Sủng Thê Như Lệnh - Chương 195

☆, Phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi đến, mẹ con tâm sự!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Từ khi biết phụ mẫu sẽ tới xong, mỗi ngày A Uyển đều nghển cổ hy vọng, vừa lo lắng đường xá xa xôi, tinh lực của phụ mẫu không so được lúc còn trẻ, sợ bọn họ không thích ứng hoàn cảnh cùng đi đường mệt mỏi mà sinh bệnh, lại lo lắng trên đường không an toàn. Trời sanh nàng lúc này đang có mang, cho dù lo lắng, cũng không dám lấy thân thể của mình ra đùa giỡn để dễ dàng sanh con, để cho lòng nàng có chút khó chịu.

 

Vệ Huyên chỉ đành phải an ủi nói:

-“Đừng lo lắng, Từ quản sự không phải nói sao, phụ vương phái thân vệ của ông ta tự mình đưa cô cô bọn họ đi, dọc theo đường đi đều có người chuẩn bị, hơn nữa ta cũng phái người đi tiếp ứng, không có chuyện gì. Ngược lại là nàng, chớ lo lắng lung tung, dưỡng thân thể cho tốt, đỡ phải cô cô tới nhìn thấy nàng không thương tiếc bản thân, sẽ phải tức giận.

 

Hắn cố ý đe dọa.

 

Quả nhiên, A Uyển nghe xong, nghĩ đến uy lực của công chúa mẫu thân lúc tức giận, nhất thời không nói.

 

Không nói A Uyển mong đợi Trưởng công chúa Khang Nghi tới, lúc Mạnh Tự nhận được tin huynh trưởng cùng mẫu thân sẽ tới thăm mình, cũng rất hy vọng. Sau khi hy vọng, trong lòng giống vậy không nhịn được lo lắng.

 

Nàng lôi kéo Thẩm Khánh trực tiếp tới tìm Vệ Huyên, hỏi:

-“Huyên biểu ca, biểu ca nói nương muội cùng ca ca làm sao lại chọn thời điểm này đến thăm muội? Có phải là trong kinh thành có chuyện gì xảy ra hay không?

 

Nghĩ đến lần trước nghe tin Tam công chúa chết, mặc dù mọi người đều nói không có sao, thế nhưng làm sao có thể không có sao?

 

Tam công chúa quấn quýt si mê huynh trưởng của mình, nàng chết tuy là chính nàng làm, nhưng cũng có nhân tố Mạnh Phong ở đó, chỉ sợ Hoàng thượng giận chó mắng mèo. Cho dù Hoàng thượng không giận chó mắng mèo, cũng sợ có vài người đối phó Thái tử, lấy thê tộc của Thái tử ra nói, lại là một đống rối mù không rõ.

 

Vệ Huyên không cho là đúng nói:

-“Nói ngươi ngu xuẩn ngươi thật đúng là ngu xuẩn, nếu như trong kinh xảy ra chuyện gì, thái tử phi vẫn còn ở trong cung, nương ngươi cùng ca ca ngươi dám rời đi sao?

 

Mặc dù Mạnh Tự bất mãn hắn chửi mình ngu xuẩn, thế nhưng nghe giải thích của hắn xong, lại hết sức vui vẻ, liền không thèm để ý hắn chửi mình.

 

Sau khi Vệ Huyên mắng xong, cảm giác được tầm mắt lạnh băng, thoáng nghiêng đầu, liếc xéo thấy Thẩm Khánh nghiêm mặt lạnh lùng, môi cong lên, lộ ra nụ cười khiêu khích. Hắn thích mắng liền mắng, không vui cũng không liên quan tới tâm tình hắn.

 

Mạnh Tự hài lòng cùng Thẩm Khánh rời đi, chờ phụ mẫu huynh trưởng tới. Bởi vì nàng mang thai chưa đầy ba tháng, không thích hợp trở lại Dương Thành, chỉ có thể ở Minh Thủy Thành an thai, ngay cả Dương Thành cũng đặc biệt đuổi hai vú già có kinh nghiệm tới chăm sóc nàng, cho nên sau khi bọn Trưởng công chúa Khang Bình được tin tức, lại phải đi vòng tới Minh Thủy Thành, chỉ cần an tâm ở chỗ này chờ là được.

 

Quả nhiên, qua nửa tháng sau khi nhận được tin tức, phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi phong trần mệt mỏi đến Minh Thủy Thành.

 

Hai đôi phu thê đều tới cửa nghênh đón tỏ vẻ tôn trọng.

 

Đang lúc A Uyển nhìn thấy phụ mẫu từ trong xe ngựa xuống, mặc dù bọn họ tuổi trẻ vẫn như trước, dung mạo cũng không biến hóa, lại không nhịn được lòng tràn đầy chua xót, vội bước lên trước, liền bị Trưởng công chúa Khang Nghi đưa tay kéo vào trong lòng.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi hết sức kích động, ôm nữ nhi hơn một năm không gặp, cũng là lòng tràn đầy nhớ thương, cho dù nữ nhi đã lớn lên trưởng thành, cũng sắp làm mẫu thân, nhưng ở trong lòng bà, vẫn là cái hài tử có thể để cho bà kéo vào trong lòng yêu thương, dưới sự mừng rỡ, tâm tình lộ ra ngoài, cũng không quá chú ý.

 

A Uyển ôm công chúa mẫu thân một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn về phía phò mã phụ thân hốc mắt ửng đỏ, nhìn sẽ phải rơi nước mắt, phát hiện ông vẫn cảm tính như vậy, không khỏi cười kêu một tiếng phụ thân, liền bị La Diệp kéo lấy tay, kích động nói không ra lời, đã bỏ quên con rể bên cạnh.

 

Vệ Huyên nhìn chằm chằm A Uyển bị nhạc phụ lôi kéo tay, có chút muốn kéo trở về để mình nắm, bất quá nghĩ đến A Uyển coi trọng phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi, chỉ có thể âm thầm cắn răng nhẫn nhịn.

 

Mạnh Tự vội vàng cùng Thẩm Khánh tới thỉnh an, cười ha hả nói:

-“Di di, đã lâu không gặp, con cũng rất nhớ ngài đấy! Di di và dượng một đường vất vả.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi thấy nàng mặc dù làm mẫu thân, vẫn còn tính trẻ con, không khỏi bật cười, liếc nhìn Thẩm Khánh bên cạnh cao lớn vững chãi, trong lòng biết quả nhiên Thẩm Khánh không phụ kỳ vọng tỷ tỷ Khang Bình, đối xử Mạnh Tự cực tốt, mới có thể để cho nàng xuất giá làm dâu người mà vẫn có thể giữ vững tâm tính như vậy.

 

-“Có cái gì vất vả, bất quá là ngày ngày ngồi xe ngựa, lại không cần chính mình đi bộ.” Trưởng công chúa Khang Nghi lại cười nói.

 

La Diệp cũng lập tức liên tục gật đầu,

-“Đúng vậy, trước kia đã đi qua Giang Nam, vẫn còn chưa tới Bắc địa, phong cảnh dọc đường đi lúc nào cũng bất đồng, khắp nơi đều có cố sự, không uổng công đi một chuyến.

 

Sau đó lại nhìn nữ nhi cười ngây ngô,

-“Trọng yếu nhất là, A Uyển của ta ở chỗ này…..

 

Một lời nói, nói ra hết tâm tính phụ thân ngốc, cũng khiến người chung quanh không khỏi tức cười.

 

-“Được rồi, đi vào trước đi.

 

Vệ Huyên thấy nói thêm gì nữa sẽ phải không dứt, vội vàng cắt đứt bọn họ, để cho bọn họ vào nhà trước.

 

Đợi đến phòng khách ngồi xuống, Mạnh Tự không kịp chờ đợi hỏi:

-“Di di, nghe nói nương con cùng ca ca cũng muốn tới thăm con, làm sao bọn họ đột nhiên muốn đi? Thế nhưng có chuyện gì sao? Hơn nữa làm sao không đồng hành cùng di di, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cười khanh khách nói:

-“Tất nhiên là bọn họ nhớ ngươi, trong kinh thành không có việc gì, liền muốn thừa dịp thời tiết còn ấm áp ghé thăm ngươi một chút, cũng không có chuyện gì. Lúc trước bọn họ không biết ngươi cũng ở đây, nghĩ là phải chậm chút thời gian nữa mới tới, nhưng không nghĩ lúc ta lên đường thì, bọn họ nhận được tin Minh Thủy Thành biết được ngươi cũng ở đây, lại cần thêm vài ngày sắp xếp thỏa đáng chuyện trong kinh, mới đi.

 

Lời nói này không chê vào đâu được, tựa hồ không có chỗ nào có thể cân nhắc, cho dù trong lòng Mạnh Tự vẫn có chút nghi ngờ vì sao mẫu thân và huynh trưởng đột nhiên sẽ đến, lại cũng chỉ có thể tiếp nhận, lại hỏi thăm mẫu thân và huynh trưởng mang theo người nào tới, trên đường có an toàn vân vân….., Trưởng công chúa Khang Nghi đáp lại từng cái, rốt cuộc mới yên tâm.

 

Phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi đến Minh Thủy Thành, dĩ nhiên là phải thiết yến khoản đãi một phen.

 

Ngày hôm sau, La Diệp gọi Vệ Huyên cùng Thẩm Khánh hai tên vãn bối đi nói chuyện, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng nhàn rỗi, dắt hai nữ hài nói chuyện, phân biệt hỏi thăm tình huống sau khi các nàng rời kinh, tuy có thư từ qua lại, rốt cuộc không bằng giáp mặt hỏi mới yên tâm.

 

Thuở nhỏ Mạnh Tự cùng A Uyển chui trong một ổ chăn lớn lên, hơi lớn một chút thì, các chuyện quản lý nhà cửa, chủ trì nội trợ vân vân….. cũng là Trưởng công chúa Khang Nghi tự tay dạy dỗ, ở trong lòng nàng, nghiễm nhiên Trưởng công chúa Khang Nghi là mẫu thân thứ hai. Mà Trưởng công chúa Khang Nghi cũng xem nàng như là nữ nhi thứ hai, rất nhiều lời đều không cần tránh nàng.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi thấy hai cô nương cũng cười hì hì nói ra tình trạng gần đây của mình, giống như trước kia ở trước mặt mình một tư thế tiểu nữ nhi, bất giác cũng vui mừng.

 

Chờ hỏi xong tình trạng gần đây của nữ nhi chất nữ xong, mới lôi kéo tay của các nàng nói:

-“Ta cũng không nghĩ tới các ngươi sẽ lần lượt có thai, thật đúng là không biết nói cái gì cho phải. Bất quá phụ nhân mang thai, vô luận thân thể khỏe mạnh hay không, phải chú ý rất nhiều chuyện.....

 

Hai người vội vàng nghiêm túc lắng nghe, cho dù sự tình Trưởng công chúa Khang Nghi nói…. mấy vú già có kinh nghiệm cũng đã nói qua, nhưng hai người vẫn rất nghiêm túc.

 

Thật ra thì trong lòng Trưởng công chúa Khang Nghi, cũng không lo lắng Mạnh Tự, mà là lo lắng A Uyển. Thuở nhỏ thân thể A Uyển không tốt, sau khi lớn lên mặc dù tình huống chuyển biến tốt, lại cảm thấy A Uyển di truyền thể chất của mình, chỉ trên chuyện con cháu khó khăn, chớ nói mười tháng mang thai khổ cực, lúc đẻ càng là nguy hiểm, còn phải lo lắng nếu nàng cũng giống như mình chỉ sinh nữ nhi liền không thể sinh nữa, không biết cha mẹ chồng hoặc thế nhân nhìn nàng như thế nào? Lo lắng con đường về sau của nàng sẽ phải vất vả.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi lo lắng trùng trùng, cho dù bây giờ Vệ Huyên đối với nữ nhi tốt, hoặc giả cũng không thèm để ý nữ nhi sinh nam sinh nữ, thế nhưng tương lai sẽ như thế nào? Sau này trong lòng có thể có những ý nghĩ khác hay không? Dù sao ý nghĩ con người luôn là nhất thời mà thôi, thử hỏi thế gian này có nam tử nào có thể kiên định như một, thẳng đến đầu bạc tử vong.

 

Đợi Mạnh Tự trở về nghỉ ngơi xong, A Uyển trước tiên tìm người đuổi Vệ Huyên đi, ngấy ở bên người công chúa mẫu thân, phát hiện bà che giấu ở dưới nụ cười là lo âu, hơi suy nghĩ một chút liền biết mặc dù có thời điểm tư tưởng của công chúa mẫu thân mình vượt mức quy định, nhưng vì giới hạn của thời đại, vẫn là cầm ý tưởng của người ở thời đại này để đối xử, cho nên mới phải lo âu.

 

Suy nghĩ một chút, nàng quyết định nhặt một ít chuyện Vệ Huyên làm nói cho bà biết, bất quá chuyện bởi vì Vệ Huyên lo lắng nàng khó sinh muốn phá thai lại bớt đi, chuyện này trừ phu thê bọn họ ra không người thứ ba biết, cho dù Bạch thái y cùng Úc đại phu có suy đoán, nhưng hai người này một người thuộc tính trạch một người cẩn thận, tự nhiên cũng sẽ không lắm mồm nói ra.

 

-“Huyên Nhi thật làm như vậy?” Trưởng công chúa Khang Nghi giật mình nhìn nữ nhi.

 

A Uyển gật đầu, dò xét vẻ mặt công chúa mẫu thân, lo lắng bà sẽ trách cứ Vệ Huyên cách kinh phản đạo*, dù sao ngay cả thâm minh đại nghĩa như Trưởng công chúa Khang Nghi, cũng cảm thấy chuyện con nối dõi là chuyện đương nhiên, trái lại có vẻ Vệ Huyên quá khác thường.

 

(Chú thích: Cách kinh phản đạo ý là coi thường luân lý, không theo khuôn phép)

 

Quả nhiên, vẻ mặt Trưởng công chúa Khang Nghi hết sức phức tạp, nhưng thấy nữ nhi khéo léo ngồi ở chỗ đó nhìn mình, thở dài, nói:

-“Huyên Nhi có cái tâm này….. Cũng tốt vô cùng.

 

Chỉ hy vọng Vệ Huyên có thể một mực như vậy, đợi sau này già đi chớ bởi vì chuyện này hối hận giận chó mắng mèo đến trên người nữ nhi là được.

 

Thế gian có một ít nam nhân, lúc tình nồng cái gì đều có thể làm ra, thế nhưng sau khi tình đạm, giống vậy cái chuyện tuyệt tình ngoan tâm gì cũng làm được.

 

Nói cho cùng, Trưởng công chúa Khang Nghi chính mình cũng là ích kỷ, cũng sợ A Uyển giống mình ban đầu cũng khó sinh. Khó sinh cũng không sao, nếu như vì vậy mà không còn tánh mạng, đó mới là để cho bà khó chịu, cho nên, khi biết Vệ Huyên vì ngăn chặn tình huống như vậy, trước một bước uống thuốc tránh thai, tâm tình cực kỳ phức tạp.

 

-“Nếu đứa nhỏ này tới, liền phóng khoáng tâm, bình an sinh nó ra đi.

Trưởng công chúa Khang Nghi vỗ tay nàng,

-“Nương và phụ thân con đã quyết định, phải ở chỗ này đến con sinh xong mới trở về.

 

Mặc dù A Uyển đối với quyết định của bọn họ vừa mừng vừa sợ, thế nhưng vẫn có chút lo âu,

-“Như vậy được chứ? Kinh thành bên kia…..

 

Trưởng công chúa Khang Nghi bất giác cười nhạt,

-“Nương chỉ là một công chúa không có thực quyền không quá quan trọng, phụ thân con cũng là cái phò mã nhàn tản, có thể có chuyện gì? Yên tâm!

 

Huống chi lúc này thế cục kinh thành loạn đến không thôi, ngay cả Thái tử cũng bị bức cho thu liễm khắp nơi, giấu tài, Trưởng công chúa Khang Nghi cảm thấy ở đó thật sự không có ý nghĩa, không bằng tới theo nữ nhi, như vậy mình cũng có thể an tâm.

 

Sau khi A Uyển nghe xong, rốt cuộc yên tâm lại.

 

Tâm tình vừa để xuống, liền lại nói đến sự tình ban đầu Triệu phu nhân cùng Mạnh Tự lần lượt mang thai, cười nói:

-“Nếu không phải con kịp thời kêu người giải thích, sợ là mọi người ở Minh Thủy Thành cũng cho là Úc đại phu chuyên trị bệnh phụ nhân bực này, bất quá tuy là như vậy, vẫn là có chút phu nhân hữu hảo đặc biệt mời hắn đi xem bệnh.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không nhịn được che miệng cười nói:

-“Nếu như có thể hoài thai, lúc trước khi các con đưa Úc đại phu tới nương đã sớm mang thai, chỉ sợ cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.

 

Nói xong, chính mình cũng không nhịn cười được. Chẳng qua là sau khi cười xong, thấy nữ nhi lại nhìn mình, đôi mắt đẹp cực kỳ tương tự mình nhìn tới, thật là rất đáng yêu, trong lòng không khỏi thương yêu vạn phần, cười hỏi:

-“Con, tiểu nha đầu này nhìn nương làm chi?

 

A Uyển chần chờ nói:

-“Nương, nếu như Úc đại phu thật sự có bản lãnh này, có phải hay không nương.....

 

Ai ngờ Trưởng công chúa Khang Nghi vội vàng khoát tay nói:

-“Nếu như nương còn trẻ, dĩ nhiên là muốn thử một lần, chẳng qua là nương và phụ thân con đã từng tuổi này, còn có chuyện gì không nghĩ ra? Mặc dù con nối dõi là trọng yếu, nương cũng muốn sinh cho hắn một đứa, thế nhưng con cũng biết tình huống thân thể của nương, cho dù bây giờ so với trước kia tốt hơn nhiều, rốt cuộc lớn tuổi, cho dù có thể có thai, cũng không biết có thể bình an sinh ra được hay không? Nếu như sinh ra được liền để cho nó không còn nương, không thể che chở nó nhìn nó lớn lên, cho nó đi đến thế gian này chịu tội, không bằng quên đi.

 

Nói xong, bà ôn nhu nhìn nữ nhi,

-“Như vậy, còn không bằng giữ lại mạng này, cũng có thể coi chừng con cho tốt.

 

Bà không nói là, cũng sợ thật sự chính mình không còn ở đây, lưu lại một đôi nhi nữ, vạn nhất tương lai bọn họ xảy ra chuyện gì, không có mình mưu tính cho bọn họ, làm sao có thể yên tâm? Không bằng không hề muốn hài tử, cũng có thể sống dài lâu một chút, nhìn nữ nhi là tốt rồi. Ngược lại chuyện này, trượng phu đã không thèm để ý, bà cần gì phải chấp nhất.

 

A Uyển đoán được ý tưởng của Trưởng công chúa Khang Nghi, bất giác nước mắt tràn mi, nằm sấp ở trong lòng bà khóc một hồi, nghẹn ngào nói:

-“Nếu để cho ngài hao tâm cả đời vì con như vậy, trong lòng con khó chịu.

 

Như vậy còn không bằng không nên sinh nàng, đỡ phải để cho mẫu thân bận tâm cả đời như vậy.

 

-“Nói ngốc gì vậy?

Trưởng công chúa Khang Nghi có chút không vui nói:

-“Cái này là chuyện của chính mình, con tiểu nha đầu loạn nghĩ gì?

 

Thế gian này phụ mẫu yêu thương con cái, có ngàn vạn loại, bà chính là thích phương thức này thì như thế nào?

 

Bị lời của mẫu thân cảm động đến, A Uyển âm thầm quyết định trong lòng, thế nào cũng phải làm cho chính mình thật tốt, bất kể xảy ra chuyện gì cũng phải bảo trọng thật tốt chính mình, đỡ phải công chúa mẫu thân thương tâm.

 

Buổi tối, khi Vệ Huyên trở về, A Uyển nằm sấp ở trong lòng hắn, cùng hắn nói hôm nay công chúa mẫu thân nói với nàng, ánh mắt lại có chút ướt át, nhẹ giọng nói:

-“Ta trước kia cho tới bây giờ không biết, mẫu thân đã có loại suy nghĩ này, ngẫm lại tựa như mình đã liên lụy bà, còn không bằng để cho bà lúc trước không sinh ra ta, đỡ phải cả đời đều bị liên lụy.

 

Vệ Huyên lặng lẽ ôm nàng không nói gì, trong lòng lại thầm nghĩ, nếu như Trưởng công chúa Khang Nghi không có sinh nàng, hai kiếp của hắn làm sao có thể gặp được A Uyển độc nhất vô nhị đến từ dị giới? Trong lòng lại cực kỳ vui vẻ Trưởng công chúa Khang Nghi đã sinh ra nàng, thế nhưng để cho hắn gặp phải nàng.

 

Thật may là cảm xúc của A Uyển cái phụ nữ có thai tới cũng nhanh đi cũng nhanh, bất quá mấy ngày sau, rốt cuộc Trưởng công chúa Khang Bình và Mạnh Phong tới.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 26/08/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts