Thần Y Đích Nữ - Phần 296 (910-912)

Edit + Beta: Đào Mai

 

Chương 910:

☆, Phượng Cẩn Nguyên đại triệt đại ngộ, ngươi tin không?

 

Huyền Thiên Minh vì Diêu thị lập mộ không tính khí thế, nhưng cũng là tinh xảo. Địa phương là Phượng Cẩn Nguyên tuyển, hướng tới mặt nước, hai bên vừa vẫn mỗi người có một loạt cây xanh, tại đại mạc nơi như thế này có thể tuyển được vị trí như vậy đã là cực kỳ khó có được.

 

Ban Tẩu cũng ngồi trên lưng lạc đà che chở ở bên người nàng, vừa ở trong sa mạc chạy như điên vừa khuyên nàng:

-“Nếu thật sự khó chịu thì khóc một hồi, không nữa chủ tử liền ngẫm lại trước đây bà ta thế nào đối với chủ tử, còn có tại sao bà ta lại chết. Cuối cùng trận kiếp nạn đây là lựa chọn của chính bà ta, nếu như bà ta tại kinh đô đều tốt, nếu như bà ta không loạn nhận nữ nhi, không mang theo cái Phó Nhã kia đến nam giới giả mạo chủ tử, cũng không đến mức thì rơi vào kết cục như họa. Chủ tử, người không nợ bà ta, không cần hổ thẹn.

 

Đang khi nói chuyện, hai người đã ngừng tại trước vùng ốc đảo này. Phượng Vũ Hoành cũng coi chính mình sẽ khóc, nhưng nàng phát hiện, coi là thật lúc đối mặt cái mả mới rất nổi bật trước mặt đó thì, tâm tư thế nhưng dị thường bình tĩnh, liền lúc trước cái loại này cảm ứng thân thể vì Diêu thị có chuyện mà gợi ra cũng không có kéo tới lần nữa.

 

Nàng xuống lạc đà, cất bước đi tới trước mộ, mãi đến tận đứng trước bia mộ Diêu thị, lúc này mới trả lời của Ban Tẩu lúc trước.

 

Nàng nói:

-“Ta chưa bao giờ cảm thấy hổ thẹn với bà, tư cách nữ nhi, ta tự nhận đã hết lòng rồi. Nhưng Ban Tẩu ngươi có biết, bà là mẹ của ta, người này với cơ thể của ta có huyết mạch chặt chẽ không thể tách rời quan hệ, tuy là tại trên tình nghĩa có thể đoạn, về mặt huyết thống lại như cũ là luôn luôn truyền thừa. Bà cho bộ thân thể này sinh mệnh, đối với bộ thân thể này mà nói, liền vĩnh viễn đều phải báo lấy một lòng cám ơn.

 

Ban Tẩu nghe được ngơ ngơ ngác ngác, thân thể gì không thân thể, nói tới thật giống như Phượng Vũ Hoành người này cùng bà có bộ thân thể này chẳng phải một thể, là hai cái tồn tại độc lập, nhưng vậy làm sao có thể.

 

Hắn không lại tiếp tục cái đề tài kia, chủ động tiến lên vài bước, quỳ gối trước mộ Diêu thị dập đầu lạy ba cái. Dù sao cũng là nương của chủ nhân của hắn, bất kể nói thế nào, ba cái dập đầu này là nhất định phải đụng.

 

Phượng Vũ Hoành thấy thế đến như cũng nhớ tới đến cái gì, vì thế cũng bước tới trước quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái trước bia mộ. Lúc ngẩng đầu, nhìn thấy trên mộ bia viết tên nàng với Phượng Tử Duệ, trong bụng càng cảm khái Huyền Thiên Minh nghĩ chu đáo.

 

Dù cho nàng chẳng phải một nguyên trang, nhưng Tử Duệ thế nhưng con ruột Diêu thị, điểm này không thể thay đổi. Trên mộ bia để lại chỗ Tử Duệ, cũng như thế hết một phần hiếu tâm.

 

Nàng nỉ non mở miệng, lời nói ra Ban Tẩu thế nhưng càng nghe càng không hiểu, đã nghe Phượng Vũ Hoành nói:

-“Năm ấy tại trong núi lớn tây bắc, ta tỉnh lại, biết thế giới này, biết Huyền Thiên Minh, cũng biết mẫu thân với Tử Duệ. Ta từng đáp ứng nàng, muốn báo thù cho nàng, muốn thu thập sạch sẻ hết thảy những cái... người cho các người cực khổ. Cho tới nay ta cho rằng ta là đúng, thu hồi cho người vị trí chủ mẫu Phượng gia, lại trên cái vị trí này cho người chủ động cùng Phượng Cẩn Nguyên ly hôn, cho người nhất phẩm cáo mệnh, cũng cho Tử Duệ một cái tiền đồ rất tốt. Vốn cho là người là vui lòng, bởi vì nếu như người đồng ý, đại khái có thể tại trong phủ quận chúa của ta bình an phú quý sống hết một đời, lại không nghĩ rằng... sau này người lại không tiếp thu ta nữ nhi này.

 

Nàng nói có mấy phần cô đơn, cũng không có rơi nước mắt, giống như nước mắt nên lưu đã dọc theo đường cũng đã chảy xong, hiện tại cũng chỉ còn sót lại bình thản, thật giống như Diêu thị đã quá cố đi nhiều năm vậy, giống như mẹ kiếp trước cùa nàng.

 

-“Là sai sót của ta.

Nàng than nhẹ,

-“Lúc đầu với tư cách một người mẫu thân, hiểu nữ nhi của mình như thế, cảm ứng là sâu sắc như vậy, cá nhân ta cho rằng người đã tiếp nhận biến hóa của Phượng Vũ Hoành, lại không nghĩ rằng càng là ta tự cho là thông minh, dối mình dối người. Trong lòng người như gương sáng, chỉ thấy ta như một tôm tép nhãi nhép thông thường diễn ra từng một màn tiết mục, bây giờ ngẫm lại, thật là buồn cười. Thế nhưng tuy lại buồn cười, tiết mục này cũng đã hát đến hôm nay, từ kinh thành hát đến nam giới, hát vào địa bàn Cổ Thục. Ta không còn đường nào trở lại, cũng chưa từng suy nghĩ qua quay đầu lại, Huyền Thiên Minh còn ở đầu đó chờ ta, nếu đã đến, đoạn đường này ta cuối cùng sẽ bồi tiếp hắn đi từng bước. Người ngủ yên đi, chỉ cần ta còn tại nam giới, sẽ thường xuyên sang đây thăm người, dù cho ngày sau trở lại kinh đô, cũng sẽ thường đến tế bái. Xưa nay thế sự khó lường, cái này cũng có lẽ chính là mệnh của chúng ta, cũng vậy duyên phận giữa người và ta đã cạn.

 

Nàng nói xong, đứng lên, cuối cùng liếc mắt nhìn nơi bia mộ, sau đó quay đầu lại, mặt tuyệt nhiên.

 

Đã thấy ở phía sau, một nam tử mặc áo tím đang đứng cách đó không xa nhìn mình. Gió cát Đại mạc nổi lên, thổi tóc đen như mực của hắn theo gió mà động, thấy ẩn hiện thê lương.

 

Phượng Vũ Hoành cái mũi hơi chua, tại trước mộ Diêu thị cũng không khóc, nhưng tại lúc nhìn thấy người này cảm xúc có chút không khống chế được. Miệng nhỏ cong lên, mặt uất ức.

 

Huyền Thiên Minh bước nhanh về phía trước, ôm người vào trong ngực, nhưng thấy thân hình Ban Tẩu loáng một cái, biến mất không còn tăm tích, chỉ còn dư lại hai người ôm nhau phía trước ốc đảo. Tiếng nức nở lớn dần, cuối cùng biến thành gào khóc...

 

Nàng không nhớ rõ mình là khóc ngất thế nào ở trong ngực của Huyền Thiên Minh, chỉ biết là chính mình làm một giấc mộng dài ơi là dài, trong mộng trở lại kiếp trước, trở lại lúc nhỏ những ngày đó mẫu thân vẫn còn tại.

 

Thấy mặt giống như Diêu thị lại tươi cười rạng rỡ đứng ở trước mặt của nàng, bụng ưỡn đến mức tròn xoe, mặt hạnh phúc nói với nàng:

-“A Hoành, con đoán trong bụng mẹ đây là em trai hay em gái?

 

Nàng cười hì hì đáp:

-“Ông đã vụng trộm nói cho con biết, là em trai đấy!

 

Mẹ cười đến ngọt hơn:

-“Phải đấy! Là một em trai rất đáng yêu, sau này A Hoành nhất định phải yêu thương em trai.

 

Nàng thật thật yêu em trai của mình, lại không nghĩ rằng em trai xuất thế, nhưng mẹ lại không thể nhìn thấy.

 

Đồng một giấc mộng hoảng hốt mà qua, lập tức đón lấy liền lại nhìn thấy một gương mặt giống như chính mình, mặc cổ trang, vải thô áo xám, còn nhỏ cỡ mười hai tuổi, thoạt nhìn mặt quật cường.

 

Nàng theo bản năng kêu một tiếng:

-“Ngươi là Phượng Vũ Hoành!

 

Người kia gật đầu, vẻ mặt nhàn nhạt, không thấy vẻ u sầu, lại càng không thấy vui vẻ. Thậm chí khi nàng nói với đối phương Diêu thị đã chết thì, cái Phượng Vũ Hoành đó cũng chỉ là lạnh lùng gật gật đầu, không thấy bất kỳ biểu tình biến hóa gì. Yên lặng một chút rồi nói:

-“Không trách ngươi, người nếu không thể với theo tình thế điệu chỉnh tâm thái của chính mình cùng phương pháp xử sự, vậy cuối cùng kết thúc chính là bị cái thời đại này đào thải. Ngươi đã làm tốt lắm, cảm ơn.

 

Nàng tại trong tiếng cám ơn này tỉnh lại, toát ra đầy mồ hôi.

 

Địa phương an trí là tòa trạch viện của Huyền Thiên Minh trong thành Sa Bình, lúc nàng ngồi dậy, Vong Xuyên ở ngoài phòng nghe được tiếng động, mau mau tiến vào, thấy nàng tỉnh lại rất vui mừng, mau mau lại hỏi:

-“Tiểu thư có đói bụng hay không? Ngài ngủ quá say, đã hai ngày đều chưa từng có tỉnh.

 

-“Hai ngày? Lâu như vậy?

Phượng Vũ Hoành hơi hoảng hốt, lập tức mà hỏi:

-“Huyền Thiên Minh đâu?

 

-“Điện hạ đã tới doanh trại, ở cửa thành Nam bên ngoài thành Sa Bình, không xa.

 

Vong Xuyên tiến lên đỡ nàng, cho nàng ngồi dựa trên giường, lúc này mới lại vội vã đi ra ngoài phân phó hạ nhân mang cháo trắng tới.

 

Phượng Vũ Hoành không có khẩu vị gì, nhưng cảm giác đói bụng vẫn có, nàng đứng dậy ăn hai chén, lại để cho Vong Xuyên hầu hạ rửa mặt chải chuốt, chờ sau khi thu thập xong đi ra sân, thế nhưng nghe được rất nhiều tướng sĩ đóng giữ bên này nói tới Phượng Cẩn Nguyên.

 

Nàng cảm thấy mới mẻ, ngồi xuống nghe một hồi. Những điều đây là tướng sĩ từ đại doanh kinh giao tới, rất quen thuộc với nàng, đến là một ngũ một thập nói biểu hiện của Phượng Cẩn Nguyên thời gian gần đây cho nàng một lần, thế nhưng nghe được Phượng Vũ Hoành thẳng cau mày.

 

Nàng hỏi Vong Xuyên:

-“Phượng Cẩn Nguyên hối cải, ngươi tin không?

 

Vong Xuyên nói

-“Kỳ thực cứ nghe như vậy, là không tin, bất quá tiểu thư ngủ mê man hai ngày nay, nô tỳ đi qua trong sân của ông ta, tận mắt thấy người đó bệnh nặng tại giường, cũng đã nói mấy câu, cũng có một chút tin tưởng ông ta đúng vậy thật sự đại triệt đại ngộ. Nhưng đáng tiếc...

 

Vong Xuyên dừng một chút,

-“Sợ là lại thế nào ngộ cũng vô ích, ông bệnh rất nặng, Về phần có thể chữa khỏi hay không, nô tỳ là cảm thấy không quá lạc quan, không bằng tiểu thư qua xem một chút?

 

Phượng Vũ Hoành gật đầu,

-“Vậy thì đi xem một chút!

 

Lúc nàng đến đó, Phượng Cẩn Nguyên vừa uống xong một viên thuốc, tiểu tướng đưa thuốc tới vẫn đang nói với ông:

-“Thuốc này thế nhưng huynh đệ chúng ta tiết kiệm được đưa cho ngài, đây là lúc trước trước khi rời kinh quận chúa cho, trên người mỗi người chúng ta đều mang một phần, phòng khi cần thiết. Tướng quân nói, quận chúa rất nhanh sẽ đến, để chúng ta không có chứng nóng hoặc là các anh em đã được hóa giải đều cho ngài một số thuốc, chờ quận chúa tới còn có thể bổ sung lại.

 

Hai ngày nay Phượng Cẩn Nguyên thở hổn hển có chút không thuận, sau khi uống thuốc lại thở dốc một trận, lúc này mới mang theo chút vội vàng mà hỏi:

-“Điện hạ có nói lúc nào A Hoành tới hay không? Trong vòng hai ngày sẽ tới không? Có thể thỉnh điện hạ đưa tin cho A Hoành hay không, để cho nàng mau đến một chút, sợ là chậm thêm chút ta liền không nhìn thấy nàng. Hai ngày, nhiều nhất hai ngày, thân thể ta chính mình tự mình biết, quá hai ngày nhất định không chịu đựng nổi.

 

Tiểu tướng sĩ kia rên lên một tiếng, thật là có chút ưu tư nói:

-“Ngài nói thử ngài, cái người lớn, thế nào cả chút đạo lý này đều thấy không rõ lắm này? Chính Quận chúa chúng ta nhiều bản lĩnh, ngài chính là có ngốc cũng nên rõ ràng nhị nữ nhi này mới đáng tin nhất nha! Cư nhiên trước đây lại có thể làm ra nhiều chuyện quá mức?

 

Hắn vừa nói vừa lắc đầu,

-“Thật là, một nhà đàng hoàng, chúng ta đều thay ngài cảm thấy đáng tiếc. Ai da! Thôi thôi, cũng không dối gạt ngài, kỳ thực hai ngày trước quận chúa đã đến, trước đi nghĩa địa Diêu phu nhân, khóc ngất, được tướng quân ôm trở về. Nếu ngài thật muốn gặp quận chúa, cứ chờ một chút đi.

 

-“Nàng... Nàng đã tới?

Phượng Cẩn Nguyên có chút không dám tin, nhưng lập tức phản ứng lại, cảm xúc trở nên kích động. Thế nhưng lại nghe nói nàng khóc ngất, trong bụng đã bối rối, cầm lấy tiểu tướng sĩ kia hỏi:

-“Chỉ là khóc ngất sao? Có quan trọng không? Vì sao hai ngày cũng chưa tỉnh lại? Có tìm y quan xem một chút hay không? Tùng Khang người đồ đệ của nàng y thuật rất cao minh, kêu hắn đi xem A Hoành một chút đi!

 

Ông nói, vẫn chưa yên tâm, thẳng thắn muốn xoay người xuống giường tự mình đi xem.

 

Đáng tiếc, thân thể của ông quá yếu, thời tiết nóng xâm nhập thân thể, hơn nữa lúc sớm đã cự tuyệt không uống thuốc, bỏ lỡ thời cơ trị liệu tốt nhất, trước mắt đã giống như tiều tụy, cả người giống như là một cái bóng cao su xì hơi, mỗi ngày đều gầy đi có thể lấy tốc độ mà mắt thường thấy được.

 

Nghiêng người, chân chạm đất, lại không nghĩ rằng hai chân đã lại đứng không nổi, trực tiếp liền co quắp ngồi xuống trên đất, tiểu tướng sĩ kia tay đỡ người, lúc này, đã nghe phía sau có cái thanh âm vang lên:

-“Đa tạ tiểu huynh đệ, để ta tới đi!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 911:

☆, Phượng Cẩn Nguyên, chết!

 

Phượng Vũ Hoành vào phòng, tự mình đổi đi tiểu tướng sĩ kia, lại cùng Vong Xuyên cùng đỡ Phượng Cẩn Nguyên về trên giường.

 

Trong quá trình, Phượng Cẩn Nguyên liền lăng lăng nhìn nàng, nhìn nữ nhi với nha hoàn cùng nâng mình lên giường, đắp kín mền, còn lặng yên ngồi xuống cạnh giường của ông. Trên mặt không có vẻ sắc bén trước kia, tuy nói cũng không thân cận, nhưng thoạt nhìn cũng rất giống loại lạnh nhạt trước khi bị đưa đi tây bắc. Không thân không sơ, đối với Phượng Cẩn Nguyên ông mà nói, đã là kết quả tốt nhất.

 

Phượng Cẩn Nguyên quay đầu đi chỗ khác, giơ tay lau ở trên mặt một cái, có chút ẩm ướt, nhưng cũng sờ ra mình bây giờ gầy trơ cả xương. Ông nói:

-“A Hoành, ngươi tới rồi!

 

Sau đó nhìn sang, trong mắt ấy mà hiện ra tình thương của cha Phượng Vũ Hoành từ lúc đi tới Đại Thuận triều này chưa bao giờ cảm thụ qua.

 

Nàng cũng hơi hoảng hốt, bất chợt liền muốn hỏi một chút Phượng Cẩn Nguyên phải chăng bệnh hồ đồ rồi, phải chăng coi nàng như Phượng Trầm Ngư đã từng. Nhưng mắt thấy người này mệnh số đã hết, nàng ở đáy lòng khẽ thở dài, nói quá hà khắc cũng không nói ra, chỉ gật đầu một cái nói:

-“Đúng, ta đến đây.

 

Phượng Cẩn Nguyên có chút xấu hổ, đối với nhị nữ nhi này, tuy là có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng dù sao không biết nên bắt đầu nói từ đâu, không biết nên làm sao cùng với mở ra chủ đề.

 

Ông đã không thể nhớ tới trước khi đưa Phượng Vũ Hoành đến tây bắc, tại lúc Phượng Vũ Hoành vẫn là dòng chính nữ Phượng gia cha và con gái bọn ông hai người chung sống như thế nào, chỉ nhớ rõ khi đó tính tình nhị nữ nhi này chính là nhàn nhạt, chẳng có hứng thú quá lớn với cái gì cả, đối ai cũng không có quá nhiều hảo cảm. Mà sau khi Phượng Vũ Hoành hồi kinh thì, giữa bọn họ giao lưu không ngoài chính là sẵng giọng, cãi nhau, không ưa nhau.

 

-“Ai za.” Phượng Cẩn Nguyên than một tiếng, không biết nên nói gì.

 

Đến là Phượng Vũ Hoành mở miệng trước, tự mình nói:

-“Ta đến trước mộ mẫu thân cúng tế qua, tư cách nữ nhi, cả lễ tang mẫu thân cũng không đuổi tới, sợ là phải trở thành tiếc nuối và hổ thẹn cả đời này của ta. Nhưng vẫn phải cám ơn ngài tự mình lo liệu việc này, chọn nghĩa địa thoạt nhìn phong thuỷ cũng rất tốt, đại mạc lại rời xa kinh đô, cách xa một ít thị thị phi phi, mẫu thân sẽ thích.

 

Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng liền nói:

-“Không cần cám ơn ta, nương ngươi là vợ cả của ta, cái đó điều là ta phải làm.

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu:

-“Cũng không tính vợ cả, người đều ly hôn, với Phượng gia không có chút quan hệ nào.

 

Nàng vừa nói vừa cầm mạch cổ tay Phượng Cẩn Nguyên, chỉ một chốc lát sau đã lại để xuống, lại không nói cái bệnh tình gì, mà chỉ nói:

-“Ta đã đón Tưởng Dung tới quận Tế An, sau đó An di nương cũng sẽ đến đó sinh hoạt, trạch viện đều thu xếp rất là thỏa đáng, đại khái ngài có thể yên tâm. Về phần Phấn Đại, tả hữu có Ngũ hoàng tử chiếu cố, chỉ với tính tình của nàng, ngài muốn vì nàng bận tâm cũng uổng phí, là phúc hay họa, còn phải xem lựa chọn của chính nàng.

 

Nàng nói lời này, Phượng Cẩn Nguyên nghe y hệt đang vì ông sắp xếp hậu sự, sau cùng nói tất cả gia đình ông. Trong lòng ông đã biết, mạch ấy vừa rồi sợ là không được. Chẳng qua kết cục này cũng đã trong dự liệu của ông, y hệt ông nói với tiểu tướng sĩ kia, thân thể của mình chính mình tinh tường, nhiều nhất hai ngày, ông sẽ không chịu được nữa.

 

May mà trước khi chết ông thấy được Phượng Vũ Hoành, trong lòng đã không bận tâm, vì thế há miệng thở dốc, khổ sở nói:

-“Ta là người cha thất bại, thất bại cho tới bây giờ sắp chết, cũng không biết có thể có cái gì có thể căn dặn ngươi. Ngươi không cần ta căn dặn, bởi vì mỗi một chuyện ngươi so ta người cha này làm rất tốt, so sánh với đó, những năm này, ta nhưng cả một chuyện đứng đắn cũng chưa từng làm. Ta cũng không có tư cách cầu được sự tha thứ của ngươi, nhưng A Hoành, có chuyện ta nhất định phải nói với ngươi, trước khi mẫu thân ngươi đi từng có lưu lại lời nói, nàng nói nàng đã không hồ đồ, trong lòng nàng vẫn luôn là nhận ngươi, nàng biết ngươi mới là nữ nhi của nàng, mà không phải cái Phó Nhã kia, cho ngươi an tâm.

 

-“Ừ.

 

Phượng Vũ Hoành cảm xúc cũng không rất tốt, trong lòng rất tệ.

 

Tuy nàng đối Phượng Cẩn Nguyên không cảm tình, nhưng thân thể này với Phượng Cẩn Nguyên quan hệ gắn bó, tóm lại là có chút dẫn dắt. Thế cho nên bây giờ nhìn người này sắp chết, lại bị tội lớn như vậy, lại lời khó nghe cũng không nói ra.

 

Nàng chỉ là nói:

-“Đã nhớ tới ta, vậy ta an tâm rồi! Nói đến, cõi đời này sẽ không ai không hy vọng phụ từ tử hiếu, phụ thân, ngài đã từng nghĩ tới, nếu như lúc trước người đối xử tốt với ta, Phượng gia liền tuyệt đối không thể biến thành trông vẻ bây giờ! Chỉ cần có ta ở đây, Phượng gia liền sẽ luôn huy hoàng. Tiếc thay, chuyện không theo ta nguyện.

 

Nghe nàng chủ động nhắc tới như vậy, Phượng Cẩn Nguyên vẫn rất vui mừng, vẫn có rất nhiều lời muốn nói.

 

Ông ho một trận, lại mở miệng nói:

-“Ta biết lỗi rồi, trước kia cũng không biết gân nào nối không đúng, chỉ cảm thấy Phượng gia nếu như không trong một đêm liền tỏ thái độ với chuyện của Diêu gia, nhất định sẽ cùng với Diêu gia xui xẻo. Ta thật vất vả trải qua khoa khảo đi sĩ đồ bò lên trên vị trí tả thừa tướng, thật vất vả đón tổ mẫu ngươi tới, có lẽ vinh quang cực lớn này để đầu óc ta choáng váng, thế cho nên sự việc vừa ra, liền phán đoán chính xác nhất đều không thể làm ra. Chung quy hết thảy đều này đúc thành, chúng ta chính là muốn về đến lúc trước cũng không trở về. A Hoành, vi phụ hiện tại may mắn duy nhất chính là ngươi có thể sống tuyệt vời như vậy, hài tử Phượng gia ta đến cùng còn có một người có tiền đồ, không quản ngươi là hận ta hay oán ta, ta bây giờ đều là hy vọng ngươi sống thật tốt. A Hoành, thực xin lỗi.

 

Một tiếng xin lỗi, Phượng Cẩn Nguyên nhạt nhoà nước mắt, mặc kệ ông không có bao nhiêu muốn tại trước mặt nữ nhi này khóc đến không hình tượng như thế, nhưng nước mắt chính là không nhịn được. Phượng gia, Phượng gia đã từng huy hoàng bực nào a! Cũng đang trong một ý nghĩ ông từng bước từng bước hủy thành thế này. Giờ nghĩ lại, nhị nữ nhi này từng hết lần này tới lần khác cho Phượng gia ông cơ hội, ông lại như cũ thấy không rõ lắm thế cuộc.

 

Ông muốn nắm chặt tay của Phượng Vũ Hoành, thế nhưng nói lâu như vậy, hao phí thể lực, nâng mấy lần đều không có sức lực. Chính là Phượng Vũ Hoành chủ động cầm chặt tay ông, hai ngón tay như cũ kết tại giữa mạch, mi tâm hiện bi ai mơ hồ.

 

-“Ta sắp chết rồi.

Phượng Cẩn Nguyên nói:

-“Ta chống chọi một hơi này, chính là muốn chính miệng nói với ngươi một tiếng thực xin lỗi, bây giờ tâm nguyện đã đạt thành, một hơi này rốt cục cũng có thể nuốt xuống.

 

Ông lại thở mấy lần, cũng rất cố gắng muốn nuốt xuống một hơi này, nhưng đến lượt ông phải chịu thêm chút tội, rõ ràng người đã đèn cạn dầu, một hơi này nhưng vẫn còn treo, mặc cho người khó chịu như thế nào, cũng không chịu tản đi.

 

Vong Xuyên thấy ông thế này cũng cảm thấy quá thống khổ, nói một tiếng:

-“Tiểu thư trò chuyện với Phượng tiên sinh, nô tỳ chờ ở bên ngoài.

 

Vội vã liền ra khỏi phòng.

 

Phượng Vũ Hoành nhìn ông trong chốc lát, cau mày hỏi ông:

-“Có muốn ta giúp ngươi một chút, đi nhẹ nhỏm một chút hay không?

 

Phượng Cẩn Nguyên gật đầu liên tục,

-“Muốn, muốn!

 

Phượng Vũ Hoành không do dự nữa, thò tay vào ống tay áo, từ trong không gian lấy ra thuốc chích chết thanh thản.

 

-“Kỳ thực, nữ nhi của ngài sớm đã chết ở trong núi lớn Tây Bắc, là bị hai tên thôn dân ác độc rót vào mê dược quá liều ném vào trong bãi tha ma chết đi.

 

Nàng vừa nói vừa loay hoay thuốc chích kia, Phượng Cẩn Nguyên lại không liếc nhìn thuốc chích kia, chỉ là kinh ngạc lời nàng nói không ngớt, giọng run run nói:

-“Trách không được Thiên Nhu nói ngươi chẳng phải, thì ra ngươi thật không là...

 

Phượng Vũ Hoành lắc đầu, một châm đẩy trút đến Phượng Cẩn Nguyên trong thân thể, đồng thời nói:

-“Không, ta là, nhưng cũng chẳng phải.

 

Mắt thấy ánh mắt mong đợi của Phượng Cẩn Nguyên, nàng vẫn lắc đầu nói:

-“Thiên cơ bất khả lậu.

 

Phượng Cẩn Nguyên không hỏi nữa, mí mắt rủ xuống, mắt thấy sắp khép lại, chỉ nỉ non một câu:

-“Tại sao ta cảm giác mệt như thế chứ?

 

Nàng rút thuốc chích ra, nhẹ giọng nói:

-“Mệt thì ngủ thôi, ngủ rồi sẽ không có thống khổ.

 

Sau đó nhìn Phượng Cẩn Nguyên từng chút một nhắm mắt lại, dường như tại trước khi hoàn toàn khép kín lại nói câu gì, như là “Thật xin lỗi”, lại nghe không chân thực.

 

Rốt cục, hơi thở hoàn toàn không còn, dưới chết thanh thản cũng không có thống khổ, đây là chuyện cuối cùng Phượng Vũ Hoành dưới tư cách nữ nhi có thể làm cho ông.

 

Nàng đứng dậy, chỉ cảm thấy trong phòng này có một luồng khí giá lạnh ngột ngạt, tại dưới ảnh hưởng của luồng khí ngột ngạt thê lương, những người Phượng phủ đã từng từ bắt đầu cứ như phim chiếu lại tại trong đầu của nàng không ngừng mà hiện lên. Lão thái thái, Thẩm thị, Phượng Trầm Ngư, Phượng Tử Hạo, Kim Trân, Hàn thị..... Những người này đã từng sống sờ sờ đều dùng tư thái đặc sắc của từng người loé sáng qua trước mắt của nàng, sau đó lại mang theo đã từng đã qua, theo Phượng Cẩn Nguyên qua đời, biến mất hoàn toàn tại trong thế giới của nàng.

 

-“Từ nay về sau, cũng không còn Phượng gia!

 

Phượng Vũ Hoành nhẹ ngẩng đầu lên, cái mũi có chút cay cay, trong mắt cũng có chút óng ánh tràn ra.

 

Nàng cảm thấy rất buồn cười,

-“Ban Tẩu, ngươi nói ta vì cái gì sẽ khóc? Là vì Phượng gia sao?

 

Chỗ tối, Ban Tẩu lóe lên hiện ra, liền đứng sau lưng nàng, vô thanh vô tức bồi tiếp, nhưng không nói lời nào.

 

Phượng Vũ Hoành cười khổ,

-“Xem như là Phượng gia đi! Dù sao thì ta cũng họ Phượng, nếu như một cái gia đình có thể sống đàng hoàng, ai lại nguyện ý rơi vào kết cục bây giờ? Chẳng lẽ thật sự cho rằng ta thích chúng bạn xa lánh sao? Chẳng lẽ thật sự cho rằng ta thích không cha không mẹ không huynh không tỷ sao? Phàm là bọn hắn có một chút chân tâm với ta, ta đều sẽ gấp mấy lần báo lại mà, cái nhà này, cũng không đến mức rơi xuống kết cục hôm nay.

 

Nàng khịt khịt mũi, quay đầu lại nhìn lại chỗ Phượng Cẩn Nguyên, người phụ thân này một chút cũng không có trông vẻ ngày đó, gầy đến như cây gậy trúc, cũng già đến mức như là ông già năm sáu mươi tuổi, mà trên thực tế, Phượng Cẩn Nguyên cũng chẳng qua khoảng bốn mươi, chính trực tráng niên.

 

-“Nghe nói ông ta muốn chôn cùng một chỗ với phu nhân.

Ban Tẩu rốt cục mở miệng, nhưng nói ra việc nghe được từ chỗ các tướng sĩ,

-“Ông từng không chỉ từng nói một lần, sinh thời không có thể đối xử tốt với phu nhân, chết rồi dù cho ở bên người bà làm cái người tùy tùng hầu hạ đi theo, cũng là tốt. Thậm chí với điện hạ cũng đề cập tới muốn chôn chung với phu nhân, nhưng điện hạ không đáp ứng.

 

Phượng Vũ Hoành bật cười,

-“Không đáp ứng là được rồi. Ta cũng không hy vọng sau khi mẫu thân mất còn phải lại cùng Phượng gia ông có bất kỳ liên lụy, ông có thể đưa mẫu thân đoạn đường cuối cùng, chính là phần cuối duyên phận hai người họ. Lúc còn sống cũng không thể cùng một chỗ, đã chết đi vì sao phải lại tiếp tục dây dưa chứ?

 

-“Vậy xử lý thi thể Phượng Cẩn Nguyên như thế nào?

Ban Tẩu hỏi:

-“Thành Sa Bình thì chỉ có thành đông nơi ấy có thể chôn người, phu nhân táng ở chỗ ấy, ông liền không thể lại đi.

 

Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát, nói:

-“Thiêu đi! Thiêu ra tro cốt chứa vào trong bình sứ, cho người đưa trở lại kinh thành, liền... Cứ giao cho Phấn Đại.

 

Ban Tẩu sửng sờ,

-“Tứ tiểu thư Phượng gia? Nàng sẽ không hất tro cốt? Nàng hận Phượng Cẩn Nguyên hận đến mỗi ngày ngóng trông nghiền xương người thành tro, nếu đưa cho nàng, đây chính là chủ động đưa tới cửa.

 

-“Hất thì hất.

Phượng Vũ Hoành cũng không có chú ý chuyện này của cổ nhân, ở đời sau, người lựa chọn hất tro cốt vào biển khơi chỗ nào cũng có.

-“Phấn Đại như chôn đàng hoàng, cũng tính thành toàn phần tình cha và con gái đời này của bọn họ. Nếu thật hất, coi như Phượng Cẩn Nguyên vì tứ nữ nhi của ông làm một cái công đức cuối cùng đi! Hất tro cốt, hóa giải khúc mắc, về sau, cũng giải ân oán Phượng gia đời này..... Cũng tốt.” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 912:

☆, Bổn quận chúa muốn xả giận!

 

Như Phượng Vũ Hoành mong muốn, Huyền Thiên Minh vì Phượng Cẩn Nguyên cử hành hoả táng. Tư cách nữ nhi, tại lúc đại hỏa thiêu cháy, Phượng Vũ Hoành quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, ngọn nguồn một đời giữa cha và con gái, cứ thế chấm dứt.

 

Tâm tình Phượng Vũ Hoành không tốt, cũng chẳng phải vì Phượng Cẩn Nguyên chết mà sầu não. Nói thật ra một người sắp chết hối cải, cũng không có cách nào triệt tiêu loại thương tổn và cừu hận tạo thành cho thân nhân bạn bè lúc còn sống, cũng không thể trông cậy vào dựa vào thở ra một hơi cuối cùng biến chiến tranh thành tơ lụa.

 

Không chỉ Phượng Cẩn Nguyên, bao gồm Diêu thị cũng vậy. Sở dĩ tâm tình nàng không tốt, là một loại từ hai người này qua đời tạo thành loại nào bi thương, thật giống như sinh mệnh đi đến một ranh giới, gia chủ mất, cõi đời này lại không có cái gì Phượng gia.

 

Huyền Thiên Minh ở bên người nàng hai ngày hai đêm, cuối cùng là tại trên ngày thứ ba, nha đầu này lại khôi phục như cũ, trên mặt hiện nụ cười quen thuộc.

 

Huyền Thiên Minh thở phào nhẹ nhõm,

-“Làm ta sợ muốn chết.

 

Phượng Vũ Hoành vẩy vẩy tóc vừa gội xong, rất không khách khí để hắn giúp đỡ dùng khăn mặt lau khô.

 

Huyền Thiên Minh đưa ra kháng nghị:

-“Sao không vào trong không gian hả? Cái đồ chơi gọi là máy sấy rất tiện dụng.

 

Hắn dùng qua mấy lần, không ngờ đồ vật nho nhỏ có thể thổi ra gió mạnh như vậy, tóc lập tức bị thổi khô, vô cùng thần kỳ.

 

Phượng Vũ Hoành lại nói:

-“Vậy không cảm giác chàng lau tóc cho ta.

 

Hắn không hiểu hỏi:

-“Ta lau tóc cho nàng là cảm giác gì?

 

Nàng suy nghĩ một chút, nói:

-“Rất tri kỷ, rất gần gũi, như người một nhà, không có ngăn cách.

 

Cả lau mái tóc, còn có thể cọ sát ra nhiều tâm tư như vậy, Huyền Thiên Minh nghĩ, lòng của nữ nhân a, thật đúng là không dễ đánh giá.

 

Chẳng qua động tác trên tay không dừng lại, nắm khăn nàng lấy từ trong không gian ra lau từng đợt, thỉnh thoảng còn nhéo một chút, tuy rằng không phải rất chuyên nghiệp, thế nhưng rất giống.

 

Phượng Vũ Hoành đối với việc loay hoay tóc như vậy không thông thạo nhất, kiếp trước, coi như nữ hài tử, tại trường hợp tiệc rượu nào, chải vuốt tóc cũng rất quả thực bớt việc. Không giống cổ đại, coi như bình thường ở nhà, cũng có thể chải ra đủ loại các dạng hoa thức, nếu quá tùy ý, sẽ bị người nói không tuân quy củ.

 

-“Trước đây tại trong Phượng phủ chỉ cảm thấy quy củ quá nhiều, sáng sớm còn phải đi đường xa sớm tối thăm hầu lão thái thái. Chẳng qua tôn nữ đến thăm tổ mẫu là tất phải, có trách thì trách phủ trạch quá lớn, một gian nhà đến một gian nhà khác thế nào cũng phải đi xa như vậy.

 

Nàng bất tri bất giác còn nói lên Phượng gia, lập tức theo bản năng lắc đầu, không lại tiếp tục cái đề tài này.

 

Huyền Thiên Minh chủ động gánh vác nhiệm vụ chải đầu cho nàng, cũng chải không tốt cái kiểu dáng gì, thế nhưng so Phượng Vũ Hoành tự mình động thủ mạnh hơn nhiều.

 

Chủ yếu khi hai người họ ở cùng một chỗ, cũng rất ít lại để cho hạ nhân hầu hạ những chuyện này, Huyền Thiên Minh cũng quen rồi, chải xong đầu vẫn chủ động tới cửa tiếp nhận bánh trái Hoàng Tuyền đưa tới, hai người ngồi đối diện dùng bánh, Phượng Vũ Hoành ăn ăn bất chợt liền nói:

-“Trong chốc lát chúng ta đi đại doanh một chuyến.

 

-“Tốt.

 

Huyền Thiên Minh cũng không hỏi nàng đi đại doanh làm gì, trên sự thực cũng không có gì có thể hỏi, Phượng Vũ Hoành vốn tùy ý ra vào đại doanh của hắn, nàng thậm chí còn thành lập Thần Cơ doanh của chính mình, Tây Phóng và Hà Cam hai người trực tiếp mở miệng gọi nàng chủ tử.

 

Chỉ là, hôm nay Phượng Vũ Hoành đưa ra đi đại doanh, Huyền Thiên Minh cứ cảm thấy tâm tình của nàng không đúng lắm, nha đầu này giống như trong lòng có ngột ngạt, không chỗ mà phát, không biết một hơi này nếu tìm đến chỗ đột phá, thì sẽ gây ra động tĩnh bao lớn.

 

Hai người cơm nước xong cùng tới đại doanh Nam Giao trong thành Sa Bình, chúng tướng sĩ đối với Phượng Vũ Hoành đến vô cùng vui vẻ, thế nhưng biết phụ mẫu nàng vừa mới chết, đám người cũng không quá mức hoan hô, thậm chí có người còn khuyên nàng bớt đau buồn đi.

 

Nàng cũng không giải thích, cũng không nói nhiều, lôi kéo Huyền Thiên Minh một đầu đâm vào một cái lều trướng trống, sau đó thì thấy nàng một chuyến một chuyến chuyển vũ khí và đạn dược từ trong không gian ra ngoài.

 

Đầy cả một cái lều, lại đi chứa một cái lều trướng khác, đến khi hai cái lều đều tràn đầy vũ khí, lúc này mới gọi Tây Phóng với Hà Cam tới, để cho các tướng sĩ Thần cơ doanh tới lĩnh.

 

Tây Phóng vốn là tại đầu kia đại doanh bờ Nam, nghe nói hôm nay Phượng Vũ Hoành đến đại doanh, đã cưỡi lạc đà một đường mau chạy trở về.

 

Hắn nói với Hà Cam:

-“Ta có một loại cảm giác, nhất định chủ tử chúng ta muốn phát uy!

 

Cảm giác của Tây Phóng rất đúng, cảm giác trước đó của Huyền Thiên Minh càng đúng.

 

Xác thực trong đầu Phượng Vũ Hoành có một hơi kìm nén, không chỗ mà phát, nhưng nàng cũng không thể nghẹn chết chính mình, vì thế, nha đầu này suy nghĩ ra một cách xuất khí, nàng nói với Huyền Thiên Minh:

-“Đêm này chúng ta đánh Thành Tuyệt Bình a! Ta phiền lòng, vừa vặn cầm Thành Tuyệt Bình thở thông một hơi.

 

Huyền Thiên Minh người này nuông chiều tiểu thê tử nhất, tiểu thê tử của hắn nói cái gì là cái ấy, muốn làm gì thì làm, đừng nói là đánh Thành Tuyệt Bình, nàng chính là nói phải đánh vào kinh đô Cổ Thục, hắn đều sẽ không phản đối.

 

Đương nhiên, Phượng Vũ Hoành cũng không dũng mãnh đến mức như thế. Trong đại mạc quá nóng, đẩy mạnh tới trước một bước đều gian nan, ban đêm tác chiến tuy nói để tránh cho một số khí nóng bức, nhưng vẫn không cách nào tiến hành chiến tranh lâu dài, tại sáng sớm hôm sau trước khi mặt trời mọc nhất định phải kết thúc chiến sự, mà đây cũng chính là quấy nhiễu lớn nhất mà đại quân Huyền Thiên Minh đối mặt hiện nay.

 

Chẳng qua lại đánh hạ được một toà Thành Tuyệt Bình cũng không có vấn đề, Huyền Thiên Minh sở dĩ chậm chạp không nhúc nhích, là vì một khi đặt xuống thành Tuyệt Bình, đạn dược Thần Cơ doanh trữ bị liền phải thấy đáy, đến lúc đó nếu như gặp phải Cổ Thục phản kích, đặc biệt phản kích tại vào ban ngày, bọn hắn liền sẽ trở nên rất thụ động.

 

Hơn nữa vị trí địa lý thành Tuyệt Bình so thành Sa Bình càng đẩy tiến một bước, khí hậu càng nóng hơn, thân thể tướng sĩ cũng cần tĩnh dưỡng và thích ứng thời gian dài.

 

Mà bây giờ nhưng không có những thứ khốn nhiễu này, tiểu thê tử của hắn đến đây, vũ khí đạn dược lấy mãi không hết dùng không xong, hơn nữa nàng y thuật cao minh, tuy là đại quân tiến sát thành Tuyệt Bình sau Cổ Thục phản kích, đối phương cũng không có nửa điểm xác suất thắng lợi.

 

Hắn cưng chiều mà xoa đầu Phượng Vũ Hoành, yêu thương nói:

-“Được, thì đánh Tuyệt Bình.

 

Một tràng chiến dịch trọng yếu như vậy, ngay trong lúc hai người vừa nói vừa cười quyết định trước. Chẳng qua trong đại quân Huyền Thiên Minh cũng không có người đưa ra nghi vấn việc này, cho dù là Huyền Thiên Minh rõ ràng nói với đám người:

-“Tế An quận chúa phiền lòng, đêm nay chúng ta vui vẻ đi chiếm thành Tuyệt Bình, trừ bỏ trận xúi quẩy này.

 

Liên tiếp hai đám ma, chẳng phải xui sao! Các tướng sĩ vừa nghe nói muốn đánh Tuyệt Bình, từng tên từng tên hoan hô lên, dẫn tới Tây Phóng cười mắng:

-“Đám nhãi con! Quên lúc trước mới vừa vào Sa Bình, từng tên từng tên lại nóng lại ói? Thế nào, lành sẹo quên đau? Cũng đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, thành Tuyệt Bình thế nhưng càng nóng hơn thành Sa Bình!

 

Các tướng sĩ không chút để ý nói:

-“Không sợ! Vương phi đã tới, chúng ta lại sợ bệnh lạ sao?

 

Tây Phóng bật cười, thì ra đám nhãi con đánh chủ ý này. Chẳng qua cũng đúng, Phượng Vũ Hoành đến đây, còn cần cân nhắc vấn đề bị bệnh sao? Hắn nhếch miệng cười, với Hà Cam hai người liếc nhìn nhau, đều đối với trận tập kích tối hôm nay tràn đầy kỳ vọng.

 

Bọn hắn là mong đợi, thế nhưng trong thành Tuyệt Bình, Thượng tướng quân Bích Tu mang theo Cổ Thục cùng với đại quân liên minh cả ngày đều đang lo lắng đề phòng.

 

Tướng sĩ không dám lên tường thành, tất cả mọi người trong tường, có người thậm chí trong đêm sẽ dán lỗ tai ở trên tường thành nghe động tĩnh bên ngoài.

 

Tiếc thay, bên ngoài ngoài tiếng gió thổi ra, chẳng có gì. Người Đại Thuận đã rất lâu không đến rồi, bọn hắn nghe nói bên kia đang làm tang sự, cũng không biết là đang làm tang sự người nào.

 

Nguyên bản mấy người trong đại quân bờ Nam liên lạc với bên này cũng không có đưa tin tức qua, cũng không có trộm được thiên lôi, đối với Cổ Thục đầu này mà nói, tuy là tác chiến sân nhà, lại như cũ chiến đấu đến cực kỳ thụ động.

 

Đêm nay Bích Tu uống chút rượu, tuy không đến nỗi say mèm, nhưng cũng có chút mơ mơ hồ hồ. Uất ức trong lòng hắn, cảm giác mình như là một cái mãnh hổ bị vây trong lồng, co rúc ở trong Thành Tuyệt Bình này, tiến cũng không được, lui cũng không xong, giằng co lâu như vậy, cũng không thấy Đại Thuận đầu kia có động tĩnh, tâm cứ như vậy nhấc, lơ lửng ở giữa không trung, cực kỳ hành hạ.

 

Hơn nữa quân tâm mười nước đại mạc liên minh bất ổn, rất sợ hãi thiên lôi của Đại Thuận, chủ tướng đã nhiều lần biểu đạt với hắn ra ý lui. Có ý lui còn không chỉ một quốc gia, đếm một chút, sáu, bảy quốc gia cũng như nhau, để hắn vô cùng khó xử.

 

Bích Tu đi ra soái trướng, chỉ cảm thấy đêm nay ánh trăng sáng sủa, bão cát cũng nhỏ hơn rất nhiều, đối với đại mạc mà nói coi như là cái không trung đẹp trời.

 

Thế nhưng hắn cũng hiểu rõ, thời tiết như vậy đối với phe mình mà nói thế nhưng cũng chẳng có ưu thế gì, nếu như người Đại Thuận lựa chọn tối nay tới đánh, lại dùng tới thiên lôi, chiếm Tuyệt Bình là việc dễ như ăn cháo.

 

Hắn hy vọng cả ngày cát vàng dầy đặc, phải là như vậy thì mới tốt, dù sao người Cổ Thục cũng đã quen rồi, đối phe mình sẽ không tạo thành nhiều ảnh hưởng lớn, nhưng người Đại Thuận không quen! Bão cát cường đại chính là ô dù của người Cổ Thục, chính là mạch máu thành Tuyệt Bình.

 

Bích Tu mí mắt phải nhảy thình thịch, bất chợt liền tâm hoảng, cứ cảm thấy đêm nay như xảy ra chuyện.

 

Trong doanh trại phó tướng thấy hắn xuất trướng, nhanh chóng tiến lên tay đỡ hắn, trấn an nói:

-“Tướng quân, chớ suy nghĩ quá nhiều, người Đại Thuận lâu thế đều không có động tác gì, nghĩ đến bọn hắn cũng là có điều bận tâm. Nghe nói sau khi bọn hắn vào thành Sa Bình thì, phần lớn tướng sĩ cũng vì nắng nóng mà ngã bệnh, nếu như lại tiến vào thành Tuyệt Bình, sợ là người bị bệnh sẽ càng nhiều, bệnh tình cũng sẽ càng nặng, bọn hắn không dám.

 

-“Không dám sao?

Bích Tu cũng không lạc quan như vậy,

-“Ta cũng cảm thấy bọn hắn không có gì không dám.

 

Hắn đi về phía trước hai bước, có chút lay động, nhưng vẫn kiên trì không cho phó tướng lại dìu hắn, vừa đi vừa nói:

-“Nghĩ cách điều động thám tử Đại Thuận kinh đô, chuyện này, ta nhất định phải bắt Huyền Thiên Mặc cho ta một câu trả lời thỏa đáng! Đại Thuận hắn có thiên lôi cường hãn như vậy, hắn buồn bực không nói, còn ra dáng đến nói chuyện hợp tác với chúng ta. Bây giờ chúng ta nên làm đều làm, nhưng bị Cửu hoàng tử kia đả kích nặng như vậy, món nợ này chung quy có người đến tính!

 

Một khi nói đến cái này, phó tướng đó cũng là nổi giận, lúc này liền phân tích nói:

-“Thuộc hạ cũng cảm thấy chúng ta là bị người Đại Thuận lừa! Bát hoàng tử Cửu hoàng tử căn bản chính là một nhóm, nhiều năm như vậy đều giả vờ đối lập, che mắt mọi người, nhưng trong thực tế, bọn hắn chính là muốn nhờ vào đó đả kích Cổ Thục ta! Đại Thuận đã không thỏa mãn với chỉ cần Cổ Thục làm nước láng giềng, bọn hắn muốn chiếm cứ khu vực này của chúng ta, muốn bỏ Cổ Thục vào trong túi. Thế nhưng.....

 

Hắn nói đến đây, giọng nói nhưng bi ai,

-“Thế nhưng dù vậy, lại như thế nào chứ? Trong tay bọn hắn có thiên lôi, vật kia một khi phá nổ, chúng ta có bao nhiêu người cũng không đủ điền vào.

 

-“Chẳng lẽ thiên lôi của bọn hắn dùng mãi không hết?

Bích Tu tức giận đến giậm chân,

-“Bổn tướng quân cũng không tin bọn hắn thật dùng mãi không hết! Chỉ cần không còn thiên lôi, tại trong đại mạc này, Cổ Thục chính là hoàng duy nhất!

 

Hắn vừa nói vừa đẩy phó tướng bên người ra, loảng choảng đi đến hồng trướng, vừa đi vừa nói:

-“Không phải nói ở ngoài thành bắt được một cô gái mới sao? Bổn tướng quân đi nhìn thử.

 

Lời mới nói ra, lúc này, chợt nghe cửa thành hướng bắc bất chợt truyền đến một tiếng “Oành”!

 

Bích Tu kinh hãi, hắn nghe ra được, thanh âm kia chính là tới từ thiên lôi...... loại khiến cho người Cổ Thục nghe tiếng sợ vỡ mật!

 

************

PhầnTrước ... MụcLục ... PhầnKế

Post on 28/03/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts