Sủng Thê Như Lệnh - Chương 224

, Trường Cực, Phúc Béo, Quan Phúc, Bao Phúc…..

Edit + Beta: Đào Mai

 

A Uyển nghe nói Nhị hoàng tử tới, không khỏi lấy làm kinh hãi.

 

Nhị hoàng tử tuổi còn nhỏ, đang nuôi dưỡng ở trong cung, không thể tùy tiện xuất cung, thế nhưng vào lúc này người lại tới vương phủ, cũng không biết là chính nó lén chạy đến, hay là được hoàng hậu cho phép. Nếu là lén chạy ra ngoài, lấy tuổi Nhị hoàng tử bây giờ, có thể giấu giếm được người, sau này thế nhưng không được; nếu là được hoàng hậu cho phép, cũng không biết nó tới làm cái gì?

 

A Uyển vội vàng đi ra ngoài đón.

 

Mới đến trước sân, liền nghe được trong giọng trẻ con non nớt mang theo tức giận gầm lên,

-“Đều nói không cho phép gọi bổn điện hạ Phúc Béo!

 

Bọn nha hoàn đi theo A Uyển tới nghe được thanh âm này đầu tiên là kinh ngạc, nghĩ đến thân phận của người nói chuyện, không khỏi có chút sợ hãi.

 

A Uyển không khỏi nhíu mày, trong lòng thở dài, cũng không biết Nhị hoàng tử làm sao mà đắc tội Trường Cực của nàng, Trường Cực mới có thể đi chọc nó.

 

Mặc dù Trường Cực nhỏ tuổi, nhìn cũng ngoan ngoãn đáng yêu, thế nhưng là tên giả heo ăn lão hổ, Nhị hoàng tử lại là người nóng tính, cho nên bị chọc đến nhảy bật, thật may là Nhị hoàng tử được Mạnh Vân dạy dỗ cực tốt, tính tình tới cũng nhanh đi cũng nhanh hơn, quang minh lỗi lạc, cũng không mang thù, thật ra có chút giống như Mạnh Phong cái loại tính tình rộng rãi phóng khoáng, cháu ngoại trai giống cữu cữu cũng không phải là không có đạo lý.

 

Chờ đến gần, thì thấy hai đứa bé trong đình viện một đứa đứng ở trong sân, một đứa đứng ở trên bậc thang, một đứa mặt mũi lửa giận, một đứa mặt mũi vô tội, tạo thành chênh lệch rõ ràng.

 

Cố tình lúc này nhi tử ngốc ngọt của nàng còn rất vô tội nói:

-“Tại sao không gọi Phúc Béo ca ca? Quan Phúc ca ca luôn là gọi như vậy!

 

Quả nhiên tức giận của Nhị hoàng tử bị dời đi, nắm quả đấm nhỏ nói:

-“Giỏi cho ngươi cái tên Quan Phúc, lần sau gặp lại, ta phải đánh nó thành heo mập!

 

-“Đánh nhau không tốt, hoàng hậu di di nói không thể.

 

Trường Cực đúng lúc chen miệng nói, tiếng bi bô đặc biệt thuộc về hài tử, khiến cho tâm người nghe đều mềm nhũn.

 

Quả nhiên Nhị hoàng tử cứng đơ, sau đó có chút không cam lòng mím môi nói:

-“Vậy sau này ta sẽ thu thập nó.....

 

A Uyển nhìn thấy rất vui, ho khan một tiếng.

 

Trường Cực cùng Nhị hoàng tử quay đầu nhìn, thấy nàng cười tươi đứng ở lan can làm bằng bạch ngọc, khuôn mặt trắng nõn ôn nhu nổi bật dưới hành lang mở ra kinh diễm dưới hoa, an điềm mà xa xa, giàn hoa tươi nghênh ánh mặt trới phảng phất thành điểm xuyết tà váy nàng, để cho người xem tâm cũng không khỏi yên lặng, theo khóe môi nàng mỉm cười mà mỉm cười.

 

-“Thọ An di di!

Nhị hoàng tử thật vui vẻ chạy tới, đưa ra tay nhỏ bé mũm mĩm trắng nõn kéo tay áo A Uyển quơ quơ,

-“Ta đến tìm Trường Cực chơi, mẫu hậu nói, chỉ cần trước khi cửa cung khóa thì trở về là được, di di đừng đuổi ta có được hay không?

 

Ai dám đuổi Nhị hoàng tử điện hạ đương triều? Lời như vậy chắc là Mạnh Vân dặn dò.

 

A Uyển nhìn về phía đám cung nhân đi theo Nhị hoàng tử tới đây, thấy bà vú của Nhị hoàng tử cùng nội thị cũng hướng nàng gật đầu, mới cong môi cười nói:

-“Đã như vậy, Trạc nhi ở lại đi, Trường Cực ở nhà một mình, có Trạc nhi bồi nó chơi cũng tốt.

 

Nhị hoàng tử vừa nghe, chỉ cảm thấy cả người đều có tinh thần, lập tức ưỡn ngực, vỗ ngực nói:

-“Yên tâm đi, ta là ca ca của Trường Cực, sẽ chăm sóc hắn.

 

A Uyển sờ đầu của nó một cái, thấy nó khỏe mạnh kháu khỉnh, trong lòng hết sức yêu thích, liền một tay dắt một đứa, dẫn bọn nó trở về phòng.

 

Trở lại phòng, A Uyển liền kêu nha hoàn thay một thân y phục dính đầy mồ hôi cho Trường Cực, lại phân phó người dâng trà bánh ngọt.

 

Nha hoàn bày ra một bàn bánh ngọt, còn có sữa dê cùng nước hoài sơn, nước dưa đỏ.

 

Nhị hoàng tử vừa đúng khát nước, đang bưng nước dưa đỏ uống.

 

Chờ Trường Cực đổi xong y phục đi ra, lập tức lôi kéo Trường Cực bắt đầu líu ríu nói chuyện, hỏi thăm nó là cùng phụ thân tập võ như thế nào, chẳng lẽ giống như mới vừa rồi vậy ngồi xổm ở chỗ đó? Thế nhưng tư thế rất bất nhã.....

 

-“Cái này gọi là đứng tấn.

 

Trường Cực trong lòng cảm thấy Nhị hoàng tử cái tiểu ca ca này thật là khờ đến phải tức giận, sợ hắn tóc ngắn kiến thức cũng ngắn không biết phụ thân mình lợi hại, không khỏi phải đính danh cho Vệ Huyên, nên thuật lại một lần Vệ Huyên dạy nó tập võ trước đó một phen, nghe được Nhị hoàng tử thiếu chút nữa há to miệng.

 

A Uyển nghe buồn cười, mặc dù nhi tử nói không hoàn toàn, nhưng lấy tuổi của nó, từ trong lời nói của nó có thể lý giải nó lại có thể nhớ nhiều như vậy, cũng đúng là khó được.

 

Nhị hoàng tử nhăn mặt nói:

-“Làm sao Huyên thúc nói cùng võ sư phụ nói không giống nhau?

 

-“Làm sao không giống nhau?” Trường Cực nháy mắt nhìn Nhị hoàng tử.

 

Vì vậy Nhị hoàng tử liền thuật lại một lần lúc trước võ sư phụ dạy nó tập võ.

 

Tuy nói Nhị hoàng tử hâm mộ Trường Cực có thể cùng Vệ Huyên tập võ, liền đi bám lấy hoàng đế, để cho hoàng đế cũng đáp ứng phái thị vệ làm võ sư phụ dạy nó, thế nhưng nó còn nhỏ tuổi, lại là tên hoạt bát hiếu động, làm sao có thể ổn định tâm mà học cơ bản? Không có biện pháp, võ sư phụ chỉ có thể tùy hứng thú của nó mà dạy, cũng không phải đi học đông một búa tây một gậy sao, căn bản cũng không coi là chuyện gì.

 

A Uyển hiểu rõ tâm tư của người trong cung, tự nhiên là không vạch trần, thấy nhi tử của mình nhíu khuôn mặt bánh bao hết sức không hiểu, chỉ cảm thấy buồn cười không thôi.

 

Chờ hai cái tiểu tử ăn chút bánh xong, A Uyển liền dẫn hai đứa đi chính viện thỉnh an Thụy Vương phi.

 

Lúc Nhị hoàng tử tới đây liền trực tiếp xông vào Tùy Phong viện, cũng không đi chỗ Thụy Vương phi.

 

Thụy Vương phi thấy hai đứa bé tới, hết sức vui vẻ, cười ha hả phân phó phòng bếp làm chút bánh trái kiểu mới mà tiểu hài tử yêu thích, lôi kéo hai đứa bé nói thật lâu, cho đến Nhị hoàng tử không nhịn được, lôi kéo Trường Cực chạy ra ngoài chơi, bà cũng không để ý, cùng A Uyển đi theo ra ngoài.

 

Cơm trưa xong, hai đứa bé cùng nhau giang chân giang tay nằm ngửa ở trên chiếu ngủ thiếp đi.

 

A Uyển ngồi ở bên giường, cầm quạt quạt cho bọn chúng mát, nhìn hai tiểu gia hỏa ngủ say sưa, gương mặt đáng yêu đỏ bừng bừng, mềm mại đáng yêu, trong lòng một mảnh an ổn.

 

Cho đến có tiếng bước chân vang lên, A Uyển quay đầu, nhìn thấy nam tử mặc áo gấm đỏ sẫm đi tới, hướng hắn giơ ngón tay ‘suỵt’ một tiếng, lại chỉ chỉ hai đứa bé ngủ trên giường.

 

Vệ Huyên đi tới, thấy ở trên giường hai tên gia hỏa ngủ đến tối tăm trời đất, chân mày nhíu lại, vỗ vai A Uyển hỏi:

-“Bọn chúng ầm ĩ nàng?

 

A Uyển cười nói:

-“Không có, bọn chúng rất biết điều.

 

Vệ Huyên biểu tình không tin, cảm thấy hài tử đều là đòi nợ, hai tên đòi nợ cộng lại náo loạn lên, có thể lật trời.

 

-“Được rồi, chỗ này giao cho hạ nhân là được rồi, nàng trở về nghỉ ngơi đi.

 

Vệ Huyên không cho phân trần, kéo A Uyển lên, giao cây quạt trong tay nàng cho nha hoàn bên cạnh, sau đó lôi kéo A Uyển trở về phòng.

 

Chờ nằm ở trên giường, A Uyển thấy hắn ngồi ở bên cạnh quạt cho mình, không khỏi có chút buồn cười, nói:

-“Hiếm khi hôm nay chàng thong thả, có phải cũng cùng nhau nghỉ một lát hay không?

 

Vệ Huyên cúi đầu hôn môi nàng, hơi thở cùng nàng thân mật giao hòa chốc lát, thanh âm ôn hòa đến say lòng người,

-“Ừ, chờ nàng ngủ ta liền nghỉ ngơi.

 

A Uyển nhìn hắn chốc lát, biết hắn là sợ hắn ngủ theo thì, không ai quạt cho nàng sẽ khiến cho nàng nóng tỉnh, cho nên mới phải như vậy.

 

-“Ta kêu người đưa chậu nước đá vào đây, chỉ một chút không quan hệ.

A Uyển ôn nhu nói,

-“Chàng cũng nghỉ một chút.

 

Vệ Huyên thấy nàng như vậy, cũng không kiên trì nữa.

 

Chờ nha hoàn đem chậu nước đá vào, A Uyển liền cười dựa vào trong lòng hắn, an tâm nghỉ ngơi.

 

Chờ bọn hắn nghỉ trưa tỉnh lại, thì nghe nói Mạnh Phong dẫn nhi tử hắn tới cửa.

 

Quan Phúc hoạt bát chạy vào, hướng về phía Nhị hoàng tử cùng Trường Cực đang để cho cung nữ hầu hạ mặc y phục kêu lên:

-“Phúc Béo, ngươi thật xấu, xuất cung cũng không nói cho ta một tiếng, tự mình tới đây tìm Trường Cực chơi, tiếp tục như vậy nữa, chúng ta sẽ phải hết là bằng hữu rồi!

 

Nhị hoàng tử trừng trừng hai mắt, nhặt lên y phục đang cầm trong tay cung nữ vứt vào trên mặt Quan Phúc, hét lên:

-“Ngươi kêu ta là Phúc Béo nữa, liền hết bằng hữu!

 

-“Phúc Béo đừng như vậy mà, tên chẳng qua là cái danh hiệu...” Quan phúc cười ha hả nói, cười có chút giống như phật Di Lặc.

 

Thật là một hài tử thích cười.

 

Nhị hoàng tử giận đến chạy tới véo nó.

 

Hai anh em bà con véo tới véo đi, cả phòng loạn tung, cung nữ cầm y phục đuổi sau lưng bọn họ, Trường Cực ngồi xổm ở một bên nâng mặt nhìn bọn hắn.

 

A Uyển đi vào thấy, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, tự mình tới tách hai người bạn nhỏ đang véo nhau ra, lại tự mình mặc y phục cho Nhị hoàng tử.

 

Nhị hoàng tử vốn là còn nhìn chằm chằm Quan Phúc, chờ nhìn thấy nữ nhân ngồi ở trước mặt mình khuôn mặt tươi cười nhu tĩnh ấm áp, hương thơm thoang thoảng trên người nàng xông vào mũi, mát mà không lạnh, thơm mà không nồng, không biết tại sao, đột nhiên mặt liền đỏ.

 

Quỷ thần xui khiến, Nhị hoàng tử đưa tay ôm nàng, nghiêm túc nói:

-“Ta thích di di, di di hồi cung với ta có được hay không?

 

-“Không được!

Trường Cực nhảy ra, khẩn trương nói:

-“Đây là mẫu thân của ta, Phúc Béo ca ca thật xấu, chính ngươi cũng có mẫu thân, làm sao còn đi cướp mẫu thân của ta?

 

Cuối cùng đã là lên án.

 

Nhị hoàng tử có chút đỏ mặt, cải:

-“Ngươi biết cái gì? Ta cũng không phải là cướp nương ngươi, chẳng qua là cảm thấy di di rất tốt...

 

Như thế nào tốt, thế nhưng lại nói không rõ.

 

Trường Cực méo miệng, chính mình ôm thật chặt cánh tay mẫu thân mình, ủy khuất mà trừng Nhị hoàng tử, cảm thấy cái tiểu ca ca này thật sự là thật xấu, tính sau này đều phải gọi hắn “Phúc Béo”.

 

A Uyển cười, không để đồng ngôn đồng ngữ của Nhị hoàng tử ở trong lòng, mặc y phục tử tế cho nó, lại vỗ vỗ đầu nhi tử, kêu người dọn lên trà chiều bánh ngọt cho bọn chúng.

 

Chờ uống trà chiều ăn bánh ngọt xong, ba đứa bé lại tiêu tan hiềm khích lúc trước, cùng nhau quậy phá.

 

Đến chạng vạng tối, ba đứa bé lưu luyến không rời chia tay, một đứa hồi cung, một đứa hồi phủ công chúa.

 

Đưa đi hai cái tiểu ca ca, Trường Cực rất vui sướng chạy đi thư phòng tìm cha nó.

 

Những ngày kế tiếp, Nhị hoàng tử cũng sẽ mài hoàng hậu để cho nó xuất cung đến tìm Trường Cực chơi, có đôi khi là Hoàng thái tử dẫn nó tới, có đôi khi là nội thị mang tới, có đôi khi là Vệ Huyên mang tới, bất quá phạm vi hoạt động chỉ có Thụy Vương phủ.

 

Rất nhanh liền đến sinh nhật Vinh Vương phi.

 

Sinh nhật Vinh Vương phi cũng không có làm lớn, Vinh Vương chỉ mời một ít con cháu tôn thất cùng huân quý chơi thân tới uống chén rượu, nữ quyến tới cũng là một ít quan hệ tương đối thân cận, tựa như sợ Vương phi của mình thua thiệt, đều cự tuyệt những người khác.

 

Rất nhiều người muốn nịnh nọt Vinh Vương không có cách nào, lại không thể lỗ mãng tự nhiên chạy tới, chỉ có thể thật sớm đuổi người đưa lễ vật tới.

 

Vinh Vương phi ở trong phòng khách Vinh Vương phủ chiêu đãi nữ quyến tới chúc thọ nàng.

 

Người đến cũng không nhiều, chỉ có chừng hai mươi người, A Uyển cùng Liễu Thanh Đồng liền ở trong đó.

 

Vinh Vương phi miệng không thể nói, nhưng nàng chỉ cần ngồi ở chỗ đó mỉm cười, dáng vẻ đó đã khiến cho người khác khó có thể tự giữ đến nín thở, chỉ là nhìn nàng đã cảm thấy thỏa mãn, căn bản không cần nàng chiêu đãi.

 

Vinh Vương vẫn lo lắng Vương phi hắn bởi vì không thể nói mà thua thiệt, như sợ có ai làm nàng không thoải mái, liên tục đuổi bà tử tới thăm, bà tử kia bị chỉ điểm phải xoay quanh, ngầm lau mồ hôi không thôi, lại chỉ có thể khổ bức đi tiếp sóng tình huống hiện trường.

 

Làm sao A Uyển không nhìn ra khác thường trong đó, lại nhớ tới sự tình lúc trước Vinh Vương khiến người tới cầu xin nàng như thế nào chăm sóc Vương phi hắn, không khỏi mà bật cười.

 

Tính tình Vinh Vương phi điềm tĩnh, bất quá cũng là người thích hài tử, A Uyển mang theo Trường Cực tới, Quan Phúc cùng Nhị hoàng tử cũng tới, còn có mấy hài tử của phủ huân quý, để cho nàng hết sức vui vẻ, kêu phòng bếp làm rất nhiều bánh cùng đồ ngọt hài tử thích ăn chiêu đãi chúng.

 

Lấy Nhị hoàng tử cầm đầu, một đám hài tử ở trong hoa viên chơi điên cuồng, tiếng cười từng tầng một truyền tới.

 

Rất nhanh Nhị hoàng tử liền dẫn người chạy vào, tò mò nhìn trộm, khi thấy Vinh Vương phi mỉm cười nhìn sang thì, người bạn nhỏ khỏe mạnh kháu khỉnh liền đỏ mặt, ngượng ngùng tới thỉnh an.

 

Vinh Vương phi cười lau mồ hôi cho nó, lại cầm trái cây cho nó.

 

Nhị hoàng tử không nháy mắt nhìn Vinh Vương phi một lúc, mới cùng bọn Trường Cực đi ra ngoài chơi.

 

Chờ sau khi ra cửa, Nhị hoàng tử nhảy đến trên lan can, từ trên cao nhìn xuống một đám tiểu đệ, nắm chặt quả đấm nói:

-“Sau này ta cũng phải cưới cái tiên nữ giống như bà thím vậy làm thê tử, cả đời chỉ đối tốt với một mình nàng!

 

Những hài tử khác nghe, đối với hắn ồ ồ ồ kêu, cũng không biết là đang cười hắn hay là xuỵt hắn.

 

Trường Cực tuổi nhỏ nhất u mê nhìn nó, chen miệng nói:

-“Vậy Phúc Béo ca ca ngươi sau này cũng sẽ không thể cùng các cung nữ lôi lôi kéo kéo, cũng không thể để cho cung nữ ngủ chung với ngươi đấy, nếu không vợ của ngươi sẽ tức giận.

 

Nhị hoàng tử trợn to hai mắt, cảm thấy Trường Cực cái tiểu thí hài tử này hiểu cái gì, phản bác:

-“Ai nói?

 

Trường Cực ngọt ngào nói:

-“Cha ta nói!

 

Nhớ tới cha hắn nói nếu là tiểu trùng tử của hắn bị nữ nhân khác đụng đến sẽ phải cắt nó, trong lòng Trường Cực không khỏi cảm thấy lời như vậy không thể nói ở trước mặt người, quyết định âm thầm đi nói cùng Nhị hoàng tử.

 

Bọn họ cũng tốt như vậy, dĩ nhiên là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia rồi…..

 

Nhị hoàng tử nhất thời rối rắm.

 

Hắn không sợ trời không sợ đất, trên thế giới chỉ sợ hai người, một là mẫu hậu, một là Huyên thúc.

 

Chỉ cần mẫu hậu nghiêm mặt, hắn liền không dám tùy hứng. So với mẫu hậu, đối với Huyên thúc, Nhị hoàng tử luôn cảm thấy dáng vẻ hắn thật là lợi hại thật là đáng sợ, chỉ cần Huyên thúc quét mắt tới một cái, không khỏi liền không dám làm càn. Thật may là Trường Cực không giống Huyên thúc, là một đệ đệ đáng yêu.

 

Vì vậy, Nhị hoàng tử tâm tắc.

 

Mà càng làm cho hắn tâm tắc chính là Trường Cực âm thầm nói, cho tới sau này làm cho hắn mỗi lần nhìn thấy Vệ Huyên thì, sẽ theo bản năng đau trứng, đối cung nữ xinh đẹp cũng không dám nhìn nhiều mấy lần, chỉ sợ khó giữ được tiểu trùng tử.

 

Bất quá Nhị hoàng tử rất nhanh lại vui vẻ.

 

Bởi vì đến mùa thu, mẫu hậu nói cho hắn biết, hắn có tiểu di mẫu sẽ từ Tây Bắc trở về, hơn nữa mang về cho hắn một tiểu biểu đệ.

 

Khi thấy tiểu biểu đệ ngây ngô ngu xuẩn so với Trường Cực tuổi còn nhỏ một chút thì, Nhị hoàng tử hết sức vui vẻ.

 

Lại có tiểu biểu đệ ngu xuẩn có thể chơi.

 

Trường Cực cũng thật vui vẻ.

 

Bởi vì rốt cuộc đã tới một đệ đệ nhỏ tuổi hơn hắn, hơn nữa cái tiểu biểu đệ này nhìn so với Nhị hoàng tử Phúc Béo còn muốn đần đần, té ngã cũng không khóc, còn hướng người cười đến ngu xuẩn ngây ngô, chỉ cần cho nó ăn liền vui vẻ.

 

Tiểu biểu đệ có cái nhũ danh rất vui tai, gọi Bao Phúc.

 

Đang lúc Trường Cực lôi kéo tay nương nó tò mò quan sát tiểu biểu đệ, tự nhiên nó phát hiện bị người đẩy ra một bên, một nữ nhân mặc cái áo màu đỏ thẫm dệt kim đẩy nó ra, nhào qua ôm thật chặt lấy nương của nó hôn.

 

Trường Cực bẹp bẹp miệng, chờ phát hiện cái tiểu biểu đệ ngây ngô ngu xuẩn đó đứng ở đàng kia, cũng bị mẹ nó vứt bỏ thì, tâm nó bình tĩnh lại.

 

-“A Uyển, A Uyển, A Uyển…..

 

Mạnh Tự ôm A Uyển vừa cười vừa nhảy, hết sức kích động, chặt chẽ không buông tay.

 

Vệ Huyên cùng Thẩm Khánh cau mày, rốt cuộc không có tiến lên tách các nàng ra.

 

Mạnh Tự ôm rất lâu mới buông ra, hai mắt vui sướng nhìn A Uyển, trong mắt tràn đầy đều là vui sướng gặp lại.

 

A Uyển cũng thật vui vẻ, cười ha hả để nàng ôm chặt mình, cũng kích động nói không ra lời.

 

Chờ nổi kích động kia qua đi, rốt cuộc mọi người ngồi xuống nói chuyện.

 

Mạnh Tự kêu nhi tử đã tự động chạy đi nắm áo choàng phụ thân đến, kẹp nó dưới nách giơ nó lên trước mặt A Uyển, mặt mày cong cong nói:

-“A Uyển, đây là nhi tử muội, là lần đầu tiên tỷ thấy nó đấy!

 

A Uyển cười sờ đầu hài tử đang ngoẹo đầu nhìn nàng, cũng kêu Trường Cực tới, cho tỷ muội tốt nhìn một chút.

 

Thấy Trường Cực thì, Mạnh Tự bỏ con trai của nàng vào trong lòng A Uyển, cỏn chính mình thì bế Trường Cực lên, bỏ vào trong lồng ngực mình.

 

Thẩm Khánh lông mày giật giật, không nhịn được liếc nhìn Vệ Huyên.

 

Vệ Huyên đang nhìn tiểu phá hài tựa vào ngực A Uyển, chân mày cũng giật giật.

 

A Uyển ôm Bao Phúc, nhìn về phía Mạnh Tự líu ríu nói không dứt, cặp mắt ẩn chứa ý cười, chỉ cảm thấy vô luận thời gian biến hóa như thế nào, nàng vẫn không có thay đổi qua.

 

Chờ Vệ Huyên cùng Thẩm Khánh đi thư phòng nói chuyện thì, A Uyển kêu Trường Cực mang theo tiểu biểu đệ đến trong phòng trò chơi chơi, nàng mới trò chuyện với Mạnh Tự.

 

Hai tỷ muội đã lâu không gặp, có chuyện nói không hết, bất quá vẫn như trước đều là Mạnh Tự đang nói, A Uyển đang nghe, giống như khi các nàng còn bé.

 

Đề tài của Mạnh Tự nhảy rất nhanh, trước một khắc vẫn còn đang nói trải qua sinh sản, sau một khắc liền nhảy tới trên triều đình, đảo mắt lại nhảy tới hậu viện huân quý, hoặc là chuyện lý thú ở Tây Bắc.

 

-“...Tỷ biết không, địa phương dòng bên Thái gia bị lưu đài rất gần Dương Thành, có một lần lúc muội ra khỏi thành, còn trong lúc vô tình cứu một người Thái gia ngã bệnh, nhìn thật là đáng thương, bất quá bọn hắn hưởng được dòng chính che chở, tự nhiên cũng phải thừa nhận hậu quả dòng chính mang tới, muội cũng không thương hại bọn họ, chẳng qua là cảm thấy sớm biết hôm nay, sao lúc trước còn làm.

 

Mạnh Tự có chút thổn thức.

 

Lúc trước chuyện Cửu hoàng tử và Thái gia làm, đợi đến tân đế lên ngôi thì, liền bắt đầu bị thanh toán, Cửu hoàng tử bị phái đi thủ hoàng lăng, cả đời không được đi ra. Mà dòng chính Thái gia bị chém cả nhà, địa phương dòng bên bị lưu đày lạnh khủng khiếp, quan viên bị dính líu trong đó đếm không hết.

 

Thái gia bị trừng phạt đúng tội.

 

Thổn thức một hồi, Mạnh Tự rất nhanh lại dời đi đề tài.

 

Hai người một mực hàn huyên tới trời tối, cho đến Vệ Huyên mặt đen lại tới đuổi người, Mạnh Tự mới bĩu môi hét quỷ hẹp hòi vân vân…..

 

Ở Thụy Vương phủ cọ bữa cơm Mạnh Tự mới hài lòng cùng trượng phu nhi tử trở về nhà, hơn nữa nói rõ mấy ngày nay cũng sẽ tới tìm A Uyển nói chuyện, hiển nhiên là gả cho tên không thích nói chuyện, tích mấy cái sọt lời muốn bày tỏ với A Uyển.

 

A Uyển cười đáp ứng, Vệ Huyên lần nữa đen mặt.

 

Chờ đưa một nhà ba người Mạnh Tự đi xong, A Uyển xoay người cười cười đi tới hướng nam nhân đứng chờ nàng ở hành lang, tiến lên níu lấy tay hắn, dựa người vào người hắn.

 

Gió thu chợt nổi lên, gió đêm có chút lạnh lẽo.

 

Vệ Huyên ôm lấy nàng, sờ soạng mặt mát lạnh của nàng, trầm mặt mang nàng trở về phòng.

 

A Uyển một mực cười tươi, ngửa đầu nhìn khuôn mặt nam tử điệt lệ dưới ánh đèn, sau đó không nhịn được nhón chân lên hôn một cái lên cái cằm xinh đẹp của hắn, nói:

-“A Tự trở lại rồi, thật tốt.

 

Vệ Huyên không lên tiếng.

 

-“Bất quá có chàng ở đây, tốt hơn.” Nàng tiếp tục nói.

 

Lời này hơi lừa tình, rốt cuộc để cho lỗ tai hắn nhiễm đỏ, mím môi, nhàn nhạt mà lên tiếng.

 

A Uyển nhịn cười, rất muốn nói với hắn, lúc Trường Cực xấu hổ cũng là như thế này, mím môi, làm bộ như dáng vẻ không thèm để ý, thật ra thì mặt đã đỏ. Bất quá nếu là chính mình nói như vậy, đoán chừng hắn lại phải tâm tắc.

 

Hai người đi vào phòng, liền thấy hài tử ngồi ở trên kháng gần cửa sổ chơi một con hổ cơ quan làm cực kỳ tinh xảo ngẩng mặt lên nhìn tới, sau đó vui sướng cười tươi với bọn họ, nhảy xuống kháng đánh tới.

 

-“Phụ thân, mẫu thân, tối nay Trường Cực muốn ngủ…. cùng hai người.” Trường Cực vui sướng nói.

 

Vệ Huyên trầm mặt xuống, nói:

-“Không cho phép!

 

-“Tại sao?

Trường Cực ôm chân phụ thân, ngẩng mặt ngốc ngọt lên nhìn hắn,

-“Tiểu biểu đệ cũng ngủ cùng cha nó nương nó mà!

 

-“Bởi vì con là nam tử hán, nam tử hán không thể ngủ cùng nữ nhân khác ngoài thê tử.

 

Mắt Trường Cực vòng vo chuyển, lại vui sướng cười lên,

-“Vậy con kêu mẫu thân làm thê tử con, con liền có thể ngủ cùng mẫu thân. Hơn nữa cha không phải nữ nhân, cùng cha ngủ không quan hệ!

 

Vệ Huyên tối mặt, quả nhiên là tên ngu xuẩn!

 

A Uyển một lần nữa bị hai cha con này làm cho quẫn quẫn hữu thần, không nghĩ nghe vấn đề bọn họ có thể cùng người nào ngủ nữa, đưa bọn họ tiến đến tịnh phòng rửa mặt.

 

Không rửa sạch sẽ, tối nay cái nào đều không chuẩn lên giường!

 

Trường Cực cùng Vệ Huyên từ tịnh phòng thò đầu ra, vẻ mặt muốn nàng tới phục vụ nếu không cũng không tắm.

 

Nhìn dáng vẻ phụ tử tương tự một lớn một nhỏ kia, lặng lẽ nhìn mình, tâm A Uyển mềm mại thành một đoàn, cười đi tới.

 

----------oOo----------

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... Home

Post on 15/10/2021

 

1 comment:

  1. Truyện hay, nhẹ nhàng. Cám ơn bạn Mai nhiều nha (✿ ♡‿♡)

    ReplyDelete

Popular Posts