Sủng Thê Như Lệnh - Chương 177

☆, Tam hoàng tử phi sinh con, đến Vị Thành!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Mọi chuyện chuẩn bị thỏa đáng, rốt cuộc A Uyển lên đường.

 

Bất quá sáng sớm hôm lên đường đó, đoàn xe A Uyển còn chưa có rời kinh thành, liền được tin, Tam hoàng tử phi đến nay sinh hạ tiếp một nữ anh, cũng là đích thứ nữ của Tam hoàng tử.

 

Sau khi nghe xong, A Uyển chẳng qua là gật đầu bày tỏ đã biết, đối với cái này cũng không có nói gì.

 

Thừa dịp sáng sớm mặt trời còn chưa xuất hiện, A Uyển liền lên đường. Mà để cho nàng không nghĩ tới chính là, khi đến cái đình đặc biệt dùng để đưa tiễn người đi xa ở bên ngoài thành, lại phát hiện Trưởng công chúa Khang Nghi cùng La Diệp đã ở chỗ đó, rõ ràng là tới tiễn đưa nàng.

 

Cái mũi A Uyển hơi chua, thiếu chút nữa không nhịn được mà khóc.

 

Nàng ở trong tiếng kinh hô của Lộ Vân cùng Thanh Nhã, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, mấy bước tiến lên liền nhào vào trong lòng Trưởng công chúa Khang Nghi, ôm chặt bà, cho đến được một lúc mới khống chế được tâm tình.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi khóe mắt hơi ướt, trên mặt lại lộ ra nụ cười vui sướng. Cho dù trong lòng hết sức không muốn, nhưng nếu ủng hộ nữ nhi đi Minh Thủy Thành, chính bà sẽ không vào thời khắc này làm tư thái tiểu nữ tử, khiến cho nữ nhi khó xử.

 

A Uyển nghe công chúa mẫu thân dặn dò, liếc nhìn phò mã phụ thân trầm mặc đứng ở nơi đó, phát hiện hốc mắt ông ửng đỏ, chẳng qua là lặng lẽ đứng ở đàng kia nhìn mình, trong lòng biết quả nhiên ông đã khóc qua, giờ phút này sở dĩ im lặng, chắc là sợ bản thân ông vừa mở miệng nói chuyện, sẽ khắc chế không nổi tình cảm đi.

 

A Uyển cười với ông, làm như không biết chuyện, nói với hai người:

-“Cha, nương, hai người yên tâm đi, chờ đến đó, con sẽ thường xuyên viết thư về cho hai người.

 

Sau đó nghiêng đầu, lại nói:

-“Bên ngoài không yên ổn, hai người không nên tùy tiện rời kinh, nếu như hai người thật sự tịch mịch, có thể thu dưỡng cái đệ đệ cho con.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cùng La Diệp bị nàng nói ngẩn ra, sau đó La Diệp nở nụ cười,

-“Không được, nuôi hài tử quá hao tâm tổn sức, chúng ta có một mình con là đủ rồi.

 

Để cho một nam nhân tiếp nhận phong kiến sĩ phu giáo dục lớn lên ở cổ đại nói ra lời như vậy, cho dù khoát đạt, lại vẫn là hết sức làm khó ông, để cho A Uyển trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải, nhất thời không nhịn được, rốt cuộc làm một cái từ sau bảy tuổi cũng không làm nữa, trực tiếp nhào vào trong lòng phụ thân, cho ông một cái ôm.

 

La Diệp vội vàng cúi đầu, che giấu nước mắt đột nhiên nổi lên trong mắt.

 

Mặc dù có chuyện nói không hết, cuối cùng vẫn là Trưởng công chúa Khang Nghi lo lắng trì hoãn thời gian lên đường phải bỏ qua trú đêm buổi tối, quyết định thật nhanh ngăn trượng phu lại, đuổi nữ nhi lên xe.

 

A Uyển ngồi ở trong xe ngựa, từ cửa sổ xe lộ ra nửa người, cũng không quản hành động này có phù hợp yêu cầu thế nhân đối với thục nữ hay không, hướng phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi đứng ở xa trong đình đưa mắt nhìn nàng rời đi phất tay.

 

Lộ Bình thấy vậy, vội vàng thúc ngựa tiến lên, lợi dụng góc độ thoáng che cản tầm mắt của những người khác. Mặc dù hiếm khi thấy thế tử phi luôn luôn im lặng ung dung làm ra chuyện không phù hợp thân phận này, thế nhưng cũng thông cảm tâm tình nàng cách xa phụ mẫu kinh thành, cho nên cũng không cảm thấy hành động này của nàng không hợp quy củ cái gì?

 

Lúc bóng hình phụ mẫu dần dần nhỏ đi, cho đến không thấy được, A Uyển mới rút thân thể về.

 

Một khắc kia, thật ra thì nàng thật hy vọng phụ mẫu có thể có một hài tử nữa, đỡ phải bọn họ tuổi còn trẻ mà tịch mịch không người làm bạn, tương lai già đi không có nhi tôn lượn quanh đầu gối hoan lạc.

 

Nàng đột nhiên hiểu, thật ra thì hài tử tồn tại, đối với một ít phu thê mà nói, nhưng thật ra là một loại tình cảm ký thác, tồn tại trong cuộc đời tất không thể thiếu, tựu như nàng đối với phụ mẫu mà nói.

 

Thanh Nhã cùng Lộ Vân thấy dáng vẻ A Uyển buồn buồn không vui, liền biết trong lòng nàng đối với rời đi kinh thành cùng cha mẹ vẫn là thương cảm, hai người liếc nhìn nhau, không khỏi muốn trấn an nàng.

 

Thanh Nhã từ trong ngăn ngầm lấy ra một hộp điểm tâm, lại từ trên bàn nhỏ cố định ở trong xe ngựa một cái ấm đồng miệng nhỏ đổ ra một ly trà sữa nóng cho A Uyển.

 

-“Thế tử phi, khoảng cách buổi trưa dùng bữa còn có chút thời gian, ngài trước dùng chút điểm tâm, đỡ phải bị đói.

 

A Uyển mệt mỏi bưng trà sữa uống, hương sữa nồng nặc ở khoang miệng nổ tung, để cho tâm tình khó chịu của nàng thư giãn một ít.

 

A Uyển thích ăn đồ ăn mang chút vị ngọt, điểm tâm cùng thức uống cũng thích ngọt, cùng Vệ Huyên người mắc chứng bệnh chán ghét ngọt hoàn toàn ngược lại. Mà cái trà sữa này, cũng là đặc biệt đổi căn cứ theo khẩu vị A Uyển, dùng là sữa dê, tăng thêm bột hạnh nhân hoặc vài thứ đánh đi mùi tanh của sữa, uống so với mấy thứ nàng uống kiếp trước còn tinh khiết và thơm hơn.

 

Thấy vẻ mặt nàng thư giãn ra, Thanh Nhã cười nói:

-“Nghe nói ở Minh Thủy Thành thịt chủ yếu để ăn là dê, thế tử biết ngài thích uống trà sữa, tất nhiên đã kêu người nuôi mấy con dê cái sẵn.

 

A Uyển tâm nói, Vệ Huyên ở phương diện đó đúng là tỉ mỉ, không chừng thật sự có chuẩn bị.

 

Cùng hai nha hoàn tùy ý trò chuyện, qua một lúc lâu sau, A Uyển liền không nhịn được ngáp, sau đó dưới sự hầu hạ của Thanh Nhã cùng Lộ Vân, nằm trong buồng xe rải lớp lớp đệm. Tối hôm qua bởi vì nghĩ tới hôm nay phải xuất phát, có chút hưng phấn không ngủ được, cho nên buổi sáng tinh thần có chút không tốt, vừa vặn lúc này ngủ bù.

 

Thanh Nhã cẩn thận đắp một cái chăn lên trên người nàng, liền cùng Lộ Vân ngồi ở bên cạnh, dựa vào vách xe, trong tay bắt đầu thêu may, làm là một đôi vớ, Lộ Vân nhìn một cái, phía trên thêu một đóa hoa cúc tím nho nhỏ, liền biết là thêu cho A Uyển.

 

A Uyển ngủ một giấc, liền đến buổi trưa, cho đến lúc bị người kêu, đầu còn có chút mộng.

 

Giữa trưa nơi dùng bữa là ở một quán trà bên quan đạo, thị vệ dùng mành lụa dựng lên một cái không gian, để cho A Uyển cùng mấy thiếp thân nha hoàn ở chỗ này dùng bữa, hơn nữa còn xếp đặt chỗ để tiện cho giải quyết sinh lý khác.

 

Có thể là cũng đã ngủ nửa ngày, A Uyển cũng không đói, ăn vài miếng liền buông xuống, hỏi Lộ Vân:

-“Lấy tốc độ lên đường này của chúng ta, đến Minh Thủy Thành cần phải bao nhiêu thời gian?

 

-“Có thể chừng một tháng.

Lộ Vân hồi đáp:

-“Nếu là quân đội đi, cũng không cần nhiều thời gian như vậy, chỉ cần hai mươi ngày là được.

 

Cho nên nói, đây là vì chăm sóc nàng, cũng không cần ngày đêm kiên trì lên đường, mới phải dùng thời gian một tháng. Ở trên đường sẽ phải tiêu ma một tháng, theo A Uyển, thật sự là lãng phí, chẳng qua là thời đại này công cụ giao thông chỉ có xe ngựa, chỉ có thể như vậy.

 

Thật may là, mặc dù đường xá buồn tẻ một ít, nhưng A Uyển là người chịu được tịch mịch, cũng không cảm thấy cả ngày ở trong xe ngựa khó chịu. Hơn nữa cho dù nàng là cái mầm bệnh để cho người lo lắng, lại không say xe, thích ứng hết sức tốt đẹp.

 

Sau khi rời khỏi kinh thành ba ngày, A Uyển đã hoàn toàn quen với cuộc sống ở trên đường, cũng bắt đầu tìm chuyện để làm, lúc nhàm chán thì đọc sách, may y phục cho Vệ Huyên, hoặc là kêu mấy nha hoàn cùng nhau đánh bài, chuyện thay phiên làm, như vậy qua mười mấy ngày, vẫn bình yên an ổn.

 

Dáng vẻ A Uyển bình tĩnh rất có thể trấn an tâm tư những người bên cạnh, Lộ Vân cùng Thanh Nhã, Thanh Hoàn mấy cái mỗi ngày cùng với nàng, không có chút cảm giác là đường xá rất xa xôi mà khổ cực, thậm chí có thời điểm A Uyển kêu người vén màn cửa sổ xe lên, cách màn lụa thật mỏng ở cửa sổ nhìn phong cảnh dọc theo đường đi, cho dù buồn tẻ, nàng cũng xem đến say sưa.

 

Lộ Bình mỗi ngày khi dừng chân nghỉ ngơi, cũng phải tới trước mặt A Uyển hồi báo một chút, thái độ của A Uyển ở đây cũng vô hình chung ảnh hưởng hắn, khiến cho hắn làm việc càng bình tĩnh. Chờ lúc Lộ Bình phát hiện sự khác thường của mình, trong lòng không khỏi hiện lên một loại cảm giác cổ quái.

 

Hắn tựa hồ có chút hiểu, vì sao tính tình thế tử cương liệt nóng nảy như vậy, nhưng chỉ cần trở lại trong phủ, liền sẽ rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, phảng phất tắt lửa.

 

Có thể là mấy cái cứ điểm quân sự phía bắc cũng đang đánh trận, đoàn xe càng đi về phía bắc, trên đường càng không an toàn, giặc cỏ, đạo tặc hoành hành. Ngày thứ năm trên đường, bọn họ đã gặp nhóm giặc cỏ đầu tiên, bất quá chỉ là một đám người ô hợp, còn chưa tới trước mặt, đã bị những thị vệ bảo vệ ở trước đoàn xe dọa cho bỏ đi.

 

Mặc dù hành lý của A Uyển nhiều, thế nhưng hộ vệ đi theo cũng nhiều, thậm chí có một trăm người là được Thụy Vương đặc biệt phái tới từ trong quân doanh, đều là một ít tướng sĩ thân trải qua trăm trận, trên người tự có một loại sát ý lẫm liệt từ bên trong tản ra, cho người khác cảm giác chính là không dễ chọc.

 

Trừ tướng sĩ Thụy Vương phái tới, còn có thị vệ của Vệ Huyên ở lại trong vương phủ, đội ngũ hết sức khổng lồ, người có chút hiểu biết cũng sẽ không muốn chọc, ngược lại để cho bọn họ một đường bình an vô sự tới sông Vị.

 

Đến sông Vị, cần đi thuyền hai ngày đêm, đến Vị thành, tiếp tục đi hướng bắc ba bốn ngày, sẽ tiến vào Gia Lăng Quan, sau đó rất nhanh liền đến Minh Thủy Thành.

 

Buổi tối trong một thành trấn ở bờ sông Vị dừng chân nghỉ ngơi, Lộ Bình tới xin phép A Uyển chuyện ngày mai qua sông.

 

-“Ta là lần đầu tiên ra ngoài, cũng không biết được có cái gì phải chú ý, Lộ quản sự quyết định đi.” A Uyển mỉm cười nói, dáng vẻ hết sức tùy ý.

 

Lộ Bình không nhịn được cười nói:

-“Chẳng lẽ Thế tử phi đã quên hồi năm Văn Đức 12, chuyện ngài cùng công chúa, phò mã hồi kinh sao? Cũng không coi là lần đầu tiên ra cửa.

 

A Uyển rất bình tĩnh nói:

-“Năm đó ta mới sáu tuổi, đã sớm quên là cái tình huống gì?

 

Câu này có chút ăn vạ, chọc cho hạ nhân trong phòng không nhịn được hé miệng cười lên, mệt mỏi đi chung một đường thư giản một ít.

 

Bất quá, Lộ Bình cũng không dám khinh thường chút nào, mặc dù một đường đi tới hết sức thái bình, thế nhưng thần kinh của hắn lại cực kỳ căng thẳng, lo lắng mình sơ sót một cái, sẽ xảy ra chuyện gì. Cũng là hắn cái phần cẩn thận cùng cẩn thận này, mới để cho bọn họ ở giữa đường kế tiếp vượt qua một lần nguy cơ.

 

Chuyện này là phát sinh ở buổi tối ngày hôm sau lúc qua sông.

 

Từ sông Vị đi thuyền lên phía bắc, chỉ cần tốn thời gian hai ngày, thì có thể đến Vị Thành. Nếu không xử dụng đường sông, lựa chọn đường vòng, như vậy phải tốn thêm thời gian năm ngày mới tới Vị Thành. Người bình thường tất nhiên sẽ chọn từ sông Vị đi thuyền lên phía bắc, giảm bớt một ít thời gian, A Uyển bọn họ cũng không ngoại lệ.

 

Chẳng qua là, bởi vì năm ngoái biên cảnh bộc phát chiến trận, khiến cho một dãy Bắc địa không yên ổn, không chỉ có trên đường giặc cỏ đạo tặc hoành hành, trong nước này cũng là thủy tặc hoành hành. So với ở trên mặt đất nhìn rất hung hãn, đến trên thuyền, cũng không phải rất dễ thấy, tự nhiên những thủy tặc kia cũng không có nhiều cố kỵ như vậy.

 

Có lẽ là Lộ Bình lo lắng vấn đề thủy tặc, ở lúc thuê thuyền qua sông, liền ở địa phương mời một ít thuyền phu biết bơi cùng nhau lên đường.

 

Buổi tối, A Uyển ngủ ở trong khoang thuyền, đột nhiên bị một tiếng nổ mạnh trầm đục cùng với thân thuyền bị lay động thật lớn làm thức tỉnh, thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống.

 

Lộ Vân ngủ ở trên tháp nhỏ bên cạnh nhảy lên một cái, lập tức nhào qua, ôm lấy A Uyển còn quấn trong chăn, miễn cho nàng té xuống đất.

 

Mặc dù A Uyển có chút chưa tỉnh hồn, lại không có thất kinh, mà là trước tiên lắng nghe thanh âm bên ngoài.

 

-“Là thủy tặc.” Lộ Vân trầm giọng nói, đưa nàng về trên giường.

 

A Uyển bọc chăn, chỉ lộ ra một cái đầu, mặc dù đã là tháng tư, thế nhưng càng hướng tới Bắc địa, thời tiết vẫn không thấy được nhiều nhiệt, buổi tối cũng lạnh đến lợi hại, cần phải đắp chăn bông.

 

-“Có cần ngươi đi hỗ trợ hay không?

 

A Uyển hỏi có chút do dự, nàng biết công phu của Lộ Vân tốt vô cùng, cũng bởi vì như vậy, cho nên dọc theo con đường này, mỗi đêm lúc dừng chân nghỉ ngơi, đều là do Lộ Vân ngủ cùng nàng trong một căn phòng.

 

Dưới ánh đèn, A Uyển khó thấy Lộ Vân lộ ra nụ cười tươi, thanh âm phảng phất cũng nhu hòa mấy phần, nàng nói:

-“Chức trách của nô tỳ là bảo vệ ngài, bên ngoài có Lộ quản sự, cũng không cần nô tỳ ra mặt.

 

Nói xong, nàng đứng dậy đi rót ly nước ấm cho A Uyển.

 

A Uyển mím môi, hai tay nâng ly trà, cũng không uống, mà là dựng lên lỗ tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

 

Tiếng chém giết vang lên hai khắc thì, rốt cuộc từ từ yên tĩnh lại.

 

Rất nhanh, cửa khoang liền bị gõ, Thanh Nhã ở tại khoang kế bên đi vào.

 

Từ khi thuyền bắt đầu bị tập kích, mấy nha hoàn đã đi ra, bất quá cũng không có đi vào, mà là canh giữ ở chỗ cửa khoang thuyền chú ý tình huống.

 

-“Thế tử phi, Lộ quản sự tới.

 

Sau khi A Uyển nghe xong, nói thẳng:

-“Cho Lộ quản sự vào đi.

 

Thanh Nhã do dự một chút, cuối cùng vẫn là đi mời Lộ Bình vào.

 

Thời khắc phi thường, cũng không cần so đo nam nữ đại phòng quá nhiều.

 

Lộ Bình đi vào là hồi báo cùng A Uyển chiến sự cùng với tổn thất mới vừa rồi, hắn nhìn giống như là đã trải qua một trận chém giết, sắc mặt trang nghiêm lạnh băng, y phục trên người vài chỗ đều bị ướt, hiển nhiên là lúc trước khi chiến đấu, bị nước sông Vị dính vào.

 

A Uyển nghe Lộ Bình hồi báo xong, thì nói với hắn:

-“Khổ cực các ngươi, người bị chết xắp xếp cẩn thận, chờ đến lên bờ an táng cho bọn họ, người bị thương thì kêu Úc đại phu cùng Bạch thái y đi xem một chút, thuận tiện xử lý thương thế.

 

Lộ Bình đáp lời, thấy A Uyển không có sao, liền nhanh đi an bài khắc phục hậu quả.

 

A Uyển thấy Lộ Bình đi rồi, lại phân phó mấy nha hoàn, kêu các nàng đi phòng bếp thông báo một tiếng, kêu phòng bếp chuẩn bị thật nhiều nước nóng, thuận tiện nấu chút nước đường gừng.

 

Sau nửa đêm, A Uyển có chút không ngủ được, vừa kêu người đi tìm hiểu hậu quả bên ngoài, vừa suy nghĩ bây giờ Vệ Huyên đang làm gì, đầu óc có chút miên man suy nghĩ, sau đó lại không nhịn được hỏi Lộ Vân,

-“Lúc trước vật nổ làm thuyền lay động là cái gì?

 

Lộ Vân do dự một chút, nói:

-“Nô tỳ cũng không quá hiểu, nghe nói là một loại thủy lôi Tào Bang nắm giữ, giá cả hết sức đắt, ngoại trừ cung cấp cho thủy quân triều đình ra, cũng sẽ không lưu thông bên ngoài.

 

A Uyển rơi vào trầm tư.

 

Nếu đúng không lưu thông ra ngoài, thế nhưng tại sao tối nay thủy tặc có thể dùng đi đối phó bọn họ? Về phần thủy lôi loại vật này, Lộ Vân nói hàm hàm hồ hồ, A Uyển cũng nghe không ra nó là vật gì, có phải liên quan cùng thuốc nổ hay không? Bất quá nàng ngược lại biết, thời đại này kỹ thuật thuốc nổ hết sức lạc hậu, chẳng qua là dùng để chế làm pháo bông pháo trúc các thứ, căn bản không sử dụng ở quân sự.

 

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng giật mình, lại ổn định tâm lại.

 

Nhanh đến lúc trời sáng, rốt cuộc thuyền lại bắt đầu đi về phía trước, toàn bộ thế giới phảng phất cũng khôi phục bình tĩnh, A Uyển cũng ngáp một cái, tiến vào mộng đẹp.

 

Trong mộng, nàng tựa hồ trở lại kinh thành, cùng bình thường vậy, bị hơi thở thuộc về Vệ Huyên vây lấy, hắn thích bá đạo ôm nàng, sờ eo lưng nàng, dùng âm thanh trầm thấp thuần hậu ở bên tai nàng nhẹ nhàng nức nở, thậm chí đối với nàng làm một ít chuyện thân mật giữa phu thê, có lúc hết sức ôn nhu, có lúc nhưng lại hết sức ác liệt, muốn cho nàng không khóc không thể.

 

Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến hắn, chỉ còn lại có an tâm.

 

Chờ nàng mở mắt lần nữa, bản thân còn ở trên thuyền, Vệ Huyên cũng không ở đây.

 

A Uyển ngơ ngác ngồi một hồi, đè lại ngực, rốt cuộc ý thức được, tình cảm của mình đối với Vệ Huyên, đã ở bất tri bất giác phát sinh biến hóa, đã từng lấy là thân tình rốt cuộc biến thành tình yêu giữa nam nữ.

 

Thanh Nhã bưng hộp đựng thức ăn đi vào, thấy nàng tỉnh, trên mặt lộ ra nụ cười tươi, nói:

-“Thế tử phi, thuyền đã đến bến tàu Vị Thành, ngài ăn trước ít thứ lót bụng, đợi lát nữa. Lộ quản sự nói, chờ hành lý dời đến trên bến tàu, chúng ta vào Vị Thành, hôm nay ở Vị Thành nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai lại xuất phát.

 

A Uyển gật đầu, đối Lộ Bình an bài không có ý khác, cũng sẽ không vung tay múa chân.

 

Trời gần sáng A Uyển mới chìm vào giấc ngủ, bây giờ đã gần buổi trưa, chờ nàng dùng cơm trưa xong không lâu, hành lý các thứ đã dời xuống thuyền, Lộ Bình mướn kiệu nhỏ trên đỉnh đầu có rèm che lên thuyền, nghênh nàng xuống thuyền, vào Vị Thành.

 

Vị Thành là một thành phố gần Gia Lăng Quan nhất, hết sức phồn hoa náo nhiệt, A Uyển ngồi ở trong kiệu, dọc theo đường đi còn có thể nghe được các loại âm thanh trên đường, cái loại nồng nặc hơi thở cuộc sống, khiến cho người không nhịn được cười thầm.

 

Hôm nay bọn họ ngủ lại trong một khách điếm ở Vị Thành, Lộ Bình trực bao trọn một chỗ lớn nhất trong khách điếm.

 

Mặc dù là ở trên đường xá, nhưng bởi vì A Uyển thích ứng tốt, lại nghỉ ngơi thật tốt, cho nên cũng không có cảm giác mệt mỏi quá lớn, cùng bình thường không sai biệt lắm!

 

Ngược lại là mấy nha hoàn cùng ma ma, người người trong sắc mặt đặc biệt để lộ ra mấy phần mệt mỏi, có vẻ uể oải, để cho người nhìn thấy, cơ hồ không thể tin.

 

Rõ ràng người lo lắng nhất không chịu nổi điều kiện lữ hành kém mà ngã bệnh, ngược lại ung dung, cùng ở trong kinh thành không khác biệt, để cho tâm lý Lộ Bình và mọi người không khỏi hiện lên mấy phần cảm giác cổ quái.

 

Không chỉ có như vậy, sau khi A Uyển đi tới Vị Thành, còn rất có tinh thần kêu người đi mua đồ ăn vặt đặc biệt của Vị Thành về nếm thử, khiến cho đám người Lộ Bình càng cảm thấy sững sờ.

 

Quê quán Liễu Thanh Đồng ở Vị Thành, A Uyển từng cùng nàng tán gẫu qua Vị Thành, đối với nhân văn phong tục Vị Thành cũng có mấy phần hiểu biết, nếm được Liễu Thanh Đồng nói súp bong bóng cá đặc cùng bánh nướng lớn ngàn lá, mặc dù cũng không coi là mỹ vị, lại là lần đầu tiên được ăn, vẫn là khiến nàng cảm giác được có chút mới lạ.

 

-“Những ngày qua mọi người cũng đã cực khổ, không bằng ngày mai ở Vị Thành nghỉ ngơi thêm một ngày, chậm rãi lấy sức, ngày kia lại lên đường thôi.” A Uyển hết sức săn sóc nói, rất thông cảm mấy cái nha hoàn yếu ớt.

 

A Uyển phân phó cái này xong, tất cả mọi người sung sướng, đặc biệt là mấy đứa nha hoàn, nghĩ đến ngày mai có thể ở trong thành nghỉ ngơi một ngày, kiều tiếu trên mặt đều hiện lên mấy phần ý cười.

 

Buổi tối, ở trong Vị Thành, rốt cuộc mọi người có thể an ổn ngủ.

 

A Uyển ôm chăn cùng dĩ vãng ngủ rất kiên định, chẳng qua là lại nằm mơ, mơ thấy Vệ Huyên.

 

Hắn giống như thường ngày vậy, ôm nàng vào trong lòng, thân mật cọ cọ mặt ở gáy nàng, thấp giọng ở bên tai nàng nói gì đó, nhẹ nhàng hôn mút môi nàng, mang theo hơi thở nóng bỏng thuộc về hắn, bàn tay chuyển dọc theo đường cong thân thể nàng.

 

Khi thân thể A Uyển bị xông lên một cảm giác khác thường làm cho tỉnh lại, rốt cuộc phát hiện, giống như chính mình không phải đang nằm mơ.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 26/07/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts