Sủng Thê Như Lệnh - Chương 119

☆, Vệ Huyên ra ngoài, Mạnh Tự cập kê!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Chuyện mua đất không vội, bởi vì dính đến rất nhiều thứ, ít nhất còn phải xem nơi, cũng không phải nơi nào cũng mua đại một cái, trong đó còn có rất nhiều chuyện phải chú ý.

 

Mặc dù mua đất là một chuyện lớn, bất quá cái này bởi vì dùng là bạc từ của hồi môn của nàng, bị người biết cũng chỉ cho là nàng muốn làm chút tiền mua son phấn, thêm chi nàng chọn nơi nào không tốt, lại lựa chọn phía bắc nơi lạnh khủng khiếp đó, tặng không cũng không ai muốn, tất cả cho rằng nàng nhất định là không có mắt, không chừng là có nhiều tiền nóng tay, nữ tử người ta không hiểu chuyện thôi, không ai sẽ coi là chuyện to tát, cũng không coi là chói mắt.

 

A Uyển trao đổi cùng bọn nha hoàn một chút, phát hiện mấy nha đầu cũng không xem trọng mấy mảnh đất phương bắc kia, dáng vẻ thật lo lắng cho nàng chơi đùa phá của, trong lòng rất bất đắc dĩ, chỉ đành phải tạm thời đem chuyện này để qua một bên trước, quyết định ngày nào đó tìm được cơ hội, hỏi thăm người rõ ràng rồi lại làm.

 

Nàng cũng là một người cố chấp, đã nhận định coi như bể đầu chảy máu, cũng phải làm cho được, hơn nữa ở vùng đất lạnh khủng khiếp mua thứ mà người khác cũng không muốn…..chỉ là giày vò một chút thôi, cũng không tính là đại sự gì.

 

Nghĩ đến Vệ Huyên nói, có thể chính là trong vài năm tới phương bắc sẽ có chiến sự, A Uyển lại sờ vòng tay trên tay.

 

Được rồi, vẫn là làm đi….cùng lắm thì coi như nàng tiền nhiều bổng tay đi.

 

Sau khi hạ quyết tâm, A Uyển liền bắt đầu thu thập hành lý cho Vệ Huyên, lúc này đã là tháng chín thời tiết cuối thu, thời tiết dần dần chuyển lạnh, đến khi Vệ Huyên trở về, không chừng chính là mùa đông, vậy y phục mùa đông phải chuẩn bị đầy đủ, còn có một ít thuốc thường dùng, dễ mang theo là chủ yếu.

 

Lần đầu tiên A Uyển làm chủ thu thập hành lý cho người, lại sợ Vệ Huyên ở trên đường bị ủy khuất, thiếu cái này thiếu cái kia, sắp xếp hết sức dụng tâm. Chờ sau khi chính nàng cho là đã thu thập xong những đồ cần thiết mang theo….. nhìn một cái, thì, ròng rã hai chiếc xe ngựa hành lý còn chưa hết, đám người Vệ Huyên cùng Lộ Bình nhìn thấy khóe miệng liền co quắp, cho rằng nàng thật sự cho là đây là đang đi du ngoạn.

 

Chính A Uyển cũng cảm thấy quá nhiều, thế nhưng luôn cảm thấy đều cần dùng, thiếu cái nào cũng không được, cắt giảm xuống, bất quá cũng là từ hai xe hành lý cắt giảm thành một xe thôi.

 

Vệ Huyên dở khóc dở cười, lại cực kỳ ấm áp, trong lòng ấm áp, cảm thấy đây là biểu hiện A Uyển coi trọng hắn. Quả nhiên ngoài miệng nàng không nói, lại là để mình ở trong lòng, nghĩ như vậy, kích động đến trực tiếp nhào qua ôm lấy nàng, ngã nàng xuống giường, ở trên giường lăn qua lộn lại cọ mặt của nàng, nói:

-“Không cần nhiều như vậy, tùy tiện mấy món hành lý là được.

 

A Uyển bị hắn cọ đến mặt đỏ ửng, hơi thở cũng có chút loạn, một đôi mắt mờ mịt, không nhuận, miệng lại nói:

-“Như vậy không được! Nhìn liền không giống như là ra ngoài du ngoạn.

 

Như vậy còn không phải khiến cho người hoài nghi sao?

 

Lời này quá sắc bén, Vệ Huyên lần nữa bị nàng chận đến không lời chống đỡ, sợ nàng lại rối rắm chuyện hành lý, liền nói:

-“Không có sao, ngược lại cũng không ai dám nhìn ta chằm chằm không tha, thêm nữa dọc theo đường đi đều có dịch quán, có người sẽ sớm chuẩn bị tốt ăn, ở, mặc, mọi thứ đi lại, yên tâm.

 

A Uyển thật sự là không cách nào yên tâm, đưa tay sờ chỗ bắp đùi hắn, nơi này rõ ràng có một vết sẹo, nói với hắn:

-“Đừng bị thương.

 

Vệ Huyên:

…..

 

Nửa ngày không nghe hắn nói, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện mặt hắn đỏ ửng, một đôi mắt ẩn tình nhìn mình, A Uyển mặt đen lại, cả giận nói:

-“Đứng đắn một chút, ta đang nói chánh sự.

 

Hiếm khi Vệ Huyên được nàng chủ động mà sờ một cái thật kích động, thật may rốt cuộc đầu óc còn chưa có choáng váng, biết nàng cũng không có ý khác, chẳng qua là ngoài miệng cũng không tha cho người, xấu hổ nói:

-“Nàng, nàng sờ như vậy, cuối cùng ta sẽ hiểu lầm đấy! Hơn nữa nàng cũng nói, người thiếu niên là tham hoan, ta đã rất khắc chế mình!

 

Đến phiên A Uyển không còn lời chống đỡ.

 

Như sợ ở trên giường nữa lập tức sẽ xảy ra chuyện, A Uyển vội vàng xốc hắn lên, lại tự mình đi thu thập hành lý.

 

Lần này hành lý ngược lại giảm đến mấy thứ, bất quá lại nhiều thêm mấy chai chai lọ lọ, đều là các loại thuốc trị thương cùng giải độc, cấp cứu vân vân... Đây là sau khi A Uyển gả cho Vệ Huyên, lần đầu tiên Vệ Huyên xuất hành, lại làm những chuyện không muốn người khác biết, khó tránh khỏi sẽ có chút khẩn trương, lo lắng hắn bị thương, cho nên cái thuốc gì tuyệt đối không thể thiếu.

 

Vì vậy, một người khẩn trương một người không bỏ, ở khuya ngày hôm trước Vệ Huyên ra cửa, hai người nằm ở trong chăn nói rất nhiều lời.

 

-“Ta để Lộ Vân lại cho nàng, nàng đừng xem nàng ta là nữ nhân, công phu trong tay so với huynh muội Liễu Tiêu còn lợi hại hơn, nếu như có chuyện gì khẩn cấp, nàng có thể để cho Lộ Vân đi làm.

Đem chuyện dặn dò một lần xong, hắn lại thâm trầm nói:

-“Còn có, ai dám khi dễ nàng, nàng cũng không cần khách khí, trực tiếp ra tay, không cần cố kỵ cái gì, lão nhân bên kia ông ta không dám làm gì nàng, còn phải thu thập cục diện rối rắm cho nàng, nàng cứ yên tâm lớn mật mà làm!

 

A Uyển:

…..

 

Nàng đột nhiên cảm thấy Thụy Vương thật đáng thương! [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Hôm sau, khi A Uyển rời giường, vị trí bên người đã trống không.

 

Nàng co lại ở trong chăn, nằm phát ngốc một hồi, phải thừa nhận, Vệ Huyên mới vừa đi, nàng liền bắt đầu lo lắng cho hắn.

 

Nàng cùng Vệ Huyên từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mặc dù lúc nhỏ bị hắn huyên náo không thôi, thậm chí bởi vì tâm lý tuổi tác tương đối lớn, không cách nào xem hắn thành chồng tương lai mà đối xử, thế nhưng từ khi tuổi của hai người tăng trưởng, tình cảm cũng sẽ dần dần phát sinh biến hóa. Trên thế gian này, cái đáng tin cậy nhất đó là tình cảm chồng chất tế thủy trường lưu*, vô luận là giữa cha mẹ thân nhân, hoặc là giữa phu thê, đều là như vậy.

 

(Chú thích: Tế thủy trường lưu: êm ả, bình lặng nhưng lâu dài)

 

Lười biếng nằm một hồi, A Uyển mới đứng dậy.

 

Mặc dù tối hôm qua ngủ muộn một chút, bất quá hôm nay cũng thức dậy trễ, nghỉ ngơi ngược lại như vậy là đủ rồi, tinh thần cũng không quá kém. Khi nàng chậm rãi ăn sáng xong, trùng hợp Thụy Vương phi cho một nha hoàn tới mời nàng đi chính viện.

 

Chờ nàng đến chính viện, liền thấy Thụy Vương phi ngồi ở phòng khách tiếp kiến quản sự trong thôn trang, Vệ Ái im lặng ngồi ở phía sau tấm bình phong lắng nghe, hiển nhiên là đi theo học tập. Thấy nàng đến thì mắt sáng rực lên.

 

Hiện tại là đầu tháng chín, chính là mùa thu hoạch, các thôn trang trong vương phủ đưa tới tiền cùng đồ vật một năm, Vương phi không khỏi bận rộn mấy phần. Hơn nữa những thứ này là sản nghiệp của vương phủ, Thụy Vương phi có lòng muốn bồi dưỡng A Uyển, dĩ nhiên là phải gọi nàng tới cùng nhau dự thính, tích chút kinh nghiệm.

 

A Uyển bồi Thụy Vương phi ngồi một buổi sáng, còn chưa gặp hết người, Thụy Vương phi liền an bài các quản sự của các thôn trang ở trong phủ nghỉ ngơi dùng cơm, buổi chiều lại tiếp tục.

 

Lúc cơm trưa, A Uyển phụng bồi mẹ con Thụy Vương phi dùng bữa, trong lúc Thụy Vương phi cùng A Uyển nói chuyện mừng thọ của lão phu nhân Hoài Ân bá phủ hai ngày sau, Thụy Vương phi nói:

-“Hôm đó ta đi cùng ngươi, cũng tốt đi đòi chén trà tới uống.

 

A Uyển cười nói:

-“Nếu mẫu thân muốn tới, tổ mẫu vui mừng còn không kịp, chỗ nào cần phải đòi.

 

Thụy Vương phi cười, bà cho chính là mặt mũi con dâu, đối với Hoài Ân bá phủ trong lòng nhưng có chút coi thường, tôn tử đều là một cái đức hạnh, chỉ biết sinh lại không thể quản giáo, nếu không phải ra cái La Diệp, tốt số trở thành phò mã, có Trưởng công chúa Khang Nghi lợi hại giúp đỡ, cái Hoài Ân bá phủ này đã sớm giống như mấy huân quý suy tàn, hiện nay đoán chừng chỉ có danh tiếng, ngay cả họ tên cũng không được xếp hạng.

 

Sau khi dùng cơm xong, A Uyển liền trở về Tùy Phong viện nghỉ ngơi, Vương phi để cho nàng buổi chiều không cần tới, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tới cũng được.

 

-“Huyên Nhi đã ra ngoài, nếu như quận chúa rảnh rỗi, cũng có thể đến bên này của ta ngồi một chút, trò chuyện cùng Ái muội muội, đỡ phải tính tình nàng càng ngày càng nhút nhát, sau này còn không biết làm sao bây giờ.

 

Thụy Vương phi nói xong, nhìn nữ nhi liền không nhịn được than thở. Trước kia chỉ muốn nuôi nàng phải khéo léo an phận một ít, cách xa Vệ Huyên là tốt rồi, nhưng ai biết sơ ý một chút, nữ nhi lại dưỡng thành cái tính tình hướng nội này.

 

A Uyển cũng nhìn về phía tiểu cô nương, Vệ Ái bị mẫu phi ngay trước mặt chị dâu nói như vậy, mặt tươi cười ửng đỏ, buông đầu xuống, yếu ớt nói không ra lời….

 

A Uyển nhìn thôi, trong lòng cũng có chút sầu, tiểu cô tử loại tượng người này tính tình như vậy không được, sau này gả cho người, nếu như nam nhân kia là người ngưỡng mộ thê tử thì tốt, nếu là cái tra nam, vậy coi như không xong.

 

(Chú thích: tiểu cô tử là cô em chồng)

 

Bất quá, có Vệ Huyên một huynh trưởng hung tàn như vậy, đoán chừng cũng không ai dám bắt nạt nàng đi

 

Có thể là bởi vì Vệ Huyên không có ở đây, rốt cuộc lá gan Vệ Ái cũng lớn rất nhiều, lúc A Uyển mời nàng, liền liên tiếp đi tới Tùy Phong viện, đi tìm A Uyển nói chuyện, hoặc là nhìn nàng làm việc.

 

Cho dù có lúc A Uyển đang bận, không có thời gian nói chuyện với nàng, nàng ngồi ở bên cạnh mình thêu thùa cũng cam nguyện, yên lặng, cũng không chọc người phiền.

 

Sau khi Thụy Vương phi biết được, cũng không ngăn cản hành vi của nữ nhi, trong lòng cảm thấy Vệ Huyên không có ở đây, A Uyển ở trong phủ cũng là tịch mịch, có người phụng bồi cũng tốt. Hơn nữa tính tình này của nữ nhi, đã định hình, sau này bà không còn, còn phải dựa vào huynh tẩu che chở, ở cùng chỗ với A Uyển để tình cảm sâu đậm chút, đối với nàng không có chỗ xấu.

 

Bởi vì A Uyển cùng Thụy Vương phi dung túng, để cho Vệ Ái chạy tới Tùy Phong viện cũng càng thêm chịu khó.

 

Lúc A Uyển phát hiện bên cạnh mình có thêm một cái đuôi, tiểu cô nương đã cùng nàng sống đến mức quá quen thuộc, mỗi lần quay đầu nhìn thấy ánh mắt sáng trong suốt của tiểu cô nương, giống như con chó nhỏ vậy, A Uyển cũng chỉ có thể nuốt xuống lời trong miệng, đổi qua sờ sờ đầu của nàng, sau đó lấy được nụ cười thẹn thùng của tiểu cô nương.

 

Thật đáng yêu!

 

Vệ Ái là một mỹ nhân cổ điển, mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần, mày lá liễu cong cong, một đôi mắt hạnh long lanh, mũi quỳnh môi anh đào, da nõn nà, chính là một mỹ nhân bại hoại. Mặc dù với cái tính tình kia…..nhưng khi nàng nhìn người thì, bắn ra cái ánh mắt của chú chó nhỏ, thật sự là khiến cho người không chịu nổi.

 

Trước kia A Uyển cũng không biết tiểu cô tử lại chọc cho người yêu thích như vậy, đại khái là khi đó không quá thân quen với nàng, tính tình Vệ Ái lại hướng nội, theo thói quen cúi đầu ngồi ở đàng kia không dám nói lời nào. Bây giờ Vệ Huyên không ở một bên đe dọa, A Uyển lại là một người có kiên nhẫn, cùng nàng chung sống lâu, tiểu cô nương rốt cuộc buông lỏng, cộng thêm dáng dấp nàng đẹp, cặp mắt sáng long lanh lúc nhìn người, thật là vừa ngốc nghếch vừa ngu muội, cùng Vệ Trác cái hài tử ngu bạch ngọt đến liều mạng.

 

A Uyển cùng Vệ Ái, đôi chị dâu em chồng ở chung thoả đáng, Thụy Vương phi cũng phát hiện nữ nhi biến hóa, ngạc nhiên nói:

-“Tại sao con ở trước mặt chị dâu con giống như biến thành người khác vậy? Trước kia đều không thấy con dính ta như vậy.

 

Vệ Ái nghe được lời của mẫu phi, ngơ ngác nhìn bà, sau đó ngơ ngác nói:

-“Đại tẩu rất tốt mà, nàng rất kiên nhẫn, sẽ không chê cười con, coi như con không biết cái gì, nàng cũng sẽ từ từ dạy con, lúc nói chuyện với con sẽ không giống như người khác không kiên nhẫn, không cười con đần, con thích đại tẩu.

 

Nghe được nữ nhi nói, mặc dù nói đơn giản, lại khiến trong lòng Thụy Vương phi có chút khó chịu, biết tính tình nữ nhi của mình khi kết giao với các tiểu thư tôn thất chưa chồng, không ít bị người ở sau lưng chê cười nàng, trước kia cũng nghĩ tới sửa lại  tính tình của nàng, thế nhưng mỗi lần bởi vì mình mềm lòng mà không có tiến thêm. Hiện nay có A Uyển, Thụy Vương phi giống như cửu hạn phùng cam vũ*, cơ hồ hận không thể đóng gói nữ nhi đưa đến cho A Uyển dạy dỗ.

 

(Chú thích: cửu hạn phùng cam vũ ý là chịu nắng hạn lâu ngày mừng gặp được mưa lành. Tỉ dụ ước nguyện từ lâu bây giờ được thỏa mãn, vui mừng khôn xiết)

 

Thật ra thì A Uyển cũng không có năng lực gì, bất quá là phát tác tính tình a di, thấy tiểu cô nương đáng yêu, không nhịn được để bên cạnh cùng nhau chơi, cổ vũ với khích lệ. Mà nàng hai kiếp bồi dưỡng ra được tính kiên nhẫn, thật đúng là khó có người có thể so với nàng, rất dễ dàng để cho tiểu hài tử thích nàng.

 

Sau khi A Uyển nghĩ thông suốt nguyên nhân chính mình bị Vệ Ái thích, không nhịn được ngẩn ra.

 

Chẳng lẽ ban đầu Vệ Huyên dính mình cũng là nguyên nhân này

 

Kiếp này tự nhiên không phải như vậy, thế nhưng kiếp trước quả thật có nguyên nhân này. Vệ Huyên chính là cái quỷ kiến sầu, để cho người ta tránh không kịp, đời trước lúc mới gặp mặt A Uyển liền đánh hắn một trận, sau sợ hắn trả thù, ngược lại phát huy cực lớn kiên nhẫn cùng hắn chu toàn, để cho Vệ Huyên phát hiện các cô nương đáng ghét cũng không phải mỗi người đều thích khóc và sợ hắn như hổ, khiến cho nam hài tử mới chừng mười tuổi, bất tri bất giác ánh mắt liền chuyển theo thân ảnh của nàng, mà hắn lại là tên cố chấp, chuyển một cái liền lỡ suốt đời.

 

Khi Vệ Huyên rời đi gần một tháng thì, A Uyển nhận được thiệp mời của phủ Trưởng công chúa Khang Bình, mời nàng đi tham gia lễ cập kê của Mạnh Tự.

 

Sau khi thành thân, A Uyển không thể ngày ngày gặp mặt Mạnh Tự giống như trước, hơn nữa có mặt Vệ Huyên, Mạnh Tự lại không dám tới tìm nàng nói chuyện. Chờ sau khi Vệ Huyên xuất môn, Mạnh Tự lại phải chuẩn bị lễ cập kê, Trưởng công chúa Khang Bình bắt nàng, không để cho nàng chạy loạn.

 

Như vậy tính ra, từ sau khi thành thân A Uyển không có cách nào gặp nàng, nhiều nhất cũng chỉ là lúc vào cung thỉnh an Thái hậu, ở trong cung gặp một lần, bởi vì trong cung nhiều người tạp nhạp khó mà nói, hai người cũng không có trao đổi gì, tuy có được toàn bộ tin ngày thường, nhưng tin bên trong sao có thể nói tới sung sướng?

 

Như vậy, cũng khiến cho A Uyển rất tưởng nhớ nàng. Cho nên, lần này Mạnh Tự cử hành lễ cập kê, dĩ nhiên A Uyển phải đi xem lễ.

 

Lúc nhận được thiếp mời của phủ Trưởng công chúa Khang Bình, A Uyển đồng thời cũng nhận được thư Mạnh Tự cho người đưa tới.

 

Ở trong thư Mạnh Tự theo thói quen lúc trước nói cùng nàng chút bát quái trong kinh thành, sau đó chuyển đề tài, nói mình hết sức trông đợi có thể thấy nàng tới xem lễ, cuối cùng lại oán trách với A Uyển là tuổi của mình lại nhỏ nhất trong các tỷ muội, hiện nay cử hành lễ cập kê, nàng lại không có các tỷ muội thân thiết làm người khen, mà mẫu thân của nàng cung đưa nhân tuyển cho nàng, nàng lại không thích, hỏi A Uyển một chút có nhân tuyển nào không?.

 

Sau khi A Uyển đọc xong thư, ngẩng đầu đúng dịp nhìn thấy Vệ Ái trong bộ trang phục cổ ngồi ở trong phòng khách cầm dây màu cột cho hai con ngỗng trắng, lúc tiểu cô nương phát hiện tầm mắt của nàng, còn ngẩng đầu hướng nàng nở nụ cười, cười giống như cô em gái mềm mại, thật là làm cho lòng người đều tan chảy.

 

A Uyển trong lòng động một cái, nghĩ đến mấy ngày này Vệ Ái biến hóa, ngược lại là một nhân tuyển có sẵn.

 

Vì vậy A Uyển hướng Vệ Ái ngoắc ngoắc tay, tiểu cô nương cao hứng bỏ xuống hai con ngỗng trắng chạy tới mình thì, A Uyển kéo nàng ngồi xuống, để cho nha hoàn bưng tới trà quả mà nàng thích uống nhất, nói với nàng:

-“Tỷ mới vừa đọc xong thư của A Tự, mấy ngày nữa nàng sẽ cử hành lễ cập kê, nói thiếu hụt một người khen, muội có bằng lòng đi làm người khen cho nàng ta hay không?

 

Vệ Ái ngây người, sau đó ngoẹo đầu, nhỏ giọng nói:

-“Muội có thể sao? Muội cảm thấy chính mình tay chân vụng về!

 

Nói xong, chính mình cũng có chút như đưa đám.

 

Thật ra thì trong lòng Vệ Ái là hết sức hâm mộ Mạnh Tự, Mạnh Tự không chỉ có vóc người vui tươi người thích, tính tình còn hoạt bát sinh động, ở trong kinh thành này rất được khen ngợi, rất nhiều cô nương cũng thích chơi với nàng, vô luận loại tụ hội nào, chỉ cần Mạnh Tự đi, bên người nàng chưa từng thiếu người vây quanh, cùng mọi người cười cười nói nói, tùy tiện liền giành được mọi người thích, chưa bao giờ luống cuống.

 

Mà A Uyển mặc dù không có hoạt bát như Mạnh Tự, thậm chí chỉ cần ngồi ở chỗ kia, cũng sẽ có người không tự chủ được chú ý, thành cái để người ngưỡng mộ. Chỉ là A Uyển như vậy, không chỉ có cùng Mạnh Tự thành tỷ muội tốt, hơn nữa còn có thể khiến cho huynh trưởng đáng sợ của mình đối với nàng ngàn y trăm thuận, lúc mấu chốt, ngay cả các công chúa trong cung cũng phải tránh nàng.

 

Vì vậy, Vệ Ái cảm thấy, A Uyển im lặng so với Mạnh Tự còn lợi hại hơn.

 

Cho nên ở trong lòng Vệ Ái, Mạnh Tự là đối tượng nàng hâm mộ, thậm chí có chút mùi vị thần tượng, mà A Uyển là nữ thần của nàng, cái loại chí cao vô thượng.

 

Hiện giờ, nữ thần trở thành đại tẩu của mình, có thể ngày ngày đến tìm nàng chơi, thần tượng cũng nói muốn bản thân chính mình làm người khen cho nàng ta, Vệ Ái có cảm giác hạnh phúc muốn té xỉu. Đầu óc choáng váng, vẫn là có chút không tự tin.

 

-“Nói bậy, muội chỗ nào tay chân vụng về? Chỉ là trước đây muội không tiếp xúc qua mà thôi, Ái muội muội thêu rất đẹp, ngay cả tú nương giỏi nhất cũng không có thêu đẹp như muội, là một người thông minh khéo léo, muội phải tin tưởng chính mình.

 

Công phu dỗ người của A Uyển không đa dạng, thế nhưng muốn dỗ một tiểu cô nương ngây thơ hướng nội, đó là sự tình chỉ trong một giây. Cho nên cuối cùng Vệ Ái bị A Uyển nói đến đỏ mặt, rốt cuộc đáp ứng.

 

A Uyển vội vàng trả lời thư Mạnh Tự, đề cử Vệ Ái cho Mạnh Tự.

 

Khi Mạnh Tự nhận được thơ hồi âm của A Uyển, thấy A Uyển đề cử nhân tuyển, không khỏi có chút giật mình.

 

Từ lúc A Uyển cùng Vệ Huyên đính hôn, bởi vì Mạnh Tự chơi thân với A Uyển, cũng có lui tới Thụy Vương phủ, mặc dù trước kia nàng không quá chú ý Vệ Ái, nhưng tốt xấu cũng là thân thích, cũng thường xuyên gặp mặt trong một ít yến tiệc tụ hội, biết Vệ Ái là dạng tính tình gì. Bất quá, Mạnh Tự vẫn tin tưởng ánh mắt của A Uyển, thấy A Uyển duy trì Vệ Ái như vậy, cuối cùng cũng quyết định để cho Vệ Ái làm người khen trong lễ cập kê của mình, dù sao cũng hơn người mẫu thân đề cử.

 

Chờ Mạnh Tự cho người đưa tin tới trả lời chắc chắn, A Uyển nói chuyện này cho tiểu cô tử mắt một mực lom lom nhìn mình, thấy tiểu cô nương gương mặt giống như sáng lên vậy, không nhịn được buồn cười.

 

Vệ Ái coi chuyện này như là đại sự...

 

Cái này không chỉ có nữ thần của mình tranh thủ giúp mình, còn phải làm người khen cho thần tượng, nàng nhất định phải làm thật tốt!

 

Tiểu cô nương trong nháy mắt tràn đầy ý chí chiến đấu, hơn nữa sợ đến lúc đó chính mình phạm phải sai lầm, còn đặc biệt chạy đi tìm mẫu phi của mình, để cho bà giảng giải cho nàng một lần những chuyện cần chú ý trong lễ cập kê, so với bình thường hoạt bát mấy phần, cũng biến thành tự tin rất nhiều.

 

Thụy Vương phi thấy nữ nhi biến hóa, nụ cười trên mặt không đổi, đối với A Uyển cảm kích mấy phần. Trước kia bà chỉ muốn hai đứa bé bình an lớn lên là được, chỉ cần đề phòng Vệ Huyên không tràn đầy ác ý với hai đệ muội của kế mẫu, bị người giựt giây hại bọn họ là được.

 

Sau đó Vệ Huyên làm việc ngoài dự đoán, thậm chí để cho bà sinh ra một loại ý tưởng bất khả tư nghị, chính là bởi vì mình là thân phận kế mẫu, thêm nữa không muốn gây chuyện, liền gắng gượng đè xuống.

 

Những năm gần đây Vệ Huyên làm việc càng ngày càng khiến cho người ta xem không hiểu, hơn nữa Thụy Vương phi cũng không dám giống như ban đầu suy đoán hắn, chỉ cần hắn không chuốc họa cho trong nhà này là được. Hiện giờ bà chỉ sầu sự tình hai đứa bé, đặc biệt là nữ nhi, ban đầu vì để tránh cho con riêng dưới sự khuyến khích của người có tâm nhằm vào nàng, miễn cưỡng dưỡng nàng thành tính tình như vậy, để cho bà cảm thấy mình hết sức thẹn với nàng.

 

Hiện nay, rốt cuộc tính tình nữ nhi có chút biến hóa, Thụy Vương phi trong lòng rất vui mừng, thấy nàng thật tình như thế, cho dù còn có chuyện bận rộn, cũng buông chuyện xuống, cẩn thận nói cho nàng nghe. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Rất nhanh liền đến ngày Mạnh Tự cử hành lễ cập kê.

 

Sáng sớm, Thụy Vương phi liền dẫn con dâu, nữ nhi ra cửa, tới phủ Trưởng công chúa Khang Bình.

 

Các nàng tới tương đối sớm, lúc đến trong phủ công chúa, tân khách tới cũng không nhiều.

 

Lúc A Uyển nhìn thấy mẫu thân của mình, hướng bà nở nụ cười, chán ngấy tới làm nũng, nhỏ giọng nói với bà chờ sau khi lễ cập kê kết thúc, muốn cùng bà trở về phủ công chúa, để cho Trưởng công chúa Khang Nghi không nhịn được giận nàng một thoáng, nhưng không có phản đối.

 

A Uyển thỉnh an hành lễ với Trưởng công chúa Khang Bình xong, nàng liền dẫn Vệ Ái đi tới viện Mạnh Tự.

 

Chờ lúc các nàng đến đó, A Uyển phát hiện nơi này không chỉ có Mạnh Tự, còn có một cô nương mặt trái táo, vóc người xinh xắn lanh lợi, lúc cười lên hết sức vui tươi.

 

Vị này chính là Liễu Thanh Đồng nữ nhi Liễu Thị Lang đính hôn cùng Mạnh Phong.

 

Thấy A Uyển dắt Vệ Ái tới, Liễu Thanh Đồng thoải mái đứng dậy, làm lễ ra mắt cùng các nàng, mặc dù chỉ là nữ nhi thị lang, thế nhưng đối mặt A Uyển cùng Vệ Ái hai người hoàng thất này, lại không có nhút nhát, thoải mái hào phóng, dáng vẻ hớn hở trên mặt khiến cho người khác cực kỳ thư thái.

 

Thường nói, tướng tự tâm sinh.

 

Liễu Thanh Đồng tướng mạo cùng dáng vẻ như vậy, thật sự là khiến người khó có thể ghét, không trách được ban đầu Mạnh Tự nói cùng nàng mấy câu, liền cảm thấy nàng không tệ.

 

Chẳng qua là, nhìn thấy dáng dấp nàng xinh xắn lanh lợi, không thế nào tưởng tượng ra lúc trước nàng có thể tay không ôm lấy một đại nam nhân, không thể trông mặt mà bắt hình dong chính là nói Liễu Thanh Đồng.

 

Thấy A Uyển tới, trong lòng Mạnh Tự cực kỳ vui vẻ, lôi kéo A Uyển lải nhải liên miên.

 

Đang nói lúc, lại có nha hoàn tới bẩm báo, Lục cô nương, Thất cô nương phủ Đại trưởng công chúa Khánh An cùng đại cô nương Tĩnh Nam quận vương phủ Vệ Châu tới.

 

Mạnh Tự nghe xong, chân mày nhíu lại.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 04/03/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts