Sủng Thê Như Lệnh - Chương 218

☆, Việc Tĩnh Nam quận vương phủ!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Hai tay Vệ Châu đặt trên đầu gối, đoan đoan chánh chánh ngồi, hơi cúi thấp đầu, nghe kế mẫu cùng phụ thân, huynh trưởng thương lượng chuyện đồ cưới của nàng, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.

 

Tiếng kế mẫu không vội không chậm, trời sanh mang theo chút kiều mỵ, nàng luôn cảm thấy nữ nhân này rất giả dối, đáng tiếc phảng phất phụ thân lại rất thích dáng vẻ này, chẳng lẽ nam nhân đều là vui thích nữ nhân làm bộ?

 

Chẳng qua là nàng cũng nghe qua có một người trời sanh cũng là giọng không vội không chậm như vậy, nhưng cũng không có mị sắc, ung dung nhu hòa, để cho tâm người nghe cũng không khỏi an tĩnh xuống, ngay cả Vệ Huyên tính tình nóng nảy đáng sợ như vậy, ở dưới dạng âm thanh đó trấn an xuống, cũng sẽ dần dần an định lại, nâng niu yêu thương người nọ ở trong lòng bàn tay.

 

Một cái thất thần, liền không có nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, chờ lúc bị phụ thân hỏi, nàng không chút hoang mang đứng lên, cúi đầu nói:

-“Toàn bằng phụ thân và mẫu thân làm chủ.

 

Sắc mặt của Tĩnh Nam quận vương khá hơn một chút.

 

Tĩnh Nam quận vương phi lại kinh ngạc, cảm thấy cái kế nữ tính ngang bướng này, tất sẽ không dễ nói chuyện như vậy. Chẳng lẽ là..... ngày hôm trước Trưởng công chúa Khang Nghi đón nàng tới phủ, đã nói cái gì với nàng?

 

Ở tháng Ba, chuyện phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi cùng Thụy Vương thế tử phi hồi kinh, người toàn bộ kinh thành đều biết, hơn nữa đối với bọn họ rất là hâm mộ.

 

Ngày nay, năm đầu tiên tân đế lên ngôi, Mạnh hoàng hậu cùng Thụy Vương thế tử phi thuở nhỏ tình cảm thân như tỷ muội, Thụy Vương phi trở lại liền cho đòi nàng vào cung nói chuyện, nghe nói ở đó là hơn nửa ngày, so với lúc tôn thất huân quý phu nhân gì đó vào cung thời gian cũng lâu một ít.

 

Thụy Vương thế tử phi tại thế nhân xem ra, là người có phúc khí, mặc dù từ nhỏ có danh ốm yếu bệnh hoạn, thế nhưng cố tình từ thuở nhỏ thì vui sướng đính hôn với Hỗn Thế Ma Vương, sau này thành thân, được trượng phu cực kỳ kính trọng yêu thương, độc sủng một mình nàng, không biết hạnh phúc biết bao nhiêu so với các nữ nhân trong kinh thành.

 

Đại để cả một đời vinh hoa của nữ nhân đều là thắt ở trên người nam nhân, trước khi xuất giá là phụ thân huynh trưởng, sau khi xuất giá là trượng phu nhi tử.

 

Trước khi xuất giá Thụy Vương thế tử phi là nữ bằng mẫu quý, được phong quận chúa, sau khi xuất giá có trượng phu một mực yêu thương nâng niu không suy, có thể nói là một người độc nhất trong kinh thành này.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi không cần phải nói, là cô cô của hoàng thượng ngày nay, lấy tính cách Khánh Phong đế khoan hậu nhân từ, tất sẽ không chậm trễ những trưởng bối này. Nếu như Trưởng công chúa Khang Nghi chịu ra tay tương trợ, sau này Vệ Châu nhất định có thể hưởng thụ nửa đời, sẽ không trải qua quá kém ở Ngu gia.

 

Tĩnh Nam quận vương phi không nhịn được liếc kế nữ con riêng ngồi phía dưới, cảm thấy bọn họ đều là ngu xuẩn, có một người lợi hại như vậy, lại miễn cưỡng xa lánh, không biết nắm chặt cơ hội, bằng không đã sớm để cho bọn họ tùy tiện xoay người.

 

Đợi nói xong chuyện đồ cưới, Tĩnh Nam quận vương thế tử Vệ Quân ở một bên cười nói:

-“Phụ thân, muội muội sắp sửa lấy chồng, nếu không có chuyện gì khẩn yếu, vẫn là để cho muội muội trở về nghỉ ngơi.

 

Vệ Châu ngẩng đầu nhìn huynh trưởng, thấy huynh trưởng ôn hòa hướng mình cười trấn an, trong lòng cũng có mấy phần ấm áp, chẳng qua là quét về phía trên người kế mẫu bên cạnh mặc áo tơ vàng nhạt thêu hoa văn tứ hỉ như ý, đôi mắt lại lạnh lẽo.

 

Tĩnh Nam quận vương nghe được lời của nhi tử, liền nói:

-“Đã là như vậy, Châu nhi liền trở về nghỉ thôi.

 

Vệ Châu đáp một tiếng thật thấp, liền đứng dậy thi lễ cùng phụ mẫu huynh trưởng, lui xuống.

 

Tĩnh Nam quận vương thấy hành động của nàng so với trước trầm ổn rất nhiều, vuốt râu, mặt an ủi.

 

-“Quả nhiên đại cô nương nhà chúng ta định hôn, tính tình cũng trầm ổn rất nhiều, ngày sau gả đến Ngu gia, nhất định sẽ không đánh mất danh tiếng của ngài.” Tĩnh Nam quận vương phi nghiêng người tới nói.

 

Lời này thật là gãi đến chỗ ngứa của Tĩnh Nam quận vương, hài lòng nhìn thê tử.

 

Tĩnh Nam quận vương phi dùng khăn che miệng mỉm cười, thời điểm cúi đầu, nụ cười kia cũng không đến đáy mắt, thậm chí có chút dữ tợn.

 

Cái hôn sự này mặc dù không phải bà thúc đẩy, thế nhưng năm đó Đại trưởng công chúa Khánh An có ý gì bà không rõ ràng lắm sao? Cô gái nhỏ này chính là một bạch nhãn lang*, nuôi không được, loại sắp xếp vừa đấm vừa xoa này, đợi ngày sau nàng gả đi, chỉ biết càng hận Mạc Phỉ cái đại tẩu này hơn mà thôi.

 

(Chú thích: Bạch nhãn lang là kẻ vô ơn bội nghĩa)

 

Bất quá oán hận thì như thế nào? Tùng Châu phủ cách xa kinh thành ngàn dặm, nữ tử xuất giá muốn về nhà mẹ đẻ cũng không dễ dàng, đến lúc đó trong lòng nàng có oán trách đi nữa, không xuất hiện ở trước Mạc Phỉ cũng là công toi. Cho dù hai huynh đệ nhà mẹ đẻ có thương nàng, thế nhưng ngoài tầm tay với, có thể giúp được bao nhiêu? Cuộc sống tốt hay xấu, còn chưa phải là chính nàng ta trải qua sao?

 

Nghĩ đến năm ấy chính mình sảy thai mất hài tử, trong lòng Tĩnh Nam quận vương phi đã hận dữ dội. Bởi vì khi đó tổn thương thân thể, thái y nói bà không có biện pháp mang thai nữa, không có hài tử, chờ sau khi trượng phu trăm tuổi, bà cái kế mẫu này chỉ có thể nhìn sắc mặt của Vệ Quân cùng Mạc Phỉ mà sống qua ngày, kế mẫu cùng con riêng thân lại có thể thân qua nhi tử ruột của mình sao? Trong lòng làm sao không hận?

 

Cho nên, bà ước gì Mạc Phỉ cùng Vệ Châu đấu đá dữ dội hơn mới được, lén lút cũng khiến cho Mạc Phỉ sảy thai tổn thương thân mình, lại dẫn tai họa tới trên người Vệ Châu.

 

Chỉ tiếc năm đó Đại trưởng công chúa Khánh An chặng ngang một tay, làm rất nhiều sắp xếp của bà rối loạn, lại thật sớm làm mai cho Vệ Châu, đối với tôn nữ Mạc Phỉ thật là không lời gì để nói, đến chết đều phải sắp xếp sự tình thỏa đáng mới chết.

 

Đại trưởng công chúa Khánh An là chết ở xuân Văn Đức 26, bởi vì là toàn thuộc về phúc thọ, coi như là hỉ tang, thời đó tang lễ làm được cực kỳ náo nhiệt, tiên đế còn phái Thái tử tới phúng viếng, cho đủ mặt mũi.

 

Chẳng qua là không nghĩ tới trước khi bà chết, đều phải sắp xếp xong xuôi cho mấy tôn nữ rồi mới chết, cũng coi là nhân vật thủ đoạn lợi hại, chỉ tiếc bà tính kế cả đời, vốn là coi trọng Tam hoàng tử còn chưa được gì đã bị phế, trái lại liên lụy Tam hoàng tử phi.

 

Sau khi Thái tử lên ngôi, tuy là trạch tâm nhân hậu, cũng bất quá là tùy tiện phong thưởng cái phong hào Vương gia nhàn tản thôi, ngay cả đất phong cũng không có, người lễ bộ hiểu rõ thánh ý, cũng phải vui vẻ giả bộ hồ đồ.

 

Đại trưởng công chúa Khánh An nhất mạch, ở năm Văn Đức 24, việc người Trấn Nam hầu ở một dãy duyên hải lần lượt chiến bại bị tiên đế dưới cơn nóng giận bắt đầu đoạt tước, liền suy tàn, thẳng đến hôm nay, đã bị nhấn chìm ở kinh thành, thêm mười năm nữa, sợ là không ai còn nhớ nổi Mạc gia năm đó.

 

Sau khi Khánh phong đế lên ngôi, cũng chưa làm sao bạc đãi huynh đệ trên đời, ngày nay chư vị hoàng tử ở kinh thành, Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử tuy có phong hào, thế nhưng giống như giam cầm, Ngũ hoàng tử lại thảm hại hơn một ít, lúc tiên đế còn cũng đã không ưa hắn, cho nên lúc tân đế lên ngôi, chỉ được phong thưởng cái quận vương, tiếp tục bị nhốt, nghe nói hiện tại người bệnh đến không xuống giường được, ngược lại Khánh Phong đế chiếu cố huynh đệ, mỗi ngày phái thái y tới cửa thăm viếng.

 

Mặc dù tin đồn Ngũ hoàng tử có thể không sống hơn mùa đông năm nay, nhưng vẫn kêu nội vụ phủ đưa thái y đưa thuốc cho hắn, chưa bao giờ gián đoạn, ở dân gian giành được không ít danh tiếng tốt.

 

Lúc ấy, Tứ hoàng tử bị tiên đế giam lại ngược lại được thả ra, bất quá sau khi tân đế lên ngôi không lâu, liền xin chỉ rời kinh đi đất phong, sợ là đời này cũng sẽ không trở lại kinh thành.

 

Mà Lục hoàng tử cùng Thất hoàng tử bởi vì lúc Khánh Phong đế đăng cơ có công lao, vớt được phong hào thân vương, hiện giờ ở trong Tông nhân phủ được cái chức quan nhàn tản, ngược lại cũng nhàn nhã, chỉ cần bọn họ không nổi lên tâm tư, đời này cũng có thể vinh dưỡng mà chấm dứt.

 

Bát hoàng tử cùng Cửu hoàng tử tại lúc Khánh Phong đế lên ngôi vẫn là chưa từ bỏ ý định mà liên hiệp các thế lực quấy rối, mặc dù hiện tại còn sống thật tốt, thế nhưng bị phái đi canh giữ hoàng lăng, đời này sợ là không cách nào đi ra, cũng bất quá là như vậy. Về phần những hoàng tử nhỏ tuổi khác, tất cả có phong thưởng khác.

 

Tĩnh Nam quận vương phi suy nghĩ kết cục hết thảy hoàng tử của tiên đế một lần, không thể không khen ngợi Khánh Phong đế trạch tâm nhân hậu, tuy nói có chút ý là làm cho người trong thiên hạ nhìn, thế nhưng hắn có thể làm được đến trình độ này, cũng coi là người có thể nhẫn, không oán được cuối cùng vẫn là hắn ngồi lên vị trí kia.

 

Thương nghị xong đồ cưới Vệ Châu, Vệ Quân liền đứng dậy cáo từ rời đi.

 

Đi tới đình viện, ánh nắng tháng năm tươi sáng, ánh mặt trời chói lọi chiếu vào mắt người đau đớn.

 

Hắn ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời trên cây, thở dài thật sâu, chần chờ chốc lát, vẫn là lựa chọn trở về Trừng Thụy Đường, nơi thế tử Tĩnh Nam quận vương phủ ở.

 

Đi tới phòng khách Trừng Thụy Đường, liền thấy nữ tử gầy yếu mảnh khảnh ngồi ở trên sạp mỹ nhân ngẩn người, một cái tay khoác lên một cái gối ôm, tay áo rộng lớn tuột xuống, lộ ra cổ tay nhỏ gầy tái nhợt. Bọn nha hoàn canh giữ một bên, yên lặng, giống như đầu gỗ, không có phản ứng.

 

Nghe được động tĩnh, nàng ngẩng đầu lên, thấy Vệ Quân đi tới, ánh mắt lóe lên, chậm rì rì đứng dậy, lạnh nhạt nói:

-“Thế tử trở lại rồi, muốn dùng bữa hoặc là nghỉ một chút?

 

Mắt Vệ Quân hơi trầm xuống, âm thanh cũng đồng dạng trở nên phai nhạt một ít,

-“Vẫn chưa đói, ta còn có chút việc, đi thư phòng trước, nếu như nàng đói, liền tự mình dùng đi, không cần chờ ta.

 

Nói xong, nhìn nàng một cái, lời đến khóe miệng nuốt xuống, liền xoay người rời đi.

 

Mạc Phỉ nhìn bóng lưng của hắn thất thần hồi lâu, môi hơi lộ ra một nụ cười khổ, có chút chán nản.

 

Bọn họ là phu thê, lại hơn nửa năm không thể nói một câu lời tri kỷ, mỗi lần gặp mặt đều là khách khí, tương kính như tân. Nàng biết giữa phu thê ngoài mặt đều là tương kính như tân, thế nhưng ngầm cũng không phải như vậy, vẫn là tình cờ có thể nói được mấy câu nói.

 

Nàng cùng Vệ Quân chung sống tuyệt đối không bình thường.

 

Thế nhưng Vệ Quân lại thật là lòng dạ độc ác, đã từng săn sóc ôn nhu, đến bây giờ lãnh đạm khách sáo thủ lễ.

 

Nàng che mặt, trong lòng không ngừng hối hận, vì sao lúc trước bị Vệ Huyên đạp xuống sông thì, không chết đi? Ngược lại phải sống kéo dài hơi tàn, cuối cùng gả đi, tâm lại không cách nào dừng ở nơi này, ngược lại sống cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

 

Thế nhưng nghĩ đến lời của tổ mẫu trước khi qua đời, lòng của nàng lại cứng rắn.

 

Dựa vào cái gì nàng phải đi chết? Nàng phải sống thật tốt!

 

Tổ mẫu nói, nàng trải qua sóng gió quá ít, chuyện tình yêu không thể làm cơm ăn qua cả đời, trong cuộc sống còn có rất nhiều thứ phải vượt qua, kêu nàng phải sống thật tốt, tương lai sinh hạ hài tử thì, có cái dựa vào, mới là thời điểm nàng hưởng phúc.

 

Cho nên đến trước khi chết tổ mẫu cũng không có hối hận lúc ấy ngăn cản nàng vào Thụy Vương phủ làm trắc thất cho Vệ Huyên, bởi vì tổ mẫu là một người thấy xa, bà thấy rõ, Vệ Huyên có thể hiển hách nhất thời, cũng không thể một đời, hắn nhất định không được chấp nhận bởi tân đế, thậm chí cũng không được chấp nhận bởi tiên đế.

 

Trước một tháng tiên đế băng hà, Vệ Huyên được triệu tiến cung hầu bệnh.

 

Một tháng kia, nàng thường thường suy nghĩ câu nói trước khi lâm chung của tổ mẫu, suy nghĩ Vệ Huyên có thể thật cũng không được chấp nhận bởi tiên đế hay không, ngày tiên đế băng hà, cũng là ngày chết của hắn.

 

Đáng tiếc, tiên đế chết, Vệ Huyên vẫn sống thật tốt. Hắn không chỉ có sống thật tốt, sau khi tân đế lên ngôi, mấy lần Vệ Huyên muốn giao ra binh quyền, đều bị tân đế cự tuyệt, thậm chí dáng vẻ tân đế đối với hắn kéo dài khi tiên đế còn, vẫn tín nhiệm có thừa, để cho hắn chưởng quản binh quyền, không có ý mượn cối giết lừa.

 

Thế nhưng, nếu như tổ mẫu biết ngày nay Vệ Huyên phong cảnh, sẽ không hối hận chứ?

 

Vệ Huyên... Trong tiệc giao thừa, nàng xa xa liếc nhìn, người nọ vẫn tuấn mỹ điệt lệ giống như ánh mặt trời tháng năm, chói mắt khiến cho người không thể dời mắt. Một bộ y phục đỏ sẫm đàng hoàng mà nóng bỏng, rất bắt mắt, cùng những người chung quanh hoặc là lấy lòng hoặc là nịnh hót hình thành chênh lệch rõ ràng.

 

Có vài người, trời sanh đó là oanh oanh liệt liệt như vậy, tùy ý đàng hoàng qua cả đời, Vệ Huyên là người như vậy.

 

Mỗi lần nghĩ đến hắn, trong lòng nàng vẫn khó chịu hít thở không thông.

 

Cho dù năm đó người cứu nàng không phải hắn, cho dù lúc ấy hắn cũng không cho cái cam kết gì, hết thảy đều là nàng trong hôn mê nghe sai cho là đúng, thế nhưng hắn vẫn là người nàng tâm tâm niệm niệm mười năm, thời gian dài in ở trong tâm như vậy, như thế nào buông xuống?

 

Đang lúc nàng vuốt ngực khó chịu thì, nha hoàn đi vào bẩm báo:

-“Thế tử phi, đại cô nương tới.

 

Sắc mặt Mạc Phỉ hơi đổi một chút, hít một hơi thật sâu, thu liễm lại vẻ mặt, mới nói:

-“Cho nàng vào đi.

 

Chờ lúc Vệ Châu đi vào, nàng đã khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt đoan trang bình thường, ngồi ở đàng kia nhìn tiểu cô tử đi tới, thấy nàng mặc dù sắp lấy chồng, thế nhưng mi mày khóe mắt cũng không thấy vui vẻ ngược lại mặt lãnh đạm, liền biết trong lòng tiểu cô tử còn đang oán trách, oán trách lúc trước tổ mẫu cứng rắn làm mai cho nàng cùng tiểu thiếu gia Ngu gia, quyết định cái hôn sự này cho nàng.

 

Tùng Châu Phủ cách kinh thành quá xa, nàng cũng không muốn gả xa.

 

Bởi vì là Đại trưởng công chúa Khánh An ra mặt làm mai, Tĩnh Nam quận vương cũng cảm thấy gia phong Ngu gia không tệ, con cháu trong gia tộc có tiền đồ, liền đáp ứng cái hôn sự này.

 

Mạc Phỉ làm như không biết, nói:

-“Châu muội muội tới, mời ngồi.

 

Sau đó phân phó nha hoàn dâng trà.

 

Vệ Châu ngồi ở đàng kia, nhìn nàng cười lạnh không dứt, hồi lâu mới nói:

-“Thời tiết này càng ngày càng nóng, thế nhưng ta xem dáng vẻ đại tẩu lại có chút sợ lạnh, vẫn là gọi thái y tới phủ xem đi, nếu không rơi xuống mầm bệnh gì cũng không tốt.

 

Sau đó nàng bưng chung trà nhấp một miếng, tiếp tục mịt mờ nói:

-“Nói đến, đại ca lớn tuổi, ta cũng mong đợi có cái cháu nhỏ kêu ta cô cô.

 

Ngực Mạc Phỉ lập tức bị nghẽn, một luồng uất ức chận ở ngực không phát ra được.

 

Nàng cùng Vệ Quân thành thân đến nay đã có năm năm, kể từ năm nàng sảy thai đến nay một mực không có tin tức, cha mẹ chồng đối với nàng cũng có thành kiến, bà bà cũng mỗi ngày tính toán bỏ người vào chỗ bọn họ, mặc dù Vệ Quân không có tiếp nhận, đối nữ sắc cũng không coi trọng, thế nhưng nhìn dáng vẻ của hắn đối với nàng một mực không vui cũng là khó nén thất vọng.

 

Cho dù là người quân tử đi nữa, gặp phải chuyện con nối dõi, vẫn sẽ có ý tưởng.

 

Bọn họ nhận định sau khi nàng sảy thai, thân thể vô cùng suy yếu, bất lợi với chuyện con nối dõi, sợ rằng sau này khó có thai, cho nên mỗi người đều nổi lên tâm tư.

 

Mạc Phỉ bóp khăn trong tay, thật lâu mới nhàn nhạt nói:

-“Chuyện hài tử phải nhìn duyên phận.

 

Vệ Châu mắt lạnh nhìn nàng, trong lòng không ngừng được cười lạnh, cho là nàng không biết tâm tư của nữ nhân này sao? Năm đó hôn sự của nàng ta cùng đại ca là làm sao thúc đẩy, nàng thế nhưng rõ ràng, hơn nữa sau khi gả tới, trong lòng còn nhớ nam nhân khác, có người làm thê tử như vậy sao? Đặc biệt là nàng ta nhớ tới vẫn là tên sát tinh đó, cũng không sợ tên sát tinh đó biết, cảm thấy chán ghét, một cái độc chết nàng.

 

Mạc Phỉ không thích ánh mắt lạnh lùng của tiểu cô tử, cái ánh mắt phảng phất đang nói nàng là một nữ nhân không tuân thủ phụ đạo, trong lòng có chút phiền não bất an, không khỏi dời đi đề tài,

-“Không biết hôm nay Châu muội muội tới là có chuyện gì?

 

Vệ Châu cúi đầu uống một hớp trà, mới nói:

-“Thật ra thì cũng không có gì, ta là tới tìm đại ca, đột nhiên nhớ lại chút sự tình, nói một chút chuyện đồ cưới của ta với đại ca.

 

Nói xong, rốt cuộc trên mặt lộ ra chút ngượng ngùng nữ tử xuất giá nên có.

 

Vốn là loại chuyện như vậy không nên nàng một cô nương chưa lấy chồng tới bận tâm, thế nhưng kế mẫu người như vậy, Vệ Châu không dám cái gì đều không hỏi qua.

 

-“Hắn ở thư phòng, muội có thể tự đi tìm hắn.

 

Nói xong, liền bưng trà tiễn khách.

 

Vệ Châu cũng không muốn ở chỗ này lâu, liền đứng dậy đi thư phòng.

 

Đưa tiểu cô tử không hợp nhau đi xong, Mạc Phỉ cho là không có chuyện gì, nhưng không nghĩ nha hoàn Nhụy nhi của hồi môn sắc mặt lo lắng đi tới, kề đến bên tai nàng nói:

-“Cô nương, Bích Tình hầu hạ bên người thế tử giống như có…..

 

Cho dù Mạc Phỉ có chuẩn bị tâm lý, vẫn là bị tin tức này cả kinh thân thể run run, ngây người như phỗng.

 

Nàng cùng Vệ Quân thành thân năm năm, Vệ Quân đối với nàng luôn luôn là ôn hòa thủ lễ, âm thanh luôn là ôn ôn hòa hòa, chưa bao giờ lớn tiếng nói qua một lời nói nặng nàng, cực kỳ chăm sóc tâm tình của nàng, lúc đầu hắn cũng ôn nhu tri kỷ, cho dù đối với nàng không có tình cảm, vẫn bảo vệ một mình nàng.

 

Nàng cho là mình sẽ không thèm để ý, thế nhưng bây giờ nghe tin tức như thế, vẫn để cho trong lòng nàng buồn buồn khó chịu.

 

Bích Tình là nha hoàn Tĩnh Nam quận vương phi trước kia trước khi qua đời thả vào hầu hạ bên người nhi tử, vốn là lo lắng kế mẫu bất thiện đối với nhi nữ chính mình lưu lại, đều sắp xếp ở bên người mấy đứa bé.

 

Có thể là có chút tác dụng di tình, Vệ Quân đối với Bích Tình lễ ngộ có thừa, cực kỳ nể trọng, cho nên cái Bích Tình này ở trong Trừng Thụy Đường có mấy phần mặt mũi.

 

Thế nhưng, cái Bích Tình này lại mang bầu hài tử Vệ Quân.

 

Hiện giờ Vệ Quân đã hai mươi tuổi, nam tử trong nhà vương công quý tộc đến tuổi của hắn đã sớm làm cha, Tĩnh Nam quận vương biết năm đó kế thê sảy thai tổn thương thân thể không cách nào lại sinh con, rốt cuộc để chút tâm đối với mấy đứa trẻ thê tử trước kia lưu lại, đối con nối dõi của trưởng tử cũng cực kỳ coi trọng.

 

Lúc trước bởi vì có Đại trưởng công chúa Khánh An áp chế, ông cũng không dám động tâm tư gì, tùy chúng nó giày vò, sau đó Đại trưởng công chúa Khánh An không còn, lại gặp thế cục trong kinh không rõ ràng, ông trải qua mỗi ngày tim gan run sợ, không có tâm tư để ý tới chuyện hậu viện.

 

Cho đến tân đế lên ngôi, hết thảy bụi bặm tan mất, ông mới dời mắt trở về trong phủ, quan tâm đến chuyện đời sau.

 

Tương lai trưởng tử là phải tập tước, cho nên chuyện con nối dõi là chuyện lớn, nếu như Mạc Phỉ không thể sinh, chẳng lẽ để cho trưởng tử không con sao?

 

Trong lúc nhất thời Mạc Phỉ không biết làm sao, ngực khó chịu phát đau.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 07/10/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts