. Nếu đối với A Uyển hữu dụng, hoặc giả đối với Thái tử cũng hữu dụng đi.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể giải thích như vậy.

 

Hồi lâu, Vệ Huyên hơi nở nụ cười, như vậy rất tốt, Thái tử có hậu, đối với bọn hắn mà nói càng có lợi hơn.

 

Lộ Bình nghiêm túc đứng ở một bên, thấy trên mặt chủ tử lộ ra nụ cười, trong lòng buông lỏng, không nhịn được nói:

-“Chủ tử, vết thương của ngài…..

 

Lúc trước gặp phải mai phục, mặc dù đã tàn sát hết kẻ địch, thế nhưng vẫn để cho bên bọn họ tổn thất nặng nề, hợp với Vệ Huyên cũng bị thương không nhẹ, Lộ Bình nhìn thấy cũng sợ mất mật. Một khắc kia, Vệ Huyên tựa như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, bén nhọn đến cơ hồ đả thương người trong vô hình, cũng khiến cho người khó có thể nhìn gần, sử dụng thủ đoạn, khiến cho người cơ hồ không thể nào tin nổi đây là một thiếu niên mới mười bốn tuổi.

 

Cũng không biết trong kinh có tin tức gì, để cho hắn lộ ra biểu tình kinh ngạc, bất quá hiện nay nhìn hắn lộ ra nụ cười ý sâu xa, Lộ Bình cảm thấy là tin tức tốt, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, mới dám lên trước nói thẳng.

 

-“Không có sao.

Vệ Huyên nhận lấy nước hắn đưa tới nhấp một hớp, liền đứng lên, nói với hắn:

-“Tiếp tục lên đường.

 

Lộ Bình hơi nhíu mày, có chút lo âu nhìn Vệ Huyên, thấy Vệ Huyên không để ý, không nhịn được nhếch môi. Hắn và Vệ Huyên cùng nhau lớn lên, mặc dù là chủ tớ, nhưng ở trong lòng hắn, Vệ Huyên là người hắn kính trọng nhất, tự nhiên không muốn thấy Vệ Huyên như vậy.

 

Chẳng qua là, chuyện Vệ Huyên đã quyết định, không ai có thể nói động hắn, Lộ Bình chỉ đành phải thôi.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 03/01/2021

 

3 comments:

Popular Posts