Sủng Thê Như Lệnh - Chương 125

☆, Cho dù làm tiểu thiếp, nàng cũng muốn sống với hắn!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Mặc dù đối với A Uyển mà nói, xưa nay mùa đông là thời điểm nàng trở thành mèo ngủ đông, bất quá hiện giờ nàng đã lập gia đình, thì không thể giống như lúc làm khuê nữ tự tại lười nhác.

 

Cho nên chờ tuyết ngừng xong, thời tiết khá hơn một chút, trừ vào cung thỉnh an Thái hậu ra, A Uyển phải cùng Vệ Huyên về nhà mẹ đẻ, hoặc là đi thăm Lão phu nhân Uy Viễn Hầu, cách dăm ba ngày liền vào cung thăm Thái hậu, hoặc là nhà nào có việc hiếu hỉ* cũng phải tham dự, chuyện không nhiều không ít.

 

(Chú thích: hiếu hỉ ý là tang lễ hoặc mừng thọ)

 

Vệ Huyên trở lại rồi, làm con rể dĩ nhiên là phải đi bái phỏng nhạc phụ nhạc mẫu.

 

Khi hai người tới cửa, La Diệp cùng Trưởng công chúa Khang Nghi cũng cực kỳ vui mừng, hai phu thê một người lôi kéo một người nói chuyện, nói đến chỗ hưng phấn, La Diệp liền muốn lôi Vệ Huyên đi uống rượu. Ngược lại đều là ở nhà, uống say một lần cũng không sao, nếu là say, ngủ lại ở nhà nhạc phụ cũng không ngại.

 

Lúc Trưởng công chúa Khang Nghi nghe nói trượng phu muốn cụng rượu với con rể, không nhịn được nở nụ cười, nói với A Uyển:

-“Xem cha con cái đức hạnh kia, Huyên Nhi rất biết lấy lòng hắn.

 

Trượng phu của mình có đức hạnh gì bà làm sao không rõ ràng, đó chính là người lý tưởng không thông tục vụ chủ nghĩa hoàn mỹ, chỉ cần cuộc sống thuận tâm, thế giới hết thảy đều là tốt đẹp, cộng thêm Vệ Huyên rất biết dỗ người, sờ tính tình La Diệp đến thấu đáo, nghiễm nhiên xem Vệ Huyên như là nhi tử mà đối đãi.

 

A Uyển cũng vui theo, cười nói:

-“Câu cửa miệng nói con rể là con trai mà, cha vui vẻ là tốt rồi.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi suy nghĩ một chút, cảm thấy nói có lý, liền không để ý tới hai nam nhân uống đến vui vẻ, lôi kéo nữ nhi nói chuyện.

 

Ngày hôm sau, lại đi thăm Lão phu nhân Uy Viễn Hầu.

 

Uy Viễn Hầu tự mình đi ra chào đón, Uy Viễn Hầu phu nhân cũng phụng bồi, bất quá đến chỗ lão phu nhân, lão phu nhân chẳng qua là nhàn nhạt đảo qua, liền để cho hai phu thê nhi tử lui ra, chỉ chừa ngoại tôn cùng ngoại cháu dâu ở trước mặt nói chút lời tri kỷ.

 

Lão phu nhân Uy Viễn Hầu trong tay vê một chuỗi phật châu, rũ mắt nhàn nhạt nói:

-“Cháu đã lớn rồi, lại cưới tức phụ, sau này chuyên tâm làm việc mới được, làm ra chút thành tích, vạn vạn không nên để cho người coi thường.

 

Nói tới chỗ này, bà lại thở dài,

-“Người nha, luôn luôn phải có chỗ dùng, người khác mới có thể kính trọng vài phần.

 

Lời nói này không đầu không đuôi, thế nhưng Vệ Huyên trong lòng lại rùng mình, trong mắt có mấy phần tối tăm.

 

Lời này trước kia không có ai nói với hắn, thế cho nên kiếp trước hắn phong quang vô hạn, nhưng chỉ là người khác bố thí, một khi người ta thu hồi lại, xác thực hắn chẳng là cái thá gì! Cũng bởi vì như vậy, cho nên kiếp này hắn thật sớm ở chỗ hoàng đế tranh thủ, thậm chí vì tăng thêm phân lượng của mình, không tiếc ở trong bóng tối làm việc cho Hoàng đế, mặc dù mạo hiểm một chút, nhưng kết quả lại là tốt.

 

-“Ngoại tổ mẫu nói phải.” Vệ Huyên mỉm cười nói.

 

Trên mặt Lão phu nhân Uy Viễn Hầu lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lại nói:

-“Bất quá hiện giờ cháu còn trẻ, chuyện trải qua còn ít, sự việc có thể làm cũng ít, chỗ phụ vương cháu chỉ sợ đến khi cháu có thể một mình chống đỡ một phương mới có thể đón lấy. Hiện tại trong lòng Huyên Nhi đã có chủ ý? Cũng không thể cả ngày ăn không ngồi rồi.

 

Mắt Vệ Huyên chuyển động, nói:

-“Ngoại tổ mẫu cảm thấy Vũ Lâm quân như thế nào? Hoàng bá phụ từng đề cập tới, để cho cháu trai vào Vũ Lâm quân đấy!.

 

Vũ Lâm quân chức trách là phòng vệ an nguy hoàng cung, càng là đại nội thị vệ hộ vệ an nguy hoàng đế, thị vệ trong Vũ Lâm quân phần lớn được tuyển từ đệ tử gia đình huân quý, một số ít đến từ hậu sinh của các tướng lãnh ưu tú trong quân, lại nhất định phải là người có gia thế tổ tiên ba đời trong sạch.

 

Bởi vì cách làm thông thường của Vũ Lâm quân là qua lại ở ngự tiền, có thể lộ diện ở trước mặt hoàng đế, tất nhiên tiền đồ vô lượng, là lựa chọn hàng đầu của rất nhiều con cháu tôn thất huân quý, người người đều xức đầu mẻ trán muốn vào, vì muốn được vào vung tay đánh nhau đều có, bất quá chưa từng có người trên tay có công phu cùng trung thành là vào được, lại còn phải trải qua tầng tầng khảo hạch, cuối cùng người có thể được chọn, đều là người ưu tú.

 

Bất quá đây đối với Vệ Huyên mà nói, cũng là chuyện hết sức dễ dàng, hết thảy bất quá là hoàng đế coi trọng hắn thôi. Hơn nữa, trừ hoàng đế coi trọng hắn, công phu trong tay Vệ Huyên cũng không tệ, thường xuyên quấy rối ở trong doanh trại thị vệ, mấy thị vệ kia không ít bị hắn té té đánh đánh, với hắn không thể làm gì.

 

Sau khi Lão phu nhân Uy Viễn Hầu nghe xong, an ủi gật gật đầu.

 

Lão phu nhân Uy Viễn Hầu cũng không phải là người luôn cưng chiều hài tử, so với Thái hậu vô điều kiện cưng chiều, Lão phu nhân Uy Viễn Hầu càng muốn để cho hắn nắm giữ thực quyền, có nhiều quyền nói chuyện cũng bảo đảm hơn, như vậy sau này lúc tân hoàng lên ngôi, mới có thể tìm được vị trí tốt hơn, không đến nỗi xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Cho nên mỗi lúc Vệ Huyên tới, đều là chỉ điểm một chút, có một số việc Vệ Huyên sống hai kiếp mới hiểu được, lại ở chỗ ngoại tổ mẫu lắng nghe một hồi, thu hoạch không ít.

 

Thái hậu xác thực cưng chiều Vệ Huyên, chẳng qua là xem như nữ nhi mà yêu thương, với Thái hậu mà nói, bà có nhiều tôn tử, bà mang theo tâm tính hơn người một bậc, sẽ không suy nghĩ tới nếu như mình chết đi, không có chính mình che chở, sau này Vệ Huyên sẽ trải qua như thế nào, có thể bị các hoàng tử ghen tỵ hắn thu thập hay không?

 

Nhưng đối với Lão phu nhân Uy Viễn Hầu mà nói, Vệ Huyên là ngoại tôn duy nhất ái nữ lưu lại, dĩ nhiên là hy vọng hắn tốt, cho nên mới phải tùy tiện thỏa hiệp, tránh cho phát sinh tranh chấp cùng Thái hậu, để cho Vệ Huyên ở chính giữa khó xử.

 

Nói một chút chuyện nhà xong, lúc hai tiểu phu thê muốn cáo từ, Lão phu nhân Uy Viễn Hầu mới dùng giọng nói uyển chuyển nói với bọn họ, sau này nếu không có chuyện gì, thì không nên tới.

 

A Uyển liếc nhìn mặt bà phủ đầy nếp nhăn, lại nhìn dáng vẻ Vệ Huyên hé miệng không nói lời nào, trong lòng không khỏi có chút chua xót. Lão phu nhân là một người dứt khoát, vì tốt cho ngoại tôn, có thể nhịn mười mấy năm không thân cận với hắn.

 

Vệ Huyên nắm chặt tay A Uyển, cung kính hành lễ Lão phu nhân Uy Viễn Hầu xong, mới rời đi.

 

Thăm lão phu nhân Uy Viễn Hầu xong, qua hai ngày, lại là ngày A Uyển vào cung thỉnh an Thái hậu, nhưng không nghĩ nghênh đón chính là mặt lạnh của Thái hậu, để cho trong lòng nàng rất bất đắc dĩ, thật may là có thái tử phi ở bên chu toàn, Thái hậu mới không có nổi giận với nàng, nhưng lời trong lời ngoài vẫn là biểu đạt ra một cái ý: Để cho nàng nhận đúng vị trí của mình, chớ tùy tiện thân cận người ngoài!

 

Thành thân xong, khoảng thời gian này A Uyển nhìn thấy nghe thấy, cảm giác được bản thân không có tự tại như lúc làm cô nương vậy, từ lúc bắt đầu thực hiện chức trách làm tức phụ, mới biết rất nhiều chuyện kỳ thật không dễ dàng, càng đối với lúc trước công chúa mẫu thân nói với nàng một ít chuyện hậu cung bí tân hơi có lĩnh hội.

 

Nói thực ra, đối với việc về nhà mẹ đẻ hoặc là đi Uy Viễn Hầu phủ A Uyển vô cùng vui lòng, thế nhưng tiến cung mà nói, luôn cảm giác chẳng hề tự tại. Thái hậu không chỉ có là hoàng tổ mẫu, thật ra thì cũng là ngoại tổ mẫu, chẳng qua là cái bà ngoại này không có liên hệ máu mủ mà thôi, thế nhưng từ lý luận mà nói, cũng là trưởng bối thân cận, chỉ tiếc quan hệ hoàng gia phức tạp, cho dù quan hệ lại thân, đó cũng là cách một tầng.

 

Sau khi tiến cung mấy lần, A Uyển lần nữa nhạy cảm phát giác, Thái hậu đối với mình thân cận Uy Viễn Hầu phủ có mấy phần không vui, bất quá bởi vì Vệ Huyên hoặc là thái tử phi mấy lần giúp nàng đỡ, mới không để cho nàng chịu tội gì.

 

Đối với lần này, A Uyển rất bất đắc dĩ, cũng cảm thấy mình kẹp ở giữa rất ủy khuất, bất kể là Thái hậu hay là Lão phu nhân Uy Viễn Hầu, với Vệ Huyên mà nói, cũng là phải kính trọng trưởng bối, cho dù Vệ Huyên bởi vì Thái hậu mà xa lánh Uy Viễn Hầu phủ, nhưng đó cũng là mẫu tộc của Vệ Huyên, ngoại tổ mẫu ruột thịt, vô duyên vô cớ, sao có thể thật sự chặt đứt? Đây không phải là để cho người chê cười sao? Cũng thua thiệt Vệ Huyên mấy năm này đều phải chịu đựng, để cho A Uyển không khỏi có mấy phần thương tiếc.

 

Còn nữa, A Uyển gả vào vương phủ xong, thì chỉ có sau khi thành thân đi nhận thân cùng sau khi Vệ Huyên rời kinh thành trở lại đi Uy Viễn Hầu phủ hai lần, lại để cho Thái hậu ghi nhớ, tâm cảm thấy rất oan uổng. Như vậy có thể thấy được, bệnh tình của Thái hậu không chừng càng nghiêm trọng, mới sẽ chuyện bé xé ra to như vậy.

 

Đối với chuyện này, A Uyển cẩn thận gấp bội, trừ nịnh nọt Thái hậu ra, nàng quyết định không xuất hiện trước mặt lão nhân gia, muốn xuất hiện cũng phải chọn lúc có thái tử phi ở đó. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Tiến vào tháng chạp, thời tiết càng ngày càng lạnh, A Uyển cơ hồ cũng không bước chân ra khỏi nhà.

 

Qua ngày mồng tám tháng chạp thì, đột nhiên nghe nói Lão phu nhân Uy Viễn Hầu bị bệnh.

 

Sau khi A Uyển nghe xong, chờ Vệ Huyên trở lại, liền nói với hắn chuyện này, trấn an nói:

-“Nghe nói chẳng qua là ngẫu nhiên bị cảm phong hàn, không quá mức nghiêm trọng, ngày mai ta cùng mẫu phi đi thăm bà, trở lại sẽ nói với A Huyên.

 

Vệ Huyên suy nghĩ một chút, nói:

-“Mẫu phi không cần đi, ta đi với nàng thôi, hoàng tổ mẫu bên kia nàng không cần phải lo lắng, để ta đi nói, mấy ngày nay nàng không nên vào cung.

 

Đối với tâm bệnh của Thái hậu, Vệ Huyên là biết, cũng biết Thái hậu bởi vì bị tâm thần rối loạn, đã có triệu chứng nhẹ, mới có thể hỉ nộ vô thường như vậy. Hắn không bỏ được để cho A Uyển tiến cung đi chịu tội, cũng không cần A Uyển đặc biệt đi lấy lòng người trong cung, khoảng chừng hai năm nữa, bệnh của Thái hậu sẽ nghiêm trọng hơn, đến lúc đó chính là lúc hắn hành động.

 

A Uyển nhìn dáng vẻ hắn âm trầm, thức thời ngậm miệng.

 

Hôm sau, A Uyển đã cùng Vệ Huyên đi Uy Viễn Hầu phủ thăm bệnh.

 

Bởi vì Uy Viễn Hầu phủ là mẫu tộc hoàng đế, cho nên nghe được Lão phu nhân Uy Viễn Hầu ngã bệnh, người tới tặng lễ thăm bệnh rất nhiều, bất quá sợ quấy rầy lão phu nhân nghỉ ngơi, người có thể vào gặp lão nhân gia bà cực ít, bất quá Đại trưởng công chúa Khánh An chính là một trong những người có thể gặp.

 

Đại trưởng công chúa Khánh An cùng Lão phu nhân Uy Viễn Hầu cũng coi là lão nhân đồng lứa, lại đã từng ở lúc còn trẻ cũng có chút lui tới, sau đó Đại trưởng công chúa Khánh An đi Trấn nam hầu phủ, cách xa kinh thành, phần tình này liền dần dần phai nhạt, ngày nay Đại trưởng công chúa Khánh An hồi kinh định cư, rất nhanh đã có lui tới với huân quý trong kinh, bởi vì bà là cô cô hoàng đế, mọi người cũng kính trọng mấy phần.

 

Tại lúc đám người A Uyển cùng Vệ Huyên đến Uy Viễn Hầu phủ, trùng hợp Đại trưởng công chúa Khánh An cũng dắt cháu gái Mạc Phỉ đến, trùng hợp mà gặp ở cửa.

 

Thấy Đại trưởng công chúa Khánh An, Vệ Huyên làm tiểu bối tự nhiên phải đi qua thỉnh an.

 

Đại trưởng công chúa Khánh An cười nói:

-“Ngươi cũng tới thăm ngoại tổ mẫu ngươi à? Có lòng.

 

Làm người đời trước, đại trưởng công chúa Khánh An cũng biết chuyện năm đó Thái hậu cùng Lão phu nhân Uy Viễn Hầu không hợp nhau, đặc biệt là sau khi Văn Đức đế lên ngôi, Thái hậu càng dẫm đạp thể diện tẩu tử nhà mẹ đẻ, năm đó chuyện này không ít để cho người ta lén lút chê cười, chẳng qua là Thái hậu một mai đắc thế, phía trên không có người áp bà, không khỏi ngông cuồng một ít, không người dám ở trên mặt nổi nói gì.

 

Hiện nay, Vệ Huyên bị kẹp ở giữa Thái hậu cùng Lão phu nhân Uy Viễn Hầu, nhìn cũng rất đáng thương.

 

Nghĩ xong, Đại trưởng công chúa Khánh An lơ đãng liếc nhìn cháu gái theo bên người, thấy nàng cúi đầu cụp mi đứng ở một bên, không có vọng nhìn về phía Vệ Huyên, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù biết tôn nữ này là một người cố chấp, sợ rằng trong thời gian ngắn không chịu từ bỏ, cũng không thể để cho nàng ở trước mặt mọi người làm ra hành động ngông cuồng, phá hư thanh danh cô nương gia.

 

Bất quá, trong an ủi Đại trưởng công chúa Khánh An không biết, Mạc Phỉ chỉ là sợ chính mình khắc chế không nổi, mới không dám ngẩng đầu, thế nhưng là hành động khác thường của nàng, A Uyển đã thấy được.

 

A Uyển đối Mạc Phỉ xưa nay luôn để ý, nguyên nhân đó là năm mười tuổi ấy ở trong biệt trang tiểu Thanh Sơn, ánh mắt nàng nhìn Vệ Huyên rất khác thường, còn có mỗi lần lúc gặp mặt, nàng ta luôn dò xét mình, nhiều lần, có không muốn để ý cũng không được. Vì vậy, A Uyển cho ra một cái kết luận.

 

Cô nương này có ý với Vệ Huyên!

 

Đây là nói chuyện hàm súc, phải nói cô nương này muốn gả cho Vệ Huyên! Đáng tiếc lại bị nàng cái Trình Giảo Kim này đoạt mất!

 

A Uyển đem sự tình soát lại một lần, rất nhanh có thể suy đoán ra Mạc Phỉ cùng Vệ Huyên có gặp nhau, cũng bất quá là lúc Vệ Huyên sáu tuổi, Vệ Huyên theo cha xuôi nam đi Trấn Nam hầu phủ chúc thọ Đại trưởng công chúa Khánh An, lúc ấy ở Trấn Nam hầu phủ một thời gian, đoán chừng chính là khi đó hai nhóc con này có gặp nhau.

 

Tuy nói cổ nhân trưởng thành sớm, thế nhưng trưởng thành sớm đến cái trình độ này, A Uyển cũng phải quỳ. Chẳng qua chỉ là không biết, lúc ấy có phải Vệ Huyên đã làm chuyện gì hay không, làm cho tiểu cô nương người ta từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng quên, đến bây giờ cũng còn nhớ tới hắn. Hơn nữa người này từ nhỏ chính là con Gấu Con, lưu manh đến như vậy, còn có thể lừa gạt một tiểu cô nương đối với hắn nhớ mãi không quên, thật là khiến cho người bực mình!

 

Nghĩ tới đây, lúc A Uyển theo Vệ Huyên đi thăm Lão phu nhân Uy Viễn Hầu, đột nhiên thừa dịp khi không ai chú ý, đưa tay ở bên hông hắn bấm một cái.

 

Bước chân Vệ Huyên khựng lại, sau đó như không có chuyện gì xảy ra mà đi tiếp, chẳng qua là lấy ánh mắt dò hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, biểu tình rất là không khỏi hết sức vô tội.

 

A Uyển suy nghĩ một chút, nếu như mình nói ra, chỉ sợ hắn sẽ suy nghĩ nhiều, cho là mình ghen, không phải sẽ cao hứng phải làm chút gì mới được, đến lúc đó vẫn là chính mình chịu tội, vì vậy quyết định cái gì cũng không nói.

 

Bởi vì nam nữ hữu biệt, cho nên đến viện Lão phu nhân Uy Viễn Hầu ở, A Uyển theo Đại trưởng công chúa Khánh An đi vào chung, Vệ Huyên bị Uy Viễn Hầu mời qua một bên phụng bồi uống trà nói chuyện, chờ Đại trưởng công chúa Khánh An mang cháu gái đi rồi, sẽ đi qua thăm.

 

Vệ Huyên trong lòng lo lắng bệnh tình ngoại tổ mẫu, tuy nói không có sao, nhưng cũng muốn đích thân nhìn mới có thể yên tâm. Sau khi hỏi Uy Viễn Hầu, biết được chẳng qua là lão nhân gia lớn tuổi, dễ dàng mắc bệnh, thái y đã tới xem qua, uống mấy thang thuốc, nghỉ ngơi ít ngày thì khỏe lại, mới không lo lắng như vậy.

 

Đại trưởng công chúa Khánh An cũng biết ngoại tôn người ta tới rồi, không tốt ở lâu, sau khi nói mấy câu với Lão phu nhân Uy Viễn Hầu, liền thức thời mang theo cháu gái rời đi.

 

Sau khi lên xe ngựa, Đại trưởng công chúa Khánh An nhìn về phía tôn nữ tinh thần không tập trung, đột nhiên hỏi:

-“Cháu thấy Thụy Vương thế tử phi như thế nào?

 

Mạc Phỉ đang đắm chìm trong vui sướng cùng mất mác khi thấy Vệ Huyên hôm nay, trong lòng cảm thấy dáng dấp Vệ Huyên càng ngày càng dễ nhìn, mặc dù có thể thấy được trên mặt vẫn là mang vài nét đặc tính ngây thơ của thiếu niên, thế nhưng nhìn xa xa, lại thanh quý phi phàm, tuấn mỹ điệt lệ* đến không thể tưởng tượng, chưa tới một hai năm, sẽ càng xuất chúng, không ai bằng. Nhưng khi thấy bạn ở bên cạnh hắn chính là một cô gái khác thì, không khỏi tinh thần ủ ê.

 

(Chú thích: Điệt lệ ý là xinh đẹp vượt trội)

 

Nghe được lời của tổ mẫu, Mạc Phỉ trong lòng cả kinh, ấp úng nhìn bà, nhỏ giọng nói:

-“Nhìn là một nữ tử vô cùng văn tĩnh đoan trang thanh tú.

 

Trong lòng lại cảm thấy không có gì đặc sắc, hơn nữa thân thể lại yếu đuối, có thể có thù vinh như bây giờ, cũng bất quá là có một công chúa mẫu thân, vì nàng mưu cái hôn sự tốt này, vạn sự không lo.

 

Đại trưởng công chúa Khánh An cười, chậm rãi nói:

-“Có phải trong lòng cháu xem thường nàng hay không, cảm thấy nàng không có gì đặc sắc? Phỉ nhi chớ có quên mất, Trưởng công chúa Khang Nghi là một người lợi hại, có mẫu thân lợi hại như vậy, nữ nhi sẽ kém bao nhiêu? Hơn nữa cô nương gia, đối ngoại chỉ cần thanh danh trinh tĩnh nhàn thục là được, những cái khác tự nhiên không cần quá lộ rõ, như vậy khó tránh khỏi cũng để cho rất nhiều người cũng sẽ nhìn sai lệch.

 

Mạc Phỉ nói không ra lời, thế nhân đối nữ tử quá mức hà khắc, nhất là nữ tử khuê các, thanh danh trọng yếu hơn, không thể để xảy ra chuyện, thanh danh cũng lấy trinh tĩnh tốt đẹp làm chủ, dù cho có cái gì kém, cũng sẽ không truyền ra ngoài. Hơn nữa mấy lần gặp mặt, nàng cũng cảm thấy Thụy Vương thế tử phi là một người quá mức yên tĩnh, thật sự là không cái gì đặc sắc.

 

-“Đứa nhỏ ngốc, nàng làm sao không trọng yếu, quan trọng là Thụy Vương thế tử thích là được! Sự tình giữa phu thê, chỉ có lẫn nhau, nếu lại thêm vào người thứ ba, khó có thể chú ý, tình cảm phu thê sẽ phai nhạt, không còn thú vị? Cháu hiểu không?

 

Mạc Phỉ ngớ ngẩn mà nghe, đột nhiên nước mắt rơi như mưa, che mặt mà khóc, nức nở nói:

-“Thế nhưng cháu gái không cam lòng... Rõ ràng ban đầu hắn nói muốn cưới cháu, cháu một mực nhớ kỹ...

 

Đại trưởng công chúa Khánh An ôm tôn nữ vào trong lòng, vỗ vỗ lưng nàng, nói:

-“Tiểu hài tử đều hay thay đổi, năm đó hắn mới sáu tuổi, xưa nay kiêu căng, vạn sự không để ở trong lòng, nói như thế nào có thể là thật? Chỉ có cháu cái đứa nhỏ ngốc này, mới có thể nhớ ở trong lòng, khiến cho mình khó chịu.

 

Hơn nữa bà không thể công khai nói với tôn nữ chính là, Vệ Huyên người này từ nhỏ bắt đầu chính là con Gấu Con không sợ trời không sợ đất, sợ rằng lúc ấy chỉ là bởi vì hắn chột dạ, mới có thể lung tung đáp ứng, ngay  tôn nữ nói cái gì với hắn cũng không biết.

 

Cho nên, ước định giữa tiểu hài tử như thế nào có kết quả?

 

-“Đừng nhớ hắn nữa, sang năm tổ mẫu tìm một lang quân như ý cho cháu, thiên hạ này lớn như vậy, cũng không tin tổ mẫu tìm không ra một nam nhi tốt hơn so với Vệ Huyên, cháu thấy Cẩm Chi của Định Quốc Công phủ như thế nào? Đó cũng là một thiếu niên đắc chí, so với Vệ Huyên càng là không kém...

 

Mạc Phỉ còn đang khóc, trong lòng lại cảm thấy, trong thiên hạ này không còn có người tốt hơn so với Vệ Huyên, nếu như không gặp mặt hỏi hắn một chút, thực sự không cam lòng.

 

Vô luận như thế nào, nàng cũng muốn đích thân đi hỏi một câu, nếu như hắn còn nhớ ước định ban đầu, cho dù làm thiếp thất, bị thế nhân mắng tự cam đọa lạc, nàng cũng muốn sống với hắn!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 14/03/2021

 

1 comment:

  1. Ôi gấu con làm tổn thương trái tim thiếu nữ rồi 🤣
    Thanks nàng edit nha

    ReplyDelete

Popular Posts