Beta: Đào Mai
Chương 61
Sáng sớm ngày hôm sau, Mạnh Kính Đình thẩm vấn đạo sĩ giả hôm qua Bàng Mục bắt về, Yến Kiêu cũng quen cửa quen nẻo lăn đến vị trí.
Trải qua một đêm lao ngục tra tấn, giả đạo sĩ hôm qua chỗ nào còn nét tiên phong đạo cốt? Cả người lẫn đầu bù xù tất tưởi không khác gì gia súc, còn chưa có quỳ xuống liền hô to,
-“Ta sẽ nói rõ mà!”
-“……Người nọ từ trên đường tìm được tiểu nhân, mở miệng liền nói phong thủy ở thôn trang mình bị hỏng rồi, tiểu nhân không định nhận việc này! Nhưng bọn họ cho nhiều tiền bạc, rốt cuộc, rốt cuộc luyến tiếc……”
-“Tiểu nhân đi theo bọn họ, thấy tộc trưởng kia cùng mấy người có trọng lượng nói chuyện hai con mắt cứ nhắm thẳng ngó bãi tha ma cùng đường sông bên kia, tiểu nhân trong lòng liền có cân nhắc, đoán được nội bộ tất nhiên có chuyện bẩn thỉu, đơn giản nói theo.”
-“Nhưng, nhưng tiểu nhân là người từ nơi khác tới, thật sự không biết bãi tha ma đó chính là của tài chủ bản địa, càng trăm triệu không nghĩ tới bọn họ ban ngày ban mặt liền dẫn người động thủ…… Bằng không đánh chết thì ta cũng không dám!”
Hắn vừa khóc vừa tố, gào thẳng đến lúc động vào chỗ hôm qua bị đánh phồng lên như bánh bao vì vô cùng đau đớn mới thôi, đám người Yến Kiêu nghe xong đều ở trong lòng thầm mắng ngốc tử.
Thật là thấy tiền sáng mắt, không biết sâu cạn, cho người ta cầm thương sử dụng còn không biết!
Lão đầu Tiết gia trang kia rõ ràng là chính mình muốn động thủ lại không tiện mở miệng, cho nên mới cố ý tìm một kẻ ngốc bên ngoài tới xuất đầu, nếu là thần không biết quỷ không hay tự nhiên thành; nhưng mặc dù không thành, giống lúc này, cũng chỉ cần nói bị người che giấu; nếu xong việc bị bắt, dù sao ván đã đóng thuyền, cũng không có việc gì…
Chỉ là không nghĩ tới Lý Thanh cẩn thận như vậy, ban ngày ban mặt liền mang theo một đám người canh giữ ở bãi tha ma, kết quả liền ầm ĩ đến bên ngoài .
Giả đạo sĩ chính mình ký tên, bên ngoài người sai vặt tới báo, nói hôm qua Lý Thanh Lý lão gia tự mình dẫn người mang một đống đồ vật tới cảm tạ quan lão gia theo lẽ công bằng phán án.
Mạnh Kính Đình theo thường lệ dùng ánh mắt dò hỏi Bàng Mục, người sau bật cười,
-“Hắn cũng cơ linh, thôi, kêu người bảo hắn vào đây, vừa lúc ta còn có việc muốn hỏi hắn.”
Hôm qua thời điểm hắn cùng Yến Kiêu thảo luận còn làm ầm ĩ, cảm thấy đám người Tiết gia trang kia cất giấu điểm bí ẩn gì đó, hôm nay giả đạo sĩ vừa nói, càng thêm kiên định về suy đoán của bọn họ, nhưng thật ra nên tìm người hỏi một chút.
Không bao lâu, Lý Thanh một thân áo gấm vàng nhạt hoa văn ám hạc cùng đoàn người của mình tiến vào, cúi đầu hành lễ như điên, đầy mặt tươi cười nói:
-“Tiểu nhân Lý Thanh, gặp qua hai vị đại nhân.”
Không chờ được kêu đứng lên, hắn đã móc ra khăn lau lau mặt, hơi thở hổn hển chỉ vào mấy rương đồ vật gã sai vặt khiêng phía sau nói:
-“Hôm qua ít nhiều đại nhân nhìn rõ mọi việc, tiểu nhân cảm kích không thôi, có bằng hữu mang theo mấy cây quạt tới, tuy không đáng giá tiền, lại khó được văn nhã. Tiểu nhân nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc cảm thấy ở trong tay tiểu nhân là giày xéo, chi bằng liền mượn hoa hiến phật, biểu thị được lòng cảm kích của tiểu nhân, thứ hai cũng không để vật tốt phủ bụi trần.”
Nguyên bản Mạnh Kính Đình vừa nghe hắn là tới tặng lễ còn bị dọa nhảy dựng lên, sợ hắn công khai mang vàng bạc châu báu tới, ở dưới mí mắt phía Bàng Mục đoan đoan chính chính hại hắn, nhưng lúc này vừa nghe là cây quạt không đáng giá tiền, lập tức nhẹ nhàng thở ra, cười nhìn về phía Bàng Mục,
-“Bàng đại nhân, ngài thấy?”
Ngài nhìn đi, ngài nhìn một cái đi, ta thanh liêm cỡ nào!
Bàng Mục cười cười, xua xua tay ý bảo hắn tự tiện, lại thuận miệng hỏi:
-“Ngươi trước có cùng Tiết gia trang kia xích mích không?”
-“Không có chuyện đó!”
Lý Thanh vừa nghe cái này cũng phát bực, lập tức căm giận nói,
-“Thôn trang của tiểu nhân cùng Tiết gia trang tuy nói đều là dân định cư ven sông, nhưng cách một con sông, trực tiếp đi xuyên qua cũng có thể, bất quá ngẫu nhiên thấy người bên kia lại đây đánh cá, xưa nay nước sông không phạm nước giếng, ai ngờ lại làm bọn họ hận!”
Chợt nghe cô nương trẻ tuổi bên cạnh vị thanh quan ra tiếng hỏi:
-“Nếu các ngươi phản ứng không nhanh, bằng không có lẽ đã khiến bọn họ thực hiện được!”
-“Đúng vậy, cũng may là tiểu nhân hành động mau,”
Lý Thanh theo bản năng trả lời, phục hồi tinh thần lại, lại thử thăm dò hỏi,
-“Cô nương chính là vị uyên ương song nồi Yến ngỗ tác?”
Yến Kiêu:
....
Liêu Vô Hà sặc đến phun trà, Tề Viễn đi đầu cười ầm lên, Bàng Mục cũng buồn cười, hài hước nói:
-“Trước là nghe một chút, hiện giờ thanh danh nàng càng thêm lớn.”
Thấy phản ứng này của bọn họ, Lý Thanh hai mắt liên tục phát ra tia sáng kỳ dị, vỗ đùi nói:
-“Quả nhiên là ngài! Hôm qua ta ngẫu nhiên nghe chư vị huyện Bình An nói, cũng không nghĩ ngài lại ở đây!”
Lại vẻ mặt vinh hạnh cùng mọi người nói:
-“Tiểu nhân ngày thường cũng không phải yêu thích bát quái, chính là thích tìm một ít tiên sinh kể chuyện xưa giải buồn. Lần trước vừa đúng lúc nghe xong, là sự tích về uyên ương song nồi cùng song chưởng thiết quyền của hai vị nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa, nghe nói chính là người phía nam huyện Bình An, hưng phấn không thôi, còn phái người đi quý huyện tìm hiểu tình hình cụ thể và tỉ mỉ tới!”
Mọi người:
-“……Phốc ha ha ha ha!”
Đồ Khánh từ bên ngoài tiến vào cùng Bạch Ninh một khuôn mặt hồng yên lặng rụt trở về: Ta giống như nghe được sự việc khó lường……
Yến Kiêu thống khổ nhéo nhéo giữa mày, phi thường nghiêm túc nói:
-“Lý lão gia không cần tùy ý tin vào lời đồn đãi bên ngoài, đều là giả, ta chính là ngỗ tác bình phàm!”
-“Minh bạch minh bạch!”
Lý Thanh vui tươi hớn hở gật đầu, cuối cùng lại lén lút ngó nhìn, nhỏ giọng hỏi,
-“Không biết tiểu nhân có thể hay không nhìn nồi kia một lần?”
Yến Kiêu:
....
Nàng hít sâu một hơi, trực tiếp xụ mặt, làm ra bộ mặt vô cùng uy nghiêm, gõ mặt bàn nói:
-“Trả lời ta vấn đề vừa rồi.”
Nhắc đến cái nồi một lần nữa, ta liền gõ chết ngươi!
-“Vâng,”
Lý Thanh nhưng thật ra rất phối hợp, hỏi cái gì đáp cái đấy,
-“Kỳ thật là ba ngày trước có người giữ mộ tới báo, nói nửa đêm trước nghe thấy động tĩnh, nhìn thấy hai bóng người chạy. Sau khi xem xét phát hiện quả nhiên có dấu vết người dẫm, tiểu nhân biết sẽ xảy ra chuyện, sáng sớm liền dẫn người canh giữ ở nơi đó, liên tiếp canh mấy ngày, vốn dĩ sắp chịu không nổi nữa, ai ngờ hôm nay mới vừa dùng cơm sáng liền bắt được đoàn người Tiết gia trang.”
-“Chẳng lẽ nơi đó của nhà ngươi có chứa bảo đồ gì đó?”
Tề Viễn nửa giỡn nửa nghiêm túc nói,
-“Hay là người ngoài muốn trộm đồ vật chôn cùng?”
Kỳ thật hắn ngay từ đầu cũng đoán như vậy, rốt cuộc người chết vì tiền chim chết vì mồi, vì vật bồi táng mà trộm mộ nhìn mãi quen mắt.
-“Không có!”
Lý Thanh liên tục xua tay, khổ nói,
-“Nếu là thực sự có tàng bảo đồ, tiểu nhân sao phải lo lắng kinh doanh? Chính mình đào lên mà hưởng phúc! Nơi nào đến nỗi bị kẻ mắng mình một thế hệ không bằng một thế hệ……Trong nhà tổ tiên quy củ, tiền tài là vật ngoài thân, sinh không mang đến, tử không mang đi, người đều đã chết, chôn cùng người có gì dùng? Chi bằng để lại cho hậu thế bạn bè thân thích chi tiêu, còn có thể được thanh danh tốt, tích đức làm việc thiện không phải sao?”
Liêu Vô Hà bật cười,
-“Chớ nói gia đình người bình thường, đến đế vương còn luyến tiếc vinh hoa phú quý ở nhân gian, người nhà ngươi nhưng thật ra sống thông thấu.”
Lý Thanh thấy hắn dung nhan tuấn mỹ khí chất bất phàm, lại ngồi cùng vài vị đại nhân, tất nhiên đoán được đây cũng là một nhân vật, nghe hắn khen nhà mình như vậy, không khỏi vui mừng vạn phần, liên tục chắp tay thi lễ.
Bàng Mục cũng là cười khẽ ra tiếng, lại không tự giác liên tưởng đến thời điểm chiến tranh liên miên, quốc khố trống rỗng, đế vương tuổi trẻ cũng từng anh minh quả quyết nhưng lúc già cũng trở nên hồ đồ, kiên trì muốn đem đại tu lăng mộ, thêm hậu chôn cùng……
Hắn làm thống soái tam quân, trơ mắt nhìn mấy chục vạn tướng sĩ đói khổ lạnh lẽo mà bất lực, mấy lần liều chết can gián lại suýt nữa bị cách chức điều tra, nếu không có đương kim hoàng thượng bây giờ bảo hộ……
Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được chậm rãi phun ra một ngụm khí đục.
Thôi thôi, đều đã qua, hắn thật không nên lại có ý niệm đại bất kính như vậy.
Đang lúc xuất thần, lại thấy bên cạnh một cánh tay trắng nõn non mềm duỗi lại đây, nhẹ nhàng đặt ở trên mu bàn tay mình chạm hai cái, Bàng Mục nhìn theo qua, liền thấy Yến Kiêu hai mắt không chớp nhìn chằm chằm mình, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Bàng Mục trở tay nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nhéo hai cái, chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại rối tinh rối mù, nơi trống rỗng nháy mắt lấp đầy.
Hiện giờ, tất cả đều tốt.
Đuổi Lý Thanh đi, Mạnh Kính Đình dứt khoát lưu loát xử lý đạo sĩ giả, lại nói với Bàng Mục:
-“Người trong kinh phái tới để đốc khảo đã đến trạm dịch ngoài thành, ước chừng sáng mai có thể gặp mặt.”
Đương kim thánh nhân cực kỳ coi trọng tuyển chọn nhân tài, lại sớm đã ngại một đám cấu kết lẫn nhau, làm không minh bạch, mỗi khi viện thí ba năm hai lần liền sẽ phái chuyên gia đến các phủ đốc khảo, năm nay cũng không ngoại lệ.
Bàng Mục ừ một tiếng, lúc này mới hỏi năm nay người tới là ai.
Mạnh Kính Đình nói:
-“Là Thù Nghi Châu, không biết đại nhân nghe qua không.”
-“Ta hàng năm bên ngoài đánh giết, nào biết đâu rằng người đọc sách bọn họ?”
Bàng Mục cười nói,
-“Người đọc sách trong thiên hạ, cũng chỉ nhận được một Liêu tiên sinh thôi.”
-“Đại nhân nhận biết Liêu tiên sinh liền đủ để hơn một ngàn quân vạn mã!”
Mạnh Kính Đình lại cười nịnh hót vài câu, lúc này mới đi xuống chuẩn bị nghênh đón công việc.
Mạnh Kính Đình vừa đi, Bàng Mục hết việc công, lôi kéo Yến Kiêu nói muốn đi ra ngoài chơi.
Yến Kiêu yên lặng đồng tình Mạnh Kính Đình một phen,
-“Nhân gia bận rộn trong ngoài, ngài lại nhàn rỗi hốt hoảng, nếu bị người ta biết nói cái gì cho phải.”
-“Ta nhàn đến hoảng mới tốt,”
Bàng Mục cười nói,
-“Rốt cuộc là địa bàn người ta, ta nếu thật vội lên, hắn ngược lại sợ tới mức ngủ không yên. Nàng không nhìn thấy lần trước ta quản việc Lý Thanh cùng Tiết gia trang, hắn liền một ngày nơm nớp lo sợ, nếu lại nhúng tay nghênh đón công việc, chỉ sợ hắn muốn thắt cổ cho ta nhìn.”
Ban đêm hôm qua, Mạnh Kính Đình còn mịt mờ nói lên chuyện Tiết gia trang, lời trong lời ngoài đơn giản lo lắng
Mắt thấy người trong kinh sắp tới, vạn nhất ở lúc mấu chốt bắt được một cọc đại án…… Chẳng sợ Thù Nghi Châu tới giám thị, nhưng rốt cuộc lỗ tai đôi mắt khác nhau, không hỏi thăm, chẳng lẽ sẽ không nghe, sẽ không xem? Quay đầu lại thánh nhân vừa hỏi, hắn lại vừa nói, bảo tọa tri phủ càng thêm nóng bỏng.
Từ viện môn đến đầu phố, hai người lại lục tục gặp phải Tề Viễn, Đồ Khánh cùng Bạch Ninh đồng dạng mục đích, sau lại không ngờ lại nhìn thấy Vệ Lam mặt đỏ bừng bị đuổi ra.
Thấy mọi người chỉ là nhìn chằm chằm mình, Vệ Lam gãi gãi đầu, hơi hơi có chút quẫn bách nói:
-“Tiên sinh không cho ta đọc sách, khóa cửa thư phòng, đuổi ta ra ngoài xem người thả đèn trên sông.”
Bàng Mục cười vỗ vỗ bờ vai của hắn,
-“Tiên sinh chính mình tự nói ra, lời nói tất nhiên có đạo lý. Ngươi mấy ngày tới cũng đừng quá dụng công, khoan khoái thì thi mới tốt được.”
Vệ Lam ngượng ngùng nói:
-“Tiên sinh cũng là nói như vậy.”
-“Vậy tiên sinh như thế nào không ra chơi?” Yến Kiêu hướng mắt nhìn phía sau hắn.
-“Phủ nha nội tàng thư thật nhiều,”
Vệ Lam thành thật nói,
-“Tiên sinh xem vào mà mê.”
Mọi người:
....
Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn!
Một hàng sáu người liền nói nói cười cười hướng bờ sông đi.
Sông Đô Xương xem như mẫu thân của Đô Xương phủ, nhánh sông thật nhiều, hơn phân nửa phủ thành cũng là do duyên hà mà tạo nên, ngày lễ ngày tết liền có vô số bá tánh lại đây thả hà đèn hứa nguyện.
Thời điểm chiều hôm bọn họ vừa đến, còn có thể thấy ánh nắng chiều diễm lệ ở phía tây, nhưng đã có người nóng vội chờ không được, sóng nước lóng lánh, trên mặt sông đẩy ra đi rất nhiều đèn hoa sen sáng lên ánh ngọn đèn dầu hồng nhạt.
Hà đèn đặc chế tinh xảo, hoa diệp đều toàn, mạch lạc tiên minh, tài liệu lại đều là sái hương lộ, nếu không nhìn kỹ, thật đúng là cho rằng lúc này là tiết khai mãn đường hoa sen!
Kinh thành ở giữa Trung Nguyên, con sông phụ cận cực nhỏ, Bạch Ninh đã bao giờ gặp qua trường hợp này, vui mừng vô cùng, cũng la hét cũng muốn thả.
Đồ Khánh muốn xoay người tìm người hỏi thăm mua ở nơi nào, đã có mấy người bán rong tiến lên đây, toàn thân treo đầy đèn hoa sen, tươi cười thân thiết hỏi:
-“Khách quan, hoa đăng cầu phúc, mua một cái đi?”
Bạch Ninh lôi kéo Yến Kiêu chọn hoa mắt, rõ ràng một hàng năm người, lại ước chừng chọn tới mười mấy cái, Đồ Khánh chủ động thanh toán tiền.
Yến Kiêu bẻ đầu ngón tay tính,
-“Cả nhà tiên sinh không có tới, không thiếu được ta cũng muốn thả đèn thay bọn họ! Còn có lão phu nhân, Quách Ngỗ Tác, Triệu thẩm, A Miêu……”
Một khi đi vào Đại Lộc Triều, nàng cũng không nói được đến tột cùng là may mắn hay là bất hạnh, nhưng cho tới nay gặp được rất nhiều người này, thực sự tại dị quốc tha hương này lại cho nàng đủ loại ấm áp……
Nghe nàng cơ hồ đem tất cả người quen biết đều đếm hết, ánh mắt mọi người nhìn về phía nàng bất giác ôn nhu rất nhiều.
Bàng Mục dùng sức lấy tờ giấy trong bàn tay nàng cười,
-“Trang giấy nhỏ này, tên người nào cũng viết lại đây! Như thế nào không nhớ rõ trước hứa nguyện cho mình?”
-“Ta viết nhỏ một chút thì tốt rồi.”
Yến Kiêu cười nói, quả nhiên ghé vào trên trụ cầu, dùng bút than mang theo người nghiêm túc viết lên.
Bàng Mục đứng ở một bên che chở, hỗ trợ che đậy nàng khỏi người đi đường, chỉ mỉm cười xem nàng, thấy nàng viết từng nét bút ra tên bản thân trong ánh mắt lòng mềm mại như chảy nước.
Bút than khác với bút lông, thao tác càng tốt, đường cong cũng càng tinh tế thêm một ít, Yến Kiêu mệt ra một thân đổ mồ hôi, đem trang giấy viết đến rậm rạp, lại lặp lại kiểm tra mấy lần, cuối cùng không bỏ sót ai.
Nàng ở trong lòng mặc niệm: Nguyện mọi người đều bình an trôi chảy……
Khi thả hà đèn, Vệ Lam ở bên tay trái nàng, nàng trong lúc vô ý liếc mắt một cái, thấy hoa đăng đối phương chỉ viết có hai chữ: Lý Xuân
Yến Kiêu bất giác kinh ngạc,
-“Ngươi?”
Vệ Lam đẩy trản hoa đăng một cái nhẹ nhàng, nhìn nó lắc lư phiêu xa, dần dần nhập đến gần một cổ hoa đăng trong dòng nước lũ,
-“Cô nương có phải hay không cảm thấy ta nên hận hắn?”
Yến Kiêu không nói chuyện, tâm tình thực sự phức tạp.
Lại thấy Vệ Lam đột nhiên cười một cái, ánh mắt phức tạp rồi lại lộ ra vài phần thấu triệt,
-“Ta không oán hắn. Hắn xuất phát từ ý tốt, muốn mang ta giải sầu, chưa từng tưởng…… Hắn có thể làm bộ không biết, học người khác mua quan, ngày sau thăng chức rất nhanh, nhưng hắn thực sự là ngốc tử, cố tình lại quay lại trộm thả ta đi……”
Lúc ấy Vệ Lam cũng không muốn chạy, bởi vì hắn biết chính mình một khi đi rồi, Lý Xuân tuyệt không có kết cục tốt. Nhưng khi đó Lý Xuân đã kinh động người bên ngoài phòng, nếu hắn không đi, hai người ai đều chạy không thoát.
-“Ta thường xuyên mơ thấy Lý Xuân, hắn nói không hối hận,”
Vệ Lam ngơ ngẩn nhìn ánh lửa dần dần ánh thành một mảnh cam hồng trên mặt sông, nhìn chúng nó trên dưới phập phồng, nhẹ giọng nói,
-“Ta nợ hắn một cái mạng.”
-“Hắn là chết thay ta, ngày sau ta có tiền đồ, tất nhiên thay hắn báo hiếu nhị lão…”
Chung quanh không biết khi nào không có động tĩnh, đám người Bàng Mục cũng đều yên lặng nghe.
Thanh âm hắn nhẹ phiêu phiêu, xen lẫn trong tiếng người ồn ào cùng tiếng nước chảy róc rách, hơi hơi có chút mơ hồ, như là từ địa phương rất xa từ từ bay tới, rồi lại như là rất gần, rành mạch rơi xuống trong lòng mọi người.
Thật lâu sau, Tề Viễn đột nhiên duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhếch miệng cười,
-“Vậy ngươi càng phải sống thật tốt.”
Vệ Lam ngẩn ra, cũng cười theo, đáy mắt một mảnh trong trẻo,
-“Đúng vậy.”
Hắn phải sống, sống thật tốt, cùng mọi người sống thật tốt.
Mọi người đồng thời cười rộ lên, trong tiếng cười tràn đầy sung sướng cùng hy vọng.
Tề Viễn mới muốn lại nói cái gì, đột nhiên cảm thấy phía sau chen qua tới hai người, hắn theo bản năng trở tay bắt lấy, ấn người ở trên mặt đất, sau đó nhìn thấy một khuôn mặt duyên dáng rồi thốt lên,
-“Kiều ách...., cô nương?!”
Kiều Tú dù sao cũng là nhũ danh, hắn cũng thật sự không nên ở trước công chúng mà nói ra.
Kiều Tú lại đau lại thẹn, rầm rì cơ hồ muốn khóc, cùng tới là nha hoàn của nàng càng là sợ tới mức không nói được tiếng nào, vẫn là mấy bá tánh kêu to lên, mọi người hoàn hồn, Tề Viễn cũng nhanh chóng thả tay ra.
Hắn nhìn khắp nơi, liều mạng phủi tay, cuối cùng linh cơ vừa động…… Tự nhiên chui vào sau lưng Bàng Mục trốn đi.
-“Đại nhân, ta thật không phải cố ý, chốc nữa nếu đàn bà này là nháo lên, ngài phải đến hỗ trợ làm chứng!”
Kiều Tú xoa cánh tay đứng lên, vốn là ủy khuất, thấy hắn hành sự như thế, hốc mắt liền đỏ,
-“Ta cũng không phải cố ý, là, là có người làm ta giật cả mình!”
Nàng chẳng lẽ là con hổ? Chạm vào một chút liền hận không thể rửa tay!
Tề Viễn từ sau lưng Bàng Mục lộ mặt ra tới,
-“Ngươi mới dọa ta nhảy dựng đấy!”
Nhiều người thế này, ngư long hỗn tạp, hắn còn tưởng rằng có người muốn hành thích quốc công gia nhà hắn đấy!
Kiều Tú còn muốn nói lời nói, Yến Kiêu liền chạy nhanh ra hỏi:
-“Ai dọa ngươi nhảy dựng? Là mẹ con họ sao?”
Thời điểm hỏi chuyện, nàng đã nhìn thấy một đám người phía sau Kiều Tú ngầm tránh đi, lộ ra một cái vòng lớn, bên trong một đôi mẫu tử ngã ngồi ở giữa dáng vẻ chật vật. Mẹ con hai người tựa hồ cũng bị kinh hách, gắt gao ôm nhau, đầu tóc rơi rụng lộ ra hai đôi mắt vừa cảnh giác lại hoảng sợ.
Kiều Tú gật gật đầu, nhỏ giọng nói:
-“Ta vừa mới cùng…… Bọn họ có thể là không cẩn thận té ngã, thuận thế đẩy ta một cái, dưới chân ta vừa trượt, liền……”
Biểu tỷ nghe được đoàn người Bình An huyện nha ra ngoài dạo, sống chết cũng đuổi Kiều Tú ra cửa, nàng vốn là vô cùng ngượng, cố chịu đi ra ngoài, kết quả đột nhiên có hai người nghiêng về phía nàng làm nàng thành ra như vậy, nàng không kêu ra tiếng đã rất khó được.
Bạch Ninh chủ động tiến lên dò hỏi vị mẫu thân trẻ tuổi kia,
-“Ngươi có bị thương chỗ nào không? Có thể đứng đến lên không?”
Nàng cũng sợ họ giả bộ, không trực tiếp giúp đỡ, mà là cách ước chừng một bước xa đã mở miệng, vạn nhất có cái gì xảy ra ngoài ý muốn cũng có thể phản ứng lại.
Đối phương tựa hồ thật sự bị sợ hãi, Bạch Ninh hỏi mấy lần họ mới dần dần định thần, một đôi mắt gian nan tập trung tầm mắt, lắp bắp nói:
-“Không, không thương, đứng dậy được.”
Nàng vừa túm hài tử bò dậy, vừa còn giống như chim sợ cành cong nhìn ngó khắp nơi, hành động khác thường này nhất thời khiến cho đám người Bàng Mục đám chú ý.
Bạch Ninh lại hỏi hai câu, xác định bọn họ không thành vấn đề lúc sau mới chuẩn bị rời đi, ai ngờ đối phương đột nhiên quỳ rạp xuống đất, thanh âm phát run lại nhanh nói:
-“Cô nương, chúng ta, hai mẹ con chúng ta trốn nạn ra đây, mấy ngày không ăn không ngủ, ngài đại phát từ bi, có thể cho ta đi làm ma ma bà tử hay không? Tốt xấu có nơi dừng chân. Ta, ta ăn không nhiều lắm, cái gì đều có thể làm!”
Bạch Ninh mắt choáng váng, ngay sau đó đã bị Đồ Khánh kéo đến phía sau.
Thấy mọi người đều vẻ mặt cảnh giác, trong mắt mẫu thân kia liền rơi xuống nước mắt, đôi môi run rẩy nói:
-“Cô nương, mấy vị đại gia, hai mẹ con chúng ta thật sự là cùng đường, mong mấy vị giúp đỡ!”
Nói xong, lại muốn dập đầu.
-“Vị thím này,”
Yến Kiêu bỗng nhiên lên tiếng nói,
-“Hai người các ngươi tuy trông chật vật, nhưng sắc mặt hồng nhuận, hơi thở có lực, xiêm y tuy hỗn độn lại không cũ rách, giày mài mòn cũng không nghiêm trọng. Nghe giọng nói lại là người Đô Xương phủ, mà phụ cận châu phủ vẫn chưa có thiên tai xảy ra, nếu là chạy trốn thiên tai, chỉ lo nói đến. Bằng không nếu nói là trốn người trong nhà còn có vài phần khả năng, nếu trốn thiên tai, thật sự khó có thể để người khác tin tưởng.”
Hai mẹ con nhìn thật đáng thương, nếu là ăn ngay nói thật, bọn họ chưa chắc không thể giúp một phen, nhưng một miệng nói ra đều chính là lời nói dối, thật sự khả nghi.
Lời này của nàng vừa đấm vừa xoa, bổn ý là kêu đối phương từ bỏ chống cự, trực tiếp thẳng thắn thành khẩn gặp nhau, ai ngờ đối phương lại dường như thấy quỷ, trực tiếp ôm lấy nam hài tử tầm năm sáu tuổi kia nghiêng ngả lảo đảo chui vào đám người chạy xa.
Yến Kiêu tại chỗ sửng sốt sau một lúc lâu, đầy đầu mờ mịt nhìn về phía Bàng Mục,
-“Chuyện này là thế nào?”
Nàng nói cái gì dọa người sao?
Bàng Mục cười vỗ vỗ sống lưng nàng, hướng trong đám người gọi một tiếng,
-“Tiểu Bát, theo sau.”
-“Tiểu Bát?”
Yến Kiêu vừa mừng vừa sợ, nỗ lực nhìn ra xa,
-“Hắn cũng tới? Ta như thế nào không nhìn thấy?”
-“Nàng nhìn thấy liền hỏng rồi,”
Bàng Mục bật cười,
-“Chúng ta ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
Nói xong, hắn lại giống như lơ đãng nhìn bốn phía chung quanh,
-“Được, đèn cũng thả xong rồi, người cũng thấy, liền về đi.”
Tiểu Bát đêm đó liền trở lại, thuần thục mà báo cáo tình huống cho Bàng Mục
-“Thuộc hạ đi theo hai mẫu nữ kia đi hơn phân nửa tòa thành……”
-“Đợi chút,”
Bàng Mục kinh ngạc nói,
-“Là nữ oa?”
-“Là một nha đầu.”
Tiểu Bát nói,
-“Vốn dĩ thuộc hạ cũng tưởng nam oa, kết quả nửa đường nữ oa gào đói, vừa ra tiếng, lúc này mới lộ thật.”
Tiểu hài tử tuổi này vốn là khó phân biệt trai gái, nếu là lại cố tình giả dạng, thực dễ dàng bị lừa.
Bàng Mục trong lòng khẽ nhúc nhích, đang êm đẹp làm nữ oa vì sao càng muốn giả dạng nam oa? Hay là trong đó có ẩn tình?
-“……Mẹ con hai người kia tựa hồ như tránh né người nào đó, mẫu thân không ngừng chọn những người quần áo ngăn nắp, khí thế bất phàm quỳ xuống, ý đồ tìm nơi nương náu, nhưng mọi người đều sợ có trá, không người nào đáp ứng. Hiện giờ các nàng cũng đang ở trên đường, tựa hồ là nghe Yến cô nương nói xong, còn cố ý xé hư, làm bẩn xiêm y cùng tay mặt, thuộc hạ về trước bẩm báo, tiểu Lục ở kia nhìn chằm chằm.”
Bàng Mục một bên nghe hắn nói, một bên không nhịn được mà dùng ngón trỏ gõ mặt bàn, trong lòng có vô số ý niệm hiện lên.
Nàng nếu muốn chạy trốn, vì cái gì lại một hai phải ở trong thành tìm việc làm? Là không nghĩ rời nơi này, hay là…… Biết chính mình không thể rời đi? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Chương 62
-“Không bắt được? Như thế nào lại không bắt được?”
Gương mặt già của Tiết Vĩnh bạo nộ đến vặn vẹo, tròng mắt có đầy tơ máu, giống như lệ quỷ, lay động dưới ánh đèn đặc biệt đáng sợ, nơi nào còn có nửa phần khiêm thuận ôn hòa ngày ấy làm trò trước mặt Bàng Mục và Mạnh Kính Đình cùng Lý Thanh xin lỗi?
Hắn nhanh nhẹn nâng lên chân, đạp từng cái lên gã thủ hạ cúi đầu trước mặt, đá một cái mắng một câu,
-“Vô dụng, phế vật! Đại sự đều bị các ngươi trì hoãn!”
Những người đó như là bị đánh giống quen, bị ngã lúc sau lại lập tức sử dụng tay chân bò dậy, một lần nữa ngồi yên, từ đầu đến cuối, biểu tình đều chết lặng giống như rối gỗ.
Tiết Vĩnh lúc sau đánh xong, hơi thở hổn hển, khẩu khí, ánh mắt hung ác,
-“Nếu Hà Thần khởi xướng giận tới, các ngươi ai cũng không chạy thoát được đâu!”
Nghe xong lời này, gương mặt chết lặng của những người đó rốt cuộc toát ra tia sợ hãi,
-“Tộc, tộc trưởng, chúng ta biết sai rồi!”
-“Biết có ích lợi gì!”
Tiết Vĩnh phỉ nhổ,
-“Chỉ có một mụ đàn bà hèn nhát cùng một nha đầu cũng không bắt được, chẳng lẽ mọc cánh bay? Làm không thành… Hừ!”
Đi đầu người nọ theo bản năng hồi tưởng lại thời điểm hiến tế năm trước, thảm trạng tế phẩm ngày đó, từ đáy lòng đánh cái rùng mình, vội căng da đầu giải thích nói:
-“Đã nhiều ngày bên trong thành cử hành hội đèn lồng, bá tánh quanh thành trấn đều tới xem náo nhiệt, người rất nhiều nên…”
Hắn là cháu trai của một vị tộc lão, mắt thấy biểu tình Tiết Vĩnh càng thêm tàn nhẫn, không tự chủ được đưa ánh mắt hướng vài vị tộc lão đầu cầu cứu.
Đối phương rốt cuộc giật giật, ra tiếng khuyên giải nói:
-“Việc đã đến nước này, đánh chết bọn họ cũng vô dụng, vẫn là nên nghĩ biện pháp tốt hơn.”
-“Có biện pháp tốt hơn sao!” Nói chuyện này càng làm Tiết Vĩnh phát giận.
Trên dưới một trăm năm qua, Tiết gia trang trên dưới mấy trăm nhân khẩu đều cùng nhau giữ một bí mật lớn, cũng bởi vì cái này, bọn họ không chỉ rất ít cùng ngoại giới giao lưu, càng có ít đối ngoại thông hôn.
Làm gì có chuyện tự nhiên là có chỗ lợi: Tiết gia trang bình an không có việc gì kéo dài đến nay, mỗi người cơm no áo ấm, mọi nhà đầy bồn đầy chén.
Khá vậy là có chỗ sai, đó chính là nữ nhân càng ngày càng ít, mỗi năm sinh hạ hài đồng tự nhiên càng thiếu.
Lại có đàn bà cố chấp vừa thấy sinh ra chính là nữ oa, lại nhẫn tâm bóp chết…… Căn bản không đủ dùng!
Tiết Vĩnh sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm lửa trại, trong đầu không ngừng quay cuồng
Đây là tổ tông định quy củ, nếu tế phẩm chuẩn bị không tốt, Hà Thần dựa vào cái gì ban cho vinh hoa phú quý?
Mấy năm nay bên trong trang đều không có nữ hài giáng sinh, Vu sư tự mình xin chỉ thị thần minh, nói là có thể dùng thi thể nữ tử ngoại tộc năm âm tháng âm giờ âm ngoại tộc thay thế, nhưng cố tình…… Nhất thời nửa khắc, lại đi đâu tìm một người khác?
Nghĩ đến đây, Tiết Vĩnh trong lòng lại lần nữa dâng lên lửa giận, hận không thể lại đá thêm mấy cái lên mấy kẻ vô dụng này
Có việc đi trộm một thi thể mà cũng có thể khiến người khác kinh động, còn có thể dùng chúng vào việc gì khác?
-“Tộc trưởng,”
một người bên ngoài tiến vào, cung kính nói,
-“Tiết lão tam cùng đại nhi tử của hắn tới.”
Tiết Vĩnh trên mặt bỗng nhiên dần hiện ra một tia âm độc vui sướng,
-“Gọi bọn hắn tiến vào.”
Tiết lão tam là nam tử trung niên chất phác, vâng vâng dạ dạ, nhưng nhi tử hắn Tiết Mãnh lại cao cao tráng tráng, có vẻ thực tinh thần. Chỉ là tinh thần này lại có chút ngu ngốc.
Tiết Mãnh vừa mới vào cửa, liền đầy mặt cuồng nhiệt phủ phục đến dưới chân tộc trưởng, thành kính hôn môi giày của hắn.
Tiết Vĩnh vừa lòng ngồi xổm xuống, coi hắn như nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu,
-“Ngươi làm được việc tốt.”
Tiết gia trang tuy luôn là yêu cầu nữ tử, nhưng các nam nhân lại coi thường nữ tử, mặc dù họ sinh con cũng lười đến liếc mắt một cái, càng miễn bàn chăm sóc, cho nên Tiết lão tam bà nương nhiều năm qua mới có thể giấu trời qua biển.
Mà người thanh niên là trước mắt này, ở ba ngày trước trong lúc vô ý phát hiện bí mật mẹ đẻ giấu diếm bao lâu nay, cũng trước tiên báo cho nhi tử tộc trưởng……
Tiết Mãnh dùng sức ngẩng đầu, trên mặt một mảnh hưng phấn ửng hồng, lại nghiến răng nghiến lợi nói:
-“Tiện nhân kia dám trì hoãn việc hiến tế trong tộc, tộc trưởng đại nhân không cần lo lắng, ta đây thay ngài bắt các nàng trở về!”
Tiết Vĩnh thỏa mãn cười, ôn hòa nói:
-“Đi đi.”
Thân sinh nhi tử, so người ngoài càng dễ dàng phát hiện mẫu thân hơn không phải sao?
Tiết Mãnh quả nhiên giống con chó được miếng xương, lập tức mang theo mấy người trẻ tuổi cuồng nhiệt như hắn đi. Tiết lão tam há miệng thở dốc, trên vẻ mặt chất phác mơ hồ hiện lên một tia chần chờ, nhưng rốt cuộc cái gì cũng không nói.
Vì tộc nhân, bà nương cùng nữ nhi sao lại làm như thế này?
Sau khi Phụ tử Tiết lão tam rời đi, vài vị tộc lão lại cùng Tiết Vĩnh nói về đường sông.
-“…Một năm qua cá trên sông số lượng giảm đáng kể, Vu sư nói, phải kịp thời mở rộng đường sông……”
-“Lại nói chuyện này, giống như người trụ ở nhà, đường sông rộng lớn, cá ở nhiều nơi, nếu như cá có thể sinh nhiều con, chúng ta cũng có thể chế hương nhiều hơn……”
-“Nhưng Lý Thanh kia đã bị kinh động, chúng ta mất tiên cơ.”
-“Đáng tiếc cá chỉ có thể ở nơi này.”
-“Ai, dù sao cũng phải bỏ chút bạc vốn. Đã mấy năm trôi qua, bên ngoài người cũng quý hơn rất nhiều…”
-“Sớm biết vậy mấy năm trước nên mua thêm mấy đứa trẻ con, dưỡng cho tới bây giờ cũng có thể sinh.”
Hiện giờ trong tộc nữ tử cực kỳ khan hiếm, bắt đầu từ mấy năm trước, Tiết gia trang cũng không thể không phá lệ mua nữ nhân từ nơi khác. Chỉ là mấy năm gần đây thiên hạ thái bình, bá tánh sinh hoạt giàu có, nguyện ý bán thân hay bé gái mồ côi càng ngày càng ít, giá cả, cũng dần dần tăng vọt lên.
Tiết Vĩnh nghe được tâm phiền ý loạn.
Hắn không dám trách tội Hà Thần, lại có chút oán trách tổ tông. Rõ ràng hắn cùng các tộc nhân tận tâm phụng dưỡng, những điều có thể làm đều làm, nhưng vì sao cá vẫn là càng ngày càng ít? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Đốc khảo Thù Nghi Châu tới rồi, Bàng Mục quả nhiên không quen biết, nhưng thật ra đối phương thấy Liêu Vô Hà thế nhưng lại vô cùng hưng phấn, hai người lẫn nhau nói có sách, mách có chứng, nói rất nhiều, từng người ngưỡng mộ nói, làm cho một đám người không nhìn không được.
Chỉ là nhìn như vậy, Thù Nghi Châu so với Liêu Vô Hà tuyệt đối là cùng một loại nhân vật: Đồng dạng mảnh khảnh, phong độ nho nhã nhẹ nhàng, giơ tay nhấc chân đều mang theo cổ văn nhân đặc có phong lưu, trong cơ thể như có hương khí quả thực muốn tràn ra.
Như vậy hai người ngồi cùng nhau nói sử luận đạo…… Mạnh Kính Đình từng có lịch sử đen tối phảng phất cảm thấy chính mình kéo chân sau.
-“Nghe nói Liêu tiên sinh theo quốc công gia tới Bình An huyện nhậm chức, lúc rời kinh ta còn nghĩ, cũng không biết có duyên phận đi gặp một lần hay không, hiện giờ thật ra thấy Mạnh tri phủ có phúc.” Thù Nghi Châu cười nói.
Thù Nghi Châu là quan kinh thành, tuy không có thực quyền, nhưng rốt cuộc thanh quý, lại là cận thần thiên tử, Mạnh Kính Đình nào dám nhận, lập tức chắp tay cười làm lành,
-“Đâu có đâu có, Bàng đại nhân cùng Liêu tiên sinh đều là nhân trung chi long, hạ quan tài hèn học ít, ngày thường cũng thường xuyên thỉnh giáo.”
Thù Nghi Châu lần này tới với mục đích thực đơn thuần, chính là đốc khảo, cũng lười để ý lời trong lời ngoài của hắn, trực tiếp không nghe nữa, lại quay mặt đi cùng Liêu Vô Hà nói chuyện.
-“Năm đó tiên sinh khăng khăng theo Định Quốc Công rời kinh, cảm thấy tiên sinh bị ủy khuất, lần này biết được ta tiến đến Đô Xương phủ, còn lải nhải hồi lâu, kêu ta nếu có cơ hội nhìn thấy tiên sinh, còn bảo ta khuyên một câu.”
Thù Nghi Châu thành khẩn nói,
-“Tiên sinh quả nhiên không muốn đi thư viện tây thành làm viện trưởng sao?”
Thư viện tây thành ở phía tây kinh thành, chính là thư viện đứng đầu thiên hạ, lại lưng dựa thiên tử triều đình, thực lực hùng hậu, trong triều sợ có hơn phân nửa triều thần từng ở nơi đó đọc sách, dân gian cũng có câu nói “Không vào tây thành, không tiến triều đình!”
Mà Thù Nghi Châu trong miệng người được nổi tiếng là thiên hạ đại nho, đức cao vọng trọng làm người khiêm tốn, từ hai mươi năm trước đảm nhiệm viện trưởng thư viện tây thành đến nay, đối với Liêu Vô Hà cực kỳ thưởng thức, thời trẻ từng có ý tứ thoái vị nhường hiền.
-“Tịch tài hèn học ít, khó làm việc lớn.” Liêu Vô Hà dứt khoát lưu loát đẩy.
Yến Kiêu thế mới biết Liêu tiên sinh tên tự là "Tịch".
Nàng ở trong lòng yên lặng đếm đếm: Bàng Mục tự "Thiên Khoan", Đồ Khánh tự "Nhã âm", Liêu Vô Hà tự "Tịch", tựa hồ chỉ có Tề Viễn tên tự là gì thì nàng còn chưa biết.
Nghĩ đến đây, nàng trộm hỏi Bạch Ninh bên cạnh.
-“Ngươi còn không biết sao?”
Bạch Ninh hơi hơi giật mình nói,
-“Tên tự của hắn là tiên sinh hỗ trợ đặt, "Trọng Vân", dễ nghe không?”
Tề Viễn thân thế cơ khổ, Bàng Mục lại không am hiểu nhiều cái này, cho nên người lớn tuổi nhất trầm ổn nhất Liêu Vô Hà giúp.
Trọng Vân, thật đúng là rất dễ nghe, hơn nữa rất giống tính tình thản nhiên của Tề Viễn
Yến Kiêu theo bản năng nhìn về phía Tề Viễn đứng sau Bàng Mục, thầm nghĩ gia hỏa này ngày thường nhìn chính là cái đậu bỉ, chính mình cũng luôn cùng Bàng Mục, Liêu tiên sinh cùng nhau kêu hắn lão Tề, hoặc là hô thẳng kỳ danh, không nghĩ tới người ta tên tự đứng đắn văn nhã lại dễ nghe.
Nàng còn chưa kịp thu hồi tầm mắt, Tề Viễn đã phát hiện trước một bước sau đó nhìn qua, thuần thục mà nhe răng trợn mắt nhướng mày.
Yến Kiêu không nỡ nhìn thẳng quay mặt đi, nghĩ thầm quả nhiên vẫn là cái đậu bỉ đi?
Mọi người đang nói chuyện, một nha dịch liền tiến vào thông báo,
-“Đại nhân, bên ngoài có người trước mặt mọi người cường đoạt phụ nữ!”
Mạnh Kính Đình nháy mắt bị mọi người bắn tầm mắt lại đây thấy da đầu tê dại, trong óc ong một tiếng, quả thực suýt thì phát khóc.
Thật là sợ cái gì thì tới cái đó, Thù Nghi Châu cùng Bàng Mục đều ở đây, sao ban ngày ban mặt lại xảy ra chuyện cường đoạt phụ nữ này……
Cái gọi là thẹn quá thành giận chính là có chuyện như vậy, Mạnh Kính Đình liền đứng dậy, động tác đều có vẻ khí thế cuồn cuộn, đi tới hiện trường thì tức giận đều mau hóa thành thật.
Chẳng sợ Bàng Mục cùng Thù Nghi Châu mấy người đều tị hiềm không theo tới, nhưng, nhưng người ta đã biết! Nếu là chính mình xử lý không tốt……
Mạnh Kính Đình cự tuyệt liên tưởng.
Hắn thấy đằng trước lộn xộn, quả nhiên có một nữ nhân ôm hài tử như quỷ khóc sói gào, bên cạnh mấy thanh niên trai tráng một bên xô đẩy bá tánh vây xem, một bên mạnh mẽ xé rách, nghe thấy thanh âm cảnh cáo “Tri phủ đại nhân đến” mà có chút thu liễm, không khỏi càng thêm nổi trận lôi đình,
-“Điêu dân lớn mật, rõ như ban ngày mà dám cường đoạt cha con, thật coi bản quan đây là người chết, luật pháp là bài trí sao?”
Các bá tánh thấy quan phụ mẫu tới, đều vui mừng khôn xiết, càng thêm ra sức ngăn trở.
Nếu vừa nãy không có người thấy mà thét to lên, chỉ sợ hai mẹ con này đã sớm bị người ta kéo đi!
-“Người đâu, đem những kẻ tặc tử to gan lớn mật này bắt lấy cho bản quan!” Mạnh Kính Đình quát.
Quả thực là một đám hỗn trướng, chọn đâu không chọn lại ở trước cửa nha môn nháo loạn, không đem các ngươi giết gà dọa khỉ thì thực xin lỗi thân quan phục này!
Người nọ dẫn đầu nghe tiếng nhìn qua, thình lình chính là Tiết Mãnh.
Hắn đầy mặt trướng tím, hai con mắt tràn đầy tơ máu đỏ đậm, bộ dáng điên cuồng giống như ác quỷ, làm cho bá tánh phụ cận đều sợ tới mức thối lui.
-“Nữ nhân điên này là nương ta, nàng hiện giờ đang phát điên, muốn trộm mang muội tử đi bán!”
Tiết Mãnh lớn tiếng reo lên,
-“Chẳng lẽ đại nhân cũng muốn ngăn cản việc nhà ta hay sao?”
Mạnh Kính Đình mày nhăn lại, theo bản năng nhìn về phía nữ tữ không ngừng giãy giụa kia, thấy nàng đầu bù tóc rối áo rách quần manh, điên khùng lại đá lại xé lại cắn, thật sự không giống người thần chí bình thường,
-“Ngươi nói nàng là nương ngươi, nói miệng không có bằng chứng, khó có thể phục chúng, bản quan không có khả năng thả ngươi rời đi.”
-“Có bằng chứng!”
Một người phía sau Tiết Mãnh hô lên,
-“Hộ tịch ghi chép viết rõ ràng, chúng ta vào thành đều mang theo người! Đại nhân không tin có thể kiểm tra thực hư!”
Nói xong, quả nhiên từ trong lòng móc ra công văn thân phận.
Bọn họ hào phóng bằng phẳng như vậy, không riêng các bá tánh cho rằng chính mình khuyên sai rồi, ngay cả Mạnh Kính Đình cũng chần chừ.
Hay là, thật sự nữ nhân này là kẻ điên?
Nhưng mà liền vào giờ phút này, nàng kia tựa hồ cũng nhìn ra Mạnh Kính Đình có ý muốn lui, gấp đến độ không được, thế nhưng hung hăng một bắt lấy tay người đang tóm mình cắn đến chảy máu, trong thân thể phát ra sức lực kinh người, té ngã lộn nhào hướng tới bên này, tê tâm liệt phế khóc hô:
-“Đại nhân, dân phụ oan uổng! Dân phụ không có điên! Là những người này điên rồi, bọn họ muốn bắt nữ nhi của dân phụ đi tế sông!”
Post on 14/10/2022
No comments:
Post a Comment