Sủng Thê Như Lệnh - Chương 115


☆, Vệ Huyên: Ta là thổ hào, ta kêu ngạo!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Lúc bọn thị vệ bị thế tử gia một bụng ý nghĩ xấu nào đó nhìn chằm chằm đến tinh thần sắp sụp đổ, rốt cuộc Thụy Vương phi dẫn nhi tức cùng nữ nhi tới.

 

Các nàng cũng rất nhanh liền thấy rõ ràng tình huống ở cửa cung, ở một đám thị vệ mặc y phục thị vệ màu đen thống nhất, thắt lưng mang trường đao, một thiếu niên y phục đỏ sẫm càng chói mắt, đặc biệt là vẻ mặt của mấy thị vệ kia sắp hỏng mất, cũng làm cho người không nhịn được có chút ưu thương.

 

Khóe miệng A Uyển co quắp, cảm thấy Vệ Huyên là đang bắt nạt người đây.

 

Mà mẹ con Thụy Vương phi ngược lại đã thành thói quen, đối với loại chuyện như vậy không cảm thấy kinh ngạc.

 

Lúc này, Vệ Huyên đúng lúc đã thấy các nàng tới, rốt cuộc buông tha cho đám thị vệ đáng thương kia, nhấc chân nghênh tới, đầu tiên ánh mắt quét qua người A Uyển, phảng phất đang xác nhận nàng toàn thân không rơi một cọng lông, mới hướng Thụy Vương phi hành lễ thăm hỏi. Mặc dù tính tình bừa bãi một chút, thế nhưng chỉ cần không chọc tới hắn, Vệ Huyên cũng nguyện ý cho Thụy Vương phi thể diện.

 

Thụy Vương phi ho nhẹ một tiếng, cũng không thèm để ý con riêng xếp hạng chính mình sau nhi tức —— ngược lại A Uyển cũng không phải là nhi tức ruột thịt của bà, lạnh nhạt nói:

-“Huyên Nhi thế nhưng chờ lâu? Trước tiên về phủ thôi.

 

Dứt lời, liền dắt tay của nữ nhi leo lên xe ngựa Thụy Vương phủ chờ ở trước cửa cung.

 

A Uyển cũng bị Vệ Huyên dắt ngồi vào một chiếc xe ngựa khác, cũng không có cưỡi ngựa.

 

Đối với hành động này của hắn, rất nhiều người ghé mắt, bất quá ngược lại không ai dám nói hắn cái gì.

 

Đợi lên xe ngựa xong, A Uyển mới vừa ngồi vững, Vệ Huyên liền bắt đầu quan sát nàng trên dưới, vừa liên tiếp hỏi:

-“Có mệt hay không? Thân thể có chịu được không? Mới vừa rồi có ai khiến cho nàng khó chịu hay không? Nàng nói cho ta biết, ta sẽ hả giận cho nàng!

 

A Uyển đáp:

-“...Không có, ta rất khỏe.”

 

Thấy dáng vẻ hắn không tin, vỗ vỗ tay của hắn nói:

-“Thật, ta rất khỏe, A Huyên đừng suy nghĩ nhiều, trong cung này ai có thể làm cho ta tức giận?

 

Vệ Huyên chậm rãi nhìn nàng, lòng nói có mấy cái tiện nhân trời sanh liền thích ăn đòn, không chừng muốn làm chuyện xấu đây. Sau đó đưa tay vạch xuống ở đuôi mắt nàng, có chút bất mãn nói:

-“Nơi nào tốt lắm, chỗ này đã bị xanh, trở về trước phải nghỉ một chút, những chuyện khác không cần nàng quan tâm.”

 

A Uyển biết nghe lời phải gật đầu, nàng mới vào cửa ngày thứ hai, Thụy Vương phi là một bà bà tính tình tốt, hai tỷ đệ Vệ Trác Vệ Ái lại hướng tới hắn cái đại ca này, tình cảm với nàng cũng không tồi, căn bản không cần nàng bận tâm, hiện tại nàng là nàng dâu, quyền quản gia Thụy Vương phủ cũng không có giao vào trong tay mình, cũng không có cái gì cần nàng quản, tự nhiên sẽ không phí tinh thần. Bất quá đây là một phen hảo ý của Vệ Huyên, A Uyển cũng không ngại hắn dài dòng, cười híp mắt đáp lời của hắn.

 

Mặc dù A Uyển bảo đảm được, thế nhưng trong lòng Vệ Huyên rốt cuộc không yên tâm, sợ mình nghĩ đến chưa chu toàn, khó tránh khỏi có thời điểm sơ sót. Chỉ cần nghĩ đến Tam công chúa cùng Tứ công chúa cũng sẽ xuất hiện ở chánh điện Nhân Thọ cung, trong lòng rất là lo lắng Tam công chúa ngu xuẩn kia lại làm cho A Uyển khó chịu, hoặc là sinh cái tâm tư ác độc gì, giống như kiếp trước vậy đẩy A Uyển vào trong hồ. Còn có Tứ công chúa, cũng là cái đồ xấu xa, kiếp trước đi theo Tam công chúa làm bậy không ít, năm đó chính là nàng ta cùng với Tam công chúa đẩy A Uyển xuống nước, chuyện này hắn chết cũng không quên.

 

Bất quá Vệ Huyên hiển nhiên cũng không nghĩ tới, kiếp này ngay từ đầu hắn đã chỉnh ác Tam công chúa cùng Tứ công chúa, cái dáng dấp hung thần ác sát kia, đưa đến Tứ công chúa úy kỵ hắn như hổ, thậm chí cũng sinh không nổi bất kỳ ý niệm gì đối với A Uyển, hiện tại càng là ngoan ngoãn đến không được. Chỉ có Tam công chúa, cả gan làm loạn, cũng không ăn giáo huấn, nếu như cho nàng cơ hội, nàng nhất định phải cắn người một ngụm.

 

Đợi A Uyển nói xong sự tình hôm nay lúc ở Nhân Thọ cung, Vệ Huyên nhạy cảm bắt được ý trong lời nói của A Uyển, sắc mặt có chút cổ quái,

-“Nàng nói….. tinh thần Hoàng tổ mẫu nhìn có chút không đúng?

 

A Uyển gật đầu, châm chước nói:

-“Lúc Hoàng tổ mẫu nói chuyện, thần sắc có chút hoảng hốt, giống như lộ ra ta nhìn thấy cái gì vậy, liên miên cằn nhằn, vẻ mặt có cái gì đó rất không đúng, có thể là ta đa nghi rồi.

 

Thật ra thì nàng cảm thấy, có thể Thái hậu mắc tâm bệnh thời kỳ mãn kinh.

 

Nếu như nói tâm bệnh thời kỳ mãn kinh, đó là ở thời kỳ mãn kinh, triệu chứng là tình cảm u buồn, lo âu hoặc chủ yếu là ảo giác vọng tưởng, tổng hợp chứng phần lớn biểu hiện là khi trời nóng ẩm, nhiều mồ hôi, nóng nảy, rầu rĩ, sợ hãi, dễ chọc giận hoặc thần kinh suy nhược. Thần sắc Thái hậu để cho nàng cảm thấy, đoán chừng là lấy ảo giác vọng tưởng làm chủ, tinh thần có chút suy yếu, cũng không biết lúc bà đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, suy nghĩ người là ai.

 

Triệu chứng của Thái hậu thật ra thì rất nhẹ, thậm chí không dễ dàng phát hiện, chính là người tình cờ tiếp xúc, cũng cho là Thái hậu lớn tuổi, thích nhớ lại chuyện lúc trước thôi. Trong lòng A Uyển cũng không xác định, thế nhưng nàng rất rõ ràng, lấy địa vị hiện tại của Thái hậu, đó là bệnh nhẹ cũng sẽ bị chú ý, thậm chí để cho người có cơ hội thừa dịp, ở bên người phát hiện lợi dụng trước, nàng phải khiến cho Vệ Huyên chú ý tới, sớm làm chút chuẩn bị.

 

Chờ A Uyển đem triệu chứng liên quan tới tâm bệnh thời kỳ mãn kinh đại khái chỉnh sửa một chút nói cho Vệ Huyên biết, thần sắc của hắn trong nháy mắt rất ngạc nhiên, trong lòng đã là sóng to gió lớn.

 

Kiếp trước, lúc hắn mười bảy tuổi liền bị từ bỏ, bị phụ vương đưa rời kinh thành đi biên cảnh. Mà ở một năm trước khi rời kinh thành kia, cảm xúc Thái hậu thay đổi thất thường, thân thể cũng không quá tốt, thường xuyên nổi giận. Sau lại bởi vì Ngũ hoàng tử an bài nữ nhân kia xuất hiện, đưa đến Thái hậu cuối cùng từ bỏ hắn.

 

Lúc bị Thái hậu từ bỏ thì, trong lòng hắn không hiểu, chỉ cảm thấy chuyện này quá đột ngột, không hiểu vì sao Thái hậu không triệu kiến hắn nữa, thậm chí đối với hắn chẳng quan tâm, ở bên trong đấu đá hoàng quyền, ngầm đồng ý chuyện Thụy Vương đưa hắn rời kinh thành.

 

Về phần vị hoàng bá phụ kia….. trong lòng Vệ Huyên cười lạnh, người vô dụng, giữ lại làm gì? Không, cũng không thể nói đời trước mình là người vô dụng, mà là lấy hắn tới rèn luyện năng lực các hoàng tử, hoàn toàn là một vị đế vương hợp cách, cho nên mới để cho hắn đời này không muốn bị người chế trụ nữa, không bằng ngay từ đầu liền để cho mình hữu dụng.

 

Sau đó hắn đã cho người điều tra qua, đối với trạng thái của Thái hậu hết sức không hiểu, chính là nuôi một con chó, yêu thương nhiều năm như vậy, cũng phải có chút tình cảm, làm sao liền trở mặt vô tình như vậy, ngay cả mặt đều không gặp, thậm chí có thể nhìn hắn bị đuổi xa kinh thành? Bây giờ nghĩ lại, sợ là khi đó tinh thần Thái hậu không tốt, sinh bệnh tâm thần, vừa vặn để cho đám người Trịnh quý phi lợi dụng thôi, đưa một nữ nhân so với hắn càng giống như Khang gia công chúa đặt ở bên người Thái hậu, để cho Thái hậu hoàn toàn tin người nọ.

 

Thái hậu cố nhiên có xem hắn là thế thân, nhưng cũng chưa chắc sẽ vô tình như vậy, bây giờ đúng là có chút giải thích.

 

Nghĩ tới đây, Vệ Huyên lặng lẽ kéo thiếu nữ bên người vào trong lòng, từ từ nhắm hai mắt lại.

 

Mặc dù hắn không nói gì, thế nhưng cùng với hắn lớn lên, A Uyển vẫn có thể dễ dàng cảm giác được tâm tình của hắn biến hóa, mặc dù không biết vì sao tâm tình của hắn đột nhiên thay đổi không được khá, A Uyển vẫn là lựa chọn im lặng, lặng lẽ bồi tiếp hắn.

 

Chờ trở lại Thụy Vương phủ, trên mặt Vệ Huyên đã không nhìn ra dị thường, cùng Thụy Vương phi nói một tiếng, Vệ Huyên liền lôi kéo A Uyển trở về Tùy Phong viện.

 

Trở lại Tùy Phong viện, Vệ Huyên đưa A Uyển đến chính phòng, bồi tiếp nàng dùng cơm trưa, dặn dò nàng nghỉ ngơi xong, liền đi thư phòng.

 

A Uyển nằm ở trên giường, mặc dù thân thể rất mệt mỏi, trong lúc nhất thời lại không ngủ được, lăn qua lộn lại, suy nghĩ rất nhiều, cho đến rốt cuộc não không chịu nổi, mới ngủ thật say.

 

Chờ A Uyển tỉnh dậy, sắc trời đã gần hoàng hôn, bên trong phòng một mảnh mờ tối.

 

Ở trong cảnh mờ tối, A Uyển mở mắt ra liền thấy bóng đen ngồi ở trước giường, thiếu chút nữa bị dọa sợ đến muốn sợ hãi kêu, cho đến lúc thấy rõ ràng là hắn, mới oán trách nói:

-“A Huyên ngồi ở chỗ này làm gì?

 

Vệ Huyên đỡ nàng ngồi dậy, câu tóc rũ xuống trên gò má nàng đến sau tai, sau đó ngồi ở mép giường, tay mơn trớn cái ót của nàng, hơi dùng sức, liền chế trụ đầu của nàng, lúc hơi thở phất qua da thịt trên mặt nàng thì, môi đã bị đối phương ngậm lấy.

 

Đây là một cái hôn nhẹ vô cùng ấm áp, chẳng qua là đơn thuần muốn cùng nàng thân cận da thịt, cũng không chứa tình cảm dư thừa, cái xúc giác liếm láp đó, giống như một con thú nhỏ triền miên lẫn nhau, nhẹ nhàng ôn nhu mơn trớn trong lòng. A Uyển sợ run lên, trong lòng không sinh nổi ý cự tuyệt, có thể là hiện tại hắn đang truyền đạt tâm tình quý trọng này với mình, để cho nàng không nhịn được cũng theo đáp lại hắn.

 

Vì vậy A Uyển hơi hơi mở miệng, nhẹ nhàng liếm môi của hắn một cái.

 

Một cái liếm này, liền có chuyện xấu.

 

Chờ A Uyển bị hắn đè xuống giường nhúc nhích không được, đầu óc cũng từng đợt choáng váng, rốt cuộc nhịn không được nên giãy giụa. Thật may là, tại lúc nàng sẽ phải hít thở không thông, rốt cuộc thiếu niên bị một cái kích động đến muốn chết buông ra.

 

A Uyển từng ngụm từng ngụm hít hơi, thân thể vô lực bị người ôm, cổ lực đạo kia để cho nàng cơ hồ cho là mình nếu bị hắn ôm đến gãy xương, không nhịn được thở hào hển nói:

-“Có thể buông ra một chút hay không, đau.....

 

Cánh tay ôm nàng buông ra một chút, thế nhưng vẫn có chút kích động ôm nàng, ấn thân mình nàng xuống.

 

So với A Uyển cả người vô lực, phát hiện chính xác tư thế hôn môi của vị thế tử gia kích động đến không được, thân thể tuổi trẻ căn bản không chịu nổi chút khiêu khích nào, lập tức liền có phản ứng, để cho thân thể hắn khó chịu muốn chết, không thể không đè nén, chỉ có thể ôm nàng cọ xát, để bài trừ cái cảm giác khó chịu đó.

 

Bị hắn sống chết ôm, A Uyển cũng có thể cảm giác được thân thể của hắn căng thẳng đến lợi hại, thật là thật đáng thương thanh thiếu niên, hơi một chút chuyện sẽ nổi lên phản ứng. Như sợ hắn khắc chế không nổi, nàng chỉ có thể tận lực buông lỏng để mặc hắn ôm, không dám nhúc nhích, đỡ phải cọ sát như vậy, lại sẽ xảy ra chuyện.

 

Sau một lát, cảm thấy thân thể của hắn không lại căng thẳng như vậy nữa, A Uyển mới hỏi:

-“Hôm nay A Huyên làm sao vậy?

 

Trong đầu lại xoay chuyển thật nhanh, trực giác chuyện này có liên quan với bệnh tình của Thái hậu.

 

Vệ Huyên đem đầu ủi ở gáy nàng, giống như heo con ủi ở trong chuồng heo vậy, để cho nàng không nhịn được trợn trắng mắt.

 

-“Không có gì, chẳng qua là nghĩ tới một ít chuyện…..

Nghĩ đến cũng biết mình nói không có sức thuyết phục gì, hắn lại nói:

-“Hoàng tổ mẫu tuổi tác đã cao, người sẽ có chút bệnh già, bình thường tính tình không chừng, sau này nếu như nàng tiến cung, cẩn thận một chút. Tất nhiên ta hy vọng hoàng tổ mẫu vĩnh viễn trẻ tuổi, như vậy mới tốt…..

 

A Uyển suy nghĩ một chút, nói:

-“Không có chuyện gì, trong cung còn có Nhị biểu tỷ nhìn.

 

Sau khi Vệ Huyên nghe xong, rốt cuộc tâm tình khá hơn một chút.

 

Cũng không phải sao, kiếp này cùng kiếp trước bất đồng, hiện nay Mạnh Vân sanh ra hoàng trưởng tôn, không giống kiếp trước bởi vì nhiều năm không có con, chính là làm hoàn hảo đi nữa, ở trong cung cũng đứng không vững, càng bị người phe Tam hoàng tử công kích, để cho người có cơ hội thừa dịp, cho nên không quá mấy năm, Thái tử bị người thiết kế chết, nàng cũng bị Thái tử liên lụy, bệnh qua đời ở Đông cung.

 

Nói thật ra, Mạnh Vân đúng là một người lợi hại, hiện nay để cho nàng sinh hạ hoàng trưởng tôn, làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, nữ nhân có hài tử vì hài tử của chính mình, cũng sẽ liều mạng một phen, đúng là có thể yên tâm một hai. Bất quá, vẫn là phải phái người nhìn chằm chằm.

 

Trong nháy mắt, trong đầu Vệ Huyên đã suy nghĩ rất nhiều, trong lòng có đối sách, trên mặt cũng là cười khanh khách, ngẩng đầu lên hôn lên khóe miệng của nàng, thật may là sợ chính mình giống như mới vừa rồi vậy thiếu chút nữa không khống chế được, hắn không dám xâm nhập, cũng chỉ giống như giải khát liếm lại liếm, ở lúc A Uyển sẽ nổi giận, liền lưu luyến kéo nàng đứng dậy.

 

-“Đói không? Trước tiên dùng bữa thôi.” Vệ Huyên săn sóc nói.

 

A Uyển nhìn hắn, nghiêng đầu gọi nha hoàn bên ngoài vào, cho mình rửa mặt chải đầu.

 

Sau khi dùng qua bữa tối, sắc trời đã tối.

 

Hai phu thê đang ngồi ở phòng khách uống trà thì, thấy Thụy Vương phi đuổi thị tì của bà Trần ma ma tới hỏi thăm chuyện lại mặt ngày mai, yêu cầu chuẩn bị dạng lễ vật gì, để cho bọn họ xem qua.

 

-“Làm phiền mẫu phi quan tâm.” A Uyển vội vàng cám ơn Trần ma ma.

 

Trần ma ma cười vô cùng hòa nhã, chính là ở trước mặt Vệ Huyên cũng không phát run, chọn lời hay nói cùng A Uyển, lại nói ra lễ vật mà Thụy Vương phi chuẩn bị cho lại mặt ngày mai, lễ vật được chọn đều vô cùng hợp với tính cách của phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi, có thể thấy được Thụy Vương phi đối với chuyện này là vô cùng dụng tâm, điều này làm cho A Uyển hết sức cảm kích.

 

Thấy Vệ Huyên cũng không lên tiếng, Trần ma ma liền biết vị thế tử gia này là hài lòng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Làm kế mẫu rất khó, đặc biệt là có một đứa con riêng hỗn thế ma vương như vậy, càng là khó làm. Bình thường kế mẫu người ta tốt xấu có thể sử dụng hiếu đạo đè ép con riêng, lại thổi thổi một chút gió bên gối, con riêng ngược lại phải xem vẻ mặt kế mẫu mà làm việc. Thế nhưng biện pháp này thì không cách nào dùng ở trên người Vệ Huyên, không nói Thụy Vương sủng ái con trai trưởng, chỉ là Thái hậu liền không cho phép Thụy Vương phi lấy thân phận kế mẫu ức hiếp, mà Vệ Huyên càng là cái khó quản giáo, không sợ trời không sợ đất, bị người gán cho tên hỗn thế ma vương, có thể thấy được có bao nhiêu khó hầu hạ, chỉ có thể tránh đi mũi nhọn.

 

Chờ sau khi Trần ma ma rời đi, Vệ Huyên nói với A Uyển:

-“Đi, chúng ta cũng đi chuẩn bị lễ vật cho cha mẹ.

 

Nói xong, liền kéo nàng đứng dậy, bước vào phòng kho Tùy Phong viện.

 

A Uyển trong lòng cười thầm hắn tiến vào nhân vật thật nhanh, hiện nay cũng đã đổi giọng gọi cha mẹ, trong miệng lại nói:

-“Không phải đã chuẩn bị xong rồi sao? Hay là A Huyên cảm thấy mẫu phi chuẩn bị không thỏa đáng?

 

-“Đó là Thụy Vương phủ chuẩn bị, lại không phải của ta!

Vệ Huyên rất tự nhiên nói:

-“Ta cưới nàng, tóm lại phải có chút bày tỏ! Bọn họ dưỡng dục nàng, trong lòng ta là vô cùng cảm kích, lễ vật nhiều hơn nữa cũng không đủ.

 

Lời nói này thật là cảm tính, nếu để cho La Diệp nghe được, sợ rằng lại cảm thấy hiền tế này thật là tri kỷ, không oán được những năm này có thể dụ La Diệp đến xoay quanh, coi hắn như thân nhi tử, chính là hiện nay mạnh mẽ cưới đi nữ nhi của mình, oán cũng là lão Thụy Vương lưu manh, đối với Vệ Huyên vẫn như trước.

 

Làm người số một trong lòng Thái hậu cùng hoàng đế, những năm gần đây đồ vật Vệ Huyên đoạt được rất phong phú, ngay cả Đông cung so ra cũng kém, sau khi cửa phòng kho mở ra, đốt nến, dưới ánh nến sáng ngời, A Uyển thiếu chút nữa bị đồ vật chất đống trong phòng kho nhanh chóng làm mù mắt.

 

Chờ sau khi không khí lưu thông, Vệ Huyên lôi kéo nàng bắt đầu chọn những vật hiếm quý mà thế nhân đổ xô tìm kiếm chọn lựa, xoi mói bình phẩm, Lộ Vân và các nha hoàn giơ đèn theo vào.

 

Nhìn thiếu niên một bộ “Ta là thổ hào, ta kiêu ngạo”, A Uyển không lời nào để nói.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 25/02/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts