Sủng Thê Như Lệnh - Chương 069

☆, Lại khóc ta liền hạ độc cho ngươi câm!!!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Ngày Thái tử đại hôn, toàn bộ kinh thành cực kỳ náo nhiệt, tiếng pháo và tiếng nhạc vui vẻ không dứt bên tai…..

 

Lúc kiệu hoa lượn quanh hoàng thành, bách tính trong kinh thành rối rít trào ra khỏi nhà, vây hai bên đường phố đến mức nước chảy không lọt, quan sát một hôn lễ long trọng này.

 

Hôn lễ hoàng gia chính thống cực kỳ phức tạp, dân chúng vì ăn mừng Thái tử đại hôn mà náo nhiệt toàn bộ kinh thành, thế nhưng quá trình cử hành hôn lễ cũng là trang nghiêm mà thần thánh.

 

Làm cô dâu ngày hôm nay, cả ngày Mạnh Vân bị người thao túng, ngơ ngơ ngác ngác, may là thân thể nàng xưa nay khỏe mạnh, cũng làm cho nàng hầu như có chút không chịu nổi, mãi đến khi bị nhấc vào tẩm điện Đông cung, an trí đến trên hỉ giường, cả người nàng rốt cuộc mới buông lỏng xuống.

 

Chẳng qua là thân thể mặc dù thư giản, thế nhưng tinh thần lại vẫn căng thẳng.

 

Nàng ngồi ở trên giường lớn màu vàng khăn trải giường màu đỏ, khăn voan che ở tầm mắt của nàng. Mặc dù không thấy được, thế nhưng có thể cảm giác được số lượng ma ma cung nữ ở bên trong phòng bảo vệ không ít, các nàng lặng yên không một tiếng động đứng ở một bên, chính là đi làm việc, cũng vô cùng thả nhẹ tất cả động tác, toàn bộ bên trong điện an tĩnh đến đáng sợ, xa xa truyền tới tiếng nhạc sáo trúc mờ ảo không chân thật.

 

Không lâu, rốt cuộc có tiếng bước chân truyền tới, sau đó là âm thanh cung nhân trong điện thỉnh an hành lễ:

-“Thái tử kim an!

 

Thái tử Vệ Diệp đi tới, đầu tiên liền nhìn thấy người im lặng ngồi ở trên giường, khăn voan đỏ thêu uyên ương che lại dung nhan của nàng, thậm chí là cặp mắt cực kỳ trong trẻo lạnh lùng yên lặng kia.

 

Một cung nữ mặc áo màu hồng đào bưng khay tới, phía trên để một cái đòn cân quấn tơ lụa vàng màu đỏ.

 

Thái tử đưa tay ra, ngón tay của hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, màu da sáng trắng, giống như ngọc. Ngón tay cầm lên đòn cân, sau đó dùng đòn cân nâng lên khăn voan.

 

Từ dưới khăn voan hé ra dung nhan thanh lệ tinh xảo, một đôi mắt như hàn đàm ngày thu phá lệ sáng ngời rạng rỡ, giống như điểm tình chi bút*, tô điểm dung nhan nàng dường như vầng trăng cô độc trên bầu trời vậy, xinh đẹp xa không thể với, phối hợp với thần sắc bình tĩnh mà trong trẻo lạnh lùng, vừa đúng, tạo thành một cỗ độc hữu ý nhị, khiến nàng hoàn toàn bất đồng với những quý nữ đoan trang an phận trong kinh thành.

 

(Chú thích: Điểm tình chi bút có thể hiểu là “nét vẽ điểm mắt cho rồng”, ý chỉ một nét bút làm hoàn thiện cho bức tranh)

 

Một cái liền khiến cho người khó có thể quên.

 

Thái tử không chớp mắt nhìn chằm chằm một lúc lâu, mãi đến tận dung mạo sáng trắng hiện lên nhàn nhạt choáng váng, mới vén lên lễ phục màu đỏ thẫm trên người, ngồi lên trên giường.

 

Đầu tiên hỉ ma ma xướng lễ liếc mắt một cái, trong lòng có chút phát run, chỉ cảm thấy vị thế tử phi này dung mạo tuy đẹp, thế nhưng ý vị càng là tốt, khiến người ta đầu tiên sẽ chú ý đến khí chất đặc biệt của nàng, ngược lại bỏ quên dung nhan của nàng. Lúc nàng bình tĩnh nhìn sang, ánh mắt bình tĩnh đến không gợn sóng như vậy, sẽ khiến người không nhịn được trong lòng phát run, không dám đối diện ánh mắt nàng quá lâu.

 

Bất quá, nàng cùng Thái tử ngồi chung một chỗ, một vị ôn nhã quý khí, một vị trong trẻo lạnh lùng hờ hững, lại không khỏi để cho người ta cảm thấy hết sức hài hòa.

 

Uống xong rượu hợp cẩn, các cung nữ bên trong điện thu thập một phen, liền nối đuôi nhau ra ngoài, rất nhanh toàn bộ tẩm điện lớn chỉ còn dư lại hai phu thê.

 

Mạnh Vân ngước mắt, lẳng lặng nhìn nam tử hôm nay trở thành vị hôn phu của nàng.

 

Tướng mạo hắn tuấn mỹ nhã trí, ngũ quan hợp chung một chỗ, cho người ta một loại cảm giác hết sức thanh tú nhã nhặn, thế nhưng là thái tử cao quý, trên người lại có một loại uy nghiêm lẫm liệt thanh quý không thể xâm phạm, khiến cho hắn nhìn ôn hòa nhưng không mềm yếu, nụ cười bên môi vừa phải, lại khiến cho người khác không dám tùy tiện càn rỡ.

 

Có thể là bởi vì thân thể không khỏe, vóc người đơn bạc mà cao gầy, không biết sau này có thể hay không dưỡng đến khỏe mạnh một chút.

 

Ánh mắt của hắn rất đen, giống như mặc ngọc, ôn nhuận sáng bóng lộng lẫy, trong mắt lộ ra sáng bóng lộng lẫy mà nàng xem không hiểu, để cho nàng hơi hơi có chút không được tự nhiên cúi đầu.

 

-"Huệ An biểu muội.

Hắn mở miệng kêu nàng, âm thanh trầm thấp lại ôn hòa, có sức mạnh trấn an lòng người,

-"Ngày hôm nay cực khổ nàng rồi, nàng mệt mỏi không?

 

Mạnh Vân lại ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện hắn rất là săn sóc, lặng lẽ gật đầu một cái.

 

Lúc thấy hắn đưa tay muốn giúp nàng tháo xuống mũ phượng nặng nề, vội nói:

-“Không cần, ta... Nô tì gọi người vào là được.

 

Thái tử không để ý lời của nàng, cẩn thận giúp nàng tháo xuống mũ phượng, lúc này mới kéo dây lụa màu vàng óng bên mép giường, một trận tiếng chuông reo lên, cung nữ bên ngoài liền bưng dụng cụ rửa mặt đi vào, hầu hạ hai người rửa mặt.

 

Chờ hai người rửa mặt xong, cung nhân một lần nữa lui xuống, chỉ còn dư lại hai phu thê tân hôn.

 

Thái tử ánh mắt ôn hòa nhìn thiếu nữ khéo léo ngồi ở bên người, đưa tay nắm chặt tay nàng đặt ở trên đầu gối, mềm mại mà ấm áp, âm thanh trở nên càng nhẹ,

-"A Vân, thời điểm không còn sớm, chúng ta đi ngủ thôi.

 

Mạnh Vân nghe được hắn thay đổi xưng hô, lông mi run rẩy rũ xuống. Tay hắn nắm mình độ ấm có chút thấp, lại không có để cho nàng quá mức khó chịu, đối với tương lai của chính mình, nàng sớm có chuẩn bị tâm lý.

 

Từ khi nàng bị khâm điểm là Thái tử phi, nàng đã rõ ràng tương lai mình sẽ cùng nam tử này cột chung một chỗ, cả cuộc đời không chia cách.

 

Hắn được, nàng mới có thể được, phụ mẫu huynh đệ tỷ muội trong nhà mới có thể tốt hơn!

 

Xây dựng tâm lý cho mình xong, nàng rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn về phía hắn, phát hiện trong mắt hắn lại cất giấu cái loại ánh mắt nàng xem không hiểu, loại ánh mắt này từ lúc nàng mười tuổi liền có thể cảm giác được, mỗi lần vào cung nếu là nhìn thấy hắn, trên mặt tuấn mỹ nhã trí của hắn luôn mang theo nụ cười ôn hòa ung dung, dùng loại ánh mắt này lặng lẽ nhìn nàng, một mực nhìn rất nhiều năm.

 

Chờ hắn đưa tay tới, nàng phát hiện thân thể của mình có chút run rẩy, rất nhanh ngửi được mùi hương trên người của hắn, là một loại lãnh hương trong cung điều chế, cùng bộ dáng ôn hòa của hắn có chút vi diệu, từ từ xâm lược ý thức của nàng...

 

......

 

.......

 

Đêm đã khuya, thế giới an tĩnh lại, Mạnh Vân trợn tròn mắt nhìn chằm chằm màn trên đỉnh đầu.

 

Màn màu vàng sáng đã buông xuống, che lại tia sáng đôi nến long phượng phía ngoài, tia sáng trong toàn bộ không gian chiếc giường to lớn mông lung mà mập mờ.

 

Vẫn luôn nghe nói thân thể Thái tử không khỏe, thái y đã cảnh cáo qua không thích hợp gần nữ sắc, cho nên Đông cung trừ cung nữ hầu hạ, các trưởng bối cũng không có ban thưởng cung nhân, rất là sạch sẽ, mà những năm gần đây Thái tử cũng phá lệ giữ mình trong sạch, tuân thủ nghiêm ngặt thái y dặn dò, để cho sau khi mẫu thân nàng hỏi thăm được phương thức làm việc của Thái tử ở đông cung, cũng từng có chút bận tâm có phải Thái tử không thể giao hợp hay không?

 

Bất quá, chuyện lúc trước có thể bỏ đi băn khoăn của mẫu thân, thân thể Thái tử không có tật xấu gì, mặc dù lúc đầu có chút gấp gáp, sau đó lại cực kỳ hòa hoãn, cùng hắn cho người cảm giác bình thường, ôn hòa mà không nặng muốn, một người cực kỳ thanh quý ôn hòa.

 

Im lặng nằm một hồi, nàng rốt cuộc ngồi dậy, nhìn về phía nam tử nằm ở bên trong ngủ yên, ánh mắt một tấc một tấc lướt qua dung mạo tuấn mỹ thanh quý của hắn, chú ý tới tư thế ngủ của hắn cực kỳ đoan chánh, hai tay đặt ở trên bụng, cặp mắt kia nhắm lại, cũng thu liễm cái loại quý khí từ trong xương phát ra, lộ ra rất là ôn hòa vô hại.

 

Tư thế ngủ đoan chánh như vậy, cùng tiểu muội muội Mạnh Tự ở trong nhà yêu thích ôm người ngủ hoàn toàn ngược lại, để cho nàng đột nhiên có chút không quen.

 

Đột nhiên, cặp mắt kia mở ra, lúc chống lại tầm mắt của nàng, thì nàng lặng lẽ nằm xuống lại, sau đó lật người đưa lưng về phía hắn.

 

Thái tử không nhịn được bật cười, hắn không biết lúc những cô nương khác gặp phải loại chuyện như vậy thì sẽ làm sao, thế nhưng tuyệt đối không có giống như nàng vậy, phảng phất chuyện gì đều không có phát sinh, rất lạnh nhạt ung dung nằm xuống lại, đưa lưng về phía hắn.

 

Không nhịn được trong lòng yêu thích, hắn đưa tay ôm lưng của cô nương đối với mình vào trong ngực, lần đầu tiên trong đời cùng người cùng giường, lần đầu tiên không thấy ma ma dạy chính xác tư thế ngủ, ôm một người ngủ, mặc dù có chút không quen, nhưng trong lòng lại xông lên một loại yêu thích khó có thể dùng lời diễn tả được, cảm giác không xấu.

 

-"A Vân, ngủ đi.

 

Mạnh Vân nghe được âm thanh của hắn ở bên tai nàng, hồi lâu mới đáp một tiếng, rốt cuộc chịu nhắm mắt buồn ngủ lại, từ từ để cho mình thiếp đi. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Ngày hôm sau Thái tử đại hôn, A Uyển chính mình tiếp đãi tiểu cô nương với một đôi mắt gấu mèo.

 

A Uyển sợ hết hồn, vội hỏi:

-“Thế nào? Ngủ không ngon?

 

Mạnh Tự mếu máo, sau đó nhào tới ôm lấy A Uyển, oa một tiếng khóc, khóc không thành tiếng, vừa khóc vừa nói:

-“...Nhị tỷ tỷ không có ở đây, không ai bồi muội nói chuyện, chơi với muội, ngủ cùng muội... Muội không ngủ được... muội không có Nhị tỷ tỷ... Nhị tỷ tỷ không bao giờ có thể bồi muội nữa... Hu… hu hu...

 

A Uyển: .....

 

Tiểu cô nương này khóc thê thảm thương tâm phảng phất như người thân chết, để cho A Uyển thật sự là không biết nói cái gì cho phải.

 

Mặc dù biết Mạnh Vân xuất giá sẽ ảnh hưởng đối với nàng, thế nhưng không nghĩ tới sẽ sâu như vậy! Không oán được Mạnh Vân trước khi xuất giá, đặc biệt gọi nàng tới dặn dò sau này cố gắng trấn an Mạnh Tự, đỡ phải tiểu cô nương này đến lúc bởi vì không quen không có tỷ tỷ ở bên cạnh mà khóc không ngừng...

 

Tiểu cô nương mười tuổi mặc dù đã hiểu chuyện, nhưng mà người nhà vô cùng thương yêu nàng, thương yêu nàng đến có chút ngây thơ nũng nịu, trong lúc nhất thời vừa khổ sở lại ủy khuất, liền khóc không ngừng, hơn nữa không giống các cô nương khác thúc tha thúc thít khóc, mà là giương cổ họng khóc lớn, khiến cho A Uyển thật dở khóc dở cười.

 

-"Đừng khóc, Nhị tỷ tỷ muội đang ở trong cung, nếu như muội muốn gặp Nhị tỷ tỷ, liền vào cung là được.

 

A Uyển ôm lấy tiểu cô nương khóc đến thương tâm, vừa lau nước mắt cho nàng vừa trấn an.

 

-"Không, không giống nhau...” Mạnh Tự vừa khóc vừa thút thít.

 

-"Thế nào không giống nhau?” A Uyển kỳ quái hỏi.

 

-"Là, là không giống nhau... Hu… hu hu... Nhị tỷ tỷ không còn là người nhà chúng ta nữa, tỷ tỷ thành người của người khác... Ô hu hu...

 

Nói xong, lại thương tâm.

 

Phát hiện càng khuyên nàng càng khóc đến thương tâm, cuối cùng A Uyển chỉ có thể lặng lẽ phụng bồi nàng, thỉnh thoảng để cho bọn nha hoàn vắt khăn sạch tới lau mặt cho nàng, thuận tiện bưng tới nước trà cho nàng bổ sung nước.

 

Mà tiểu cô nương này thật sự có thể khóc, cũng nhiều giống như lời của nàng vậy, khóc suốt khóc suốt, khóc đến A Uyển cũng không nhịn được nhức đầu, nhìn nha hoàn Xuân Anh đi theo Mạnh Tự tới, nàng cũng vì tiểu chủ tử khóc thành như vậy mà sầu mi khổ kiểm*, thiếu chút nữa cũng khóc theo.

 

(Chú thích: Sầu mi khổ kiểm ý là vẻ mặt ưu sầu, nhăn nhó)

 

Cuối cùng vẫn là Vệ Huyên ra tay giải quyết.

 

Lúc Vệ Huyên tới, nhìn thấy A Uyển ôm nữ nhân khác, nhất thời chân mày dựng đứng, trực tiếp xách tiểu cô nương khóc đến thiên hôn địa ám* lên, dữ tợn nghiêm mặt, âm trầm nói:

-“Lại khóc ta liền hạ độc cho ngươi câm!

 

(Chú thích: Thiên hôn địa ám: trời đất âm u tăm tối)

 

Tiếng khóc nhất thời ngừng, bên trong phòng trở nên yên tĩnh.

 

Vệ Huyên không hề ôn nhu quăng nàng sang một bên, trái tim nhỏ của nha hoàn Xuân Anh run run lập tức chạy tới đón lấy, vội vàng lau mặt sửa sang lại dung nhan cho tiểu cô nương, rất nhanh đã biến tiểu cô nương khóc thành một con thỏ nhỏ ánh mắt hồng hồng, lỗ mũi hồng hồng.

 

Sau khi Vệ Huyên đe dọa người xong, liền thản nhiên ngồi xuống bên cạnh A Uyển, nhận lấy trà nha hoàn dâng lên uống một hớp, hỏi thăm A Uyển chuyện gì xảy ra?

 

Sau khi nghe xong quá trình, vẻ mặt hắn khinh thường nói:

-“Có cái gì mà phải khóc? Cũng không phải là sanh ly tử biệt, thật sự không có tiền đồ!

 

-“Trốn cái gì mà trốn? Nhìn ngươi chút tiền đồ này, sau này sớm muộn cũng bị bắt nạt đến chết, không trách được là một cô nương ngu xuẩn! Sau này lúc ngươi lấy chồng, ngươi rời đi phủ công chúa, chẳng phải là sẽ khóc chết à?

 

Mạnh Tự sợ hãi nhìn hắn, còn nhớ hắn lúc trước nói muốn hạ độc làm cho mình câm, ủy ủy khuất khuất nói:

-“Muội, muội khổ sở mà...

 

-"Khổ sở liền đi tìm một chỗ không người mà khóc, chớ tới làm phiền A Uyển, lần sau lại để cho ta thấy, ta sẽ hạ độc làm cho ngươi câm!” Hắn hết sức hung ác nói.

 

Trải qua Vệ Huyên đe dọa như thế, tiểu cô nương đã sớm quên mất thương tâm, hơn nữa cũng khóc không nổi nữa, chỉ là nghiêm mặt như đưa đám.

 

Giải quyết xong Mạnh Tự, Vệ Huyên hướng A Uyển đắc ý giơ giơ mặt lên, nói với nàng:

-“Sau này cái nha đầu ngu xuẩn này trở lại ầm ĩ tỷ, tỷ nói cho đệ biết, để đệ giải quyết nàng!

 

A Uyển thấy tiểu cô nương hơi rụt thân thể lại, mau co bản thân lại thành một viên cầu, mắt khóc đến đỏ ngầu mong ngóng mà nhìn mình, đặc biệt giống như động vật nhỏ đang cầu vuốt ve cầu an ủi, không nhịn được nói:

-“Chớ bắt nạt A Tự!

 

Nàng hướng Mạnh Tự ngoắc tay, gọi nàng tới bên người, nói:

-“Tối nay không trở về, tỷ ngủ với muội.

 

Mạnh Tự nghe xong cặp mắt sáng lên, không thấy ánh mắt Vệ Huyên lại phát ra hung quang, nhất thời cả người cũng vui vẻ.

 

Mạnh Tự lớn như vậy, vẫn luôn thích cọ giường mẫu thân hoặc là các tỷ tỷ, yêu thích ôm người ngủ, hiện nay hai tỷ tỷ đã lấy chồng, chỗ mẫu thân thì có phụ thân, sau khi nàng ba tuổi thì không thể đi cọ giường mẫu thân, tự một mình ngủ căn bản không ngủ được. Bất quá, bây giờ còn có A Uyển, tối nay nhất định sẽ ngủ ngon giấc.

 

A Uyển an ủi tiểu cô nương xong, cầm một đĩa điểm tâm đuổi nàng đi đến bên cạnh gặm, mới nói với Vệ Huyên:

-“Trước khi Nhị biểu tỷ lấy chồng, nói tỷ phải chiếu cố nàng. Ngoan, chớ có trẻ con.

 

Nói xong, đưa tay sờ đầu nam hài một cái.

 

Vệ Huyên dùng đầu cọ cọ tay của nàng, quyết định tạm thời nhẫn nại, chờ sau này hắn cưới A Uyển xong, A Uyển chỉ có thể ngủ cùng hắn, cái cô nương ngu xuẩn này sau này ném cho tướng công nàng, để cho nàng cùng tướng công nàng ngủ.

 

Mạnh Tự ở chỗ A Uyển liên tục hai ngày, ngày thứ ba lúc Mạnh Vân lại mặt mới trở về nhà, bất quá vào buổi tối, lại chạy tới, tiếp tục cọ giường A Uyển.

 

Vì thế, Trưởng công chúa Khang Bình còn rất tri kỷ tự mình mang theo nha hoàn ma ma đưa đồ vật của tiểu nữ nhi tới, nói với Trưởng công chúa Khang Nghi:

-“Tự nhi bị tỷ làm hư, Nhị tỷ tỷ của nàng lấy chồng, khóc cho tâm tỷ cũng tan nát, thật may là còn có A Uyển ở cùng nàng, khoảng thời gian này sẽ tới quấy rầy muội, muội muội tha thứ cho tỷ...

 

Trưởng công chúa Khang Nghi cười nói:

-“Tỷ tỷ nói cái gì vậy? A Tự là một đứa bé ngoan, có nàng bồi A Uyển chơi muội thật sự vui vẻ, tuyệt không phiền toái.

 

Nói xong, đưa tay ôm Mạnh Tự hôn một cái lên mặt của nàng.

 

Vì vậy, cứ như vậy Mạnh Tự thành bạn giường của A Uyển, chia xẻ giường A Uyển.

 

A Uyển lớn như vậy, ngoại trừ trước ba tuổi là cùng phụ mẫu ngủ chung, rất lâu không có cùng người nào ngủ cùng giường. Sau khi cùng tiểu cô nương này ngủ mấy đêm, rốt cuộc đã quen với tư thế ngủ phóng túng của nàng ta.

 

Bất quá vì không để cho bản thân trở thành gối ôm của Mạnh Tự, nàng đặc biệt bảo tú nương may một cái gối ôm, buổi tối để cho Mạnh Tự ôm ngủ.

 

Nhị tỷ tỷ lấy chồng, Mạnh Tự rốt cuộc ở chỗ A Uyển tìm được an ủi, nương nhờ chỗ A Uyển có thể trong thời gian ngắn sẽ không rời đi, Trưởng công chúa Khang Bình thương tiểu nữ nhi này, để tùy nàng cao hứng, cũng không thúc giục nàng về nhà.

 

Phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi lại vui vẻ đến phát rồ, cảm giác có thêm một nữ nhi, nuôi nàng cũng cảm thấy không xấu, bận bịu vì nàng chuẩn bị mọi thứ, hăng hái bừng bừng, để cho A Uyển không đành lòng quấy rầy sự hăng hái của bọn họ.

 

-"A Uyển, tỷ phải trở lại thôn trang ở sao?” Mạnh Tự lười biếng ôm cái gối ôm, ba ba hỏi A Uyển.

 

A Uyển ngồi ở trên ghế con, để cho nha hoàn giúp nàng bảo dưỡng tóc, nghe được lời của tiểu cô nương, nói:

-“Năm nay cũng không đi, chờ qua năm sau sẽ đi.

 

Nhất thời Mạnh Tự thất vọng không ngớt, suy nghĩ một chút lại nói:

-“Đến lúc đó muội đi cùng với tỷ đến thôn trang.

 

-"Cái này không thể được, như vậy muội sẽ không tiện về nhà, nếu như muội muốn gặp phụ mẫu cùng ca ca của muội thì phải ngồi một ngày xe ngựa, cũng không giống bây giờ, đi vài bước liền đến nhà.

 

Mạnh Tự thất vọng nhăn mày, lười biếng ôm gối ở trên giường A Uyển lật tới lật lui, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa, đến lúc đó rồi hãy nói. Sau đó rất khoái trá lôi kéo A Uyển lên giường ngủ chung.

 

A Uyển không nhịn được bật cười, mấy ngày nay rốt cuộc biết tiểu cô nương này có bao nhiêu dính "Tỷ tỷ", trước kia dính hai tỷ tỷ, sau khi hai tỷ tỷ đi lấy chồng thương tâm hỏng mất, thật may là có A Uyển tới, đơn giản trở thành "Tỷ tỷ" của nàng ta…

 

Mạnh Tự dính nàng dính đến không chịu buông, để cho A Uyển cảm thấy, sợ rằng sau này phần lớn thời gian của mình, phải thay thế thân phận tỷ tỷ của Mạnh Xúc Mạnh Vân phụng bồi Mạnh Tự.

 

Bất quá có một muội muội vui tươi, con người lại hoạt bát, thật ra thì cũng không xấu.

 

Trung thu đi qua, khí trời rất nhanh liền chuyển lạnh, sau khi tiến vào tháng mười không lâu, kinh thành nghênh đón một trận tuyết rơi đầu tiên.

 

Khí trời lạnh, A Uyển cũng cả ngày lười biếng vùi ở trong phòng, ngược lại Mạnh Tự rất hoạt bát, thường xuyên chạy ra bên ngoài.

 

Mặc dù nàng ở chỗ A Uyển, bất quá nếu như nhà có chuyện gì, hoặc là mẫu thân đi tham gia yến hội của các phu nhân, Mạnh Tự cũng sẽ đi theo, chờ đến buổi tối, giống như một con ngựa già, tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn trở lại.

 

Điều này làm cho A Uyển thấy mà than thở!

 

Sau mấy ngày tuyết đã ngừng rơi, mặt trời từ trong mây ló đầu ra, mặc dù ánh mặt trời cũng không tính sáng rỡ, thế nhưng cũng vì thế giới thêm chút ánh sáng lộng lẫy.

 

Mạnh Tự tựa vào cửa sổ nhìn nắng ấm mùa đông bên ngoài, đột nhiên nghĩ tới điều gì, nói với A Uyển:

-“A Uyển, ngày hôm qua muội về nhà nghe mẫu thân nói, ngày gần đây thân thể Đại tỷ tỷ khó chịu, hôm nay khí trời tốt, chúng ta đi Quốc Công phủ thăm Đại tỷ tỷ đi.

 

A Uyển nghe nói thân thể Mạnh Xúc không thoải mái, nghĩ đến mình đã rất lâu không gặp nàng, liền gật đầu đồng ý.

 

Chẳng qua là vừa ra đến trước cửa, váy của A Uyển liền bị hai con ngỗng ngậm.

 

-"Các ngươi cũng muốn đi ra ngoài à?” Mạnh Tự tò mò hỏi.

 

Hai con ngỗng tự nhiên không thể trả lời của nàng —— nếu như có thể đáp lại, hai con ngỗng này đã thành tinh, nhưng bọn chúng vẫn ngậm làn váy A Uyển, hiển nhiên là không cho nàng đi.

 

-"Đại Bạch Nhị Bạch… đây là muốn chơi cùng quận chúa đấy!.” Thanh Yên giải thích.

 

Hai con ngỗng này bởi vì đã được huấn luyện thật tốt, bình thường cũng rất là dịu ngoan, không có tiếng còi tuyệt đối sẽ không vô cớ đả thương người, khiến cho đám hạ nhân trong phủ công chúa cũng đã quen với sự tồn tại của chúng, chỉ là ở trên đường gặp phải bọn chúng, cũng sẽ không đặc biệt tránh đi đường khác vì sợ bọn chúng cắn.

 

Vì thế, A Uyển cũng vô cùng thích làm bạn với chúng nó, mỗi ngày đều bảo hạ nhân tắm rửa chúng nó sạch sẽ rồi dắt vào trong phòng, còn đặc biệt vì bọn chúng làm hai cái ổ, không để chúng nó ở trong chuồng ngỗng, còn bố trí nha hoàn gã sai vặt đặc biệt chăm sóc chúng nó, chúng nó sống rất thoải mái.

 

Thấy bọn chúng không chịu há mồm, A Uyển chỉ đành phải cùng Mạnh Tự, một người một con bế chúng lên, ôm chúng nó cùng nhau xuất môn.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 11/10/2020

 

4 comments:

  1. Truyện hay quá ạ. Cảm ơn bạn nhiều nhiều. Mình đọc một lèo tới đây lun!

    ReplyDelete
    Replies
    1. tới hôm nay mới có bạn comment ủng hộ.... 😊

      Delete
  2. Ôi mn đọc âm thầm cũng nhiều lắm ấy, có điều truyện hay quá nên mê đọc không comment thôi. Cảm ơn b đã edit truyện nha, mong b chăm chỉ ra chương hehe. Đùa vậy thôi chứ rảnh rỗi thì nhớ dành chút tgian edit truyện nha. B và gia đình giữ gìn sk nhen!!

    ReplyDelete

Popular Posts