Sủng Thê Như Lệnh - Chương 169

☆, Vẫn như cũ là nói chuyện cũ cùng tân lang mặt lạnh!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Vệ Huyên có chứng ghét ngọt, A Uyển biết, chẳng qua là không nghĩ tới hắn không thích như vậy!

 

Giằng co hắn một bữa xong, A Uyển mới ngồi trở lại nguyên vị, dáng vẻ chuyện gì đều không phát sinh, sau đó bắt đầu chú ý tới chuyện bên ngoài.

 

-“Giống như tuyết lại lớn, có phải nên trở về hay không?” A Uyển nhìn tuyết ngoài cửa sổ thủy tinh nói.

 

Tuy nói thời đại này kỹ thuật thủy tinh còn chưa đạt được trình độ trong suốt rõ ràng như thời đại sau, thế nhưng dùng để che ở tấm bình phong cùng trên cửa sổ thủy tinh đã có thể làm một mảnh rất mỏng, có thể loáng thoáng nhìn thấy phong cảnh phía ngoài, ngồi ở bên trong thưởng thức cảnh tuyết, cũng là một chuyện phong nhã, rất nhiều nhà giàu hậu duệ quý tộc cũng sẽ gắn loại cửa sổ thủy tinh này.

 

Vệ Huyên chẳng qua là nhìn chằm chằm đôi môi ửng đỏ của nàng, dáng vẻ còn muốn cho A Uyển làm một lần chuyện lúc trước với hắn, tâm không có ở đây, ủ rũ nói:

-“Yên tâm, A Phong nhìn, đó là muội muội ruột của hắn, chính hắn sẽ cẩn thận, không có chuyện gì.

 

A Uyển chỉ đành phải gật đầu.

 

Đợi đến lúc Lộ Vân đi vào, Vệ Huyên biết chuyện không sai biệt lắm, bọn họ rất nhanh liền phải trở về, chỉ đành phải đứng dậy rời đi. Chờ trở về phòng ấm vườn mai, rất nhanh liền thấy Mạnh Phong cùng Thẩm Khánh đi vào. vẻ mặt Mạnh Phong sang sảng, tựa hồ cái gì cũng không có phát sinh, mà Thẩm Khánh cũng là dáng vẻ không biểu tình, không nhìn ra khác thường, cũng để cho người nhìn không ra ý nghĩ trong lòng hắn.

 

Vệ Huyên trong lòng chậc một tiếng, nếu không phải không muốn để cho A Uyển thất vọng, hắn mới lười can thiệp loại chuyện nhi nữ tình trường.

 

…..

 

Lúc rèm vén lên, A Uyển theo bản năng nhìn lại, lại thấy Mạnh Tự cầm trong tay một cành hoa mai đầy nụ hoa sắp nở đi vào.

 

A Uyển vội kêu nha hoàn cởi xuống áo choàng dính bông tuyết cho nàng, lại đưa trà nóng, lôi kéo nàng ngồi xuống, lấp cái lò sưởi tay ấm áp cho nàng, thấy nàng ngơ ngác sững sờ, không nhịn được nói:

-“Đây là làm sao vậy? Chưa thấy được người à?

 

Hoặc là thấy người, đã xảy ra chuyện gì?

 

Thấy dáng vẻ nàng, A Uyển không khỏi trong lòng có chút khẩn trương, như sợ Mạnh Phong đứt dây xích, không có nhìn tốt cô em hắn. Tâm nói Mạnh Phong cũng sẽ không đáng tin cậy như vậy chứ!

 

Mạnh Tự trầm mặc, chậm rãi nói:

-“Gặp được, chẳng qua là…..

 

Nàng nhìn A Uyển, muốn nói lại thôi.

 

-“Làm sao vậy?

 

Tiếng A Uyển thả càng nhẹ nhàng chậm chạp nhu hòa, nghe ôn ôn hòa hòa, để cho người ta không nhịn được nghĩ muốn cùng nàng bày tỏ.

 

Quả nhiên, Mạnh Tự nhìn nhìn quanh mình, sau đó nhỏ giọng nói với nàng.

 

-“A Uyển, hắn nói ngày ba tháng ba mười năm trước, chúng ta ở trong chùa Khô Đàm gặp qua, cho nên hắn mới muốn cưới muội.

 

Sau đó lại có chút thẹn nói sự tình lão Định Quốc Công lần trước lén gặp nàng, tặng nàng cây trâm hoa sen ngọc dương chi.

 

A Uyển ngẩn ra, trong lòng tính thời gian, mười năm trước nàng cùng Mạnh Tự đều mới sáu tuổi, vừa vặn năm ấy, nàng cùng cha mẹ từ Giang Nam hồi kinh, ở trạm dịch Thông Châu gặp phải một nhà Thụy Vương, ở trên đường trưởng bối hai nhà vì nàng cùng Vệ Huyên quyết định hôn ước, sau đó ở cuối tháng tám thì trở lại kinh thành. Cho nên, ngày ba tháng ba mười năm trước đó, nàng còn chưa có hồi kinh đâu.

 

-“Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?” A Uyển cảm thấy hứng thú hỏi.

 

Mạnh Tự cắn môi, cau mày ngẫm nghĩ, có chút không xác định nói:

-“Muội không có ấn tượng gì, giống như nhớ ngày ba tháng ba năm ấy, nương mang muội cùng các tỷ tỷ đi chùa Khô Đàm dâng hương, muội tương đối ham chơi, thừa dịp các tỷ tỷ không chú ý, chạy đi chơi, để cho bọn họ tìm thật lâu. Chờ sau khi chúng ta trở lại, mẫu thân giận dữ, lần đầu tiên tức giận như vậy, cấm túc muội, lúc ấy muội rất sợ hãi, lần đầu tiên khóc thật thương tâm!

 

Nói xong, nàng có chút ngượng ngùng sờ mặt.

 

Chuyện tình khi đó đối với nàng mà nói, quá mức khắc sâu, cũng khiến cho tính tình của nàng được người nhà yêu thương nuông chiều trở nên bướng bỉnh thu liễm một ít, cho nên mới phải nhớ rõ ràng như vậy. Cũng bởi vì nhớ quá rõ, cho nên lúc đó Thẩm Khánh nói lên chuyện ngày ba tháng ba năm ấy, nàng mới có thể kinh sợ như vậy.

 

A Uyển mặt ngoài ý muốn nhìn nàng, trong lòng cảm thấy, có thể để cho nàng còn nhớ rõ ràng như vậy, nghĩ đến chuyện ngày ba tháng ba lúc sáu tuổi ở trong trí nhớ còn tấm bé của Mạnh Tự, xác thực xảy ra rất sâu sắc.

 

Xưa nay Trưởng công chúa Khang Bình thương nàng như mạng, cho tới bây giờ không bỏ được lớn tiếng nói câu nào, thậm chí bởi vì nữ nhi không thích những người tới cầu hôn kia, cũng bất kể có phải sẽ đắc tội với người hay không, vẫn là cự tuyệt, không có bởi vì mình cảm thấy tốt liền cưỡng chế quyết định cho nàng, cái này theo người ngoài thật sự là bất khả tư nghị, Trưởng công chúa Khang Bình cũng quá mức cưng chiều nàng. Cho nên, có thể để cho Trưởng công chúa Khang Bình giận dữ, hiển nhiên chuyện xảy ra lúc đó là để cho bà vừa lo lắng vừa tức giận, mới có thể khắc chế không nổi tính tình như vậy.

 

-“Lúc ấy muội chạy đi đâu chơi?” A Uyển tiếp tục hỏi, cảm thấy đây mới là mấu chốt.

 

Mạnh Tự suy nghĩ một chút, có chút không xác định nói:

-“Không quá nhớ, muội nhớ thật giống như lúc ấy….. giống như núp ở một chỗ rất đen rất tối, bên người còn có một người theo cùng, một mực luôn cùng hắn nói chuyện!

 

A Uyển quẫn bách nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy, lúc ấy cái người theo Mạnh Tự nói chuyện, đoán chừng chính là Thẩm Khánh. Mặc dù Thẩm Khánh sanh ra ở Tây Bắc, cũng lớn lên ở Tây Bắc, nhưng cách mấy năm cũng sẽ về kinh thành thăm ông bà, nhất định là khi đó Thẩm Khánh cũng theo trưởng bối đi chùa Khô Đàm dâng hương, sau đó hai đứa trẻ không biết tính sao, liền tiến tới cùng nhau nói chuyện.

 

Trước không nói Mạnh Tự làm sao sẽ chạy tới, có thể tưởng tượng tiểu cô nương này từ nhỏ chính là người nói nhiều, lúc ấy không chừng có người theo nàng nói chuyện, nghe nàng lải nhải, cao hứng quên mất thời gian cùng những chuyện khác, không có kịp thời trở về, để cho người lớn cho là bọn họ mất tích, tìm đến cơ hồ muốn sụp đổ, cho nên Trưởng công chúa Khang Bình mới tức giận như vậy.

 

Tính toán thời gian, lúc ấy Thẩm Khánh cũng cỡ khoảng tám tuổi, cũng đã đến tuổi ghi nhớ, hắn phải có ấn tượng. Có lẽ là giữa bọn họ còn xảy ra những chuyện gì, cho nên Thẩm Khánh nhớ, mới có thể sau khi lớn lên đi cầu cưới nàng.

 

Nghĩ tới đây, A Uyển nhìn về phía tiểu cô nương vẫn chau mày lại trầm tư suy nghĩ, rất nhanh liền đem chuyện xâu chuỗi lại, rốt cuộc bỗng nhiên tỉnh ngộ.

 

Nhất định Thẩm Khánh đã sớm có kế hoạch muốn kết hôn với Mạnh Tự. Cho nên khi hắn hồi kinh xong, đầu tiên là ở cuộc săn bắn mùa thu cứu Mạnh Tự ngã ngựa, lộ mặt ở trước mặt Trưởng công chúa Khang Bình, tiếp theo ở cuộc tỷ thí thì làm náo động lớn, để cho Trưởng công chúa Khang Bình nhìn thấy hắn ưu tú, tiếp theo sinh ra ý niệm kết thân, tiếp theo hắn lại nhân cơ hội đi tìm tổ phụ lão Định Quốc Công đã không quản sự tình nhưng dư uy tín trong nhà ra, để cho ông ra mặt quyết định hôn sự này.

 

Mặc dù lão phu nhân Định Quốc Công phủ bởi vì Trưởng công chúa Khang Bình thay đổi thất thường, lo sợ trong nhà Đại phòng Nhị phòng vì vậy sinh hiềm khích, không đồng ý hôn sự này, thế nhưng lão Định Quốc Công mới là người đứng đầu trong nhà, có ông ra mặt, lão phu nhân Định Quốc Công cũng chỉ có thể nhượng bộ, hơn nữa trong cung còn có chuyện Hoàng thượng đột nhiên muốn vì Tam công chúa chọn lựa phò mã, để cho lão phu nhân Định Quốc Công cuối cùng một chút do dự cũng mất, nhanh chóng để cho hai nhà đính hôn.

 

Sự tình liên tiếp liên hệ với nhau như vậy, A Uyển âm thầm kinh hãi, nếu như chuyện này không phải quá mức trùng hợp, như vậy đã nói lên tâm tư Thẩm Khánh rất kín đáo, lại có thể mưu tính tất cả mọi chuyện, thậm chí ngay cả thái độ hoàng đế trong cung cũng ở trong đó, mới thúc đẩy cái hôn sự này.

 

Nhìn lại tiểu cô nương còn đang trầm tư suy nghĩ lúc ấy xảy ra chuyện gì, A Uyển yên lặng thở dài, trong lòng đột nhiên lại lo lắng. Nam nhân có mưu tính như vậy, đến lúc đó Mạnh Tự ứng phó được không? Có thể bị hắn bắt nạt cũng không người nào biết hay không?

 

Mang theo lo âu này, hai người rời vườn mai, trở lại chỗ Liễu Thanh Đồng ở.

 

Khi thấy Mạnh Xúc thì, mắt Mạnh Tự đột nhiên sáng lên, âm thầm níu A Uyển.

 

Không cần Mạnh Tự nói, A Uyển cũng đã biết ý của nàng rồi, không để ý nàng hưng phấn, vẻ mặt như thường nở nụ cười, cắm cành hoa mai Mạnh Tự chiết trở về kia vào trong bình sứ thanh hoa tiền triều, nói với Liễu Thanh Đồng:

-“Mai trong vườn hoa nở không nhiều, phần lớn vẫn là nụ hoa, hẳn là phải qua vài ngày mới có thể chân chính ngửi được hương hoa.

 

Mạnh Xúc thấy các nàng trở lại, lo lắng các nàng bị đông cứng, vội bảo nàng tới ngồi gần lò sưởi để sưởi ấm, lại gọi người đưa tới trà nóng.

 

Liễu Thanh Đồng nhìn cành hoa mai kia, phía trên đều là nụ hoa nửa nở nửa không, cười nói:

-“Nghe phu quân nói, hoa mai này mặc dù được dưỡng ở trong phòng ấm, nhưng cũng chỉ là nở sớm hơn so với những hoa khác chút, cũng không thể đến thời gian liền nở, chờ toàn bộ hoa nở, thời tiết khá hơn một chút, Thọ An cũng có thể tới thưởng mai nữa.

 

A Uyển hơi cười với nàng.

 

Nói vài lời thôi, A Uyển thấy mặt Liễu Thanh Đồng có chút mệt mỏi, nói với nàng:

-“Được rồi, chúng ta không quấy rầy tẩu nghỉ ngơi, biểu tẩu cố gắng dưỡng thai đi, chúng ta vẫn chờ ôm cháu đấy!

 

Mặt Liễu Thanh Đồng ửng đỏ, hào phóng cười đáp lời A Uyển.

 

Mạnh Xúc vỗ vỗ tay của Liễu Thanh Đồng, ôn nhu nói:

-“Nếu như muội có cái gì không biết, có thể kêu người đến Quốc công phủ nói với tỷ một tiếng, tỷ đã sanh hai hài tử, cũng coi là có chút kinh nghiệm.

 

Nói xong, trên mặt mình hơi ửng đỏ.

 

Liễu Thanh Đồng càng rất vui vẻ, nàng đây là cái thai đầu tiên, cái gì cũng không hiểu, có một người biết có thể hỏi, trong lòng cũng vui vẻ, cười ngọt ngào với Mạnh Xúc.

 

Nói mấy câu với Liễu Thanh Đồng, mọi người liền đứng dậy cáo từ.

 

Rời khỏi viện Liễu Thanh Đồng, A Uyển liền lôi kéo Mạnh Xúc nói:

-“Đại biểu tỷ, hiếm khi gặp tỷ, tỷ đi trò chuyện với muội đi! Liền tại chỗ A Tự ngồi một chút.

 

Mạnh Tự giống như con chó nhỏ vậy dùng sức gật đầu, mắt lom lom nhìn nàng.

 

Mạnh Xúc không có biện pháp với các nàng, cười bị hai người kéo đến ngồi trong viện Mạnh Tự.

 

Chờ nha hoàn dâng trà điểm tâm xong, Mạnh Tự gấp gáp vẫy lui bọn họ ra bên ngoài phòng, chỉ còn dư lại tỷ muội ba người.

 

Mạnh Xúc nhìn trận thế này, nào có cái gì không hiểu, cười hỏi:

-“Đây là làm sao?

 

Đợi đến trước mặt Mạnh Xúc, Mạnh Tự ngược lại nhăn nhó, không biết làm sao mở miệng, không thể làm gì khác hơn là nhìn A Uyển nhờ giúp đỡ.

 

A Uyển trong lòng cười thầm, quả nhiên Mạnh Tự vẫn là để ý, để ý chuyện xảy ra lúc đó, cũng muốn biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mới có thể để cho Thẩm Khánh sau khi lớn lên, quyết định đi cầu cưới nàng. Hôn nhân giống như nữ nhân đầu thai lần thứ hai, A Uyển đối với tâm tính Mạnh Tự cũng có thể hiểu được.

 

-“Đại biểu tỷ, là như vậy.

A Uyển thong thả ung dung nói,

-“Mới vừa rồi lúc muội và A Tự đi chiết hoa mai, đột nhiên nói đến chuyện nàng khi còn bé. A Tự nói, ngày ba tháng ba năm nàng sáu tuổi ấy, di di mang bọn ngươi đi chùa Khô Đàm, sau đó di di giận dữ, không chỉ có phạt rất nhiều hạ nhân hầu hạ, A Tự cũng bị phạt cấm túc, để cho nàng lúc ấy khóc thật đau lòng!

 

Mạnh Xúc kinh ngạc nhìn về phía tiểu muội, thấy nàng mặt mũi không được tự nhiên cúi đầu uống trà.

 

-“Xưa nay di di là một người sảng khoái, hơn nữa thương yêu A Tự, muội còn chưa thấy qua di di tức giận đâu. Lúc ấy xảy ra chuyện gì? Làm sao di di lại tức giận như vậy?” A Uyển mặt tò mò hỏi.

 

Mạnh Xúc nghe xong, có chút không khỏi tức cười, lúc ấy nàng mười sáu tuổi, tự nhiên nhớ chuyện này, lập tức liền nói:

-“Khó A Tự còn nhớ chuyện này, xem ra ngươi cũng đã bị dạy dỗ.

 

Sau đó liền nói với A Uyển:

-“Lúc ấy nàng bướng bỉnh, lại thừa dịp bà vú cùng bọn nha hoàn không chú ý chạy đi chơi, cũng không biết nàng tránh ở nơi nào, để cho mọi người tìm không ra. Chúng ta cũng rất lo lắng, tìm nàng khắp nơi, ngay cả trụ trì chùa Khô Đàm đều bị kinh động, xuất động thật nhiều tăng nhân cùng nhau tìm, lúc ấy mẫu thân cho là nàng bị bọn buôn người ôm đi, khóc thiếu chút nữa phải gọi người đi kêu Kinh Triệu Doãn phái người tới niêm phong núi.

 

Nghe đến đó, Mạnh Tự càng ngượng ngùng cúi đầu xuống, chính mình hồi tưởng là một chuyện, bị người nói cẩn thận như vậy, lại là một chuyện khác.

 

-“Thật may là, đang khi mẫu thân muốn phái người cầm thiệp đi tìm Kinh Triệu Doãn niêm phong núi, nàng tiểu nữ này lại không biết từ nơi nào chạy trở lại, còn mặt vui vẻ nói, có một tiểu ca ca theo nàng nói chuyện, nàng thật vui vẻ, hai người lại trốn trong núi giả phía sau chùa là ở chỗ đó nửa ngày.

 

-“Tiểu ca ca đó là ai?

A Uyển vội hỏi,

-“Lúc ấy bọn họ nói cái gì?

 

Mạnh Tự cũng vội vàng nhìn tỷ tỷ của mình.

 

Mạnh Xúc cười nói:

-“Chính nàng cũng không rõ ràng lắm, chúng ta làm sao mà biết, hơn nữa lúc ấy chúng ta thấy trên váy nàng dính chút máu, còn tưởng rằng là nàng bị thương, lo lắng sắp hỏng luôn, kiểm tra một lần, đều không thấy trên người nàng có chỗ nào bị thương, suy nghĩ có thể là cái tiểu ca ca cùng nàng tránh ở chung một chỗ nói chuyện bị thương, máu dính đến y phục của nàng đi.

 

Nói tới chỗ này, Mạnh Xúc nhăn lại đầu mày,

-“Lúc ấy Mẫu thân liền cho là có kẻ phạm pháp gì đó trốn trong chùa, lo lắng có chuyện gì xảy ra, vừa vội vừa giận, liền mắng A Tự một trận, lại phạt nàng cấm túc, để cho nàng lúc ấy bị dọa sợ, khóc thật đau lòng.

 

A Uyển tỏ vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ lúc ấy là Thẩm Khánh bị thương? Khi đó Thẩm Khánh tám tuổi, lấy thời đại này đến xem, cũng là tiểu tử choai choai, nếu là đặt ở nhà dân chúng tầm thường, có thể được xem là nửa đại nhân. Lấy thân phận hắn Tam thiếu gia Thẩm gia, làm sao lại bị thương tránh ở nơi đó không ai hỏi tới?

 

Vừa nhìn về phía Mạnh Tự, tiểu cô nương này vẫn là ngây thơ mờ mịt, còn chưa ý thức được, có thể lúc ấy cái tiểu ca ca bị thương đó chính là Thẩm Khánh, không khỏi âm thầm lắc đầu.

 

Chờ Mạnh Xúc đứng dậy đi tìm Trưởng công chúa Khang Bình nói chuyện, hai người lại cùng tiến tới phân tích.

 

-“Cho nên, tỷ cảm thấy lúc ấy tiểu ca ca cùng muội tránh ở chung một chỗ nói chuyện chính là Thẩm Tam công tử?

Mạnh Tự chống cằm hỏi:

-“Muội thật không nhớ rõ.

 

A Uyển cười ôm chầm lấy nàng,

-“Không nhớ cũng không quan trọng, chỉ cần hắn không tồn ý xấu, sau khi thành thân, đối với muội tốt là được.

 

Trong nháy mắt mặt Mạnh Tự đỏ lên, nhìn A Uyển muốn nói lại thôi.

 

A Uyển cười hì hì nói:

-“Không chừng lúc ấy là muội giúp hắn, sau đó muội và hắn định ra cái ước định gì, hắn nhớ ở trong lòng, cho nên sau khi lớn lên sẽ tới cầu cưới muội đây? Cái này có tính ngàn dặm nhân duyên đường quanh co hay không?

 

A Uyển trêu ghẹo.

 

-“A Uyển!

 

A Uyển cười to, lại xoa xoa mặt nàng đỏ bừng, hết sức vui vẻ. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chờ A Uyển cùng Vệ Huyên từ biệt phu thê Trưởng công chúa Khang Bình trở về phủ thì, trên mặt A Uyển vẫn mang theo nụ cười như có như không.

 

Vệ Huyên kỳ quái hỏi:

-“Chuyện gì vui vẻ như vậy?

 

Sau đó nhớ lại chuyện hôm nay Thẩm Khánh tới phủ công chúa, trong lòng bỗng nhiên động một cái.

 

A Uyển cũng không dối gạt hắn, liền nói cùng hắn chuyện mới vừa rồi từ chỗ Mạnh Xúc biết được giảm một ít, cuối cùng tổng kết nói:

-“Không chừng lúc ấy A Tự trẻ người non dạ, nói không chừng đã bán chính mình mà không biết. Ngược lại Thẩm Tam công tử, nếu thật là vì tuân thủ ước định năm đó tới, nhất định là một quân tử giữ hứa hẹn.

 

Nếu đối phương là một quân tử giữ hứa hẹn, nhất định nhân phẩm thật tốt, Mạnh Tự có thể thành tựu cọc nhân duyên này với hắn, cũng coi là lương phối.

 

Vệ Huyên đột nhiên nở nụ cười.

 

Hắn rốt cuộc hiểu rõ, nghi ngờ của hai kiếp đã có giải đáp.

 

Nguyên lai thật là có chuyện xưa ở bên trong, cho nên vô luận kiếp trước hay là kiếp này, tình huống khác biệt như thế nào, Thẩm Khánh cũng sẽ tới cưới Mạnh Tự, cũng không vì tình cảnh Mạnh gia kham ưu liền lui về phía sau. Không chừng giống như A Uyển đoán vậy, lần này Thẩm Khánh hồi kinh, ở cuộc săn bắn mùa thu náo động lớn, ngay cả Văn Đức đế cũng bị tính kế, chính ông ta tự động thúc đẩy cọc hôn sự này.

 

Thế nhưng, một người tâm tư kín đáo như vậy, lại có phụ thân là Chấn Uy tướng quân, làm sao mà không giữ được Dương Thành

 

Vệ Huyên ánh mắt hơi ngưng trệ.

 

-“Làm sao vậy?” A Uyển nhìn hắn, trong lòng suy nghĩ, mỗi lần vừa thấy sắc mặt hắn như vậy, thì cảm thấy sẽ có người gặp tai ương.

 

Sắc mặt lạnh lẽo chợt lóe rồi biến mất, lúc Vệ Huyên nhìn về phía nàng lại là dáng vẻ ôn ôn hòa hòa, để cho A Uyển thật sự là có chút không chịu nổi.

 

Anh đẹp trai ngươi cũng không cần ngụy trang nữa, com lê không biết đã rơi bao nhiêu lần rồi!

 

Trong lòng suy nghĩ, đưa tay xoa mặt của hắn, thấy hắn ngoan ngoãn ngồi để cho nàng xoa, rốt cuộc A Uyển không nhịn được cười lên.

 

Trở lại Thụy Vương phủ, hai người đi chính viện trước bẩm rõ Thụy Vương phi, lại nói với bà tình huống Liễu Thanh Đồng mang thai, mới trở về Tùy Phong viện.

 

A Uyển đổi y phục ở trong nhà, nha hoàn liền bưng nước ấm tới rửa mặt, mới ngồi ở trên kháng lười biếng dựa vào gối dựa, có chút buồn ngủ.

 

-“Mệt mỏi sao không lên trên giường ngủ!” Vệ Huyên tới gần đỡ lấy ôm lấy nàng.

 

A Uyển lắc đầu,

-“Đợi lát nữa phải dùng bữa tối, ta nằm ở trong đây một lát, đến lúc đó A Huyên lại kêu ta.

 

Vệ Huyên đáp ứng, cúi đầu cọ lên môi nàng, rồi đứng lên, tiện tay cầm một quyển sách lược binh pháp đặt ở trên bàn cạnh kháng lật xem.

 

Không biết nhìn bao lâu, hắn đột nhiên cúi đầu, nhìn người co ro nằm ở bên mình ngủ say, trong lòng dâng lên cảm xúc rất ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt tóc đen đang xõa ra của nàng, ánh mắt trầm tư.

 

Đến trung tuần tháng mười, quân sự trọng địa Bắc địa - thành An Dương tám trăm dặm gia cấp vào kinh.

 

Biên cảnh Bắc địa hòa bình hơn mười năm khói lửa nổi lên, thiết kỵ địch nhân xuôi nam cướp bóc, Đại Hạ bị đánh đến ứng phó không kịp, tổn thất thảm hại nặng nề.

 

Triều dã chấn động.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 05/07/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts