Sủng Thê Như Lệnh - Chương 206

☆, Nhìn không ra chỗ nào tên đòi nợ này nhớ hắn!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Trưởng công chúa Khang Nghi trở về được mấy ngày thì, Vệ Huyên mới từ trong thôn trang trở lại.

 

Khi nghe hạ nhân báo hắn trở về, trong lúc nhất thời A Uyển lại có chút khắc chế không nổi, vội vàng xách váy bước nhanh ra ngoài, đến trước cửa Thùy Hoa nhìn quanh, cho đến xa xa thấy nam tử cao lớn trong cái áo gấm màu đỏ xẩm đi tới thì, hai mắt nàng nhìn chằm chằm mặt hắn, xem xét vẻ mặt hắn.

 

Mặt hắn nhìn có chút mệt mỏi, một đôi mắt lại sáng đến kinh người, mặc dù đường viền ngũ quan không có cái loại sạch sẽ trong sáng đẹp trai thời niên thiếu, lại vẫn không mất vẻ tuấn mỹ điệt lệ, một đôi mày dài xéo thẳng lên tóc mai khiến cho hắn thoạt nhìn anh khí bừng bừng, tràn đầy kiên quyết đặc biệt thuộc về phái nam, dưới cặp lông mi dài kia khi nhìn thẳng người chứa vẻ đẹp mang sát khí, ít có người dám nhìn thẳng.

 

Hắn dáng người thon dài cao lớn, rất có cảm giác bị áp bách, ở biên cảnh rèn luyện mấy năm, để cho toàn thân hắn ít đi cái loại nông nổi tự phụ được dưỡng ra từ trong phú quý, mà trầm ổn hung hãn, như vậy nghênh diện đi tới, ít có người có thể chịu được khí thế này!

 

Chẳng qua là, chờ lúc đi tới trước mặt nàng, cái khí thế hung hãn hiện ra ngoài đó đã thu liễm thấp nhất, đợi lúc trên mặt đẹp trai lạnh lẽo lộ ra nụ cười, chỉ một thoáng phảng phất trăm hoa đua nỡ, dồi dào sinh xuân.

 

Không thể phủ nhận, gương mặt này luôn có thể thêm điểm cho hắn, vô luận là kinh thành hay là Minh Thủy Thành, thiếu nữ bị gương mặt của hắn đầu độc đếm không hết, chẳng qua là hắn chưa bao giờ dừng lại, không có cho người ta bất cứ cơ hội nào thôi. Cũng bởi vì thái độ tuyệt đối thản nhiên này của hắn, đã bóp chết hết thảy khả năng trong vô hình, ngược lại để cho nàng quá thanh thanh tịnh tịnh, không thể không cảm niệm tình nghĩa của hắn —— mặc dù tình nghĩa này dần dần phát triển hướng trên bệnh xà tinh.

 

-“Bên ngoài bão cát lớn, nàng ở đây làm gì?

 

Vệ Huyên đưa tay sửa lại tóc mai cho nàng, lòng bàn tay thô ráp cọ qua gò má non mềm của nàng, cái xúc cảm trơn mềm tinh tế đó để cho hắn cơ hồ cho là lòng bàn tay mình sẽ cọ phá da của nàng, không khỏi thả nhẹ mấy phần lực đạo.

 

-“Chờ chàng mà!

 

A Uyển cười khanh khách nhìn hắn, ngẩng đầu quan sát vẻ mặt hắn, trong lòng không khỏi có chút quái dị, lại không nhìn ra hắn đi chuyến này có cảm tưởng gì?

 

Lúc này Minh Thủy Thành tiến vào tháng năm, thời tiết bắt đầu dần dần biến hóa, ban ngày độ ấm thay đổi cao, thêm bảo cát to, có lúc không khỏi khiến cho người chịu không nổi.

 

Vệ Huyên thấy gió cuốn làn váy nàng bay lượn, cả trái tim phảng phất cũng bay lên theo tà váy màu xanh biếc kia.

 

Hắn đột nhiên bắt lấy tay của nàng, gắt gao chụp lấy tay nàng ở trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng nói:

-“Đi về trước đi.

 

A Uyển cười với hắn, cùng hắn trở về chính phòng.

 

Biết Vệ Huyên trở lại, nha hoàn rất nhanh liền chuẩn bị xong nước rửa mặt đưa đến tịnh phòng, A Uyển đẩy hắn tới tịnh phòng tẩy đi một thân phong trần, lại chuẩn bị cho hắn y phục sạch sẽ, tự mình mang vào tịnh phòng, nhưng không nghĩ vị thế tử gia đó đang gác chéo chân ngồi ở đàng kia chờ nàng đi vào hầu hạ.

 

A Uyển bất đắc dĩ, cầm y phục thả vào trên giá bên cạnh, vén tay áo đi cởi phát quan cho hắn gội đầu cho hắn, vừa bận rộn vừa trò chuyện với hắn.

 

-“Thế nào? Thấy được không?

 

A Uyển quan tâm nhất vẫn là tình huống chế tạo thuốc nổ trong thôn trang, rõ ràng nàng nguyên lai dự đoán là tiên làm bom đất, không nghĩ tới những người thợ kia trí tuệ cùng năng lực sáng tạo nghiễm nhiên vượt ra khỏi dự đoán của nàng, để cho nàng không thể không thán phục cổ nhân thông tuệ, không oán được trước kia xem lịch sử, mặc dù khoa học kỹ thuật bị thế nhân cho rằng là kỳ dâm xảo kỹ, lại vẫn là so với phương tây phát triển tân tiến hơn, chỉ tiếc….. Không đề cập tới cũng được!

 

-“Thấy được, uy lực xác thực kinh người.

Giọng Vệ Huyên bình tĩnh, nhưng A Uyển biết hắn quá sâu, làm sao mà không có nghe được trong giọng nói của hắn đè nén,

-“Chẳng qua là, bây giờ còn chưa thích hợp hiện thế. A Uyển, nàng tin tưởng ta không?

 

A Uyển dùng gáo bầu múc nước sạch sẽ dội đi bọt nước trên tóc hắn, cười nói:

-“Nếu như không tin chàng, ta sẽ không giao chuyện này cho chàng. Vô luận A Huyên dùng nó như thế nào, thậm chí không muốn để cho nó xuất hiện, ta cũng không sao cả, chỉ hy vọng có thể giúp chàng một tay….. A nha ——"

 

Nha hoàn coi chừng bên ngoài tịnh phòng đột nhiên nghe được bên trong truyền tới một tiếng thét kinh hãi, sau đó là tiếng nước ào ào ào, phảng phất là rơi vào trong bồn tắm, không khỏi trố mắt nhìn nhau, bất quá nghĩ đến bên trong còn có thế tử ở đó, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.

 

Quả nhiên, vễnh tai lắng nghe thì, phát hiện tiếng nước bình ổn lại cũng không có chủ tử kêu to, mới bình tĩnh chờ đợi.

 

Trong tịnh phòng chính viện ở Minh Thủy Thành có một hồ tắm bằng đá cẩm thạch trắng, nước trong hồ là dẫn nước suối từ trên núi phụ cận Minh Thủy Thành xuống, nếu như ngày thường không có việc gì, A Uyển vô cùng thích tới ngâm suối nước nóng.

 

Lúc này, bị vị thế tử gia kéo một cái ôm vào trong hồ tắm, để cho nàng cả kinh hai tay quơ lung tung, rất nhanh liền bị hắn ôm vào trong lòng, sau đó bị hắn để ở bên cạnh hồ tắm, đè lên hôn.

 

Thật vất vả vừa kết thúc nụ hôn, cả người A Uyển ướt nhẹp, cái trâm cài đầu cũng nghiêng qua một bên, bị hắn thuận tay lấy xuống, tóc dài xõa xuống, cả người chật vật không chịu nổi. Mắt nàng chứa hơi nước, đang muốn nổi giận, lại bị hắn nắm cằm, tiếp tục hôn.

 

A Uyển không chịu, đập lưng rắn chắc của hắn, khó khăn lắm rốt cuộc mới tránh thoát môi lưỡi của hắn, vùi mặt vào trong cổ hắn, lại không nghĩ hắn đã thật nhanh giải trừ y phục của nàng, thân thể cao lớn vây khốn nàng ở bên cạnh hồ, cứ như vậy ôm nàng hạ eo xuống.

 

Chờ hết thảy thở bình thường lại, nàng nép mình ở trong lòng hắn, trầm thấp thở hào hển, lười biếng không muốn động.

 

-“A Uyển…..

 

Nụ hôn của hắn từ trên bả vai mượt mà xinh xắn của nàng tuột xuống, đi tới cái tròn trịa trước ngực, tiếp tục hôn mút.

 

-“Đủ rồi!

 

A Uyển cảm thấy cho hắn một lần là được, lại lần nữa sẽ là ảo thuật biến thái.

 

-“Nữa….. đợi lát nữa..... A Uyển tốt, ta không làm nàng, nàng chờ một lát.

 

Thanh âm của hắn xào xạc oa oa, mang theo một ít làm nũng tựa như khẩn cầu, để cho lòng nàng như nhũn ra.

 

Trong nháy mắt do dự, liền bị cánh tay có lực của hắn nâng lên...

 

......

 

..........

 

A Uyển bọc trong khăn tắm sạch che kín người, nằm ở trên sạp mỹ nhân, nghiêng mặt không nghĩ để ý nam nhân bên cạnh.

 

Vệ Huyên tùy ý xoa xoa tóc, cứ như vậy người trần truồng ở trước mặt nàng đi tới cầm y phục, đem chim đi dạo coi như chuyện đương nhiên, sau đó lại làm trò ở trước mặt nàng mặc từng cái y phục của mình.

 

Đợi mặc y phục tử tế xong, hắn đi lấy y phục của nàng tới, ngồi lên trên sạp mỹ nhân, nghiêng người hôn mút lên trên cổ thon dài bị lộ ra của nàng, dọa nàng sợ đến vội vàng kéo khăn tắm lên che lại, lại không muốn nghe tiếng cười trầm thấp của hắn.

 

-“Hoảng cái gì?

Thanh âm hắn hàm chứa ý cười, dễ dàng mà bế nàng đang cuộn thành một cục, sau đó dán mặt của mình lên khuôn mặt đỏ thắm của nàng, ôn ôn hòa hòa nói:

-“Thật không nỡ buông nàng ra, nếu không phải là thân mình nàng chịu không nổi…..

 

Chớ dùng thanh âm ôn nhu như vậy nói lời này để cho người ta sợ hãi mà!

 

A Uyển thiếu chút nữa quỳ với hắn, phát hiện vị thế tử gia này dưới tâm tình kích động, lại phát ra chiêu mới, thật sự là làm cho người ta chịu không nổi mà!

 

-“Được rồi, ầm ĩ nữa bọn nha hoàn sẽ chê cười.” A Uyển hàm hồ nói, đưa tay muốn lấy y phục mặc vào.

 

Vệ Huyên lại ngăn cản nàng, rất ân cần đỡ nàng, giúp nàng mặc từng cái từng cái y phục vào, mặc dù động tác không có hạnh kiểm xấu, nhưng ý niệm trong cặp mắt trần truồng kia lại bán đứng tâm tư của hắn.

 

Chính là người mắc bệnh xà tinh cực nặng! Trình độ đã vượt xa!

 

A Uyển cảm thấy, rõ ràng hắn bị bệnh xà tinh như vậy, thường thường đối với nàng làm một ít sự tình xấu hổ vượt qua nàng có thể thừa nhận, bản thân còn có thể cùng hắn chung sống vui sướng, quả nhiên nàng cũng yêu hắn, yêu đến bao dung tất cả bệnh tình biến thái của hắn sao? Thật là một sự thực làm cho tâm người tắc nghẽn!

 

Cuối cùng bởi vì chân A Uyển mềm nhũn, vẫn là Vệ Huyên ôm nàng trở về phòng, thấy mấy nha hoàn đỏ mặt thật nhanh lui ra, A Uyển thật muốn che mặt.

 

Ngược lại với nàng, vị thế tử gia này bình thản ung dung, bưng canh ngân nhĩ hạt sen nha hoàn đưa lên chậm rãi ăn, chính hắn ăn một miếng lại đút nàng một ngụm, vừa cùng nàng nói đến sự tình hắn tới thôn trang lần này.

 

-“Ta tính toán sau này để cho Tạ quản sự đặc biệt quản lý sự tình trong thôn trang Gia Lăng Quan, hắn là người thận trọng, làm người cẩn thận, có thể giao cho hắn. Còn có, hắn muốn hướng nàng cầu cưới nha đầu cái gì Hoàn bên cạnh nàng, ta đáp ứng.

 

-“Là Thanh Hoàn!

A Uyển tiếp lời nói, đối với hành vi hắn luôn lười nhớ tên mấy nha hoàn bên cạnh mình hết sức không còn lời để nói, sau khi nói xong kinh ngạc nói:

-“Hắn là thật tâm cầu cưới, hay là bởi vì sự tình trong thôn trang?

 

Vệ Huyên suy nghĩ một chút, nghĩ đến trình độ yêu mến mấy đứa nha hoàn của nàng, liền nói:

-“Chắc là thật lòng, vừa vặn gặp phải chuyện này, liền thuận thế làm luôn.

 

Hành động này của Tạ quản sự, tuy nói có chút thêm gấm thêm hoa, cũng không nghi ngờ đại biểu thanh minh thái độ của hắn, hướng bọn họ dâng lên lòng trung thành của hắn.

 

Mặc dù A Uyển hiểu hành vi Tạ quản sự, trong lòng cũng không thật vui vẻ, suy nghĩ một chút, nàng nói:

-“Ta phải hỏi ý của Thanh Hoàn lại nói.

 

Hôn sự ba cái Thanh, trừ Thanh Sương cùng Chu thị vệ là nhìn trúng lẫn nhau, Thanh Nhã cùng Thanh Hoàn đều nói để cho nàng làm chủ, thế nhưng làm sao A Uyển sẽ kết hợp người lung tung, cũng phải để cho các nàng chính mình nhìn trúng mới được.

 

Nếu như Thanh Hoàn cũng có tâm với Tạ quản sự, vậy thì càng tốt hơn, nếu như không có….. Nữ tử lập gia đình không so được với nam nhân, A Uyển cảm thấy vẫn là phải làm suy tính khác.

 

Nghĩ xong, nàng kêu người đi gọi Thanh Hoàn tới, thuận tiện nói với Vệ Huyên sự tình Thanh Sương với gã thân vệ bên người hắn.

 

-“Là Chu Thước sao?

Vệ Huyên đối với mấy thân vệ tên chữ vẫn có chút ấn tượng,

-“Hắn nguyên lai là người thị vệ doanh, mấy năm trước Hoàng bá phụ vứt ta vào thị vệ doanh để rèn luyện, Chu Thước mấy người bọn họ là đi theo ta sớm nhất, khế ước bán thân đều ở trong tay ta, không nghĩ tới hắn sẽ nhìn trúng nha hoàn bên cạnh nàng, ngược lại là một cọc chuyện đẹp.

 

Đối với mấy tên thân vệ kiếp trước phụng bồi hắn chết trận, Vệ Huyên ngược lại thật hào phóng, trung thành không cần phải nghi ngờ, nếu bọn họ coi trọng nha hoàn A Uyển, gả cho bọn hắn cũng có thể, chính hắn sẽ không phản đối.

 

Sau khi nghe xong, A Uyển liền biết sự tình Thanh Sương cùng Chu Thước đã thuận lợi, có thể chọn cái ngày cát tường cho bọn họ thành thân.

 

Hai phu thê đang nói, Thanh Hoàn tới.

 

Thanh Hoàn bưng mấy đĩa bánh tinh xảo đi vào, đợi thả vào trên án kỷ xong, liền xuôi tay đứng ở trước mặt chủ tử, không biết chủ tử đặc biệt kêu nàng tới làm gì, trong lòng khó tránh khỏi có chút thấp thỏm.

 

-“Đây là Thanh Hoàn tự mình làm mấy thứ bánh ngọt, xưa nay ta thích ăn, cũng không quá ngọt.

A Uyển chỉ mấy cái bánh kia nói, mỗi một đĩa chỉ có bốn cái, nhìn phân lượng cũng không nhiều, bất quá là nếm mùi vị. Sau đó chỉ hai cái bánh hình dáng hoa mai trong đĩa, nói:

-“Hai cái này là vị mặn.

 

Vệ Huyên theo ý của nàng phân biệt nếm thử, phát hiện vị không tệ, liền gật đầu với nàng, thấy mặt nàng kiêu ngạo, cũng không biết nàng kiêu ngạo cái gì?

 

Nếm thử mùi vị bánh xong, A Uyển mới mở miệng nói với Thanh Hoàn:

-“Thanh Hoàn, hôm nay gọi ngươi qua đây là có chuyện muốn nói với ngươi. Lần trước, Tạ quản sự hướng chúng ta cầu cưới ngươi, chúng ta muốn nghe một chút ý kiến của ngươi.

 

Mặt Thanh Hoàn trong nháy mắt đỏ bừng, tay chân luống cuống đứng ở chỗ đó, cả người mắc cỡ không được.

 

Trước kia nàng mơ hồ có thể cảm giác được Tạ quản sự có mấy phần tình ý đối với mình! Mỗi lần tới Minh Thủy Thành đều sẽ tiện thể mang cho nàng một ít thức ăn chơi hoặc là đồ trang sức vân vân….., bất quá bởi vì hắn cũng kêu người đưa cho mấy nha hoàn khác, nàng vẫn cho là hắn có thủ đoạn khéo đưa đẩy biết làm người, dùng biện pháp này lấy lòng nha hoàn bên người thế tử phi, cũng không có ý khác.

 

Cho đến lần trước hắn tới Minh Thủy Thành tự mình đưa nàng cây trâm bạch ngọc kia, rốt cuộc để cho nàng hiểu ý của hắn. Nhưng không nghĩ, mới qua nửa tháng, hắn lại tự mình đến cầu cưới nàng.

 

Thanh Hoàn ấp úng nói không ra lời.

 

-“Chuyện này liên quan cả đời, trước hết ngươi suy nghĩ đi.

A Uyển hòa nhã nói,

-“Suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định, hiện tại không cần vội vã làm quyết định.

 

Thanh Hoàn nhịn xuống ngượng ngùng, cúi đầu nhìn mũi giày mình, ấp úng nói:

-“Nếu như nô tỳ xuất giá, vẫn có thể hầu hạ bên người thế tử phi không?

 

Rốt cuộc luyến tiếc rời khỏi A Uyển.

 

A Uyển cũng luyến tiếc mấy nha hoàn này, lập tức cười nói:

-“Bây giờ không được, bất quá chờ các ngươi thành thân xong, qua mấy năm, nếu ngươi còn muốn trở lại, ta liền cho ngươi đi đến bên cạnh ta làm một quản sự ma ma.

 

Thanh Hoàn mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống tạ ơn.

 

Chờ Thanh Hoàn đi xong, A Uyển nâng chung trà lên uống một hớp, trong lòng buồn bã, cảm thấy lấy bản lãnh cùng tâm tính của Tạ quản sự, nếu thật cưới Thanh Hoàn, sợ là không hy vọng thê tử của mình trở lại hầu hạ người. Tuy nói bàng đại thụ hảo thừa lương, thế nhưng cũng không phải là người nào cũng nguyện ý đem tài sản cùng tánh mạng của mình đặt ở trong tay người khác, hay là người có chút chí khí, muốn dựa vào năng lực của chính mình trở nên nổi bật.

 

(Chú thích: bàng đại thụ hảo thừa lương là gần cây cổ thụ sẽ được hưởng bóng mát)

 

A Uyển buồn bã bỏ qua chuyện đó, liền cùng Vệ Huyên dong dài những chuyện khi hắn không ở nhà, rốt cuộc đặc biệt nói chuyện nhi tử thích chơi.

 

-“Trường Cực đã lật người vài cái, chơi cũng vui, nhiều ngày A Huyên không thấy Trường Cực, chắc cũng là rất nhớ Trường Cực đi, ta đây sẽ gọi người đi ôm Trường Cực tới.

 

Thấy nàng chính mình đem lời nói đều nói xong, Vệ Huyên bĩu môi, nói thầm “Ai nhớ tên đòi nợ đó”, lại không có ngăn cản hành vi của nàng.

 

Rất nhanh Tiểu Trường Cực liền được ôm tới, bất quá ôm hắn tới lại là La Diệp, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng cười tươi theo ở phía sau. Nguyên lai là biết được Vệ Huyên trở lại, hai phu thê liền tới xem một chút.

 

A Uyển cùng Vệ Huyên vội vàng tiến lên thỉnh an cha mẹ, đợi sau khi ngồi xuống, A Uyển ôm nhi tử mặc áo lót lụa đỏ tới thả vào trong lòng Vệ Huyên, cười nói:

-“A Huyên không ở nhà, Trường Cực cũng nhớ phụ thân.

 

Vệ Huyên cúi đầu, vừa đúng cùng hài tử mềm như bông trong lòng vừa vặn ngửa mặt bánh bao nhỏ lên, cặp mắt tròn vo linh lợi nhìn mình, hai người một lớn một nhỏ mắt lớn trừng mắt nhỏ.

 

Vệ Huyên: nhìn không ra chỗ nào tên đòi nợ này nhớ hắn.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cùng La Diệp thấy được một màn như vậy, đều có chút không khỏi tức cười.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 16/09/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts