Beta: Đào Mai
Chương 3.
Lần nữa tỉnh lại đã là mặt trời lặn về hướng tây.
Yến Kiêu mê mê hoặc hoặc ngồi trên giường đất, phát hiện xiêm y trên người sạch sẽ khô mát, giống như lúc nàng hôn mê, có ai đó đã lau người cho nàng, còn thay xiêm y sạch sẽ, chính là xiêm y nàng mới mua ở tiệm vải sáng nay.
Vừa hoàn hồn, động tác đầu tiên của nàng là xuống giường đất, đi xem cái rương đặt trên bàn. Dụng cụ bên trong vẫn còn nguyên nhung sợi tóc kẹp ở khe hở của cái rương không thấy đâu, cho thấy lúc nàng ra cửa hoặc trong lúc hôn mê, đã có người mở ra.
Đúng lúc này cửa bị mở ra, tiểu nha đầu A Miêu đã từng gặp mặt, bưng khay đi vào, thấy nàng ngồi sững sờ bên bàn, vui mừng nói:
-"Cô nương, người tỉnh rồi? Vừa lúc thuốc còn nóng, mau uống đi!"
A Miêu là nữ nhi một hộ trong thành, vì nhà đông con, nên nàng lớn chút liền đi làm kiếm tiền phụ cấp gia đình. Hiện làm tạp vụ trong huyện nha, tuy kiếm không được nhiều tiền nhưng an toàn lại trong sạch, vì thế làm việc ra sức mười phần.
Trải qua cuộc giao lưu với người địa phương ở trà lâu, Yến Kiêu rốt cuộc cũng quen với khẩu âm địa phương, nghe hiểu đã giảm bớt trở ngại.
Yến Kiêu vừa cầm lấy chén thuốc đã bị hương vị phức tạp bên trong làm cho nôn khan một trận. Đúng là mùi thuốc đông y trong truyền thuyết.
A Miêu cười nói:
-"Thuốc đắng dã tật, cô nương uống nhanh khỏe nhanh. Đại phu nói, người là mệt nhóc quá độ, mấy năm qua chưa từng được nghỉ ngơi, trước đó vài ngày còn bị thương, ban ngày lại hao phí tinh thần, thân mình suy yếu, phải điều dưỡng đàng hoàng."
Vị Yến cô nương này da thịt non mềm, nói chuyện văn nhã, mọi người đều cảm thấy nàng xuất thân nhà giàu, không hiểu vì sao lại suy yếu đến vậy, còn một mình chạy vào trong núi.
Yến Kiêu đau khổ nhìn chằm chằm chất lỏng màu nâu đang tỏa khói nhè nhẹ, lần đầu tiên trong đời hoài niệm thuốc tây. Nếu chỉ là đắng thì không sao, dù sao nàng vẫn thích thức ăn có vị cay đắng, nhưng thuốc này vừa đắng vừa tê đầu lưỡi, lại xen lẫn vị ngọt kỳ dị, quả thực không phải người có thể chịu được.
Nàng nhắm mắt uống một hơi, liền cảm thấy trong bụng nhưng sông cuộn biển gầm, dạ dày tiết ra nước chua, cả người run run. Dù nàng liều mạng áp chế xuống thì vẫn phun ra vài ngụm
A Miêu vội cầm khăn lau mặt cho nàng, động tác nhẹ nhàng thuần thục.
-"Đa tạ, vất vả cho ngươi!"
Yến Kiêu ngượng ngùng nói với A Miêu, cầm lấy khăn mặt, tự mình chà lau
-"Ta có thể hầu hạ người có bản lĩnh như ngài, đó là phúc khí."
A Miêu mang chén nước đến cho nàng súc miệng, ngưỡng mộ nói:
-"Cô nương, ngài thật lợi hại. Chúng ta đều nghe nói hôm nay ngài trợ giúp Huyện thái gia chúng ta phá vụ án giết người."
Các thẩm thẩm trong nha môn đều nói Yến cô nương lợi hại. Các nàng vốn không có tiền đồ gì, nhưng bên cạnh có một nữ tử có bản lĩnh liền có chung vinh dự, giống như chỉ cần có liên quan liền cảm thấy vui vẻ.
Yến Kiêu cười cười, vì thuốc này quá khó uống, dạ dày nàng cồn cào không ngừng, hai mắt ngập nước, cả mặt nhăn thành một đoàn.
A Miêu bị nàng chọc cười cười, nghĩ nghĩ nói:
-"Yến cô nương, chờ một chút!"
Nói xong bỏ chạy.
Không lâu say nàng đã quay trở lại, trong tay là một mảnh vải bố in hoa màu lam, cẩn thận mở ra,
-"Có chút dính nhưng ngài đừng ghét bỏ, ngọt lắm, ăn vào liền không thấy đắng nữa."
Bên trong mảnh vải lam là cục kẹo mạch nha màu vàng, cũng không biết đã để bao lâu, thời tiết lại nóng nên bên ngoài đã mềm nhũn, bên cạnh còn dính chút màu vải, thực sự rất không đẹp.
Lúc này kẹo còn là đồ vật xa hoa, rất nhiều bá tánh cả đời không biết đến vị ngọt. Cho nên Yến Kiêu nhìn cái này, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù, ôn nhu nói:
-"Ta uống nước xong không còn thấy đắng nữa."
-"Ngài không quen uống thuốc này, uống nước cũng không giải quyết được gì!"
A Miêu lén quan sát biểu tình của nàng, thấy nàng quả thật không phải vì ghét bỏ, khuôn mặt đen đen vui vẻ hẳn lên, vẫn dúi cục kẹo cho nàng.
-"Ta giữ lại cũng không có chỗ dùng."
Nàng nói rất hào phóng nhưng yết hầu vẫn nhịn không được mà nuốt nuốt mấy cái cuối cùng dứt khoát quay người bỏ chạy.
Kẹo còn có ích lợi gì? Chẳng phải dùng để ăn sao? Nhưng tiểu cô nương lại đem viên kẹo mình không nỡ ăn đưa cho nàng.
Yến Kiêu nhìn chằm chằm viên kẹo mạch nha trong tay hồi lâu, cuối cùng mới trân trọng cho vào miệng. Kẹo mạch nha này ngọ đến phát ngấy nhưng nàng lại cảm thấy chưa từng ăn món ăn vặt nào ngon như vậy!
Qua một lát, như ước chừng nàng đã ăn xong kẹo mạch nha, A Miêu mới quay trở lại, thấy Yến Kiêu quan tâm án kiện kia, liền thuật lại ngọn nguồn sự tình.
Vân Nương đúng là do Vương Võ gϊếŧ.
Sau khi Yến Kiêu nói ra thời gian và nguyên nhân cái chết của Vân Nương, Vương Võ vô cùng hoảng loạn, Bàng Mục lại ra hiệu cho thuộc hạ rút đao hù dọa một phen, hắn sợ tới mức suýt tè ra quần, khai ra tất cả.
Những năm mới thành thân, hai vợ chồng cũng ân ái ngọt ngào, khi đó Vương Võ chăm chỉ lại săn sóc, có rất nhiều người hâm mộ Vân Nương tìm được chồng tốt.
Nhưng lâu dần, Vương Võ liền cảm thấy ngày lành hẳn là như thế, thê tử như hoa như ngọc nhìn hoài cũng thấy chán, huống chi Vân Nương là con gái một, không tránh khỏi bị cha mẹ nuông chiều một chút, dù vô tâm thì thỉnh thoảng lời nói và việc làm cũng khinh thường gia thế của Vương Võ.
Mà hắn vì ở rể, thường xuyên bị mọi người xem thường.
Cứ thế, năm dài tháng rộng, lòng tự trọng của Vương Võ dần bị tổn thương, hơn nữa thành thân lâu năm lại không có con, hai người càng thường xuyên cãi nhau.
Mấy ngày trước, Vân Nương nói muốn về nhà đón Tết Trung thu, lại nói đến hàng xóm láng giềng đều con cháu đầy nhà, chỉ có nhà nàng là đơn bạc, còn giận dỗi nói ngày sau có sinh thì hài tử cũng không mang họ Vương.
Con nối dõi luôn là vết sẹo trong lòng Vương Võ, hắn ở rể, nếu không thể giúp Vương lão gia lưu lại hậu đại, đó chẳng phải là bất hiếu.
Lúc này lại bị thê tử nhắc đến, như lửa cháy thêm dầu, hai người cãi nhau không tránh khỏi động tay động chân, Vân Nương còn đánh hắn một bạt tai, tuy không đau nhưng lại là cộng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Ngay lúc đó Vương Võ hạ quyết tâm gϊếŧ chết Vân Nương nhưng lại không muốn bị phạt tội, suy nghĩ vài ngày, chợt nhớ ra từng đọc trong thoại bản, nói dùng vật dài nhọn cắm vào đầu hoặc bộ phận sinh dục của người sẽ không bị phát hiện, hắn liền giấu nan tre chuẩn bị làm đèn lồng ở đầu giường.
Sau khi hạ quyết tâm, mấy ngày kế tiếp hắn đối với Vân Nương vô cùng ôn nhu săn sóc, càng thêm nùng tình mật ý, mà Vân Nương vốn thẳng tính, đã sớm hết giận, cũng ôn nhu tiếu ý với phu quân, nào ngờ gặp phải chuyện bi thảm nhất trong đời.
Sau khi gϊếŧ người xong, Vương Võ rất sợ hãi, sợ bị phát hiện, định đem thi thể ném ra ngoài thành. Hiện thời tiết nóng bức, thi thể chắc chắn sẽ thối rửa rất nhanh, ngoài thành lại có dã thú hay lui tới, đến lúc đó Vân Nương liền chết thần không biết quỷ không hay.
Chỉ là huyện Bình An vốn vô cùng náo nhiệt, lại sắp tới tiết Trung thu, người tới người đi càng nhiều hơn, binh linh tuần tra cũng nghiêm cẩn hơn trước, cho nên hắn vẫn chưa tìm được cơ hội. Sau đó thì nhạc phụ nhạc mẫu của hắn đến.
Nghe xong, Yến Kiêu vô cùng thổn thức,
-"Sớm biết như thế, lúc trước cần gì dẫn sói vào nhà."
A Miêu cũng vô cùng tức giận,
-"Không phải là con người nha. Nghe nói Vương Võ lúc trẻ nghèo xác xơ, người ta không chê, hiện giờ cơm no rượu say, mặc vàng đeo bạc lại gϊếŧ chết ân nhân. Thật là heo chó không bằng, đán bị thiên đao vạn quả."
Trong nhị đường.
-"Đại nhân, Yến cô nương sau khi ra cửa liền hỏi đường đi đến cửa hàng bạc và hiệu cầm đồ, hỏi mấy nhà, cuối cùng bán vòng tay này ở tiệc bạc Phượng Tường."
Một người trẻ tuổi cầm cái hộp nhỏ, trình lên.
Bàng Mục mở ra, thấy bên trong là một vòng tay bằng vàng ròng, có thể chứng minh cho suy đoán về gia cảnh của Yến Kiêu. Chỉ là hoa văn trên vòng tay qua mức đơn giản, hình thức tuy cổ xưa nhưng vàng lại là mới, hẳn mới làm gần đây.
Hắn tỉ mỉ xem qua, phát hiện phía bên trong có một hàng rất nhỏ, như là văn tự, đồ đằng của khu vực nào đó chưa biết được. Liền ra lệnh,
-"Ngươi sao chép lại hình thức, kích cỡ, hoa văn, kể cả chữ nhỏ bên trong. Ta thấy vòng tay này có chỗ kỳ lạ, đi ra ngoài điều tra ngọn nguồn."
Chỉ cần có thể xác định lai lịch của chiếc vòng này, thân phận của Yến Kiêu cũng theo đó lộ ra.
Thủ hạ kia nhận lệnh, cầm hộp lui ra ngoài.
Đúng lúc này có người đi vào thông truyền, nói Chủ bộ, Tề đại nhân và Đồ Tuấn Kiểm đến.
Bàng Mục khoát tay,
-"Mời các vị đại nhân vào."
Sau đó ngồi dựa nghiêng trên ghế, tay cầm đại đao sáng chói, ung dung chà lau,
-"Sao lại đánh tới rồi?"
Nếu để người ngoài nhìn thấy cảnh này, e là lời đồn lại nổi lên bốn phía.
Bàng Mục ngồi ở chủ vị, hai hàng ghế bên dưới là dành cho ba vị khách nhân, trong đó có hai người trẻ tuổi từng cùng hắn ra ngoài tra án, một người khác trẻ tuổi hơn cũng nho nhã hơn.
Một người nói:
-"Thủ đoạn tàn nhẫn, loại người vong ân phụ nghĩa như thế, nên bị tử hình."
Bàng Mục gật đầu
-"Lão Liêu, ngươi viết công văn, mau chóng kết án. Trước đem người diễu phố hai ngày, để dân chúng phát tiết phẫn nộ, sau đó chém."
Đời này hắn hận nhất hạng người lòng lang dạ sói, nếu là ở trong quân, hắn đã sớm một đao chém chết, cần gì phải ra tòa.
Người trẻ tuổi nho nhã hơn, nói
-"Nguyên soái, ta đã lén mở cái rương của nàng kia xem qua, cơ quan tinh xảo nhưng cố tình không khóa lại, khiến người ta nghĩ không ra. Trong rương toàn là hung khí, phần là bộ dáng chúng ta chưa từng thấy qua, ta còn vẽ lại để các ngươi cùng xem qua."
Vừa nói vừa móc trong ngực ra một xấp giấy chỉnh tề.
Bốn người chụm đầu lại xem, hồi lâu vẫn không nhìn ra được gì. Vốn nghĩ cô nương kia gắt gao ôm cái rương này không chịu buông tay, hẳn bên trong sẽ là châu ngọc hoặc vật quý giá gì đó, không ngờ lại là dao kéo linh tinh, còn là hình thù cổ quái.
-"Tề Viễn, làm rất tốt. Quân sư, ngươi đọc nhiều sách vở nhất, kiến thức rộng rãi, có biết được lai lịch của nó không?"
Bàng Mục nghĩ hồi lâu vẫn không giải đáp được, liền lấy vòng tay kia ra.
-"Hoa văn này là trên đồ đồng thau dùng để hiến tế, niên đại thập phần xa xăm, đã sớm biến mất ở khu vực Trung Nguyên, cho đến nay vẫn còn yêu thích hoa văn dạng này lại là một cô nương trẻ tuổi, e là không phải nhân sĩ Trung Nguyên."
Liêu Vô Hà cẩn thận đáp.
-"Diện mạo của nàng chính là người Trung Nguyên!"
Bàng Mục gật đầu nói:
-"Có lẽ là người Trung Nguyên di dân hoặc là thế gia lâu đời ở Trung Nguyên, ta sẽ cho người tìm hiểu theo hướng này!"
Liêu Vô Hà xem bức tranh, có chút ngạc nhiên chỉ vào cái muỗng bên trong hình, nói:
-"Chẳng lẽ chỉ là bọc hành lý. Dao nhỏ, kéo... đều có thể phòng thân lại có thể sử dụng hàng ngày, còn có thể săn bắt dã vật. Nhìn đi, còn có cả muỗng, hộp, là dùng để múc cơm canh ăn sao?"
Bốn đại nam nhân, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, mơ hồ cảm thấy không đúng nhưng lại không nói rõ được rốt cuộc không đúng ở chỗ nào? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]
*** *** *** *** ***
Chương 4.
Tề Viễn gãi đầu, bổ sung,
-"Các ngươi không tận mắt thấy thôi, mấy thứ kia vô cùng tinh xảo, lại nhẹ nhàng, sắc bén, thức sự là thổi lông đoạn tóc, tay nghề kỳ diệu vô cùng, ta thực sự chưa từng thấy qua."
Hắn từng nhậm chức ở Binh bộ, đối với đủ loại binh khí trong thiên hạ thuộc như lòng bàn tay, cũng biết rất nhiều phương pháp rèn đã thất truyền cùng cao thủ trong dân gian. Ngay cả hắn cũng kinh ngạc cảm thán, những người khác càng thêm tò mò.
Đồ Khánh xòe bàn tay, ước lượng với đồ vật trên tập tranh, hỏi Tề Viễn về kích thước, nhíu mày khó hiểu,
-"Nhỏ như vậy, có thể sử dụng sao? Chẳng lẽ là làm riêng cho cô nương gia?"
Bàng Mục, nói:
-"Nếu có thể thoải mái hào phóng xem qua một lần thì tốt rồi!"
Liêu Vô Hà cười nói:
-"Nguyên soái nếu mời Yến cô nương làm ngỗ tác, như vậy đã là người một nhà, sau này chắc chắn có lúc xem được."
Tề Viễn:
-"Có lẽ là đi ngang qua, chưa chắc sẽ ở lại lâu."
-"Không có công văn thân phận."
Bàng Mục gõ ngón tay lên mặt đao,
-"Lại không giống người địa phương, có hi vọng."
Đồ Khánh nhíu mày, không quá tán đồng,
-"Nhưng mà ở gần lão phu nhân, có quá mạo hiểm hay không? Một nữ tử như nàng lại mang theo nhiều hung khí như vậy lên đường, còn bị chúng ta nhặt được, lại có bản lĩnh xuất thần nhập hóa khó lường..."
-"Nếu khả nghi, đặt dưới mí mắt mới yên tâm!"
Bàng Mục đứng dậy, vỗ vai hắn,
-"Nha môn này có bao lớn chứ, nếu nàng thực sự lòng mang ý xấu, dù ở dưới chân tướng, chẳng lẽ còn không tìm được cơ hội ra tay?"
-"Nguyên soái nói đúng!"
Liêu Vô Hà tán thành,
-"Thay vì đề phòng vô căn cớ, chi bằng dẫn xà xuất động."
Tề Viễn và Đồ Khánh gật đầu, ôm quyền nói:
-"Quân sư nói có lý!"
Bọn họ gọi một tiếng quân sư làm Bàng Mục nhớ ra một chuyện,
-"Các ngươi đều xưng hô sai rồi, ta hiện giờ không còn là Trấn Bắc tướng quân, nguyên soái ba quân. Các ngươi hẳn nên gọi ta là đại nhân."
Ba người sửng sốt, lúc này mới nhớ ra vẫn còn giữ thói quen xưng hô cũ.
Đồ Khánh mỉm cười xấu hổ, khác xa bộ dáng cẩn thận lãnh khốc vừa rồi,
-"Đi theo ngài nhiều năm như vậy, sớm đã thành thói quen, nhất thời nửa khắc đúng là sửa không được!"
Bàng Mục vỗ vai hắn,
-"Gọi vài lần rồi sẽ thành thói quen."
Lại thổn thức,
-"Các ngươi ở đây đúng là đại tài tiểu dụng…"
Ba người kia đồng thanh nói:
-"Ngay cả nguyên soái ngài cũng không để ý, chúng ta tính là gì. Hơn nữa không phải hiện giờ không có tước vị trên người sao? Tiền tài cùng bổng lộc ban thưởng cũng không ít, đánh giết ngần ấy năm, cũng nên sống an ổn một chút!"
Bọn họ đều là Bàng gia quân, đương nhiên tiến thối một thể.
Đúng lúc này, bên ngoài có người truyền lời, nói lão phu nhân mời đại nhân đến đó một chuyến.
Bàng Mục không biết nghĩ tới cái gì, tươi cười trên mặt nhất thời cương cứng.
Tề Viễn cười không có ý tốt,
-"Nguyên, à, đại nhân, hẳn là lão phu nhân cũng biết ngài ôm chặt Yến cô nương ở trước mắt bao người ah!"
Bàng Mục cho hắn một quyền,
-"Đừng nói bậy, ảnh hưởng trong sạch của cô nương gia người ta!"
Huống chi, chẳng lẽ hắn trơ mắt nhìn đối phương ngã xuống đất?
Liêu Vô Hà không biết từ đâu lấy ra một cái quạt, hai mắt khép hờ, quạt phe phảy, miệng cười đầy ý vị thâm trường!
Bàng Mục dùng sức xoa mặt, thở dài một hơi rồi đi ra ngoài, bóng dáng có chút bi tráng.
Ba phụ tá tâm phúc lập tức thuần thục chụm đầu bàn tán.
-"Cũng không thể trách lão phu nhân sốt ruột!"
-"Còn không phải sao, nguyên soái đã hai mươi tám rồi, nhìn quân sư đi, chỉ lớn hơn nguyên soái hai tuổi nhưng chỉ vài năm nữa là nhi tử có thể thành thân rồi!"
-"Thật ra nếu vị Yến cô nương kia thân gia trong sạch, cũng xem như xứng đôi."
-"Không tệ, có can đảm, có kiến thức, bản lĩnh hơn người, người cũng xinh đẹp!"
Lão phu nhân nhà mẹ đẻ họ Nhạc, thời trẻ đi theo trượng phu, nhi tử theo quân, hiện trượng phu và trưởng tử đều chết trận, nàng liền sống cùng con thứ. Nàng là phụ nhân lanh lẹ, quyết đoán hiếm có, tuổi trẻ cũng từng quơ đao múa kiếm, có chút công phu quyền cước, hiện đã gần năm mươi nhưng vẫn tai thính mắt tinh, thân thể cường kiện, thỉnh thoảng còn dùng que cời lửa ném vào người Bàng Mục, uy vũ sinh phong.
-"Chuyện ban ngày ta đã nghe nói!"
Nhạc phu nhân cười tủm tỉm nói:
-"Sương phòng bên cạnh ta đã thu thập xong, khi nào thì kêu Yến cô nương dọn đến đây?"
Huyện nha rộng lớn, nữ quyến lại rất ít, các nha đầu, bà tử đương nhiên không ở chung với Nhạc phu nhân, nên nàng cảm thấy khá quạnh quẽ. Nay có một vị cô nương trẻ tuổi sẽ nhậm chức ở huyện nha, đương nhiên là muốn ở chung với nàng.
Bàng Mục,
-"Nương, ngài đừng nhìn ta như vậy, rất kỳ quái. Sắc trời đã tối, ta tính ngày mai mới nói với nàng!"
Nhạc phu nhân gật đầu, bỗng nhiên chuyển đề tài,
-"Ngày đó ta sai người đến bôi thuốc cho nàng, nói bộ dáng rất xinh đẹp, không biết có thành thân hay chưa?"
Bàng Mục vẻ mặt bất đắc dĩ,
-"Nương, người ta thành thân hay chưa, liên quan gì tới ngài? Hơn nữa, nói không chừng Yến cô nương chỉ dừng chân ở đây, dưỡng thương tốt là đi ngay, có thể lưu lại ở đây làm ngỗ tác hay không còn chưa biết, ngài lại để ý làm gì?"
Nhạc phu nhân thở dài, buồn bã nói:
-"Vi nương là người đã một chân bước xuống lỗ, cũng không biết còn được mấy ngày, còn có thể thấy mặt đại tôn tử hay không?"
Những lời này, Bàng Mục đã nghe đầy tai, cũng không bày ra bộ dáng hiếu thuận gì, chỉ đứng dậy, nói:
-"Nương, ngài thân thể cường kiện mạnh khỏe, còn có thể kéo cung nặng hai thạch, cỡi ngựa ra trận nha!"
Nhạc phu nhân tức muốn hộc máu, giơ tay đánh hắn,
-"Ngươi nghiệp chướng này!"
Nghiệp chướng cũng không né, cười hì hì, làm bộ làm tịch ai u một tiếng, thuận thế lui ra.
Nhìn bộ dáng đi như chạy trốn của hắn, Nhạc phu nhân cũng nhịn không được mà bật cười, sau đó lại nhìn chằm chằm ánh trăng trên bầu trời, trong lòng buồn bã. Hoàng thiên tại thượng, khi nào mới ban cho ta một tôn nhi? Mà trước khi có tôn nhi, cũng phải có nương của tôn nhi mới được? Nghiệt tử mà!
"Nghiệt tử" kia rời khỏi hậu viện liền đến Diễn võ trường múa đao một hồi, chợt thấy đói bụng liền đi đến phòng bếp, nào ngờ đẩy cửa đi vào liền thấy Yến Kiêu đang có chút gian nan cầm một cái chén sứ thô sơ, ngồi bên cạnh bàn uống cháo. Hắn định lui ra, vừa lúc Yến Kiêu ngẩng đầu, đầu liềng ong một tiếng.
Đầu bếp nữ trực đêm vô cùng nhiệt tình, bày ra hai đĩa tương dưa nhỏ, ân cần nói với Yến Kiêu,
-"Yến cô nương, đây là dưa muối ta tự tay làm, không phải vật hiếm lạ gì nhưng chua chua ngọt ngọt, ăn với cháo rất hợp!"
Nghe nói hôm nay Yến cô nương hỗ trợ phá được một vụ kỳ án, nữ nhân trên dưới trong ngoài huyện nha đều cảm thấy phấn chấn, trên mặt cũng lây dính ánh sáng, ánh mắt nhìn nàng như nhìn thần tiên.
Yến Kiêu ngượng ngùng đứng lên chào hỏi "Bàng đại nhân" Ở chùa còn chưa tính, lại trong địa bàn của người ta ăn chùa, thật xấu hổ nha.
Đầu bếp nữ quay đầu lại, suýt nữa thì nhảy dựng lên,
-"Ai nha, đại nhân, sao ngài lại tự mình đến đây? Muốn ăn gì, phân phó người tới gọi là được mà!"
Nói xong lại liếc nhìn Yến Kiêu một cái, thầm nghĩ phòng bếp vốn không phải tiên cảnh bảo địa, sao hôm nay một người hai người đều tụ tập tới đây, là có hẹn sao?
Hoàng hôn buông xuống, trong huyện nha đã lên đèn, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên mặt Yến Kiêu, càng làm cho nàng đẹp hơn.
Bàng Mục không tự giác nhớ tới những lời lão nương hắn nói với hắn. Hắn đã tuổi này, cũng là nam nhân bình thường, đương nhiên là cũng muốn thành thân cưới vợ.
Đúng lúc thanh âm của đầu bếp nữ cắt ngang, hắn ho khan một tiếng, hào phóng tiến lên, nói:
-"Yến cô nương, còn chưa nghỉ ngơi sao? Thân thể có tốt hơn chưa?"
-"Đã đỡ hơn, làm phiền đại nhân quan tâm, hôm nay thật ra lại thêm phiền toái cho ngài!"
Yến Kiêu vừa đáo, vừa bất động thanh sắc đẩy đẩy cái chén, ý đồ giấu đi.
-"Chỉ là chuyện nhỏ, không tốn sức gì!"
Bàng Mục cố nén cười, xua tay nói,
-"Ngược lại còn phải cảm ơn ngươi."
Chén kia màu xám càng làm nổi bật ngón tay thon trắng của nàng, miệng chén to gần gấp đôi khuôn mặt nàng, vừa rồi nàng uống cháo, giống như vùi cả mặt mình vào đó!
Yến Kiêu vừa định nói "Đây là ta nên làm" nhưng chợt nhớ ra hiện nàng đã không còn là Yến pháp y, bỗng nhiên có chút thương cảm. Tuy nhiên rất nhanh chút thương cảm này đã bị tiếng trống trong bụng nàng phá vỡ. Trong màn đêm an tĩnh, thanh âm này vô cùng rõ ràng.
Yến Kiêu thật muốn kiếm cái động để chui vào, nhưng nàng thực sự rất đói.
Bàng Mục rốt cuộc không nhịn được nữa, cười thành tiếng,
-"Không ai đưa cơm chiều sao? Lát nữa, ta sẽ phân phó bọn họ."
Yến Kiêu vội lắc đầu nói:
-"Thuốc quá đắng, ăn không vô!"
Thuốc thực sự quá khó uống, làm nàng chẳng có chút khẩu vị nào, vẫn nhịn cho đến giờ, vì vậy cái bụng mới khua chiêng gõ trống. Nàng vốn định nhịn, nhưng càng nhịn càng đói, dạ dày như bị thiêu đốt, giống như bệnh đau dạ dày lại tái phát, đành lặng lẽ đi đến phòng bếp, muốn xem có gì để lót dạ hay không?
Bàng Mục "Thi thể...?" Hắn cho rằng nàng bị thi thể làm ghê tởm.
Không khí xấu hổ lặng lẽ lan tràn....
Đầu bếp nữ lại là người cứu nguy,
-"Đại nhân, ta nấu cho ngài chén mì nha? Vừa lúc còn tương, thêm chút củ cải làm thêm một ít?"
Trong huyện nha luôn có nha dịch trực đêm, phòng bếp luôn đỏ lửa, trên bếp còn có một ít lương khô, nước canh...
Trong phòng chỉ có một cái bàn sạch sẽ, Bàng Mục nói một câu thất lễ rồi ngồi xuống đối diện Yến Kiê, nói:
-"Tùy tiện làm chút gì lót dạ là được. Nếu có mì sợi nên nấu cho Yến cô nương một chén, cháo sao có thể no?"
-"Không cần!"
Yến Kiêu vội từ chối. Xấu hổ qua đi, lúc này liền có chút bất chấp nói,
-"Dạ dày của ta không được tốt lắm, trễ thể này, ăn thứ gì cứng sẽ không tiêu hóa, uống chút cháo là được!"
Đa phần dân công sở, ăn uống luôn không đúng giờ, áp lực công việc lại lớn, dần dần đã đau dạ dày.
Bàng Mục gật đầu, hai người bỗng nhiên lại không có gì để nói....
Bên kia, đầu bếp nữ nhanh nhẹn nhào bột, cán mì. Một bếp đặt nồi nước sôi nấu mì, một bên thì cho mỡ heo vào tráng nồi, sau đó cho tương thịt, củ cải vào, nấu thịt thái. Thật ra đây chính là món hầm, vô cùng đơn giản thô bạo, chỉ là thêm chút nước sốt, dưới ánh lửa trở nên sáng bóng, cũng có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ khẩu vị
Món thịt thái nấu xong, mì cũng vừa chín, múc ra đầy một chén lớn, bên trên còn có trứng gà trắng nõn, thêm chút hành thái xanh biếc.
Bàng Mục gật gật đầu, hai người bỗng nhiên lại không lời gì để nói.
Đầu bếp nữ nhanh nhẹn nhào bột, hiện cán bột mỏng lại rắc bột mì lên, gấp vài cái, dùng dao cắt thành mì sợi.
Bàng Mục ăn cơm cũng mang theo một cổ khí thế, một đũa đi xuống, hơn nửa chén mì vơi đi. Yến Kiêu nhìn chằm chằm, dáng vẻ cùng sức ăn thế này, đâu giống quan văn.
Bàng Mục sang sảng cười nói:
-"Chê cười rồi!"
Yến Kiêu cũng cười đáp,
-"Thân thể tốt mới ăn được nhiều, không có gì đáng chê cười cả!"
Nàng cũng muốn ăn nhiều nhưng dạ dày không cho phép, giờ nhìn người ta ăn ngon như vậy, cũng thấy thèm.
-"Thứ ta mạo muội, không biết Yến cô nương tính toán tiếp theo đi đâu?"
Ăn hơn nửa chén mì, Bàng Mục trán đầy mồ hôi, cả người đều thoải mái, liền hỏi ra suy nghĩ trong lòng,
-"Cô nương trẻ tuổi như ngươi một mình lên đường thực sự không an toàn, huyện nha mỗi ngày đều có công sai lui tới, nếu thuận đường cũng có thể làm bạn."
Chiến tranh vừa kết thúc chừng hai năm, nơi tiếp giáp giữa các châu phủ quận huyện cũng không thái bình lắm, mỗi khi đi qua chỗ hoang dã, ngay cả tráng hán thành niên cũng lông tơ toàn thân dựng ngược, đừng nói là một nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi.
Bàng Mục vừa hỏi, sắc mặt Yến Kiêu liền ảm đạm hẳn. Nàng đưa tay vuốt ve cái chén, hồi lâu, thấp giọng nói:
-"Ta cũng không biết!"
Đi đâu? Nàng nên đi đâu và có thể đi đâu?
Tới đây mấy ngày, Yến Kiêu cũng nghẹn đến mức tàn nhẫn, cảm thấy mình hiện giống như trong lời kịch, là lục bình không rễ, không có nơi để về, cảm thấy có chút mờ mịt.
Hiện thực cổ đại không gióng như trong phim truyền hình, nói đi là đi, mà muốn đi đến nơi nào cũng phải có văn điệp, muốn làm việc thì phải có công văn thân phận. Tình trạng hiện tại của nàng, thực sự là một bước khó đi. Nếu gặp người có tâm, xem nàng là gián điệp, giết chết tại chỗ cũng không thể cãi.
Bàng Mục đã hỏi tới, nếu nàng vòng vo, ngược lại càng khả nghi. Cân nhắc lợi hại, Yến Kiêu quyết định ăn ngay nói thật,
-"Thật không dám giấu, ta vốn không phải người Đại Lộc. Chỉ là trượt chân ngã xuống vách núi, ai ngờ mở mắt ra liền ở nơi này!"
Thành thật mà nói, nếu không tự mình trải qua, bản thân nàng cũng không thể tin vào chuyện này.
Thế nhưng Bàng Mục lại gật đầu tiếp thu,
-"Xiêm y của Yến cô nương quả thật khác với Đại Lộc triều."
Yến Kiêu trong lòng vui mừng, tâm tình phức tạp nhìn hắn, chưa kịp nói thêm.
Bàng Mục lại nói:
-"Có điều việc cô nương nói thực sự khó tưởng tượng, không biết quê hương Yến cô nương ở đâu? Nếu tiện, ta sẽ nhờ người hỏi thăm một chút!"
So với dùng lý do thương hải tang điền thoái thác, hắn càng tin rằng Yến Kiêu thất lạc cùng đồng bọn, hoặc vì nguyên nhân nào đó mà đường ai nấy đi, không tiện nói rõ.
Trên đời luôn có loại người như vậy, tự tăng thêm tín nhiệm, dù biết là hi vọng xa vời, Yến Kiêu vẫn nói ra một cái tên "Hoa quốc".
-"Hoa quốc?"
Bàng Mục lặp lại, thế nhưng một chút manh mối cũng không có. Hắn từ năm mười tuổi đã theo phụ huynh bôn ba khắp nơi, lại giỏi trà trộn, nhiều năm qua chinh chiến đại giang nam bắc, đừng nói là Đại Lộc triều, mấy nước lân cận đều đã đi qua, nhưng chưa từng nghe nói tới Hoa quốc.
Yến Kiêu không bất ngờ vì việc này, chỉ cười khổ.
-"Yến cô nương không cần nản lòng, thiên hạ to lớn, quốc gia bộ lạc nhiều không kể xiết, có lẽ Hoa quốc cách Đại Lộc không xa đâu. Ta có quen vài người, sẽ nhờ bọn họ tìm hiểu một chút, nói không chừng sẽ có tin tức."
Nhìn cô nương đối diện sắc mặt ảm đạm, Bàng Mục không đành lòng, trấn an. Cô nương này lai lịch không rõ, có chút đáng ngờ nhưng trực giác nói cho hắn biết, nàng không nói dối, thương tâm và thất vọng kia là không phải giả vờ. Chỉ là Hoa quốc này chưa từng nghe nói tới!
Hiện Yến Kiêu đã tiếp nhận việc mình xuyên không, vốn định nói không cần nhưng trong lòng hy vọng chút may mắn đã làm nàng không mở miệng nổi, chỉ chậm rãi gật đầu.
Nàng bây giờ không có chỗ để đi, đối với Bàng Mục và huyện Bình An lại không phải chuyện xấu, hắn liền bỏ qua việc ăn mì, hỏi tiếp:
-"Vậy hiện ngươi có tính toán gì không?"
Yến Kiêu mở to mắt đẹp, thử thăm dò,
-"Ta có chút đồ vật, có thể đổi được ít bạc, tính ra ngoài mở quán bán thức ăn."
Nàng vốn là pháp y, ở xã hội hiện đại, nữ pháp y đã không dễ dàng, huống chi là ở Đại Lộc triều, nữ tử không thể làm quan, muốn làm ngỗ tác, khó càng thêm khó.
Tuy nhiên nàng lại có tài nấu ăn, vì đặc thù công việc, hiếm khi được nghỉ phép nhưng vào lúc rảnh, nàng liền ở nhà nghiên cứu ẩm thực, trải qua nhiều năm, tay nghề cũng thuộc hàng thượng thừa. Dân dĩ thực vi thiên, chỉ cần có người ăn cơm thì mở tiệm ăn sẽ không bị đói!
Bàng Mục nhủ thầm, đây là lời của người vừa mới chuyên nghiệp hỗ trợ phá án nói sao? Ngươi có một tay công phu xuất thần nhập hóa như thế, mở quán gì chứ? Hơn nữa, bá tánh dám mua sao?
Yến Kiêu cẩn thận hỏi:
-"Bàng đại nhân, chứng nhận thân phận của ta mất rồi, có thể bày quán không?"
Tốt xấu gì nàng cũng đã giúp đỡ, hy vọng thủ tục mở tiệm sẽ đơn giản hóa, châm chước một chút.
Bàng Mục bỗng nhiên ăn không vô nữa. Mở quán thì có gì tốt chứ? Lại khiến ngươi si mê tới vậy? Cơm nha môn không thể ăn sao? Vì sao không ở lại đây là ngỗ tác. Hắn nghĩ vậy và cũng hỏi ra như vậy!
Ai ngờ Yến Kiêu ngạc nhiên hỏi:
-"Không phải nữ tử không thể vào công môn sao?"
-"Quy củ là chết, người là sống!"
Yến Kiêu tim đập thình thịch,
-"Nhưng ta không có ai bảo lãnh!"
Bàng Mục cười thành tiếng, chỉ vào hắn, nói:
-"Ta không phải người sao?"
Nan đề mà nàng bối rối suốt mấy ngày lại được giải quyết dễ dàng như thế, Yến Kiêu rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười sáng lạn đầu tiên từ sau khi xuyên tới đây.
-"Vậy thì tốt quá!"
Nàng lại có việc làm....
Nàng hai mắt sáng long lanh, đỉnh đầu nhếch lên hai dúm tóc xù xù, làm Bàng Mục không tự giác nhớ tới tiểu Dã Lư lần trước đã gặp khi hắn đánh giặc ở Tây Bắc, cũng lông xù xù, cũng hai mắt sáng long lanh.
Hắn đang nghĩ ngợi, tiểu Dã Lư ở đối diện, à không, là Yến cô nương đầy mặt chờ mong hỏi:
-"Bàng đãi nhân, lương của ngỗ tác một tháng được bao nhiêu?"
-"A!" Bàng Mục lập tức hoàn hồn, "Lương tháng ba lượng, bao ăn bao ở."
Ba lượng, đúng là bất kể thời đại nào, cái nghề này luôn là làm nhiều lương thấp. Có điều có còn hơn không.
-"Vậy ta đây liền tính là người nha môn sao?"
Yến Kiêu hai mắt còn sáng hơn, chờ mong lại khẩn trương hỏi:
-"Ta là mấy phẩm?"
Bàng Mục xoa xoa thái dương,
-"Không phẩm."
Hai tai tiểu Dã Lư liền rủ xuống.
Post on 12/06/2022
No comments:
Post a Comment