Sủng Thê Như Lệnh - Chương 219

☆, Trường Cực cho là mình hôn được mẫu thân, rất hài lòng được phụ thân ôm!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Kể từ khi A Uyển nghe nói hôn kỳ của Vệ Châu quyết định xong, liền tìm một ngày mang Trường Cực trở về phủ công chúa.

 

Lúc phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi nghe nói nữ nhi cùng ngoại tôn về nhà mẹ đẻ, cực kỳ vui mừng, trước một ngày Trưởng công chúa Khang Nghi đã kêu người đi chuẩn bị mấy món ăn —— đều là những món nữ nhi cùng ngoại tôn thích ăn, lại chuẩn bị kỹ càng cho Trường Cực mấy thứ đồ chơi, La Diệp cũng đẩy lui những lời mời của bằng hữu cùng xã giao, chuyên tâm ở nhà chờ nữ nhi mang ngoại tôn trở lại.

 

Chờ xe ngựa Thụy Vương phủ vào phủ công chúa, Trường Cực thò đầu ra thấy phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi đã thật sớm chờ ở cửa Thùy Hoa thì, cười ha hả kêu:

-“Ngoại tổ mẫu, ngoại tổ phụ…..

 

Sau đó không đợi nha hoàn ôm nó, liền nhào tới trên người La Diệp.

 

Lúc nó nhào tới trong lòng La Diệp, ôm cổ ông lại thân ái hâm nóng một chút kêu một tiếng “Tổ phụ!”, khiến cho La Diệp cực kỳ vui mừng.

 

Trường Cực đã hiểu chuyện, biết “Tổ phụ” cùng “ngoại tổ phụ” không là một chuyện, thế nhưng từ khi nó biết học nói chuyện, liền đối với La Diệp cùng Trưởng công chúa Khang Nghi bọn họ gọi ông bà, cho dù biết cái này không hợp quy củ, thế nhưng lén lút vẫn là đối hai người thân mật kêu, chẳng qua là không cho người ngoài biết thôi.

 

Nó cũng có tiểu tâm tư của chính mình, biết được mỗi lần ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu vừa nghe được nó lén lút kêu “Tổ phụ, tổ mẫu” thì, đặc biệt vui vẻ, cũng mừng rỡ kêu.

 

Theo sau A Uyển xuống xe ngựa, thấy dáng vẻ cha mẹ nhìn Trường Cực cười sung sướng, trong lòng cũng vui vẻ, quyết định sau này nếu như không có việc gì, liền mang Trường Cực trở về thăm bọn họ nhiều hơn.

 

Nghĩ đến chuyện có Trường Cực, cha mẹ cũng sẽ không còn muốn rời kinh đi du ngoạn. Có lúc giữa người và người chung sống chính là kỳ diệu như vậy, ban đầu phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi còn nghĩ chờ nữ nhi xuất giá, nếu như phu thê bọn họ nhàm chán, liền cùng nhau xuống Giang Nam du ngoạn.

 

Nhưng sau khi ngoại tôn sinh ra, nhìn nó từ một cái bánh bao nhỏ tựa như con mèo con có thể chạy có thể nhảy có thể gọi người, lại không bỏ được rời đi, hận không thể nhìn thấy nó lớn lên thành thân sinh con.

 

Mọi người cùng đi phòng khách uống trà ăn bánh ngọt, nói chuyện một hồi lâu xong, thực mau La Diệp đã ôm Trường Cực đi chơi, A Uyển kéo tay công chúa mẫu thân ngồi một chỗ nói chuyện.

 

-“Nương, hôn kỳ Châu nhi đã định ở hai mươi tháng này, có phải vội vàng một chút hay không?” A Uyển chau mày lại hỏi.

 

Năm ngoái, lúc bọn họ nghe nói Vệ Châu cùng Ngu gia Tùng Châu Phủ đính hôn, thì cho là mai chuyện định ở mùa thu năm nay, thời tiết ôn hoà thích hợp làm chuyện vui, nhưng ai biết hiện tại mới vào tháng năm, liền nói chuẩn bị hôn lễ, chớ trách người nghĩ nhiều.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi thở dài, nói:

-“Nói là thân thể Ngu lão phu nhân không tốt lắm, lão phu nhân muốn trước khi nhắm mắt thấy tôn tử thương yêu thành thân, cho nên người Ngu gia tới giao thiệp, Tĩnh Nam quận vương thông tình đạt lễ, liền dời hôn kỳ sớm hơn.

 

Sau đó hơi cười lạnh, tiếp tục nói:

-“Thật ra thì nội tình lại không phải như vậy, mà là Ngu lão phu nhân cùng Ngu thái thái hai bà tức giao phong, hôn sự tiểu thiếu gia Ngu gia là vật được thỏa hiệp giữa các bà thôi.

 

Cho nên, lý do như vậy, Ngu gia cùng Tĩnh Nam quận vương phủ cũng ngượng ngùng công bố thế nhân, tự nhiên A Uyển cũng không biết.

 

A Uyển nghe được liền giật mình, cho dù nàng đã gả làm vợ người, trên có cha mẹ chồng dưới có tiểu thúc, nhưng bởi vì nhân khẩu trong phủ đơn giản, cho nên đối với mấy chuyện trạch đấu này là không rõ lắm! Nghe công chúa mẫu thân nói như vậy, mặc dù Ngu gia là thơ lễ gia truyền, ở một vùng Giang Nam vốn có mỹ danh, thế nhưng nhân khẩu phức tạp, Vệ Châu gả qua xong, tương lai không chừng phải chịu khổ.

 

-“Cho nên nói, cái hôn sự này có chỗ tốt cũng có chỗ không tốt, sau này chỉ xem Châu nhi chính mình làm sao qua.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi thở dài, mặc dù lo lắng, nhưng bà không phải cha mẹ của Vệ Châu, không cách nào ảnh hưởng hôn sự nàng, cho dù muốn giúp một tay, đáng tiếc Tùng Châu Phủ quá xa, thật sự là ngoài tầm tay với.

 

A Uyển có lòng lưu luyến, cũng thở dài.

 

Mặc dù Vệ Châu thay đổi tính tình, càng lớn càng thêm không đáng yêu, thế nhưng bởi vì nàng phải xuất giá sớm, cùng Tĩnh Nam quận vương phủ cũng không có lui tới gì, cùng Vệ Châu tiếp xúc càng là không nhiều, không có xung đột lợi ích, đối với tiểu cô nương này vẫn còn có chút lòng thương hại.

 

-“Ta năm đó đáp ứng A Nghiên có thể giúp một phen liền giúp một phen, đáng tiếc ta nhất định là phải nuốt lời.

Trưởng công chúa Khang Nghi nói có chút mất mác,

-“Tình huống Tĩnh Nam quận vương phủ, đã không cho phép người ngoài nhúng tay, trải qua tốt hay xấu, cũng chỉ có thể xem bọn hắn, năng lực có thể đạt đến chỗ nào, có thể giúp đỡ liền giúp đỡ, chỉ sợ người ta không cảm kích.

 

Dứt lời, khẽ thở dài, cho dù trong lòng hiểu, Trưởng công chúa Khang Nghi vẫn là vì bạn thân đã chết đi mà khổ sở.

 

A Uyển nghe được ý của mẫu thân, nhất thời im lặng.

 

Thấy mẫu thân vì mấy huynh muội Vệ Châu có chút ảo não vô vị, A Uyển sợ bà tích tụ tâm sầu muộn, vội vàng dời đi đề tài, cùng bà trò chuyện sự tình lý thú của Trường Cực, thuận tiện nói tới đại danh của Trường Cực.

 

-“Rốt cuộc Phụ vương lấy đại danh rất tốt cho Trường Cực, một chữ độc nhất 'Uyên', có ý sâu xa, kỳ tâm tắc uyên, phụ vương hy vọng tương lai Trường Cực trở thành một người lòng dạ rộng rãi mà uyên bác.” A Uyển cười nói.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi nghe xong đầy mặt tươi cười, lập đi lập lại mấy lần “Vệ Uyên!”, cười trực tiếp gật đầu.

 

Lúc trước bọn họ ở Minh Thủy Thành, tuy nói chờ lúc Trường Cực mãn một tuổi thêm cái đại danh cho nó, thế nhưng đây là tôn tử đầu tiên của Thụy Vương, hơn nữa lại là tôn tử được sinh ra bởi trưởng tử sủng ái, không khỏi coi trọng một ít, trước khi chưa thấy được Trường Cực, tên lấy một đống, thuyết văn giải tự cũng lật tung cũng không tìm thấy, sau lại có liên tiếp sự tình theo nhau mà đến, để cho ông nhất thời không có quyết định đại danh cho tôn tử. Cho đến A Uyển mang theo Trường Cực trở lại, rốt cuộc Thụy Vương định xuống đại danh cho tôn tử.

 

Thật ra thì A Uyển cảm thấy nhi tử gọi Vệ Trường Cực cũng thật không tệ, dù sao đây là phò mã phụ thân của mình lấy, thế nhưng Thụy Vương là tổ phụ của Trường Cực, đại danh vẫn là chớ lướt qua ông tương đối tốt, liền do Thụy Vương định.

 

Chờ sau khi La Diệp ôm tôn tử trở lại, nghe nói đại danh của tôn tử đã định xuống, đầu tiên là cau mày, chờ tiếng Trường Cực mềm nhũn kêu ông “Tổ phụ” thì, rốt cuộc có chút mất mát đón nhận sự thật này, nhưng vẫn thích gọi danh tự “Trường Cực” này. Vì vậy lâu ngày, “Trường Cực” là biệt danh được các trưởng bối đối với nó. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, đảo mắt chính là ngày Vệ Châu xuất giá.

 

Hôm Vệ Châu thêm trang, A Uyển cùng Trưởng công chúa Khang Nghi đều tới.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi thêm trang cho Vệ Châu là một bộ trang sức tơ vàng khổng tước hạt châu, A Uyển là một bộ trang sức trân châu vàng ròng, hai mẹ con đều có cùng ý tưởng cho trang sức vàng, tỉ lệ vàng cực tốt, ý bên trong không cần nói cũng biết. Ngày nào đó Vệ Châu ở Ngu gia, vạn nhất có chuyện gì, trong tay khẩn trương, còn có thể vắt vàng ra ứng phó.

 

Rất có tâm, chỉ mong cái loại vạn nhất đó không có phát sinh mới tốt.

 

Mặc dù Trưởng công chúa Khang Nghi đã không làm sao đi quản chuyện mấy huynh muội Vệ gia nữa, thế nhưng việc nên làm cũng sẽ tận hết sức.

 

Thêm trang xong, Trưởng công chúa Khang Nghi liền bị Tĩnh Nam quận vương phi mời đi phòng khách nói chuyện, mà A Uyển là rẽ sang đi thăm Vệ Châu.

 

Vệ Châu là tân nương tử ngày mai, cho nên ngày thêm trang đó, một mực im lặng ngồi ở trong phòng.

 

Thời điểm A Uyển đến, liền thấy Vệ Châu mặc áo gấm đỏ thấm dệt nổi ngồi ngay ngắn trong phòng, Mạc Phỉ cùng mấy cô nương trẻ tuổi theo ngồi ở một bên nói chuyện, chẳng qua là ở chỗ này cũng không thế nào sôi nổi, phảng phất như là đang đối phó công sự.

 

Thấy A Uyển xuất hiện, mọi người đều lấy làm kinh hãi.

 

Vành mắt Vệ Châu bỗng dưng đỏ, Mạc Phỉ mặt cứng ngắc, mấy cô nương còn lại là khẩn trương lại hiếu kỳ, dùng khóe mắt đánh giá A Uyển, đối chuyện của nàng cũng nghe không ít, trong lòng hết sức hâm mộ.

 

Ngày xưa lúc nàng lấy chồng, không ít người đối với chuyện nàng gả cho tên Hỗn Thế Ma Vương thanh danh không tốt đáng tiếc không ngớt, tất cả nói Vệ Huyên chẳng qua là ỷ vào Thái hậu cùng Văn Đức đế sủng ái mới có hôm nay, đến lúc sủng ái không còn, Vệ Huyên cũng chính là như vậy.

 

Nhưng ai biết, kể từ khi Vệ Huyên đi biên cảnh xong, không chỉ có không giống như thế nhân suy nghĩ sẽ trốn về…., ngược lại chiến tích liên tiếp truyền tới, không chỉ có tiên đế đối với hắn hết sức coi trọng, ngày nay tân đế lên ngôi, hắn vẫn vinh sủng không suy.

 

Thê bằng phu quý, ngày nay trong cái kinh thành này còn có ai dám thở dài Thụy Vương thế tử phi mệnh không tốt, từng nói bậy chuyện lấy Thụy Vương thế tử?

 

Càng không cần phải nói sau khi nàng gả đi, Thụy Vương thế tử chưa bao giờ có hai tâm, độc thủ một thê, không biết để cho biết bao nhiêu thiếu nữ trên thế gian này không ngừng hâm mộ.

 

Mạc Phỉ cứng đờ đứng dậy nghênh đón, phân phó nha hoàn dâng trà bánh ngọt, lại mời A Uyển vào ngồi.

 

Vệ Châu cũng vội vàng theo tới, thời điểm sửa sang lại vạt áo, vội vàng dùng khăn tay xoa xoa khóe mắt.

 

Nàng không nghĩ tới A Uyển sẽ tự mình ở ngày thêm trang tới đây gặp mình.

 

A Uyển đối đãi nàng như trước, lại lộ ra tâm tư của mình càng thêm không chịu nổi.

 

-“Ngày mai là ngày lành của Châu nhi, Châu nhi phải vui vẻ mới đúng.” A Uyển cười nói, phảng phất không nhìn thấy khác thường bên trong phòng.

 

Vệ Châu miễn cưỡng cười.

 

Ở lúc A Uyển nhẹ giọng nói lời nói nhỏ nhẹ hỏi thăm Vệ Châu, Mạc Phỉ cứng đờ theo ngồi ở một bên, không tự chủ được quan sát A Uyển, thấy nàng mặc áo gấm đỏ thạch lựu vân tơ vàng quý giá, váy hoa bạc nhũ đỏ, tóc đen dài vấn một búi tóc đương lưu hành, cắm cây trâm quấn tơ vàng ròng bách điểu triều phượng, trên lỗ tai mang một đôi hoa tai vàng ròng khảm hồng bảo thạch, làm nổi bật màu da trắng nõn trơn bóng của nàng, mắt như sao trời, lấp lánh rực rỡ, trông rất xinh đẹp.

 

Toàn thân khí phái đó, trong nháy mắt liền đè xuống tất cả mọi người tại chỗ, mà càng bắt mắt vẫn là cái khí độ hạnh phúc mà bình yên trên người nàng, là gia đình hòa thuận, trượng phu kính yêu mới có.

 

Trong lòng Mạc Phỉ bỗng nhiên lại dâng lên ý hối hận, cứ hoảng hoảng hốt hốt nhìn A Uyển, sau đó lúc nha hoàn đi vào gọi, hoảng hoảng hốt hốt đi ra ngoài.

 

Chờ Mạc Phỉ đi trở về Trừng Thụy Đường thì, thấy Bích Tình bởi vì mang thai có bầu được nâng lên làm di nương được nha hoàn đỡ tới thỉnh an, ngực Mạc Phỉ lần nữa đau đớn đến cơ hồ hít thở không thông.

 

Sau đó, trước mặt Mạc Phỉ bỗng tối sầm, cái gì cũng không biết. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Vệ Châu thấy dáng vẻ Mạc Phỉ lúc rời đi, tương tự trong ngực một dòng ác khí thiếu chút nữa không phát ra được.

 

Nàng là có ý gì?

 

Nhìn lại A Uyển, trong lòng đột nhiên hiểu, không ngừng được liên tục cười lạnh.

 

Chẳng qua là sau khi cười lạnh xong, hồi tưởng tâm tính của mình đã từng, lại không ngừng được khó chịu tự ti, cảm thấy mình cùng Mạc Phỉ, ai cũng không vượt qua ai, đều là giống nhau, vì tư lợi.

 

Mà lần này, để cho nàng ích kỷ một lần nữa.

 

Vệ Châu nghe tiếng A Uyển không nhanh không chậm, chậm rãi mà nói, cả trái tim cũng trở nên kiên định, thế nhưng trong lòng lại biết, đời này của mình có thể là một lần cuối cùng nghe được thanh âm của nàng, trong mắt không khỏi xông lên một chút nước mắt.

 

Nàng cũng không biết tại sao chính mình lại đi tới bước này, cùng người chí thân càng lúc càng xa, rõ ràng khi còn bé lúc mẫu thân vẫn còn, mọi người vẫn thật tốt, nàng cũng là đứa trẻ thiên chân đáng yêu.

 

Thế nhưng hết thảy đều thay đổi từ sau khi mẫu thân qua đời, chính nàng cũng biến thành càng ngày càng không chịu nổi, biết rõ Trưởng công chúa Khang Nghi không thích chính mình như vậy, dụng tâm tư cải chính, vẫn không muốn đổi lại, thậm chí thích bắt đầu làm một ít chuyện cực đoan, trở thành loại người ngay cả mình cũng chán ghét như vậy.

 

A Uyển thấy khóe mắt nàng thoáng qua có nước mắt, giống như khi còn bé vậy làm nũng kêu mình biểu tỷ, trong lòng cũng có chút phức tạp, cuối cùng chỉ có thể hóa thành thở dài.

 

Hai người đều biết, ngày mai Vệ Châu xuất giá xong, sau này sẽ khó có cơ hội hồi kinh, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại, cuộc sống là tốt là ngạt cũng chỉ có mình nàng có thể thưởng thức. Cho nên giờ phút này, cho dù trước kia có nhiều chuyện không tốt hơn nữa, cũng không có nói ra, ngược lại nói một ít lời không quan trọng thôi.

 

Xác thực như các nàng suy nghĩ, từ sau khi Vệ Châu xuất giá, cho đến ba mươi tuổi chấm dứt, cả đời cũng không trở về kinh thành qua. Đây đối với một người cả đời mạnh mẽ mà nói, là một chuyện hết sức thống khổ, với Vệ Châu càng sâu.

 

Lúc A Uyển đợi đến không sai biệt lắm, muốn đứng dậy rời đi, nhưng không nghĩ một đứa nha hoàn có chút hốt hoảng đi vào, thấy có khách ở đó, muốn nói lại thôi.

 

Vệ Châu theo bản năng cau mày, muốn hỏi “Làm sao vậy?”, liếc thấy A Uyển vẫn còn ở nơi này, rốt cuộc nuốt xuống lời nói.

 

Cái gọi là việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài, A Uyển biết Vệ Châu không muốn để cho mình biết chuyện xấu trong Tĩnh Nam quận vương phủ, cho nên cũng thức thời cáo từ.

 

Chẳng qua là mặc dù nàng thức thời, thế nhưng hạ nhân Tĩnh Nam quận vương phủ cũng không phải là kín miệng, chờ lúc nàng trở lại phòng khách tiền viện, trên căn bản đã biết được đã xảy ra chuyện gì?

 

Lúc Mạc Phỉ trở lại Trừng Thụy Đường thấy thiếp thất của Vệ Quân liền té xỉu.

 

A Uyển hồi tưởng lại dáng vẻ Mạc Phỉ mới thấy vừa rồi, gầy yếu tái nhợt đến đáng sợ, nghe nói hai năm trước mang thai không cẩn thận sảy thai, sau đó thân thể liền một mực không tốt, thường xuyên có tật xấu đau ngực, bây giờ nhìn lại, nghĩ đến trải qua cũng không tốt lắm.

 

Tĩnh Nam quận vương phủ trị gia không nghiêm, A Uyển sai người đi nghe ngóng, rất nhanh liền hỏi thăm sự tình Tĩnh Nam quận vương phủ bảy bảy tám tám phần, nhất thời không lời nào để nói, chỉ cảm thấy người toàn gia này trải qua đều giống như là chiến đấu cơ, thường xuyên đang chiến đấu, không đấu đến ngươi chết ta sống không thể.

 

Chờ thêm trang xong, A Uyển liền cùng đông đảo tân khách cáo từ rời đi.

 

Trên đường, Trưởng công chúa Khang Nghi cùng A Uyển bởi vì có một đoạn đường là cùng đường cho nên cùng ngồi chung xe ngựa, liền đem chuyện lúc trước biết được nói với mẫu thân.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi trầm mặc một lát sau, mới thở dài nói:

-“Lúc trước nương cảm thấy Huyên Nhi được Thái hậu cùng tiên đế sủng ái quá thịnh, tính tình nhất định không tốt, nên không quá muốn đáp ứng hôn sự này, cảm thấy Quân nhi so với Huyên Nhi tốt hơn, ôn nhu săn sóc lại có tình thú, thoáng dạy….. Thoáng dạy một phen tương lai cũng sẽ là một người chồng tốt. Nhưng hôm nay xem ra…..

 

Rốt cuộc Vệ Quân là một nam nhân nhận giáo dục sĩ phu phong kiến lớn lên, nếu như bà thật gả nữ nhi cho hắn, thân thể nữ nhi không tốt bất lợi cho việc sinh dưỡng, sợ cũng sẽ đi lên kết quả của Mạc Phỉ hôm nay.

 

Con nối dõi ở trong mắt nam nhân bình thường nặng hơn hết thảy, thê tử không thể sinh cũng không quan trọng, còn có nữ nhân có thể sinh, đưa lên làm di nương cũng được. Thế nhưng cố tình trong mắt Trưởng công chúa Khang Nghi không thể chứa một hạt cát, tình nguyện hòa ly cũng không cho phép nam nhân phản bội ly tâm, chuyện Vệ Quân bởi vì Mạc Phỉ không thể sinh con mà mang Bích Tình làm di nương mang thai có bầu, chỉ cần Trưởng công chúa Khang Nghi nghĩ đến nếu là A Uyển của bà trải qua loại chuyện như vậy, bà sẽ hận chết chính mình.

 

Bây giờ, bà đột nhiên may mắn lúc trước chính mình đã đáp ứng hôn sự này, cho dù tính tình Vệ Huyên cố chấp cổ quái một chút, cũng là người toàn tâm toàn ý yêu mến A Uyển, đối với nữ nhi mình đơn giản nâng ở trên đầu quả tim, mặc dù chẳng biết tại sao loại yêu này lại cố chấp tới cực điểm, thậm chí ngay cả con cháu đời sau đều có thể bởi vì thân thể A Uyển không tốt mà kiên quyết không cần, cũng không coi là vấn đề lớn lao gì!

 

A Uyển nghe được mẫu thân nói chuyện này, không khỏi sửng sốt một chút, hết sức ngạc nhiên, không nghĩ tới trước kia công chúa mẫu thân lại nghĩ tới ghép nàng với Vệ Quân.

 

-“Nương, khi đó con còn nhỏ mà…...

A Uyển có chút dở khóc dở cười,

-“Hơn nữa…. thời đó thân thể con không tốt, Nghiên di thương con đi nữa, cũng không thể nào đáp ứng.

 

-“Không, nếu như lúc ấy con không có cùng Huyên Nhi quyết định hôn ước, Nghiên di con trước khi lâm chung xác thực sẽ nói chuyện này.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi ngược lại thấy rõ, cũng biết tâm tình một người mẫu thân, nếu là bà cũng sẽ làm như vậy!

 

Trưởng công chúa Khang Nghi có thể tưởng tượng, nếu như bà thật quyết định hôn ước cho nữ nhi cùng Vệ Quân, nếu như thân thể nữ nhi có thể dưỡng tốt, vậy thì cũng không sao, nếu như dưỡng không tốt, sợ là Vệ Quân thật sẽ nâng di nương khác phòng sinh con.

 

Dĩ nhiên, cái tiền đề này là nếu bản thân không có ở đây mới được, nếu như có bà ở bên nhìn, tự nhiên Vệ Quân sẽ không làm loại chuyện như vậy, hiện tại Mạc Phỉ bị như vậy, còn không phải là do Đại trưởng công chúa Khánh An không có ở đây.

 

A Uyển lúng túng nhếch nhếch miệng, không cách nào tưởng tượng chính mình cùng với Vệ Quân.

 

Ừ, có thể là bị Vệ Huyên cái loại bệnh xà tinh quấn lấy, đã quen hắn thỉnh thoảng mắc bệnh, A Uyển không có cách nào tưởng tượng mình và Vệ Quân cái loại quân tử như ngọc đó chung sống như thế nào. Nếu là đến lúc đó mình không thể sinh con, trượng phu của mình đi sinh con với nữ nhân khác, nàng có giận đến làm ra chuyện gì hay không? Sợ là sẽ phải giống như công chúa mẫu thân vậy tranh cái lưới rách cá chết đi?

 

Có thể là bị lời của mẫu thân kích thích, chờ lúc A Uyển trở lại phủ, thấy nam nhân dắt nhi tử tới đón mình, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy vô luận nhìn hắn chỗ nào cũng hài lòng không chịu được, coi như hắn vẫn trừng mắt lạnh lẽo với nhi tử, vẫn là cực kỳ yêu thích.

 

Vì lẽ đó, lúc A Uyển cười tươi đi tới kéo hắn, thừa dịp khi người không nhìn thấy lớn mật hôn hắn một cái, Vệ Huyên có chút thụ sủng nhược kinh*.

 

(Chú thích: Thụ sủng nhược kinh là được sủng ái mà lo sợ)

 

Mặc dù A Uyển không phải chú trọng quy củ nhất, thế nhưng ở bên ngoài cho tới bây giờ sẽ không ngông cuồng lớn mật như vậy.

 

Hôm nay nàng đi thêm trang cho Vệ Châu, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện tốt gì?

 

-“Phụ thân ôm….. mẫu thân hôn…..

 

Trong lúc suy tư, nghe được tiếng nhi tử đòi nợ bi bô, Vệ Huyên bèn khom người bế nó lên, bất quá lúc nhi tử đòi nợ muốn hôn A Uyển, một tay của hắn che lại mắt nhi tử, một tay ngăn ở trên mặt A Uyển, để cho miệng tiểu gia hỏa hôn lên trên mu bàn tay mình.

 

Trường Cực cho là mình hôn được mẫu thân, rất hài lòng được phụ thân ôm.

 

Chờ trở lại Tùy Phong viện, A Uyển trở về nội thất thay y phục khác đi ra, thấy nhi tử đến một bên đi chơi, liền ngồi xuống bên cạnh Vệ Huyên, nói với hắn chuyện hôm nay mình ở Tĩnh Nam quận vương phủ nghe thấy cùng cảm tưởng của mình.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 08/10/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts