Sủng Thê Như Lệnh - Chương 183

☆, Vệ Huyên truy kích, Thái tử phi sinh…..

Edit + Beta: Đào Mai

 

A Uyển tốn một ngày thời gian cùng Tạ tổng quản đối chiếu sổ sách, lại cẩn thận dò hỏi công việc ở thôn trang An Nghĩa gần Minh Thủy Thành nhất, lộ trình từ thôn trang đến Minh Thủy Thành bất quá là hai ngày, nguyên liệu mới mẻ cần thiết để nấu ăn có thể đưa tới từ thôn trang đó.

 

Trong mấy thôn trang này, trừ giữ lại đầy đủ khẩu phần lương thực cho chính mình ăn ra, phần còn lại A Uyển tính toán lấy giá thấp hơn giá thị trường bán cho quân doanh Minh Thủy Thành.

 

Thật ra thì ý của nàng là muốn tặng không. Đi tới Minh Thủy Thành mấy tháng, đã trải qua tất cả chiến sự lớn nhỏ, thấy những tướng sĩ kia dùng máu tươi cùng sinh mạng bảo vệ quốc thổ cùng bá tánh Đại Hạ, không thể không nói, một khắc kia, người có máu lạnh đi nữa cũng sẽ bị cái tinh thần lừng lẫy hi sinh mà cảm động.

 

Kiếp này sinh ra làm người Đại Hạ, tự nhiên A Uyển cũng đối với thân thích bằng hữu ở quốc gia này tràn đầy tình cảm, đã trải qua chiến tranh tàn khốc, nàng đối với mấy tướng sĩ đứng ở đầu trận tuyến tràn đầy tôn kính cùng cảm kích, thậm chí nguyện ý không cần đền bù cung cấp bọn họ lương thực, chỉ vì những cảm động cùng cảm kích kia, đây cũng là nguyên nhân lúc trước nàng đập tiền ở loại địa phương này thành lập nông trang, mặc dù cũng có muốn cho Vệ Huyên không cần lo lắng về sau.

 

Chẳng qua là Vệ Huyên lại không có ý định để cho nàng bỏ ra không, mà là dùng giá thấp hơn giá thị trường mua lương thực từ trong thôn trang của A Uyển.

 

Thấy dáng vẻ nàng hận không được tặng không, Vệ Huyên không nhịn được cười to, cảm thấy làm sao nàng có thể đáng yêu như vậy đây? Không nhịn được hung hăng hôn nàng, nói:

-“Nàng đã làm rất tốt, không thể chiếm tiện nghi của nàng nữa, chiếm tiện nghi của nữ nhân tính là cái đại trượng phu gì? Hơn nữa, sau này nếu như mấy tướng sĩ bị thương không thể ra chiến trường, không thể thiếu còn phải đưa tới mấy thôn trang của nàng, đến lúc đó cũng là chi tiêu một khoản không nhỏ.

 

Nói xong, không khỏi có chút buồn bã, dĩ vãng mấy tướng sĩ đó cũng không có an bài như vậy, không biết có bao nhiêu tướng sĩ sau khi bị thương rời khỏi quân doanh, không chỗ an thân, không cách nào ấm no, thật sớm chết đi.

 

A Uyển lại không ủng hộ, nói:

-“Mặc dù không thể ra chiến trường, lại không có nghĩa là bọn họ không cách nào dùng năng lực của mình kiếm phần cơm ăn, chẳng qua là thiếu hụt cho bọn hắn cơ hội thôi. Hơn nữa A Huyên cũng biết, Bắc địa này đất rộng người thưa, thôn trang thành lập ở nơi hẻo lánh, sau này nếu là đưa mấy tướng sĩ đó tới trong thôn trang, ta còn tiết kiệm mời hộ vệ đấy, ta vui lòng nuôi bọn họ.

 

Vệ Huyên bị lời của nàng làm cho cả trái tim được vỗ về, kết quả vị thế tử gia này cảm động, chính là ở trên giường thay đổi đa dạng bắt nạt nàng, nói đây là phương thức yêu nàng. Hận đến A Uyển sử dụng hàm răng cùng móng vuốt, ở trên lưng hắn nạo vài khuông nhạc.

 

A Uyển thương lượng chuyện đưa đồ vật thu hoạch từ thôn trang mùa thu năm nay đi quân doanh Minh Thủy Thành với Tạ quản sự xong, Tạ quản sự rất nhanh liền rời Minh Thủy Thành, phải đi an bài công việc.

 

Sau mấy ngày Tạ quản sự rời đi, lại có xe ngựa kéo mấy xe lương thực tới Minh Thủy Thành, đều là một ít dưa và trái cây rau củ cùng sơn trân mới mẻ, ở Minh Thủy Thành loại địa phương này thế nhưng là vật phẩm khan hiếm, bình thường đều là thương đội vận chuyển tới bán, thế nhưng mỗi lần đưa tới thì, thờì gian quá dài, vẻ ngoài không được, giá cả cũng đắt, thật sự là người Minh Thủy Thành ăn không nổi.

 

Mà đồ vật ở trong thôn trang của A Uyển đưa tới thì, liền rất hào phóng lại đi phân phát, đưa một phần tới cho những người thường giao thiệp với mình, mặc dù không nhiều, nhưng chính là ăn cái mới mẻ.

 

Mặc dù tính tình các phu nhân có thể tương giao với A Uyển trong Minh Thủy Thành không đồng nhất, nhưng A Uyển xưa nay có thể xử lý quan hệ với mấy người này rất khá, không thể không nói mặc dù trước kia làm trạch nữ rất lâu, thế nhưng ở trong quan hệ người với người, có công chúa mẫu thân dạy dỗ, A Uyển vẫn lấy ra được.

 

Giống như đồ vật tạo ân tình này, A Uyển cũng chưa bao giờ keo kiệt, khiến cho danh tiếng của nàng ở trong các phu nhân hết sức tốt.

 

Ở lúc A Uyển cầm đồ vật trong thôn trang của mình đi làm lễ vật tặng người, Vệ Huyên cũng cùng Triệu tướng quân thảo luận vấn đề liên quan tới lương thực của quân doanh Minh Thủy Thành trong mùa đông này.

 

-“Năm nay không cần mua lương thực sao?

Triệu tướng quân hồ nghi, sau đó nhớ lại lấy được tin tức từ kinh thành, trên mặt hơi rét, trầm giọng nói:

-“Ý của ngài….. Chẳng lẽ là năm nay quân lương lại xảy ra vấn đề gì?

 

Hành quân đánh giặc lo lắng nhất chính là chuyện lương thảo, không có lương thực, các tướng sĩ đói bụng, còn đánh cái rắm! Triệu tướng quân chỉ cần nghĩ đến năm trước kinh thành một ít Văn thần lấy cớ biên cảnh không có chiến sự mà cắt giảm quân lương của bọn họ, hoặc là phát sinh sự tình hướng tới ăn vô ích, gân xanh trên trán hắn đột nhiên nổi lên, hận không được nhảy cỡn lên giết người.

 

-“Yên tâm, quân lương không có vấn đề gì.

Vệ Huyên chỉnh lại nói:

-“Ngày nay Hoàng thượng đang quan tâm chiến sự biên cảnh, những người đó cũng không dám làm cái mờ ám gì ở trên quân lương.

 

Đối điểm này, Vệ Huyên vẫn có tự tin.

 

Nghe vậy, ánh mắt Triệu tướng quân, Chu thủ thành cùng Tiền Giáo úy nhìn về phía Vệ Huyên đều có chút phức tạp, bọn họ đều biết, mùa xuân năm nay lúc Vệ Huyên tới, là quân lương cùng đi theo đến, đây cũng là lần đầu tiên, Minh Thủy Thành đúng lúc thu được quân lương triều đình phát ra, hơn nữa còn là một phần cũng không thiếu.

 

Mục đích Vệ Huyên bị trục xuất tới Minh Thủy Thành bọn họ cũng đều biết, thời điểm hắn mới tới, mặc dù trong lòng bọn họ không vui, nhưng khi nhìn hắn đại biểu Hoàng thượng, tất cả bọn họ hy vọng hắn đàng hoàng ở đây, không nên giống như mấy tướng quân trong dĩ vãng quơ tay múa chân với sự vụ trong quân doanh. Chẳng qua là ở trận chiến tháng sáu kia, bọn họ rốt cuộc thay đổi ý tưởng, cũng từ từ đón nhận sự tồn tại của Vệ Huyên.

 

Trước kia quân Minh Thủy Thành có chuyện gì, đều là Triệu tướng quân, Chu thủ thành cùng Tiền giáo úy cùng nhau thương lượng, ngày nay lại thêm Vệ Huyên, hơn nữa ý kiến của hắn cũng là không thể để cho người lơ là.

 

-“Thế tử ngài có ý gì?” Tiền Giáo úy cẩn thận hỏi.

 

Vệ Huyên cười, nói:

-“Ta đã tìm được thương gia có thể cung cấp toàn bộ lương thực mùa đông cho chúng ta, cũng không nhất định phải đợi hoàng thương tới, hơn nữa chúng ta có thể dùng giá tiền thấp hơn so với giá thị trường mua được đầy đủ lương thực, sao lại không làm?

 

Quả nhiên, nghe nói như thế, mấy người Triệu tướng quân cũng không nhịn được trợn to hai mắt, Chu thủ thành mập mạp càng là không khống chế được run rẩy thịt béo trên người, cao hứng xoa xoa tay, ánh mắt nhìn Vệ Huyên đơn giản là đang nhìn một mỹ nhân tuyệt sắc đang lóe ánh sáng lục.

 

-“Thế tử gia, ngài nói là sự thật?

 

-“Tự nhiên là thật.

Vệ Huyên nói:

-“Nếu như các ngươi không tin, vậy thì đợi đến tháng mười, sẽ thấy lương thực vận tới, đến lúc đó liền phiền toái Tiền Giáo úy đi thăm dò thu mua.

 

Tiền Giáo úy ngẩn người tại chỗ, thực tại không biết nói cái gì cho phải, chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ, mùa đông năm ngoái vấn đề khốn nhiễu bọn họ nhất chính là lương thực, tại sao ở trong mắt vị thế tử gia này, phảng phất không đáng giá nhắc tới.

 

Vệ Huyên báo cho bọn họ xong, cũng không ở lâu, liền đứng dậy rời đi, để cho mấy người bọn họ thương lượng chuyện này. Hắn đối mấy người này cũng hết sức quen thuộc, loại quen thuộc này là truyền lại từ mấy năm xử sự ở kiếp trước, biết bọn họ sẽ làm ra cái lựa chọn gì, cho nên hắn cũng không lo lắng.

 

Buổi tối, sau khi Vệ Huyên trở về phủ, phát hiện món ăn tối nay thật rất phong phú, có rất nhiều sơn trân* mới mẻ.

 

(Chú thích: sơn trân là món ăn quý của vùng núi, tức thịt rừng)

 

-“Thôn trang Nghĩa An đưa tới à?

 

Vệ Huyên gắp một miếng nấm rừng, tâm tình khoan khoái. Mặc dù hắn là động vật ăn thịt, thế nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ thích ăn chút thứ để trung hòa, đặc biệt là những sơn trân được đầu bếp khéo tay gia công, đặc biệt mỹ vị.

 

-“Đúng!

Tâm tình A Uyển cũng rất tốt,

-“Thôn trang Nghĩa An gần Minh Thủy Thành, hơn nữa nơi đó còn có suối nước nóng, sau này có thể trồng ra một ít rau củ trái mùa, sau này mùa đông cũng không lo không có rau củ tươi mới để ăn.

 

Đây cũng là yêu cầu lúc trước của A Uyển, nàng kêu người tới khám tra thổ địa, tốt nhất kiến lập thôn trang ở địa phương có suối nước nóng.

 

Ngẫm lại lúc trước, khi nàng kêu người tới Bắc địa mua đất, các quản sự quả thực là dùng ánh mắt ngu xuẩn nhìn nàng, cảm thấy nàng người ngu tiền nhiều không chỗ xài, để cho trong lòng nàng cũng rất khó chịu, thế nhưng lại không thể giải thích quá rõ. Ngày nay thôn trang xây xong, có tương lai, mới nếm được chỗ tốt. Về phần lúc ấy còn có quản sự lo lắng cách biên cảnh quá gần, sau này không thể thiếu phải bị chiến hỏa ảnh hưởng vân vân..…, mặc dù A Uyển do dự, thế nhưng vẫn quyết định xây dựng trước.

 

Ngày nay, mới cảm thấy hành động này của mình có bao nhiêu sáng suốt, thôn trang gần với biên cảnh, thế nhưng trước mặt còn có quân lính ngăn, không sợ.

 

Vệ Huyên cũng suy nghĩ, nếu thôn trang của A Uyển ở nơi đó, như vậy phải thường xuyên phái người qua bên kia tuần tra, đỡ phải có chút ít kẻ man rợ đói bụng đến ấm đầu, vượt biên chạy tới cướp bóc, khó lòng phòng bị. Đây cũng là nguyên nhân vì sao không người nào dám giống như A Uyển vậy ở Bắc địa kiến lập thôn trang, mọi người đều không phải ngu ngốc, cũng nhìn ra được giá trị của Bắc địa, chẳng qua là không bảo đảm an toàn, cho nên cũng không muốn dính vào sự tình mất nhiều hơn được này.

 

Hôm nay không chỉ có Vệ Huyên hiếm có nếm được sơn trân mới mẻ, phủ Chu thủ thành, phủ Triệu tướng quân, nhà Tiền Giáo úy đều có lộc ăn.

 

-“Lão gia, những thứ này là thế tử phi đặc biệt cho người đưa tới, nghe nói là thôn trang hồi môn của nàng sản xuất, người trong thôn trang đặc biệt đưa tới cho nàng nếm thức ăn tươi, xưa nay nàng là người hào phóng, cũng cho nhà chúng ta cùng Triệu gia, Tiền gia cũng phân biệt đưa một ít nếm thức ăn tươi, thật là một người hiền hòa, không oán được thế tử ngưỡng mộ nàng như vậy.....

 

Chu thủ thành vươn cánh tay nỗ lực ăn, phảng phất không có nghe được phu nhân hắn nói, cho đến Chu phu nhân bất mãn cầm đũa gõ tay của hắn thì, hắn mới nói:

-“Biết biết, thế tử phi thật là một cô nương tốt lại xinh đẹp lại hiền hòa, phu nhân coi trọng nàng như vậy, sau này liền mang Mai Tâm cùng Lan Tâm đi chỗ đó nhiều một chút đi, thân cận với nàng.

 

-“Còn cần ngươi..… cái nam nhân thúi nói!” Chu phu nhân giận hắn một câu.

 

Chu thủ thành không nói, tiếp tục miệng to ăn cơm, trong lòng lại linh hoạt.

 

Vệ Huyên nói năm nay có thể mua được đầy đủ khẩu phần lương thực cho quân Minh Thủy Thành, hơn nữa giá cả còn thấp hơn so với giá thị trường, chẳng lẽ là người ở kinh thành đưa tới? Giống như vị thế tử phi này vậy, cho dù sống ở Minh Thủy Thành, thế nhưng thân phận địa vị người ta không bình thường, vẫn có người không ngại cực khổ, ngàn dặm xa xôi đưa cái ăn mới mẻ tới cho nàng, sẽ không thiếu cho nàng.

 

Coi như không phải người ở kinh thành đưa tới, lấy địa vị vị thế tử kia, chỉ sợ cũng có người sẽ tự động xuống giá bán cho hắn. Chu thủ thành không phải không thừa nhận, sau khi vị thế tử gia này đi tới Minh Thủy Thành, mặc dù trên thân phận đè ép bọn họ một đầu, làm việc có nhiều cái không tiện, thế nhưng chỗ tốt so với chỗ xấu còn nhiều hơn.

 

-“Quyết định!” Chu thủ thành đột nhiên vỗ bàn một cái.

 

Chu phu nhân cùng mấy đứa con đều bị hắn làm cho sợ hết hồn, đang lúc muốn trừng mắt, Chu thủ thành lại cúi đầu mạnh mẽ ăn, giận đến Chu phu nhân muốn vén tay áo lên bạo hành hắn.

 

Triệu phu nhân cũng ở trước mặt Triệu tướng quân ra sức khen ngợi A Uyển, bất quá so với Chu phu nhân thẳng thắn khen ngợi, Triệu phu nhân văn nhã rất nhiều, cũng có chút vị chua.

 

-“Nhìn một chút người ta, có bao nhiêu hiền hòa hào phóng, hiếm thấy chính là thân phận tôn quý, lại không tự cao, có thứ gì tốt cũng chịu đưa tới cho chúng ta nếm tươi mới, tướng quân ngài cũng không thể lại nói người ta là cái phiền toái. Bất quá, cũng chỉ có nàng thân phận như vậy, mới có thể hao tổn sức người sức của, ngàn dặm xa xôi chỉ vì đưa chút thức ăn tươi tới cho nàng nếm, ta cũng không có phần mệnh này…..

 

Câu nói sau cùng, nói vô cùng ai oán, biến đổi bất ngờ.

 

Triệu tướng quân phóng khoáng ăn cơm, vừa ăn vừa suy tư, đối phu nhân tai trái vào tai phải ra.

 

Triệu phu nhân nặn nặn chiếc đũa, giận đến muốn ném chiếc đũa tới trên mặt râu quai hàm kia.

 

Quả nhiên, loại người man rợ này, coi như ăn gan rồng tủy phượng, cũng đừng nghĩ sẽ có cái dáng vẻ văn nhã, thật là lãng phí một bàn thức ăn ngon này.

 

Mặc kệ cái người man rợ này, Triệu phu nhân cũng cúi đầu ăn cơm.

 

Mà Triệu tướng quân nhìn một bàn tươi ngon lẩu thịt dê nấm tươi này, như có điều ngộ ra. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Thời điểm A Uyển ở giữa chư vị phu nhân Minh Thủy Thành sống như cá gặp nước. Đầu tháng chín, tuyết bắt đầu rơi ở Minh Thủy Thành, theo tháng mười đến, Minh Thủy Thành tuyết càng rơi xuống càng lớn, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh.

 

Thời tiết lạnh lẽo, A Uyển không thích ra cửa, cả ngày vùi ở trong phòng nằm trên kháng ấm áp không chịu rời đi.

 

Nàng giống như một con gấu ngủ đông, có thể không ra ngoài cũng sẽ không ra ngoài, ngay cả đám người Chu phu nhân, Triệu phu nhân, Tiền phu nhân mời cũng đẩy. Mấy người Chu phu nhân không có biện pháp, chỉ có thể tự mình tới đây gặp nàng.

 

Chờ lúc thấy A Uyển bọc chính mình thành một con gấu bông ở trên kháng ấm áp, các vị phu nhân cũng không nhịn được che miệng cười lên.

 

Ngược lại A Uyển rất thản nhiên, kêu nha hoàn dâng trà điểm tâm cho các nàng xong, liền nói:

-“Thời tiết ở kinh thành cũng không có lạnh như vậy, hơn nữa xương cốt ta xưa nay không so được người thường, còn chưa quen với thời tiết nơi này, không dám tùy tiện ra cửa.

 

Chu phu nhân tri kỷ nói:

-“Chớ nói quận chúa, thật ra thì chúng ta cũng không quen, mỗi khi mùa đông đến, có thể làm mèo đông liền mèo đông. Hơn nữa quận chúa không ra khỏi cửa cũng tốt, đỡ phải không cẩn thận đông lạnh bị bệnh.

 

Nhớ tới trước kia cùng A Uyển tán gẫu, nghe nói khi còn bé, mỗi khi mùa đông đến nàng sẽ bị bệnh nặng một lần, trong lòng không khỏi có chút bận tâm.

 

Triệu phu nhân cũng thật lo lắng, ở trong mắt nàng, A Uyển là một phe với mình, không chỉ A Uyển có thể cùng nàng nói trà luận thơ, hơn nữa còn thích trồng hoa làm cỏ, là quý phụ nhân trời sinh nên phụ trách ở nhà xinh đẹp như hoa…., xinh đẹp tài tình đều có, không phải những thôn phụ hương dã ở biên cảnh này có thể so. Khó khăn lắm mới có người bạn, cũng không hy vọng nàng bị bệnh.

 

A Uyển không biết trong tối mọi người cũng đang lo lắng nàng ngã bệnh, cười chiêu đãi chư vị phu nhân, chờ sau khi các nàng rời đi, lại tiếp tục làm mèo.

 

Chẳng qua là mặc dù có thể ở trên kháng làm mèo, nhưng vấn đề sinh lý vẫn phải giải quyết, loại thời điểm này, A Uyển cảm thấy đơn giản là cái khổ hình, quần cởi một cái, cái mông gần như bị đông lạnh rớt mất vậy, thời tiết này so với trong tưởng tượng của nàng còn lãnh khốc hơn.

 

Ban đầu, lúc nàng tới Minh Thủy Thành, đã ước pháp tam chương với công chúa mẫu thân, nếu như thân thể của nàng không chịu nổi, phải trở về kinh thành. A Uyển thích Minh Thủy Thành cái không khí tự do này, nơi này không có quá nhiều quy củ, hơn nữa mọi người lui tới cũng rất đơn giản thẳng thắn, để cho tinh thần của nàng càng ngày càng tốt, sau khi đi tới Minh Thủy Thành, còn không có phát sinh chuyện thủy thổ không hạp, thậm chí ngay cả bệnh cũng không đã sinh qua một lần.

 

A Uyển cảm thấy, mùa đông này thế nào cũng phải cẩn thận chịu đựng qua đi.

 

Mọi người cũng lo lắng nàng không chịu nổi hoàn cảnh ác liệt ở Minh Thủy Thành, lại không nghĩ rằng nàng từ mùa hè vẫn đợi đến mùa đông, còn ngoan cường mà nằm.

 

Sau khi Vệ Huyên trở lại, thấy nàng bọc trong chăn lông cáo vùi ở trên kháng ấm áp đọc sách, lông cáo màu đỏ rực làm nổi bật khuôn mặt nho nhỏ, hồng hồng của nàng, đặc biệt đáng yêu, khiến cho tâm hắn ngứa ngáy muốn ôm nàng vào trong lòng táy máy.

 

Vệ Huyên cảm thấy mùa đông ở Minh Thủy Thành thật là một địa phương tốt, so với ở kinh thành còn tốt hơn, bởi vì buổi tối lúc ngủ, A Uyển một khắc cũng không thể rời bỏ thân thể của hắn, còn kém cả người cũng nằm sấp lên, loại thời điểm này, nàng mềm mại đáng yêu, tùy hắn táy máy, nhiều nhất chẳng qua là kháng nghị cắn hắn mấy cái thôi, sau đó vẫn là thuận hắn.

 

-“Thế nào?

A Uyển để quyển sách trên tay xuống,

-“Lương thực đã đưa tới rồi?

 

Mấy ngày nay thừa dịp không có chiến sự, Tạ quản sự lục tục cho người đưa lương thực ở thôn trang Nghĩa An tới, chư vị quan viên Minh Thủy Thành cũng hết sức quan tâm chuyện này, ở lúc Tạ quản sự đưa lương thực tới, cũng đi bảo vệ kho lúa quân doanh.

 

-“Đưa xong.

 

Vệ Huyên ngồi cạnh lò sưởi hơ chính mình ấm áp xong, mới cởi giày leo lên kháng, vén lên chăn lông cáo của nàng chui vào, ôm cả người nàng vào trong lòng, để cho nàng ngồi lên trên đùi của mình.

 

A Uyển nghe xong, cả người cũng thanh tĩnh lại.

 

Mùa đông, quân Minh Thủy Thành quan tâm nhất đó là lương thực, chỉ có ăn no, mới có sức lực chiến đấu. Giống như các bộ lạc thảo nguyên kia, nếu không phải là mùa đông lương thực thiếu hụt, đói bụng đến thảm, cũng sẽ không lựa chọn ở cái thời tiết giá lạnh kéo dài không ngừng công thành, chỉ vì cướp chút lương thực trở về trải qua mùa đông.

 

Vệ Huyên thấy nàng cúi đầu lật sách, không nhịn được cầm cái tay mềm mại xinh xắn lên, đặt ở bên môi hôn một cái.

 

A Uyển nhìn hắn, cảm thấy hắn giống như lại mắc bệnh, không nhịn được dời sang bên cạnh, lại quên mất bản thân vẫn ngồi ở trên đùi hắn, cái này động một cái, dưới mông cái gì đó vốn đang mềm oặt trong nháy mắt tinh thần phấn chấn.

 

A Uyển mặt mũi đen lại, khi hắn tiến tới liếm gáy nàng. Đẩy đầu hắn ra, cắn răng nói:

-“Nhẫn nhịn!

 

-“Thế nhưng, khó chịu…..

 

-“Cũng phải nhịn!

 

-“Ồ.....

 

Không để ý tới giọng ủy khuất của hắn, A Uyển tiếp tục đọc sách, xem là một quyển sách nông của tiền triều.

 

Kiếp trước gia cảnh nàng không tệ, lại bởi vì bệnh tim, cả đời đều không đi qua nông thôn, thưởng thức việc đồng áng đều là do miệng những người bên cạnh nói cùng xem trên web. Kiếp này cũng đồng dạng là con ma bệnh không làm sao ra khỏi cửa, vẫn tiếp tục thông qua sách nông cùng trong miệng nông dân biết được việc đồng áng. Vì xây dựng mấy cái thôn trang, hơn nữa để cho sản xuất đạt tới yêu cầu, dĩ nhiên A Uyển phải cẩn thận nghiên cứu một phen, đỡ phải làm người mở to mắt mà như mù.

 

Hậu quả chịu đựng, là buổi tối lúc ngủ, thừa dịp A Uyển nằm sấp trên người hắn sưởi ấm, liền làm nàng.

 

-“Đi ra ngoài…..” Tiếng A Uyển yếu ớt vô lực nói.

 

-“Không muốn! Nơi này rất ấm.....

 

.....

 

A Uyển nghe ra trong tiếng hắn trì trệ ý chưa đủ, trong nháy mắt đầu muốn nổ tung, thật sự là không hiểu nổi, làm sao hắn cứ có thể giày vò như vậy, tựa như chưa từng có thỏa mãn qua.

 

-“Nàng phải nhanh nhanh dưỡng thân thể khỏe mạnh lên.

Vệ Huyên nhẹ nhàng cắn mút trái tai nàng, vừa dùng thanh âm mê hoặc nói:

-“Bằng không ta luôn không thể tận hứng…..

 

A Uyển trực tiếp giả chết, không nghĩ để ý hắn.

 

Sau khi tiến vào mùa đông, chiến sự Minh Thủy Thành bắt đầu hết sức kịch liệt, nghĩ đến lương thực của thảo nguyên Địch tộc đã sinh ra nguy cơ, khiến cho bọn họ bức thiết phải thông qua chiến tranh để cướp bóc chút tài nguyên trở về. Khi nghe nói mấy cái thôn làng gần Minh Thủy Thành bị thiết kỵ của kẻ địch bước qua, Vệ Huyên liền dẫn binh đi đuổi bắt.

 

Trong lòng A Uyển không ngừng lo lắng, lại không có biện pháp ngăn cản hành vi của hắn.

 

Sau khi Triệu tướng quân cùng Chu Thành Thủ biết, cũng lắc đầu thở dài, trong miệng càu nhàu thật là người tuổi trẻ mà, vân vân…..

 

Đang lúc A Uyển lo lắng cho Vệ Huyên, trong kinh thành lại tới tin tức.

 

Ở cuối tháng chín Thái tử phi Mạnh Vân sinh ra đích thứ tử cho Thái tử.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 05/08/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts