Sủng Thê Như Lệnh - Chương 099

☆, Tranh thủ năm nay lấy A Uyển về nhà!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Lễ Hoàng trưởng tôn tắm ba ngày tổ chức cực kỳ náo nhiệt, đại khái là bởi vì đây là tôn tử đầu tiên của Văn Đức đế, cùng tằng tôn tử đầu tiên của Thái hậu, hai người này vô cùng coi trọng, mà kết quả của việc bọn họ coi trọng đó là cho đứa nhỏ này vô thượng tôn vinh...

 

Cho nên, không chỉ có lễ hoàng trưởng tôn tắm ba ngày làm rất náo nhiệt, đến lúc đầy tháng, tiệc đầy tháng càng không kém chút nào.

 

Trưởng công chúa Khang Bình nghe nói hoàng đế bắt Lễ Bộ nghĩ quy cách tiệc đầy tháng cho hoàng trưởng tôn thì, không nhịn được nhíu mày, nói với muội muội Trưởng công chúa Khang Nghi:

-“Hoàng trưởng tôn còn nhỏ, long trọng như vậy, có thể mất đi phúc phần của nó hay không!

 

Hài tử được hai đầu sỏ trong cung kia coi trọng tất nhiên là tốt, thế nhưng Trưởng công chúa Khang Bình vẫn lo lắng cứng quá dễ gãy. Bây giờ bà đã làm ngoại tổ mẫu, cũng không như lúc còn trẻ đối với rất nhiều chuyện đều lạc quan, đối với sự tình cũng cân nhắc cẩn thận mấy phần, chỉ sợ chính mình không cẩn thận một chút, sẽ mang đến nguy hiểm gì cho nữ nhi, đặc biệt là trong đó còn có một nữ nhi trở thành thái tử phi Đông cung thì, Trưởng công chúa Khang Bình càng không dám khinh thường.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cũng biết tình huống trong cung, bất quá bà không có lo lắng như Trưởng công chúa Khang Bình, an ủi nói:

-“Dù sao cũng là hoàng trưởng tôn, hơn nữa còn là hài tử đầu tiên của Thái tử điện hạ, tương lai không chừng sẽ còn là hoàng thái tôn, Hoàng thượng cùng Thái hậu coi trọng cũng là nên, tỷ chớ có lo lắng quá mức, trong cung còn có thái tử phi nhìn đấy!.

 

Đối với Mạnh Vân, Trưởng công chúa Khang Nghi vẫn là tương đối yên tâm, đặc biệt là thời gian Mạnh Vân mang thai tới nay, thủ đoạn nàng biểu hiện ra, để cho Trưởng công chúa Khang Nghi đối với tương lai Thái tử bình an lên ngôi thêm mấy phần tin tưởng.

 

Nghe được bà nói như vậy, Trưởng công chúa Khang Bình trong lòng chính là lo lắng, cũng không làm nên chuyện gì, chỉ có thể để ở trong lòng. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Tiệc đầy tháng của Hoàng trưởng tôn quả nhiên làm hết sức long trọng, thậm chí là dựa theo quy cách Thái tử đầy tháng mà làm, triều thần huân quý nhìn ở trong mắt nhớ ở trong lòng, rối rít tự cân nhắc.

 

Ngày Hoàng trưởng tôn đầy tháng, A Uyển cùng Mạnh Tự giống vậy lại tiến cung.

 

Lần này các nàng nhìn thấy là một bánh bao nhỏ dáng dấp tinh thần đáng yêu, so với hồi tắm ba ngày có tinh thần hơn nhiều, màu da vẫn có chút hồng, bất quá kiếp trước A Uyển thường ở trong bệnh viện, nghe mấy y tá nói, đây là tình huống đặc biệt của trẻ sơ sinh, chờ qua mấy tháng, màu đỏ rút đi, liền sẽ biến thành bánh bao trắng trẻo non nớt, khi đó đơn giản là manh đắc nhân tâm đều phải hóa.

 

Bất quá, lúc này A Uyển cẩn thận quan sát, vẫn không nhìn ra rốt cuộc nó giống ai, có lẽ đây là ngũ quan tiểu hài tử chưa nẩy nở đi. Đến lúc ngũ quan nẩy nở, liền biết là dáng dấp giống cha hay là mẹ, lấy gien của Thái tử cùng Mạnh Vân, A Uyển cảm thấy tương lai dáng dấp đứa nhỏ này tuyệt đối không kém.

 

Nghĩ đến bánh bao nhỏ mờ mịt, A Uyển cũng có chút kích động.

 

-“Rốt cuộc dáng dấp xinh đẹp một chút, quả nhiên là nam đại mười tám biến.” Mạnh Tự thật cao hứng nói, tiến tới trước mặt bánh bao nhỏ làm ngoáo ộp, trong miệng phát ra tiếng kêu lạ, muốn chọc nó nhìn qua.

 

Đáng tiếc bánh bao nhỏ hoàn toàn không cho nàng cái tiểu di di này mặt mũi, giương cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái, mắt đã híp lại, dáng dấp buồn ngủ.

 

Cung nữ Thu Sương đứng bên cạnh cười nói:

-“Tiểu Quận chúa, thái y nói hoàng trưởng tôn còn nhỏ, bây giờ mắt là không thấy rõ vật, lỗ tai cũng không nghe được cái gì đâu.

 

Sau khi Mạnh Tự nghe xong, biểu tình đáng tiếc, vẫn là chưa từ bỏ ý định muốn chọc nó.

 

Lúc này, vừa đúng Mạnh Vân rửa mặt chảy đầu xong đi ra, nhìn thấy A Uyển cùng Mạnh Tự ghé vào trước giường vây xem bánh bao nhỏ, trên mặt lộ ra chút ý cười.

 

Nàng ngồi ở mép giường, bế nhi tử lên nhẹ nhàng vỗ vỗ dỗ nó ngủ, nói với tiểu muội muội:

-“Tự nhi, A Uyển, các muội nhìn xem nó có phải dáng dấp lớn lên thì đẹp hơn không? Chờ nó mãn trăm ngày, càng trở nên trắng hơn, sẽ càng đẹp hơn.

 

Mạnh Tự gật đầu một cái, lại đem lời nàng mới nói vừa rồi lập lại một lần.

 

A Uyển ngồi ở một bên, nhìn hai tỷ muội thật cao hứng thảo luận vấn đề bánh bao nhỏ xấu hay không xấu, quẫn bách hữu thần, vẫn là lần đầu tiên nàng biết được, nguyên lai Mạnh Vân là một nghiệp dư, cũng không thể kìm được người ngoài nói nàng không đẹp…..Thái tử đều bị ép cho nói nàng là một phụ nữ có thai xinh đẹp, càng cũng không thể kìm được người ngoài nói tiểu bánh bao nhà nàng xấu xí.

 

Hai tỷ muội nói một hồi thì, Mạnh Vân đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói với A Uyển:

-“Nghe nói tháng sau di di sẽ cử hành lễ cập kê cho muội, đến lúc đó tỷ tỷ sẽ cho muội thêm phần lễ vật.

 

Nàng suy nghĩ một chút, lại nói:

-“Chờ lúc muội lấy chồng, tỷ tự mình sẽ đi thêm trang cho muội.

 

A Uyển:

…..

 

Đề tài này chuyển quá nhanh rồi!

 

Mạnh Tự trợn to hai mắt, quay đầu nói:

-“Nhị tỷ tỷ, ý của tỷ sẽ không là năm nay A Uyển sẽ phải gả đi chứ? Mẫu thân nói mười lăm tuổi quá nhỏ, cô nương gia thân thể đều chưa trưởng thành, thành thân quá sớm đối với thân thể không tốt.

 

Nghe được lời của Mạnh Tự, A Uyển không khỏi sửng sốt một chút, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc hiểu rõ vì sao ban đầu Trưởng công chúa Khang Bình buông lời nói nữ nhi nhà mình đều phải đến mười bảy tuổi mới lấy chồng, thật là có nhìn xa. Tuy nói cổ đại y thuật lạc hậu, thế nhưng cổ nhân tự có một bộ trí tuệ của chính mình, càng hiểu được đạo dưỡng sinh, hiểu những thứ này cũng không có gì.

 

Dĩ nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều tin tưởng loại kết luận này, thậm chí khịt mũi xem thường, đại đa số người vẫn cảm thấy nữ tử cập kê liền có thể lấy chồng, cũng không chú ý những thứ này.

 

Như vậy có thể thấy được, Trưởng công chúa Khang Bình làm một mẫu thân, là vô cùng yêu thương hài tử của mình.

 

Mạnh Vân đưa tay điểm xuống mi tâm của nàng, nói:

-“Đừng cả kinh như vậy, chuyện có nặng nhẹ nhanh chậm, có thể chiết trung xử lý.

 

Mạnh Tự mặt dấu chấm hỏi nhìn Nhị tỷ tỷ của mình, không biết nàng là có ý gì? Mà A Uyển bị ánh mắt ý vị thâm trường của Mạnh Vân nhìn, nhất thời cảm thấy cái mông giống như bị loét vậy, thiếu chút nữa muốn chạy.

 

Tuy nói cũng nhận mệnh, hết thảy thuận theo tự nhiên, thế nhưng nàng thật sự là không muốn năm nay phải lập gia đình mà! Chẳng lẽ Mạnh Vân biết cái gì sao?

 

Ôm tâm tình thấp thỏm, chờ sau khi bữa tiệc kết thúc, A Uyển theo phụ mẫu trở về phủ.

 

Ở trên xe ngựa, A Uyển liền thử dò xét nói:

-“Phụ thân, nương, hôm nay con ở chỗ Nhị biểu tỷ nghe nàng nói, chờ lúc con cập kê, nhị biểu tỷ phải cho con thêm phần lễ vật đấy! Còn có, nàng còn nói, chờ lúc con lấy chồng, muốn đích thân tới thêm trang cho con.

 

Nghe được lời của A Uyển, trên mặt La Diệp lộ ra nụ cười tươi, nói:

-“Thái tử phi có lòng.

 

Có thể để cho thái tử phi tự mình tới thêm trang cho nữ nhi của mình, đây chính là phúc phận mà người ngoài ao ước cũng không được, nói ra hết sức có mặt mũi, La Diệp tự nhiên sẽ không cự tuyệt, trong lòng cũng có mấy phần đắc ý.

 

A Uyển liếc nhìn mặt mày mỉm cười của phò mã phụ thân, đối với ông chậm lụt đã hết ý kiến, không gửi hy vọng ở trên người ông, liền trông đợi nhìn công chúa mẫu thân.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi vẫn là biết A Uyển, thấy nàng trông đợi nhìn mình, liền cười nói:

-“Thái tử phi có lòng, bất quá nàng muốn thêm trang cho A Uyển, còn phải thêm mấy năm nữa, không vội.

 

Vì vậy, A Uyển đã thả tâm lại trong bụng, rốt cuộc bình tĩnh.

 

A Uyển vẫn tin tưởng năng lực làm việc của công chúa mẫu thân, nếu công chúa mẫu thân muốn lưu mình lại thêm mấy năm nữa, vậy thì sẽ lưu lại.

 

Chẳng qua là sau đó A Uyển không nghĩ tới, công chúa mẫu thân rất ra sức, thế nhưng phò mã phụ thân cũng là người không đáng tin cậy. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Tiệc đầy tháng của hoàng trưởng tôn đi qua, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng bắt đầu lu bù lên, chủ yếu bận bịu chính là A Uyển sắp tới lễ cập kê.

 

Đối với Trưởng công chúa Khang Nghi mà nói, bà chỉ có một nữ nhi, dĩ nhiên là muốn cho nữ nhi những thứ tốt nhất, lễ cập kê tự nhiên muốn làm phải long trọng thể diện một chút, thậm chí vì thế còn tiến cung đi ngã bài với Thái hậu, cầu xin cái ân điển.

 

A Uyển tùy theo công chúa mẫu thân vui vẻ, cũng không quét đi hứng trí của bà, công chúa mẫu thân nói cái gì chính là cái đó, hết sức thông cảm bà.

 

Tại lúc Trưởng công chúa Khang Nghi bận rộn vì lễ cập kê của nữ nhi, một ngày nắng tươi sáng, thế tử phủ Tĩnh Nam quận vương Vệ Quân mang theo đệ muội tự mình tới cửa bái phỏng.

 

Năm ngoái, lúc Vệ Quân vừa tròn mười lăm tuổi, dưới sự hỗ trợ của Trưởng công chúa Khang Nghi, rốt cuộc khiến cho Tĩnh Nam quận vương thỉnh chỉ phong thế tử cho trưởng tử.

 

Sau khi Tĩnh Nam quận vương phi qua đời chưa được một năm, Tĩnh Nam quận vương liền cưới quận vương phi mới, quận vương phi mới Cảnh thị thân phận cũng không cao, cũng là một cô nương vô cùng xinh đẹp, gả vào quận vương phủ thì, rất nhanh liền lung lạc được tâm Tĩnh Nam quận vương, hơn nữa rất nhanh bản thân liền thích ứng thân phận kế mẫu, áp chế ba hài tử của vợ cả lưu lại cùng những thứ tử thứ nữ.

 

Mà Tĩnh Nam quận vương xưa nay là một người không quan tâm hậu trạch, thậm chí dưới sự xúi giục của Cảnh thị, đối với mấy hài tử cũng chẳng quan tâm.

 

Thật may là, Vệ Quân đã mười tuổi, kế mẫu muốn bắt bí hắn cũng không dễ dàng, Vệ Quân dưới mấy lần ăn thua thiệt thì, rốt cuộc đã từng là một tờ giấy trắng ôn nhuận không tỳ vết, hiểu được bảo vệ mình cùng đệ muội, nhanh chóng lớn lên, rất là đáng tin. Hơn nữa được Trưởng công chúa Khang Nghi trợ giúp, ba huynh muội ngược lại không có ở chỗ kế mẫu kia ăn thua thiệt gì.

 

Đối với Trưởng công chúa Khang Nghi, Vệ Quân là hết sức kính trọng cùng cảm kích… Sau khi mẫu thân qua đời, huynh muội bọn họ bàng hoàng bất lực, phụ thân không hiểu chuyện bên trong nhà, lại cũng không phải cái tình trường, cuộc sống như vậy một lúc lâu, cũng không thế nào quản bọn họ…

 

Lúc kế mẫu vào cửa, tình huống bết bát hơn. Thật may là Trưởng công chúa Khang Nghi thường xuyên cho người tới phủ tặng đồ cho bọn họ, hoặc là mời bọn họ đi phủ công chúa làm khách, ngược lại để cho kế mẫu thu liễm mấy phần.

 

Mấy năm này, huynh muội Vệ Quân thường xuyên tới phủ Trưởng công chúa Khang Nghi, cùng phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi tình thân ngược lại so với trước kia còn sâu hơn một ít, thậm chí lúc La Diệp rảnh rỗi, cũng sẽ chỉ điểm hai huynh đệ Vệ Quân, Vệ Hú một chút bài vở, để cho mấy huynh muội cũng rất thích tới phủ công chúa làm khách.

 

Hiện giờ A Uyển sẽ phải cập kê, Vệ Quân liền dẫn đệ muội tới cửa, tới ngoài bái phỏng Trưởng công chúa Khang Nghi, thuận tiện cũng đưa tới lễ vật lễ cập kê cho A Uyển.

 

Biết huynh muội bọn họ tới, Trưởng công chúa Khang Nghi rút ra ít thời gian trong lúc bận bịu tới gặp bọn họ, thấy Vệ Quân đưa ra lễ vật, không khỏi cười sẵng giọng nói:

-“Ta biết tâm ý của các ngươi, các ngươi đều là hài tử ngoan, cũng không cần phí tâm mà.

 

Hiện giờ mấy huynh muội Vệ Quân tự mình tới tặng lễ, cũng không phải là lấy danh nghĩa quận vương phủ, Trưởng công chúa Khang Nghi là người tâm hồn nhạy bén, làm sao không biết tâm ý của bọn họ.

 

Vệ Quân mỉm cười, gương mặt tuấn tú như ngọc trơn bóng tốt đẹp, ôn thanh nói:

-“Viện di di chớ nói lời như vậy, lễ cập kê của biểu muội, chúng con đâu có thể nào tay không tới đây! Chẳng phải là lang tâm cẩu phế, cô phụ Viện di di cùng La thúc dạy sao? So với yêu mến của Viện di di đối với huynh muội chúng con, những vật này không coi là cái gì.

 

Nói xong lời cuối cùng, mặt hắn rất xấu hổ, cảm thấy mình đưa lễ rất keo kiệt.

 

Hắn bây giờ ăn dùng đều là trong phủ, tiền tiêu hàng tháng có hạn, thật sự là không mua được thứ gì tốt đưa tới, cuối cùng vẫn là đệ đệ lớn mật đi tìm phụ thân, ở trong công chi một khoản bạc, lại đem tiền tiêu hàng tháng mà mấy huynh muội dành dụm được thành một phần…..trên đường còn phải đề phòng bị kế mẫu nhìn chằm chằm cướp đi, đi mua lễ vật.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi làm sao không rõ ràng tâm ý của bọn họ, cười trấn an mấy câu, cũng không thèm để ý vật quý trọng hay không, tâm ý đến là được.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi sẽ chiếu cố mấy huynh muội bọn họ, trừ giao tình cùng Tĩnh Nam quận vương phi ra, cũng hy vọng bọn họ hiểu cảm ân, tương lai với A Uyển mà nói, cũng là một loại nhân mạch*.

 

 (Chú thích: Nhân mạch: 人脉 từ này cổ đại thì dịch là thân tín, vây cánh, hiện đại dịch là quen biết, mối quan hệ, vây cánh cũng được, tùy vào từng văn cảnh. Người có "nhân mạch" tốt tức là có mối quan hệ với mọi người tốt, quen biết rộng, được lòng người.)

 

Ở trong kinh thành muốn trải qua thư thái, nhân mạch là trọng yếu nhất.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi tinh tế hỏi thăm tình trạng huynh muội Vệ gia, biết được bọn họ đều sống không tệ, trên mặt lộ ra nụ cười, chờ nói cũng kha khá rồi, liền nói với A Uyển:

-“Khó được bọn họ tới, A Uyển dẫn mấy biểu ca, biểu muội đi dạo hoa viên một chút đi, vừa vặn hiện tại thời tiết không tệ, hoa cũng đã nở, các con người trẻ tuổi phải đi nhiều một chút.

 

A Uyển vội vàng đứng dậy lên tiếng.

 

Vệ Quân cũng mang theo đệ muội đứng dậy hành lễ cùng Trưởng công chúa Khang Nghi.

 

Chờ rời khỏi phòng khách thì Vệ Châu liền lôi kéo tay của A Uyển, dọc theo đường đi nhảy nhảy nhót nhót đi về phía trước, cười vô cùng vui vẻ. Hai huynh đệ Vệ Quân cùng Vệ Hú đi ở phía sau.

 

-“Biểu tỷ, tỷ cử hành lễ cập kê thì sẽ phải làm cô dâu à?” Vệ Châu tò mò hỏi.

 

A Uyển rất lạnh nhạt hỏi ngược lại:

-“Ai nói?

 

-“Chẳng lẽ không đúng như vậy sao? Cô nương gia cập kê, liền có thể lập gia đình rồi, ma ma đều nói như vậy!

Vệ Châu tiếp tục nói,

-“Nghe nói biểu tỷ cùng Thụy Vương thế tử thuở nhỏ đính hôn, bất quá Thụy Vương thế tử thật là hung dử đấy!

 

Nàng thấp giọng,

-“Biểu tỷ, mọi người đều nói Thụy Vương thế tử không phải người tốt, cô nương nào gả cho hắn sau này sẽ phải xui xẻo, tỷ thật sự phải gả Thụy Vương thế tử sao?

 

Dáng vẻ tiểu cô nương rất lo lắng.

 

A Uyển cau mày, quay đầu liếc nhìn huynh đệ Vệ Quân.

 

Vệ Quân cũng cau mày, mím môi, nói:

-“Châu nhi chớ có nói bậy, hôn nhân đại sự do cha mẹ trưởng bối làm chủ, ma ma cũng ở bên trong hậu trạch, sự tình bên ngoài bọn họ cũng không rõ ràng lắm, Thụy Vương thế tử là người tốt, nếu không di di cũng sẽ không để cho hắn cùng với biểu muội đính hôn.

 

Vệ Châu nghi ngờ nhìn huynh trưởng, sau đó đáp một tiếng.

 

Vệ Hú hàm chứa tức giận nhỏ giọng nói:

-“Nữ nhân đáng ghét kia, lại để cho ma ma khua môi múa mép loạn ở trước mặt Châu nhi, xem ta trở về lột da mấy ma ma nha đầu kia...

 

Hắn nén giận,

-“Nữ nhân kia cũng nên dạy dỗ một chút!.

 

-“Hú đệ, chớ xung động!” Vệ Quân không đồng ý nói, mặc dù kế mẫu rất đáng ghét, thế nhưng là trưởng bối, không thể không vâng lời.

 

Vệ Hú biết được tính tình huynh trưởng, bĩu môi lải nhải hai tiếng liền không nói nữa, bất quá ở trong lòng, vẫn là quyết định tìm được cơ hội, sẽ cho nữ nhân kia đẹp mắt!

 

Vệ Quân thở dài, nhìn A Uyển cùng muội muội đi chung với nhau trước mặt, hai cô gái đi xuyên qua giàn hoa mộc, hoa xuân rực rỡ, nhưng ở dưới khuôn mặt tươi cười của hai cô gái kia thất sắc mấy phần. Nhìn thiếu nữ tay cầm một đóa hoa đón xuân đứng ở trong bụi hoa mỉm cười, Vệ Quân chỉ cảm thấy tim đập có chút nhanh, vội vội vàng vàng dời đi tầm mắt, không dám nhìn nữa.

 

Nghĩ đến nàng định hôn với Thụy Vương thế tử, có thể rất nhanh liền sẽ xuất giá, trong lòng không khỏi buồn bã mất mát.

 

-“Biểu tỷ, tương lai tỷ thật phải gả cho Thụy Vương thế tử sao!

Vệ Châu vẫn thật lo lắng nói,

-“Không chỉ là ma ma, muội còn nghe được rất nhiều cô nương nhà huân quý cũng nói Thụy Vương thế tử rất đáng sợ, nóng giận lên ngay cả Các lão Nội các cũng dám mắng, trước kia còn mang theo thị vệ xông vào phủ Đào các lão náo loạn qua đấy! Tỷ không sợ sao?

 

Thấy mặt tiểu cô nương rất lo âu, dáng vẻ nói nam nhân đáng sợ như vậy tỷ làm sao dám gả, A Uyển quả thực không biết nói gì nhìn trời.

 

Quả nhiên vị thế tử gia kia danh tiếng thật sự là đủ nát, ngay cả tiểu cô nương nuôi ở sâu trong hậu viện đều biết hắn không dễ chọc sao?

 

-“Hắn không có đáng sợ như vậy đâu, thật ra thì vô cùng tốt!” A Uyển nói.

 

Ít nhất ở trước mặt nàng, Vệ Huyên khi còn bé vẫn rất ngoan, chỉ là bây giờ mặc dù có chút bệnh trung nhị, nhưng cũng không phải thường xuyên mắc bệnh.

 

Vệ Châu vẫn lo lắng, nói với A Uyển:

-“Nếu như biểu tỷ không có cùng Thụy Vương thế tử đính hôn là tốt rồi, đại ca của muội là một người ôn nhu săn sóc, rất nhiều cô nương huân quý cũng thích đại ca muội đấy, bất quá muội cảm thấy các nàng cũng không xứng với đại ca, chỉ có biểu tỷ mới xứng!

 

A Uyển:

-“Chớ nói lung tung, cẩn thận bị người nghe được.

 

Đến lúc đó người nào đó thật sự phạm bệnh trung nhị, trực tiếp giết tới, vậy Vệ Quân sẽ vô tội trúng đạn.

 

Vệ Châu cũng nghĩ đến tin đồn Vệ Huyên rất đáng sợ, lời của bản thân tuy là lời tâm huyết, thế nhưng có chọc cho Vệ Huyên hiềm nghi, nếu để cho Vệ Huyên biết…… nghĩ tới kết quả đáng sợ, Vệ Châu vội vàng che lại miệng mình, bày tỏ bản thân sẽ không nói lung tung.

 

Bất quá Vệ Châu vẫn cảm thấy nếu như A Uyển có thể làm tẩu tử nàng là tốt rồi, như vậy cũng không sợ kế mẫu bắt bí hôn sự đại ca.

 

Năm nay Vệ Quân mười sáu tuổi, đã đến tuổi định hôn, đáng tiếc Tĩnh Nam quận vương là người lỗ tai mềm, mấy câu gió thổi gối đầu, liền quyết định để chuyện hôn sự của trưởng tử cho kế thê đến xem, sau khi Vệ Châu biết chuyện này thì thiếu chút nữa nổi nóng, một mực lo lắng kế mẫu sẽ bắt bí đại ca nàng, lấy chuyện hôn sự tới hố đại ca nàng.

 

Sau khi đưa huynh muội Vệ gia đi, A Uyển cũng có chút mệt mỏi, đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút, nhưng không nghĩ mới vừa ngồi xuống, liền thấy Vệ Huyên vén mành đi vào.

 

-“Tại sao lại tới?” A Uyển nhíu mày nhìn hắn, thời điểm không sớm cũng không muộn này, tại sao hắn lại tới!

 

Mắt Vệ Huyên giống như trang bị rađa vậy, rà soát A Uyển từ trên xuống dưới, sau đó lại áp sát nàng ngửi một cái, mặt ghét bỏ nói:

-“Trên người tỷ có mùi son phấn...

 

A Uyển:

“ … ”

 

Hắn là ý gì?

 

Vệ Huyên mất hứng nói:

-“Nghe nói hôm nay người Tĩnh Nam quận vương phủ tới! Là mấy huynh muội Vệ Quân à?

 

Đối với việc tin tức của hắn linh thông, A Uyển đã sớm lười truy cứu, dựa vào trên tháp, uống trà nha hoàn pha, không chút để ý gật đầu, nói ra chuyện huynh muội Vệ gia tới cửa đưa lễ vật cập kê cho nàng.

 

Sau khi Vệ Huyên nghe xong, nheo mắt, mặc dù hắn rất chán ghét A Uyển quá thân cận cùng huynh muội Vệ gia, nhưng cũng biết mình không có tư cách phản đối, thậm chí nếu như mình phản ứng quá độ, không chừng sẽ bị người hoài nghi, sợ Trưởng công chúa Khang Nghi nhận ra được, mới không có động thủ. Thế nhưng, chỉ cần nghĩ đến kiếp trước A Uyển cùng Vệ Quân có hôn ước, trong lòng rất buồn nôn giống như nuốt một con ruồi vậy.

 

Cho dù bây giờ A Uyển là vị hôn thê của hắn, Vệ Huyên cũng không thể bảo đảm Vệ Quân có thể hay không giống như đời trước vậy đối với A Uyển có tâm tư khác, nghĩ đến A Uyển bị người mơ ước, hắn liền bực đến muốn giết người.

 

A Uyển uống nửa chén trà, thấy hắn trầm mặt không biết đang suy nghĩ gì, ngay cả hơi thở cũng có cái gì không đúng, vội vàng lên tiếng nói:

-“Đệ nghĩ cái gì thế? Tới đây ngồi!

 

Vệ Huyên ngoan ngoãn tới ngồi, nhìn nàng nói:

-“Ta không thích trên người tỷ có mùi son phấn, sau này cách xa người Tĩnh Nam vương phủ một chút.

 

Lời này rất bại hoại, bất quá A Uyển cũng không nghĩ nhiều, từ nhỏ Vệ Huyên đã bắt đầu vô cùng ghét mùi son phấn, cho nên vào lúc này cho là cái lỗ mũi chó của hắn ngửi được mùi son phấn của Vệ Châu dính vào trên người mình, mới sẽ nói như vậy. Hôm nay nàng cùng Vệ Châu đi dạo hoa viên, mấy lần Vệ Châu ôm lấy tay của nàng, dính vào cũng không kỳ quái.

 

-“Biết rồi.

 

A Uyển thuận miệng nói, ngược lại nàng cũng không thích tô son điểm phấn, thuận thế nhân nhượng hắn cũng không có gì.

 

Quả nhiên, liền thấy trên mặt hắn rốt cuộc lộ ra dáng vẻ hớn hở, hơi thở cũng biến thành bình thản, tiếp tục cúi đầu uống trà.

 

Vệ Huyên được A Uyển đáp ứng, trong lòng hết sức cao hứng, cảm thấy A Uyển đây là coi trọng biểu hiện của hắn, A Uyển coi trọng mình như vậy, thật sự phải lấy nàng về nhà, đặt dưới mí mắt, lại làm chút chuyện mỹ diệu nữa thì tốt hơn.

 

Cho nên, vẫn là tranh thủ năm nay lấy A Uyển về nhà đi.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 24/01/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts