Beta: Đào Mai
Chương 17
-"Yến cô nương đã trở lại...."
Nha dịch kia nhìn rất trẻ, chừng mười tám, mười chín tuổi, cười nói:
-"Thúc phụ ta là người đánh cá ngoài thành, sáng tinh mơ hôm nay đã bắt được, vừa thấy cũng giật mình, không dám để mình ăn, mà có ăn cũng ăn không hết nên bảo ta mang đến đây. Yến cô nương, ngươi tay nghề tốt, nhìn xem có thể làm được món gì hay không?"
-"Hẳn cũng hơn hai mươi cân nha!"
Trừ một lần nhìn thấy ở Đông Bắc, Yến Kiêu chưa từng thấy cá lớn như vậy, cũng rất hiếm lạ,
-"Có thể bán được không ít tiền, thế này lại khiến thúc phụ ngươi tốn kém!"
-"Hai mươi bốn cân rưỡi."
Triệu thẩm vất vả từ trong tầng cuối cùng của tủ bếp, lôi cái lu lớn dành để muối dưa ăn tết ra, dùng để chứa cá,
-"Đang tiết Trung thu, cá lớn như vậy, bán cho nhà giàu làm tiệc, chắc chắn thu không dưới ba, bốn lượng bạc nha...."
Tiểu nha dịch không phải người biết ăn nói, nghe vậy liền có chút nóng nảy, mặt mày đỏ bừng, nói:
-"Thúc phục và cha mẹ ta đều nói, đại lão gia mang binh diệt phỉ, làm cho bá tánh được thái bình. Yến cô nương lại hỗ trợ ngày ấy phá án, mọi người vô cùng cảm kích. Cá này cũng là vớt được ở dưới sông, không có tốn tiền, coi như là tâm ý của bọn họ. Nếu ta mang bạc về, chắc chắn sẽ bị đòn!"
Bá tánh nơi này cũng thật thuần phác.
Yến Kiêu nghe mà trong lòng ấm áp,
-"Đều là bổn phận của chúng ta, chắc chắn đại nhân cũng sẽ nghĩ như vậy. Được rồi, ngươi đừng vội, không đưa tiền cho ngươi là được chứ gì? Chỉ là chuyện này vẫn phải nói với đại nhân một tiếng, để hắn biết tâm ý của bá tánh...."
Tiểu nha dịch nghe vậy mới bình tĩnh lại, ngượng ngùng cười cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Con cá kia quá lớn, chỉ dựa vào mấy phụ nhân xử lý thì có chút lao lực, vì thế tiểu tử Lâm Bình đến đưa cá cũng giúp một tay, cuối cùng được Triệu thẩm cho một muỗng mật ong tiễn đi, bộ dáng còn rất hưởng thụ.
Yến Kiêu nhìn tình cảnh này, tâm tình bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều.
-"Gia hỏa này lại lớn như vậy!"
Triệu thẩm vừa thở hổn hển, vừa lau mồ hôi, cười nói:
-"Còn có sọt cua Tề đại nhân đưa tới, cũng quá phong phú, chưa chắc có thể ăn hết!"
Hôm nay ăn tết, nàng còn đang sầu làm thế nào có được vài món, hiện giờ có cá lớn và cua lại thấy nhiều.
-"Thủy sản không thể để lâu."
Yến Kiêu nghĩ nghĩ,
-"Chúng ta hầm cá, lại làm tương bạo cua, thêm vài món thanh đạm cùng một món canh, cùng các loại trái cây và bánh trung thu, cũng coi như xong một bữa cơm."
-"Ta cũng có ý này!"
Triệu thẩm ngượng ngùng nói:
-"Nhưng tay nghề của ta...."
Món cua thì khỏi nói, riêng con cá này, nàng cũng sợ làm uổng phí!
Yến Kiêu cười nói:
-"Còn có ta mà!"
Triệu thẩm nhẹ nhàng thở ra,
-"Không giấu gì cô nương, ngày thường cá nhỏ tôm nhỏ thì không sao, khó có khi được con cá lớn như vậy, làm hỏng chẳng phải đáng tiếc sao? Chỉ là như vậy lại khiến ngươi mệt nhọc, bảo ta sao có thể yên lòng?"
-"Xem ngươi nói này!"
Yến Kiêu cười nói:
-"Rảnh rỗi không có việc gì, ta cũng nghẹn đến khó chịu, lại không phải làm mỗi ngày, có gì đâu chứ. Ngươi có thời gian ngượng ngùng chi bằng đi đem mấy khối đậu hũ đến còn tốt hơn!"
Mọi người đều cùng cười vang.
Có lẽ thời đại và địa hình không quá khác biệt, nên tuy Yến Kiêu chưa từng thấy qua giống cá này, nhưng nhìn chất thịt lại nghĩ hầm ăn hẳn không sai.
-"Đúng rồi, phòng bếp chúng ta có dưa chua không?" Yến Kiêu băn khoăn.
Cá lớn như vậy, chỉ làm một món thì hơi đáng tiếc!
Nào ngờ A Miêu và Triệu thẩm nghe xong, vẻ mặt mờ mịt hỏi lại,
-"Là cái gì?"
Cải trắng, rau xanh thì còn biết, nhưng dưa chua là thứ gì? Đồ ăn mà chua thì ăn được sao?
Yến Kiêu lúc này mới cảm nhận được sự khác biệt của thời đại, dù nơi khác có, nhưng giao thông không thuận tiện, e là đồ chua, dưa chua, kim chi... cũng không thể truyền tới bên này.
Nàng cũng không ôm hi vọng gì, chỉ hỏi:
-"Vậy hoa tiêu, tương ớt? Gia vị cay nóng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ vị giác!"
Tiêu rồi, lần trước làm dưa chuột muối, định ra ngoài mua, nào ngờ vội quá lại quên.
Đám người Triệu thẩm đưa mắt nhìn nhau, thử thăm dò,
-"Cô nương là hỏi hương liệu người Hồ từ phía tây đưa tới? Nghe nói bọn họ có nhiều gia vị hiếm lạ cổ quái, chỉ là chúng ta vô dụng, không nhớ rõ lắm!"
Đầu bếp bình thường nấu cơm, ngay cả hành, gừng cũng ít dùng, giờ bị hỏi mấy thứ hiếm lạ như thế, cũng quá làm khó nàng rồi.
Tuy đã sớm đoán được kết quả, Yến Kiêu vẫn không khỏi có chút thất vọng. Nàng âm thầm ghi nhớ món cá hầm cải chua, cá nướng cay vẫn chưa có cơ hội lộ diện, quyết đoán nói:
-"Chờ rảnh, chúng ta đi dạo chợ người Hồ đi!"
Củ cải trắng, rau cải rất nhiều nhưng vẫn phải muối chua mới ngon. Cá hầm cải chua, đồ chua ăn kèm sủi cảo, thậm chí chỉ là dưa muối chua đơn thuần, cay cay chua chua đều rất khai vị lại tiết kiệm chi phí.
Tuy không biết Yến Kiêu muốn đến chợ người Hồ làm gì, nhưng hiện mọi người đều tín nhiệm nàng một cách mù quáng, chỉ theo bản năng gật đầu, cũng tiến lên trợ giúp.
Cá sông có mùi tanh, Yến Kiêu liền cho thêm rượu để ướp, lại thêm hành, gừng, tỏi băm nhuyễn, trước tiên cho vào nồi chiên sơ, sau đó mới cho nước vào hầm.
Thật ra nhiều người như vậy, làm cá viên ăn lâu là tốt nhất nhưng hầm nước lèo với làm cá viên đều tốn nhiều thời gian, hiện tại không kịp, đành phải chờ lần tới. Món cá kho tàu cũng cực kỳ mỹ vị nha....
Cũng may trong nha môn ăn cơm tập thể, có mấy chục tiểu tử đang tuổi ân, nếu không sao có được cái nồi nào lớn đủ chứa con cá nặng hai mươi bốn cân rưỡi?
Hạ bớt lửa để hầm, lại cho thêm đậu hũ đã chiên vàng hai mặt, không bao lâu, nước canh đã có màu trắng đục, bọt nước sôi ùng ục, đậu hũ chiên nổi lềnh bềnh, có cái vỡ ra, hương khí càng thêm nồng đậm.
Yến Kiêu chợt nhớ từng xem trên mạng có tin tức về "Đậu hủ lảm nhảm".
Liền bật cười, thuận tay cầm dao, cắt cái miệng nhỏ trên một miếng đậu hủ, quả nhiên thấy bọt nước ùng ục toát ra tự cái miệng đó, giống như đang lẩm bẩm lầm bầm, cả khối đậu hủ dường như táo bạo hẳn lên.
Nàng cười càng lợi hại hơn, còn gọi những người khác đến xem,
-"Các ngươi nhìn này, miếng đậu hủ này giống như đang nói chuyện, đúng không?"
Triệu thẩm các nàng liền xúm lại nhìn, càng xem càng thấy giống, nhịn không được mà bật cười ha ha.
-"Cô nương tâm tư thật linh hoạt!"
Triệu thẩm cười đến ra nước mắt,
-"Nếu là người khác, sẽ không nghĩ ra như vậy!"
A Miêu nuốt nước miếng, nói:
-"Bình An huyện chúng ta không nhiều thủy hải sản, từ khi cô nương tới, ta mới biết đồ vật trong sông cũng có thể mỹ vị như thế!"
Hạnh Hoa mới đến phòng bếp mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên thấy Yến Kiêu ra tay, nhìn đến không chớp mắt,
-"Cô nương thật lợi hại!"
Yến Kiêu khom lưng nhìn lửa, cười đáp,
-"Hầm một con cá mà thôi, có gì mà lợi hại hay không?"
-"Nhưng ta lại thấy ngài lợi hại!"
Hạnh Hoa và A Miêu, một người nhóm lửa, một người đưa củi, phối hợp cực kỳ ăn ý,
-"Ngài lớn lên đẹp, lại có bản lĩnh, nghe A Miêu nói còn biết đọc sách viết chữ, hiện tại cơm cũng nấu ngon, chẳng lẽ là tiên nữ?"
Mọi người đều cười ồ lên.
Yến Kiêu đỏ mặt, gõ nhẹ đầu nàng,
-"Cả ngày nghĩ gì đâu không, tiên nữ sẽ không làm những chuyện này!"
-"Vậy tiên nữ làm gì?" A Miêu tò mò truy hỏi.
Yến Kiêu nghĩ hồi lâu, cũng cười nói:
-"Ta cũng chưa thấy qua tiên nữ...."
-"Đó!"
Hạnh Hoa cười khanh khách,
-"Nói không chừng ngài là tiên nữ, chỉ là sau khi hạ phàm liền quên mất!"
Nhất thời, tiếng cười vang vọng khắp phòng bếp.
Cá hầm được một lát, Yến Kiêu lại dùng bột bắp làm mì, không cần chày cán bột mà trực tiết dùng tay tạo thành một mới bánh bột bắp, đem dán lên vách nồi canh cá, lại cho thêm không ít thứ khác, hầm một nồi to.
Triệu thẩm hiếu kỳ nói:
-"Biện pháp này quá hay, không cần phải mắc công làm lương khô. Nhưng nước canh này vừa thơm vừa ngon, bánh bột bắp dính nước canh cũng cực kỳ mỹ vị ah...."
Cá quá lớn, không tiện bày ra bàn, Yến Kiêu lại nhờ hai nha dịch đến hỗ trợ, toàn bộ đều cho vào bồn lớn để trên bàn, lại thêm hai cái khay to chất đầy tương bạo cua, nặng đến mức cái bàn gỗ du rắn chắc cũng kêu kẽo kẹt.
-"Vừa lúc ăn tết, mọi người cùng nhau ăn, náo nhiệt chút!" Yến Kiêu cười nói.
Triệu thẩm cũng gật đầu tán đồng, lại đi phân chén đũa.
-"Cô nương!"
Hạnh Hoa chạy đến bên khung cửa, hô nhỏ,
-"Cái trong nồi gọi là cà tím xào gì đó, ta thấy nước sốt không sai biệt lắm!"
-"Cô nương!"
A Miêu cũng chạy tới, dựa vào Hạnh Hoa, hưng phấn nói:
-"Thịt ba chỉ hầm đậu que khô cũng sắp xong rồi, rau chân vịt, đậu hủ miếng và trứng gà mà ngài dặn cũng đã chuẩn bị đầy đủ."
-"Ah, tới ngay đây!" Yến Kiêu nhanh nhẹn đi tới, rốt cuộc cũng cảm giác có không khí ăn tết.
Hôm nay ăn tết, người nha môn chia làm hai, thay phiên nhau làm việc, tín ra cũng có gần ba mươi người, chủ yếu là thanh niên, sức ăn rất lớn.
Món chính là cá hầm, tương bạo cua; món phụ có cà tím xào cùng thịt ba chỉ hầm đậu que, canh rau chân vịt đậu hủ trứng gà, nóng hầm hập, thơm ngào ngạt. Tất cả đều được đựng trong bồn to. Còn có gà chưng, ngỗng chưng đã được Triệu thẩm mua sẵn, lúc này được xé nhỏ, trộn với dầu mè, tương dưa, tiểu ngưu qua muối.
Đồ ăn tràn đầy một bàn lớn, thập phần phong phú, đẹp mắt. Mọi người bận đến toàn thân đầy mồ hôi nhưng rất có cảm giác thành tựu.
Triệu thẩm cảm kích nói với Yến Kiêu,
-"Cũng nhờ cô nương, năm nay ta thanh nhàn không ít. Ta xấu hổ chết mất!"
-"Thẩm không cần quá khiêm tốn."
Yến Kiêu kéo tay nàng, cười nói,
-"Ta biết ngươi có tay nghề làm giày rất đẹp, nếu ngươi thực sự băn khoăn, ta liền nhờ ngươi làm giúp hai đôi giày."
Cái này đã gãi đúng chỗ ngứa của Triệu thẩm, nàng ưỡn ngực, nét mặt tỏa sáng,
-"Cô nương, không phải ta tự cao nhưng cũng không dám nói bậy, ở phương diện làm giày vải, cả làng trên xóm dưới, ai không biết ta đường may tinh mịn, vừa chân lại thoải mái, bên ngoài bán cũng không thể so được. May được cô nương nhìn trúng, đừng nói hai đôi, sau này giày của ngươi đều giao hết cho ta!"
Yến cô nương hỗ trợ như vậy làm nàng vô cùng lo lắng, nếu có thể làm trả mấy đôi giày, như thế nàng yên tâm hơn.
Yến Kiêu còn muốn trêu chọc nàng vài câu, đám người Bàng Mục đã nghe mùi thơm mà kéo đến.
-"Ha, hôm nay thật không tệ nha!"
-"Mẹ ơi, thơm chết người ah!"
-"Nghe mùi là đói không chịu nổi!"
-"Triệu thẩm, hôm nay ngươi được Phật tổ điểm hóa sao? Tay nghề liền lợi hại như vậy? Chỉ ngửi mùi thôi, bụng ta liền sôi ùng ục...."
-"Bớt nói nhảm đi, đều là công lao của Yến cô nương."
Triệu thẩm liên tục xua tay,
-"Hôm nay chúng ta chỉ là trợ thủ, các ngươi muốn cảm tạ, nên cảm tạ Yến cô nương."
Mọi người liền ào ào cảm tạ Yến Kiêu, cũng ồn ào muốn ngồi ở ghế chủ vị, làm nàng sợ tới mức chạy trốn, một đám người hi hi ha ha..., nháo thành một đoàn.
-"Bàng đại nhân!"
Vương công công nhìn mà sợ ngây người, hồi lâu mới khô khốc hỏi,
-"Các ngươi ngày thường ăn cơm đều là như vậy?"
Đều là bồn lớn đặt trên bàn? Quá kỳ quái, có phải cũng thể dùng cái này để tắm? Ngay cả thức ăn cũng thô ráp, nghèo nàn.
Bàng Mục cười nói:
-"Lỗ mãng đã quen, khiến công công chê cười!"
Vương công công há miệng thở dốc, thầm nghĩ, đúng là lỗ mãng. Chủ tử của hắn là đương kim thánh thượng, trước khi kế vị cũng từng có mấy ngày khó khăn nhưng dù là lúc đó, ăn uống cũng cực kỳ chú ý.
Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được mà thở dài, trăm mối ngổn ngang, chắp tay nói với Bàng Mục,
-"Quốc công gia chịu khổ...."
Hai mắt lại tỏa sáng, hiển nhiên thập phần động dung.
Bàng Mục không hiểu ra làm sao, có cá có thịt, đều là đồ ăn tinh tế, khổ chỗ nào chứ? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Chương 18
Nhạc phu nhân vui mừng, lôi kéo tay Yến Kiêu, luôn miệng nói nàng vất vả.
Yến Kiêu hai mắt sáng long lanh, tuy có hơi mệt nhưng vui sướng nhiều hơn,
-“Ta thích làm cái này!”
Làm ra món ăn ngon, nàng ăn cao hứng mà nhìn người khác ăn món nàng nấu, vẻ mặt thỏa mãn, nàng càng cao hứng hơn.
-“Hảo hài tử!”
Nhạc phu nhân vỗ vỗ tay nàng, lại nói,
-“Đợi ăn cơm xong, chúng ta ra ngoài đi dạo. Nghe bên ngoài thật náo nhiệt. Xiêm y của ngươi, ta đã làm xong, chúng ta cùng thay, trang điểm xinh đẹp vào.”
Lần trước vui vẻ như vậy là khi nào? Người già rồi, cũng nhớ không rõ. Thôi quên đi, ăn cơm trước.
Cá hầm nước canh thơm ngon, thịt cá tươi mới, một miếng cá, một miếng đậu hũ, lại hút một đũa mì sợi.
Tương bạo cua mùi thơm mê người, trước liếm cái mai, sau đó sẽ gặm thịt, thịt cua, gạch cua chất đầy trong mai, thêm chút dấm gừng, mồm miệng lưu hương.
Cà tím xào béo ngậy, cũng không biết làm thế nào mà còn có hương vị ngòn ngọt, ăn đến vô cùng thỏa mãn, không kém gì được ăn thịt. Đậu que khô so với đậu que tươi còn giòn và tinh khiết hơn, ngẫu nhiên cắn được một miếng thịt ba chỉ, thịt mỡ trong suốt sáng bóng, thịt màu hồng nâu, nhìn rất mê người, vừa mềm vừa trơn.
Ăn thịt nhiều khó tránh có chút ngán, lúc này cần một chén canh thanh đạm như canh rau chân vịt đậu hủ trứng hoa, nước canh trắng sữa, rau chân vịt xanh biết cùng sợi trứng gà vàng nhạt, chỉ nhìn thôi cũng là một loại hưởng thụ. Một ngụm vào miệng giống như xóa hết tất cả váng dầu, xoa xoa bụng, còn có thể tái chiến hiệp nữa.
Vương công công mới rồi còn thấy hơn hai mươi người chỉ có vài món ăn thế này, không khỏi quá keo kiệt, giờ phút này lại bưng bát lớn, vùi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng còn rụt rè mà dùng tốc độ nhanh nhất gắp mấy miếng cá. Thịt cá trắng tinh, vừa mềm vừa trơn, nhất định phải chấm vào nước canh màu nâu đậm kia… Thơm nức mũi, lại ngon.
Nhất thời chưa đã thèm, Vương công công cũng theo mọi người mà đua nhau gắp, bất tri bất giác nhận ra mình ăn đến no căng.
Hắn đưa mắt nhìn qua, cũng học theo mọi người, làm như không có gì mà nghiêng người dựa vào ghế, cầm tăm xỉa răng, thích ý nói không nên lời. Cuộc sống này thật quá thoải mái.
Hắn bỗng nhiên hiểu vì sao Bàng Mục không cần địa vị Quốc công gia cao cao tại thượng, lại muốn ở một huyện thành nho nhỏ này. Trong cung tuy chú ý tinh tế, nhưng các chủ tử cũng phải chú ý từ lời nói đến việc làm huống gì bọn họ.
Phải hầu hạ người, luôn tùy thời bị sai phái, cung nữ thái giám bọn họ đã sớm không nhớ rõ ăn no là cảm giác gì, ăn no sẽ chậm trễ làm việc, vì vậy chỉ có thể ăn lửng dạ; trái cây lạnh dễ dàng đi tả, đành nhịn đau mà vứt bỏ; ăn thịt sẽ hôi miệng, cho nên chỉ có thể lâu lâu mới ăn một miếng; uống nước sẽ hay đi ngoài, cho nên nô tài bọn họ thà khát cũng không dám uống nhiều; hành, gừng, tỏi có mùi hôi, càng không thể nào ăn.
Rất nhiều cấm kỵ như thế, tuy hắn được vô số người nịnh nọt, có ruộng đất, vàng bạc vô số nhưng nhiều năm như vậy, chưa từng có ăn uống thống khoái như hôm nay.
Nhiều người nói nói cười cười nhưng không có mâu thuẫn, không có ý toại ngôn ngoại, ngay cả uống nước cũng thấy ngọt. Thức ăn hơi thô ráp nhưng ngon khó cưỡng. Nhìn bánh bột bắp trong nồi cá hầm, Vương công công cảm thấy mình có thể ăn thêm hai cái.
Nghỉ ngơi tiêu hóa một lát, Vương công công mới ưỡn bụng trở về, miệng còn ngâm nga tiểu khúc. Hôm nay cũng nên gửi tin cho Thánh nhân.
-“Trong phủ Định quốc công có nữ ngỗ tác, dung nhan kiều mỹ, tùy ý tiêu sái, trù nghệ càng kinh người!”
Quy củ viết hai hàng, Vương công công suy nghĩ một lát, cười hắc hắc, viết tiếp,
-“Lão phu nhân và Định quốc công rất ưu ái.”
Tạp gia mắt sắc, cái gì cũng thấy hết.
Nhạc phu nhân lại gấp không chờ nổi, lôi kéo Yến Kiêu trở về thay quần áo. Nàng hưng phấn bày cả ba bộ xiêm y ra giường đất, nói:
-“Bộ vải bông tinh tế này để ngươi mặc khi làm việc, không ảnh hưởng ngươi viết chữ, làm việc, có hỏng cũng không đau lòng. Bộ vải sa tanh này hơi dày chút, dành cho mấy ngày tới nhiệt độ xuống thấp, miễn cho cảm lạnh, thuốc nước đắng kia cũng không dễ uống.”
Yến Kiêu hoàn toàn tán đồng, vị đắng đến tê đầu lưỡi kia, nàng không muốn nếm lại lần nữa. Chỉ vào bộ cuối cùng, hỏi:
-“Bộ này…?”
-“Hôm nay là Trung thu”
Nhạc phu nhân cầm bộ váy hồng thạch lựu đưa cho nàng,
-“Vừa lúc cái này có hoa thạch lựu, rất hợp với tình hình.”
Bộ xiêm y này là hình thức trên áo ngắn, dưới váy dài, bên trong là áo lụa mỏng màu vàng nhạt, bên ngoài là áo khoác hồng thạch lựu, từ xa nhìn lại hiện ra màu vàng hồng nhàn nhạt, bước đi phiêu dật, giống như ráng chiều lúc hoàng hôn, cực động lòng người.
Yến Kiêu nhớ trong số vật liệu hai vị chưởng quầy tiện vải Hữu Đức đưa cho nàng cũng không có xuất sắc như vậy, liền nói:
-“Đã làm ngài tốn kém!”
Thạch lựu sa mềm nhẹ tinh tế, xúc cảm mượt mà, còn thêu chìm hoa thạch lựu, tuy nàng hiểu biết về vải dệt rất ít nhưng cũng đoán được thứ này giá trị hẳn là xa xỉ.
Nhạc phu nhân cũng không để ý, cười nói:
-“Ta tuổi lớn, không dùng được mấy màu sắc này, lại không có nữ hài nhi tiểu bối, để cũng cho mối gặm, vừa lúc đem ra đưa cho ngươi.”
Nói xong, không đợi Yến Kiêu mở miệng, liền đẩy nàng vào bên trong,
-“Thời điểm không còn sớm, mau thay xiêm y đi, mẹ con chúng ta ra ngoài chơi mới là đúng đắn!”
Yến Kiêu không thể phản kháng. So với ta còn có lực hơn nha....
Sống nhiều năm như vậy, Yến Kiêu xuất thân bình dân vẫn là lần đầu tiên mặc xiêm y rực rỡ như vậy, hơi có chút ngượng ngùng....
Nhạc phu nhân lại lôi kéo nàng xoay một vòng, hài lòng gật đầu,
-“Nhìn xem, rất đẹp ah. Ta đã nói mà, rất hợp với ngươi. Hôm nay ngươi liền mặc cái này đi....”
Ai lại không thích quần áo mới chứ, Yến Kiêu cũng vui vẻ gật đầu
-“Dạ!”
Nhạc phu nhân cũng thay một bộ xiêm y xanh ngọc thêu hoa sen, nhưng khi soi gương lại có chút chần chờ,
-“Rốt cuộc vẫn là lớn tuổi, lão bà tử mặc màu này vẫn quá chói ah!”
-“Lão nhân? Ở đâu, sao ta nhìn không thấy?” Yến Kiêu giả vờ nhìn chung quanh.
Nhạc phu nhân hiểu nàng ý muốn nói mình trẻ, cười nói:
-“Nha đầu ngươi đúng là quỷ linh tinh!”
-“Ta nói thật!"
Yến Kiêu nghiêm mặt nói:
-“Ở chỗ chúng ta, tuổi như ngài vẫn còn làm việc nha, những người bảy, tám mươi tuổi về hưu cũng không ai ở không, đều tụ tập nói chuyện, còn ra ngoài khiêu vũ ah!”
-“Còn nhảy múa?”
Nhạc phu nhân không phải người thường, không nói cái gì đồi phong bại tục mà chú ý việc khác. Bảy tám mươi tuổi là đại thọ, có ai không gần đất xa trời, tay chân run rẩy, còn có thể nhảy múa?
-“Sao lại không thể nhảy?”
Yến Kiêu mặt mày hớn hở,
-“Ta mỗi ngày đi ngang qua quảng trường đều thấy nha. Ngài không biết đó thôi, mấy lão đầu nhi và lão thái thái kia đều ăn mặc lộng lẫy, nhảy lên làm hoa cả mắt, không hoạt động giống như ta đều theo không kịp!”
Nhạc phu nhân vẻ mặt hâm mộ,
-“Nghe qua cũng không tồi!”
-“Còn không phải sao?”
Yến Kiêu cười nói:
-“Ngài trẻ hơn bọn họ nhiều, cũng thoải mái chút đi!”
Nàng đi đến bên cạnh lão thái thái, dùng ngữ khí như chia sẻ bí mật của phái nữ với nhau,
-“Có người lớn mật, cổ áo và phía sau lưng còn khoét rộng thế này!”
Nhạc phu nhân nhìn theo động tác của nàng, suy nghĩ một chút, hai mắt mở to, che miệng cười nói:
-“Lớn mật như vậy? Ta thì không dám, quá xấu hổ!”
Đúng lúc này Bàng Mục đi vào, nhìn thấy lão nương nhà mình cười như hoa nở, kinh ngạc hỏi:
-“Đây là gặp được chuyện vui gì?”
Nhạc phu nhân nắm tay Yến Kiêu như nhặt được bảo bối, ngữ khí vui vẻ,
-“Không cần gặp được chuyện vui, chỉ cần có Yến cô nương trò chuyện với ta, ta liền cảm thấy mỗi ngày đều là ngày lành, lúc nào cũng có chuyện vui!”
Bàng Mục: 'Vậy mấy năm qua, ta chỉ làm ngài khó chịu thôi sao?'
Yến Kiêu cười nói:
-“Lão phu nhân, đa tạ xiêm y của ngài, nếu đại nhân đã tới, ta cũng nên đi thôi!”
-“Haizz, ngươi, đứa nhỏ này, đi đâu thế?”
Dù sao cũng là người nhà quân nhân, phản ứng của lão phu nhân rất nhanh, một tay túm lấy tay nàng, biểu tình vội vàng.
Yến Kiêu,
-“Tết Trung thu là ngày cả nhà đoàn viên, ngài cùng đại nhân ra ngoài đi dạo ah!”
Ta chen vào làm gì?
Nàng nói như thế, Bàng Mục lại nhớ tới lúc trước nàng từng nói “Ta có thể đi đâu chứ!” lại nhìn thân ảnh của nàng dưới ánh đèn mờ nhạt, dường như càng thêm cô đơn, trong lòng đột nhiên rầu rĩ, trái tim cũng co thắt lại, liền nói:
-“Nha môn đều nghỉ, ngươi đi tìm ai? Buổi tối, cô nương trẻ tuổi như ngươi ra ngoài một mình không an toàn!”
Hắn nói như vậy, Yến Kiêu mới nhớ tới, những người mình quen biết, Triệu thẩm, Hạnh Hoa, A Miêu đều là người địa phương, vừa ăn xong cơm chiều đã lục tục về nhà đoàn viên. Nha môn to như vậy nhưng chỉ có một mình nàng là không có nơi để về.
Thật ra nàng không chỉ không có nhà để về, mà ở nơi này, cũng không hoàn toàn có nơi thuộc về nàng. Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm hẳn.
-“Hài tử ngoan.”
Nhạc phu nhân đưa tay sờ đầu nàng, ôn nhu nói:
-“Dưới một mái hiên đều là người trong nhà. Mẹ con chúng ta đi dạo đi!”
Yến Kiêu cảm thấy chua xót, hốc mắt cũng phiếm hồng, gật đầu nghe theo.
-“Vậy là đúng rồi!”
Nhạc phu nhân vỗ vỗ tay nàng, lại chỉ vào Bàng Mục, nói:
-“Vừa lúc bảo hắn đi cùng, có kẻ đui mù nào cũng không dám sấn tới, nếu là mua thứ gì, để hắn cầm, mẹ con chúng ta chỉ cần vui chơi!”
Mẹ con chúng ta? Nhi tử chính gốc Bàng Mục nhăn mi,
-“Ngươi xác định không sai người?”
Được thôi, các ngươi cứ lo vui của mình, mặc kệ ta sống chết!
Post on 22/06/2022
No comments:
Post a Comment