Sủng Thê Như Lệnh - Chương 142

☆, Nếu hắn yêu thích chơi nam nhân như thế, vậy không bằng tác thành cho hắn!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Trung tuần tháng hai, Ngũ hoàng tử đại hôn.

 

Trước mấy ngày đại hôn, Ngũ hoàng tử được phép rời khỏi cung điện hắn bị giam cầm.

 

Thật ra thì nói đến, Ngũ hoàng tử bị phạt đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm một năm cũng rất oan, từ xưa tới nay đệ tử gia tộc phú quý phần lớn đều có chút thói xấu vặt, nuôi dưỡng luyến đồng, dùng gã sai vặt đẹp trai trợ hứng là thái độ bình thường, chỉ cần có tiền có nhàn, cái biện pháp biến thái gì không nghĩ ra được, đối với lần này mọi người hiểu trong lòng mà không nói, cũng sẽ không vì vậy mà quá mức chuyện bé xé ra to….

 

Chẳng qua là Văn Đức đế thời kỳ thiếu niên, ăn khổ tiên đế nuôi dưỡng luyến đồng, đặc biệt căm hận loại chuyện như vậy, càng không cho phép con cái của mình có ham mê như vậy, vì vậy Ngũ hoàng tử không phải là sinh không gặp thời đụng phải sao?

 

Mặc dù ngầm có vài người không để ý, cho là Văn Đức đế chuyện bé xé ra to, phạt cũng quá độc ác, đáng tiếc trời đất bao la hoàng đế lớn nhất, mọi người đều phải nhìn ánh mắt hoàng đế làm việc, cũng không ai dám đụng vào cầu xin tha thứ cho Ngũ hoàng tử, người ta đây là đang làm phụ thân trừng phạt nhi tử yêu thích lệch lạc, mọi người cũng không tiện nói gì không phải?

 

Cho nên, đối với sự tình Ngũ hoàng tử bị phạt đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, rất nhiều người cũng không có quá mức để ý, chờ sau khi Ngũ hoàng tử ra ngoài, phe phái của Tam hoàng tử cùng các đại thần giao hảo với Tam hoàng tử rối rít chuẩn bị lễ đi chúc mừng an ủi Ngũ hoàng tử.

 

Thái tử cũng thiết yến tiệc ở Đông cung, mở tiệc chiêu đãi chư vị huynh đệ, chúc mừng Ngũ hoàng tử.

 

Vệ Huyên cũng ở trong danh sách mời của Thái tử, mặc dù hắn không phải hoàng tử, thế nhưng Văn Đức đế từng nói qua, mặc dù Vệ Huyên không phải hoàng tử, nhưng có thể cùng các hoàng tử gọi nhau huynh đệ, đây là hiếm thấy trong hoàng thất Đại Hạ, cũng duy có một Vệ Huyên có thể lấy thân phận thế tử Vương gia, lại có thể cùng các hoàng tử gọi nhau huynh đệ, lộ vẻ hoàng đế sủng ái.

 

Bởi vì có Văn Đức đế ở trên cao nhìn chằm chằm, hơn nữa Thái tử còn rất săn sóc lấy danh nghĩa nhi tử mời Văn Đức đế tới cùng mấy đứa con trai uống hai ly, mặc dù cuối cùng Văn Đức đế cự tuyệt, thế nhưng sau khi hết thảy hoàng tử nghe nói chuyện này, tất cả rất cổ động mà đi, cho dù khi biết Thái tử còn mời Vệ Huyên, trong lòng mấy hoàng tử đều có chút muốn rút lui có trật tự, vẫn phải nhắm mắt đi.

 

Văn Đức đế thấy vậy, trong lòng an lòng, tất nhiên vui lòng thấy huynh đệ bọn họ hòa thuận.

 

Thái tử phi cũng đưa thiếp mời cho hiện có Tam hoàng tử phi, Tứ hoàng tử phi hai vị chị em bạn dâu cùng A Uyển, tương tự mời các nàng đến Đông cung gặp nhau.

 

Một ngày này, chủ khách Đông cung đều vui vẻ.

 

Thái tử giơ ly lên với Ngũ hoàng tử so với một năm trước gầy gò rất nhiều, tâm tình lại càng nội liễm, ở đối diện nói:

-“Ngũ đệ, mấy ngày nữa sẽ là ngày vui của đệ, đại ca thân thể không khỏe, lấy trà thay rượu chúc mừng đệ.

 

Ngũ hoàng tử một đôi mắt hơi lộ ra âm trầm nhìn Thái tử, đột nhiên cười, giơ ly lên, mặt cảm kích nói:

-“Cám ơn Thái tử ca ca, thần đệ tâm lĩnh.

 

Dứt lời, uống một hơi cạn sạch.

 

Các hoàng tử khác, ngoại trừ mấy cái tiểu nhân, đều rối rít tiến lên mời rượu hắn.

 

Đến phiên Vệ Huyên thì, hắn cầm một chén rượu trong tay, lười biếng híp mắt nhìn Ngũ hoàng tử.

 

Ngũ hoàng tử sắc mặt có chút cứng ngắc, ánh mắt Vệ Huyên, để cho hắn tự dưng cảm thấy phảng phất giống như một con rắn độc đang hướng mình lè lưỡi, lông tơ đều dựng lên.

 

Phải nói đời này người Ngũ hoàng tử hận nhất là ai, đó là Vệ Huyên không thể nghi ngờ. Hắn cũng không biết mình và Vệ Huyên là kết lên thù từ bao giờ, tự có trong trí nhớ, liền đối với hắn tràn đầy hâm mộ ghen tị vân vân… Hâm mộ hắn rõ ràng không phải hoàng tử lại tùy tiện lấy được sủng ái của hoàng tổ mẫu cùng phụ hoàng, ghen tỵ hắn được nuôi đến không biết trời cao đất rộng như vậy, hận hắn là một kẻ vô tích sự, lại có thể lấy được sủng ái trân quý nhất trên đời này.

 

Mà lại không biết là từ đâu bắt đầu, Vệ Huyên không giống như đứa trẻ bị làm hư trước kia nữa, không dễ lừa gạt nữa, thậm chí trong lúc vô tình, nhằm vào người phe hắn, lúc đi học ở cung Chiêu Dương, càng tạo thành quan hệ như nước với lửa.

 

Ngày nay, hắn rơi vào tràng lần này, dù chưa có chứng cớ, trực giác lại cho là, có liên quan với Vệ Huyên.

 

Ngũ hoàng tử trong lòng chuyển trăm ngàn vòng, thế nhưng trên mặt lại không có thay đổi gì, cười khanh khách nâng ly với Vệ Huyên, sau đó hai bên cũng cười híp mắt uống cạn ly rượu nghiêng về hướng đối phương bày tỏ.

 

Thấy hai người dầu gì không có cãi vã, mọi người tại chỗ cũng không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngay cả Thái tử cùng Tam hoàng tử nguyên vốn đã chuẩn bị xong phải can ngăn cũng liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại rất ăn ý dời đi tầm mắt, hành động này dừng ở trong mắt người bên cạnh, cũng cảm thấy hai người này hết sức ăn ý, để cho người ta không thể không hoài nghi, lúc nhằm vào trên sự tình Vệ Huyên và Ngũ hoàng tử, bọn họ thật ra thì có cùng chung ý tưởng.

 

Bên ngoài chỗ nam ngồi bởi vì hoàng tử đông đảo, hết sức náo nhiệt, mà bên trong điện, nữ nhân đã kết hôn chỉ có bốn người, hay bởi vì không biết nói cái gì cho phải, không khí trong lúc nhất thời lộ ra có chút trong trẻo lạnh lùng.

 

Mạnh Vân vốn là người không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng liền cay nghiệt, trùy tâm can, phàm là nữ quyến hoàng thất, mọi người có chí cùng nhau không quá thích nghe nàng mở miệng, tình nguyện nàng chỉ ngồi ở chỗ đó làm vật biểu tượng tôn quý là tốt; mà Mạc Như trong lòng là lo lắng hôm kia gió mạnh lạnh con trai độc nhất, chỉ là bởi vì Thái tử phi đưa thiếp mời không tốt làm ngược mặt nàng, chỉ có thể buông xuống nhi tử vào cung dự yến, lúc này tự nhiên tinh thần không thuộc về; Tứ hoàng tử phi bởi vì trượng phu trước khi ra cửa đã cảnh cáo, cũng không dám tùy tiện đáp lời; cuối cùng là A Uyển, nàng tiến cung thuần túy chính là làm nền, căn bản không cần nàng sinh động, vì vậy nàng rất yên tâm thoải mái ngồi ở một bên ăn điểm tâm chơi với Hoàng trưởng tôn.

 

Hoàng trưởng tôn điện hạ vừa vặn một tuổi, ngày nay mặc dù vẫn chưa thể bước đi vững chắc, thế nhưng lại đối thế giới bên ngoài tràn đầy ngóng trông, rất thích nắm tay người, muốn người dẫn hắn đến ngoài điện chơi. Hiện tại, hắn một đôi tay nhỏ mập mạp bắt lấy tay A Uyển, giơ lên mặt bánh bao, chớp chớp mắt nhìn nàng.

 

A Uyển đáng xấu hổ bị mê hoặc, sau đó hùng hục dắt Hoàng trưởng tôn chơi ở trong điện, căn bản không câu nệ giống như hai vị hoàng tử phi khác.

 

Đối với A Uyển cùng Mạnh Tự mà nói, ở dưới mí mắt Mạnh Vân là không thể an toàn hơn, các nàng căn bản không cần căng thẳng thần kinh đối phó chuyện gì, tự có vị Mạnh Vân người tỷ tỷ này sẽ sắp xếp thỏa đáng chiếu cố các nàng.

 

Mạc Như và Tứ hoàng tử phi không nhịn được nhìn về phía Thụy Vương thế tử phi hoàn toàn không bị ảnh hưởng, trong lòng hai nữ nhân cũng có chút gì kia, cảm thấy vị này cũng là chủ nhân có tâm rộng thoáng, thật là làm cho người hâm mộ lại ghen tỵ.

 

Mạc Như là người thông tuệ, A Uyển dễ dàng tự nhiên để cho nàng từ trong hiểu được A Uyển với Thái tử phi quan hệ không là thân cận bình thường, mà là hết sức hữu hảo. Trừ cái đó ra, cuộc sống của vị này sau khi xuất giá, chắc là trượng phu yêu thương, cha mẹ chồng hiền hòa, chị em chồng hòa thuận, mới có thể dưỡng thành sắc mặt nàng ung dung vui vẻ như vậy.

 

Liên tưởng đến sự tình lúc trước nàng dẫn người phách lối đi Phó chỉ huy sử thành Đông Lưu gia cường ngạnh mang đường tỷ từ Lưu gia về phủ công chúa, để cho đồng dạng là nữ nhân..… tất cả đều không ngừng hâm mộ.

 

Mà Lưu gia, đắc tội vị này, đã có thể đoán được kết cục, cái này thì phải nhìn xem cuối cùng vị La Tam cô nương kia có mềm lòng hay không?

 

Hoài Ân bá phủ vốn cũng đã bị bài trừ ra khỏi huân quý trong kinh thành, nhắc tới đều không người nhớ tới gia tộc số một tam lưu, thế nhưng lăng là bởi vì ra được một nhi tử may mắn cưới công chúa, lại ra được một tôn nữ gả vào Thụy Vương phủ, thêm nữa vị Thế tử phi này là người trọng tình trọng nghĩa, ngày nay còn có ai dám xem nhẹ cô nương Hoài Ân bá phủ? Nghe nói hiện tại các cô nương Hoài Ân bá phủ đã xuất giá sinh hoạt ở nhà chồng đều tốt hơn mấy phần.

 

Tứ hoàng tử phi cũng giống vậy không ngừng hâm mộ, mặc dù nàng không có thông tuệ đến nhìn thấu như Mạc Như, thậm chí có thời điểm rất nhiều chuyện trượng phu còn phải âm thầm sớm chỉ điểm mới hiểu được, nhưng khi nhìn thấy A Uyển dương dương tự đắc, cũng không biết là tâm nàng rộng mở, hay là tâm có chỗ dựa.

 

Mang theo tâm tình hâm mộ này, nàng mở miệng mang theo chút nghênh ngang cùng miệng lưỡi nói:

-“Thế tử phi nhìn tinh thần tốt hơn nhiều, sắc mặt so với năm rồi cũng tốt hơn nhiều.

 

A Uyển dắt Hoàng trưởng tôn đi tới, cười với nàng,

-“Cám ơn Tứ hoàng tử phi khích lệ, đại khái là bởi vì gần đây do thời tiết tốt đi.

 

Hoàng trưởng tôn bị A Uyển mang về, nhìn thấy mẫu thân, liền vịn bàn ghế bên cạnh lảo đảo đi tới, nhào vào trong lòng mẫu thân, Mạnh Vân thuận thế bế nó lên, để cho cung nhân cầm nước tới đút nó.

 

Nhìn dáng dấp Hoàng trưởng tôn khỏe mạnh khả ái, Mạc Như và Tứ hoàng tử phi không thể không hâm mộ một phen, thuận tiện cùng Thái tử phi đàm luận chuyện nuôi dưỡng con cái. Trong bốn nữ nhân ở đây, vừa vặn có ba người đều đã sinh dưỡng qua, tự nhiên là có đề tài trò chuyện, nói đến đề tài này không khí so với mới vừa rồi tốt hơn nhiều.

 

A Uyển người không có kinh nghiệm sinh dưỡng chỉ có thể yên lặng ngồi ở bên cạnh nghe.

 

Lúc này, Tứ hoàng tử phi hướng A Uyển cười:

-“Không biết thời điểm nào mới có thể nghe được chuyện tốt của Thế tử phi, đến lúc đó chúng ta cũng tới trao đổi một chút kinh nghiệm.

 

A Uyển rất tự nhiên nói tiếp:

-“Có thể mà!

 

Mạc Như và Tứ hoàng tử phi nhìn nàng, trong lòng hai người đoán không được ý của nàng là gì, không thể nói cái gì nữa, lại quay đầu trò chuyện việc nuôi dưỡng hài nhi với Mạnh Vân.

 

Chờ sau khi tiệc rượu kết thúc, chư vị hoàng tử rối rít cáo từ rời đi.

 

A Uyển cũng cùng Vệ Huyên rời khỏi hoàng cung, ngồi xe trở về Thụy Vương phủ.

 

Trên đường, A Uyển cầm khăn ướt lau mặt cho Vệ Huyên, sờ mặt đỏ hồng của hắn, nhét lá trà vào miệng để cho hắn nhai giảm đi mùi rượu, mắng:

-“Say rượu tổn hại thân thể, đã nói A Huyên không nên uống rượu, không cho phép say khướt.

 

Vệ Huyên giống như rắn không có xương, thân thể mềm nhũn dán ở trên người nàng, ôm eo của nàng, đem trách nhiệm đẩy cho Ngũ hoàng tử,

-“Hắn nhất định là bụng dạ khó lường, cho nên mới phải liều mạng rót rượu ta, muốn chuốc say ta để cho ta bêu xấu!

 

A Uyển:

.....

 

-“Lúc trước các ngươi ở trong điện trò chuyện cái gì? Mới vừa rồi lúc ta uống rượu, nghe cung nhân tới báo nói, mấy nữ nhân các ngươi trò chuyện rất vui vẻ, cũng không muốn rời đi đấy.

 

-“Chớ nói nhảm!

A Uyển vỗ vỗ đầu hắn, kêu hắn ngẩng đầu lau mồ hôi cho hắn,

-“Chẳng qua là nói một ít chuyện nuôi dưỡng hài nhi thôi.

 

-“Nuôi dưỡng hài nhi hả...

Vệ Huyên lẩm bẩm,

-“Chờ không tới mười năm đi...

 

Đến lúc đó hài tử ngốc nghếch Vệ Trác cũng nên lấy vợ sinh con, A Uyển có thể dưỡng hài tử dưỡng già.

 

Bất quá trước đó, Vệ Huyên lại nghĩ tới một chuyện, nói với A Uyển:

-“Đúng rồi, ta phái Úc đại phu đi xem thân thể nhạc phụ nhạc mẫu.

 

A Uyển kỳ quái nói:

-“Thái y viện sẽ có thái y cố định thời gian đi phủ công chúa xem mạch bình an, cũng không có nghe nói thân thể bọn họ có vấn đề gì, A Huyên cho Úc đại phu đi làm cái gì?

 

-“À, cũng không có gì, nghe nói Úc đại phu này biết trị chứng vô sinh, cho nên để cho hắn đi xem một chút, cho nhạc phụ nhạc mẫu một ít chuyện để làm, đỡ phải bọn họ bởi vì không có nàng ở đó, bọn họ sẽ tịch mịch.

 

A Uyển:

.....

 

 

*** *** *** *** ***

 

Sau khi Tam hoàng tử mang theo đệ đệ rời khỏi Đông cung thì tự mình đưa hắn đến tẩm cung của hắn, lại đặc biệt dặn dò một phen.

 

-“Tam ca.

Ngũ hoàng tử đột nhiên mở miệng nói:

-“Lần trước là đệ sơ sẩy, sau này sẽ không còn như vậy!

 

Tam hoàng tử vỗ vỗ vai hắn, thở dài nói:

-“Phụ hoàng xưa nay ghét các loại chuyện như vậy, sau này đệ chớ có tái phạm, phải cùng Ngũ đệ muội sinh sống mới đúng.

 

Ngũ hoàng tử trầm thấp đáp một tiếng, ánh mắt bất định.

 

Chờ sau khi Tam hoàng tử rời đi, Ngũ hoàng tử đứng ở trong cung điện dưới mặt trời chiều ngã về tây, ngắm nhìn hành lang chìm vào nắng chiều, mặt cười gằn.

 

Lần đó đúng là hắn sơ sẩy, thế nhưng lần sau đừng nghĩ dễ dàng như vậy.

 

Đợi đến màn đêm buông xuống, hắn ngồi ở trước án thư, lấy ra tờ giấy từ trong vách kép trong một hộp quà thuộc hạ đưa cho hắn, đọc nội dung bên trong, sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên cực kỳ âm trầm.

 

Vệ Huyên đã cướp đi người hắn đặc biệt giấu ở biệt trang chuẩn bị hiến tặng cho Thái hậu!

 

Ngũ hoàng tử tức giận đến xanh mặt, hơn nữa chuyện này vẫn là phát sinh trong năm hắn bị phạt ở trong cung bế môn tư quá, hết lần này tới lần khác bởi vì hắn không cách nào liên lạc với bên ngoài, lại không biết chuyện này, cho tới bây giờ mới rõ ràng.

 

Như vậy, hắn đã xác định thật ra thì chính Vệ Huyên cũng biết ở trong lòng hoàng tổ mẫu bọn họ, hắn bất quá là vật thay thế chất lượng kém mà thôi. Nghĩ đến lúc Vệ Huyên có thể sẽ bởi vì biết chân tướng không biết có bao nhiêu khó chịu, trong lòng Ngũ hoàng tử nổi lên cảm giác sung sướng biến thái.

 

Loại suy đoán này để cho hắn bởi vì Vệ Huyên cướp đi người hắn chuẩn bị tức giận nhẹ đi rất nhiều, Ngũ hoàng tử ném tờ giấy trong tay vào chậu than đốt.

 

Nếu hắn có thể tìm ra một người, nhất định có thể tìm ra người thứ hai. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Đảo mắt liền đến ngày đại hôn của Ngũ hoàng tử.

 

Mặc dù Ngũ hoàng tử bị Văn Đức đế phạt ở trong cung đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm một năm, bất quá rốt cuộc Ngũ hoàng tử vẫn là nhi tử của hoàng đế, lại có Trịnh quý phi và Tam hoàng tử nhìn, Hộ Bộ, Lễ Bộ cùng Công Bộ cũng không dám chậm trễ xây dựng phủ hoàng tử, phủ Ngũ hoàng tử vẫn là xây xong đúng kỳ hạn, chẳng qua là so ra kém phủ Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử thôi.

 

Mà hôn lễ đó là cử hành ở phủ Ngũ hoàng tử mới xây xong.

 

Ngũ hoàng tử phi, Hà Thị là Công bộ Thượng thư – tôn nữ Hà thượng thư, mặc dù bởi vì chuyện năm ngoái, Hà phủ đối với hôn sự này có chút phê bình kín đáo, thế nhưng rốt cuộc bởi vì hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, lại có Văn Đức đế tự mình an ủi, chỉ đành phải chấp nhận hôn sự này.

 

Bái cao đường xong, A Uyển liền theo các phu nhân đã kết hôn của hoàng tông và thất tông đi xem cô dâu, cũng coi là sớm để cho cô dâu nhận biết thân thích, thuận tiện buông lỏng một chút.

 

Bởi vì trang điểm quá đậm, cho nên tướng mạo của Ngũ hoàng tử phi mới nhậm chức chỉ có thể mơ hồ nhìn ra đường viền là không tệ, mà tính tình như thế nào, ở vào thời điểm này tất nhiên là không nhìn ra, bất quá khi có vị tôn thất phu nhân âm thầm trào phúng một câu, bị nàng không mềm không cứng đẩy trở về, sắc mặt người chung quanh cũng thay đổi mấy phần, để cho A Uyển cảm thấy, vị Ngũ hoàng tử phi này, giống như không phải là người dễ đối phó.

 

Hôn lễ của Ngũ hoàng tử rất bình đạm trôi qua, uống xong rượu mừng thì, A Uyển liền cùng Vệ Huyên trở về Thụy Vương phủ.

 

Sau khi trở lại Thụy Vương phủ, A Uyển vừa chăm sóc con ma men vừa cùng hắn trao đổi một chút kiến thức từng người trong hôn lễ Ngũ hoàng tử.

 

A Uyển nói với hắn có khả năng tính tình của Ngũ hoàng tử phi, mà Vệ Huyên nói với A Uyển quá trình hắn nháo hôn lễ như thế nào, đoán chừng tối nay căn bản Ngũ hoàng tử không cách nào vào động phòng.

 

-“Nếu hắn thích chơi nam nhân như vậy, vậy không bằng thành toàn cho hắn... Hắc hắc!

 

Người nào đó mặt đỏ bừng lộ ra nụ cười âm ngoan.

 

A Uyển:

.....

 

A Uyển đang chuẩn bị hỏi kỹ, đột nhiên phát hiện cái con ma men ghê tởm này đã nghiêng đầu sang bên, say chết ở trên giường, để cho nàng vò đầu bứt tai muốn biết hắn rốt cuộc đã làm chuyện âm hiểm gì? A Uyển thật là muốn hắt nước lạnh hắn làm hắn tỉnh lại.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 14/04/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts