Thần Y Đích Nữ - Phần 269 (829-831)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 829:

☆, Bách Thảo Đường tuyên bố đóng cửa!

 

-“Súng máy bất đồng với lựu đạn và địa lôi, những thứ kia rất tốn kém, dùng qua xong, phải kịp thời bổ sung. Nhưng súng máy có thể kéo dài xử dụng. Tổ thần xạ, năm trăm khẩu súng máy, phân phát đến trong tay mỗi người, từ giờ trở đi sẽ chứng thực trên đầu người, để chính bọn hắn phụ trách. Đạn sẽ thống nhất phân phối cho mỗi người, tất cả do ta cung cấp, nhưng súng ống thì phải để bọn hắn tại vị trí cố định khắc tên của mình lên, mỗi người phụ trách một cây súng, bất kể là xử dụng hay bảo vệ, thì giống như cung tên của bọn hắn, súng còn người còn!

 

-“Mặc cho bất cứ lúc nào, không thể để cho người bên ngoài tổ thần xạ tùy ý đụng tới súng, càng không cho người khác mượn, ở trên chiến trường cũng tuyệt đối không cho phép đánh mất súng. Nếu có người không quản được súng của mình, vậy thì phải thu hồi, lại không cho phép hắn xử dụng.

 

Sắc mặt Phượng Vũ Hoành nghiêm túc, nói cũng thật sự nghiêm túc, nàng nói với Hà Cam:

-“Ta nói là mệnh lệnh bắt buộc, là mệnh lệnh bắt buộc, như có ai làm trái, xử trí theo quân pháp!

 

Hà Cam gật đầu, nói:

-“Chủ tử yên tâm, tầm quan trọng của súng thuộc hạ trong lòng rõ ràng, tin tưởng các tướng sĩ cũng rõ ràng như thế. Thuộc hạ phải đi sắp xếp ngay!

 

Hắn nói làm liền làm, lúc này liền tập hợp tổ thần xạ vẫn còn đang luyện súng, đem lời Phượng Vũ Hoành nói, nói với bọn hắn một lần, sau đó lại từ nơi Phượng Vũ Hoành chỉ định, để cho bọn hắn dùng chủy thủ khắc tên của mình lên.

 

Thành viên tổ thần xạ vô cùng nóng lòng thử kiểu vũ khí mới này, tương tự, bọn hắn cũng hiểu rõ có thứ này trong tay là ý vị như thế nào?

 

Bất kể là lực sát thương hay phạm vi sát thương, đều đã vượt qua nhận thức bọn hắn hiện có, giống như lựu đạn địa lôi, tướng quân tổ thần xạ cũng cảm thấy thứ này nhân gian tuyệt đối không nên nên có, chủ tử nhà mình tám phần mười đúng là tiên nữ trên trời hạ phàm, mang theo thiên lôi và sét đánh.

 

Chủy thủ là người người thành viên Thần Cơ doanh đều mang ở trên người, liền giấu tại trong ống quần bọn hắn, tác dụng dùng để bảo mệnh.

 

Đám người ấn theo Phượng Vũ Hoành dặn tại trên bá súng khắc xuống tên của mình, sức lực vừa vặn, không đến nỗi bị mài cạ mất, cũng sẽ không hư hao thân súng.

 

Phượng Vũ Hoành thấy các tướng sĩ đều nghe lời, cũng yên tâm.

 

Lúc này, tổ thiên cơ đầu kia đã dùng hết lựu đạn và địa lôi, Tây Phóng chưa hết thòm thèm đến bẩm báo với Phượng Vũ Hoành, nói cơ bản đã nắm giữ yếu lĩnh, ngày gần đây sẽ mang theo tướng sĩ gia tăng luyện tập.

 

Chẳng qua không cần lựu đạn chân chính, bọn hắn có thể dùng hòn đá trọng lượng ngang nhau thay thế, cũng như phải gia tăng nghiên cứu và luyện tập trận pháp cùng cơ quan, tranh thủ vận dụng xảo diệu địa lôi này vào, đánh kẻ địch đến hoa rơi nước chảy.

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, ứng dụng lựu đạn cùng địa lôi không cần quá nhiều kỹ thuật, xác thực không cần phải dùng đạn thật luyện tập, chủ yếu là kết hợp cơ quan trận pháp mới đúng then chốt.

 

Bây giờ cần gia tăng luyện tập chính là súng máy bên này, nàng lưu lại vô số đạn giao cho Hà Cam, cũng thông báo tổ thần xạ từ giờ trở đi cái gì cũng không cần làm, chuyên tâm luyện súng.

 

Thế nhưng luyện tập giới hạn ở tại trong phạm vi hậu sơn, ra khỏi hậu sơn, nhất định không được đề cập tới vũ khí trong tay của mình.

 

Mà để cất vũ khí, nàng tạm thời lưu lại hai chiếc xe ngựa, đám người luyện xong vẫn phải thống nhất thu lại, lần sau thời điểm xử dụng sẽ ấn theo tên phân phát. Phía bên nàng cũng lập tức cho người chế tác vỏ súng, để cho các tướng sĩ có thể đeo súng trên người, sau đó chính mình được mang theo trở lại doanh trại.

 

Hiện tại không lộ ra là vì không muốn những người khác phát hiện, nàng xưa nay đều chẳng phải một người lạc quan không có phòng bị bất kỳ kẻ nào, cho dù là đại doanh kinh giao của Huyền Thiên Minh, nàng cũng trước sau tích trữ chút đề phòng.

 

Dù sao sau khi trải qua chiến dịch Thiên Chu về số người có thiếu, sau lại chiêu mộ bù đắp lại, tuy nhìn trước mắt cũng không tệ, nhưng cũng không thể bảo đảm không có thám tử đục nước béo cò tiến vào.

 

Thần Cơ doanh ở sau núi luyện tập súng đạn hậu thế, thanh âm ở giữa sơn cốc từng trận vang vọng, tướng sĩ trong đại doanh phía trước sớm đã nghe được, thậm chí chỗ gần sát bên hậu sơn cũng cảm nhận được mặt đất chấn động.

 

Lúc đầu đám người biểu hiện là hoảng sợ, giống như tướng sĩ Thần cơ doanh, nghĩ rằng sắp có địa chấn, dồn dập chạy vào trong đại doanh, thậm chí có người đã chạy đến trong trướng soái báo cáo với Huyền Thiên Minh đang họp cùng phó tướng, kết quả lại bị Huyền Thiên Minh khiển trách một trận.

 

Bởi vì ban đầu Huyền Thiên Minh cũng đã nói với bọn hắn, mặc kệ ở hậu sơn truyền đến động tĩnh gì, đều không nên kinh hoảng, càng không cần hiếu kỳ, cũng không cho đi hỏi thăm tướng sĩ Thần cơ doanh, chỉ cần biết rằng Tế An quận chúa đang mang theo tướng sĩ Thần Cơ doanh nghiên cứu vũ khí bí mật, dùng cho chiến sự sau này, tức khắc mới có lợi đối với đại doanh.

 

Bị chửi một chặp, mấy tướng sĩ kia cũng đàng hoàng lại, không còn cảm thấy hoảng sợ. Nhưng tiếng ầm ầm ở hậu sơn vẫn từng phát từng phát truyền đến, đám người khó mà nói không thể không hiếu kỳ, không dám đi hỏi chủ soái, cũng chỉ có thể tụm năm tụm ba tụ lại cùng nhau bàn tán.

 

Bây giờ chẳng phải canh giờ huấn luyện, dù sao cũng rảnh rỗi, đối với vang động ở hậu sơn đã làm hơn một trăm loại suy đoán. Chỉ tiếc, không cần nói bọn hắn đoán như thế nào, đều đoán không được lần này Phượng Vũ Hoành mang đến là vật gì?

 

Có người sáng mắt nhìn thấy lúc Phượng Vũ Hoành đi về phía hậu sơn mang theo hai chiếc xe ngựa, trong đó một chiếc thậm chí là nàng tự mình đánh xe, lại liên tưởng đến động tĩnh phía sau núi, vì vậy làm suy đoán to gan:

-“Chẳng phải chở hai xe pháo chứ?

 

Thế mà lập tức liền bị người phủ quyết:

-“Sao có thể! Nếu như chỉ là pháo, làm gì không thoải mái thả ở đây?

 

-“Có thể là kiểu pháo mới? Vậy cũng không đúng, pháo có thể có trợ giúp gì cho đánh trận? Trợ uy sao?

 

-“Đừng đoán đừng đoán!

Rốt cục có người xua tay, đánh gãy loại suy đoán không có ý nghĩa này, hơn nữa làm ra kết luận:

-“Nói chung mặc kệ thế nào, vương phi chúng ta đó là thần nhân, mặc kệ nàng sờ mó cái gì, đó đều là tuyệt đối có tác dụng cho chúng ta. Chúng ta chỉ phải nhớ kỹ chủ soái nói, sau này toàn lực phối hợp huynh đệ thần cơ doanh là được rồi!

 

Nói vậy chiếm được mọi người tán thành nhất trí, tuy nói Thần Cơ doanh là một bộ phận bị đơn độc chia ra, nhưng dù sao cũng là từ trong mấy người này lựa ra. Lúc trước người người cơ hội bình đẳng, cuối cùng một ngàn người bộc lộ tài năng, về cái này không ai ghen tị, trong ngày thường cũng vẫn là người một nhà, cho nên đối với kế hoạch bí mật ở hậu sơn, các tướng sĩ nhất trí quyết định toàn lực phối hợp.

 

Phượng Vũ Hoành ở tại đại doanh một hai ngày, trong một đêm, tại đại doanh vì nàng đến ai nấy đều hân hoan, mà ở kinh thành lại loạn thành một đoàn.

 

Dưới sự bày mưu tính kế của Phượng Vũ Hoành, Vương Lâm đã dán bố cáo trên tường ở trước cửa Bách Thảo Đường, tuyên bố đóng cửa.

 

Đối với những bệnh nhân vẫn còn nằm trong nội đường, sẽ trong 5 ngày toàn lực cứu trị, sau năm ngày tất cả mọi người phải rời khỏi Bách Thảo Đường, đi về nhà.

 

Bách Thảo Đường muốn đóng cửa, tin tức này đối với đám người trong kinh thành mà nói không khác nào một trái bom tấn, bất kể là dân chúng hay quan lại quyền quý, đều không cách nào lý giải tại sao Bách Thảo Đường đang mở cửa ngon lành bất chợt liền muốn đóng cửa.

 

Đương nhiên, trong những người này không bao gồm bọn quan viên trong phe cánh Bát hoàng tử.

 

Sau khi những người kia nghe nói tin tức này từng người từng người đấy là ở nhà che miệng cười trộm, không chỉ Bách Thảo Đường đóng kín, bọn hắn thậm chí đã từ trong tiểu đạo hỏi thăm được tin tức Phượng Vũ Hoành có suy nghĩ rời khỏi kinh thành đi đất phong...

 

Phe cánh Bát hoàng tử rất vui vẻ… cái này đã nói rõ bọn hắn trên cung yến mồng một đã liều lĩnh nguy hiểm bị hoàng thượng không thích mà gắng sức đã có được hiệu quả, đương kim thánh thượng già rồi, mấy năm tiếp theo, Bát hoàng tử thượng vị, sẽ không chỉ là thấy hiệu quả, mà là thấy hồi báo.

 

Chẳng qua, thế lực Bát hoàng tử tại trong kinh thành đến cùng vẫn rất ít, hắn quanh năm đều trú thủ ở bên ngoài, lại là võ tướng, mẫu tộc Nguyên quý nhân không giúp đỡ được cái gì, điều này sẽ đưa đến thế lực của hắn ở kinh thành rất không thăng bằng, đặc biệt trong quan văn, hiện nay còn không có quan văn nhị phẩm trở lên đầu nhập vào dưới trướng hắn, đây là khuyết điểm trong phe cánh Bát hoàng tử.

 

Không giống Huyền Thiên Minh, người trung thành với Huyền Thiên Minh chẳng những có quan văn, còn có ngôn quan, còn có ngự sử đài, những ngự sử đài kia thế nhưng bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều làm xong chuẩn bị hy sinh tánh mạng, nếu một ngày hai phe đối chọi gay gắt, ngự sử đài thế nhưng rất biết dùng tính mạng va cột chết để uy hiếp.

 

Phe cánh Bát hoàng tử ít người, cái này cũng đồng nghĩa với phạm vi thế lực còn không đủ để ở kinh thành tạo thành tính uy hiếp.

 

Bách Thảo Đường đột nhiên đóng cửa tại mùng bảy tháng giêng hôm nay dẫn đến cả kinh thành một cái bạo loạn loại nhỏ, quá nhiều quá nhiều người tụ tập tại trên đường phố trước Bách Thảo Đường, dùng mặt tiền Bách Thảo Đường làm trung tâm, bốn phía lan ra mấy dặm, toàn bộ đều là dân chúng nhao nhao ầm ĩ, đám người đều đưa ra kháng nghị đối với việc Bách Thảo Đường bất chợt đóng cửa.

 

Những người nghèo kêu gào để Bách Thảo Đường đưa ra lý do, mấy gia đình phú quý thậm chí còn đưa ra nếu như là kinh doanh không đủ sở hụi có thể tăng giá, dù sao bọn hắn xuất bạc ra được.

 

Vương Lâm là một người thông minh, đặc biệt là trên chuyện làm ăn, tuy rằng không phải gian thương, nhưng điều kiện tiên quyết làm sao bảo đảm danh dự cùng lương tâm xử dụng tốt nhất mang ích lợi về cho nhà mình, hắn rất rõ ràng.

 

Trước mắt dân chúng ngăn cửa, chính là cơ hội tốt nhất để hắn biểu diễn, vì thế tiểu chưởng quỹ này dùng tay thoa ở trên mặt, ngón tay dính nước tiêu nóng xẹt qua mắt, trong nháy mắt nước mắt liền ào ào rớt xuống.

 

Hắn đứng ở cửa Bách Thảo Đường, vì sợ người phía sau không thấy mình, lại bảo tiểu nhị dời một cái bàn tới, hắn được tiểu nhị đỡ đứng lên trên bàn, ở trên cao nhìn xuống khóc ròng ròng nói:

-“Các hương thân, chúng ta cũng không nghĩ đóng cửa Bách Thảo Đường đâu!

 

-“Từ khi Bách Thảo Đường do chủ nhân chúng ta, A… tức là Tế An quận chúa tiếp nhận thì, đây chính là toàn tâm toàn ý nghĩ cho bách tính, trong nội đường bán cũng là dược tốt nhất, hết thảy các đại phu cũng là quận chúa tự tay dạy ra, cho nên Đại Thuận, thậm chí khắp cả thiên hạ đều có thể nói là y thuật hàng đầu.

 

-“Hơn hai năm này chăm sóc ít nhiều bệnh nhân mắc bệnh nan y, có bao nhiêu người đã được cái đại phu khác nói thành hết thuốc chữa, thậm chí có người đã chuẩn bị xong quan tài, còn không phải được đại phu Bách Thảo Đường chúng ta cứu trở về sao?

 

-“Không chỉ như thế, quận chúa cũng không chỉ một lần tự mình đến nội đường chẩn bệnh cho bách tính, chưa bao giờ luận phú quý giàu nghèo, mặc kệ ngài là quan lại quyền quý hay là bần dân phương Bắc…..

 

-“Mọi người nói đi, Bách Thảo Đường chúng ta có nhìn với con mắt khác không?

 

Vương Lâm vừa khóc vừa nói, nói tới gọi là một cái tình chân ý thiết, nói tới cô nương, bà tử, đại tiểu phu nhân, tiểu thê tử phía dưới cũng cùng khóc thành một mảnh.

 

Đám người vừa khóc vừa nói:

-“Xưa nay chưa từng thấy qua Quận chúa tốt như vậy, đúng là thần tiên sống, bệnh tiểu tử nhà chúng ta chính là quận chúa tự mình cứu chữa, cái chân kia vốn là nói đã phế đi, thế nhưng quận chúa đã cố gắng nối lại, bây giờ đều không nhìn ra từng đứt đoạn một chút nào, đi đứng như người khỏe mạnh.

 

Cũng có người nói:

-“Tiểu thê tử nhà chúng ta khó sinh, bà đỡ đều nói người không giữ được, hài tử cũng không giữ được. Nếu không có quận chúa cứu viện, vậy cũng chính là một thi hai mệnh đấy!

 

-“Các hương thân!

Vương Lâm lại mở miệng,

-“Bởi vậy có thể thấy được, Bách Thảo Đường chúng ta chân thực lòng mang dân chúng.

 

-“Vậy tại sao còn phải đóng cửa?

 

Vương Lâm lại lau nước mắt, nhủ thầm “thời cơ đã đến”, vì thế cao giọng, lớn tiếng kêu rên nói:

-“Không phải chúng ta muốn đóng, đây đều là bị người bức bách đấy!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 830:

☆, Dân chúng trở mặt!

 

Vương Lâm gào một tiếng này, thế nhưng đã gây kinh hãi tất cả người nghe!

 

Bách Thảo Đường là bị người bức bách mới đóng cửa?

 

Đám người từng người từng người truyền xuống tin tức này, từ cửa Bách Thảo Đường truyền về tứ phương, rất nhanh, tất cả người trước đây lên tiếng phê phán đều đã được biết đến chân tướng sự thực…..

 

Nhưng chờ đón chính là mọi người kinh ngạc khó giải, hỏi:

-“Người nào có thể bức bách Tế An quận chúa?

 

-“Đúng vậy! Đây chính là Quận chúa nha! Ai lại có bản lãnh này vậy?

 

Tại trong cảm nhận của  dân chúng kinh thành, Phượng Vũ Hoành chính là một cái tồn tại không gì không thể, không chỉ y thuật giỏi, còn luyện vũ khí thép cho Đại Thuận, nhân vật cấp bậc quốc bảo như vậy cả hoàng thượng đều nâng niu trong lòng bàn tay sợ ngã, hiện tại cư nhiên nói có người bức bách Tế An quận chúa, bức bách đến phải đóng Bách Thảo Đường, đây không phải điên rồi sao? Ai có lá gan lớn như vậy?

 

Nghi ngờ của mọi người từng bước lan tràn ra, từ khe khẽ bàn luận đến lớn tiếng kêu gọi, đám người liền như bị điên kêu to…..

 

-“Là ai? Là ai dám to gan bức bách Quận chúa đóng Bách Thảo Đường? Giao hắn ra! Giao ra đây!

 

Một tiếng một tiếng vung tay hô to, Vương Lâm nhìn thấy vài lần cảm thán. Chủ nhân thật là liệu sự như thần mà, tình cảnh hôm nay sớm ở đêm đó thời điểm ba người ăn lẩu đã được chủ nhân miêu tả qua, một chút cũng không có sai.

 

Mọi người lên tiếng phê phán vẫn còn tiếp tục, cũng đã từ lên tiếng phê phán đóng cửa Bách Thảo Đường, biến thành lên tiếng phê phán cái người bức bách Phượng Vũ Hoành.

 

Đám nam tử lớn tiếng hô, bọn nữ tử lại mang theo tiếng khóc nức nở.

 

Hơn hai năm, dưới sự cải tạo từng bước của Phượng Vũ Hoành, Bách Thảo Đường đã trở thành một cái nhân vật đặc biệt trong kinh thành. Ở đây chẳng những có viên thuốc kỳ tích hiệu quả nhanh, còn có y thuật tuyệt thế cùng hộ lý phục vụ hoàn thiện; Không chỉ tiếp nhận quan lại quyền quý, đối bách tính bình thường cũng đối xử bình đẳng tuyệt không nhìn với con mắt khác.

 

Đương nhiên, viên thuốc quý mua không nổi, Bách Thảo Đường cũng không có hoàn toàn vứt bỏ thuốc đắng thảo dược, vẫn có thể đi qua đại phu khai căn phối chế, trong nội đường lấy chén thuốc uống.

 

Có thể nói, Bách Thảo Đường là một cái chẩn đường chân chính hướng tới tất cả mọi người, chỉ cần có Bách Thảo Đường, mặc kệ đám người sinh bệnh nặng hơn, đều sẽ không còn có cái loại sợ hãi đối mặt với tử vong trước đây, bởi vì bọn họ biết, chỉ cần đi vào Bách Thảo Đường, nhất định thì có thể cứu sống được.

 

Hơn hai năm, Bách Thảo Đường đã trở thành trụ cột tinh thần của người kinh thành, hiện tại gần như cùng lúc nói đóng cửa thì đóng cửa, dù ai cũng không cách nào tiếp thu hiện thực này.

 

Mọi người lên tiếng phê phán vẫn còn tiếp tục, thậm chí đã có người hô lớn:

-“Chưởng quỹ, ngươi nói ra tên người đã bức bách Quận chúa đóng cửa Bách Thảo Đường, chẳng cần biết hắn là ai, chúng ta cũng phải đi đòi một lời giải thích! Chẩn đường tạo phúc cho dân chúng như vậy, dựa vào cái gì hắn bắt phải đóng?

 

-“Đúng vậy đúng vậy! Chưởng quỹ ngươi nói ngay thôi, dù cho người nọ trong cung, chúng ta cũng sẽ liều chết đi đến cửa cung quỳ!

 

Mọi người cảm xúc vô cùng kích động, mà đây đúng là hiệu quả mà Vương Lâm mong muốn, mặt hắn lộ vẻ khó khăn, đứng ở trên bàn liên tục giậm chân, miệng cũng không ngừng mà khuyên nhủ:

-“Mọi người nhất định phải bình tĩnh mà! Cũng không thể đi tìm người ta phiền phức mà! Cũng là quan viên trong triều, dân chúng chúng ta không trêu chọc nổi. Aiza! Nói đến, là chuyện trên cung yến mồng 1 ngày ấy, có một vài đại thần cũng không biết tại sao, liền nhằm vào chủ nhân chúng ta, không chỉ quỳ gối van xin hoàng thượng sau này không nên để cho Quận chúa tiến cung, còn uy hiếp nói phải đóng Bách Thảo Đường, nói Quận chúa chúng ta là hạng nữ lưu không xứng làm những thứ này! Cũng là quan viên trong triều, Quận chúa chúng ta chẳng qua nữ tử nhỏ yếu, chứ đâu đấu thắng bọn hắn. Vì không muốn khiến cho hoàng thượng khó xử, chỉ đành ủy khuất đáp ứng. Ai da!

 

Lời Vương Lâm nói lại được đám người truyền ra, cơ bản lên tiếng phê phán cũng là bách tính bình thường trong kinh, trong đó người giàu có đến không ít, nhưng không có cái quý nhân gì.

 

Dù sao các quý nhân đều có mặt mũi, không thể chạy đến trên đường cái tụ tập gây sự. Nhưng mỗi cái cao môn đại hộ cũng đều phái nha hoàn bà tử gã sai vặt đi ra tham dự, thuận tiện cũng thám thính tin tức. Thậm chí có các di nương, thứ tử, thứ nữ của các quan viên đi theo xuất chiến, ở đây đã tỏ vẻ minh xác biểu thị chính mình là đứng bên Phượng Vũ Hoành ở trong cung yến.

 

Những di nương trong nhà quan viên sau khi nghe Vương Lâm nói lời cuối cùng nhịn không được, có người mở miệng trước nói:

-“Nghe lão gia chúng ta nói chuyện trong cung yến tối hôm đó, xác thực có một vài đại thần uy hiếp Tế An quận chúa, nói chuyện vô cùng khó nghe, còn lấy cái chết để uy hiếp, ồn ào ầm ĩ chính là muốn đánh đuổi Tế An quận chúa.

 

Có các thứ nữ khác đi theo nói:

-“Đúng vậy, bọn hắn chính là không ưa thanh danh Quận chúa tốt, vì vậy nghĩ hết tất cả biện pháp ép buộc, phụ thân nhà ta nói những người kia tập thể quỳ trên mặt đất uy hiếp hoàng thượng, rành rành y hệt nói ‘có quận chúa không có bọn hắn, có bọn hắn không có quận chúa'. Dù sao triều đình không thể loạn, cho nên đến cuối cùng hoàng thượng không thể không đáp ứng.

 

Nói chuyện chính là người quan gia, tuy cũng không biết là di nương thứ nữ nhà nào, thế nhưng như cũ nói chuyện phát sinh trên cung yến tối đó một lần. Các nàng nói độ tin cậy vẫn tương đối cao, đám người nghe xong càng là kích động, thậm chí có người hô đánh hô giết.

 

Mà Phượng Tưởng Dung vào lúc này cũng đã mở miệng, nói câu:

-“Chẳng qua là một số quan viên tiểu tam, có cái lá gan này còn không chắc là bị đại nhân vật nào khuyến khích đây! Bách Thảo Đường hơn hai năm vẫn gió êm sóng lặng, thế nào năm nay bất chợt thì xảy ra chuyện như thế? Thật rất kỳ quái.

 

-“Đúng rồi!

Nghe phân tích như thế đám người lập tức cũng bắt đầu nghi hoặc,

-“Chính người nào có thể khiến cho những quan viên kia tập thể nhằm vào quận chúa?

 

Thế nhưng Tưởng Dung không nói nữa, điểm đến là dừng, nàng bây giờ có thể làm cũng chỉ có như vậy. Ngẩng đầu nhìn thử Vương Lâm đứng ở trên bàn, cùng với Bách Thảo Đường sau lưng, Tưởng Dung vô cùng cảm khái.

 

Từ ngày đó ở trong cung yến sau khi biểu đạt tâm tư của mình, nàng còn không có dũng khí tới cửa đi tìm Phượng Vũ Hoành đây! Thật vất vả sáng sớm hôm nay cố lấy dũng khí đến phủ quận chúa, nhưng được báo cho biết quận chúa đã đi ra khỏi thành, hôm nay sẽ không trở lại. Nàng mê mẩn mênh mông đi ở trên đường, thì gặp đoàn người ở trước Bách Thảo Đường lên tiếng phê phán.

 

Vương Lâm không nói nữa, chỉ là không ngừng lau nước mắt, chính là người quan gia trà trộn trong đám người ngươi một câu ta một câu báo ra tên mấy quan viên quỳ xuống đất gây chuyện tối đó, thậm chí còn có người không sợ chết làm ra phân tích chính xác:

-“Năm nào đều không có chuyện, mà năm nay lại có chuyện, có phải hay không là bởi vì năm nay Bát điện hạ hồi kinh?

 

Đám người cũng chẳng phải ngốc, tuy nói là dân chúng, nhưng tốt xấu bọn họ cũng là dân chúng kinh thành, vả lại trong đám người cũng không chỉ là dân chúng, còn có quan thân, hoàng thương, phú hộ, ai không có một con đường hỏi thăm chuyện trong cung!

 

Chuyện này rốt cuộc bởi vì cái gì, trước mắt đến xem đã vô cùng rõ ràng. Bọn quan viên này rõ ràng chính là phe cánh Bát hoàng tử, nói cách khác, bọn hắn sinh sự không thoát khỏi liên quan với Bát hoàng tử.

 

Có người có ý lùi bước, dù sao chuyện này liên luỵ rất rộng, nếu cứ thế chút năm, ba tiểu quan, bọn hắn đi theo làm ồn ào cũng được, dù sao Bách Thảo Đường liên quan đến mỗi một tính mạng người thân mỗi gia đình trong kinh thành.

 

Có thể nói, bọn hắn vẫn cảm thấy có Bách Thảo Đường, trong lòng thì chắc chắn, y hệt như thêm một cái mạng, không quản bản thân dằn vặt làm sao, Bách Thảo Đường đều có biện pháp giúp đỡ khôi phục khỏe mạnh. Nhưng nếu như bây giờ đối nghịch với Bát hoàng tử, bị người ban đêm một đao cắt đứt đầu, vậy cũng chính là thần thánh chân chính hạ phàm cũng không cứu lại được.

 

Tại dưới áp lực như vậy, một số người hơi có chút tài sản liền sinh ra lùi bước, từ từ lùi ra ngoài đám người, lặng yên không một tiếng động trở về nhà. Gồm có một ít hạ nhân, di nương, thứ tử thứ nữ quan gia cũng là biết nặng nhẹ, nói tới trong miệng các nàng nói ra đã là việc làm vô cùng kích động, lại đi theo ầm ĩ, chỉ sợ quan chức của lão gia nhà mình khó mà giữ được.

 

Vì thế, có một số người đã lặng yên rời khỏi.

 

Chẳng qua dù sao bọn họ chỉ chiếm thiểu số, bất kể là tại tòa thành trì nào, cũng là dân chúng nhiều hơn quan viên, cũng là bình dân nhiều hơn phú hộ. Cho nên, mặc dù những người kia lặng yên lui lại, những người còn lại cũng là vô cùng đồ sộ, đám người rời đi không chút nào đối quy mô đoàn người như vậy tạo thành ảnh hưởng.

 

Sau đó, cũng không biết là ai dẫn đầu, đám người quyết định không náo loạn ở cửa Bách Thảo Đường, bọn hắn muốn đến trước nhà những quan viên kia náo loạn. Vì thế thăm dò lẫn nhau phủ đệ những quan viên kia ở nơi nào, sau đó mấy chục người làm thành một đám chen tới nơi ấy.

 

Vương Lâm thấy, ngay cả phủ Bát hoàng tử đều không thể may mắn thoát khỏi, lại có gần trăm người thu xếp đi tới phủ Bát hoàng tử.

 

Màn kịch này vô cùng phấn khích, cũng đạt tới hiệu quả mong muốn, thấy người đều rời khỏi, hắn từ trên bàn nhảy xuống, thở dài một tiếng liền chuẩn bị trở về phòng. Vừa quay đầu, đã thấy Phượng Tưởng Dung không biết đến từ đời nào đã đứng ở bên cạnh hắn, đang mắt chăm chăm nhìn hắn.

 

Vương Lâm ngẩn ra, nhanh chóng liền nói:

-“Đây không phải là Tam tiểu thư à? Ngài làm sao lại đến nơi này? Phải chăng trong nhà có người không thoải mái? An phu nhân bị bệnh à?

 

Bởi vì Tưởng Dung đã chuyển ra khỏi Phượng phủ, Phượng Vũ Hoành có ý dặn dò qua người trong nhà, gặp lại An thị không gọi di nương, thống nhất đổi gọi là phu nhân. Về chuyện này, An thị ở sau lưng cũng đã cảm động vài ngày.

 

Lúc này thấy Phượng Tưởng Dung đứng ở nơi này, phản ứng đầu tiên của Vương Lâm chính là An thị bị bệnh.

 

Ai biết Tưởng Dung lắc đầu, lại hỏi một câu:

-“Vương chưởng quỹ, phải chăng tỷ tỷ ta thật sự muốn đóng Bách Thảo Đường?

 

Vương Lâm cũng không gạt nàng, gật đầu nói:

-“Chân thực, bao gồm chuyện hôm nay, cũng là chủ nhân chính miệng căn dặn.

 

-“Vậy...

Tưởng Dung có chút lo âu, nhìn đám người đi xa, hỏi một câu:

-“Bọn hắn cứ như vậy đi phủ quan viên náo loạn, sẽ không có chuyện gì chứ?

 

Vương Lâm vừa nghe lời này đã nở nụ cười, nói:

-“Nếu như thật sự gặp nguy hiểm, sao chủ nhân có thể đưa ra đề nghị như vậy chứ! Quận chúa so với chúng ta là người bảo vệ những người dân này nhất, mỗi một việc đang làm đều là nghĩ cho bách tính.

 

-“Tam tiểu thư yên tâm, chủ nhân nói, cái gọi là luật pháp không trách nhiều người, nếu như là một người hai người đi gây sự, nhẹ thì bị đánh, nặng thì cũng có thể bị đánh chết đánh cho tàn phế. Thế nhưng khoảng chục đến trăm người cùng đi, đối phương cũng không dám hạ thủ. Huống chi, chúng ta nhấc lên thì có sắp xếp, đã thông báo tới chỗ Kinh Triệu Duẫn, dân chúng sẽ được bảo vệ.

 

Tưởng Dung vừa nghe lời này liền yên tâm, suy nghĩ thêm, không khỏi cười khổ, nói:

-“Cũng là ta nhiều chuyện, Nhị tỷ tỷ từ trước đến giờ cũng không làm việc không có chuẩn bị, sao tỷ có thể mặc cho những người dân này vì Bách Thảo Đường ra mặt mà không làm bất kỳ chuẩn bị gì, cùng chuyện khắc phục hậu quả đây! Vương chưởng quỹ, ta vừa mới đi phủ quận chúa tìm tỷ tỷ, người trong phủ nói nàng ra khỏi thành, chưởng quỹ có biết khi nào nàng mới trở về không?

 

Vương Lâm nghĩ một lát, lắc đầu nói:

-“Cái này chủ nhân chưa từng nói, chẳng qua cũng chỉ một hai ngày thôi, sẽ không quá lâu.

 

Tưởng Dung gật đầu, lại nói mấy câu khách sáo, lúc này mới mang theo nha hoàn rời khỏi. Mà long xa Phượng Vũ Hoành, thì tại chạng vạn cùng ngày đuổi đến kinh đô trước khi cửa thành khóa... [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 831:

☆, Các ngươi tự tìm đối tượng cho mình nha…

 

Tiến độ huấn luyện của Thần Cơ doanh để nàng vô cùng hài lòng, đặc biệt thành viên tổ thần xạ đối với trình độ nắm giữ súng máy càng làm cho nàng nhìn với cặp mắt khác xưa….

 

Một đêm mà thôi, đã có người có thể bắn rất chính xác mục tiêu, điều này làm cho Phượng Vũ Hoành cũng không khỏi không bội phục ánh mắt độc đáo của chính mình chọn người lúc trước. Ngẫm lại cũng phải, người có thể luyện tài bắn cung lô hỏa thuần thanh*, sao có thể không nắm giữ được cách bắn súng máy.

 

(Chú thích: Lô hỏa thuần thanh: làm việc thuần thục, quen tay - lửa xanh trong lò, ý nói tài năng hơn người)

 

Thấy tổ thần xạ huấn luyện hết thảy bình thường, nàng lại dặn dò tổ thiên cơ một chút công việc, đã vội vã hồi kinh đô.

 

Dự tính trước mười lăm tháng giêng liền rời khỏi kinh thành, có quá nhiều chuyện phải xử lý. Chính là mấy tỷ muội Huyền Thiên Ca nàng phải tìm cơ hội gặp gỡ, còn có Tưởng Dung, nha đầu kia ở trong cung yến biểu lộ lập trường của mình, ít nhất nàng phải căn dặn Huyền Thiên Ca thường ngày ở kinh thành quan tâm một chút.

 

Chạng vạng mùng bảy hồi kinh, sáng sớm mùng tám mấy người Huyền Thiên Ca đã chủ động tìm tới cửa.

 

Huyền Thiên Ca, Nhậm Tích Phong, Phong Thiên Ngọc, Bạch Phù Dung, không thiếu một người, toàn bộ đều tụ tập ở trong phủ quận chúa.

 

Huyền Thiên Ca lôi kéo tay của Phượng Vũ Hoành nói:

-“Quyết định lớn như vậy ngươi cũng không nói sớm với chúng ta một tiếng, A Hoành, ngươi không coi chúng ta là bằng hữu à?

 

Phượng Vũ Hoành sợ chính là nàng nói như vậy, bèn nhanh chóng giải thích:

-“Thật không phải như vậy, vừa đến quyết định này làm rất vội vàng, thứ hai cũng xác thực là có quá nhiều chuyện phải xử lý. Các ngươi xem, ta tối ngày hôm qua mới từ đại doanh trở lại.

 

Lý do này đến cũng nói xuôi được, mấy người đều biết nàng đi đại doanh kinh giao, vì thế cũng không có cố chấp vào chuyện không nói cho các nàng biết nữa. Chỉ là Nhậm Tích Phong nói:

-“Tin tức Bách Thảo Đường đóng cửa đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, ngày hôm qua sau khi dân chúng kinh thành nhận được tin tức cảm xúc kích động, đi vây chặt phủ đệ đám quan viên kia, ngay cả Thịnh vương phủ đều không buông tha.

 

Phượng Vũ Hoành đối với việc này cũng có nghe thấy, đêm hôm qua Vương Lâm đến đã báo cáo qua với nàng, nhưng cũng nói không được tường tận, dù sao hắn vì tránh hiềm nghi, cũng không có đi theo xem thử. Lại nói, nhiều phủ đệ như vậy, thế nào điều tra được hết.

 

Đến là Nhậm Tích Phong nói tới rõ ràng hơn nhiều, nàng báo với Phượng Vũ Hoành:

-“Tất cả cửa lớn phủ trạch đều bị mọi người bị nện đến tệ hại, chẳng phải đập hư, bởi vì các bách tính vứt chẳng qua là chút cải thảo hư cùng trứng gà thối, tuy không đến nỗi phá hư cửa, nhưng nhìn thấy thực sự buồn nôn. Mới sang năm mới, thế nhưng chọc bọn quan viên giận quá chừng.

 

-“Để ta nói đúng là đáng đời.

Phong Thiên Ngọc trợn mắt nói,

-“A Hoành, ngươi biết không, mấy gia hỏa đó cứ không biết xấu hổ cư nhiên còn không biết thẹn đến hữu tướng phủ chúng ta cáo trạng, thỉnh phụ thân làm chủ thay bọn họ. Ngươi nói có phải đầu óc bọn họ đã bị nước vào hay không? Phụ thân ta có thể quản cái việc chết tiệt kia của bọn họ? Đúng rồi, còn có người bẩm báo nha môn, thế nhưng Kinh Triệu Duẫn nói, thời gian đại niên, hoàng thượng đã phong ấn, đừng hy vọng hắn mở cửa làm việc.

 

Phượng Vũ Hoành nghe cũng thấy đã nghiền, nhanh hỏi:

-“Còn tình huống Thịnh vương phủ thì sao?

 

-“Cái này phải để ta nói.

Huyền Thiên Ca cười hì hì nói:

-“Là nhị ca nói với ta, nhị ca vụng trộm đi xem náo nhiệt. Nghe nói Thịnh vương phủ phát động một đám thị vệ, vây dân chúng lại. Tiếc thay, một vòng này không chỉ không dọa được dân chúng, ngược lại chọc tức dân chúng…..

 

-“Đám người vốn là kích động, lại bị vây như thế, vậy thì tương đương với Bát ca không đánh đã khai. Vì thế có người đập chửi nha! Thậm chí có người chỉ vào cửa lớn Thịnh vương phủ nói Bát điện hạ ngươi có phải muốn tạo phản hay không nha, ở trên đường cái kinh thành dùng tư binh bao vây tấn công dân chúng.

 

-“Lần này rất náo nhiệt, dân chúng kêu rên, người người la hét Bát điện hạ muốn tạo phản, thế nhưng chọc vị trong phủ giận quá chừng. Nhóm người quá nhiều, hắn chính là tức giận cũng không thể làm gì, vốn là bị chỉ tạo phản, hắn làm sao dám động một sợi tóc của dân chúng.

 

Nhậm Tích Phong bổ sung:

-“Cứ náo loạn như vậy, náo loạn đầy đủ đến quá trưa, đám người mới từ từ tản đi. Nhưng đối với chuyện Bách Thảo Đường đóng cửa vẫn là canh cánh trong lòng, chẳng qua theo ta thấy cũng là như vậy, náo loạn thì náo loạn, nhưng không thay đổi được cái gì.

 

Bạch Phù Dung lo lắng hỏi:

-“A Hoành, ngươi thật sự muốn đóng Bách Thảo Đường sao?

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, nói:

-“Đương nhiên, đóng cửa, sau đó mang theo đám người làm việc đi đến đất phong, lại mở cái khác. Kinh thành đầu này cục diện hỗn loạn cứ giao cho Bát điện hạ, nhìn hắn xử lý như thế nào?

 

-“Ngươi không sợ hắn ở kinh thành lớn mạnh?

Phong Thiên Ngọc có chút lo âu,

-“Một khi Hắn lớn mạnh, đến lúc đó ngươi muốn về đều không về được đấy!

 

-“Sao có thể.

Không đợi Phượng Vũ Hoành mở miệng, Huyền Thiên Ca đã nói thay:

-“Hắn cũng muốn lớn mạnh, nhưng hoàng tử lưu thủ trong kinh thành chỉ có một mình hắn sao? Các ngươi cũng đừng quên, thất ca ta còn ở đây!

 

-“Năm sau Thất điện hạ không đi Đông giới sao?

Nhậm Tích Phong dù sao xuất thân nhà võ tướng, đối với loại chuyện này còn có chút nhạy cảm.

-“Bây giờ thế cuộc Đông giới cũng không ổn định, đầu kia thế nhưng thiếu tướng quân tọa trấn đấy! Chỉ chừa phó tướng tại biên quan, đến cùng cũng không phải kế lâu dài.

 

Huyền Thiên Ca không hiểu những thứ này, không khỏi nhìn về phía Phượng Vũ Hoành.

 

Phượng Vũ Hoành phân tích nói:

-“Xảy ra chuyện thế, Đông giới kia chắc là Thất ca chưa cần đi, thế nhưng không bài trừ Bát hoàng tử giở trò xấu lại quấy động chiến dịch phía đông, để bức ép Thất ca rời kinh. Cho nên nói, chúng ta rời kinh cũng là cách làm mạo hiểm, không ngoài chính là liều một phen, xem ai có vận khí tốt! Bây giờ Bát hoàng tử đã giao ra binh quyền, chính là hắn muốn sinh sự, cũng khó.

 

Nhậm Tích Phong nghe nàng nói như vậy, cũng cảm thấy có đạo lý, một cái hoàng tử không có binh quyền muốn sinh sự vẫn là vô cùng khó khăn, dù cho người ở kinh thành, dù cho chưởng quản lấy Ngự lâm quân, cũng là không có bao nhiêu tác dụng. Dù sao mặc dù Thất hoàng tử rời kinh, thế nhưng trong kinh còn có Đại hoàng tử Nhị hoàng tử, lại nói còn có Kinh Triệu Duẫn, cùng với đại quân thủ thành, đây đều là người thất điện hạ.

 

Mấy người hơi hơi phân tích như vậy, cũng tạm thời an tâm, chủ đề lại trở về đến trên vấn đề Phượng Vũ Hoành muốn rời khỏi tỷ muội các nàng.

 

Phượng Vũ Hoành an ủi mấy người nói:

-“Ta là đi đất phong làm xây dựng, sống tốt, ở chỗ ấy ta chính là vương một phương nha! Các ngươi hẳn là mừng thay cho ta mới đúng. Chờ ta xây dựng xong, trong lúc rảnh rỗi các ngươi cũng đi tới đó, ta lưu lại viện cho các ngươi, tùy thời mà tới ở.

 

Nàng nói mấy người không chỉ không vui vẻ, ngược lại là cho nàng mấy cái liếc xem thường.

 

Huyền Thiên Ca nói:

-“Ngươi nghĩ rằng chúng ta giống ngươi hả! Không có ai quản, đi nơi nào đều tự do. Chúng ta muốn xuất môn một chuyến khó khăn biết bao, ngươi từng thấy tiểu thư nhà nào nhàn đến không có chuyện gì ra bên ngoài tỉnh đi du ngoạn? Lại nói, chúng ta với số tuổi này...

 

Lại nhắc tới chuyện thương tâm này, Phượng Vũ Hoành nhanh chóng đình chỉ chủ đề, mở miệng nói:

-“Nữ tử sớm muộn có một ngày như vậy, các ngươi đừng quá bi quan, hiện tại suy nghĩ nhiều cũng vô ích, trừ phi các ngươi như Phù Dung đồng dạng chính mình có người trong lòng, còn có thể tranh thủ thoáng cái. Nhưng mấy người các ngươi cả người trong lòng đều không có, lo vớ vẩn cái gì? Thật có một ngày không cưỡng được trong nhà, chúng ta lại thương lượng đi, cũng sẽ có biện pháp giải quyết.

 

Mấy câu nói, nói tới Bạch Phù Dung gương mặt đỏ bừng, nhưng cũng là nói ra thông một giây thần kinh ba người khác.

 

Nhậm Tích Phong vỗ tay nói:

-“Ai nha! Vẫn là A Hoành ngươi thông minh nhất. Ta luôn cảm thấy tại trên việc hôn nhân này kém chút gì, chỉ là một mực e ngại bị trong nhà chỉ định phải người mà ta không muốn gả, nhưng xưa nay không nghĩ rốt cuộc mình muốn gả cho ai?

 

Phong Thiên Ngọc cũng gật đầu nói:

-“Nói tới ý này, chúng ta đều bỏ quên.

 

Huyền Thiên Ca so ngón tay:

-“Ý của ngươi, công việc khẩn cấp là chúng ta phải mau trước tiên tìm người hợp tánh với chính mình, sau đó lại có mục tiêu có phương hướng cố gắng?

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu, nói:

-“Đúng vậy!

 

Các ngươi cả một đối tượng đều không có, nhiệt tình lo lắng vớ vẩn cái gì? Nàng có lúc đúng là muốn hỏi một chút vài cái người trước mặt này, đều nói thời cổ người khai trí sớm, nữ tử khoảng mười tuổi đã bắt đầu nói vấn đề hôn nhân giữa tỷ muội, rất nhiều nhân gia mười hai mười ba tuổi đã đính hôn, qua mười lăm lễ cập kê thì xuất giá. Nhưng mấy người tỷ muội này của nàng sao đều phát triển trễ như vậy? Đến nay cả người trong lòng đều không có, thật là...

 

-“Được rồi! Chúng ta đã hiểu.

Một lời thức tỉnh ba người, Nhậm Tích Phong kéo tay Bạch Phù Dung nói:

-“Phù Dung nha! Nói đến, trong mấy người chúng ta cũng chỉ ngươi là tự do luyến ái, ngay cả A Hoành cũng bị chỉ hôn, kinh nghiệm này cứ giao cho ngươi đến phụ trách truyền thụ cho chúng ta!

 

Bạch Phù Dung từ lúc đã hết bệnh đã dần dần khôi phục tính tình ban đầu, lúc này đang vô cùng xem thường mà nhìn ba người:

-“Ta có cái gì tốt truyền thụ cho, chính các ngươi đi trên đường cái tìm đi! Nếu không thì về nhà suy nghĩ một chút, viết tên của nam tử trong kinh chưa đính hôn ra trên giấy, từng người từng người dùng phương pháp bài trừ.

 

Phượng Vũ Hoành nghe không nổi nữa, mấy người này ở phương diện này thật đúng là cùng chung chí hướng nha! Đều như thế... Thôi, nàng cười khổ, nói:

-“Ta không nói cái này, ta đều đã chuẩn bị lễ vật cho các ngươi, các ngươi chờ một chút.

 

Nàng nói xong thì đứng lên đi vào nội thất, lễ vật xác thực đã chuẩn bị xong, cũng sớm lấy từ trong không gian ra, để tại trong ngăn kéo nội thất. Nàng mở tủ ra gọi Vong Xuyên Hoàng Tuyền cùng giúp đỡ lấy các thứ ra, mấy bao đồ vật bày ra trước mặt ba người.

 

-“Một người hai bao, đủ cho các ngươi xài trong một năm.

Nàng vừa nói vừa mở bao đồ ra, băng vệ sinh cùng một màu.

-“Kim ngân bảo vật các ngươi cũng không thiếu, ta đưa cũng vô vị, nghĩ tới nghĩ lui, ta vẫn là thực tế một chút, đều là tỷ muội một nhà, trước đây cũng đã cho các ngươi vật này, không cần ta nói là cái gì chứ?

 

Mấy người trước đây thì từng có được Phượng Vũ Hoành ở phương diện này tiểu tiểu biếu tặng, đương nhiên rõ ràng là cái gì, trong lúc nhất thời mừng rỡ suýt nữa nhảy dựng lên.

 

Phải nói các nàng loại gia đình này, rõ là cái gì cũng không thiếu, vàng bạc châu báu ngân lượng kim phiếu, cho những thứ này đều không thể đánh động, đến là loại đồ tư mật của nữ hài tử đối với các nàng mà nói sức hấp dẫn cường đại.

 

Dù sao đồ vật nguyệt sự của nữ tử cổ đại quá đơn sơ, coi như tiểu thư cao môn đại hộ, các nàng cũng không làm được ra cái dạng gì, không ngoài chính là bên ngoài dùng vải vóc khá hơn một chút, bông vải chứa bên trong khá hơn một chút, chỉ đến thế mà thôi, sao có thể so với băng vệ sinh hậu thế.

 

Phượng Vũ Hoành lấy ra những thứ này, lại đủ cho các nàng dùng một năm, thế nhưng làm cho mấy nữ hài tử vui mừng quá chừng.

 

Ngoài ra, Phượng Vũ Hoành còn chuẩn bị một số thuốc Đông y bào chế sẵn thường dùng cùng thuốc tây, nói cho các nàng biết:

-“Nếu như sinh bệnh, tận lực uống loại thuốc Đông y bào chế sẵn này làm chủ, quả thực bệnh nặng uống thêm mấy viên thuốc màu trắng này, biết không?

 

Mấy người không rõ vì sao, nhưng Phượng Vũ Hoành là thần y, lời của nàng nói đương nhiên phải nghe.

 

Phượng Vũ Hoành thấy mấy người gật đầu, lại lấy ra một số thuốc khác nói:

-“Ta không tiện đi đến phủ của các ngươi, mặt khác mấy thứ thuốc này cũng là một số trị liệu cùng dự phòng chứng bệnh tuổi già, còn có một chút thuốc cao, có thể hóa giải trật eo chân, là chuẩn bị cho người trong nhà các phủ.

 

Còn chuẩn bị thuốc cho người trong nhà, mấy người cực kỳ cảm kích, Huyền Thiên Ca nói:

-“Trả lễ lại, chúng ta cũng chuẩn bị cho ngươi lễ vật. Ngươi cũng nói, chúng ta đều không phải người ngoài, cho nên chúng ta cũng không cho ngươi chút hư, những thứ này, ngươi cầm đi…..

 

Nói rồi, mấy người phân biệt từ trong tay nha hoàn từng người tiếp nhận hộp gỗ mang tới, đưa tới cho Phượng Vũ Hoành, chỉ ngoại trừ Bạch Phù Dung......

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 14/03/2021

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts