Sủng Thê Như Lệnh - Chương 203

☆, Kinh thành gửi thư, hôn nhân Vệ Ái.

Edit + Beta: Đào Mai

 

Xưa nay Vệ Huyên hết sức yêu thương A Uyển, hận không được nuôi nàng giống như thố ti hoa chỉ có thể dựa vào chính mình mới được. Thế nhưng cố tình A Uyển trên mặt nhìn an tĩnh, sơ ý một chút là có thể xem như không tồn tại, nhưng trong lòng lại rất có chủ ý, căn bản không chịu đi theo con đường hắn mong đợi.

 

Vệ Huyên không có cách, không thể làm gì khác hơn là sau lưng khắp nơi nắm trong tay chuyện cùng người bên cạnh nàng, ôm hết thảy sự tình có thể để cho nàng lo ngại nhiều vào trên người mình, nơi nào quản được rất nhiều việc thế nhân cho là nam tử không thích hợp đụng chạm, hắn chuyện ta ta làm ta biết, cảm thấy có thể là được rồi.

 

Lần này A Uyển cho người làm ra thuốc nổ vô cùng uy lực này, mặc dù vượt ra khỏi tưởng tượng của Vệ Huyên, nhưng Vệ Huyên trước tiên liền ôm vào trên người mình, quyết định vô luận thuốc nổ kia ra đời là lợi lớn hay là hại lớn, cũng phải phủi sạch sẽ khỏi A Uyển, bảo vệ nàng làm đầu.

 

Lúc này, Vệ Huyên liền dặn dò A Uyển:

-“Chuyện này nàng không cần nói cho cô dượng biết!

 

A Uyển gật đầu, nàng cũng không dám nói với cha mẹ, nếu không với khôn khéo của công chúa mẫu thân nhất định rất nhanh sẽ đoán được là nàng, ít nhất cái đó từ đâu tới, các loại cớ là nhìn cái gì bản đơn lẻ có được, ở chỗ công chúa mẫu thân thế nhưng không thể thực hiện được. Về phần Vệ Huyên bên này…..

 

A Uyển liếc hắn một cái, không khỏi cũng có chút chột dạ, thế nhưng cho đến lúc dùng bữa, đều không thấy Vệ Huyên hỏi nàng sự tình liên quan tới thuốc nổ, liền biết hắn tín nhiệm vô điều kiện với mình, không hỏi một tiếng một câu, hại nàng nguyên vốn đã chuẩn bị xong cớ cũng không cần dùng.

 

Vệ Huyên dùng xong bữa tối thì, tự mình đi tiếp kiến Tạ quản sự cùng tên thợ mang tới từ trong thôn trang.

 

Sự tình ngoại viện là chuyện của nam nhân, cho dù A Uyển có ý kiến gì, cũng không muốn đi khiêu chiến ánh mắt thế nhân, ném chuyện này cho Vệ Huyên xong, nàng liền an phận ở nhà nuôi hài tử, thuận tiện thông tin với Dương Thành, kinh thành.

 

Ở Dương Thành, Mạnh Tự một lần được nhi tử, với Thẩm gia rất quý giá, Thẩm Nhị phu nhân cơ hồ đối đãi cái con dâu này như thân nữ nhi, bà tức hai người tương đắc, nghe nói cả ngày nói cười vui vẻ, không giống bà tức mà giống mẹ con, để cho mấy nam nhân Thẩm gia rất là bất đắc dĩ.

 

Có lúc duyên phận con người chính là kỳ quái như vậy, có ít bà tức vĩnh viễn không đến được, có ít là mặt cùng tâm bất hòa, thế nhưng có giống như Mạnh Tự cùng Thẩm Nhị phu nhân như vậy chung đụng được vô cùng hòa hợp, mặc dù theo A Uyển, Mạnh Tự cùng vị Thẩm Nhị phu nhân đều là ít đầu óc, mới có thể tương đắc như vậy. Cũng bởi vì hai nữ nhân này đều quá ít đầu óc, đưa đến tâm tư nam nhân Thẩm gia rất là nhẵn nhụi, cũng coi là cái cực đoan.

 

A Uyển thường xuyên thư từ qua lại với Mạnh Tự, Mạnh Tự thích nhất đem từng chút một chuyện hằng ngày của mình viết thành một xấp thật dầy gửi tới, để cho A Uyển biết sơ lược tình huống Thẩm gia.

 

Lần này phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi mang theo xe lễ vật đi tham gia đầy tháng của trưởng tôn chi thứ hai Thẩm gia, cho người Thẩm gia đủ mặt mũi, để cho Mạnh Tự cũng hết sức nở mặt mày. Bởi vì người Thẩm gia cùng Mạnh Tự nhiệt tình giữ lại, Trưởng công chúa Khang Nghi liền quyết định ở Dương Thành thêm mấy ngày.

 

A Uyển mở ra thư của phò mã phụ thân, thấy ở trong thư phò mã phụ thân mịt mờ nhắc đến làm sao ông nhớ Tiểu Trường Cực, dặn dò nàng phải chăm sóc Tiểu Trường Cực như thế nào, A Uyển không nhịn được hé miệng mỉm cười, trong lòng rõ ràng quyết định ở thêm mấy ngày ở Dương Thành sợ là công chúa mẫu thân quyết định, phò mã phụ thân không xa được ngoại tôn đã sớm nóng lòng về nhà, đáng tiếc công chúa mẫu thân phải chống đỡ mặt mũi cho Mạnh Tự, tính toán ở thêm mấy ngày.

 

So sánh với Dương Thành những thứ để cho người không nhịn được mỉm cười từng chút từng chút kia, thế cục kinh thành mới khiến cho A Uyển sợ mất mật, không khỏi lo lắng cho những người ở trong kinh thành, đặc biệt là phu thê Thái tử trong cung.

 

Từ đầu năm nay, cũng không biết vì sao, Thái tử bị Văn Đức đế khiển trách liên tục, ngay cả hoàng hậu Đông cung đều không thể tránh thoát, mặt mũi bị rơi xuống mấy lần.

 

Thêm nữa Thái hậu lớn tuổi, thân thể không khỏe, tinh thần một ngày so với một ngày kém, đã rất ít có thể ảnh hưởng quyết định của hoàng đế, thời gian nói chuyện với Hoàng thượng cũng không nhiều, thời điểm có thể che chở Thái tử không nhiều. Như vậy, khiến cho toàn bộ hoàng cung lớn như vậy, người có thể nói chuyện ở trước mặt Văn Đức đế lại không một người.

 

Thái tử bị rầy, ở trong triều càng thêm giống như người trong suốt, không sinh động bằng thời niên thiếu ở trên triều đình, ngay cả văn võ đại thần trong triều cũng giống như cảm giác được cái gì, không dám nói chuyện vì Thái tử. Nếu không phải còn có một cái phong hào Thái tử ở đó, tất cả mọi người cảm thấy ngày nay Thái tử là bị hoàng đế chán ghét.

 

Theo Thái tử bị chán ghét, các hoàng tử khác lại bắt đầu ở trên triều đình sinh động lên, trong đó nhất là lấy Tứ hoàng tử, Thất hoàng tử, Cửu hoàng tử sinh động nhất, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, Bát hoàng tử cũng trong bóng tối hoạt động. Có thể nói, cơ hồ các hoàng tử lớn tuổi cũng có hành động, càng không cần phải nói nữ nhân hậu cung.

 

Dù chưa triển khai mở màn đoạt đích, thế nhưng chỉ cần nhìn tin tức hời hợt trong thư, cũng khiến người sợ hãi.

 

A Uyển cầm thư trong kinh gửi tới, trong lúc nhất thời cực kỳ phần lo lắng cho tình cảnh của Mạnh Vân ở trong cung.

 

Đang lúc nàng xem thư tới ngẩn người, Lộ Vân lại nâng hai phong thư tới, nói với nàng:

-“Thế tử phi, vương phủ gởi thư.

 

Tới là thư tự tay Thụy Vương phi viết về việc nhà cùng với Vệ Ái viết cho nàng.

 

Hai năm A Uyển tới Minh Thủy Thành, mỗi tháng đều lui tới thư từ với vương phủ trong kinh thành, phần lớn là thư nhà, Thụy Vương phi thường xuyên tiến cung, trong lúc lơ đãng trong thư nhà cũng có nói tới sự tình trong cung mấy câu, khiến cho trong lòng nàng có cái khái niệm đại khái đối với thế lực hậu cung, cũng không đến nỗi bởi vì ở biên cảnh, đối với sự tình trong cung hai mắt tối thui.

 

Lần này, ở trong thư Thụy Vương phi nói tới hôn sự của Vệ Ái.

 

Sau khi Vệ Ái cập kê, Thụy Vương phi tiện tay chuẩn bị hôn sự cho nàng, đầu tiên là kêu Thụy Vương đi về phía Thái hậu xin cái ân điển, phong đích nữ duy nhất làm quận chúa, tiếp theo liền nghị hôn cho nàng, cuối cùng quyết định là đích thứ tử của Thừa Dương bá Chu Thác.

 

A Uyển cảm thấy đích thứ tử Chu Thác của Thừa Dương bá này không khỏi có chút quen thuộc, cảm thấy giống như ở nơi nào nghe nói qua, loại nghe nói này cũng không phải là cái loại làm bài tập bới ra nhân tế các nhà các phủ, mà là có ấn tượng với người này.

 

Suy nghĩ một hồi cũng không có thể nghĩ ra, A Uyển tiếp tục xem tiếp, biết được hôn kỳ của Vệ Ái cùng Chu Thác định ở tháng chín năm nay, trong lòng không khỏi có chút bận tâm vì Vệ Ái. Tiểu cô tử tính tình như vậy, thật lo lắng sau khi nàng gả qua sẽ bị người bắt nạt, nếu như mình ở trong kinh thành, không thể thiếu phải cẩn thận quan sát một chút Chu Thác là người như thế nào, nếu như không được, còn có thế tử gia hung tàn ra tay. Bất quá Thụy Vương phi yêu thương nữ nhi như vậy, nghĩ đến cũng là cẩn thận chọn, cũng sẽ không kém đi.

 

Sau đó lại xem thư Vệ Ái, tiểu cô nương mấy năm như một ngày, ngoan ngoãn khéo léo báo cáo hàng ngày của mình với A Uyển, thuận tiện nói nàng lại tự nghĩ ra kiểu thêu mới, hơn nữa lần này còn kêu Từ quản sự đưa tới rất nhiều xiêm y nàng tự mình thêu may cho cháu trai nhỏ cùng chị dâu, cuối cùng dùng giọng nói ngượng ngùng nói mình phải xuất giá, trong lòng hết sức tưởng nhớ A Uyển.

 

A Uyển thấy buồn cười, tiểu cô nương này xưa nay là người sẽ suy nghĩ cho người ngoài, trong lòng nhất định là hết sức nguyện ý nàng cái đại tẩu này trở về kinh thành đi tham gia hôn lễ của nàng, thế nhưng cũng biết núi cao nước xa, A Uyển là không thể nào buông xuống nhi tử còn tấm bé trở về, cho nên mới chỉ nói tưởng nhớ nàng, vân vân…..

 

Tiếp theo A Uyển lại kêu Thanh Nhã lấy xiêm y Vệ Ái tự mình thêu may cho nhi tử cùng nàng tới, đường may vẫn cực tinh tế chỉnh tề, trên y phục thêu các loại hoa cỏ cũng trông rất sống động, vải vóc dùng phần lớn là vải bông cùng tơ lụa mềm mại, chuẩn bị xiêm y cho hai mùa xuân hè.

 

A Uyển cảm niệm tâm ý tiểu cô tử, trong lòng cũng thật tiếc nuối mình không thể trở về đi tham gia hôn lễ của nàng, liền quyết định mặc dù chính mình không ở kinh thành, nhưng cũng phải thêm phần đồ cưới cho nàng.

 

Lúc đang suy nghĩ đồ cưới cho Vệ Ái, lại thấy Vệ Huyên trở lại.

 

-“Đang xem cái gì?

Vệ Huyên đi tịnh phòng đổi y phục, thấy đồ trên bàn, hỏi:

-“Trong kinh thành gởi thư à?

 

-“Là đây, là thư Vương phủ gởi tới, thư phụ vương viết cho chàng, ta kêu người đưa đến trong thư phòng của chàng.

A Uyển đứng dậy rót trà cho hắn, vừa kể lại nội dung trong thư cùng hôn sự Vệ Ái với hắn, cuối cùng hỏi:

-“Chu Thác này là ai? Ta luôn cảm thấy có ấn tượng cũng không nhớ ra, A Huyên có ấn tượng về hắn không?

 

Vệ Huyên tùy ý nói:

-“Hắn là đệ đệ Chu Chửng, tính tình coi như không tệ.

 

Tiếp theo hắn nói ra chuyện hai huynh đệ Chu Chửng, Chu Thác, rốt cuộc A Uyển nhớ tới vì sao quen tai như vậy. Cái Trưởng tử Thừa Dương bá phủ Chu Chửng này, năm đó đi học ở Tĩnh Quan Trai trong cung Chiêu Dương, chính là một trong người hầu bên người Vệ Huyên, cùng Vệ Huyên có giao tình hồ bằng cẩu hữu, mặc dù ở ngoại nhân xem ra những vương tôn công tử này không khỏi có chút không biết điều, thật ra thì tính tình cũng không tệ lắm!

 

Nghĩ đến Thụy Vương phi có thể chọn trúng Chu Thác, cũng là bởi vì giao tình của Vệ Huyên cùng Chu Chửng, lại trước kia Chu Chửng cũng thường đi Thụy Vương phủ tìm Vệ Huyên, thường xuyên qua lại, Thụy Vương phi đối với hai huynh đệ này đại khái nhận biết.

 

-“Chu Thác này tính tình như thế nào?

 

-“À... Là một tên có chủ ý.

Vệ Huyên suy nghĩ một chút, nói:

-“Mặc dù có chủ ý, cũng không giống như Tống Nghiễn có lòng dạ, chỉ cần vương phủ không có việc gì, hắn sẽ không đối muội muội không tốt, nàng có thể yên tâm.

 

A Uyển nghe xong không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua là nghe hắn nhắc tới Tống Nghiễn, tâm tình lại không tốt lắm.

 

Đối với Tống Nghiễn, tâm tình A Uyển một mực rất phức tạp, nàng biết tính tình Mạnh Xúc là không sửa đổi được, chỉ cần cho Tống Nghiễn cơ hội, Thái tử hoặc Vệ Huyên lộ ra có chút mệt mỏi, sợ là hắn sẽ tìm cơ hội liền muốn bốc lên, đến lúc đó cũng không biết hạng người tâm tư thâm trầm như vậy đối với thê tử có thể vẫn như trước hay không? Hoặc giả mười mấy năm tình cảm, so ra kém cám dỗ của quyền bính, với nam nhân mà nói, lòng của bọn họ rất lớn, chứa đủ giang sơn mỹ nhân, sẽ không sinh hoạt như nữ nhân.

 

-“Nàng đang suy nghĩ gì vậy?

 

Vệ Huyên ôm nàng, hôn mặt nàng, da thịt trên mặt nàng ngày càng khôi phục trơn bóng mềm mại ngày xưa, đốm đốm cũng đã tan đi, lại là một mỹ nhân ngây ngô.

 

-“Không suy nghĩ cái gì, chỉ là có chút lo lắng người trong kinh thành.....

 

Nói xong, nàng không nhịn được thở dài.

 

Mắt Vệ Huyên lóe lên, tất nhiên biết A Uyển lo lắng chính là cái gì, dù sao cũng lo lắng tình cảnh Thái tử, cuối cùng liên lụy đến thái tử phi cùng hoàng trưởng tôn. Nếu như Thái tử không được, kết quả của thái tử phi cùng hoàng trưởng tôn bọn họ có thể tưởng tượng được.

 

Hắn đưa tay vuốt mặt của nàng, trầm giọng nói:

-“Không có gì phải lo lắng, Thái tử không phải người liều lĩnh, lại có thái tử phi ở bên nhìn chằm chằm, hắn sẽ không làm cái chuyện mạo hiểm. Chỉ cần Thái tử có thể giữ được chính hắn, tùy hoàng tử phía dưới đấu, sớm muộn có một ngày sẽ là ngày của hắn ra mặt.

 

A Uyển hé miệng,

-“Chỉ sợ Thái tử không nhịn được.

 

Làm Thái tử gần ba mươi năm, thật sự là đủ nghẹn khuất, không muốn làm hoàng đế mới là lạ.

 

Vệ Huyên chê cười nói:

-“Nếu như hắn ngu xuẩn như vậy, vậy dễ tính.

 

Thấy nụ cười lạnh lẽo trên mặt hắn, A Uyển dừng lại, sau đó xoay người cách ôm ấp của hắn.

 

Vệ Huyên không để ý, lại ôm nàng vào trong lòng, sờ mặt nàng nói:

-“Hai ngày nữa, ta phải đi thôn trang Gia Lăng Quan một chuyến.

 

A Uyển rất nhanh đã hiểu mục đích chuyến đi lần này của hắn,

-“A Huyên muốn xem uy lực của thuốc nổ à?

 

-“Đúng, mắt thấy là thật, đến lúc đó mới quyết định.

 

Hắn nói xong, ngón tay thon dài thuộc về phái nam nắm cằm của nàng, nâng mặt của nàng lên, thong thả ung dung ở trên môi nàng thân mật mè nheo, cọ đến da đầu nàng tê dại, nhìn ánh mắt của hắn đều có ý lùi bước.

 

Kể từ sau khi nàng sinh hạ hài tử, hành vi vị thế tử gia này bắt đầu từ từ trở nên quỷ dị, rõ ràng có lúc hết sức ôn nhu, thế nhưng lại làm cho A Uyển cảm thấy đây là yên tĩnh trước cơn bão, mỗi lần nhìn đôi mắt của hắn, liền muốn nhắm mắt lại, tới cái nhắm mắt làm ngơ.

 

Đây rõ ràng là bệnh xà tinh càng ngày càng nghiêm trọng.

 

Quả nhiên, buổi tối lúc nghỉ ngơi, A Uyển bị hắn ôm lấy thì, thân thể lại không nhịn được nghĩ muốn lùi bước, lúc tay của hắn trượt xuống bụng dưới của nàng, cả trái tim nàng nhấc lên thật cao, cũng không phải là lo lắng hắn không nhịn được đè ép mình, mà là lo lắng hắn không ép, ngược lại dùng chiêu số khác tới ở trên người nàng giày vò một lần.

 

Gần đây hoa chiêu của hắn rất nhiều, để cho nàng có chút chống đỡ không nổi.

 

Chờ lúc nàng rốt cuộc có thể ôm chăn ngủ, có thể cảm giác được nam nhân bên cạnh đang chống mặt nhìn nàng, bàn tay to một cái một cái vuốt đầu nàng, cái cảm giác ôn nhu đó, để cho nàng không nhịn được nhích lại gần hắn, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

 

Qua hai ngày, Vệ Huyên liền dẫn Tạ quản sự và thân vệ rời khỏi Minh Thủy Thành.

 

Minh Thủy Thành cách cái thôn trang Gia Lăng Quan đó ước chừng năm ngày lộ trình, cái này qua lại liền mất mười ngày, nghĩ đến Vệ Huyên lần này ra cửa phải đi khoảng chừng mười ngày.

 

Sau khi Vệ Huyên rời đi, A Uyển không có người quản thúc, liền ôm nhi tử đến trong phòng mình nuôi, mỗi ngày trừ nghe quản sự ma ma hồi báo sự vụ trong phủ ra, chính là dụng tâm nuôi nhi tử.

 

Nhi tử ngày nay đã năm tháng, lui đi da dẻ non đỏ của trẻ con mới sinh, dáng vẻ trắng trẻo non nớt bánh bao, quả thực đáng yêu để cho nàng không thể không yêu, cũng không nhịn được ôm nó hôn mấy cái.

 

Hiện tại việc bánh bao nhỏ năm tháng tuổi thích làm nhất đó là lật người, cũng không biết có phải là Trưởng công chúa Khang Nghi nuôi nó thật tốt hay không, Tiểu Trường Cực lớn lên rất nhanh, mà năm tháng tuổi đã có thể lật người rất trôi chảy, ngay cả khi Chu phu nhân, Triệu phu nhân sang đây nhìn thấy, cũng không nhịn được rối rít khen ngợi, một chút cũng nhìn không ra là hài tử sinh không đủ tháng.

 

Tháng tư nhiệt độ ban ngày ở Minh Thủy Thành không cao không thấp, vừa vặn, A Uyển đổi cho nhi tử một cái áo lót lụa đỏ Vệ Ái may, đỏ rực làm nổi bật làn da trắng trẻo non mềm đặc biệt đáng yêu, đôi mắt xoay chuyển vòng vòng, giống như con rùa đen nhỏ, dáng dấp lúc lật người đơn giản đáng yêu đến bạo, A Uyển hận trong tay không có máy chụp hình chụp vài tấm mới được.

 

Một mình chăm sóc hài tử, rốt cuộc A Uyển biết được nuôi hài tử vui vẻ.

 

Đang lúc nàng vội vàng nuôi hài tử, cuối cùng phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi từ Dương Thành trở lại. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Thanh âm “ầm ầm ầm” không dứt bên tai, cái loại vang động rung trời đó không chỉ có làm đất rung núi chuyển, dường như muốn đâm thủng màng nhĩ.

 

Vệ Huyên đứng ở trước thung lũng, đón gió núi mang theo cảm giác mát mẻ, cũng không giống như những người khác che lại hai lỗ tai để ngăn cản những tiếng nổ vang kia. Đôi mắt tỏa sáng chăm chú nhìn trong thung lũng nổ mạnh, ầm ầm nổ lên, núi đá rối rít rớt xuống, mang đến một trận thị giác chấn động.

 

So với Vệ Huyên trấn định, những người khác cho dù lúc trước đã nhìn qua uy lực của những cái gọi là thuốc nổ này, lúc này vẫn bị chấn động nói không ra lời, trước mắt từng bửng từng bửng đá núi bị nổ tung, không khỏi để cho bọn họ sợ đến nghĩ là sơn thần nổi giận, mà không phải bởi vì đồ vật do người nghiên cứu ra được.

 

Tạ quản sự cẩn thận theo ở bên cạnh Vệ Huyên, mặc dù hai tay nhịn không được che tai, nhưng cặp mắt không hề chớp nhìn chằm chằm, cơ hồ không dời nổi mắt.

 

Uy lực như vậy, lại xuất ra từ tay một nữ nhân, suy nghĩ một chút cảm thấy rất đáng sợ, lại để cho trong lòng hắn tự nhiên dâng lên một cỗ kính ý.

 

Cho dù thế nhân cũng không biết thứ lợi hại như vậy do một nữ nhân làm ra, có lẽ cuối cùng có thể chúng nó sẽ không hiện thế, lại vẫn là để cho trong lòng hắn nóng lên.

 

Sau khi tiếng nổ mạnh kết thúc, rất nhanh thung lũng liền khôi phục yên tĩnh.

 

Hiện trường trừ hơn mười người thợ kia ra, chỉ có Tạ quản sự cùng mấy tên thân vệ Vệ Huyên mang tới, mọi người đều nín thở nhìn tình huống trong thung lũng vừa nổ tung qua đi. Vốn là vách núi lõa lồ cứng rắn bị nổ tung ra, chỉ để lại một ít dấu vết đen nhánh.

 

Vệ Huyên không nhịn được đi vào, bước lên đống đá vụn đó, ánh mắt đang băn khoăn, nhìn dấu vết lưu lại sau khi nổ tung, trong lòng đã có quyết định.

 

Gió núi thổi qua, nhấc lên áo choàng màu đỏ xẫm trên người hắn, vạt áo choàng đã dính phải tro bụi nổ tung lúc trước.

 

Vệ Huyên đứng một hồi, xoay người nhìn thấy Tạ quản sự thật cẩn thận đi theo hắn.

 

-“Ngươi tên là Tạ….. Tạ Thanh Hà đúng không?” Vệ Huyên mở miệng nói.

 

Tạ quản sự trong lòng giật mình, liền biết sau khi vị này xem qua uy lực của thuốc nổ thì, trong lòng đã có quyết sách. Hắn không nhịn được lại thấp thấp lưng, trầm giọng nói:

-“Hồi bẩm thế tử gia, tiểu nhân chính là Tạ Thanh Hà.

 

Vệ Huyên chậm rãi đi xuống đống đá vụn, âm thanh trầm thấp lại uy nghiêm, thậm chí lộ ra lãnh ý làm cho lòng người hoảng sợ,

-“Nghe nói ngươi là người Ngu Châu phủ trong An trấn, nhà chỉ có một lão mẫu cùng một ấu muội, thế nhưng?

 

Tạ quản sự trong lòng thấp thỏm, vội nói:

-“Đúng vậy.

 

-“Ngươi là khi nào thì vào phủ công chúa làm việc?

 

-“Văn Đức 10, thuộc hạ có may mắn được chọn vào làm việc ở ngoại viện phủ công chúa, được quản sự coi trọng, đi theo biết mấy chữ, được công chúa và phò mã ưu ái, được chọn làm tài vật đồ cưới của thế tử phi…..

 

Vệ Huyên nghe hắn nói ra lý lịch cuộc đời của hắn xong, mới hỏi:

-“Đã lấy vợ chưa?

 

Tạ quản sự trong lòng nhảy dựng, mạnh mẽ đè lại ý nghĩ trong lòng, thành thật nói:

-“Vẫn chưa.

 

-“Ngươi cái tuổi này..... Còn không có thành thân cũng là chuyện lạ.” Vệ Huyên ý tứ hàm xúc không rõ nói một câu.

 

Tâm tư Tạ quản sự thay đổi thật nhanh, đã hiểu ý của Vệ Huyên, lập tức trực tiếp quỳ xuống, nói:

-“Sở dĩ thuộc hạ chưa lập gia đình, là bởi vì thuộc hạ đã có cô nương trong lòng, chỉ mong nàng đến tuổi cưới gả, đi cầu cưới nàng.

 

-“Ồ, là ai?

 

Nghe hắn hững hờ, tim Tạ quản sự đập lợi hại, hoảng hốt vội nói:

-“Là Thanh Hoàn cô nương hầu hạ bên người thế tử phi. Vốn dĩ thuộc hạ dự định thừa dịp lần này đi Minh Thủy Thành, nhờ nương đi cầu xin cái ân điển với thế tử phi.

 

Nói xong, trên mặt hắn lộ ra chút thẹn,

-“Lại không nghĩ….. còn chưa có cơ hội nói.

 

Rốt cuộc Vệ Huyên cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng, không nhìn ra tâm tình.

 

Hồi lâu, rốt cuộc nghe Vệ Huyên nói:

-“Đã là như thế, ta liền thay thế tử phi làm chủ, gả Thanh Hoàn cho ngươi, nàng là người bên cạnh thế tử phi, ngươi cần phải đối nàng thật tốt.

 

Tạ quản sự mừng rỡ không thôi, vội vàng quỳ phục xuống đất dập đầu, hắn hiểu coi như là chính mình quá quan, thế tử gia đây là muốn trọng dụng mình.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 10/09/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts