Sủng Thê Như Lệnh - Chương 126

☆, Phương thức hận một người, chính là đoạt đi cái mà người nọ yêu thích!!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Biết được Lão phu nhân Uy Viễn Hầu bệnh phải cũng không nặng, A Uyển cùng Vệ Huyên cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Hai tiểu phu thê phụng bồi lão phu nhân nói vài lời thôi, sợ quấy rầy bà nghỉ ngơi, cũng không dám ở lâu, rất nhanh liền cáo từ rời đi.

 

Uy Viễn Hầu tự mình đưa bọn họ, trên mặt nở nụ cười, hòa ái nói:

-“Nếu Huyên Nhi không bận rộn, thì dẫn thê tử của ngươi tới trò chuyện với ngoại tổ mẫu, người đã già, cũng thích cùng bọn tiểu bối nói chuyện, sẽ có tinh thần.

 

Vệ Huyên nhàn nhạt đáp ứng, hắn và cữu cữu này cũng không quen lắm, trong ấn tượng của hắn cữu cữu này cũng là hạng người nhát gan vô năng, bị mẫu thân cả đời đè ép, chỉ biết nghe lời của mẫu thân và thê tử, không quá mức hữu dụng. Bất quá lúc này ông có thể nói ra những lời này, chứng minh ông cũng là một người hiếu thuận.

 

Như vậy, Vệ Huyên rốt cuộc cho ông chút sắc mặt tốt, để cho Uy Viễn Hầu thụ sủng nhược kinh.

 

Trên đường trở về, bởi vì trời giá rét, Vệ Huyên cũng ngồi vào trong xe ngựa.

 

Vô công rồi nghề, A Uyển liền bắt đầu phát tán suy nghĩ, trong chốc lát thì suy nghĩ bệnh tình của Lão phu nhân Uy Viễn Hầu, trong chốc lát thì nghĩ tới thái độ của Mạc Phỉ lúc nãy….. khi nàng cùng Đại trưởng công chúa Khánh An, Mạc Phỉ cùng nhau thăm Lão phu nhân Uy Viễn Hầu.

 

Chỉ cần gặp mặt, Mạc Phỉ sẽ luôn quan sát mình, mặc dù nàng biểu hiện rất tự nhiên, thế nhưng A Uyển tình cờ bắt gặp ánh mắt của nàng. Mặc dù nàng không biết khi còn bé Mạc Phỉ cùng Vệ Huyên có cái tiếp xúc gì, nhưng rốt cuộc chẳng qua là tiểu hài tử năm sáu tuổi, ngay cả nam nữ bảy tám tuổi bất đồng tuổi cũng không đến đâu, có thể có cái mập mờ gì? Trong lòng mặc dù cũng không suy nghĩ nhiều, thế nhưng bị nàng quan sát dò xét như vậy, thật có chút không dễ chịu.

 

A Uyển chính mình sẽ không tính toán với một tiểu cô nương, thế nhưng nhiều lần đều bị người đánh giá như vậy, cũng kìm nén đến chặt. Chẳng qua là cô nương này dùng một đôi mắt nhìn, không làm chuyện khác người, A Uyển cũng không tiện nói gì.

 

Mạc Phỉ cùng lứa tuổi với bọn họ, năm nay cũng mười lăm tuổi, mùa hè lúc ở trong phủ đại trưởng công chúa Khánh An cử hành lễ cập kê, ước chừng trong vòng một hai năm cũng phải đính hôn thôi...

 

Đang khi nghĩ đến xuất thần, ngón tay mang theo vết chai mỏng xoa xoa mặt của nàng, sau đó kéo mặt của nàng tới, hé ra khuôn mặt phóng đại cơ hồ cọ đến chóp mũi nàng, hơi thở giao hòa với nhau.

 

-“Nàng nghĩ gì thế, nghĩ đến xuất thần như vậy?.” Giọng nam đang ở thời kỳ đổi giọng, đè thấp hỏi.

 

Giọng nói kia khàn khàn mang theo mấy phần mơ hồ đặc biệt, cũng không có biến hóa giống như giọng vịt đực khó nghe ở thời kỳ đầu năm, lại có mấy phần mùi vị trêu người, nghe vào trong tai làm cho lòng người huyền diệu run rẩy.

 

A Uyển bị âm thanh giống như giữa hai tình nhân nói chuyện riêng kia trêu chọc, theo bản năng nói:

-“Mạc thất cô nương.

 

Trong nháy mắt lông mày Vệ Huyên đã dựng lên, hơi thở cũng có chút biến hóa, bất quá âm thanh ngược lại rất bình tĩnh,

-“Nàng nghĩ về nàng ta làm gì?

 

A Uyển nháy mắt, đưa tay để trên mặt hắn, thoáng đẩy mặt hắn ra một chút, lạnh nhạt nói:

-“Ta chỉ là đang suy nghĩ, năm nay nàng cũng cập kê, không biết cô tổ mẫu sẽ chọn vị hôn phu dạng gì cho nàng! Nàng là cô nương đầy đủ tứ giác, nghĩ đến vị hôn phu tương lai cũng không kém đi.

 

Vệ Huyên chê cười nói:

-“Nàng ta muốn chọn vị hôn phu gì có liên quan gì tới nàng?

 

A Uyển bị dáng vẻ âm dương quái khí của hắn làm cho không nghĩ để ý tới hắn, cảm giác đây chính là con Gấu Con bị bệnh trung nhị, tư tưởng không thành thục, cũng không biết chỗ nào chọc hắn, vì chút ít chuyện nhỏ liền nổ tung, thật khó hầu hạ. Vì không muốn cùng hắn gây gổ, A Uyển cảm thấy cái gì cũng không tiếp lời là tốt nhất.

 

Nàng sống hai kiếp cũng bởi vì thân thể không khỏe bị buộc tự mình đè nén sướng vui đau buồn vân vân….. thời gian lâu dài, liền yêu thích bình tĩnh, cảm thấy tức giận a, nổi giận a, gây gổ a, các việc đó cũng rất nhàm chán, cho nên cho dù khi còn bé Vệ Huyên tới trêu đùa nàng như vậy, cũng không muốn nổi nóng với hắn, ngày nay gả cho hắn, chỉ cần không đụng tới cấm kỵ của nàng, càng không muốn cùng hắn gây gổ tổn thương hòa khí.

 

Ai ngờ nàng muốn tránh, Vệ Huyên lại nhất quyết không tha, ở chỗ A Uyển không thấy được, lông măng đã dựng đứng, nếu như Mạc Phỉ ở trước mặt, hắn không giết chết nàng không thể, thế nhưng khiến cho A Uyển để ý nàng ta như vậy! Đối với sự tình chỉ cần dính đến A Uyển liền sẽ phát bệnh xà tinh lên, giận chó đánh mèo chính là như vậy, đặc biệt là biết còn có đồ chơi ma kính này, càng phải phòng, nam nhân nữ nhân đều phải phòng.

 

-“Một cái người không liên quan thôi, A Huyên không cần để ý, nàng cùng chúng ta vô can.

 

A Uyển không nhịn được nhìn hắn một cái, lại nói là “người không liên quan”, chẳng lẽ là hắn căn bản không phát giác Mạc Phỉ khác thường? Hoặc là đã sớm quên sự tình khi còn bé?

 

Thấy A Uyển nhìn mình, Vệ Huyên tiếp tục cố gắng, cần phải biết rõ rốt cuộc tại sao nàng lại chú ý Mạc Phỉ. A Uyển xưa nay là một người im lặng, rất ít đi chú ý một ít người không liên quan, Mạc Phỉ với nàng mà nói, phải là bị đặt ở trong người không liên quan, nếu như có thể khiến cho nàng chú ý, như vậy đã nói lên cái Mạc Phỉ này với A Uyển có cái gì không giống.

 

Đã trải qua hai kiếp, sớm đã làm cho tính cách của hắn vặn vẹo, để cho hắn dưỡng thành tính tình đa nghi tàn nhẫn, lúc ở trước mặt người còn có chút thu liễm, thế nhưng vừa đụng đến chuyện đòi mạng, hắn liền không khống chế được bản thân.

 

A Uyển chính là cái đòi mạng hắn.

 

A Uyển bị hắn hỏi đến phiền, chỉ đành phải qua loa tắc trách nói:

-“Ta chẳng qua là cảm thấy, nếu đường tỷ nàng là Tam hoàng tử phi, không chừng cô tổ mẫu vì giúp đỡ Tam hoàng tử, ở hôn sự Mạc Phỉ nhất định có sắp xếp.

 

Vệ Huyên nhìn kỹ nàng.

 

A Uyển ngẩng mặt lên, biểu tình trên mặt thành khẩn, trong lòng lại lẩm bẩm, cũng không biết hắn như thế nào lại cố chấp phải biết như vậy, chẳng lẽ là hắn càng lúc càng lớn, tính khí cũng càng lớn, bá đạo muốn phải nắm nàng trong tay?

 

Cuối cùng Vệ Huyên nâng mặt nàng lên hôn một cái, quyết định tạm thời tin tưởng nàng. Bất quá đầu óc cũng đang nhớ lại, hôn sự Mạc thất kiếp trước, hồi tưởng lại một lần, lại phát hiện mình đối với nàng hoàn toàn không có ấn tượng.

 

Bất quá cái này cũng không thể trách hắn, kiếp trước mười lăm tuổi mình chính là cái hồn, lo lắng A Uyển ở nhà giữ đạo hiếu, cả ngày chạy đi chỗ A Uyển ở rình coi, không làm việc đàng hoàng, Thái hậu cùng phụ thân nói hôn sự của hắn, lúc ấy hắn một lòng treo cổ ở trên người A Uyển, mơ ước vị hôn thê người khác, dĩ nhiên là không có tâm tình, liền đẩy, cả ngày không về nhà, cho nên những chuyện lớn nhỏ trong kinh không hề quan tâm.

 

Một cô nương khuê các, một người không liên quan, hắn làm sao sẽ để ý tới?

 

Vì vậy, Vệ Huyên cảm thấy, cái Mạc Thất này không phải là một người quan trọng.

 

Trở lại vương phủ, hai người trước tiên đi chính viện thỉnh an Thụy Vương phi.

 

Vệ Ái cũng ở đó.

 

Thấy A Uyển đi vào, mắt tiểu cô nương sáng rực lên, bất quá bởi vì có Vệ Huyên, đầu lại rũ xuống, rụt thân thể giống như tấm bình phong vậy, thỉnh an anh trai và chị dâu xong liền không lên tiếng.

 

Thụy Vương phi hỏi thăm bệnh tình Lão phu nhân Uy Viễn Hầu, biết được không quá mức đáng ngại, chấp tay trước ngực đọc Phật tổ phù hộ, sau đó nói với hai người:

-“Rất nhanh sẽ phải mừng năm mới, nếu như A Uyển không có việc gì làm thì tới cùng ta chuẩn bị lễ mừng năm mới thôi, ngươi là trưởng tức trong phủ này, những chuyện này phải học.

 

Câu nói sau cùng là nói với Vệ Huyên, đỡ phải đứa con riêng bệnh tình không nhẹ này cho là bà đang chà xát tức phụ hắn.

 

Vệ Huyên tự nhiên không muốn để cho A Uyển quá cực khổ, cảm thấy loại chuyện chủ trì việc nội trợ như vậy rất lao tâm lao lực, tinh lực A Uyển có hạn, nên để cho kế mẫu quản, lấy tuổi tác của kế mẫu, lại quản thêm ba mươi năm nữa cũng không có sao, đến lúc đó bọn họ cũng đã cưới con dâu vào cửa, đến lúc đó sẽ để cho con dâu tiếp tục quản —— cho nên, đến lúc đó còn phải cưới một con dâu tinh thông quản gia vào cửa.

 

Tóm lại, A Uyển liền hài lòng như ý sống qua hết đời này, vạn sự không cần nàng bận tâm, ngược lại đã có hắn, cái phủ này cũng không ai dám khiến cho nàng khó chịu, ở trong Tùy Phong viện, càng là tùy nàng đùa nghịch như thế nào đều được, rất tự tại.

 

Nhưng ai biết A Uyển lại đáp ứng, cười nói với Thụy Vương phi:

-“Ta có rất nhiều chỗ không hiểu, đến lúc đó cần mẫu phi phải dạy ta nhiều mới được.

 

Thụy Vương phi cũng ôn hòa nói:

-“Hẳn là vậy.

 

Hai người liền quyết định như thế, để cho Vệ Huyên ở một bên không cách nào chen vào…..mặt không vui.

 

Nói xong những thứ này, đến phiên Vệ Ái cái cô em mềm yếu cố lấy dũng khí tiến lên, đem một cái đai buộc đầu mới làm xong đưa cho A Uyển, ngượng ngùng nói:

-“Đây là ngày hôm trước đã làm xong, định đưa cho đại tẩu, không nghĩ hôm nay đại tẩu đã tới.

 

A Uyển cúi đầu nhìn một chút, thở dài nói:

-“Vẫn là Ái muội muội làm thật tinh xảo, nhìn khiến cho người yêu thích, tỷ cũng luyến tiếc dùng.

 

Vệ Ái càng ngượng ngùng, được nữ thần khích lệ thật vui vẻ, vì vui vẻ, nghiễm nhiên quên mất cái sát tinh sống bên cạnh, cười nói:

-“Đại tẩu cứ việc dùng, không có thì cứ nói muội, muội sẽ làm cho đại tẩu.

 

-“Thật ngoan!

A Uyển sờ sờ đầu nàng,

-“Bất quá làm vật này sẽ hư mắt, không nên làm quá nhiều, nếu như thật muốn làm, cũng làm cho phụ vương mẫu phi, chỗ tỷ đã có mấy nha hoàn nhàn rỗi có thể bảo các nàng làm.

 

Vệ Ái vội nói:

-“Muội làm cho phụ vương mẫu phi, bọn họ đều nói trong phủ có tú nương, không cần muội làm những thứ đồ này, ngược lại muội cũng nhàn rỗi, liền làm cho đại tẩu.

 

Vệ Ái vội vàng nói, nàng là thật tâm thích làm những thứ này, làm cho đại tẩu càng vui vẻ hơn.

 

Thụy Vương phi: há miệng!

 

Rõ ràng bọn họ là đau lòng nữ nhi, thế nhưng như thế nào nữ nhi lại nghĩ bọn họ thật không cần? Ngược lại đi làm cho đại tẩu nàng? Thật sự chua xót trong lòng...

 

Thụy Vương phi trong lòng chua xót liếc nhìn mặt con riêng bên cạnh đang đen lại, quyết định cái gì cũng không nói.

 

Đang lúc Vệ Huyên càng xem càng cảm thấy cái muội muội cùng cha khác mẹ này càng chướng mắt, Thụy Vương dắt Vệ Trác tan học từ trong cung trở về đi vào, thấy trưởng tử và tức phụ đều ở đây, liền hỏi:

-“Làm sao đều ở đây? Huyên Nhi, không phải hôm nay ngươi đi thăm ngoại tổ mẫu sao? Lão nhân gia bà thân thể như thế nào?

 

A Uyển cùng Vệ Ái vội vàng đứng dậy thỉnh an Thụy Vương, Vệ Trác tiến lên thỉnh an mẫu thân, huynh trưởng và tẩu tử, mọi người mới ngồi xuống.

 

Vệ Huyên trả lời:

-“Chẳng qua là cảm nhiễm phong hàn, cũng không đáng ngại. Thái y nói, lão nhân gia lớn tuổi, tuy là tiểu phong hàn cũng phải nghỉ ngơi nhiều mới được.

 

Sau khi nghe xong, Thụy Vương ngẩn ra, sau đó thở dài, nói với nhi tử:

-“Sau này nếu như không có việc gì, ngươi liền đi thăm lão nhân gia nhiều một chút, những thứ khác không cần quản quá nhiều, có Bổn vương đây.

 

Ý trong lời nói của Thụy Vương, người ở chỗ này cũng hiểu, Thái hậu cùng Lão phu nhân Uy Viễn Hầu không hợp nhau, liên đới Vệ Huyên cũng không thân cận ngoại tổ mẫu lắm! Cho dù không thân cận, đó cũng là ngoại tổ mẫu ruột thịt, liên hệ máu mủ đoạn không được.

 

Mà Vệ Huyên khi còn bé không hiểu chuyện, cũng không ai ghé vào lỗ tai hắn nói với hắn còn có một ngoại tổ mẫu các loại —— người hầu hạ bên cạnh hắn là người Thái hậu an bài, tự nhiên sẽ không nói với hắn những thứ này, chờ hắn trưởng thành, rốt cuộc biết, ít nhiều cũng đã mất hết tâm ý.

 

Thụy Vương làm nhi tử, mặc dù đối với mẫu thân không thể làm gì, thế nhưng cũng là đau lòng nhi tử, đồng thời càng là cảm thấy thẹn với vong thê, liền quyết định chính mình đẩy lên, để cho nhi tử đi tẫn hiếu với ngoại tổ mẫu hắn.

 

Vệ Huyên nghe, liếc ông một cái, liền nói:

-“Vậy thì làm phiền phụ vương.

 

Nhi tử lưu manh hiếm khi nói lời nói mềm mại, Thụy Vương nhất thời vui vẻ.

 

Vì vậy, hiếm thấy cảm thấy mình lại vĩ đại một lần, hôm sau Thụy Vương liền đặc biệt vào cung thỉnh an Thái hậu, thuận mồm cũng đem ý nghĩ trong lòng nói ra, kết quả có thể tưởng tượng được, bị Thái hậu đánh tơi bời một trận.

 

Thụy Vương là tiểu nhi tử của Thái hậu, bởi vì tuổi tác nhỏ hơn huynh trưởng một đoạn, từ nhỏ đến lớn cũng là được yêu thương lớn lên, sau đó vì huynh trưởng mà đi bình định tây bắc, ngược lại tự có một dòng dũng khí oai hùng, thế nhưng E.Q. lại không cao.

 

Chẳng qua là không cao cũng không có sao, ai bảo ông là nhỏ nhất, có hoàng đế huynh trưởng cùng Thái hậu mẫu thân yêu thương, đây là phần độc nhất trong thiên hạ. Cho nên lúc ban đầu nhìn trúng biểu tỷ ở nhà ngoại tổ, muốn cưới làm chính phi, biết rõ mẫu thân và nhà ngoại tổ không hợp nhau cho lắm, vẫn là vung tay lăn lộn cầu huynh trưởng và mẫu thân đáp ứng —— có thể thấy được cũng là cái lưu manh, đoán chừng Vệ Huyên cũng di truyền tính lưu manh của ông.

 

Những năm gần đây, Thụy Vương cũng không có trải qua cái suy sụp gì, trừ đích phi chết để cho ông thật thương tâm một trận ra, sau đó bởi vì vợ lưu lại nhi tử mới để cho ông tỉnh lại. Cho nên, cái người không trải qua cái suy sụp gì, ở trên một vài sự tình mỗ ta vẫn là rất ngây thơ, tự nhận là những năm này mẫu thân và nhạc mẫu cũng đã đấu đủ rồi, hai bà lão tuổi cũng đã một xấp dầy, cũng phải bình thường trở lại, cũng không cần lại dằn vặt tiểu bối.

 

Chính ông là nghĩ vô cùng tốt, cũng cho rằng nên là cái lý này, cho nên mới lớn mật mà đi xin tha cho nhi tử. Thế nhưng ông không biết Thái hậu lớn tuổi, cộng thêm năm xưa làm chuyện trái với lương tâm, làm cho bản thân mắc phải chứng rối loạn tâm thần nhẹ, dễ táo bạo nhất, một chút chuyện tình nhỏ cũng có thể khiến cho bà xù lông, cho nên cái này không phải là bị mẹ ruột đánh sao?

 

-“Ngươi nhi tử bất hiếu này, biết rõ ai gia cùng nàng ta không hợp nhau, lại dám tới trước mặt ai gia nhắc đến nàng ta! Coi như lại qua mười năm, ai gia cũng sẽ không đem Huyên Nhi cho nàng ta, để cho nàng ta chết tâm đi đi!

 

Thái hậu vừa nói, vừa cầm đồ vật đập nhi tử bất hiếu.

 

Với Thái hậu mà nói, tẩu tử nhà mẹ đẻ là người bà oán hận nhất trong cuộc đời này, đã từng một lần oán hận đến muốn huynh trưởng hưu thê. Thế nhưng cái huynh trưởng hèn yếu vô năng của mình không chỉ có không hưu, ngược lại bị tẩu tử cường hãn trấn áp, để cho bà cơ hồ giận đến ngất đi. Cái này cũng chưa tính, nữ nhân kia sanh nữ nhi lại câu đi hồn hai đứa con trai của bà, nếu không phải lúc ấy Văn Đức đế lên ngôi không lâu, thế cục trong triều không yên, lại đã có hoàng hậu trung cung, không chừng nữ nhân kia cuối cùng sẽ phải vào cung.

 

Mặc dù nàng không tiến cung, cuối cùng vẫn là câu dẫn hồn tiểu nhi tử, để cho tiểu nhi tử ầm ĩ muốn cưới nàng, đơn giản chính là một họa thủy!

 

Đối với một nữ nhân ban đầu ở trong cung không được sủng mà nói, nhi tử chính là an ủi tâm linh mình, thế nhưng tâm hai nhi tử cùng đặt ở trên người một nữ nhân, dĩ nhiên là phải hận. Nếu không phải vì lo lắng cho hai nhi tử, đối với chất nữ nhà mẹ đẻ, cho dù có một mẫu thân đáng ghét ở đó, Thái hậu cũng phải coi trọng một chút, thế nhưng hết lần này tới lần khác con trai trưởng nhớ thương, tiểu nhi tử càng là muốn cưới làm chính phi, suýt chút nữa giữa hai huynh đệ đã sinh ra hiềm khích, làm sao không hận?

 

Phương thức hận một người của Thái hậu, chính là phải đoạt đi cái người nọ yêu thích.

 

Thụy Vương đích phi mệnh không tốt, sau khi sinh hạ nhi tử liền buông tay nhân gian, lưu lại hài tử còn chưa đầy tháng. Lúc ấy sau khi Thái hậu nghe xong, trong lòng mặc dù không thích cháu gái này, thế nhưng cũng cảm thấy tôn tử kia của bà, liền ôm vào trong cung chăm sóc, thuận tiện cũng có thể chọc tức tẩu tử nhà mẹ đẻ, trong lòng đã nghĩ xong, sau này phải dạy tôn tử thật tốt chỉ nhận thức bà cái hoàng tổ mẫu này, không cần để ý đến ngoại tổ mẫu, để cho nữ nhân kia tức giận đến nát tâm can mới được.

 

Thế nhưng chăm sóc, lại phát hiện tôn tử càng lớn càng giống nữ nhi đã từng chết yểu ——phiên bản Trưởng công chúa Khang gia, vậy thì càng sẽ không buông tay. Không chỉ có không buông tay, thậm chí ở giai đoạn tôn tử trưởng thành, để cho người ta xóa đi ấn tượng của hắn đối với ngoại tổ mẫu, thế cho nên khi Vệ Huyên còn bé chưa bao giờ biết, mình còn có một ngoại tổ mẫu, chờ sau khi lớn lên mới biết, ngăn cách đã hình thành, tự nhiên cũng không thân cận nhà ngoại tổ.

 

Thái hậu chấp niệm rất sâu, đặc biệt là bây giờ phạm vào chút rối loạn tâm thần không người có thể phát giác, chấp niệm kia càng sâu hơn, càng không cho phép có người muốn cướp đi Huyên Nhi của bà. Cho nên, vào lúc này Thụy Vương tới nói lời như vậy, cũng không phải là đốt lên lửa giận của bà sao, đâu để ý có phải là tiểu nhi tử mà mình yêu thương hay không, trước đánh rồi hẵng nói.

 

Thụy Vương bị đánh một trận, trong lòng cảm thấy thật oan uổng, nhất thời cũng có chút hiểu nhi tử ngày hôm qua nghe được lời ông nói, vì sao biểu tình bình tĩnh như vậy, thậm chí ánh mắt của hắn nhìn mình có chút khinh miệt cùng đồng tình, nguyên lai là cái lý này.

 

Thụy Vương bị đánh ra khỏi Từ Ninh cung, sợ Thái hậu đang nổi nóng sẽ nguy hiểm, không dám đi vào chọc bà nữa, xoay người liền đi Thái cực điện tìm huynh trưởng tố khổ.

 

Thụy Vương cùng Văn Đức đế chênh lệch tuổi tương đối lớn, từ nhỏ cũng là tương đối lệ thuộc vào cái huynh trưởng chững chạc này, có chuyện gì cũng nói với ông.

 

Văn Đức đế đang phê duyệt tấu chương, nghe được đệ đệ tố khổ, trong mắt lướt qua ánh sáng vô hình, trấn an nói:

-“Đệ cũng biết mẫu hậu đã lớn tuổi, không thể trải qua kích thích, sau này không nên nói lời như vậy nữa. Nếu những năm này đều đã như vậy rồi, sau này cũng sẽ như vậy thôi, để cho Huyên Nhi ủy khuất một chút!

 

Thụy Vương nghe trong lòng không thoải mái, nói:

-“Hoàng huynh, mợ lớn tuổi, năm đó Miểu nhi chết để cho bà đau buồn vạn phần, bởi vì mẫu hậu, những năm này cũng nhẫn nhịn không thân cận Huyên Nhi. Bây giờ bà đã lớn tuổi, qua một ngày đó là một ngày, sao không để cho Huyên Nhi đi tẫn hiếu với bà? Cũng không ảnh hưởng tới tình cảm của Huyên Nhi và mẫu hậu.

 

Miểu nhi là nhũ danh của Thụy Vương đích phi.

 

Nghe Thụy Vương gọi thẳng Lão phu nhân Uy Viễn Hầu là mợ, Văn Đức đế liền biết Thụy Vương đối với chuyện này là để ý. Ông thở dài, nói:

-“Trẫm cũng biết mợ không dễ dàng, chỉ là mẫu hậu cũng không thể không để ý. Như vậy đi, sau này lúc để cho Huyên Nhi đi Uy Viễn Hầu phủ, đừng quá lộ liễu là được, trong cung để cho hoàng hậu nhìn, đừng truyền quá nhiều tin tức vào cung, mẫu hậu không nghe được là được.

 

Thụy Vương trong lòng càng không thoải mái, cảm thấy nhi tử đi thăm ngoại tổ mẫu nhà ngoại tổ lại phải trốn tránh giống như làm tên trộm vậy, còn không bằng không đi. Thế nhưng Hoàng thượng nói cũng có đạo lý, cũng không thể khiến cho mẹ ruột mình tức giận?

 

Văn Đức đế không muốn nói nhiều, thấy Thụy Vương ở chỗ này, thuận tay rút ra một bản tấu chương để cho ông xem.

 

Thụy Vương nhìn thôi, nguyên lai là tấu chương đưa tới từ tây bắc, bên trong nói đoạn thương lộ thông từ Tây Bắc tới Tây Vực, một năm này liên tiếp gặp phải trộm cướp tập kích, đội buôn tổn thất nặng nề, thậm chí ngay cả Trấn An hầu trấn thủ ở Tây Bắc trong tháng trước lúc trừ phiến loạn không thận trọng bị thương mà chết.

 

Sau khi xem xong, Thụy Vương nhạy cảm đánh hơi được dị thường, năm đó ông đã sống ở Tây Bắc một khoảng thời gian, đã từng qua lại với đám mọi rợ bên kia, tự nhiên biết đám mọi rợ kia có đức hạnh gì, sợ rằng những tên trộm cướp kia không chỉ là trộm cướp đơn giản như vậy.

 

-“Đệ thấy như thế nào?” Văn Đức đế hỏi.

 

Thụy Vương cào đầu, hỏi:

-“Để cho thần đệ mang binh đi thu thập đám trộm cướp kia?

 

Thuận tiện cũng đem đám mọi rợ hưu sanh dưỡng tức hơn mười năm kia giẫm nát đi.

 

Văn Đức đế lại lắc đầu, không nhịn được thở dài, cái đệ đệ này hết sức trung thành, lãnh binh đánh giặc cũng có thể, thế nhưng hết lần này tới lần khác đối với âm mưu quỷ kế không được, căn bản sẽ không nghĩ sâu, chỉ có thể thấy công phu mặt người. Dưới sự so sánh, ngược lại cháu Vệ Huyên thật sự có tài, coi như có chút an ủi.

 

Văn Đức đế xưa nay cũng không ôm hy vọng gì đối với Thụy Vương, nói:

-“Sắp mừng năm mới, khoảng thời gian này nếu như không có việc gì, liền ngây ngô ở trong quân doanh đi.

 

Thụy Vương lại sờ sờ đầu, gật đầu một cái.

 

Mặc dù không am hiểu âm mưu quỷ kế, thế nhưng sống hơn nửa đời người, độ nhạy cảm chính trị vẫn là có, rất nhanh liền nghe rõ ý trong lời nói của Văn Đức đế.

 

Sợ rằng, một dãy phương bắc kia sẽ có dị động.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 15/03/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts