Sủng Thê Như Lệnh - Chương 213

☆, Vệ Huyên không có tạo phản, chỉ là thúc đẩy thế cuộc trong kinh thành mà thôi!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Mùa xuân, năm Khánh Phong đầu tiên.

 

Cảnh xuân tươi đẹp, trong ngự hoa viên hoàng cung hoa xuân nở rộ vô cùng rực rỡ, muôn hồng nghìn tía, dưới bầu trời quang đãng làm nổi bật cung điện kim bích huy hoàng tăng thêm mấy phần trầm tĩnh trong sáng. Đảo qua trước đó vài ngày lúc mưa xuân mù tịt tí tách, ngay cả cung nhân đi qua bước chân cũng nhẹ nhàng mấy phần.

 

Đón cảnh xuân, cung nhân vội vàng dọn một chậu hoa vào Phượng Nghi cung.

 

Trong Phượng Nghi cung nền gạch đều là đá cẩm thạch, trong đình viện cũng bày ra những phiến đá cứng rắn nhất, đều là lấy an toàn làm chủ, cũng không có điểm xuyết những thứ khác.

 

Bất quá là cung điện của hoàng hậu, mỗi mùa phủ Nội Vụ cũng sẽ mang những chậu hoa tươi mới với những sắc thái riêng được tỉ mỉ trồng ở trong phòng ấm tới để trang trí, màu sắc rực rỡ, hiển hiện ra vẻ phồn hoa.

 

Cảnh xuân tươi đẹp, hiếm khi có được một ngày nghỉ ngơi, Khánh Phong đế trên người mặc cỗn phục màu vàng sáng, thêu long văn, địch văn cùng mười hai chương văn, dắt Mạnh hoàng hậu ngồi ở trong đình viện Phượng Nghi cung, uống trà thưởng thức bách hoa.

 

Nhị hoàng tử Vệ Trạc bốn tuổi phảng phất một khắc cũng không chịu ngồi yên, chạy tới chạy lui ở giữa những chậu hoa, một đám cung nhân đuổi sau lưng nó, như sợ nó không cẩn thận ngã xuống, hoặc là té vào trong bụi hoa, bị gai nhỏ của hoa đâm bị thương.

 

Mạnh Vân liếc nhìn tiểu nhi tử quá mức hoạt bát, rất nhanh ánh mắt liền dời đến chung trà đang bưng trên tay.

 

Hương trà mờ mịt, là hồng trà Giang Nam thượng cống xuân năm nay.

 

Nàng nhớ A Uyển thích uống hồng trà.

 

-“Làm sao vậy? Hôm nay tinh thần nàng không tốt lắm!

 

Giọng nam ôn nhã vang lên, nàng ngẩng đầu nhìn lại, liền đối với một đôi mắt ôn nhuận mà ân cần, chờ lúc nàng kéo ra tầm mắt, rốt cuộc chợt phát hiện người ngày xưa đã trở thành một vị đế vương, không giận tự uy, có uy nghi cùng khí độ đế vương nên có, duy nhất không thay đổi là, hắn nhìn vẫn có chút gầy, hiển nhiên khoảng thời gian này bận rộn những chuyện phát sinh liên tiếp, để cho hắn khó khăn lắm mới dưỡng ra được một chút thịt lại không còn.

 

Thấy nàng không nói lời nào, hắn đưa tay tới, sờ trán của nàng thăm dò một chút độ ấm, trong lòng suy nghĩ có phải tối hôm qua nàng nghỉ ngơi trễ hay không, tinh thần mới không tốt.

 

Cái hành động quen thuộc này, rốt cuộc để cho trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của nàng hiện lên chút ý cười,

-“Thiếp không sao, chỉ là đang suy nghĩ, không biết Thọ An bọn họ lúc nào đến kinh thành, đã lâu không gặp bọn họ, rất tưởng nhớ.

 

Khánh Phong đế nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, theo cười nói:

-“Một tháng trước đã cho người đưa tin tức vào kinh, có lẽ ở mấy ngày này đi. Nghe nói những ngày qua mỗi ngày Huyên đệ đều phải ra khỏi kinh thành ở Xa Tâm Đình chờ, chỉ cần Thọ An cùng Khang Nghi cô cô trở lại, liền có thể nhìn thấy trước tiên.

 

Sau đó không biết nhớ tới cái gì, có chút không khỏi tức cười,

-“Huyên đệ vẫn là tính tình kia.

 

Thấy vẻ mặt hắn có chút khác thường, Mạnh Vân không nhịn được hỏi:

-“Hắn làm sao?

 

Khánh Phong đế thấy ô mai đỏ tươi trên bàn, cầm một viên đút nàng ăn, mới nói:

-“Cũng không có gì, ít ngày trước Huyên đệ cùng tiểu hoàng thúc ước hẹn đấu ngỗng, ai ngờ tiểu hoàng thúc đấu thua, hai con ngỗng trắng lớn của Huyên đệ thế nhưng quá hung hãn. Tiểu hoàng thúc thua hắn một tượng phật đà ba màu, đây chính là tiểu hoàng thúc tìm được ở Tây di, một mực xem như bảo bối, lại không nghĩ rằng bị Huyên đệ đoạt đi.

 

Nói xong, trên mặt Khánh Phong đế không che giấu được ý cười,

-“Bất quá Huyên đệ xoay người vội vàng kêu người đưa vật kia vào cung cho trẫm, để trẫm đáp ứng cho hắn mấy ngày nghỉ, khiến tiểu hoàng thúc tức chết đi được.

 

Mạnh Vân nhớ tới tượng phật đà ba màu kia, đúng là bảo bối tỏa ra ánh sáng lung linh, bất quá cũng không coi là bảo bối thế gian khó được, năm đó lúc Vệ Huyên được tiên thái hoàng thái hậu nuôi ở Nhân Thọ cung, cái bảo vật gì trong cung mà chưa thấy qua? Đoán chừng cũng không quá hiếm lạ, bất quá là muốn cho Vinh Vương đau lòng thôi.

 

-“Còn có, ngày hôm qua, Huyên đệ tiến cung, lần nữa cùng trẫm nói ra sự tình trả binh phù.

Khánh Phong đế thấy Mạnh Vân nhìn mình, khẽ mỉm cười với nàng, dáng cười nhu hòa tuấn nhã,

-“Bất quá, trẫm cũng không đáp ứng hắn.

 

Mạnh Vân là một người thông minh, rất nhanh liền biết ý của hắn, không khỏi cầm tay của hắn, lẩm bẩm nói:

-“A Diệp.....

 

Khánh Phong đế vỗ vỗ tay của nàng, ánh mắt vẫn như khi mới gặp ôn nhuận nhu hòa, là một người hết sức ôn nhu tận trong xương, cho dù mấy ngày này rèn luyện cũng không có thể thay đổi gì đó trong xương hắn, cũng là phẩm chất nàng thích nhất ở trên người hắn.

 

Hắn chậm rãi nói:

-“Tính tình Huyên đệ trẫm cũng biết mấy phần, trẫm tự không phải cái người khắc nghiệt ân quả, vả lại năng lực của hắn cũng rõ như ban ngày, trẫm còn muốn trọng dụng hắn đấy! Cho nên liền cho hắn nghỉ ngơi mấy ngày, để cho hắn đi đón hai mẹ con Thọ An, đỡ phải hắn lại tới trong cung ầm ĩ với trẫm. Đều đã làm cha người rồi, còn có thể càn quấy như vậy, không oán được Thụy Vương thúc thúc luôn mắng hắn là đứa con bất hiếu, xoay người lao tâm lao lực thu thập cục diện rối rắm cho hắn, bồi tội với người ta, hắn đắc tội với không ít triều thần, sớm muộn có một ngày hắn sẽ đắc tội hết.

 

Mạnh Vân nghe cũng có chút không khỏi tức cười, cười nói:

-“Từ nhỏ hắn chính là tính tình này, chúng ta cũng đã quen rồi, thật may là Thọ An có thể khắc chế hắn.

 

-“Cái này kêu là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.” Khánh Phong đế cũng không nhịn được cười.

 

Bọn họ đều là cùng nhau lớn lên, tuy nói thân phận khác biệt, thế nhưng năm tháng rất dài, rất nhiều chuyện cũng nhìn ở trong mắt, cũng tham dự vào, đối với chuyện của nhau biết rất rõ. Cũng là bởi vì biết quá rõ, cho nên có một số việc cho dù không nói, hắn cũng có thể hiểu, thậm chí có thể yên tâm.

 

Không khí rất nhanh liền nhẹ nhàng, hai phu thê giống như trước kia lúc ở Đông cung, nếu như không có việc gì, sẽ ngồi chung một chỗ nói chuyện tán gẫu, hưởng thụ không khí nhàn nhã, cho đến Nhị hoàng tử chạy về, vui sướng nhào tới trên đầu gối hoàng đế, lanh lẹ nhảy ngồi lên trên đầu gối phụ hoàng, nâng lên gương mặt trắng nõn dễ thương cười khoan khoái với hắn, khiến cho người khác cũng không nhịn được cười theo.

 

Đợi đến sau khi Hoàng thái tử Vệ Hạo đang đi học ở Tĩnh Quan Trai học xong trở lại, Phượng Nghi cung náo nhiệt hơn.

 

Từ bắt đầu mùa xuân, Thái hậu đã dời vào Nhân Thọ cung, lúc nghe nói hoàng đế phụng bồi hoàng hậu ở Phượng Nghi cung ngắm hoa, hai vị hoàng tử cũng ở đó, nhất thời lòng chua xót.

 

-“Diệp nhi đang ở thời điểm bận rộn, làm sao còn rút ra thời gian đến chỗ nàng? Chẳng lẽ là nàng lại làm cái gì hả?

 

Nghe được lời của Thái hậu, Tống ma ma hầu hạ ở một bên nhất thời đổ mồ hôi, như sợ chủ tử đã vinh thăng Thái hậu lại giống như lúc còn trẻ vậy ra hôn chiêu, đến lúc đó lại để cho hoàng hậu tiện tay thu thập, phải bỏ đi ý niệm của bà, vội nói:

-“Nghe nói hôm nay thời tiết đẹp, tâm tình Hoàng thượng không tệ, liền lưu lại Phượng Nghi cung nói vài lời với hoàng hậu. Từ khi Hoàng thượng lên ngôi đến nay, bận rộn lâu như vậy, tình cờ cũng nên nghỉ ngơi một chút, cũng không thể phá hỏng thân thể.

 

Ai ngờ Thái hậu càng không vui,

-“Nếu không phải trong cái hậu cung này chỉ có một mình hoàng hậu... Ngươi nói, hoàng đế nào không phải tam cung lục viện? Tại sao Diệp nhi chỉ có một hoàng hậu, chẳng phải là khiến cho người trong thiên hạ chế giễu?

 

Bà sờ vòng huyết ngọc trên tay, như có điều suy nghĩ.

 

Thấy vẻ mặt này của bà, Tống ma ma không khỏi căng thẳng.

 

Thái hậu đang suy tính, cung nhân liền cảm thấy mình sẽ bị tai ương, đây là vô số kinh nghiệm tích lũy được.

 

Trước kia khi Thái tử chưa lên ngôi, Thái hậu cùng Mạnh hoàng hậu so chiêu, cho tới bây giờ Thái hậu chính là người thua, bị Mạnh hoàng hậu thu thập đến dễ bảo.

 

Huống chi bây giờ Thái tử lên ngôi, Mạnh hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, lại được hoàng đế sủng ái tín nhiệm, Thái hậu còn muốn ra hôn chiêu, sợ rằng vẫn là người thua.

 

Hơn nữa bây giờ nhìn lại, Thái hậu là cảm thấy trên đỉnh đầu không có hai ngọn núi lớn, cho là mình được tôn lên Thái hậu ngay cả Hoàng thượng đều phải hiếu thuận với bà, có chút cao ngạo cuồng vọng, đến lúc đó không có mắt so chiêu với hoàng hậu, hậu quả này không cần nghĩ cũng biết.

 

-“Tuy nói Hoàng thượng phải thủ hiếu ba năm, bất quá cũng có thể xét theo tình lý, trước tiên chọn cung nhân mới mẻ vào cung, ba năm sau cho thêm phần vị là được.” Hoàng hậu đánh chủ ý.

 

Tống ma ma nghe xong da đầu tê dại, có chọn phi hay không thật ra thì chỉ là một câu nói của nam nhân, cho dù hoàng hậu là người có thủ đoạn, nếu như chính Hoàng thượng có cái tâm đó cũng không ngăn được.

 

Cho nên chuyện này thật không cần Thái hậu bận tâm, ngược lại sẽ bởi vì nhúng tay những chuyện này khiến cho Hoàng thượng không thích thôi.

 

Chẳng qua là lời như vậy không phải cung nhân nên nói, Tống ma ma chỉ đành phải hoảng hốt nói sang chuyện khác, cười theo nói:

-“Lúc trước lão nô nghe nói, hôm qua Thụy Vương thế tử lại tiến cung, Hoàng thượng thả hắn mấy ngày nghỉ, vì là Thụy Vương thế tử phi trở về kinh, để cho hắn có thể ra khỏi thành đi nghênh đón.

 

Thái hậu nghe xong thẳng cau mày,

-“Tính tình Huyên Nhi cũng quá hồ nháo, nào có nam nhân nóng lòng đi nghênh đón như vậy hả?

 

Tống ma ma cười theo nói:

-“Thụy Vương thế tử phi thế nhưng mang theo tôn thiếu gia Thụy Vương phủ trở lại đấy! Đây chính là hài tử đầu tiên của Thụy Vương thế tử, nghe nói Thụy Vương cũng trông mong, đều để xuống sự tình đại doanh Tây giao, cũng muốn đi nghênh đón đấy!.

 

Thái hậu nghĩ tới điều gì, rốt cuộc nhướng mày nói:

-“Đúng rồi, lấy thân thể Thụy Vương thế tử phi, sợ là đời này chỉ có một trưởng tử, bảo bối ít cũng là nên. Ai gia nhớ lúc trước khi Hoàng thượng còn..... Ai nha, là khi tiên đế còn, lúc ấy là Huyên Nhi hầu bệnh.....

 

Tống ma ma nhìn bà cau mày không nói, tâm cũng có chút treo lên.

 

Trước khi tiên đế băng hà, cho đòi Thụy Vương thế tử ở biên cảnh xa xôi hồi cung, sau đó lại để cho Thụy Vương thế tử lướt qua chư vị hoàng tử, để cho hắn ở Thái cực điện hầu bệnh, đây là sự tình chưa từng có cho tới bây giờ.

 

Lúc đầu bọn họ còn có chút bận tâm có phải tiên đế bệnh đến hồ đồ hay không, bỏ các hoàng tử không cần.

 

Thật may là trước khi tiên đế băng hà, tuyên Thái tử đến trước mặt, nói rõ truyền ngôi cho Thái tử, sau lại có Vinh Vương, Thụy Vương cùng với Lục hoàng tử, Thất hoàng tử rối rít làm ra gương tốt, Thái tử mới có thể không có khúc chiết mà lên ngôi.

 

Đáng tiếc, mặc dù tiên đế đang bệnh truyền ngôi, nhưng lại vẫn có các hoàng tử không phục, chỉ lấy chuyện Trần phi, Cửu hoàng tử thêu dệt, cũng gây thêm không ít phiền toái cho tân đế, thật may là bị Vệ Huyên trực tiếp đè ép xuống.

 

Tuy nói tiên đế xem Vệ Huyên với con mắt khác, ngay cả hầu bệnh cũng lướt qua chư vị hoàng tử, duy nhất bổ nhiệm Vệ Huyên. Đáng tiếc, rốt cuộc Vệ Huyên không phải hoàng tử, cuối cùng lên ngôi vẫn là Thái tử.

 

Mà hiện tại xem ra, tân đế đối với Vệ Huyên vẫn là sủng tín có thừa, Vệ Huyên muốn giao nộp ra binh quyền, Khánh Phong đế cũng không thu hồi lại, ngược lại ban thưởng không ngừng, như có ý trọng dụng, ép xuống những lời đồn đãi trong kinh thành cho là sau khi Khánh Phong đế thượng vị liền sẽ nghi kỵ Vệ Huyên, sẽ đoạt binh quyền lưu đày.

 

Mặc dù Tống ma ma không hiểu được các chủ tử trong cung này đang suy nghĩ gì, nhưng cũng biết cho dù tiên đế không có ở đây, Vệ Huyên vẫn vinh sủng không ngừng, thành thật là không thể đắc tội.

 

Cho nên, bà cũng vui vẻ phải vì Thụy Vương thế tử nói tốt, không ngừng bận rộn dời đi đề tài. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Qua mấy ngày, tin tức phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi, Thụy Vương thế tử phi dắt nhi tử cùng nhau hồi kinh truyền vào trong cung.

 

Ban ngày lúc Mạnh Vân từ chỗ Hạ Thường nghe được, chờ buổi tối lúc nghỉ ngơi, khi Khánh Phong đế trở về cũng nói với nàng.

 

Mạnh Vân mỉm cười nhàn nhạt, nhìn nam tử dưới ánh đèn mặc thường phục màu vàng quất, vẻ mặt nhu hòa, ánh mắt ôn nhu như nước, nhìn thấy tâm hơi nhảy, trên mặt cũng lơ đãng toát ra nụ cười vui vẻ.

 

Đây là từ sau khi hắn lên ngôi, lần đầu tiên nàng cười ôn nhu hân hoan như vậy, để cho trong lòng hắn cũng vui vẻ theo….. Rốt cuộc rõ ràng, cho dù lấy được cái thiên hạ này, nếu không có người này ở bên người, cuộc sống lại có vui thú gì?

 

Cho nên hắn nguyện ý bao dung tiểu tính tình cùng khuyết điểm của nàng, nguyện ý tin tưởng Vệ Huyên, nguyện ý tiếp tục trọng dụng Vệ Huyên, nguyện ý hiếm khi hồ đồ.

 

Mặc dù Vệ Huyên làm việc ngang bướng, lại rất có nguyên tắc, chỉ cần không chạm đến nghịch lân của hắn, bản thân của hắn vẫn là cực kỳ dễ nói chuyện, cũng sẽ không thật nắm quyền không buông, là một người hiếm có rõ ràng, cuồng ngạo đến rõ ràng, cũng thấy rõ ràng. Trước kia như vậy, bây giờ cũng là như vậy.

 

Cho nên, lúc biết được phụ hoàng làm nhiều sắp xếp như vậy, lợi dụng Vệ Huyên đến lúc chết, chỉ vì bảo đảm cái giang sơn này tiếp tục nữa, bảo đảm vô luận sau này người nào leo lên vị trí này, cũng sẽ không bị kiềm chế, tâm tình của hắn hết sức phức tạp, thậm chí không khỏi có mấy phần thở dài.

 

Cho đến leo lên vị trí này xong, hắn mới hiểu được hết thảy mục đích của phụ hoàng, thế nhưng lại không gật bừa.

 

Tâm người cũng là thịt, hắn không cách nào giống phụ hoàng lạnh tĩnh tàn khốc hoàn toàn lợi dụng hết thảy đều có thể, thậm chí là ngay cả hài tử mình nâng niu trong lòng bàn tay sủng ái cả đời cũng có thể lợi dụng như vậy, cho đến cuối cùng, còn phải lợi dụng cái chết của mình để bảo đảm sau khi tân đế lên ngôi trôi chảy.

 

-“Nếu như A Vân nhớ nàng, ngày mai liền cho đòi nàng tiến cung trò chuyện.” Khánh Phong đế lôi kéo tay của Mạnh Vân nói.

 

Mạnh Vân ngồi dựa ở đầu giường, cười nhìn nam tử ôn nhu bên giường, lúc này hắn cũng không phải là đế vương cao không thể với tới, mà là một trượng phu bình thường, mà nói với nàng lời nói không cần bận tâm quy củ gì.

 

Nàng cười nói:

-“Cái này không thể được, hôm nay Thọ An mới về tới kinh thành, xưa nay thân thể nàng nhỏ yếu, phải để cho nàng nghỉ ngơi thêm mấy ngày mới được, cũng không vội vã nhất thời.

 

Khánh Phong đế nghe khẽ mỉm cười, đang muốn nói chuyện, lại thấy cung nhân bưng tới sữa dê nóng, nhất thời vẻ mặt trở nên có chút bất đắc dĩ.

 

-“A Diệp, uống chút sữa dê đi rồi nghỉ ngơi.” Mạnh Vân tự mình đi bưng tới.

 

Khánh Phong đế biết tình huống thân thể mình, biết nàng luôn luôn để ý, nên cũng không cần phải nhiều lời nữa, nhận lấy uống, lại súc miệng xong, mới phất tay để cho cung nhân lui ra, cùng nàng nằm ở trên giường.

 

-“Tựa hồ nàng rất thích Thọ An.

Khánh Phong đế ôm nàng, nhẹ nhàng vuốt tóc đen dài như lụa của nàng, âm thanh trong đêm an tĩnh một loại ôn hòa, cùng nàng trong trẻo lạnh lùng tạo thành so sánh,

-“Thọ An, Phúc An hai cái muội muội, nàng nhớ càng nhiều hơn chính là Thọ An.

 

Mạnh Vân kề sát đầu vào ngực hắn, ôm eo của hắn, nhẹ giọng nói:

-“Phúc An là một hài tử khiến cho người thương, không buồn không lo, đặc biệt thoải mái, là tiểu muội muội dễ thương. Mà Thọ An….. từ nhỏ thân thể nàng không khỏe, lại rất hiểu chuyện nghe lời. Hơn nữa rất nhiều ý nghĩ cùng hành vi của thiếp, nàng cũng có thể hiểu được, cùng nàng nói chuyện thiếp thật vui vẻ. Thiếp thích tính tình Thọ An, im lặng, thông suốt, khoát đạt, cũng không bởi vì thân thể của mình không khỏe mà tự thương hại hối tiếc, cũng không bởi vì các trưởng bối quá mức sủng ái nuông chiều mà tùy hứng.

 

Trong bóng tối, hồi lâu Khánh Phong đế mới nói:

-“Đã là như thế, vậy để cho Thọ An ở lại kinh thành cùng nàng được không?

 

-“Thôi bỏ đi!.

Âm thanh Mạnh Vân có chút lười biếng, phảng phất nghe không hiểu ám hiệu của hắn, nói:

-“Tính tình Huyên đệ, A Diệp cũng biết, nếu như không có chuyện gì khác, không chừng hắn đã sớm mang Thọ An ra kinh du ngoạn.

 

Tân đế lên ngôi, mặc dù Vệ Huyên không biểu lộ cái gì, thế nhưng Mạnh Vân gặp hắn mấy lần, có thể cảm giác được tựa hồ hắn đã buông xuống tâm sự, cả người cũng nhẹ nhàng hơn.

 

Lúc trước Vệ Huyên muốn giao ra binh quyền, trừ sợ tân đế nghi kỵ ra, thật ra thì cũng có ý buông xuống hết thảy làm cái người phú quý nhàn rỗi, cách xa kinh thành…..

 

Đáng tiếc có lẽ hắn cũng không nghĩ tới —— hoặc là cũng nghĩ tới, hoàng đế hiện tại không phải tiên đế, hắn là một người lòng dạ rộng rãi độ lượng, hắn dám dùng người, liền có thể cho đầy đủ tín nhiệm, sẽ không bức người sống không nổi chỉ có thể tạo phản.

 

Vệ Huyên không có tạo phản, chẳng qua là thúc đẩy thế cục trong kinh, gia tốc tử vong của Văn Đức đế mà thôi.

 

Chuyện này, người nào Mạnh Vân cũng không có nói, thậm chí ngay cả trượng phu bên gối cũng không có nói.

 

Hành động lúc trước của Vệ Huyên mặc dù bí ẩn, dùng người trong cung đoạt vị cũng không biết là lúc nào chôn xuống —— đây mới là khiến nàng thấy đáng sợ, rốt cuộc là ở bao nhiêu tuổi Vệ Huyên đã dự đoán được những chuyện chính mình làm sẽ có kết quả, sau đó sắp xếp tốt hết thảy?

 

Có thể biết tiên đế chết cùng Vệ Huyên có quan hệ lớn lao, cũng chỉ có nàng cùng Thụy Vương thôi.

 

Tâm Mạnh Vân rất rất không cân bằng, có một số việc không biết so với biết còn hạnh phúc hơn, cho nên nàng lựa chọn làm như không biết. Rốt cuộc, Vệ Huyên không có làm quá tuyệt, nàng cũng thương tiếc A Uyển. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

A Uyển hồi kinh ngày hôm sau, liền đưa bái thiếp tiến cung.

 

Mạnh Vân nhìn thấy, cảm thán cười, liền kêu nàng ngày mai tiến cung.

 

-“Mẫu hậu, là cái di di nào muốn tiến cung?” Hoàng thái tử điện hạ tò mò nhìn mẫu thân.

 

Mạnh Vân cười nhìn trưởng tử, nhẹ giọng nói:

-“Còn nhớ mấy thứ ở trong một cái hộp sơn đỏ trên cái giá trong Đa Bảo Các tẩm cung con đó không? Con xem như bảo bối không cho ai đụng vào, đó là trước kia nàng tự mình làm cho con.

 

Hoàng thái tử sửng sốt một chút, lập tức mặt đỏ lên, vừa lúng túng lại có một ít ngượng ngùng, tả oán nói:

-“Mẫu hậu, làm sao ngay cả chuyện như vậy cũng biết? Có phải Đức An miệng rộng nói ra hay không?

 

Đức An là một gã tiểu nội thị được hoàng hậu phái đến hầu hạ bên cạnh Hoàng thái tử, làm người cơ trí lại đoan chánh, Hoàng thái tử cũng thật thích tên lanh lẹ cơ trí này, rất bớt việc.

 

-“Tự nhiên không phải, con là chủ tử Đức An, hắn thành thật sẽ không lướt qua con mà nói những chuyện này với mẫu hậu.

Mạnh Vân sờ trán đầy đặn của nhi tử, cười nói:

-“Những thứ đồ này vẫn là khi con còn bé mẫu hậu dọn dẹp cho con, làm sao mẫu hậu không biết?

 

Nhi tử chính mình sinh ra có cái yêu thích đặc thù gì nàng sẽ không biết sao?

 

Hoàng thái tử vẫn cảm thấy xấu hổ đến không chịu nổi, tiểu nam hài cho là chỉ có tự mình biết bí mật…. nguyên lai sớm đã bị mẫu thân biết được, loại tâm tình này thật là quá phức tạp, không khỏi buồn bực nói:

-“Nhi thần biết, là vị di di Thọ An ở tại Minh Thủy Thành. Nghe nói Trường Cực đệ đệ ba tuổi, nhi tử còn chưa từng thấy qua cái đệ đệ này đâu, không biết có thể xinh đẹp giống như Huyên thúc hay không?

 

-“Nói nhăng gì đấy, nam nhân sao có thể nói xinh đẹp.

Mạnh Vân kéo trưởng tử đến trước người, chỉnh lại y phục cho nó, nói:

-“Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, phải xem phẩm tính đức hạnh. Hơn nữa nói nam nhân xinh đẹp, lời này không khỏi vô cùng ngông cuồng, Thái phó đã dạy con như thế nào? Chẳng lẽ con ở trong Tĩnh Quan Trai chỉ học được những thứ này?

 

Nghe được tiếng Mạnh Vân đã trở nên nghiêm khắc, Hoàng thái tử vội vàng nhận sai nói:

-“Mẫu hậu, nhi thần biết sai rồi.

 

Mạnh Vân nhìn nó chằm chằm hồi lâu, rốt cuộc sờ đầu của nó, hòa hoãn nói:

-“Con biết là tốt rồi, tuy nói một trong tiêu chuẩn tuyển chọn quan viên trong triều đó là nhìn dáng vẻ bề ngoài, thế nhưng có lúc dáng ngoài cũng là không chính xác nhất. Dĩ nhiên, tướng mạo đẹp cũng sẽ làm cho người ta có cảm giác cảnh đẹp ý vui, có thể thưởng thức, lại không thể trầm mê.

 

Hoàng thái tử nghe cái hiểu cái không, bất quá hắn là một hài tử hiếu thuận nghe lời, cho dù không phải rất rõ ràng, rất nhanh liền nhớ lời của mẫu thân.

 

Chờ lúc Thụy Vương thế tử phi dắt nhi tử vào cung, Hoàng thái tử đặc biệt trước thời gian tan học trở về Phượng Nghi cung, khi thấy đệ đệ Trường Cực của Thụy Vương phủ thì, vẫn cảm thấy rất xinh đẹp.

 

Dĩ nhiên, để cho hắn cảm thấy xinh đẹp nhất vẫn là vị quý phụ nhân mặc áo lụa màu hồng thạch lựu ngồi ở vị trí đầu dưới mẫu thân, cho dù nàng chỉ ngồi ở chỗ đó mỉm cười không nói lời nào, thế nhưng hơi thở cũng rất thân thiết nhu hòa, để cho hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 28/09/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts