Sủng Thê Như Lệnh - Chương 220

☆, A Uyển chết rồi, làm sao Vệ Quân có thể vẫn sống thật tốt!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Đêm đã khuya.

 

Vệ Huyên ngồi ở trên giường, dựa lưng vào cái gối dựa lớn, bóng đêm ám trầm, trên bàn bên trong phòng thắp ngọn đèn lồng sừng dê, ánh sáng trong suốt, sau khi màn buông xuống, tia sáng cũng không thể xuyên vào, nhưng cũng không đến nỗi tối đen đến không cách nào thấy vật.

 

Trong đêm tối im lặng, ngón tay tinh tế của hắn vuốt ve tóc đen nhánh của nữ tử đang gối đầu lên bắp đùi hắn ngủ say, ánh mắt u minh không chừng.

 

Kể từ nghe xong A Uyển nói những lời kia, cõi lòng hắn không bình ổn, cả đêm không buồn ngủ.

 

Hắn đã rất lâu chưa có trở về ký ức của kiếp trước, thậm chí không muốn nhớ lại tâm tình kiếp trước trong nháy mắt biết tin A Uyển chết đó nữa. Hôm nay nghe A Uyển kể lại sự tình Tĩnh Nam quận vương phủ, trong lúc bất chợt có ít trí nhớ lần nữa xông tới.

 

Kiếp trước A Uyển là bệnh chết.

 

Phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi ở năm A Uyển cập kê ấy bởi vì mưa sa mà ở một đêm dông tố ngoài ý muốn mà chết, A Uyển kính yêu cha mẹ cho nên để tang giữ đạo hiếu, ước chừng do để tang đủ thời gian, vì thế hôn sự của nàng và Vệ Quân cũng kéo dài ra, cho đến ra khỏi hiếu tang mới đồng ý thành thân.

 

Vốn thân thể của nàng cũng không tốt, lại trải qua chuyện phụ mẫu đều mất đả kích cùng với túc trực bên linh cữu vân vân, đợi đến làm xong tang lễ phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi, cả người nàng cũng sụp đổ.

 

Lúc để tang giữ đạo hiếu là kham khổ nhất, bất quá lễ nghĩa không ngoài nhân tình, chỉ phải chú ý một ít, cũng không phải không thể dưỡng trở lại, lại cứ bởi vì Mạnh Phong, Tam công chúa nữ nhân điên kia kêu người bỏ thuốc A Uyển, để cho thân thể A Uyển hoàn toàn suy sụp, thẳng kéo tới lúc nàng thành thân với Vệ Quân, đã là nỏ hết đà.

 

Kiếp trước A Uyển là chết ở trong đêm thành thân với Vệ Quân, đã chết ở trong tân phòng bọn họ.

 

Hắn luôn nghĩ, lấy tình huống thân thể của A Uyển, nhất định có thể kéo dài thêm mấy ngày nữa, chết ở đêm tân hôn, cho dù đều biết thân thể của nàng không được, cũng không khỏi để cho một ít người không biết cho là Vệ Quân khắc thê.

 

Hắn cảm thấy A Uyển là đang trả thù Vệ Quân, trả thù Vệ Quân không giữ lời hứa, trả thù Vệ Quân ở thời điểm nàng khó khăn nhất, lại không thể bảo vệ hứa hẹn của mình.

 

Trước kia hắn không biết, sau khi hắn nghe được cái nhìn của A Uyển đối với chuyện hôn nhân xong, mới biết A Uyển coi trọng biết bao chuyện một đời một kiếp một đôi. Hoặc là cũng không phải là xem trọng cái loại tình cảm thuần túy hai tâm hiểu nhau, mà là coi trọng trung thành của đối phương.

 

A Uyển chỉ là bởi vì hai kiếp thân thể không tốt, quen im lặng ung dung, cho người ta một loại cảm giác tùy thời có thể xem nhẹ, cũng không thu hút. Thế nhưng nàng cũng có chủ ý của chính mình, có kiêu ngạo của chính mình, không cho phép phản bội.

 

Rốt cuộc Vệ Quân bởi vì chuyện con nối dõi, phản bội A Uyển.

 

Bất kể kiếp trước kiếp này, Vệ Quân tất cả bởi vì con nối dõi, mà làm ra chuyện giống vậy, khi đó bất kể hắn là bị thiết kế, hay là tự nguyện, hắn cũng làm cho A Uyển thất vọng.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi thông minh một đời, nhưng không nghĩ bà tính lọt tâm người.

 

Tâm người sẽ thay đổi.

 

Khi ân tình từ từ hao mòn xong, khi thực tế quá nhiều suy sụp mê hoặc, khi quyền thế áp chế ở trên đầu quá lớn, cho dù Vệ Quân vẫn kính yêu A Uyển, vẫn quý mến nàng, cũng đã không trở về được tình cảm thuần túy lúc ban đầu.

 

Cho nên, hắn khuất phục thực tế.

 

-“A Huyên…..

 

Trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng buồn ngủ mang theo nỉ non vang lên, giống như gió xuân phất qua trái tim, sau đó là người gối đầu lên hai chân hắn đặt tay lên cánh tay hắn, hướng nửa người trên lên.

 

-“Tại sao chàng còn chưa ngủ? Không mệt sao?

 

Nàng chống thân thể ngồi dậy, buồn ngủ mông lung, lại có chút kỳ quái làm sao hắn còn chưa ngủ.

 

Trong bóng tối, hai mắt của hắn mang theo lệ khí cùng sát ý, nhưng âm thanh cũng rất nhẹ nhàng chậm chạp nhu hòa, cúi đầu hôn lên trên mặt nàng, ôn nhu nói:

-“Ta suy nghĩ chút chuyện, một lát sẽ ngủ, nàng ngủ trước đi.

 

Nàng ‘ô’ một tiếng thật thấp, khi hắn nằm xuống nhẹ nhàng vỗ về eo lưng nàng, với loại hành động quen thuộc này, rất nhanh nàng lại ngủ thiếp đi.

 

Kể từ sau khi sinh hạ Trường Cực, thân thể của nàng nguyên khí tổn thương nặng nề, khó khăn lắm mới nuôi đến khí sắc khỏe mạnh như cô nương bình thường, cũng đi theo biến mất. Ngày nay nuôi mấy năm, mới hơi có chút huyết sắc, lại vẫn không có tinh thần gì, ban ngày tương đối là ngủ, ban đêm cũng không dễ dàng tỉnh, đến lúc thời tiết hơi lạnh, tay chân cũng đi theo lạnh cả người.

 

Điều này làm cho hắn đau lòng đè nén, hận không được thay nàng chịu qua, cũng để cho hắn kiên định sau này cũng không cần để cho nàng sanh con, ngoài ý muốn có một mình Trường Cực vậy là đủ rồi.

 

Như vậy nàng cũng làm cho hắn cực kỳ khó chịu, huống chi kiếp trước lúc nàng nản lòng thoái chí chết ở đêm tân hôn. A Uyển nhưng thật ra là người dễ dàng mềm lòng nhất, cho dù kiếp trước hắn không chịu nổi như vậy, nàng vẫn tiếp nhận hắn, hơn nữa vẫn yêu mến hắn như đệ đệ vậy, âm thầm khuyên hắn thu liễm, tránh cho chọc ánh mắt người khác, tương lai lúc tân đế thượng vị, bất kể là ai đối với hắn cũng không tốt.

 

A Uyển mềm lòng như vậy, ngay cả mình không chịu nổi như vậy cũng có thể tiếp nhận, vì sao cô đơn đối vị hôn phu cùng nàng làm bạn mấy năm ngoan tâm như vậy?

 

Chỉ cần nàng chống đỡ thêm một hồi nữa, chống nổi đêm tân hôn, danh tiếng Vệ Quân sẽ luôn luôn tiếp tục giữ vững như thường, thậm chí sau khi nàng chết, Vệ Quân dựa vào hoàng đế sủng ái đặt chân, có thể tái giá một hôn sự có lợi cho hắn.

 

Cho nên, hành vi thời đó của Vệ Quân đã tổn thương sâu sắc tâm nàng, để cho nàng nản lòng thoái chí, cũng không có ý muốn chống đỡ nữa.

 

Bất quá không quan hệ, nàng chết, làm sao Vệ Quân có thể vẫn sống thật tốt, làm Tĩnh Nam quận vương thế tử phong cảnh của hắn, tương lai lúc tân đế lên ngôi làm công thần đây?

 

Cho nên sau đó hắn kêu người đưa Vệ Quân xuống địa ngục.

 

Hắn sợ sau khi Vệ Quân đi xuống, vẫn sẽ đuổi theo A Uyển không buông, làm vị hôn phu của A Uyển, cho nên hắn khiến cho Vệ Quân chết không toàn thây, chết ở đất lạ.

 

Nghe nói người chết ở đất lạ, nếu như thi thể không đưa trở về cố hương, cũng chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, suốt đời không thể về đất tổ, như vậy hắn không thể gặp lại được A Uyển.

 

Sau đó, sau khi Vệ Quân chết, Tĩnh Nam quận vương phủ thế tử liền do Vệ Hú thừa kế, đáng tiếc vị này là tên tính tình xúc động cấp tiến, thủ đoạn không có lợi hại như Tĩnh Nam quận vương phi, bị hại đến té gãy một chân, cuối cùng tự nhiên chỉ có thể trải qua khó khăn, vị trí Tĩnh Nam quận vương thế tử rơi xuống trên ấu tử Tĩnh Nam quận vương phi sinh ra.

 

Hai huynh đệ Vệ Quân, Vệ Hú một tên không còn một tên bị phế, Vệ Châu không có huynh đệ chống đỡ, lại không đấu lại kế mẫu, cuối cùng chỉ có thể gả xa tha hương, dù không biết hậu quả như thế nào, lấy tính cách Tĩnh Nam quận vương phi, nhất định sẽ không để cho nàng trải qua quá mức tốt.

 

Nghĩ tới đây, Vệ Huyên hít một hơi thật sâu.

 

Cho nên người đối với nàng không tốt, kiếp trước hắn cũng trả thù một lần, cho dù chính mình chết, còn có Lộ Bình ở đó, hắn để lại mọi nhân mạch cho Lộ Bình, chắc chắn Lộ Bình sẽ tuân theo di nguyện của hắn, sắp xếp hết thảy mọi chuyện thỏa đáng.

 

Cho nên, kiếp này nhìn lại những người này, đối với hắn mà nói bất quá đều là một ít người thất bại, ngày nay càng là hắn động động miệng liền có người thay thế hắn thu thập.

 

Không đáng giá nhắc tới.

 

Mà để cho hắn vui mừng là, A Uyển đối với hành vi của Vệ Quân mơ hồ chán ghét bài xích, càng làm cho hắn vui vẻ.

 

Vệ Quân tổn thương lòng của nàng như vậy, cho nên kiếp này A Uyển là của hắn. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Hôm sau, Vệ Châu xuất giá.

 

Người Ngu gia tới kinh thành thành hôn xong, qua hai ngày liền lôi kéo đồ cưới của Vệ Châu, mang theo nàng xuôi nam trở về Tùng Châu phủ.

 

A Uyển cũng không có đi đưa Vệ Châu, mà là mang theo Trường Cực trở về phủ công chúa theo công chúa mẫu thân của nàng tâm tình có chút không quá cao.

 

Đối với ba huynh muội Vệ Quân, Trưởng công chúa Khang Nghi bỏ ra tâm huyết nhiều nhất chính là Vệ Châu, Vệ Quân cùng Vệ Hú là nam nhân, bà có thể dạy dỗ cũng không nhiều, hơn nữa nam nhân rốt cuộc so với nữ nhân làm việc dễ dàng hơn, chỉ cần bọn họ có chí khí, lấy gia thế của bọn họ lo gì không kinh doanh ra tương lai bọn họ.

 

Vệ Châu là cô nương gia, không khỏi bị khuông phép thế tục trói chặt, có rất nhiều bất đắc dĩ, không thể tự tại so với nam nhân, làm việc không may một bước, liền không ngày xoay người, cần lo lắng nhiều cho nàng.

 

Chỉ tiếc, cuối cùng Vệ Châu cùng bọn họ càng lúc càng xa, cho đến gả xa.

 

Lúc trước Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không phải không có cách nào tìm một cửa hôn sự tốt cho Vệ Châu, chỉ tiếc Vệ Châu bỏ qua cơ hội này, không có trước tiên đưa tin tới, mà là quyết định xong, mới đưa tin tới, đã muộn.

 

Hành vi của Vệ Châu đã hung hăng đả thương tâm Trưởng công chúa Khang Nghi, trong lòng Trưởng công chúa Khang Nghi vì bạn thân ngày xưa tiếc nuối, tâm tình không khỏi có chút uất ức.

 

Có Tiểu Trường Cực thích cười thích quậy phá, quả nhiên rất nhanh tâm tình Trưởng công chúa Khang Nghi đã chuyển biến tốt, sau đó ôm ngoại tôn cùng nữ nhi trò chuyện sự tình trong cung.

 

-“Gần đây con thường mang Trường Cực vào cung, Nhị hoàng tử cùng Trường Cực còn không hợp nhau không?

 

Trưởng công chúa Khang Nghi đối với chuyện này hết sức quan tâm, trong lòng cũng là có ý tưởng.

 

Lấy Đế hậu hiện tại hài hòa, Trưởng công chúa Khang Nghi có thể dự đoán, tương lai hậu cung có thể sẽ đánh vỡ truyền thống trước kia, chỉ có một mình Mạnh Vân là hoàng hậu.

 

Khánh Phong đế là một hoàng đế lòng dạ lỗi lạc nhân hậu, cùng tiên đế thâm trầm lãnh khốc tính toán vừa vặn ngược lại. Hơn nữa cũng là một hoàng đế không coi trọng sắc đẹp, tình cảm hướng về phía thê tử nguyên phối.

 

Cho nên, nếu như Mạnh Vân kinh doanh thật tốt, Khánh Phong đế chỉ bảo vệ một cái hoàng hậu cũng có thể, loại chuyện như vậy ở trong các đời Đại Lịch cũng không phải chưa thấy qua.

 

Với tình huống như vậy, tương lai sau khi Khánh Phong đế trăm năm, chuyện Hoàng thái tử tức vị là thỏa đáng. Vả lại Nhị hoàng tử cùng Hoàng thái tử là đồng bào huynh đệ một mẹ, Hoàng thái tử là người độ lượng rộng rãi, tương lai hai huynh đệ sẽ giúp đỡ lẫn nhau, sẽ không xuất hiện chuyện huynh đệ trong nhà bất hòa, nếu như Trường Cực cùng Nhị hoàng tử giao hảo, lo gì tương lai không có tiền đồ tốt đẹp?

 

Chỉ cần Trường Cực kinh doanh thật tốt, Trường Cực có thể giống như Vệ Huyên, thánh quyến không suy, ân trạch đời sau.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi mặc kệ sau khi mình chết đi hậu thế như thế nào, bà chỉ hy vọng thấy Trường Cực sống được thật vui vẻ, không người nào có thể bắt nạt. Nếu như có thể giao hảo với các hoàng tử, với tương lai của Trường Cực vô cùng hữu ích.

 

A Uyển cười nói:

-“Lần trước còn ầm ĩ, nhưng không nghĩ lần này tiến cung, Trường Cực cùng Nhị hoàng tử lại tốt tựa như cái gì, hiện nay cũng luyến tiếc tách ra đấy!.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi lấy làm kinh hãi,

-“Tốt như vậy rồi sao? Lúc trước nương nghe nói mỗi lần Nhị hoàng tử nhìn thấy Trường Cực đều phải khóc lại khóc, làm ồn ào, nếu không phải hoàng hậu nghiêm khắc dạy dỗ, sợ rằng Nhị hoàng tử phải chạy đi cáo trạng với Hoàng thượng, nói Trường Cực chúng ta không phải.

 

-“Nương, ngài đừng nghe người ngoài nói bậy, Nhị hoàng tử tuổi còn nhỏ, thật ra thì cũng thật đáng yêu, con nít con nôi, cảm xúc dễ dàng qua đi, rất nhanh thì có thể chơi tốt lắm.

 

A Uyển trấn an tâm mẫu thân, sau đó liếc mắt nhìn nhi tử ngồi ở trong lòng mẫu thân gặm bánh bao, thấy một đôi mắt đen lúng liếng của nó nhìn mình, trong lòng thầm mắng một tiếng thằng nhóc láu cá, trên mặt lại cười rất là ôn hòa.

 

-“Trường Cực miệng ngọt, kêu Nhị hoàng tử tiểu ca ca dài tiểu ca ca ngắn, kêu nhiều, Nhị hoàng tử cũng trở lại bình thường, lấy tự xưng là ca ca của Trường Cực, rất là chiếu cố Trường Cực đấy!

 

Trưởng công chúa Khang Nghi không khỏi bật cười, cầm khăn xoa mặt Trường Cực trong lòng mình, ôn nhu cười nói:

-“Trường Cực thực thích Nhị hoàng tử điện hạ sao?

 

Trường Cực ngây ngô cười với ngoại tổ mẫu,

-“Thích, chơi vui….

 

Sau đó nó nhìn A Uyển, lại nói:

-“Nếu như nương cũng sinh cho con một cái tiểu ca ca là tốt.

 

A Uyển cùng Trưởng công chúa Khang Nghi đều phun.

 

Buổi tối, khi Vệ Huyên trở về, Trường Cực liền bám lấy hắn.

 

-“Phụ thân, tại sao nương không sinh cho Trường Cực tiểu ca ca? Tiểu ca ca có thể chơi với Trường Cực.

 

Vệ Huyên nghe được lời ngây thơ đơn thuần của nhi tử như vậy, nhất thời đen mặt, thầm nghĩ sinh một mình đòi nợ ngươi đã đủ rồi, tới một đứa nữa sẽ phải bóp chết... Không, trước tiên phải bóp chết Úc đại phu không đáng tin cậy.

 

-“Ngu xuẩn! Ngươi là đứa bé đầu tiên của chúng ta, lớn nhất, làm sao mà tới cái tiểu ca ca?” Vệ Huyên cười nhạo chỉ số thông minh của nhi tử.

 

Thật may là Trường Cực cũng là cái tiểu hài ngọt ngào ngốc nghếch, cũng không có để lời của phụ thân ở trong lòng, tựa hồ trời sanh nó đốt sáng lên kỹ năng làm sao chung đụng với phụ thân có bệnh xà tinh, mỗi ngày đều trải qua ngây ngô, giống như tiểu thúc thúc ngốc bạch ngọt vậy, có thể không nhìn phụ thân đen mặt, tự quyết định.

 

-“Vậy sinh cái đệ đệ?

Trường Cực tiếp tục bám lấy phụ thân,

-“Nếu như Trường Cực có đệ đệ, Trường Cực sẽ giống như phụ thân đối tiểu thúc thúc vậy, tốt với đệ đệ.

 

-“Có một mình ngươi đòi nợ là đủ rồi.” Vệ Huyên không hề bị lay động.

 

Trường Cực nháy mắt,

-“Vậy muội muội thì sao?

 

Nó đảo mắt vòng vo, bi bô hỏi,

-“Sinh cái muội muội giống như mẫu thân vậy?

 

Động tác của Vệ Huyên nhất thời hơi chậm lại…..

 

Nữ nhi giống như A Uyển?

 

Trong đầu hiện lên dáng vẻ A Uyển khi còn bé, bánh bao tựa như A Uyển, bệnh triền miên, lại luôn lên mặt, nhìn không thú vị lại làm cho hắn cảm thấy vô cùng đáng yêu, mỗi lần đều muốn nhào tới gặm mặt bánh bao của nàng, sau đó để cho nàng tức giận, trợn mắt giận dỗi nhìn mình. Mỗi lần nhớ tới, cũng làm cho hắn hân hoan không ngớt, lần sau lúc gặp mặt, vẫn là muốn nhào tới gặm lại gặm.

 

Bất quá hắn rất nhanh lại bác bỏ.

 

Cho dù giống như A Uyển, vẫn là cái đòi nợ.

 

Con cái ra đời, mỗi lần đều tiêu hao sinh mạng mẫu thân mà ra đời. Nếu như hài tử đến, là phải tiêu hao sinh mệnh A Uyển, hắn thà rằng không cần.

 

Chờ lúc A Uyển tới thúc giục hai cha con này đi tịnh phòng tắm, thì thấy dáng vẻ của nhi tử như con khỉ con ở trên người Vệ Huyên nói nhỏ, không khỏi có chút buồn cười.

 

Cho dù Vệ Huyên không nhịn được, thế nhưng ngồi ở chỗ đó tùy nó bám lấy, thoạt nhìn không kiên nhẫn đi, lại chưa từng đẩy nhi tử ra.

 

Vệ Huyên nghe được lời của A Uyển, liền ôm nhi tử đòi nợ đi tịnh phòng.

 

Hai cha con cùng tắm, không tránh được còn nói một ít lời quẫn quẫn hữu thần, A Uyển nghe mạnh mẽ mắt trợn trắng.

 

Chờ bọn hắn rửa mặt xong thì, A Uyển liền nhỏ giọng nói với Vệ Huyên:

-“Trường Cực còn nhỏ, chàng đừng dạy loạn nó, nếu như nói ra, chẳng phải là để cho người chê cười?

 

Vệ Huyên lặng lẽ nhìn lại nàng, sau đó dùng ánh mắt bệnh xà tinh đặc biệt nhìn chằm chằm nàng âm thanh lạnh lùng nói:

-“Nàng cho rằng tiểu tử kia thật sự là tên ngốc sao? Nếu là ngốc, Nhị hoàng tử cũng sẽ không bị nó đùa bỡn xoay quanh.

 

A Uyển:

…..

 

Không lời chống đỡ.

 

-“Nó….. điểm này nhất định là giống như chàng!” A Uyển chém đinh chặt sắt nói.

 

Sau đó thấy vẻ mặt Vệ Huyên tắc nghẽn, trong lòng lại có chút hối hận, vội nói:

-“Thật ra thì dáng vẻ hắn yêu cười thật giống ta, dáng vẻ sáng sủa cũng giống ta.

 

Vệ Huyên lặng lẽ đưa mắt nhìn nàng, biểu tình là nàng đang nói đùa.

 

Được rồi, A Uyển cảm thấy mình bại lui.

 

Qua mấy ngày, A Uyển nhận được tin đến từ Dương Thành, trong thư nội dung nhất thời để cho tâm nàng vui mừng không thôi, không kềm chế được, liền đưa thẻ bài tiến cung, mang theo Trường Cực tiến cung đi tìm Mạnh Vân.

 

Mới đi vào cửa Phượng Nghi cung, Nhị hoàng tử người bạn nhỏ Vệ Trạc như một cơn gió đánh tới.

 

-“Trường Cực….., Trường Cực….., ca ca rốt cuộc chờ được đệ, làm sao qua lâu như vậy đệ mới tiến cung?

Nhị hoàng tử lôi kéo tay của Trường Cực, một trận oán trách,

-“Ca ca biết, nhất định là đệ phát hiện cái chuyện chơi vui gì mà không gọi ca ca, thật là quá xấu!!!.

 

Dáng vẻ Trường Cực ngốc ngọt đáng yêu, cười rất vui,

-“Là chuyện chơi vui, phụ thân dạy ta tập võ đấy, sau này ta sẽ rất lợi hại nha!

 

Nhị hoàng tử nghe xong quả nhiên mặt hâm mộ, sau đó lại chạy tới Thái cực điện đi bám lấy hoàng đế.

 

A Uyển cong môi cười, thấy nhi tử dễ dàng đuổi Nhị hoàng tử đi, liền dẫn nó vào chánh điện Phượng Nghi cung.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 11/10/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts