Sủng Thê Như Lệnh - Chương 108


☆, Dưới chương kết hôn!!!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Vào tháng bảy năm Văn Đức 21, trời mưa to xối xả, một vùng sông nước Đại Hạ vỡ đê, bá tánh hai bên bờ sông trôi giạt khắp nơi, Thụy Vương thế tử phụng mệnh hộ tống ngân lương* cùng những vật phẩm xuôi nam cứu trợ thiên tai, cũng đốc thúc quan viên các châu phủ cứu trợ thiên tai.

 

 (Chú thích: ngân lương là ngân lượng + lương thực)

 

Bất quá chừng mười ngày sau đó, trong kinh thành liền nhận được tin tức, Thụy Vương thế tử ở trên đường cứu trợ thiên tai, tùy hứng làm việc, đột nhiên chém giết mấy quan viên, triều đình bị kinh động, rối rít khiển trách làm lơ gia pháp tổ tông, tàn bạo bất nhân.

 

Thụy Vương thế tử tính tình thô bạo, làm việc xử án toàn bằng sở thích, ỷ vào hoàng đế sủng tín*, dựa vào lệnh của hoàng đế ra tay, gặp phải người nóng tính hoặc chuyện không hợp hắn, liền tùy hứng làm việc, thậm chí chỉ bằng một ít vật không đủ để thành chứng cớ liền trực tiếp trói ném một ít quan viên địa phương vào trong tù, hết sức bừa bãi, mấy quan viên phản đối hắn thì bị hắn chém chết tại chỗ, làm cho quan viên địa phương nơm nớp lo sợ, người người cảm thấy bất an.

 

(Chú thích: sủng tín là sủng ái + tín nhiệm)

 

Lúc Thụy Vương biết được tin tức này, nhất thời trước mắt tối tăm, đầu óc hiện lên một loại ý nghĩ “Rốt cuộc đã tới”.

 

Quả nhiên nhi tử lưu manh này không gây họa cho ông sẽ ngứa người!

 

Tiếp theo, nhận được tin tức Ngự sử cũng rối rít thượng tấu buộc tội Thụy Vương thế tử Vệ Huyên, tấu chương xếp đầy ngự án. Phe Tam hoàng tử cùng một ít triều thần tự xưng là cương chính chính trực càng là hưng phấn không thôi, rối rít bỏ đá xuống giếng. Chỉ có Thái tử vì thế bôn tẩu, Thụy Vương cũng chống đỡ áp lực triều thần, cắn răng chống đỡ, khắp nơi vì nhi tử này giải vây, trong triều nhất thời một mảnh náo nhiệt.

 

Văn Đức đế nhìn tấu chương buộc tội Vệ Huyên ở trên bàn của Ngự sử, ánh mắt thâm trầm, sau đó lưu lại không xem, từ bên cạnh lấy ra một cuốn sổ con bí mật.

 

Dương Khánh bưng trà tới, cẩn thận liếc nhìn cuốn sổ con bí mật kia, rũ mắt xuống yên tĩnh đứng ở một bên, trong lòng mơ hồ hiểu rõ, lần này thế tử Vệ Huyên làm việc đàng hoàng tàn bạo, chắc là được hoàng đế phân phó. Mặc dù tất cả thế nhân mắng Thụy Vương thế tử vô pháp vô thiên, tàn bạo bất nhân, tấu chương buộc tội hắn không ngừng, hắn lại biết cuối cùng Thụy Vương thế tử nhất định vô sự.

 

Hơi trễ một chút, Dương Khánh nhìn thấy Thái tử mặt tràn đầy tia máu, vội vàng tiến lên thỉnh an với Thái tử.

 

Thái tử nâng hắn lên, thấp giọng dò hỏi:

-“Phụ hoàng có xem mấy tấu chương từ các châu phủ truyền tới không? Có nói gì không?

 

Dương Khánh cười nói:

-“Điện hạ đừng quá lo lắng, lúc trước Hoàng thượng đã xem, bất quá Hoàng thượng cũng không có ý bảo gì, nếu như điện hạ muốn biết, có thể tự mình đi vào nhìn một chút.

 

Những chuyện này sớm hay muộn Thái tử cũng sẽ biết, Dương Khánh cũng không dối gạt, cầm bán cho Thái tử một chút thể diện.

 

Thái tử cười, ôn hòa nói:

-“Làm phiền công công đi thông truyền một tiếng.

 

Dương Khánh đáp ứng, liền xoay người đi vào điện Thái Cực.

 

Chờ Thái tử từ Thái cực điện đi ra, sắc mặt có chút trầm ngâm, lúc trở lại Đông cung, liền thấy thái tử phi đang ôm hoàng trưởng tôn ở trong đại điện chơi đùa.

 

Giữa điện trải thảm thủ công mềm mại, hoàng trưởng tôn bảy tháng tuổi mặc áo lụa mỏng nhỏ mát mẻ, thân thể nho nhỏ nằm bò ở trên thảm, lộ ra cánh tay cùng cẳng chân trắng nõn non mềm, giống như con rùa nhỏ vậy, que quẩy bốn chân nằm ở đó, cố gắng dùng cái bụng cùng tứ chi bò về phía trước. Đáng tiếc khí lực không lớn, rất cố gắng mới cọ ra được một chút xíu, ngược lại làm cho chính mình mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên.

 

Mạnh Vân ngồi ở bên cạnh, cầm khăn lau mồ hôi cho nhi tử, đặt một quả cầu da nhỏ màu sắc rực rỡ gắn chuông nhỏ trong tay ở trước mặt nhi tử, một tay lắc lắc chuông, leng keng leng keng hấp dẫn lực chú ý của tiểu tử. Tiểu hài tử thích đồ vật màu sắc tươi đẹp, tiếng chuông cũng rất dễ dàng hấp dẫn lực chú ý của nó, vì mến yêu tiểu cầu cầu, hoàng trưởng tôn điện hạ tôn quý của Đại Hạ lại chòi đạp chòi đạp bò về phía trước, hai cẳng chân trắng nõn đạp một cái đạp một cái dùng sức, cố gắng muốn nắm quả cầu da nhỏ màu sắc rực rỡ kia.

 

Thái tử đi vào nhìn thấy một màn này, không khỏi có chút buồn cười, lúc hắn mới vừa đi tới trước mặt của đôi mẫu tử kia, triều phục Thái tử màu vàng sáng trên người của hắn trong nháy mắt liền hấp dẫn lực chú ý của hoàng trưởng tôn.

 

-“A… a…” Hoàng trưởng tôn hướng phụ thân gọi đến vui vẻ, hai tay vung vảy, hiển nhiên là đã nhận ra cái nam nhân này mỗi ngày đều sẽ cùng nó chơi đùa.

 

So với mẫu thân tính tình cổ quái thường xuyên thích đùa bỡn nhi tử, hoàng trưởng tôn điện hạ ưa thích phụ thân mỗi ngày đều ôm hắn, sẽ ôn nhu nói chuyện với hắn.

 

Mỗi lần Thái tử vừa xuất hiện, ánh mắt nó liền chuyển theo Thái tử, đưa tay muốn hắn ôm. Vì thế, Mạnh Vân rất bình tĩnh nói, nhất định là y phục trên người Thái tử màu sắc quá tươi đẹp, mới có thể khiến cho nhi tử ưa thích thân cận hắn.

 

Cho nên hiện nay thấy màu vàng sáng quen thuộc, hoàng trưởng tôn hưng phấn, vứt bỏ tiểu cầu cầu vĩnh viễn cũng không lấy được, hướng tới chỗ phụ thân.

 

Thái tử cho cung nữ bưng tới nước rửa mặt cùng tay, lại lau mồ hôi, mới ngồi vào trên thảm sạch sẽ, bế nhi tử giống như con rùa nhỏ vậy cố gắng bò tới hắn lên, đỡ nó ngồi xong.

 

Hài tử lớn bảy tháng đã có thể ngồi rất ổn, mà hoàng trưởng tôn điện hạ hiển nhiên là cái hài tử rất có theo đuổi, còn chưa có lật người liền đã muốn ngồi, chưa ngồi vững lại muốn bò, chờ sau này đã bò được đoán chừng liền muốn đi.

 

Vừa tới trước mặt phụ thân, hoàng trưởng tôn điện hạ hết sức hung tàn giơ tay, bắt được vải lụa trên người phụ thân, dùng sức lôi kéo, há mồm muốn cắn, lúc bị Thái tử ngăn lại, hung tàn hơn một chân đạp đến trên ngực hắn, làm cho Thái tử hết sức bất đắc dĩ ôm nó xa một chút.

 

Mạnh Vân thấy hắn bồi nhi tử chơi đùa, liền tự mình bưng chén nước ô mai cho hắn uống, để cho hắn giải nhiệt một chút, nói:

-“Hôm nay Điện hạ trở về có chút sớm.

 

Đồng thời lại nhìn hắn một chút, phát hiện hôm nay tâm tình Thái tử không tệ, bớt ngưng trọng của mấy ngày này.

 

Thái tử hướng nàng cười, ôn nhu nói:

-“Mới vừa rồi cô đi Thái cực điện gặp phụ hoàng, nghe phụ hoàng nói công việc cứu trợ thiên tai của các châu phủ ở ven sông, bởi vì có Huyên đệ ở đó, đại đa số ngân lương cứu trợ thiên tai đã phân phát đến trong tay bá tánh gặp tai hoạ, phần lớn bá tánh đã được an trí thỏa đáng, chỉ có một số ít ngân lương bị một ít quan viên địa phương riêng tư nuốt, hiện nay Huyên đệ đang xử lý chuyện này.

 

Mạnh Vân hơi hơi nhướng mày, không nghĩ tới sẽ nghe được tin tức này. Tuy nói hậu cung không được phép xen vào chuyện triều đình, nhưng triều đình cùng hậu cung vẫn có một ít liên lạc, lúc triều đình phát sinh chút chuyện gì, cũng sẽ ảnh hưởng đến người hậu cung, mấy ngày này, Mạnh Vân ôm nhi tử đi thỉnh an Thái hậu cùng hoàng hậu thì, nghe mấy phi tần nói chuyện phiếm, tình cờ cũng sẽ dính đến một ít chuyện triều đình, đặc biệt là liên quan tới chuyện Vệ Huyên bị buộc tội.

 

Trước ít ngày tin tức truyền về chỉ nói lúc cứu trợ thiên tai, Vệ Huyên làm việc toàn bằng tâm tình, cả gan làm loạn, đa số quan viên đi theo đều bị hắn giày vò, thậm chí lúc tâm tình không tốt liền trực tiếp giết người, để cho mọi người không ngừng kêu khổ, trừ cái đó ra thì không có tin tức khác. Hiện nay nghe ý của Thái tử, Mạnh Vân như đã ngộ ra, cảm thấy Vệ Huyên vừa làm ra cái này, thật là có chút gian tà.

 

Riêng tư nuốt ngân lương để cứu trợ thiên tai thế nhưng tội lớn, nếu như bị tố giác, nhẹ thì mất chức nặng thì khó giữ được tánh mạng… Vệ Huyên nhìn như càn quấy, lại càn quấy ra những chuyện này, sợ là đến lúc đó mấy triều thần huân quý vì muốn áp chế Vệ Huyên mà buộc tội hắn, sẽ miễn cưỡng bị vả mặt đi.

 

Đầu tiên không có truyền đến tin tức gì, chắc cũng là mọi người không nghĩ làm lớn chuyện, tất cả gạt không báo, dù sao quan viên có thể được phái đi cứu trợ thiên tai đều không phải ngu ngốc, càng không phải trẻ con miệng còn hôi sửa, sự tình bên trong cong cong quẹo quẹo, đại đa số người bị đưa đi cũng muốn vớt chút dầu mỡ, là xem nhiều hoặc ít thôi, loại chuyện như vậy chẳng lạ lùng gì, chỉ cần trên mặt không có trở ngại, cũng không phải là vấn đề quá lớn.

 

Nhưng không nghĩ Vệ Huyên tên sát tinh này lại không có nhận lấy chỗ tốt đưa lên, ngược lại e sợ thiên hạ không loạn, thế nào cao hứng thế nào tới, ỷ vào hoàng đế sủng ái, ngay từ đầu liền càn quấy, chờ lúc mọi người phát hiện mục đích của Vệ Huyên, đã không còn kịp rồi.

 

Mạnh Vân đột nhiên sợ run lên, nhìn về phía Thái tử.

 

-“Làm sao vậy?

 

Thái tử đỡ dưới nách hoàng trưởng tôn, dạy nó đứng thẳng, thấy nó giơ hai chân luôn muốn đạp lên người mình, không nhịn được vỗ vỗ cái mông nhỏ đầy thịt của nó. Thấy Mạnh Vân nhìn sang, thần sắc khác thường, Thái tử không khỏi hỏi một tiếng.

 

Mạnh Vân lắc đầu một cái, cuối cùng không có mở miệng dò hỏi có phải Vệ Huyên đang giúp hoàng đế làm việc hay không. Có câu nói pháp không trách trọng, từ trước đến nay cong cong quẹo quẹo bên trong loại chuyện cứu trợ thiên tai này, Vệ Huyên không phải không biết, nhưng hắn vẫn là lựa chọn tố giác ra, đắc tội người cũng không ít, sợ rằng trong này đã không phải là ý của một mình hắn.

 

Nếu thật là ý của hoàng đế... Mạnh Vân trong lòng thầm hít hà một hơi, có chút lo lắng cho A Uyển. Loại chuyện đắc tội với người này Vệ Huyên làm càng nhiều, sau này sợ là không được chết già, tương lai A Uyển làm sao bây giờ?

 

Nghĩ nghĩ, nàng nhìn về phía trượng phu đang đùa giỡn với nhi tử, mím mím môi. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Kể từ sau khi Vệ Huyên rời đi, trong lòng A Uyển liền bắt đầu lộn tùng phèo, mỗi ngày coi như bị công chúa mẫu thân chơi đùa đầu óc quay cuồng, vẫn là không thể để cho nàng dừng lại lo âu.

 

Vệ Huyên ngược lại sẽ cách mấy ngày cho người truyền về chút tin tức cho nàng, đáng tiếc đều là “bình an, chớ nhớ” linh tinh, căn bản không có ý nghĩa gì, ngược lại để cho A Uyển càng lo lắng hơn.

 

Thật may là, còn có Mạnh Tự lảm nhảm thỉnh thoảng truyền lại cho nàng tin tức bên ngoài. Một khắc kia, A Uyển thật sự là thích chết cái tiểu nói nhiều này, người thích nơi nơi tìm hiểu tin tức bát quái, luôn có thể trước tiên đào ra tin tức, có tin tức chính xác, biết được hắn khỏe mạnh, so với cái gì cũng không biết tốt hơn.

 

Bất quá, Mạnh Tự lại không vui, đặc biệt là khi biết được Vệ Huyên lại thật sẽ giết người, tiểu cô nương bị dọa sợ đến mặt cũng trắng bệch, âm thầm vuốt tâm khảm, cố gắng hồi tưởng trước kia chính mình có chỗ nào đắc tội Vệ Huyên hay không, nàng phải nhanh chóng bồi thường, tránh cho bị đại ma Vương kia ngày nào đó lôi chuyện cũ đem nàng giết đi, vậy thì bị chết quá oan.

 

Vệ Huyên làm ra sự tình ở trên đường cứu trợ thiên tai truyền về, người ở kinh thành đối với hắn không một câu lời hay, đều là khiển trách hắn tàn bạo, tùy hứng làm bậy các loại, liên đới A Uyển người phải gả cho Vệ Huyên cũng bị người kéo ra mà nói một lần, người đồng tình nàng, cười nhạo nàng đều có, để cho A Uyển nhân vật ở hậu trạch yên lặng khiêm tốn đợi gả lại trở thành đề tài của các nhân sĩ trong kinh thành.

 

Đối với chuyện bên ngoài, A Uyển rất lạnh nhạt, nàng ngoài mặt nhìn rất bình tĩnh, chỉ có lúc đêm khuya vắng người, sẽ ở trên giường lăn tới lăn đi không ngủ được, hết sức đau khổ.

 

Nàng biết Vệ Huyên từng giết người, khi hắn mười ba tuổi, có một lần hắn đột nhiên biến mất một tháng rồi trở về, thì ở trên người hắn A Uyển ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, còn có còn sót lại luồng sát khí lạnh băng, A Uyển liền có suy đoán. Cho nên lúc này nghe được chuyện hắn giết người, tim A Uyển lại run lên, cũng không có phản ứng quá lớn.

 

Nàng phải tin tưởng hắn.

 

Thật may là, lần này Vệ Huyên không có cô phụ tin tưởng của nàng.

 

trước Trung thu, triều đình lại có tin tức truyền ra, lần này bị kéo ra riêng tư nuốt ngân lương cứu trợ thiên tai, đều có liên quan đến người mà Vệ Huyên giết chết, hơn nữa truyền về kinh thành một phần danh sách cặn kẽ. Văn Đức đế nhìn thôi, lúc này tức giận, đem nhóm quan viên kia biếm biếm, giết giết, lưu đày lưu đày.

 

Chuyện này rất nhanh liền thở bình thường lại, thế nhưng danh tiếng Vệ Huyên lại thúi hơn, thậm chí danh tiếng ở trong tôn thất cùng huân quý so với trước kia còn kém hơn, cái này là có nguyên nhân trong đó, không gì hơn là chuyện riêng tư nuốt khoản bạc cứu trợ thiên tai dính líu đến quá nhiều người, tất cả lợi ích của rất nhiều người bởi vì Vệ Huyên mà bị tổn hại, sẽ thưởng thức hắn mới có quỷ.

 

Mạnh Phong nhìn thuộc hạ truyền về tin tức, khẽ thở dài một cái.

 

Từ xưa người thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết. Văn Đức đế cố nhiên là một minh quân, nhưng cũng là một vị đế vương, Vệ Huyên lựa chọn trở thành một thanh lợi kiếm trong tay hoàng đế, sợ là cả đời này đi sẽ càng mệt mỏi, sau khi chết nhưng không biết sách sử lại như thế nào bình luận hắn, sợ là danh tiếng thối không thể nói thôi.

 

-“Đại ca, lúc nào Huyên biểu ca sẽ trở lại?

 

Mạnh Phong che lại phong thơ trong tay, thấy muội muội nằm ở bên cạnh nhìn mình, không khỏi cười nói:

-“Muội hỏi cái này làm chi? Ít ngày trước không phải muội sợ hắn lắm sao?

 

Nói xong, đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của muội muội một cái.

 

Mạnh Tự đẩy ra tay của hắn, bĩu môi la ầm lên:

-“Không phải muội là vì A Uyển lo lắng sao? Đại ca xem đi, còn có năm ngày sẽ phải cử hành hôn lễ, đến lúc đó hắn không trở lại, chẳng phải A Uyển sẽ bị người chê cười sao?

 

-“Sẽ không.

 

Mạnh Phong tràn đầy tự tin, lấy tính tình của Vệ Huyên, chính là bò cũng phải bò về trước hôn lễ. Mặc dù đối với tính tình của hắn thật bất đắc dĩ, nhưng Mạnh Phong ít nhiều đều có chút ít hiểu biết, thậm chí cảm thấy Vệ Huyên cả đời này, cho dù cuồng vọng tứ sư, chỉ có A Uyển trở thành ma chướng của hắn, để cho hắn cả đời vạn kiếp bất phục.

 

Mạnh Tự thấy dáng vẻ hắn tràn đầy tự tin, vui vẻ hỏi:

-“Đại ca được tin tức gì?

 

-“Không có?

 

Mạnh Tự giận dữ, cảm thấy mình bị huynh trưởng của mình ác ý đùa bỡn, đạp hắn một cước, lại làm cái mặt quỷ, nói:

-“Muội muốn đi nói cho A Uyển, Đại ca không có đạo nghĩa, lại đùa bỡn tín nhiệm của chúng ta.

 

Nói xong, vội vàng xách váy chạy.

 

Mạnh Phong:

..... [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Sau khi Mạnh Tự chạy đi, liền tới phủ công chúa kế bên tìm A Uyển, thuận tiện đem lời ca ca nàng nói nói cho A Uyển nghe, an ủi nói:

-“Tỷ đừng lo lắng, Huyên biểu ca nhất định sẽ đúng lúc trở lại cưới tỷ.

 

A Uyển:

-“Ta không lo lắng.

 

-“Gạt người, đáy mắt tỷ đều đã xanh, nhất định là lo lắng ngủ không ngon.” Mạnh Tự rất sắc bén chỉ ra.

 

A Uyển xoa xoa cái trán, bất đắc dĩ nói:

-“Không phải, là gần đây nương ta dạy quá nhiều thứ, không dễ tiêu hóa, ngay cả trong giấc mộng đều là khuôn mặt nghiêm nghị của nương, rất kích thích, ngủ không ngon.

 

Mạnh Tự nghe xong che miệng cười không ngừng, nói:

-“Tỷ thảm, tỷ mà để cho di di biết tỷ nói lời như vậy, di di nhất định sẽ mắng tỷ.

 

A Uyển nhún vai một cái, quyết định không tính toán cùng nàng những thứ này.

 

Theo ngày hôn lễ càng ngày càng gần, phủ công chúa cùng phủ Thụy Vương cũng khẩn trương chuẩn bị hôn lễ, mặc dù Vệ Huyên cũng không ở kinh thành, lại cũng không có vì vậy mà ảnh hưởng cái gì.

 

Dĩ nhiên, đối ngoại xem ra là không có ảnh hưởng gì, trong âm thầm Trưởng công chúa Khang Nghi cũng rất lo lắng Vệ Huyên không kịp trở lại, đến lúc đó nữ nhi sẽ trở thành trò cười, vì thế bà sầu đến bạc đầu. Dưới so sánh, La Diệp có chút lạc quan cho là, nếu như Vệ Huyên không kịp trở lại, hôn kỳ sẽ bị trì hoãn, nếu như có thể lui tới hai năm sau thì tốt hơn, đến lúc đó nữ nhi có thể ở nhà lâu một ít thời gian.

 

A Uyển cùng Trưởng công chúa Khang Nghi đều bị tinh thần lạc quan của phò mã phụ thân (trượng phu) làm cho dở khóc dở cười, sau đó không nhìn thẳng ông, để cho La Diệp không khỏi có chút như đưa đám, cảm thấy mình là một nam nhân thất bại, sau này không bao giờ uống rượu nữa.

 

Có thể là vì cùng La Diệp đối nghịch, ở trước hôn lễ ba ngày, Vệ Huyên rốt cuộc phong trần mệt mỏi trở về.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 12/02/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts