Sủng Thê Như Lệnh - Chương 092

☆, Thụy Vương kiên định quyết tâm phải nghênh A Uyển con dâu này vào cửa…

 Edit + Beta: Đào Mai

 

A Uyển nói Vệ Huyên là con Gấu Con thật đúng là không oan uổng hắn, rõ ràng uống thuốc, sau khi dược hiệu đi lên tùy thời cũng có thể phải lâm vào ngủ mê man, hắn lại hung hăng bấm bản thân một cái, vẫn cứ muốn chống đỡ cho đến khi Trưởng công chúa Khang Nghi đến.

 

Vì sao phải chống đỡ cho đến khi Trưởng công chúa Khang Nghi đến? Bởi vì như vậy A Uyển sẽ không thừa dịp hắn ngủ rời đi, còn có thể chống đỡ thì chống đỡ, cho đến Trưởng công chúa Khang Nghi đến dẫn A Uyển đi, như vậy nàng còn có thể ở trong tầm mắt của hắn dừng lại lâu hơn. Chẳng qua là vào lúc này, Thụy Vương đang thuyết phục Trưởng công chúa Khang Nghi, để cho A Uyển nhanh chóng xuất giá, căn bản không thả người, Trưởng công chúa Khang Nghi trong thời gian ngắn căn bản là không có cách nào tới đây.

 

A Uyển bị hành động ngây thơ của hắn làm cho dở khóc dở cười, muốn tức giận, nhưng bị một đôi mắt hắn trừng chằm chằm, phảng phất nàng là một khối thịt vô cùng mỹ vị vậy, giống như đói khát không thôi, lông tơ đều muốn dựng thẳng lên, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp nói:

-“Được rồi được rồi, ngày mai tỷ lại tới gặp đệ nữa, được chưa?

 

Vệ Huyên lại không yên tâm,

-“Nói dễ nghe, tỷ tới đây cũng chỉ là nghỉ ngơi một lát lập tức liền đi? Có ý tứ gì?

 

-“...Vậy ngươi muốn như thế nào?” A Uyển nắm chặt quả đấm, nàng không ngại lại đánh hắn một lần nữa.

 

Vệ Huyên nhìn nàng, hé ra gương mặt xinh đẹp vượt trội bởi vì sốt cao mà hai gò má đỏ bừng, giống như bôi phấn vậy… Một đôi mắt cũng có chút mông lung, tóc rối tung nằm ở nơi đó, nhiều hơn mấy phần mỹ nhân lười biếng mảnh mai không chịu nổi, để cho A Uyển không khỏi không cảm khái, loại tuổi tác xen lẫn giữa thiếu niên cùng nam hài này, là muốn mạng người nhất, nếu là không nhìn kỹ người, cơ hồ sẽ hiểu lầm hắn thành một cô nương.

 

Quả thực không đành lòng nhìn thẳng!

 

-“Ta hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy tỷ...

 

Chỉ có đặt ở dưới mí mắt mới là an toàn nhất.

 

-“Nếu không biểu tỷ sớm một chút gả đến đây đi? Như vậy coi như chúng ta cả ngày ở chung một chỗ, cũng không sợ có người nói lời gièm pha, đối với danh tiết của tỷ bất lợi.

 

Vệ Huyên nói ra mục đích trong lòng, mắt lại trông mong nhìn nàng.

 

Có thể là bởi vì bị bệnh, tâm tình cũng thay đổi nhiều, tuy là có niềm tin chống đỡ, vẫn là bất giác thiếu rất nhiều cảm giác an toàn không cách nào xác định. Mà chuyện bây giờ hắn muốn làm nhất, liền đem nàng khóa ở bên người, nhìn nàng trong mắt, mới có thể lấp đầy cái loại tình cảm vặn vẹo trong lòng đó.

 

A Uyển quả thực cũng bị hắn chọc tức đến vui vẻ, hai cha con đều là một cái đức hạnh, cũng không nhìn một chút mình bây giờ mới mấy tuổi. Chính là ở cái thế giới này sinh sống mười bốn năm, A Uyển vẫn cảm thấy mười tám tuổi kết hôn vẫn là sớm, càng không cần phải nói mười lăm tuổi, vậy đơn giản là hủy hoại người chưa thành niên mà.

 

-“Đừng nói mê sảng, trước tiên dưỡng bệnh thật tốt lại nói!” A Uyển vỗ vỗ hắn.

 

Quả nhiên, nghe được lời này của A Uyển, biết nàng cự tuyệt, Vệ Huyên tinh thần ủ ê, lặng lẽ buông tay nàng ra, sau đó xoay người đưa lưng về phía nàng, co thân thể của mình lại thành một cục.

 

A Uyển:

“ ... ”

 

Biết rõ hắn không ngại giả vờ phô trương, nhưng khi nhìn thấy hắn bày ra cái tướng đáng thương này, A Uyển vẫn có chút không chịu nổi, tiến tới vỗ vỗ lưng hắn,

-“Được rồi được rồi, đến lúc đó phải như thế nào, liền do các trưởng bối làm chủ thôi!

 

Đây là điều nhượng bộ duy nhất trước mắt nàng có thể làm.

 

Đều đã thành chắc chắn, liền thuận theo tự nhiên đi, kháng cự nữa cũng không ý nghĩa gì.

 

-“Thật sự?

 

Vệ Huyên xoay người nhìn nàng, thấy trên mặt nàng cũng không miễn cưỡng hoặc là không cam lòng, nhất thời mở cờ trong bụng, trong lòng liền muốn đến lúc đó phải thúc giục lão già một cái, để cho ông nhanh chóng tìm Khang Nghi cô cô định ra hôn kỳ của hắn cùng A Uyển.

 

A Uyển thấy trên mặt hắn không hề che giấu vui sướng, tâm tình có chút phức tạp. Thật sự là không nghĩ ra, vì sao Vệ Huyên đối với nàng cố chấp như vậy, tựa hồ từ lúc sáu tuổi ở quan dịch Thông Châu kia, sau khi thấy được, hắn liền dính tới, đuổi cũng không đi, một mực kiên trì muốn cưới nàng làm thế tử phi của hắn.

 

Trước kia cho là hắn chẳng qua là đứa trẻ nhất thời tâm huyết dâng trào, thế nhưng đã qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn một mực không thay đổi chủ ý, để cho nàng thật sự là không hiểu.

 

-“Tại sao?

 

Đầu óc Vệ Huyên bắt đầu hôn mê, suy nghĩ có chút hồn độn, nghe được tiếng A Uyển, thì phản ứng so với bình thường cũng chậm nửa nhịp, nghi ngờ nhìn nàng, lẩm bẩm:

-“Cái gì tại sao?

 

A Uyển thấy hắn hiển nhiên bệnh phải hồ đồ, lại lập lại lời nói một lần,

-“Tại sao là ta?

 

-“...Bởi vì tỷ là người thứ nhất dám đánh ta, người...

 

Cũng là người mà kiếp trước hắn cầu mà không được, không có nàng, cái thế giới này có ý nghĩa gì?

 

A Uyển:

“ ... ”

 

Nàng khi nào thì đánh hắn? Cái này thật không phải là hắn đang trả thù nàng sao?

 

Chờ Vệ Huyên rốt cuộc ngủ, A Uyển thở ra, dịch dịch chăn cho hắn, đứng dậy rời đi.

 

Trong chính đường, Thụy Vương còn đang tận hết sức lực khuyên lơn Trưởng công chúa Khang Nghi, lời trong lời ngoài đều đang tỏ rõ, chờ lúc A Uyển cập kê Thụy Vương phủ liền nghênh nàng xuất giá.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi ở dưới thế tiến công lưu manh bực này, đã duy trì không được biểu tình ôn nhu, cơ hồ muốn phun chết Thụy Vương.

 

Vì vậy khi nhìn thấy A Uyển tới, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không muốn đi gặp Vệ Huyên, dắt A Uyển đứng dậy rời đi.

 

-“Khang Nghi nhớ cân nhắc một chút đề nghị của vi huynh.” Lúc Thụy Vương đưa các nàng rời đi, vẫn không quên nói lên một câu.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi dưới chân lảo đảo một cái, quay đầu dùng một thanh âm cắn răng nghiến lợi nói:

-“Ý của hoàng huynh muội muội rõ ràng, muội sẽ suy xét.

 

Dĩ nhiên, cân nhắc không có nghĩa là tiếp nhận.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi mang theo tâm tình không thoải mái trở về thôn trang Tiểu Thanh sơn, đúng lúc phò mã La Diệp trở lại rồi, thấy thê tử thần sắc không vui, không khỏi kinh ngạc nói:

-“Đây là thế nào? Không phải hai người đi thăm Huyên Nhi sao? Chẳng lẽ Huyên Nhi bệnh tình nghiêm trọng?

 

Nói tới chỗ này, hắn cũng có chút khẩn trương.

 

Trưởng công chúa Khang Nghi bưng trà lạnh nha hoàn trình lên nhấp một hớp đè xuống nổi không vui kia, hé miệng cả giận nói:

-“Thất hoàng huynh lại muốn cho lúc A Uyển cập kê liền xuất giá, nào có chuyện đẹp bực này?

 

Sau khi La Diệp nghe xong, lập tức cùng thê tử cùng chung mối thù,

-“A Viện nói đúng, trong thiên hạ nào có sự tình đẹp như vậy? Nữ nhi nhà chúng ta, dĩ nhiên là phải lưu lại thêm mấy năm. Ừ, giống như hài tử Mạnh gia vậy, cô nương chưa mười bảy tuổi không xuất giá.

 

Đối với quy củ Trưởng công chúa Khang Bình định ra, La Diệp là vạn phần ủng hộ.

 

Trên mặt Trưởng công chúa Khang Nghi mới có chút ý cười, ôm A Uyển đang trơ ra ngồi ở bên cạnh vào trong lòng xoa xoa, nói với nàng:

-“Chuyện này không vội, mẫu thân còn muốn lưu con lại mấy năm...

 

Nói tới chỗ này, không khỏi trong lòng có chút chua xót, khó khăn lắm mới nuôi nữ nhi lớn như vậy, sớm muộn lại là của nhà người khác, thật là không bỏ được.

 

A Uyển khóe miệng co giật, rất muốn nói chút gì, thế nhưng thấy dáng vẻ hai người cũng là một dạng không muốn, nhất thời không nói gì!

 

Nàng mới mười bốn tuổi có được hay không? Thời điểm như thế này liền nghĩ nàng có lấy chồng hay không, thật là quá rồi. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chờ Trưởng công chúa Khang Nghi mang theo A Uyển rời đi, Thụy Vương gọi người hầu hạ bên cạnh trưởng tử tới, hỏi thăm một chút, biết được hắn đã bị Thọ An quận chúa khuyên uống thuốc đã ngủ, không khỏi cười mắng:

-“Tiểu tử này quả nhiên là thiếu dạy dỗ!

 

Hơi trễ một chút, sau khi biết được Vệ Huyên đã tỉnh lại, Thụy Vương tự mình đi gặp hắn.

 

Lúc Thụy Vương đến đó, Vệ Huyên đang ngồi ở trên giường vẻ mặt ghét bỏ mà uống thuốc.

 

Nghỉ ngơi mấy canh giờ, Vệ Huyên sốt cao đã lui, sắc mặt lại hết sức tái nhợt, màu sắc đôi môi cũng nhạt gần như vô sắc, một dáng vẻ bệnh nặng chưa lành, chỉ có một đôi mắt ngăm đen thâm trầm đến đáng sợ.

 

Thụy Vương thấy trưởng tử như vậy, tâm tình không khỏi có chút phức tạp, thật sự là không hiểu hắn như thế nào biến thành bộ dáng như vậy. Ở trong mong muốn của ông, chỉ cần Vệ Huyên làm một hoàn khố đệ tử* hoành hành kinh thành, được ân trạch phủ Thụy Vương, cả đời bình an vượt qua là được, như vậy mặc dù bình thường vô năng lại có thể bảo đảm hắn cả đời bình an, mà không phải biến thành dáng vẻ như bây giờ, so với làm một hoàn khố đệ tử còn nguy hiểm hơn.

 

(Chú thích: Hoàn khố đệ tử là ăn mặc lụa là, ăn chơi, được chìu chuộng sinh hư)

 

Những chuyện kia, dính vào càng nhiều, càng khó rút ra.

 

Tiểu tử này rốt cuộc có hiểu bản thân đang làm gì hay không?

 

-“Con tự nhiên hiểu.

Vệ Huyên bình tĩnh nhìn ông, một đôi mắt lạnh đến khiếp người, cười lạnh nói:

-“Chẳng lẽ phụ vương cho là, cụp đuôi sống cả đời liền không sao? Những hoàng tử kia trưởng thành, người người đều có tâm tư của mình, ở yên là có thể bỏ qua cho Thụy Vương phủ à? Chỉ cần một ngày nhi tử là Thụy Vương thế tử, liền không thể sống yên ổn!

 

Đế vương sủng ái là một thanh kiếm hai lưỡi, đã nắm nó liền không bỏ được.

 

Thụy Vương cứng họng, hồi lâu nói:

-“Trong lòng hoàng thượng rất rõ ràng, sẽ không để cho loại tình huống đó phát sinh.

 

Sau đó ông cười cợt nói:

-“Tốt xấu gì ta cũng là thân đệ đệ của hoàng thượng, thế nào cũng sẽ không thiếu đi phú quý của ta, chỉ cần không nổi lên tâm tư, có thể bảo đảm ba đời giàu có an khang.

 

Về phần ba đời sau đó, đến lúc đó con cháu tự có phúc của con cháu, Thụy Vương cũng không quản được.

 

Vệ Huyên nhìn ông, ánh mắt thâm trầm, từ từ nói:

-“Thế nhưng con không muốn bị người chế trụ, vật mà con muốn tự con tranh thủ, người nào cũng không thể áp chế con, ngay cả Hoàng thượng cũng không thể!

 

Lời này đã là đại nghịch bất đạo, Thụy Vương giận tím mặt:

-“Câm miệng!

 

Vệ Huyên ngậm miệng, thế nhưng trong đôi mắt vẫn sáng long lanh khiếp người.

 

Thụy Vương đơn giản không biết nói cái gì cho phải, ông một lòng chỉ mong nhi tử này bình an, sau này thừa kế Thụy Vương phủ, bình yên vô sự sống cả đời, tương lai ông chết đi cũng có mặt mũi xuống dưới gặp nương của Huyên Nhi. Thế nhưng tiểu tử này cũng là tên không an phận, kiêu ngạo ương ngạnh muốn trọng quyền, không muốn bị chút ủy khuất, liền thấy rõ hắn không thể an phận.

 

Thế nhưng kết quả của không an phận, thường thường sẽ phải chết so với bất luận kẻ nào đều nhanh hơn.

 

Nghĩ tới đây, Thụy Vương nhức đầu không thôi, nhi tử đang làm gì, ông cái làm lão tử này tự nhiên biết, cũng biết rốt cuộc hắn làm sự tình nguy hiểm cỡ nào cho hoàng đế. Giống lúc này đây bị bệnh, cũng là bởi vì hắn bị trọng thương còn kiên trì lên đường mới có thể khiến cho sốt cao.

 

Hoặc giả, vẫn là phải mau chóng nghênh Thọ An vào cửa, đến lúc đó cũng có người có thể quản thúc hắn.

 

Mặc dù dáng vẻ nhi tử đối với A Uyển kia nói gì nghe nấy khiến cho trong lòng ông cảm thấy có chút chua xót, thế nhưng cũng làm cho ý nghĩ của Thụy Vương thêm kiên định phải nhanh chóng nghênh A Uyển con dâu này vào cửa.

 

Rất tốt, đợi thêm một năm là được. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Vệ Huyên nằm trên giường ba ngày mới có thể xuống giường.

 

Trong ba ngày này, A Uyển mỗi ngày đều lại đây đưa tin, nếu như nàng không đến, Vệ Huyên liền không chịu uống thuốc… Thụy Vương không có cách với hắn, chỉ có thể cho người tự mình đi Tiểu Thanh sơn kêu A Uyển đến theo dõi hắn uống thuốc, lại để cho người khoan khoan khoái khoái đưa chất nữ trở về.

 

A Uyển có chút căm tức, thế nhưng mỗi khi thấy dáng vẻ suy yếu của Vệ Huyên, lại mềm lòng, cũng không thể nhìn hắn tiếp tục bị bệnh.

 

Hơn nữa từ chỗ Lộ Bình, A Uyển cũng biết được nguyên nhân sinh bệnh lần này của Vệ Huyên, trọng thương lên đường thêm gặp mưa, liền ngã xuống. Đối với chuyện này, A Uyển thật muốn nói không tìm đường chết sẽ không phải chết, cái con Gấu Con này chính là thích tìm đường chết.

 

Đối với việc vì sao Vệ Huyên đối với mình nói gì nghe nấy, trong lòng A Uyển vẫn là không hiểu nổi, hỏi Vệ Huyên, tất nhiên hắn không nói, A Uyển không thể làm gì khác hơn là dằn xuống đáy lòng, quyết định sau này có cơ hội lại hỏi. Bất quá A Uyển không biết, cũng bởi vì Vệ Huyên đối với nàng quá mức thuận theo, vì vậy để cho Thụy Vương kiên định hơn phải sớm sớm quyết định làm cho nàng vào cửa.

 

Vệ Huyên nhìn biểu hiện của phụ thân ở trong mắt, cười mà không nói.

 

Thủ đoạn gì không trọng yếu, có thể sớm một chút cưới A Uyển vào cửa là được.

 

Sau khi khỏi bệnh, Vệ Huyên liền đi hoàng trang gặp Văn Đức đế, thuận tiện đem sự tình lần này xuôi nam điều tra trình cho Văn Đức đế.

 

Trước tiên Văn Đức đế không có mở ra xem, mà là trên dưới quan sát hắn, thân thiết hỏi:

-“Nghe nói trên đường bị phục kích, bị thương như thế nào?

 

Vệ Huyên rất là tự tin nói:

-“Không có sao, chất nhi vẫn khỏe! Thương thế đều tốt, Hoàng bá phụ không cần lo lắng.

 

Văn Đức đế thấy hắn nhảy nhót tưng bừng, không khỏi bật cười, cũng không tin tưởng hắn, nếu thật khỏe, cũng sẽ không nằm trên giường mấy ngày.

 

Được thôi, ông đưa tay đặt ở trên đầu thiếu niên xoa xoa, thân thiện giống như khi còn bé vậy, hỏi:

-“Có biết phục kích ngươi là đám người nào không?

 

Đôi mắt Vệ Huyên xoay chuyển, nói:

-“Chất nhi hoài nghi có thể là liên quan cùng người mười ba hành phía nam.

 

Văn Đức đế cau mày, trong bụng trầm ngâm một hồi, nói với hắn:

-“Huyên Nhi cực khổ, Thái hậu một mực nhớ tới ngươi, ngươi đi thỉnh an lão nhân gia đi thôi.

 

Sau khi Vệ Huyên nghe xong cười nói:

-“Vừa đúng cũng nhớ hoàng tổ mẫu, vậy cháu không quấy rầy hoàng bá phụ.

 

Hành lễ với hoàng đế xong, Vệ Huyên liền thối lui ra khỏi đại điện, đi tới hoàng trang Thái hậu ở.

 

Sau cơn mưa liên tục rơi xuống ba ngày, bây giờ đã trời quang mây tạnh, ánh mặt trời từ giữa những nhánh cây cao lớn rơi xuống đỉnh đầu, loang lổ lác đác dừng ở trên người hắn, quang ảnh tương đương, khiến cho đôi mắt hắn xem ra sáng tối chập chờn.

 

Vệ Huyên chậm rãi đi ở trong hoàng trang, trong lòng cân nhắc đồ vật chính mình trình lên cho Văn Đức đế, trong lòng biết chưa tới ba năm, không chỉ có Man tử bắc phương sẽ suất Thiết kỵ xuôi nam cướp bóc, phía nam những bộ lạc di tộc nhỏ kia cũng không an phận giương giương mắt hổ đối với đất Trung Nguyên, còn có vùng duyên hải tặc quan xâm chiếm, nội loạn còn chưa nổi lên, lại có dấu hiệu hoạ ngoại xâm...

 

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nhẹ nhàng cười, sự tình quả nhiên không thay đổi.

 

Đến chỗ Thái hậu, Vệ Huyên không chỉ có thấy Thái hậu, còn gặp được Tam công chúa đang hầu hạ Thái hậu.

 

Tam công chúa thấy hắn, nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng ngắc, thế nhưng một đôi mắt lại lộ ra thần sắc oán độc, mím môi không nói lời nào. Bất quá bị Vệ Huyên khinh thường nhìn lướt qua, thân thể co rúm lại, cúi đầu. Chỉ là nghĩ đến Vệ Huyên có thể không biết chuyện mập mờ giữa Thọ An cùng Mạnh Phong, trong lòng nàng lại có chút hả hê.

 

Vệ Huyên không để nàng ở trong mắt, đi tới trước mặt Thái hậu, còn chưa thỉnh an liền bị Thái hậu kéo lại.

 

Nhìn thấy Vệ Huyên, trong lòng Thái hậu vô cùng vui mừng, lôi kéo tay của hắn nói:

-“Trở lại là tốt rồi, lần này ngươi đã đi đâu? Tại sao đi một lần liền hai tháng, cũng không cho người đưa tin tức về.

 

Vệ Huyên mỉm cười nói:

-“Là tôn nhi không phải, lần này đi xa một chút, bất quá lần này tôn nhi chuẩn bị rất nhiều thứ cho hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu có thích không?

 

Thái hậu nghĩ đến vật Vệ Huyên cho người đưa tới, mọi thứ tinh xảo, rất được tâm bà, trong lòng dĩ nhiên là hết sức vui mừng, đối với hắn càng thêm yêu thích.

 

Vệ Huyên nói chuyện với Thái hậu, vừa híp mắt suy nghĩ sự tình đời trước, thấy vẻ mặt thương yêu của Thái hậu, hơi thu lại nụ cười trên môi.

 

Tam công chúa thấy Thái hậu lôi kéo Vệ Huyên hỏi han ân cần, căn bản không có chú ý tới mình, trong lòng không khỏi có chút bực mình, chờ nàng trở lại chỗ Trịnh quý phi, thấy Ngũ hoàng tử vừa đúng tới thỉnh an Trịnh quý phi, liền lôi kéo hắn đến một bên nhỏ giọng hỏi:

-“Ngũ hoàng huynh, không phải huynh nói có biện pháp đối phó Vệ Huyên sao? Khi nào mới ra tay?

 

Ngũ hoàng tử vỗ vỗ nàng, bất đắc dĩ nói:

-“Chuyện này không vội, còn phải chuẩn bị một phen.

 

Nghĩ đến sự tình tra được trước đây không lâu, Ngũ hoàng tử nheo mắt lại, trong mắt lướt qua một tia ý tứ hàm xúc không rõ.

 

-“Vậy đại khái phải bao lâu?

 

-“Phải nhìn bên kia chuẩn bị, chắc phải một hai năm thôi.

 

Tam công chúa nóng lòng, nàng muốn bây giờ là có thể thấy Vệ Huyên xui xẻo, nếu như chưa trừ diệt được Vệ Huyên khó có thể an tâm. Chỉ là thấy Ngũ hoàng tử không chịu nói rõ, Tam công chúa cuối cùng chỉ có thể tức giận đến dậm chân, trong lòng nói trước hết để cho Vệ Huyên phách lối một đoạn thời gian, sau này nhất định phải để cho hắn muôn đời không được xoay người.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 10/01/2021

 

1 comment:

  1. Ngũ hoàng tử ẩn nhẫn sâu thật đó 🧐
    Thanks nàng nha 🥰

    ReplyDelete

Popular Posts