Beta: Đào Mai
Chương 43
Sống sót sau tai nạn, mọi người đều phấn khởi, cũng không biết là ai dẫn đầu, tất cả binh lính đều cùng kêu ồ lên.
Bàng Mục thuận tay kéo Yến Kiêu tới, phủi tuyết trên người nàng, cười mắng thuộc hạ,
-“Gào cái gì mà gào, không sợ làm ồn ào chung quanh?”
Thấy hắn tâm tình tốt, mọi người càng thêm ra sức,
-“Ai ô, ban ngày ban mặt, còn nắm tay nhỏ?”
Mọi người vang không thôi.
Bàng Mục theo bản năng nhéo nhéo, vừa trơn vừa mềm, giống như đậu hũ.
Hắn mặt già da dày, đương nhiên không có gì nhưng cô nương gia da mặt mỏng, bị mọi người trêu ghẹo như thế, chắc hẳn sẽ bực mình, nào ngờ hắn vừa mới lưu luyến muốn buông ra, lại bị nắm chặt hơn.
Hắn sửng sốt nhìn Yến Kiêu, thấy đối phương nghiêng đầu nhìn hắn, hai mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt tự nhiên hào phóng. Bàng Mục không khỏi mừng như điên, cười ngây ngô.
Liêu Vô Hà và Đồ Khánh đi đến, thấy thế bật cười, đồng thanh nói:
-“Người ngốc có phúc ngốc!”
Hoàn toàn không phải vì gia quyến nhà mình vẫn còn đang trên đường tới đây mà ghen tỵ ah....
Mọi người cười đùa một hồi mới giải tán, Yến Kiêu cũng có cơ hội hỏi Bàng Mục tình hình bắt người.
Nhắc tới chuyện này, Bàng Mục có chút cảm khái,
-“May mà chuẩn bị đầy đủ, tuy nổ sập một nửa khách điếm, cũng làm vài huynh đệ bị thương nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng. Ta đã phân phó y quan tận lực cứu trị, cũng đã phát bạc trợ cấp, bảo bọn họ yên tâm dưỡng thương.”
Yến Kiêu kinh ngạc,
-“Khách điếm cũng bị nổ sập?”
Bàng Mục gật đầu,
-“Nổ lần này, mọi người đều ngây ngốc, ngựa cũng bị dọa mà chạy mất vài con.”
Nếu là hỏa dược bình thường sẽ không có uy lực này, nhưng hung thủ kia không biết là thần thánh phương nào, cũng không biết có phải vì không hài lòng với kết quả vụ nổ lần trước hay không, mà lần này tay nghề tăng tiến không ngừng, còn cố ý cho thêm mảnh sứ vỡ, đá mài bén nhọn vào trong thổ pháo, lực sát thương càng lớn hơn.
Có mấy binh lính đến gần, trốn không kịp, bị nổ văng xuống lầu dưới, nếu không mặc áo giáp, e là lúc này người đã không còn.
Yến Kiêu nghe mà sợ ngây người,
-“Còn có thể tinh luyện? Nàng rốt cuộc là có thân phận gì chứ?”
-“Đáp án này e là vài ngày nữa mới có thể công bố!”
Bàng Mục cũng vô cùng tò mò, nói:
-“Công phu của nàng không thua bất kỳ binh lính nào, có thổ pháo còn dùng tính mạng bá tánh uy hiếp, các huynh đệ vì muốn tốc chiến tốc thắng, xuống tay không khỏi nặng chút, còn dùng khói mê. Nàng đến cuối cùng còn có ý định đồng quy vu tận, nếu không phải khói mê có hiệu lực, lão Tề lại một chân đá ra xa, e là lúc này chúng ta trở về chỉ là thi thể không đầy đủ. Tuy vậy, nàng cũng khiến mình bị thương nặng, mất máu nhiều, còn trúng mê dược, y quan nói phải hai ngày nữa mới tỉnh.”
Hắn nói đơn giản, cũng không có tâm trạng gì nhưng Yến Kiêu vẫn có thể tưởng tượng ra tình hình khẩn trương lúc đó.
Nàng nhịn không được, cao thấp đánh giá Bàng Mục, sợ bỏ sót cái gì,
-“Vậy ngài có việc gì hay không?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì lo lắng mà nhăn thành một đoàn, Bàng Mục cười tươi, giơ cao hai tay, xoay một vòng,
-“Ta đương nhiên không có việc gì, rất tốt đấy!”
Hắn còn mặc giáp bào dính đầy máu và tro bụi, lại làm động tác như chim cánh cụt, nhìn rất buồn cười.
-“Được rồi, ta xem xong rồi....”
Yến Kiêu cười đẩy hắn,
-“Mau đi rửa mặt thay quần áo, lát nữa gọi Tề đại nhân bọn họ cùng đến, hôm nay ăn lẩu nha!”
Trời lạnh như thế, nên ăn món cay nóng đổ mồ hôi nhưng Đồ Khánh và Liêu Vô Hà đều không giỏi ăn cay, đành phải nấu nước lẩu thanh thuần, lần sau phải tìm Trương thợ rèn đánh một cái nồi uyên ương mới được.
Thấy nàng tươi cười, Bàng Mục nhớ tới vừa rồi hai người ngã dính lấy nhau, trong lòng có chút ngứa, nhỏ giọng nói:
-“Lại cầm tay một chút!”
Gió lớn, thanh âm của hắn lại nhỏ, Yến Kiêu không nghe được, mở to hai mắt hỏi:
-“Cái gì?”
Bàng Mục cảm thấy tim mình đập rất nhanh, mặt cũng nóng hầm hập, có chút không dám nhìn vào mắt nàng, ho khan một tiếng, nói:
-“Nắm tay....”
Nếu lúc trước chỉ mình hắn có tâm tư thì cũng thôi, nhưng hôm nay, cô nương này lại ở trước mặt mọi người mà hào phóng biểu đạt tình cảm, được đáp lại, hắn mừng như điên lại đột nhiên lo được lo mất, không hào phóng như lúc trước.
Nghe rõ, Yến Kiêu không biết nên nói gì. Đầu năm nay, người đều ngây thơ vậy sao? Tốt xấu gì cũng là một đại nhân vật uy phong, nắm tay cũng phải xin phép? Nàng nhịn cười, cố ý xụ mặt hỏi:
-“Nếu ta không đồng ý?”
Bàng Mục khóe miệng rũ xuống, lại làm ra vẻ không sao, nói:
-“Vậy, không nắm....”
Tuy nói thế nhưng toàn thân hắn đều phát ra tín hiệu ủy khuất và thất vọng. Sao tự dưng không cho nắm tay? Hắn rất muốn mà....
Yến Kiêu rốt cuộc nhịn không được, bật cười thành tiếng, đưa tay về phía trước.
Sao liền bỗng nhiên không cho kéo sao!
Bàng đại nhân bị tình hình chuyển biến bất ngờ làm kinh sợ, trong nháy mắt, ngũ quan liền bừng sáng lên, ngay cả trong ánh mắt cũng như có ngôi sao toát ra.
Hắn cười tươi, có chút khẩn trương chà chà hai tay, cẩn thận nắm lấy giống như chạm vào bảo bối gì dễ vỡ, lại nhìn sắc mặt của Yến Kiêu, sau đó nắm chặt thêm chút nữa. Tuy trời đông giá rét nhưng hắn cảm thấy như từ chỗ hai người nắm tay có từng đóa hoa nở rộ, một đường thẳng tiến vào lòng hắn.
Hai người nói chuyện một lát, cảm thấy mùa đông khắc nghiệt cũng không còn gian nan lắm!
Yến Kiêu cười nói:
-“Đại nhân thành công bắt được hung thủ của liên hoàn án diệt môn, là công lớn nha!”
Bàng Mục lắc đầu,
-“Công lao gì chứ, có thể nhanh chóng kết án, mọi người an tâm qua năm mới mới là tốt nhất, bằng không ăn cơm cũng không có tư vị gì?”
Hắn đâu có thiếu công lao, nên phong đã sớm phong, ngay cả tước vị của nhi tử, khuê nữ của hắn, Thánh nhân cũng đã tính xong. Ah, nhưng mà chỉ mới nói tới một trai một gái, nếu hắn và Yến cô nương sinh nhiều hơn, vậy chẳng phải không đủ chia? Có câu không sợ chia ít, chỉ sợ chia không nhiều....
Bàng đại nhân nghiêm túc suy nghĩ, càng cân nhắc càng cảm thấy chuyện này rất quan trọng, hai mắt liền có chút không chịu khống chế. Yến cô nương, vòng eo tinh tế, nhưng mông…
-“Ai da!” Đau đớn nơi lỗ tai đã giúp Quốc công gia phục hồi tinh thần.
Yến Kiêu nhéo tai hắn, hai má ửng hồng, nghiến răng hỏi:
-“Nhìn chỗ nào hả?”
Uổng công nàng nói hắn thành thật, kết quả liếc mắt thấy hắn đang trộm đánh giá nàng, là được một tấc muốn thêm một thước sao?
Bàng Mục vội lắc đầu,
-“Không, không nhìn đâu cả?”
Yến Kiêu lại hung hăng nhéo một cái rồi mới buông tay, cũng rút cái tay đang bị hắn nắm, mắng,
-“Sắc lang....”
Nói xong bỏ đi.
Bàng Mục vội vàng đuổi theo.
Chưa đi được xa, Tề Viễn không có mắt nhìn chẳng biết từ đâu xông ra, hỏi:
-“Đại nhân, đao của ta có phải ở chỗ ngài không?”
Đao cái rắm, ai rảnh mà để ý đao của ngươi?
Buổi tối, trên dưới nha môn đều tập trung ăn lẩu, hỉ khí dương dương.
Canh xương hầm cả buổi, váng mỡ cũng được vớt sạch, chỉ còn lại nước canh trắng sữa, bên trong còn bỏ thêm táo đỏ, nấm cùng các dược liệu khư hàn tẩm bổ, hương thơm nức mũi.
Yến Kiêu trước tiên làm đậu hũ, tóp mỡ, ngâm mộc nhĩ, nấm tuyết cùng các loại nấm khác, lại cắt mấy cân thịt dê, thịt heo cùng ít nội tạng, thêm đậu giá, hồ qua…nguyên liệu tràn đầy một bàn.
Trước khi cho thức ăn vào nồi, mọi người đều tự múc cho mình một chén canh làm ấm dạ dày.
Liêu Vô Hà cười nói:
-“Chưa nói đến lẩu, trời đông giá rét, mỗi ngày được uống canh thế này thật không tồi....”
Đồ Khánh vừa gắp thức ăn, khó được chủ động phát biểu ý kiến,
-“Thịt này làm thế nào vậy? Tư vị không tệ!”
Yến Kiêu cười nói:
-“Cái này đâu đáng gì, khi hai vị gia quyến tới, chúng ta lại ăn lẩu, thịt tẩm bột chiên giòn, nhiều người tụ một chỗ, càng thêm náo nhiệt”
Hai người đều cười, gật đầu nói:
-“Đúng vậy!”
Lửa cháy bập bùng, nước lẩu sôi trào, đã tới lúc cho thức ăn vào.
Lát thịt cắt rất mỏng, chỉ cần kẹp đũa nhúng vào nồi quay quay vài cái là đã chín, có thể cho vào miệng, nếu chậm, thịt sẽ dai, không còn ngon nữa. Đậu phụ đông thì phải cho vào trước, nấu chín, mới có mùi vị.
Yến Kiêu nhìn một lát, mới nhớ ra là thiếu sợi bánh. Đại Lộc triều đã có khoai lang, chỉ là vừa đưa vào trồng trọt, bá tánh đều dùng làm món chính, làm gì có ai nghĩ tới chuyện tinh chế. Nàng vừa nhai thịt dê, vừa nghĩ nên làm sợi bánh thế nào?
Tề Viễn nhe răng trợn mắt nhai nuốt một miếng đậu hũ chứa đầy nước sốt, lại uống một ngụm sơn tra chua ngọt mát lạnh, thở hắt một hơi, cười nói:
-“Một tháng qua bận rộn kinh khủng, ăn không ngon, ngủ không yên, miệng cũng mọc mấy cái mụn nước, lúc này có thể thở một hơi rồi!”
Mọi người đều gật đầu phụ họa.
Mấy ngày trước vất vả, phòng bếp cố ý cải thiện thức ăn, trù nghệ của Triệu thẩm cũng tiến bộ không ít nhưng mọi người đều tinh thần không yên, ăn chẳng ra mùi vị gì. Lúc này gánh nặng buông xuống, liền có tâm tình ăn uống hơn.
Yến Kiêu cho mấy viên thịt gà vào nồi, nói:
-“Giết người cũng thôi đi, nhưng lại là nữ nhân, thật ngoài dự liệu!”
Thân thủ như vậy, tàn nhẫn như vậy, ai mà không nghĩ đó là nam nhân.
-“Đúng vậy!”
Tề Viễn vỗ đùi nói,
-“Mấy nhân chứng phía trước không biết nhìn thế nào, lại khiến chúng ta sai phương hướng, nếu không phải Mũi Chó kia thực sự có tài, chúng ta chỉ biết nhìn chằm chằm đám nam nhân, còn không biết kéo dài đến ngày tháng năm nào ah....”
Đồ Khánh châm chọc,
-“Ngươi vừa nhìn liền nhận ra hả?”
Tề Viễn nghẹn lời, vò đầu nói:
-“Điều này cũng đúng!”
Bọn họ nhận tin trước tiên mà nhìn thấy lần đầu cũng chưa dám chắc, nói gì tới nhân chứng chỉ nhìn thoáng qua.
Liêu Vô Hà không có đến hiện trường, nghe đến nhập thần, cười nói:
-“Nếu là vậy, đại nhân phải thưởng lớn cho Mũi Chó rồi!”
Bàng Mục gật đầu:
-“Đương nhiên, các ngươi đều biết ta trước giờ luôn là anh hùng không hỏi xuất xứ, chỉ cần có công ắt có thưởng, có tội sẽ phải trị, hắn hiện lập công, thưởng bạc là không thể thiếu!”
Liêu Vô Hà cười nói:
-“Những người khác mà thấy sẽ thập phần hâm mộ, lại thấy đại nhân nói là làm, không chừng cũng muốn xuất mọi khả năng mà làm việc cho nha môn. Từ đây, không chỉ chúng ta có tai mắt, bọn họ cũng có thể làm việc đứng đắn, sẽ không tiếp tục làm việc xấu, đúng là một công đôi việc!”
Mọi người cũng sôi nổi phụ họa
Bàng Mục bật cười,
-“Ta không nghĩ xa như tiên sinh, tuy nhiên nếu là thế, cũng không tệ!”
Yến Kiêu chưa gặp qua hung thủ, liền hỏi:
-“Hung thủ là nữ sinh nam tướng?”
Bàng Mục vớt cho nàng một đũa thịt, lại rót đầu trà táo gừng, mới nói:
-“Không.”
Người phương Nam thân thể vốn hơi thấp bé, nhưng nàng lại to lớn, mặt mày thô ráp, cả người đầy cơ bắp, đừng nói hiện đang là mùa đông, ăn mặc kín mít, nhìn không ra dáng người, dù là vào mùa hè, cũng không có mấy người vừa nhìn đã nhận ra nàng là nữ.
Yến Kiêu theo lời hắn nói, suy nghĩ một lát cũng không ra, chỉ lắc đầu bật cười, đột nhiên nhớ tới Triệu Quang Diệu giả nhân giả nghĩa,
-“Đúng rồi, Triệu Quang Diệu thế nào? Biết rõ chân tướng sự việc, ngàn vạn lần đừng chạy ah....”
Bàng Mục thản nhiên,
-“Chạy không được. Hàn Lão Tam và người của hắn đều nhìn chằm chằm, chúng ta bắt được người, hắn còn chưa biết!”
Hai vụ án đầu được công bố rộng rãi, nhưng vụ án thứ ba diễn ra khá gấp, hơn nữa bá tánh cũng đã đủ cảnh giác, nếu tùy tiện công khai chỉ sẽ tăng thêm khủng hoảng, vì thế Bàng Mục làm chủ áp lại, không nói tới.
Hôm nay bọn họ ra ngoài bắt người cũng là dùng cớ khác, bá tánh chỉ tưởng là có cuồng đồ nơi khác tới, lại thấy người bị bắt là một nữ nhân, càng không liên tưởng tới liên hoàn án.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí vui vẻ, ăn đến no bảy tám phần, lại nhân trong nồi còn dư nhiều nước thịt, tư vị thuần hầu, liền nấu mì.
Ba ngày sau, hung thủ tỉnh lại, án kiện cũng đi vào thẩm tra xử lý.
Căn cứ theo pháp luật quy định, nghi phạm bị bắt giữ, quan viên địa phương có quyền xử lý tức khắc cũng có thể chờ quan viên nơi phát án đến cùng nhau thẩm tra xử lý.
Vì vụ án này liên lụy nhiều nơi, Quảng Ấn tri phủ trong khoản thời gian ngắn sẽ không tới kịp, chỉ có Vân Hối phủ cử Khuất Văn Thanh cùng thẩm án.
Hung thủ bị thương rất nặng, một chân bị nổ đến huyết nhục mơ hồ, động tác hơi mạnh liền chảy máu, cánh tay bị gãy mất một khúc, nửa cái cằm cũng bị băng bó, nhìn rất dọa người.
Ba ngày ngắn ngủi không đủ để dưỡng thương, Bàng Mục cũng không ép buộc, liền thẩm án bên giường bệnh.
Biết được Tề Viễn cứu mình, nàng trầm mặc hồi lâu mới khàn khàn giọng nói:
-“Giết người thì đền mạng, các ngươi lúc này cứu ta, ta cũng không sống được lâu, cần gì phải thế?”
Đúng là khẩu âm vùng Điền Dương.
Bàng Mục nhàn nhạt nói:
-“Ngươi là phạm nhân, có phải chết hay không, chết như thế nào, sẽ do pháp luật quyết định. Nếu ai cũng như ngươi, tức giận liền giết người, sau đó một đao cắt cổ là xong, vậy chẳng phải xã hội sẽ lộn xộn? Lại đặt pháp kỷ của triều đình vào chỗ nào?”
Gây ra hai vụ án lớn, hại mấy chục người chết thảm, làm bá tánh kinh hoàng thất thố, sao có thể để nàng chết dễ dàng.
Hắn chỉ là ăn ngay nói thật, nào ngờ hung thủ lại cười lạnh, ánh mắt âm độc đáp trả,
-“Triều đình? Pháp kỷ? Nếu có triều đình, có pháp kỷ, ta cần gì phải khổ sở tự mình động thủ?”
Mọi người vội liếc nhìn nhau: có chuyện xưa....
Khuất Văn Thanh lần đầu gặp mặt Bàng Mục, đối với hắn vô cùng tôn sùng, sao chấp nhận được mấy lời vô lễ của phạm nhân, không vui nói:
-“Lời này sai rồi? Chẳng lẽ thiên hạ đều là hôn quan? Dù năm đó quan viên phụ trách án này không có năng lực, nhưng Bàng đại nhân không phải thế!”
Người nọ nghe vậy, trầm mặc hồi lâu, nói:
-“Ta có thể thong dong chịu chết, đảm bảo không tìm đường chết, mặc kệ các ngươi xử lý theo hình phạt cao nhất của pháp luật nhưng có điều, vị Triệu đại thiện nhân kia nhất định phải chết trước mặt ta. Ta muốn tận mắt nhìn thấy hắn chết, nếu không ta chết không nhắm mắt!”
Mọi người trong phòng đều an tĩnh lại để nghe nữ tử tên Lưu Kiều Tú này thuật lại chuyện xưa, có điều vừa mới nghe tên của nàng, biểu tình của mọi người liền có chút vi diệu, thân thể như thế, tính tình hung tàn như thế, rốt cuộc là kiều chỗ nào, tú chỗ nào?
Trong nhà Lưu Kiều Tú có tổng cộng chín huynh đệ tỷ muội, không thể nuôi nổi nên cha mẹ mới bán nàng đi. Nàng lúc nhỏ cũng có chút thanh tú, bọn buôn người tính huấn luyện vài năm rồi bán nàng cho nhà giàu làm nha hoàn.
Nào ngờ người tính không bằng trời tính, nàng càng trưởng thành càng cao, sáu bảy tuổi đã cường tráng hơn các tiểu tử hơn tuổi. Bọn buôn người cũng choáng váng, không có cách nào, đành đem nàng như vật phẩm tặng kèm, bán cho một nhà giàu.
-“Chủ nhân của ta thực sự là người rất tốt!”
Nói tới đây, vẻ mặt Lưu Kiều Tú mang theo hồi ức ấm áp, ánh mắt cũng nhu hòa hơn,
-“Khi đó bọn họ chỉ mới hai mươi mấy tuổi, nam cao lớn uy mãnh, nữ ôn nhu hòa khí, thực sự là trời đất tạo nên một đôi. Người khác đều chê cười ta nhưng bọn họ lại thấy ta tốt, cho ta ăn, cho ta mặc, còn dạy ta võ công, xem ta như hài tử của mình.”
Bàng Mục lên tiếng,
-“Bọn họ tên gì? Làm nghề gì?”
Lưu Kiều Tú, nói:
-“Nam chủ nhân tên Lưu Phương, nữ chủ nhân thì ta không biết tên họ, chỉ ngẫu nhiên nghe nam chủ nhân gọi nàng là A Văn, người bên dưới đều gọi là phu nhân. Bọn họ ngày thường mang theo vài thủ hạ vào nam ra bắc mua bán, cũng thuận đường vào nhà cướp của, cuộc sống khá sung sướng!”
Hả? Đây mà là người tốt sao?
Lưu Kiều Tú lại không thấy có gì không đúng, vẫn cho rằng người cho nàng ăn no mặc ấm chính là ân nhân cả đời nàng,
-“Một năm nọ, bọn họ mang ta đi lên phía Bắc, tình cờ gặp được vài người ăn xin, thấy bọn chúng đáng thương, nhất thời nổi lòng trắc ẩn, liền thu lưu đám heo chó súc sinh không bằng này!”
Nói tới đây, hai mắt nàng đỏ bừng, cả người run lên, mấy vết thương liền chảy ra máu.
Y quan thấy thế vội liền lên, rắc thuốc bột, băng bó vết thương cho nàng.
-“Năm đó bọn chúng nghèo túng, không xu dính túi, đến chó cũng không bằng, là chủ nhân nhà ta cho bọn chúng cơm ăn, dẫn bọn chúng phát tài. Bọn chúng vốn nên mang ơn, vì chủ nhân vào sinh ra tử. Năm đó ta mười ba tuổi, chủ nhân sinh được tiểu công tử, hai người thấy tiền bạc tích cóp cũng đủ rồi, liền quyết định quay về quê nhà Điền Dương sinh sống, an tâm giáo dưỡng hài nhi.”
Đồ Khánh cười lạnh, an tâm sống, giáo dưỡng hài nhi? Lại dạy ra một tên cướp ngụy trang thương nhân sao?
Lưu Kiều Tú cảm khái nói:
-“Mấy năm đó là thời gian vui sướng nhất đời ta. Ông trời có mắt, không muốn chủ nhân nhà ta trở thành minh châu phủ bụi trần, vì thế năm thứ hai, chủ nhân nhà ta phát hiện ngọn núi mình mua có mỏ vàng. Chủ nhân vui mừng, mang theo chúng ta đi khai thác, rất mau đã tích lũy được tài phú kếch xù. Sau cũng không biết dã nhân ở đâu xuất hiện, nói gì đó với chủ nhân nhà ta mà hắn bỗng nhiên triệu tập bộ hạ, nói lúc trước hắn làm nhiều chuyện sai, hiện giờ quốc gia nguy nan, chư quốc chung quanh như hổ rình mồi, đúng là lúc cần tiền bạc, hắn quyết định hiến mỏ vàng cho triều đình để chi cho quân đội, còn nói hắn muốn tòng quân, cũng kêu thuộc hạ đi cùng.”
-“Ta không hiểu mấy chuyện này, nhưng chỉ cần chủ nhân yêu cầu, ta liền làm theo. Tuy nhiên súc sinh Triệu Quang Diệu, nhờ phúc chủ nhân nhà ta, qua mấy năm đã thoát lớp chó, sống an nhàn đã quen, sao cam lòng từ bỏ, tòng quân chịu khổ còn nguy hiểm tính mạng. Thế nhưng uy vọng của chủ nhân rất cao, bọn họ dù không cam lòng cũng không dám phản đối. Chủ nhân anh minh cả đời, lại tim lầm người. Đám cẩu tạp chủng Triệu Quang Diệu thấy chủ nhân thực sự chọn mua ngựa, chuẩn bị mang theo huynh đệ tòng quân liền nổi sát tâm, hạ dược trong thức ăn, trong đêm giết người phóng hỏa, còn thay phiên hãm hiếp nữ chủ nhân đang mang thai. Ta mạng lớn, bị bọn chúng đâm bảy đao vẫn không chết, bò được ra ngoài thì rơi xuống sông, sau được lão tiều phu cứu.”
-“Mấy năm sau này, ta vừa dưỡng thương, vừa trơ mắt nhìn đám người Triệu Quang Diệu trở thành đại tài chủ. Ta nhìn không được, cũng biết mình thế đơn lực cô, không thể làm gì bọn chúng nên đi báo quan, nào ngờ quan gia đã bị bọn chúng thu mua, chẳng những không thẩm tra mà còn muốn đẩy ta vào chỗ chết!”
Lưu Kiều Tú cười lạnh, ánh mắt âm độc,
-“Khi đó ta đã hạ quyết tâm sẽ tự tay giết chết đám tặc tử này, báo thù rửa hận cho chủ nhân cùng sáu mươi bảy huynh đệ....”
Vì vụ án đã xảy ra vào mười mấy năm trước, tri huyện Điền Dương đổi bốn năm người, muốn tra cũng mất một phen công phu.
Bàng Mục một bên viết tấu chương, một bên gởi thư cho bằng hữu cũ ở Tây Nam, nhờ bọn họ tra, đồng thời sai người bắt giam Triệu Quang diệu.
Mới đầu, Triệu Quang Diệu thề thốt phủ nhận, nhưng khi nhìn thấy Lưu Kiều Tú, đồng tử co rút kịch liệt, buột miệng thốt ra,
-“Ngươi, ngươi là người hay là quỷ?”
Từ lúc tin tức Vương Khánh và Lưu Viết Văn bị giết lan truyền, hắn đã đoán được có người tới báo thù, nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ được lại là Lưu Kiều Tú đã bị hắn cho rằng chỉ là một đống xương khô.
-“Triệu Quang Diệu, tên bán chủ cầu vinh ngươi, ông trời có mắt giữ lại mạng này của ta, để ta thay gia chủ nhìn ngươi gặp báo ứng!”
Liêu Kiều Tú thở phì phò, gương mặt bi thống vì khoái ý và bi thống.
Vết thương trên người nàng lại chảy máu, nhiễm hồng nửa khuôn mặt, hợp cùng cuồng phong gào thét bên ngoài, đáng sợ đến cực điểm.
Triệu Quang Diệu toàn thân nổi da gà, run rẩy nói:
-“Quỷ, ngươi là quỷ…”
Lưu Kiều Tú hai mắt đỏ bừng, hét lớn,
-“Đúng vậy, ta chính là quỷ. Ta chính là lệ quỷ bò từ mười tám tầng địa ngục lên đến để lấy mạng chó của ngươi!”
Khi chân tướng vụ án rõ ràng đã là hai mươi ba tháng chạp, Thánh nhân hạ thánh chỉ, phán nguyên huyện lệnh Điền Dương nay là Lễ bộ thị lang bị chém đầu, cũng xét xử vấn trảm cả nhà Triệu Quang Diệu, thân nhân trực hệ đều bị chém đầu, những người còn lại chờ bị chém hoặc bị giết, đều do Bàng Mục xét xử.
Ngày ba phụ tử Triệu Quang Diệu bị chém đầu, gần như bá tánh của nửa Đô Xương phủ đều tới xem, bọn họ bị tra tấn ức hiếp nhiều năm lại khổ không có chỗ kêu, đều khóc thành tiếng, dập đầu cảm tạ Bàng Mục, sau đó nhặt đất đá, hung hăng ném vào ba cha con họ Triệu.
So với bọn họ, bên phía Lưu Kiều Tú lại thanh tĩnh hơn.
Tận mắt chứng kiến phụ tử Triệu thị rơi đầu, Lưu Kiều Tú vốn lãnh ngạnh cũng ngửa đầu nhìn trời, tê tâm liệt phế khóc rống lên:
-“Chủ nhân, các người thấy không? Ta đã thay các người báo thù....”
Lưu Kiều Tú chết ở nơi huyện thành cách xa địa phương nàng lưu luyến cả ngàn dặm, thế nhưng lại bình tĩnh và an tâm xưa nay chưa từng có.
Xong việc, Yến Kiêu liên tục dò hỏi Bàng Mục về vị chủ nhân kia, nếu không có đám người Triệu Quang Diệu, không biết sẽ là quang cảnh gì?
Bàng Mục nói:
-“Từ xưa đến nay, rất nhiều danh tướng xuất thân thổ phỉ. Người này có dũng có mưu, tàn nhẫn độc ác, nếu thực sự có thể mang thủ hạ tòng quân, có lẽ…”
Hắn không nói hết câu, vì nói thế nào cũng không thay đổi được gì? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Chương 44
Yến Kiêu tính ngày, đến hai mươi lăm tháng chạp liền cưỡi ngựa ra thành, tìm Trương thợ rèn lấy nồi lẩu uyên ương.
Gần cuối năm, tuyết rơi ngày càng nhiều, lúc này mặt trời vừa ló dạng, đã có nhiều nơi tuyết chảy thành bùn, vừa ra khỏi thành không bao lâu, bốn chân Tiểu Bạch Mã đã biến thành màu xám trắng. Nó còn ủy khuất cắn ống tay áo Yến Kiêu: 'chân đều dơ hết rồi!'
Yến Kiêu bật cười,
-“Rất thích sạch sẽ nha, được rồi, trở về sẽ tìm nơi ấm áp tắm rửa cho ngươi…” Còn móc trong túi ra quả táo, bẻ làm hai rồi đút cho nó ăn.
Thấy chỉ mình Yến Kiêu tới, Trương thợ rèn liền hỏi:
-“Sao hôm nay chỉ mình cô nương tới?”
Yến Kiêu hà hơi cho hai tay bớt lạnh, đáp:
-“Chỉ là tới lấy nồi lẩu không thôi, cũng không phải chuyện lớn gì?”
Cuối năm, công văn chuyển qua chuyển lại rất nhiều, Bàng Mục bận đến chân không chạm đất, nàng cũng ngại vì chút chuyện nhỏ mà làm phiền hắn, càng không thể dùng tài nguyên công cộng.
Trương thợ rèn cầm biên lai đi vào trong, chốc lát đã mang ra hai cái nồi sắt hình Thái cực,
-“Cô nương thật có khả năng. Biết phá án, biết cưỡi ngựa. Cô nương nhìn xem còn có chỗ nào chưa đúng không?”
Yến Kiêu vừa thấy cái nồi này liền nảy sinh cảm giác thân quen và kích động, liên tục gật đầu,
-“Đúng, đúng rồi. Ngươi vất vả rồi!”
Lúc ít người thì dùng nồi nhỏ, khi đông thì dùng nồi lớn, cũng không cần lo khẩu vị khác biệt, quả là hoàn mỹ....
Trương thợ rèn cười nói:
-“Chuyện này quá đơn giản. Sau này người muốn làm gì cứ tới tìm ta, đảm bảo vừa mau vừa tốt lại rẻ.”
Yến Kiêu cảm tạ, cho nồi vào túi rồi cáo từ.
Trương thợ rèn tự mình tiễn nàng ra ngoài, còn dặn dò,
-“Tuy là ban ngày nhưng cũng là ở ngoài thành, cô nương mau về nhà đi.”
Cuối năm, không chỉ nha môn bận việc, đám du côn lưu manh hẳn cũng bận không kém!
Thời tiết thật lạnh, Yến Kiêu cũng sợ bỏ lỡ lúc đoàn người Liêu phu nhân đến, vì thế giục ngựa chạy như bay.
Kết quả đúng là sợ cái gì thì cái đó tới, khi cách cửa thành chừng năm dặm, đột nhiên một người từ ven đường xông ra, thuần thục lăn một vòng trên mặt đất, sau đó ôm cánh tay kêu la,
-“Ai da, phóng ngựa đạp chết người rồi, gãy tay rồi, không thể sống được nữa rồi!”
Yến Kiêu nhìn khoảng cách một trượng giữa mình và hắn, cạn lời, đây là ăn vạ phiên bản cổ đại sao?
Tiểu Bạch Mã bị phanh gấp, có chút không cao hứng, hung hăng phun khí về phía người nọ, còn nâng chân lên muốn giẫm hắn!
Tiểu Bạch Mã bị phanh gấp làm đến có chút không cao hứng, hướng về phía trên mặt đất người nọ liền hung hăng phun khí, lại nâng chân muốn dẫm trên người hắn.
Người nọ kinh ngạc nhưng không hoảng loạn, lập tức lăn ra sau một vòng, gào khóc còn lớn tiếng hơn.
Ngựa non, vẫn còn thiếu kiên nhẫn, nếu bị chọc giận, để nó giẫm lên thì thật không hay.
Yến Kiêu vội kéo Tiểu Bạch Mã lại, đút cho nó ăn táo, sau đó cau mày nói với người đang lăn lộn trên đất,
-“Đến tột cùng là thế nào, ngươi và ta đều rõ ràng. Tết đến nơi, ta cũng không muốn tính toán với ngươi, mau tránh đường!”
Người nọ vẫn không nhúc nhích, híp mắt cao thấp đánh giá nàng, không hề có ý định tránh đường,
-“Tiểu nương tử thật xinh, ngươi đụng gãy tay đại gia, không động đậy nổi!”
Vừa rồi từ xa hắn đã nhìn ra nữ tử này ăn mặc sang trọng, tay mang vòng vàng, đầu cài trâm ngọc, còn cưỡi bảo mã, lại đơn độc một mình, chẳng phải là thời của hắn tới rồi sao?
Yến Kiêu trấn an Tiểu Bạch Mã, cười lạnh,
-“Ngươi có tránh không?”
Người kia cợt nhả chắn ngang,
-“Không!”
-“Thật sự không tránh?”
-“Đúng vậy!”
Người nọ còn giả mù sa mưa mà kêu khóc, thanh âm lẫn trong gió bắc, nghe rất thê lương, khiến cho người đi đường dừng chân dòm ngó.
Nơi này trước không có thôn sau không có tiệm, lại cách xa cửa thành, binh lính thủ thành sẽ không nghe không nhìn thấy, là đoạn đường tuyệt hảo để gây án.
Yến Kiêu nhìn chung quanh, thấy trong số người vây xem có không ít thanh niên trai tráng nhưng chỉ đứng xem náo nhiệt, còn chỉ trỏ bàn tán, hoàn toàn không có ý giúp đỡ.
Tên ăn vạ kia càng thêm đắc ý, một hai đòi trang sức trên người nàng hoặc là bạc.
Thấy hai bên giằng co, rốt cuộc cũng có người lên tiếng, nhưng lại là khuyên Yến Kiêu chịu thiệt,
-“Cô nương, ngươi nghe hắn đi, miễn cho bản thân bị hại.”
-“Đúng vậy. Hắn mỗi năm đều giở trò này, là lưu manh có tiếng, nha môn cũng mặc kệ, ngươi da thịt non mềm, đừng để bị thương....”
Yến Kiêu tức quá hóa cười, hỏi ngược lại,
-“Ta mất tiền còn phải cảm kích hắn giơ cao đánh khẽ hay sao? Ta ở nha môn hơn nửa năm, chưa từng nghe có chuyện khổ chủ cáo quan mà bị bỏ mặc!”
Mọi người nghe vậy đều cười vang, cũng không để ý hết lời của nàng.
Có đại nương ra vẻ hiểu, lên tiếng,
-“Mọi người đều rất vội, đang chuẩn bị ăn tết, càng muốn tay trái uống rượu, tay phải ăn thịt, đâu thèm để ý mấy việc nhỏ này? Hai năm qua cũng không phải không có người tố cáo nhưng cuối cùng đều bị người ta đánh đuổi ra sao?”
Yến Kiêu thấy những người đó đều cười rộ lên, vui sướng trong ngu muội, nàng liền không biết nên nói gì? Thế nhân chỉ thích tin vào cái mà mình tin, người khác nói thế nào cũng không nghe lọt tai.
Lưu manh kia thấy bá tánh phụ họa, càng đắc ý, đang muốn nói thêm lại thấy tiểu nương tử ngồi trên lưng ngựa vẫy tay, mỉm cười với mình,
-“Ngươi tới đây!”
Nàng vốn xinh đẹp, cười lên liền như hoa xuân nở rộ, làm cho hắn cả người tê dại, liền không tự giác mà nhích về phía trước,
-“Tiểu nương tử!”
Yến Kiêu ngoắc ngoắc ngón tay,
-“Lại đến....”
Lưu manh kia đưa mặt đến gần, sau đó nghe tiếng gió bên tai, một bóng đen ập đến, phanh một tiếng, tiếp đó là đau nhức thấu tim, hắn ngã xuống đất, theo bản năng dùng hai tay ôm đầu lăn lộn.
Yến Kiêu lắc lắc nồi uyên ương trong tay, cười lạnh,
-“Nhìn xem, không phải đã trị hết sao?”
Muốn tống tiền ta? Nằm mơ đi....
Dù không đánh lại, Yến Kiêu cũng hạ thủ không chút nương tay, thấy hắn nhanh chóng bò dậy, vung tay xông về phía nàng, miệng còn mắng “tiểu tiện nhân”, nàng cũng hai tay nắm hai cái nồi, dốc hết sức lực, hung hăng đánh tới tấp lên người hắn.
Nàng hàng năm nghiệm thi, nấu cơm, hai cánh tay cũng rất có sức, vung hai cái nồi uy vũ sinh phong, thanh thế kinh người, lại chiếm ưu thế từ trên cao đánh xuống, đánh cho lưu manh kia ôm đầu kêu la.
Tiểu Bạch Mã cũng rất có linh tính, thấy chủ nhân đã động thủ, nó cũng đâu nhịn được, lập tức há miệng cắn cánh tay lưu manh, chân vung lên đá.
Lưu manh kia chưa từng gặp người đanh đá như thế, bị đánh đến ngu người, muốn tiến lên lại không chịu nổi đòn; muốn rút lui thì cánh tay lại bị ngựa cắn, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Đừng nói hắn, bá tánh vây xem cũng sợ ngây người, nhất thời không biết nên đồng tình cho ai.
Cuối cùng, lưu manh kia không chịu được nữa, khóc lóc xin tha,
-“Cô nãi nãi, nữ hiệp, tha mạng ah..., tiểu nhân có mắt không tròng, không dám nữa. Tha mạng ah....”
Trời lạnh mà Yến Kiêu lại đánh đến toàn thân đầy mồ hôi, hung hăng đánh thêm hai cái mới dùng nồi chỉ vào hắn, mắng:
-“Hay cho một tên hỗn trướng có mắt không tròng. Ngươi còn trẻ, có tay có chân, nghề nghiệp đứng đắn không làm, lại đi giở mấy trò xấu xa, khắp nơi đe dọa bóc lột, còn đùa giỡn nữ tử nhà lành. Cũng không biết đã hại bao nhiêu bá tánh, còn khiến bọn họ giải vây cho ngươi, còn biết bốn chữ lễ nghĩa liêm sỉ viết thế nào không?”
Lưu manh kia run rẩy khóc lóc,
-“Cô nương, tiểu nhân…”
Chưa từng đọc sách, đúng là không biết bốn chữ kia viết thế nào?
Yến Kiêu thấy hắn còn dám há mồn, lập tức mày liễu dựng ngược, không đợi hắn nói xong, tiếp tục mắng,
-“Cô nương là để ngươi kêu? Đừng tưởng rằng cô nương dễ khi dễ, hôm nay lão nương sẽ dạy cho ngươi một bài học, sau này thấy cô nương thì tránh xa một chút. Nếu để ta còn gặp lại, thấy một lần đánh một lần, cánh tay ngươi không gãy, ta sẽ đánh gãy, thành toàn tâm nguyện của ngươi!”
Nói xong còn vung hai cái nồi lên, hung hăng múa may, tạo ra tiếng gió sắc bén, dọa lưu manh kia quỳ xuống xin tha....
Đánh xong, Yến Kiêu mới nguôi một chút, hừ lạnh nói:
-“Đừng tưởng khổ nhục kế dễ dùng, lão nương tạm tha mạng cho ngươi, nhưng thức thời thì mau theo ta đến nha môn tự thú, sửa đổi đàng hoàng, lần nữa làm người. Nếu không…”
Nàng âm trầm cười vài tiếng, lại giơ cao nồi sắt trong tay,
-“Hỏi cái nồi của ta có đồng ý hay không?”
-“Yến cô nương?”
Yến Kiêu đang thể hiện uy phong nữ hiệp trừ hại cho dân, chợt nghe phía sau vang lên thanh âm quen thuộc, cả người cứng đờ, quay sang nhìn. Liền thấy phía sau là một đại đội xe ngựa nhìn không thấy điểm cuối, dẫn đầu là thần tượng Liêu Vô Hà và Đồ Khánh.
Từ cửa sổ xe ngựa dẫn đầu xuất hiện một gương mặt ngây như phỗng, ngay cả mũ bị lệch cũng không chỉnh lại, chính là Vương công công đã gặp mấy tháng trước.
Yến Kiêu chết lặng.
Một hồng y nữ tử trẻ tuổi cưỡi con ngựa màu mận chín xuyên qua đám người xông lên trên, hai mắt sáng ngời, trên mặt mang theo ý cười, nhìn Yến Kiêu tràn đầy tán thưởng,
-“Vị này là Yến tỷ tỷ phải không? Thật dũng mãnh nha....”
Yến Kiêu… không, ta không phải.
Dọc đường trở về, không khí có chút quỷ dị, có người trầm mặc, có người nghẹn cười.
Liêu Vô Hà sai một người về nha môn báo tin trước, nói nhỏ một hồi với một chiếc xe ngựa trang trí rất đẹp ở phía sau, cười vài tiếng, sau đó giục ngựa tiến lên, nói với Yến Kiêu,
-“Yến cô nương đúng là văn võ song toàn....”
Yến Kiêu tâm như tro tàn, nhìn thoáng qua xe ngựa, tuyệt vọng hỏi:
-“Phu nhân ở trên đó?”
Liêu Vô Hà cố nén cười, nghiêm trang an ủi,
-“Nàng vừa rồi cũng cực lực tán thưởng dáng vẻ của cô nương.”
Yến Kiêu cảm thấy cả thế giới đều trở nên u ám. Xong rồi, cả nhà thần tượng đều con mẹ nó thấy hết rồi. Nàng hiện tại nhảy sông không biết có kịp không, gió lạnh thét gào cũng không bằng nội tâm cuồng loạn của nàng; trời đông giá rét cũng không lạnh bằng thể xác và tinh thần của nàng.
Khi bọn họ về đến nha môn, Bàng Mục và Tề Viễn đã đứng đợi bên ngoài. Hai người vừa nhìn thấy Yến Kiêu cúi đầu ũ rũ, liền nhịn không được bật cười, biểu tình vô cùng phong phú.
Yến cô nương… ta không nhìn thấy ai hết!
Tề Viễn cười ha hả, ôm bụng, thở hổn hển nói:
-“Ha ha ha, mới rồi có người tới báo, nói nha môn chúng ta có một nữ ngỗ tác uyên ương nồi dũng mãnh phi thường, ta và đại nhân đều kinh sợ nha....”
Nghe hắn nói vậy, mọi người đều cười vang, Yến Kiêu thẹn quá hóa giận, bất chấp tất cả, rút nồi từ trong túi ra, xuống ngựa, nhào tới đánh hắn.
Mọi người càng cười to hơn, có reo hò, có khuyên can, loạn thành một đoàn.
Vị hồng y cô nương kia cũng xuống ngựa, đứng sóng vai với Đồ Khánh, cười ha hả nhìn một màn trước mặt,
-“Thật náo nhiệt, ta thích nơi này!”
Đồ Khánh không nói gì, chỉ nhìn nàng.
Tên lưu manh bị trói đến, thấy nữ nhân này lại cùng trên dưới nha môn là người một nhà, kinh hồn không thôi.
Lưu bộ đầu nghe tin, tự mình dẫn người tới, cười nhạo hắn,
-“Ánh mắt của ngươi cũng không tồi, đánh cướp Yến cô nương chúng ta?”
-“Yến, Yến cô nương?”
Lưu manh kia lắp bắp, ánh mắt nhìn Yến Kiêu tràn ngập hoảng sợ,
-“Chính là ngỗ tác lột da hung tàn kia?”
Đã sớm nghe nói năm nay nha môn có thêm một nữ ngỗ tác, tuy là nữ tử nhưng tàn nhẫn, độc ác, thích đào tim moi phổi, lột da người mà mắt không nháy một cái, nhiều anh hùng hảo hán đều e sợ mà tránh không kịp. Hắn chỉ là lưu manh hạng bét, đâu dám chọc tới nhân vật hung tàn bậc này, lần này hắn còn sống đúng là vạn hạnh.
Nghĩ vậy, hắn liền quỳ rạp xuống đất, cảm động đến rơi nước mắt,
-“Đa tạ cô nương không giết!”
Yến Kiêu… hiện tại ta có thể giết hắn không?
Đương nhiên là không, nàng liền mặc kệ mọi người níu kéo, vẻ mặt tuyệt vọng đi chuẩn bị món lẩu. Trước khi đi còn không quên đưa món ăn vặt lúc trước đã chuẩn bị cho hai hài tử của Liêu tiên sinh.
Bàng Mục đi theo, cười nói:
-“Trước không cần vội, khó có lúc mọi người đông đủ, ta mang nàng đi giới thiệu.”
Yên Kiêu khóc không ra nước mắt “thanh danh của ta bị hủy hết rồi!” Con mẹ nó chứ ngỗ tác uyên ương nồi dũng mãnh vô địch, Tề Viễn đáng chém ngàn đao, tên lưu manh đáng chém ngàn đao kia....
Bàng Mục nghiêm mặt nói:
-“Nàng đánh lui lưu manh, uy phong như thế, ai dám nói gì chứ?”
Yến Kiêu trừng hắn, lý lịch đen như thế có gì tốt chứ? Lúc đó nàng tiện tay bắt lấy gậy gỗ đánh người vẫn tốt hơn là dùng hai cái nồi đánh người ah....
Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng,
Bàng Mục muốn cười lại không dám cười, càng cảm thấy nàng đáng yêu, vội thuận thế tiến lên kéo tay nàng, ôn nhu an ủi,
-“Chuyện này có gì đâu chứ, nàng có thể bảo vệ bản thân, ta rất vui....”
Thấy Yến Kiêu vẫn không nói lời nào, hắn bổ sung,
-“Ta cũng là đại tướng quân đơn thương đánh bốn phía, vừa lúc thành một đôi!”
Yến Kiêu bị hắn chọc cười, giơ tay đánh khẽ vào ngực hắn,
-“Nói lung tung, nghe là biết ngài bịa ra....”
Bàng Mục nắm lấy tay nàng nhéo nhéo, cười nói:
-“Bảy phần thật ba phần giả, ta đúng là có một danh hào còn dọa người và buồn cười hơn nàng nhiều, từ từ sẽ kể nàng nghe....”
Hiện giờ, Bàng đại nhân nắm tay cô nương người ta đã vô cùng thuần thục.
Hắn dụng tâm an ủi như thế, Yến Kiêu cũng dần thả lỏng, do dự một lát rồi đi thay y phục mới, theo hắn đi làm quen với mọi người.
Phòng khách nơi nhị đường hiếm khi được sử dụng, lúc này lại đầy người, tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa, vô cùng náo nhiệt.
Yến Kiêu vừa đi vào, bên trong nháy mắt an tĩnh một chút, sau đó có vài người mặt mang ý cười đón tiếp.
Vương công công tiến lên, chắp tay nói:
-“Từ biệt mấy tháng, Yến cô nương càng có khả năng. Trước khi tới, ta nghe nói cô nương hỗ trợ phá mấy vụ đại án, nhất là án giết người liên hoàn mới đây, Thánh nhân rất hài lòng.”
Hoàn toàn không nhắc tới “chiến tích” lẫy lừng của nàng ở trên đường.
Nghe nói giữa Bàng Mục và Yến Kiêu có tình thú đoán tới đoán lui, hắn cũng vui vẻ hùa theo, vẫn không nói rõ lai lịch bản thân.
Vương công công lại không biết là Yến Kiêu đã sớm đoán được, người ta đã phối hợp như thế, nàng nói toạc ra chẳng phải sẽ xấu hổ....
Vì thế Yến Kiêu chỉ cười đáp lễ,
-“Vừa rồi trên đường nhìn thấy Vương tiên sinh còn giật mình, cứ tưởng ta nhìn lầm. Ngài đi một lượt, dù là quan đạo cũng phải mất ba tháng, thế nhưng lúc này còn chưa hết năm, vậy chẳng phải cả nửa năm đều ở trên đường sao. Vất vả rồi!”
-“Không vất vả không vất vả,”
Vương công công cười xua tay, không hề có vẻ miễn cưỡng,
-“Khó có khi được ra kinh ngắm phong cảnh, cao hứng còn không kịp!”
Không giống cung nữ, đến tuổi sẽ được thả ra cung, bọn họ đã chú định cả đời phải ở trong cung, có nhiều người đến chết cũng chưa từng rời khỏi kinh thành. Có lẽ người ngoài thấy hắn bôn ba trên đường suốt nửa năm thật gian nan, nhưng hắn lại hài lòng. Giải sầu là một chuyện, quan trọng nhất là phải xem Thánh nhân bảo hắn đến đây là gì. Đây chính là tín nhiệm và nể trọng, bao nhiêu người còn mong không được, phàm là có quan hệ với vị Quốc công gia này, đừng nói ba tháng, dù là ba năm, hắn cũng không sợ địa vị bị thất sủng, càng không nói tới Thánh nhân chắc chắn có ban thưởng, đây chính là phần thưởng độc nhất thiên hạ ah....
Vương công công cười nói:
-“Chủ tử nhà ta là hảo huynh đệ với Bàng đại nhân, còn có lão phu nhân, nghe được chiến tích của đại nhân và cô nương liền vô cùng xúc động, lần này lệnh ta mang theo chút quà mừng năm mới, trong đó có một xe riêng cho cô nương ngươi....”
Hảo huynh đệ? Lão phu nhân? Yến Kiêu nhanh chóng nắm bắt tin tức quan trọng, trong kinh người có tư cách sai sử thái giám, lại có thể xưng huynh gọi đệ với Bàng Mục có mấy ai chứ.
Mấy tháng qua, nàng cũng dần hiểu được tình hình Đại Lộc triều, biết đương kim thánh thượng cũng không dễ dàng, thời trẻ có mười huynh đệ, tranh nhau ngôi vị hoàng đế đến đầu rơi máu chảy, đến giờ chỉ còn lại ba người, trong đó có một người đã năm mươi tuổi, hai người khác thì luôn khiêm tốn hạ mình, sao có thể gióng trống khua chiêng sai người mang quà từ trong kinh đến đây. Điểm chết người là mẫu phi của ba vị hoàng tử kia đều đã chết sớm, chỉ còn lại một người mà bọn họ gọi là lão phu nhân, đó chính là Thái hậu.
Nàng đã sớm có suy đoán, nhưng vì thiếu chứng cớ mấu chốt để xâu kết hoàn chỉnh nên vẫn chưa dám kết luận. Bây giờ thì rõ rồi.
Tuy nhiên suy đoán là một chuyện, chứng thật lại là chuyện khác, dù đã sớm có chuẩn bị nhưng khi đáp án ở ngay trước mắt, nàng vẫn có chút hoảng hốt.
Là người sinh ra và lớn lên ở xã hội hiện đại, nàng đương nhiên có ít nhiều phản cảm với chế độ phong kiến hoàng quyền, nhưng lúc này cũng không thể phủ nhận được người ta tay cầm quyền to sinh sát, nhúc nhích ngón tay là có thể dấy động can qua.
May mà nhiều năm nghiệm thi đã luyện ra tâm thái, dù trong lòng sóng to gió lớn, ngoài mặt Yến Kiêu vẫn tự nhiên hào phóng, không lộ chút sơ hở. Nàng không muốn quỳ xuống tạ ơn, mà Bàng Mục và Vương công công đều giả bộ hồ đồ, nàng càng coi như không biết.
Kết thúc màn chào hỏi với Vương công công, Yến Kiêu mới nhìn về phía hai nữ nhân khác trong phòng, sau đó… ánh mắt liền không thể dời đi. Mỹ nhân, còn là mỹ nhân có khí chất.
Ở thời hiện đại, nàng cũng từng nhìn thấy vô số minh tinh dung nhan hoàn mỹ nhưng so với mỹ phụ trung niên này thì chỉ là cặn bã. Trong phim ảnh không thiếu hình ảnh tiểu thư khuê các, các minh tinh cũng thích ra vẻ tạo dựng khí chất cho mình, nhưng giả chính là giả.
Khi nàng nhìn thấy phu thê Liêu Vô Hà đứng cùng một chỗ, trong đầu chỉ có bốn chữ: thần tiên quyến lữ. Mỹ phụ kia dung nhan mỹ lệ, khí chất bất phàm, khiến nàng hiểu cái gì gọi là nhìn thấy quên tục.
Mỹ phụ môi đỏ khẽ mở, cười hỏi:
-“Yến cô nương nhìn ta như vậy, là trên người ta có gì không ổn sao?”
Yến Kiêu đỏ mặt, trong lòng nhộn nhạo không thôi: 'ah, cười rộ lên thật dễ nhìn, thanh âm cũng dễ nghe nữa.'
Nàng vội lắc đầu, ngoan ngoãn vô cùng, sau đó vẻ mặt thành thật nỉ non,
-“Phu nhân, người thật đẹp!”
Bàng Mục… Hắn đã quên tật xấu của nha đầu này!
Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười vang....
Mỹ phụ cũng không thẹn thùng, ngượng ngùng như các nữ tử khác, cũng cười theo, hai mắt chân thành trong suốt, thoải mái hào phóng nói:
-“Quá khen, cô nương cũng rất đẹp nha....”
Yến Kiêu kích động cả người phát run: 'nữ tử toàn mỹ từ trong ra ngoài như thế thực sự có tồn tại sao?'
Thê tử của Liêu Vô Hà họ Đổng, vì thế còn được gọi là Đổng phu nhân, nhìn thấy phản ứng của Yến Kiêu, che miệng cười nói với phu quân nhà mình,
-“Lúc trước phu quân gởi thư nói có người ngóng trông ta đến, quả nhiên là thật!”
Vị cô nương này thật ra là diệu nhân....
Liêu Vô Hà lắc đầu, bật cười.
Lúc này Yến Kiêu và Bạch cô nương cũng chào hỏi lẫn nhau, biểu tình bình tĩnh hơn nhưng vẫn vui vẻ vô cùng.
Bạch cô nương xuất thân võ tướng thế gia, bản thân cũng luyện võ từ nhỏ, cung mã thành thạo, võ nghệ xuất chúng, toàn thân đều lộ ra tư thế oai hùng.
Hai cái cô nương nhìn nhau, bỗng nhiên cùng cười rộ lên.
Bạch cô nương chủ động kéo tay Yến Kiêu, nói:
-“Ngày khác ta sẽ dạy cho cô nương hai chiêu, đảm bảo đánh người rất đau lại không nguy hiểm tính mạng.”
Vừa gặp, nàng đã biết vị Yến cô nương này dũng cảm quả quyết, nhưng không biết võ nghệ, gặp du côn bình thường không sao, nếu gặp phải cao thủ, bản thân sẽ bị thiệt.
Yến Kiêu cười gật đầu,
-“Được!”
Vị Bạch cô nương này dễ nhìn, tính tình lại tốt, Đồ đại nhân đúng là có phúc!
Sau đó nhi tử và nữ nhi của Liêu Vô Hà tiến lên chào mọi người, nhận lễ gặp mặt.
Yến Kiêu cười nói:
-“Ta không giàu có như mọi người, may mà tay nghề cũng ổn, hai ngày qua đã làm mấy món ăn vặt, xem như chút lòng thành!”
Nói xong liền đưa ra một tay nải cao bằng nửa thân người.
Liêu tiểu công tử cùng Liêu tiểu thư giật nảy mình, đồng thời duỗi tay tiếp nhận rồi cùng bị ép đến lảo đảo.
Mọi người… Rốt cuộc một chút của ngươi là bao nhiêu? Nhìn thế này, cũng phải đến mười cân.
Post on 30/09/2022
No comments:
Post a Comment