Sủng Thê Như Lệnh - Chương 136

☆, Hiện tại mắt ta không được, có một mình nàng là đủ rồi!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Đêm đã khuya, mắt thấy đã gần tới giờ giới nghiêm, người đi trên đường dần dần thưa thớt, phần lớn là đã trở về nhà...

 

A Uyển dựa vào vách xe ngựa, sau lưng lót đệm mềm, hai mắt đánh giá thiếu niên đối diện. Trong buồng xe đặt một ngọn hoa đăng hoa sen lúc trước Vệ Huyên đưa cho nàng, ngược lại không có tối đen, cũng soi sáng mặt thiếu niên đối diện đỏ hồng.

 

-“Lại uống rượu!

 

Vệ Huyên a một tiếng, đưa tay muốn kéo tay áo của nàng, cũng không đề cập đến sự tình ở trên thuyền lúc trước, thấy nàng không cự tuyệt, liền mượn cớ say rượu quấn tới, ôm lấy eo nàng, cọ mặt lên cổ nàng, đặc biệt cọ lên mặt nàng mấy cái, phun ra hơi thở nóng rực, mang theo mùi hương Trúc Diệp Thanh nồng nặc, có thể để cho nàng ngửi được mùi rượu trên người mình.

 

-“Không có say chứ!” A Uyển lo lắng hắn lại say khướt, người này một khi say khướt, vậy thì sẽ không có hạn cuối, thua thiệt là chính nàng.

 

-“Không có say!

Hắn chém đinh chặt sắt nói,

-“Bất quá là uống vài hũ Trúc Diệp Thanh tiến cống mà thôi. Cái Trúc Diệp Thanh này vốn là rượu cống, so với mấy thứ bán trên đường cũng nhẹ hơn mấy phần, là rượu ngon hiếm thấy, Tam hoàng tử lại có thể từ chỗ hoàng bá phụ lấy tới, còn đặc biệt rót ta, thật chẳng ra gì, nếu không phải ta còn thanh tỉnh, sẽ phải nói hắn.

 

Nghe hắn lải nhải mà mắng Tam hoàng tử không ra gì, A Uyển xác định hắn say, cũng không vội hỏi hắn cái gì, duỗi tay vịn vai của hắn, vuốt tóc hắn, ngón tay xuyên qua tóc hắn, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt đạo trên đầu cho hắn, giảm bớt một ít cảm giác say.

 

Dọc theo đường đi, nàng đã lướt chuyện lúc trước qua đầu một lần, nhớ tới Mạc Phỉ trước khi được thị nữ hầu hạ rời khỏi thuyền hoa, A Uyển cảm thấy Vệ Huyên mắng rất đúng, Tam hoàng tử thật sự không ra gì. Mình thích làm ngựa giống là được rồi, lại còn dám dụ dỗ nam nhân của nàng đi làm ngựa giống, càng không biết xấu hổ còn muốn dùng Mạc Phỉ để hãm hại Vệ Huyên, kín đáo đưa Mạc Phỉ cho Vệ Huyên.

 

Nếu như Mạc Phỉ thật cùng Vệ Huyên phát sinh chút gì, đầu tiên Đại trưởng công chúa Khánh An là người thứ nhất sẽ tức giận, đoán chừng đến lúc đó sẽ chạy đến chỗ Văn Đức đế nói một phen, cho dù lại sủng Vệ Huyên, Văn Đức đế cũng phải cho cái cô cô này mấy phần mặt mũi, Vệ Huyên sẽ phải ăn liên lụy.

 

Tiếp theo, nếu như chuyện đã thành kết cục đã định, cho dù Mạc Phỉ là đích nữ cao quý của hầu phủ, khi thanh danh đã bại hoại, vào Thụy Vương phủ làm thiếp cho Thụy Vương tương lai cũng không tính bị thua thiệt. Nếu như Mạc Phỉ thật sự muốn vào Thụy Vương phủ, Đại trưởng công chúa Khánh An không thể không tranh thủ cho Mạc Phỉ chút gì, lại là phiền toái liên tiếp.

 

Cái mưu kế này của Tam hoàng tử nếu có thể thành, không chỉ có thể chia cách ứng phó Thái tử, thậm chí cũng coi là xếp người của mình vào trong Thụy Vương phủ, dĩ nhiên nếu là Vệ Huyên có thể vừa ý Mạc Phỉ, đem nàng Thế tử phi bệnh hoạn suy yếu đặt qua một bên thì tốt hơn, dùng Mạc Phỉ lung lạc Vệ Huyên, đến lúc đó còn sợ Vệ Huyên hướng tới Thái tử sao?

 

Nói tới nói lui, kỳ thực tranh thủ tình cảm ở hậu viện cũng bất quá là hình ảnh triều đình thu nhỏ, bất cẩn khinh thường không được.

 

Trong lòng A Uyển cũng mắng Tam hoàng tử từ đầu đến chân, thật sự tâm kế độc ác, lại chịu dùng đích nữ hầu phủ làm thiếp cho Vệ Huyên, lợi dụng tâm tính Mạc Phỉ tới thiết kế Vệ Huyên, muốn cho Vệ Huyên thất sủng ở chỗ Văn Đức đế, ăn bực bội thua thiệt. Cho dù ở chỗ Văn Đức đế không có sao, thế nhưng Mạc Phỉ thật sự vào cửa, về sau lại có vô số khả năng.

 

Thật may là, lúc ấy còn có tên Vệ Quân ở đó, nếu là đổi thành Vệ Quân, Mạc Phỉ gả tới, chính là chánh thê, so với thiếp thất dễ nghe hơn nhiều, mặt mũi mọi người cũng không có trở ngại.

 

Thấy nàng không lên tiếng, Vệ Huyên trong lòng vui vẻ, quả nhiên nếu nói mình không có say, A Uyển sẽ cho rằng hắn say, sẽ không truy cứu quá nhiều.

 

Đáng tiếc, chờ sau khi hắn vui vẻ trở lại vương phủ sẽ không có.

 

Trở lại vương phủ thì đêm đã khuya, phu thê Thụy Vương mang theo tỷ đệ Vệ Ái từ trong cung trở về, ăn xong nguyên tiêu liền đi ngủ. Nghe nói các trưởng bối đã nghỉ ngơi, A Uyển thật không thể đi quấy rầy bọn họ, liền cùng Vệ Huyên trở về Tùy Phong viện.

 

Sau khi trở lại Tùy Phong viện, A Uyển một mặt cho người đi chuẩn bị canh giải rượu, một mặt điều khiển con ma men đi tắm.

 

Trong lúc đó, A Uyển không thiếu được bị hắn đồng thời kéo xuống hồ tắm, làm cho cả người ướt nhẹp, tức giận đến cho một cái tát lên đầu hắn, bị hắn không đến nơi đến chốn tránh được, dám quấn lấy cùng tắm uyên ương để cho tâm A Uyển tắc nghẽn.

 

Sau khi tắm xong, A Uyển để cho nha hoàn lau sạch sẽ tóc cho mình xong, liền đi lau tóc cho Vệ Huyên, vừa theo dõi hắn uống canh giải rượu.

 

Lúc này, trong phòng chỉ còn dư lại hai phu thê, bọn nha hoàn đều bị vẫy lui đi ra bên ngoài, vừa vặn có thể trò chuyện một chút!

 

-“Mạc Thất kia là chuyện gì xảy ra?” A Uyển dùng khăn lụa tỉ mỉ lau tóc đen mượt mà như sa tanh cho hắn, vừa hỏi.

 

Vệ Huyên vô tội nói:

-“Chính là Tam hoàng tử tâm thuật bất chánh, muốn dùng nàng để hố ta, thật may là ta đánh đòn phủ đầu, gài bẫy nàng, còn tặng một vị hôn phu như ý cho nàng, không phải rất tốt sao?

 

Vừa mới dứt lời, liền bị A Uyển đập xuống bả vai, nghe được nàng hừ nói:

-“Ai hỏi ngươi cái này!

 

Vệ Huyên còn muốn giả vờ vô tri, đột nhiên A Uyển bóp cằm hắn, tiến tới bên môi hắn hôn một cái, lại liếm liếm, liếm cho hai mắt hắn đăm đăm thì, tiếp tục nói:

-“Nói đi, ta nghe…..

 

Vệ Huyên âm thầm nuốt nước miếng một cái, nhìn chằm chằm cánh môi ướt át của nàng, nhỏ giọng nói:

-“Ta thật không nhớ rõ, sự tình lúc sáu tuổi, người nào còn nhớ?

 

Hơn nữa còn là sự tình đã qua hai kiếp, hắn mà nhớ mới có quỷ.

 

-“Thật à!

A Uyển rõ ràng không tin hắn,

-“Ngươi ngược lại lại nhớ rõ thời điểm ngươi sáu tuổi, như thế nào quấn phụ vương ngươi đính hôn cho chúng ta.

 

Vệ Huyên:

…..

 

Quá sắc bén, không lời nào để nói.

 

Cuối cùng, Vệ Huyên nhớ tới một người, vội nói:

-“Hẳn là Lộ Bình biết!

 

Nhân cơ hội ôm eo của nàng, chặn ngang ôm nàng vào trong ngực, nói:

-“Không bằng ta kêu Lộ Bình tới hỏi một chút, lúc ấy ta ở Trấn Nam hầu phủ, đều là hắn đi theo.

 

Hắn cũng rất kỳ quái, cái Mạc Thất này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao kiếp trước hắn độc thân một mình đều không thấy nàng tới tìm hắn, kiếp này ngược lại hắn đã thành thân còn cứ tới.

 

Chẳng lẽ là kiếp trước mình là một hoàn khố chân chính, sau đó lại bị trong cung ghét bỏ, địa vị ở trong cung phát sinh thay đổi long trời lở đất, cho nên chướng mắt nàng! Nghĩ như thế, càng cảm thấy chính là như vậy, trong lòng nhất thời lại có chút ghê tởm.

 

Mặc dù đêm đã khuya, thế nhưng làm thuộc hạ người ta, chính là một ngày mười hai canh giờ lúc nào gọi thì phải đến. Khi Lộ Bình bị gọi tới, còn rất bình tĩnh, thậm chí trong lòng đã biết được bọn họ muốn hỏi cái gì?

 

Quả nhiên, liền nghe được Vệ Huyên nói:

-“Lộ Bình, năm Văn Đức 12, ở Trấn Nam hầu phủ là chuyện gì xảy ra? Như thế nào ta không nhớ đã cùng cô nương Trấn Nam hầu phủ có cái ước định quỷ quái gì?

 

Lộ Bình nhìn hắn một cái, ánh mắt đảo qua Thế tử phi an tĩnh ngồi bên cạnh lộ ra vẻ không có cảm giác tồn tại….. Tuy rằng có đôi khi nàng im lặng đến không có cảm giác tồn tại, nhưng người Tùy Phong viện trước giờ lại không dám sao lãng, Lộ Bình cũng giống vậy, hắn suy nghĩ một chút, nói:

-“Chớ trách thế tử không ấn tượng, lúc ấy ngài mới sáu tuổi, lại thường ngày không để bụng, tự nhiên không nhớ rõ.

 

Nho nhỏ vì thế tử gia của hắn giải thích một chút, Lộ Bình tiếp tục nói:

-“Lúc ấy ở Trấn Nam hầu phủ, thế tử ngài được một con ngựa gỗ cơ quan, thời điểm ngài và thuộc hạ cùng nhau ở trên cỏ bên hồ chơi, vừa đúng Mạc Thất cô nương đi ngang qua, bị con ngựa gỗ sợ hết hồn, chính nàng không cẩn thận ngã vào trong hồ, là do thuộc hạ nhảy xuống cứu nàng lên. Lúc ấy thần trí Mạc Thất cô nương có chút không rõ, vừa vặn thấy thế tử ngài ở cạnh bên, liền cho là ngài cứu.

 

Vệ Huyên:

…..

 

A Uyển:

…..

 

Vệ Huyên cảm thấy chính mình oan uổng chết đi, lại cõng oan ức cho Lộ Bình, rõ ràng cứu Mạc Phỉ chính là Lộ Bình mới đúng, người nàng muốn lấy thân báo đáp cũng là Lộ Bình mới đúng!

 

Nhìn lại Lộ Bình những năm gần đây đi theo hắn đồng thời ăn ngon mặc đẹp, không còn không đầy đủ dinh dưỡng khi còn bé, đã trở thành một thanh niên đẹp trai oai hùng, thêm nữa trải nghiệm nhiều, tâm tính so với bạn cùng lứa tuổi thành thục chững chạc, đúng là loại hình cô nương gia sẽ thích.

 

Thấy ánh mắt thế tử bất thiện nhìn mình, Lộ Bình vội vàng lại tăng thêm một câu:

-“Bất quá thuộc hạ cứu nàng, cũng là phân phó của thế tử ngài, tương đương với thế tử cứu.

 

Nói xong lời này, quả nhiên thấy đối phương hung ác trợn mắt nhìn tới, Lộ Bình chỉ đành phải rũ đầu xuống, làm như không thấy.

 

Có thế tử phi ở đây, hắn chưa bao giờ lo lắng thế tử hung tàn tức giận, thế tử phi chính là bùa bảo vệ tánh mạng mấy thuộc hạ bọn họ.

 

Chờ sau khi Lộ Bình lui ra, Vệ Huyên nhìn về phía A Uyển, thấy nàng như có điều suy nghĩ, duỗi tay lại ôm lấy nàng, hôn xuống mặt của nàng, ôn nhu hỏi:

-“Nàng nghĩ gì thế?

 

-“Mạc Thất cô nương rốt cuộc là đích nữ Trấn Nam hầu phủ, tối nay A Huyên đường đột đạp nàng xuống sông, ngày mai cô tổ mẫu tất nhiên sẽ tiến cung tìm Hoàng thượng khóc lóc kể lể.

Nàng bắt lấy tóc hắn, đột nhiên cảm giác tâm tính thiện lương rất mệt mỏi, người này quả nhiên là thích mạo hiểm,

-“A Huyên thật đúng là gan to lớn mật! Ngày mai phụ vương biết, không chừng sẽ mắng ngươi.

 

Vệ Huyên thờ ơ nói:

-“Mắng thì mắng đi, ngược lại ta cũng không ít bị mắng chửi, chỗ hoàng bá phụ, ta tự có cách, tùy ý bà ta khóc lóc đi. Về phần chỗ hoàng tổ mẫu, ta cũng không lo lắng!

 

Nói xong, hắn híp mắt, kiếp này hắn đã chuẩn bị đầy đủ, biết được Thái hậu có tật, tự sẽ không giống đời trước bỏ mất thời cơ tốt, khiến cho chính mình cuối cùng phải đi biên cảnh xa xôi.

 

Thấy hắn có đối sách, A Uyển suy nghĩ một chút, biết rõ lấy thủ đoạn của hắn, có thể san bằng chuyện này, cũng không xoắn xuýt nữa.

 

Chờ hai người rửa mặt lên giường xong, A Uyển đột nhiên nghĩ đến cái gì, lật người đè lên trên người hắn, nắm vạt áo của hắn hỏi:

-“Lúc ấy thật sự không động lòng à? Nếu như lúc ấy không phải Tam hoàng tử thiết kế, ngươi cũng không động lòng?

 

Hai mắt của nàng quét nhìn mặt hắn, dường như muốn nhìn ra đóa hoa.

 

Vệ Huyên bị nàng nhìn sợ đến nổi da gà, thế nhân nói nàng là người bệnh hoạn vô dụng, chỉ có hắn biết, người bệnh này tâm tính bình thản, không chọc tới nàng thì nàng cũng lười cùng người tranh thôi, thế nhưng nếu là chọc vẩy ngược của nàng, nàng cũng có thể làm rất quyết tuyệt, nếu có một lần phạm sai lầm, vậy liền không có bất cứ cơ hội nào giữ lại.

 

-“Động lòng cái gì? Ghê tởm chết được!

Vệ Huyên tả oán nói:

-“Ta cũng không biết dáng dấp nàng ra sao, liền bị cái nữ nhân không biết cái bộ dáng gì âm thầm dòm ngó, suy nghĩ một chút liền ghê tởm.

 

A Uyển cẩn thận nhìn hắn, lại hỏi:

-“Nếu như tới là một mỹ nữ tuyệt sắc, để cho ngươi nhìn thấy ánh mắt đều chuyển không được!

 

Thế nhân đều yêu thích vẻ đẹp bề ngoài, lòng kiên định đi nữa cũng không nhịn được ngoại vật mê hoặc.

 

-“Không thể nào! Mắt ta không tốt, không thấy rõ!” Hắn chém đinh chặt sắt nói.

 

A Uyển:

…..

 

Vệ Huyên thân thân mật mật ôm nàng vào trong ngực, thân thể của hai người chặt chẽ dán sát, nhẹ nhàng đụng chạm mặt nàng,

-“Trước kia mắt của ta tốt, nhìn trúng nàng, liền không có tâm khác. Kể từ sau khi cưới nàng, ta lại cảm thấy mắt của ta không xong, chướng mắt người khác.

 

A Uyển nghe không nhịn được phù một tiếng cười lên, bị lời của hắn làm cho cười không ngừng, không nghĩ tới vị thế tử gia này cũng có thiên phú nói đùa.

 

Cười cười, nàng đột nhiên lại trầm mặc, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn xuống khóe miệng của hắn, nói:

-“Vậy A Huyên phải nhớ kỹ lời của mình, tuyệt đối không cho phép có nhị tâm, nếu là có nhị tâm….

 

-“Ta biết!

Vệ Huyên thật nhanh nói,

-“Hiện tại mắt của ta không tốt, có một mình nàng là đủ rồi!

 

Nhớ tới năm bảy tuổi ấy, nghe được nàng cùng Mạnh Tự đối thoại, trong nháy mắt có chút đau “trứng”.

 

A Uyển lại nở nụ cười, duỗi tay ôm cổ hắn, cùng hắn trao đổi hơi thở, trong lòng không ngăn cách nữa, chỉ muốn hoàn toàn cùng hắn sống tốt, cùng hắn đi hết đời này. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Hôm sau, lúc Vệ Huyên rời giường, phát hiện A Uyển còn đang ngủ.

 

Hắn cẩn thận dời đi thân thể, nhét tay của nàng vào trong chăn, lúc xốc chăn rời giường, thật nhanh che lại chăn nệm, không để cho không khí lạnh đi vào lạnh nàng. Vì nàng dịch chăn đàng hoàng xong, thấy nàng sợ lạnh đều rụt nửa cái đầu vào trong chăn, lại gom lại tóc dài dùm nàng, tránh cho đè lên tóc làm nàng thức dậy.

 

Lại sờ sờ một hồi, mới lưu luyến không rời rời giường.

 

Lấy y phục sạch sẽ để trên rương cạnh mép giường từ từ mặc vào, không biết nghĩ tới điều gì, không tự chủ môi cong lên.

 

Chờ hắn mặc y phục tử tế xong, khi lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch trên mặt mình ở trong gương trên bàn trang điểm, vội vàng sừng sộ lên, cố gắng đè nén, điều chỉnh rất lâu, cho đến khi cảm thấy mình bình thường, mới đứng dậy ra khỏi nội thất, gọi nha hoàn đi vào.

 

Chẳng qua là, trong lòng cái loại vui sướng đó, cũng không phải có thể kiềm nén được.

 

Nghiêm mặt, Vệ Huyên đơn giản dùng điểm tâm xong, liền dẫn Lộ Bình ra cửa, chuẩn bị tiến cung thường trực.

 

Vừa rời đi Tùy Phong viện thì, Vệ Huyên liền bị người bên cạnh Thụy Vương mời đi.

 

Vệ Huyên trong lòng khẽ nhúc nhích, biết phụ thân mời mình tới là vì cái gì, trong lòng mặc dù có chút không để ý, bất quá thời gian còn sớm, vẫn là cho thể diện đi một chuyến.

 

Tới phòng khách chính thất, nghênh đón hắn là Thụy Vương mặt đen thui.

 

-“Ngươi tiểu tử thúi này!” Thụy Vương nhặt lên chén trà trên bàn liền đập tới.

 

Vệ Huyên hơi nghiêng người né qua, bất mãn nói:

-“Mới sáng sớm mà hỏa khí tràn đầy như vậy, nên mời thái y tới khai chút thuốc hạ hỏa cho ngài!

 

-“Bổn vương không bệnh.

Thụy Vương bị hắn chọc tức sắp chết đi được,

-“Xem ngươi tối hôm qua làm ra chuyện tốt! Đừng tưởng rằng cái gì Bổn vương cũng không biết.

 

Sáng sớm tỉnh lại, liền được tùy tùng cận thân tới bẩm báo, nói tối hôm qua Thế tử cùng Thế tử phi du ngoạn thuyền hoa nguyên tiêu, lại đạp tôn nữ của Đại trưởng công chúa Khánh An trên cùng thuyền xuống sông, làm ông cả kinh xuất mồ hôi lạnh cả người.

 

Cái nhi tử lưu manh này cũng quá xằng bậy rồi!

 

-“Hôm nay ngươi cùng Bổn vương tiến cung.

Thụy Vương hít một hơi thật sâu,

-“Đến lúc đó ngươi nói xin lỗi với cô tổ mẫu ngươi cho Bổn vương.

 

Vệ Huyên nhìn ông, từ chối cho ý kiến.

 

Dáng dấp đó chọc Thụy Vương tức đến muốn đánh hắn, đáng tiếc thời gian không còn kịp rồi, chỉ đành phải vội vội vàng vàng đổi y phục tiến cung, liền cùng nhi tử tiến cung.

 

Đến trong cung, quả nhiên liền nghe nói Đại trưởng công chúa Khánh An đã tiến cung.

 

Vệ Huyên cười nhạt, nụ cười lại không tới đáy mắt.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 03/04/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts