Sủng Thê Như Lệnh - Chương 095

☆, Ngũ hoàng tử này xem như là phế bỏ, đáng tiếc…

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Phủ Tam hoàng tử.

 

Hôm nay là ngày nghỉ của Tam hoàng tử, trừ buổi sáng Ngũ hoàng tử tới phủ tìm hắn nói vài lời thôi thì một ngày thời gian của hắn cũng tiêu ma ở trong thư phòng, trừ xử lý một ít công vụ ra, những thời gian khác cũng là cùng phụ tá Tạ tiên sinh thảo luận thế cục trên triều đình hiện giờ.

 

Tạ tiên sinh vốn tên là Tạ Hãn, nguyên là nhân sĩ Lăng Châu Giang Nam, lúc tiên đế tại vị làm qua châu phủ, sau đó bị người hãm hại, Tạ gia thiếu chút nữa bị hủy diệt, sau đó mặc dù chuyển nguy thành an, lại làm cho ông thất vọng đối quan trường, liền từ quan quy ẩn.

 

Mấy năm trước, Tam hoàng tử ra kinh làm việc, trùng hợp gặp phải người Tạ gia bị người tìm phiền toái, ra tay giải quyết, sau khi Tạ Hãn biết chuyện liền tự mình tới bái tạ.

 

Bên cạnh Tam hoàng tử chính là thiếu mưu sĩ, thấy Tạ Hãn tài hoa nổi bật, đối tình hình chính trị đương thời rất có kiến giải, liền nổi lên lòng yêu tài, ba lần tới Tạ gia mời. Tạ Hãn bị thành ý của hắn lai động, chờ hắn đối Tam hoàng tử khảo giáo một phen, rốt cuộc đáp ứng lời mời của Tam hoàng tử, theo hắn vào kinh, ở lại bên cạnh Tam hoàng tử làm phụ tá.

 

Những năm này, Tam hoàng tử có thể liên tiếp lấy được tán thưởng của Văn Đức đế, cũng có liên quan tới Tạ Hãn.

 

Hôm nay Tạ Hãn muốn nói đó là thái tử phi của Đông cung mang thai, tính toán thời gian, hài tử trong bụng thái tử phi đã hơn năm tháng, đáng tiếc từ sau khi thái tử phi có bầu, thì liền một mực ở trong Đông cung, ngay cả cung phi cũng không thể thấy nàng, càng không cần phải nói có thể nhìn ra trong bụng của nàng hoài cái thai là nam hay nữ.

 

Nghe nói vài ma ma có kinh nghiệm có thể căn cứ vào hình dáng cái bụng của phụ nữ có thai để phán đoán giới tính của hài tử trong bụng, thậm chí thái y có y thuật khôn khéo cũng có thể thông qua bắt mạch để phán đoán, đối với hài tử trong bụng thái tử phi là nam hay nữ, không chỉ có tất cả nữ nhân hậu cung chú ý, thậm chí triều thần cũng là cực độ chú ý, nếu sinh nữ hài cũng không sao, nếu là nam hài, đây chính là hoàng trưởng tôn.

 

Chỉ tiếc, không ai có thể thấy thái tử phi, càng không cần phải nói đi phán đoán cái bụng của nàng lớn lên cái hình dáng gì, mấy thái y cố định tới bắt mạch bình an cho nàng càng là giữ kín như bưng, căn bản khiến cho không người nào có thể dò xét được.

 

Tạ Hãn hơi tiếc nuối nói:

-“Điện hạ cùng hoàng tử phi nương nương đều là người thân thể khỏe mạnh, thành thân cũng đã mấy năm, lại không thể một lần được nam hài, đáng tiếc thật đáng tiếc.

 

Tam hoàng tử sắc mặt cứng lại, trong lòng cũng có mấy phần uất ức, hắn ở trước mặt Trịnh quý phi cùng đệ muội biểu hiện khoát đạt, thật ra thì trong lòng cũng là thất vọng, làm sao không biết ý nghĩa của hoàng trưởng tôn?

 

Thân thể Thái tử không tốt, thái y cũng kết luận tinh trùng hắn không vượng, rất khó khiến cho nữ nhân thụ thai, lại không nghĩ tới sẽ xuất hiện kỳ tích. Điều này làm cho Tam hoàng tử hoài nghi, có phải thân thể Thái tử đang khôi phục hay không?

 

Tam hoàng tử thuở nhỏ liền biết mình làm hoàng tử thứ ba là người có tư cách thừa kế vị trí kia nhất, cũng vì vậy cố gắng miễn cưỡng bản thân, chưa bao giờ dám lười biếng.

 

Tuy Thái tử là chính thống, đáng tiếc thân thể yếu đuối, có thể chịu đựng đến lúc lên làm hoàng đế hay không là một chuyện. Hoàng thứ tử chết yểu, nếu như Thái tử cuối cùng có bất trắc, hắn liền sẽ trở thành hoàng tử nhiều tuổi nhất trong cung. Truyền thống của hoàng thất, có đích lập đích, vô đích lập trưởng, hắn mới là người có khả năng nhất lấy được vị trí đó.

 

Cho nên, nếu như thân thể Thái tử chuyển biến tốt, vậy so với hoàng trưởng tôn càng bết bát hơn.

 

Tạ Hãn nhìn hắn một cái, cũng không muốn cho hắn áp lực quá lớn, lại nói:

-“Hài tử trong bụng Thái tử phi là nam hay nữ cũng không quyết định, điện hạ không cần quá lo lắng. Tại hạ bất tài, trước kia cũng nghiên cứu qua mấy quyển sách thuốc, từng ở trong sách xem qua một loại cách nói, nếu như thân thể phụ mẫu không đủ khỏe mạnh, như vậy hài tử sanh ra được thân thể cũng sẽ yếu đuối, thậm chí dễ dàng chết yểu.

 

Thần sắc Tam hoàng tử hơi hòa hoãn, đứng dậy hướng Tạ Hãn nói:

-“Làm phiền tiên sinh vì ta phân ưu, thật sự vô cùng cảm kích.

 

Tạ Hãn nghe được lời tâm huyết này của Tam hoàng tử, trong lòng cũng cao hứng, cũng không dám nhận đại lễ của hắn, vội vàng đứng dậy đáp lễ lại. Sở dĩ ông lựa chọn Tam hoàng tử, cũng là bởi vì Tam hoàng tử khí độ tài đức, có phong độ hiền đức chính trực, có tâm bền gan vững chí, có thể nói chức trách lớn, tương lai tất là một vị minh quân.

 

Ngoài ra, mẹ đẻ Tam hoàng tử là quý phi, thân phận cao quý, phía dưới có huynh đệ muội muội ruột thịt tương xứng, so với mấy hoàng tử khác có nhiều ưu thế hơn. Ngũ hoàng tử là một người có lòng thành, nếu như có thể có hắn phụ trợ, tương lai Tam hoàng tử chưa chắc không thể thành sự.

 

Cho nên, ông cho là ưu thế của Tam hoàng tử cực lớn.

 

Mặc dù Thái tử là chính thống, thế nhưng Tạ Hãn phân tích qua, tuy Thái tử có ngàn vạn cái tốt, nhưng lại thua ở trên thân thể yếu đuối. Hiện nay Văn Đức đế chính trực tráng niên, có lòng từ phụ, có thể khoan dung tồn tại một Thái tử như vậy, đợi một ngày hoàng đế lớn tuổi, tính tình đế vương đa nghi sẽ hiển lộ ra, nhất định sẽ để cho ông không cách nào nhịn được Thái tử yếu đuối nhiều bệnh, thậm chí Thái tử thông tuệ tất cả đều thành khuyết điểm không thể tồn tại trong mắt đế vương.

 

Tạ Hãn cảm thấy giai đoạn hiện nay Tam hoàng tử tuổi vẫn còn nhỏ, chưa tốt phát triển thế lực của chính mình, phải làm là khiêm tốn tránh lui làm đầu, để cho Thái tử che ở phía trước là thích hợp nhất. Cho nên, vẫn là hy vọng Thái tử có thể sống lâu một chút.

 

Hai người đang nói, đột nhiên nghe quản gia trong phủ vội vội vàng vàng tới cầu kiến.

 

Tam hoàng tử thấy vậy, trong lòng không vui, hắn cùng với Tạ tiên sinh nói chuyện, không thích người quấy rầy nhất, quản gia cũng hiểu quy củ này, thế nào hôm nay không thức thời như vậy?

 

Tạ Hãn cũng là biết cách làm người của quản gia trong phủ này, là một người chững chạc, có thể để cho ông vội vàng tới bẩm báo như thế, nghĩ đến là đại sự, liền nói với Tam hoàng tử:

-“Điện hạ gặp một chút thôi, có lẽ là có chuyện gì!

 

Có Tạ Hãn mở miệng, Tam hoàng tử liền để cho quản gia đi vào.

 

Ai ngờ quản gia mặt trầm trọng, sau khi đi vào câu nói đầu tiên đó là:

-“Điện hạ, Ngũ điện hạ đã xảy ra chuyện.

 

Tam hoàng tử vụt đứng dậy, ánh mắt ôn hòa trong nháy mắt trở nên nghiêm khắc, hỏi:

-“Ngũ hoàng đệ làm sao vậy? Không phải hắn cùng mấy người đi du ngoạn sao?

 

Quản gia do dự một chút, cắn răng nói:

-“Ngũ điện hạ cùng mấy công tử khác đi Lệ Thủy Thiên Các, thế nhưng...

 

Hắn áp sát Tam hoàng tử, nhỏ giọng nói một câu.

 

Mặt Tam hoàng tử nhất thời trở nên hết sức khó coi, xanh mặt hỏi:

-“Có ai nhìn thấy?

 

Nói tới chỗ này, quản gia cơ hồ vẻ mặt đưa đám nói:

-“Rất nhiều người đều thấy được, lúc ấy là Vinh Vương điện hạ cũng cao hứng, dẫn người tới ngắm cảnh, nhưng không nghĩ sẽ gặp phải loại chuyện như vậy, trong đó còn có khá nhiều huân quý triều thần bồi tiếp. Nghe nói trước đó Vinh Vương điện hạ có được một cây san hô cao ba trượng, trong lòng cao hứng, liền đến Lệ Thủy Thiên Các mở tiệc chiêu đãi mọi người, cho nên...

 

Nghe đến đó, sắc mặt Tam hoàng tử càng thêm khó coi, hắn lập tức nói với quản gia:

-“Đi… tìm mấy người tiếp Ngũ đệ trở về.

 

Quản gia nhanh chóng đi an bài, bất quá nghĩ đến một người khác, vội nói:

-“Điện hạ, người kia...

 

-“Bất quá là một người ti tiện, tìm lý do xử trí.” Tam hoàng tử hời hợt nói.

 

Chờ quản gia đi xong, Tam hoàng tử ngã ngồi ở trên ghế, ngơ ngẩn mà ngồi một hồi, sau đó thở ra, đối với Tạ Hãn một mực không lên tiếng nói:

-“Tạ tiên sinh, xảy ra chuyện.

 

Tạ Hãn thấy hắn trong thời gian ngắn ngủi đã áp chế được tâm tình, trong lòng âm thầm gật đầu, hỏi:

-“Thế nhưng Ngũ điện hạ ở chỗ đó đã xảy ra chuyện gì?

 

Lúc trước quản gia nói quá nhỏ, hiển nhiên là không thể truyền ra ngoài, Tạ Hãn trong lúc nhất thời cũng không biết xảy ra chuyện gì, có thể nói hay không?

 

Tam hoàng tử suy nghĩ, biết chuyện này là không gạt được, chính là phụ hoàng bọn hắn tức giận hạ lệnh cấm khẩu, sợ rằng lúc này người biết đã sớm biết rồi, tuy là không nói, sợ cũng chỉ có thể gạt những bá tánh vô tri mà thôi.

 

Phải thôi, Tam hoàng tử thở dài, có chút khó có thể mở miệng nói:

-“Ngũ đệ ở Lệ Thủy Thiên Các thì……bị người phát hiện hắn cùng với một gã đồng nhi Lệ Thủy Thiên Các…..

 

Tạ Hãn hít hà một hơi...

 

Đương thời bên trong quý tộc có chuyện nuôi dưỡng luyến đồng, bất quá âm dương giao hợp mới là chánh đạo, gần mười năm tới Non Nước Thanh Bình, Văn Đức đế cổ động phát huy mạnh mỹ đức, cực độ không thích bực đoạn tụ phân đào này, triều thần huân quý cũng làm gương tốt, dù có người có yêu thích kia… cũng chỉ là ngầm lén lén lút lút cho đỡ nghiền, chưa bao giờ dám đưa ra bên ngoài.

 

Mà bây giờ, thế nhưng một vị hoàng tử lại để cho người thấy loại chuyện như vậy...

 

Tạ Hãn rất nhanh liền hiểu, chuyện này tuyệt không phải ngoài ý muốn, cái người giật dây này tỏ rõ muốn phá hủy Ngũ hoàng tử!

 

Tạ Hãn nhìn về phía Tam hoàng tử, Tam hoàng tử cũng nhìn về phía ông, hai người thần sắc ngưng trọng, lúc bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấu ý nghĩ trong lòng đối phương.

 

Rốt cuộc là ai muốn phá hủy Ngũ hoàng tử?

 

-“Vệ Huyên...” Tam hoàng tử nghiêm nghị nói: “Chẳng lẽ là hắn?

 

Trừ hắn ra, Tam hoàng tử thật sự không nghĩ ra người thứ hai.

 

Tạ Hãn cũng không mở miệng, ông trầm ngâm chốc lát, thở dài nói:

-“Nếu thật là người kế hoạch, sợ rằng đối phương dám thiết kế chuyện này, nói vậy cũng sẽ không để cho người khác tra được dấu vết. Điện hạ, việc cần kíp bây giờ, là ngài mau sớm truyền tin cho quý phi nương nương trong cung, trước giữ được Ngũ điện hạ lại nói. Còn có Hà thượng thư bên kia, cũng phải cho bọn hắn một câu trả lời thỏa đáng.

 

Tam hoàng tử mặt âm trầm gật đầu, cháu gái Hà thượng thư được chọn làm Ngũ hoàng tử phi, ở thời điểm mấu chốt này, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, nói vậy Hà thượng thư đối triều đình sáng nữa, cũng nuốt không trôi cơn giận này, phải hủy bỏ cọc hôn sự này. Việc cần kíp bây giờ, đó là trước phải giữ được cọc hôn sự này, sau đó sẽ từ từ mưu tính.

 

Tam hoàng tử rất nhanh liền đem sự tình sửa lại một lần, sau đó lập tức hành động. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Trong Chiêu Dương cung, lúc Trịnh quý phi nhận được tin tức trưởng tử cho người truyền cho bà thì cơ hồ té xỉu, một hơi thở không được.

 

Vừa lúc Tam công chúa cũng đang ở trong Chiêu Dương cung, thấy dáng vẻ của Trịnh quý phi bị sợ hết hồn, vội vàng truy hỏi đã xảy ra chuyện gì? Đáng tiếc mặc dù lúc này Trịnh quý phi rất sốt ruột, thế nhưng rốt cuộc nhớ tới tiểu nữ nhi còn chưa lấy chồng, làm sao có thể nói loại chuyện dơ bẩn lỗ tai nàng như vậy? Sợ tính tình nàng lỗ mãng lần nữa gây họa, Trịnh quý phi không để ý tới tiểu nữ nhi kêu gào, phái mấy ma ma vai u thịt bắp mang nàng tới Thiên điện đợi ở đó, tỏ rõ không để cho nàng dính tay vào chuyện này.

 

Nhốt Tam công chúa xong, Trịnh quý phi nhanh chóng thu thập lại tâm tình, liền cho cung nhân trang điểm chải chuốt lại cho bà lần nữa, bà phải đi Thái cực điện cầu kiến Hoàng thượng.

 

Chẳng qua là, Trịnh quý phi còn chưa ra khỏi cửa Chiêu Dương cung, liền nghe nói Minh phi Thôi Hồng Diệp đã đi trước một bước vào Thái cực điện rồi.

 

Trịnh quý phi dưới chân lảo đảo một cái, như mềm nhũn muốn ngã xuống đất, trong mắt một trận tuyệt vọng.

 

Mà tuyệt vọng hơn, đó là dâng lên hận ý ngập trời đối với Thôi Hồng Diệp. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Trong cung sóng ngầm mãnh liệt cũng không có lan ra bên ngoài cung, bất quá rất nhiều người trong lòng lại không bình tĩnh, biết Ngũ hoàng tử đây coi như là đã bị hủy hoại rồi, mà chỉ sợ Tam hoàng tử cũng thiếu đi một trợ thủ đắc lực.

 

Mọi người tại chỗ hiểu trong lòng mà không nói, sau khi Ngũ hoàng tử bị người của phủ Tam hoàng tử phái tới mang đi, ánh mắt của mọi người liền rơi vào trên người đồng nhi thanh tú đang quỳ gối trong sân Lệ Thủy Thiên Các.

 

Nam hài mười ba mười bốn tuổi, xương cốt xinh xắn lanh lợi, màu da trắng nõn sạch sẽ, một đôi mắt nai con thủy nhuận sợ hãi mà nhìn người thì…..so với nữ tử còn câu người hơn.

 

Nhìn thấy đồng nhi này, ánh mắt mọi người ở đây ý tứ hàm xúc không rõ, một vài người có chút kiến thức nhìn một cái liền biết cái đồng nhi này bị cho uống qua một loại thuốc đặc thù. Nghe nói đây là dược vật mà một ít quý tộc nào đó đam mê nghiên cứu ra, là thuốc chuyên môn dùng để khắc chế đồng nam đồng nữ trưởng thành, thiếu niên thiếu nữ bị cho uống thuốc này, ức chế bọn họ sinh trưởng, khiến cho bọn hắn nhìn giống như nam hài nữ hài chưa trưởng thành, phá lệ xinh xắn lanh lợi, yếu đuối, hết sức dễ dàng có thể khơi mào hứng thú của người ngoài.

 

Sau đó loại thuốc này cũng lưu truyền vào một ít trường hợp đặc thù, tỷ như một ít tần lâu sở quán, một ít lão bản lòng dạ đen tối vì kiếm nhiều bạc từ mấy người lòng dạ đen tối, lén lút cho những nam nữ trong lâu dùng nhiều loại thuốc này.

 

Hiện nay, cái đồng nhi này là tình huống như thế.

 

-“Ngươi tên là gì?

 

Tiếng cười vang lên, đồng nhi đang quỳ mồ hôi lạnh toát ra khiếp sợ nhìn sang, liền thấy một tên mập mạp ngồi trên ghế thái sư ở hành lang, dáng vẻ hắn cười híp mắt, nhìn hết sức thân thiết, mặc trên người cẩm y đai ngọc, nói rõ thân phận người này không phú tức quý. Trừ cái đó ra, những đại nhân bên cạnh đều đứng, chỉ có hắn có thể đỉnh đạc ngồi, liền biết ở chỗ này, cái tên mập mạp này có phân lượng nói chuyện.

 

Vì vậy, đồng nhi thấp thỏm lo âu rốt cuộc tìm đúng mục tiêu, nằm sấp xuống liền hô:

-“Đại nhân, oan uổng mà! Tiểu nhân chẳng qua là đi ngang qua, thật không biết tại sao lại bị vị đại nhân kia...

 

Vinh Vương —— tên mập mạp móc móc lỗ tai, run lên thịt béo trên mặt, một đôi mắt xinh đẹp bị thịt béo chen thành một đường, thoạt nhìn ngây thơ chất phác. Hắn coi như là người mập mạp, cũng là một tên béo anh tuấn, cũng sẽ không khiến người phản cảm, ngược lại có loại ngây thơ như phật Di Lặc vậy.

 

-“Có oan hay không, đó cũng không phải là bổn.....bổn công tử định đoạt, chỉ có thể ủy khuất ngươi.

 

Nói xong, Vinh Vương búng tay một cái, liền có người áp giải đồng nhi còn đang kêu đi.

 

Nhìn thấy hành động này của Vinh Vương, mọi người tại chỗ ánh mắt lóe lên, trong lòng suy nghĩ Vinh Vương…..hành động này là muốn làm gì, đây là muốn bảo vệ Ngũ hoàng tử, hay là muốn giữ nhược điểm của Ngũ hoàng tử. Bất quá, khi Vinh Vương híp cặp mắt hẹp dài nhìn tới, ngoại trừ mấy người trì độn ra, những người khác đều hiểu.

 

-“Sự tình ngày hôm nay, mong chư vị thứ lỗi, tin tưởng Hoàng thượng không hy vọng nghe được lời đồn đãi gì, các vị hẳn là minh bạch chứ?” Vinh Vương cười híp mắt nói.

 

Người ở chỗ này vội vàng nói:

-“Vinh Vương điện hạ yên tâm, chúng ta tất nhiên là rõ ràng.

 

Vinh Vương cười ha hả cảnh cáo một cái, sau đó phất tay một cái, mang theo thị vệ trói cái đồng nhi đó cùng đi, lưu lại đám người chứng kiến trố mắt nhìn nhau, một lần nữa biết được thế nhân đối Vinh Vương đánh giá: Đó chính là một cái đồ tham ăn mập mạp không biết điều!

 

Vinh Vương không biết người ngoài đánh giá hắn ra sao, vui tươi hớn hở hồi cung.

 

Trở lại trong cung, Vinh Vương liền đi gặp huynh trưởng đem hắn làm nhi tử nuôi lớn, nghe nói lúc này Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đều đang quỳ trong Thái Cực điện, đôi mắt nhíu lại, lại ha hả cười lên, cười đến có bao nhiêu thành thật thì có bấy nhiêu thành thật, nếu là người nhận biết Vinh Vương trước mười ba tuổi, tuyệt đối không cách nào đem cái tên mập mạp thật thà này cùng cái thiếu niên thanh tú anh khí coi như một người.

 

Cho nên nói, thời gian thật là con dao giết heo, đặc biệt yêu thích cố ý phóng túng bản thân thay đổi thành người heo. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Qua hai ngày, Trưởng công chúa Khang Nghi ở tại Tiểu Thanh sơn rốt cuộc biết được chuyện đã xảy ra trong kinh thành.

 

Biết được quá trình của sự việc, trước tiên Trưởng công chúa Khang Nghi có chút run sợ, ánh mắt quét qua phong thơ trong tay, người thứ nhất hoài nghi gài bẫy Ngũ hoàng tử như vậy trừ Vệ Huyên ra không còn có thể là ai khác.

 

Đoán chừng giống như Trưởng công chúa Khang Nghi vậy, phàm là nghe nói sự tình Ngũ hoàng tử xui xẻo thì…..người thứ nhất hoài nghi cũng sẽ là Vệ Huyên, dù sao người này cho tới bây giờ chưa từng làm chuyện tốt, hố người đơn giản là âm hiểm cực kỳ, không nghi ngờ hắn thì nghi ngờ ai đây? Bất quá đáng tiếc là, ngày đó Vệ Huyên ngoan ngoãn đợi ở Nhân Thọ cung bồi Thái hậu lão nhân gia ăn chay niệm phật đây, người nào dám hoài nghi hắn, Thái hậu là người thứ nhất nổi nóng với người đó.

 

Hơn nữa, ngày đó Ngũ hoàng tử đi Lệ Thủy Thiên Các là nhất thời nổi hứng, cũng không có tính trước, cũng không biết vừa vặn Vinh Vương sẽ đi tới đó, sau đó phát hiện Ngũ hoàng tử ở trong viện kia làm chuyện xấu xa.

 

Chuyện lần này, Ngũ hoàng tử đơn giản là xui xẻo cực kỳ, không chỉ có bị phạt bế môn tư quá*, thậm chí còn bị Văn Đức đế ra lệnh cưỡng chế đi nói xin lỗi với Hà thượng thư. May mắn là vì ngại hoàng thượng kiên trì, hôn sự của hắn cùng với Hà gia cũng không bị hủy bỏ, chính là sau này cũng cứ như vậy, chỉ vì hoàng đế đã chán ghét hắn.

 

(Chú thích: Bế môn tư quá là đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm, suy nghĩ lỗi lầm)

 

Trưởng công chúa Khang Nghi suy nghĩ, rất nhanh liền hiểu rõ nội tình được che giấu bên trong. Mặc dù lần này Ngũ hoàng tử là bị người thiết kế, thế nhưng cũng có nhân tố bản thân hắn, cũng là một trận gió nam thật sự tốt, mới sẽ làm cho Văn Đức đế thất vọng, tiến tới chán ghét hắn.

 

Cho nên, tuy là tra được, cũng đã không cần thiết.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi tay ở trên tờ giấy kia vẽ hoa, cuối cùng trên mặt rốt cuộc lộ ra nụ cười nhàn nhạt, để cho A Uyển luôn luôn tại bên cạnh len lén dò xét phải run lên nổi da gà, luôn cảm thấy công chúa mẫu thân lúc này cười khiến cho người rất sợ hãi, chẳng lẽ là trong kinh có chuyện gì tốt truyền tới?

 

-“Nương, làm sao vậy?

A Uyển giả vờ vô tri hỏi:

-“Là di di Khang Bình ở trong thơ nói cái gì sao?

 

Hôm nay từ kinh thành đưa tới một phong thư, trong đó liền có tin chính Trưởng công chúa Khang Bình viết vội cho muội muội, Trưởng công chúa Khang Nghi vừa mới xem xong, theo A Uyển, hơi thở cả người công chúa mẫu thân đều không đúng.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi thấy nữ nhi ngốc ngốc nhìn tới, hơi hơi híp mắt lại, liền ngoắc nàng, gọi nàng tới bên cạnh, sau đó nói sự tình trong kinh thành cho nàng biết. Mặc dù giấu đi sự tình Ngũ hoàng tử làm ở trong Lệ Thủy Thiên Các, bất quá từ trong đôi câu vài lời, A Uyển vẫn gom góp ra được, sau đó liền quẫn bách.

 

Nguyên lai Ngũ hoàng tử là một đoạn tụ, vậy hắn còn phải cưới tôn nữ của Hà thượng thư, chẳng phải là hại cô nương người ta sao?

 

-“Nghĩ gì thế?

 

Bị mẫu thân chọt đầu, A Uyển nhìn dáng vẻ bà cười khanh khách, cảm thấy mình tốt nhất không nên nói ra suy nghĩ trong đầu, liền nói:

-“Nương, chuyện này sau đó như thế nào?

 

-“Hoàng thượng hạ lệnh cấm khẩu, người biết tất nhiên không nhiều, bất quá lúc đó nhiều người đều thấy được, muốn dấu cũng dấu không được, Ngũ hoàng tử đây coi như là phế. Đáng tiếc...

 

Nếu như hiện nay bị phế chính là Tam hoàng tử, Trưởng công chúa Khang Nghi sẽ càng cao hứng, chỉ tiếc Tam hoàng tử quá mức cẩn thận, không thể từ trên người hắn tìm được sơ hở gì?

 

Cái này đối với người bên này bọn hắn mà nói, coi như là cái tin tức tốt đi?

 

A Uyển suy nghĩ, trong lòng cũng thật tò mò rốt cuộc là người nào thiết kế Ngũ hoàng tử, nghĩ đến Vệ Giác bên cạnh Ngũ hoàng tử, mí mắt A Uyển chợt nhảy mấy cái, nhất thời bỗng nhiên tắt tiếng.

 

Nàng chống trán, quyết định chuyện này hay là giữ chặt ở trong lòng thôi.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 18/01/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts