Sủng Thê Như Lệnh - Chương 093

☆, Tên gia hỏa này sẽ không cho rằng nàng vừa cập kê liền gả cho hắn chứ!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Từ biệt Thái hậu, Vệ Huyên nhìn nhìn lên bầu trời chói lọi mặt trời, bước chân vừa chuyển, liền quyết định rời khỏi hoàng trang đi Tiểu Thanh sơn.

 

Khi trở về vội vàng một chút, sau đó lại bị bệnh một trận, bỏ lỡ cơ hội trước tiên tặng quà cho A Uyển, bây giờ muốn bù lại.

 

Nghĩ đến dáng vẻ A Uyển lúc nhận lễ vật chính mình đưa, trong lòng liền có chút kích động, mong mỏi A Uyển có thể vui vẻ rất nhiều, có thể kìm lòng không đặng hôn mình một cái...

 

A Uyển:

“ … ”

 

Nằm mơ tương đối sớm!

 

Bất quá hắn còn chưa rời khỏi hoàng trang, liền thấy Thái tử mặc triều phục màu vàng sáng, Thái tử Vệ Diệp đâm đầu đi tới.

 

Mặc dù thời tiết nóng bức, bất quá từ nhỏ thân thể Thái tử không tốt, cơ thể có chứng lạnh, chính là một bộ y phục bao bọc chặt chẽ, lại không xuất mồ hôi, thậm chí ngay cả khuôn mặt cũng không thấy một chút đỏ ửng vì trời nóng, hoàn toàn ngược lại với Vệ Huyên từ nhỏ đã cùng sư phụ võ tập võ làm cho khí huyết quá vượng.

 

Ở bên ngoài đi lại một hồi, Vệ Huyên liền nóng đến sau lưng phải toát ra một tầng mồ hôi, gương mặt nóng cũng có chút đỏ, nổi lên da thịt trong trắng lộ đỏ, càng xinh đẹp.

 

-“Huyên đệ!

Thái tử thấy Vệ Huyên, xem ra hết sức cao hứng, đi tới nói:

-“Nghe nói ngày gần đây đệ ngã bệnh, bây giờ đã khá hơn chút à?

 

Vệ Huyên hướng Thái tử gật đầu, khóe miệng nhếch lên, cười nói:

-“Đa tạ Thái tử ca ca quan tâm, dĩ nhiên là tốt rồi!

 

Nghĩ tới điều gì, hắn lại nói:

-“Đúng rồi, Thái tử ca ca, nghe nói hoàng tẩu truyền ra tin hỉ, đệ đệ ở chỗ này muốn chúc mừng Thái tử ca ca.

 

Nụ cười trên mặt Thái tử trở nên nhu hòa hơn, ngay cả trong đôi mắt cũng hiện ra ý cười, cả người lộ ra tuấn tú bất phàm, hiển nhiên đối với chuyện thê tử mang thai trong lòng là hết sức vui mừng. Cho nên dưới sự vui mừng, hắn lôi kéo Vệ Huyên, nói:

-“Huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp, đi, bồi cô uống một chén.

 

Vệ Huyên tùy hắn lôi kéo, trong miệng lại nói:

-“Vậy chỉ có thể uống một chén, nếu là uống nhiều sẽ đối với thân thể không tốt, hoàng tẩu sẽ tức giận.

 

Mạnh Vân nữ nhân kia không tức giận cũng không sao, một khi nóng giận, vậy đơn giản là ác mộng.

 

Thái tử tốt tính cười đáp ứng, trong lòng hắn thật là cao hứng, chỉ tiếc thân phận của hắn quyết định hắn cùng với các huynh đệ không thể quá mức thân cận, cũng không cách nào tín nhiệm. Cho nên trừ Vệ Huyên ra, ở loại thời điểm vui mừng này, thật đúng là không ai có thể bồi hắn uống một chén, nói mấy câu nói. Mà Vệ Huyên có thể bị hắn coi là người mình, cũng có Vệ Huyên những năm này bày tỏ, Thái tử cùng hắn đạt thành hiệp nghị nào đó, mặc dù cũng không nói rõ, nhưng hai người lại hiểu trong lòng mà không nói.

 

Đây là một loại ăn ý không nói.

 

Theo Vệ Huyên, Thái tử trừ thân thể yếu chút, ở phương diện khác đơn giản có thể nói là một thái tử hoàn mỹ, đặc biệt là ở phương diện phẩm đức tuyệt đối là quá quan, xa so với những hoàng tử khác tốt hơn nhiều, để cho Thái tử lên ngôi, so với để cho bất kỳ một hoàng tử nào lên ngôi đối với hắn mà nói còn có chỗ dùng. Cho nên ngay từ đầu hắn liền lựa chọn trong bóng tối ủng hộ Thái tử, đời này cần phải để cho Thái tử bình an lên ngôi.

 

Mà hắn cùng với Thái tử tiếp xúc những năm gần đây, hai người từ từ tạo thành ăn ý nào đó, lẫn nhau chưa từng nói rõ, trong lòng lại biết rõ.

 

Vệ Huyên đột nhiên cười lên, nói với Thái tử:

-“Thái tử ca ca, hy vọng cái thai này của hoàng tẩu là một tiểu hoàng tôn, Thái tử ca ca, ca ca cần phải thêm lực một chút nha!

 

Thái tử bị hắn làm cho dở khóc dở cười, sinh nam sinh nữ trời đã định trước, hắn như thế nào thêm lực? Bất quá Vệ Huyên nói cũng đúng, Thái tử xác thực hy vọng cái thai này là một nam hài, đặc biệt là ở lúc Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử đều không có nhi tử ra đời, nếu như cái thai này Mạnh Vân sinh ra là nam hài, đó chính là hoàng trưởng tôn, với Thái tử ý nghĩa không bình thường.

 

Hơn nữa, năm nay Ngũ hoàng tử cũng muốn tuyển phi, Thái tử càng phải thận trọng hơn.

 

Hai người đang nói đùa, liền đến cung điện Thái tử ở.

 

Thái tử phi Mạnh Vân được tin tức, vịn tay cung nữ đi ra nghênh tiếp.

 

Trong nháy mắt nhìn thấy Mạnh Vân đó, biểu tình trên mặt Thái tử đọng lại mấy hơi thở —— Vệ Huyên liếc mắt, sau đó liền thấy Thái tử không dấu vết tiến lên mấy bước, thật cẩn thận đỡ Mạnh Vân, phảng phất nàng là một món lưu ly dễ vỡ vậy. Bất quá Vệ Huyên có thể thông cảm cảm thụ của Thái tử, dù sao khó khăn lắm mới có thai hài tử, Thái tử cũng lo lắng Mạnh Vân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

 

Phải thôi, Vệ Huyên hơi nheo mắt, nhìn lướt qua thị vệ cung nhân chung quanh, cười làm lễ ra mắt với Mạnh Vân.

 

Mạnh Vân phản ứng rất lãnh đạm, bất quá ở trên lễ nghi lại làm cho người tìm không ra một chút tật xấu, chớ nói mọi người ở hậu cung đã quen với thái tử trời sanh mặt lạnh, nhưng bởi vì nàng lễ nghi quá đủ tìm không ra một chút tật xấu mà buồn bực, chính là Vệ Huyên, cũng tìm không ra một chút tật xấu của nàng, càng cảm thấy nữ nhân này kinh khủng.

 

Đó là một loại ngươi biết rất rõ ràng dáng dấp này của nàng khiến cho người tức giận, lại không tìm được cớ thu thập nàng mà nghẹn khuất, ngược lại còn phải bị nàng nghẹn một hơi bực bội chết chính mình.

 

-“Hôm nay quấy rầy, bây giờ thân thể hoàng tẩu cùng với bình thường không giống, phải cẩn thận một chút.

 

Vệ Huyên nói đùa vui vẻ, tầm mắt không dấu vết nhìn chằm chằm cái bụng bằng phẳng của Mạnh Vân, đây chính là cái bụng kim quý vô cùng, cùng đời trước không giống, cũng không biết có thể hay không may mắn sinh hạ hoàng trưởng tôn.

 

Đời trước hoàng trưởng tôn là Tam hoàng tử phi Mạc Như sở sinh, đến cuối năm thì có thể chẩn ra tin tức Mạc Như có thai.

 

Mạnh Vân lãnh đạm gật đầu, nói:

-“Huyên đệ tới đây tự nhiên không phải quấy rầy, bất quá không cho phép uống rượu, nếu không Bổn cung nói với Thọ An.

 

Vệ Huyên:

“ ... ”

 

Mạnh Vân đã cảnh cáo xong, liền dẫn một đám cung nhân thản nhiên rời đi, sau đó rất nhanh liền thấy nàng đã cho cung nhân chuẩn bị mấy món ngon cùng rượu thật ngon, khiến cho Vệ Huyên cùng Thái tử trong lúc nhất thời không lời chống đỡ.

 

Thái tử tằng hắng một cái, nói:

-“Huyên đệ đừng thấy lạ, thái y nói phụ nhân có thai thì tính tình có chút quái.

 

Vệ Huyên thâm trầm gật đầu.

 

Vệ Huyên ở chỗ Thái tử cũng không lâu, lại không thể uống rượu, liền lấy trà thay rượu, hai người ngồi xuống cẩn thận tán gẫu một phen, Vệ Huyên liền cáo từ rời đi.

 

Sau khi đưa Vệ Huyên rời đi, Thái tử cũng trở lại tẩm cung, liền thấy Mạnh Vân đang ở trong điện xoay vòng vòng, xoay chuyển đến cả trái tim Thái tử cũng nhảy lên. Mới làm phụ thân, Thái tử bây giờ coi Mạnh Vân thành con ngươi, còn kém nâng ở trong lòng bàn tay, đáng tiếc Mạnh Vân đối với cái này cũng không có cảm xúc quá lớn, nên như thế nào liền như thế đó, chính là có lúc tính khí tới, trực tiếp xoay người không để ý tới người.

 

Từ khi còn chưa xác định mang thai, tính tình Mạnh Vân đã trở nên hỏng bét, bây giờ dĩ nhiên là tiếp tục hỏng bét, có lúc nửa đêm canh ba đều phải lăn lộn người ngã ngựa đổ. Bất quá Thái tử cũng không thèm để ý, hơn nữa dưới cái nhìn của hắn, cho dù người bên ngoài đều cảm thấy Mạnh Vân dằn vặt lung tung, tính tình cổ quái, hắn lại cảm thấy thú vị.

 

Loại thú vị này, là từ khi còn nhỏ liền hình thành, đang lúc tất cả mọi người bởi vì thân phận thái tử, cùng với thân thể ốm yếu của hắn kính sợ tránh xa thì, Mạnh Vân nho nhỏ lần đầu tiên lôi kéo hắn cùng đi xem con kiến dọn nhà thì, Thái tử liền không tự chủ được chú ý nàng. Đang lúc đó một loại thói quen tự nhiên hình thành, người ngoài nói nhiều hơn nữa cũng không cách nào dao động được niềm tin trong lòng hắn.

 

Mạnh Vân đối với Thái tử mà nói, đó là cái loại niềm tin đó.

 

Thấy Mạnh Vân đang xoay vòng vòng, Thái tử lập tức đi tới đỡ nàng, theo nàng cùng nhau chuyển.

 

Vì vậy, cung nhân chỉ có thể yên lặng không nói nhìn hai phu thê tôn quý nhất trên đời này ở trong điện xoay vòng vòng, hành động này thật là cực kỳ ngốc, chẳng qua là không ai dám nói ra, chỉ có thể xa xa đứng, sống chết mặc bây.

 

-“Biểu ca, Huyên đệ đi rồi?” Mạnh Vân hỏi.

 

-“Ừ, hắn nói muốn đi tìm Thọ An.

Thái tử cười nói,

-“Nhìn dáng dấp của hắn, một dáng vẻ không kịp đợi.

 

Đối với tâm Vệ Huyên đặt ở trên người A Uyển, Thái tử mơ hồ cũng có chút hiểu rõ.

 

Mạnh Vân gật đầu, sau đó nói:

-“Thọ An sang năm liền cập kê, đến lúc đó sẽ phải xuất giá.

 

Thái tử kinh ngạc nhìn nàng,

-“Hẳn là sẽ không đâu, Khang Nghi cô cô sẽ không để cho Thọ An xuất giá quá sớm, sẽ giống như nương nàng vậy, muốn lưu đến mười bảy tuổi thôi.

 

Nói xong, Thái tử rất hy vọng Trưởng công chúa Khang Nghi sẽ lưu A Uyển đến mười bảy tuổi, bằng không trong lòng hắn sẽ có chút không thăng bằng.

 

-“Đó cũng không nhất định!

 

Thấy khóe môi nàng lộ ra một nụ cười nhè nhẹ, khó được mỉm cười để cho trong lòng Thái tử khẽ nhúc nhích, hỏi:

-“A Vân lại biết cái gì?

 

-“Hôm qua, lúc nương thiếp tới nói với thiếp, mấy ngày trước đây Huyên đệ ngã bệnh, di di mang Thọ An đi biệt trang Thụy Vương thăm bệnh, Thụy Vương cữu cữu liền nói để cho Thọ An sau cập kê liền xuất giá. Mặc dù di di cự tuyệt, bất quá biểu ca cũng biết tính tình Thụy Vương cữu cữu, sự tình mà cữu cữu muốn làm, có rất ít người có thể cự tuyệt, sợ rằng cuối cùng di di sẽ đáp ứng.

 

Mạnh Vân nói bình thản, Thái tử lập tức tỉnh ngộ, nghĩ đến hành vi của Thụy Vương tình cờ lưu manh, có thể cuối cùng ông cũng sẽ được như ý.

 

Hai phu thê vừa chậm rãi đi vừa thấp giọng nói chuyện phiếm, không khí hết sức tường hòa, nói xong chuyện Vệ Huyên, đề tài rất nhanh lại chuyển đến nơi khác.

 

-“Phụ hoàng phải tuyển hoàng tử phi cho Ngũ hoàng đệ, biểu ca có biết phụ hoàng hướng vào cô nương nhà ai không?” Mạnh Vân hờ hững hỏi, thế nhưng ánh mắt có chút lạnh lẽo.

 

Thái tử cũng thu lại tươi cười,

-“Phụ hoàng cũng không nói rõ, chỗ mẫu hậu có thể có tin tức gì?

 

Bụng Mạnh Vân mới chừng hai tháng, dựa theo thái y phân phó, phụ nhân mang thai trước ba tháng cần phải an thai, mặc dù Mạnh Vân thân thể khỏe mạnh, thế nhưng hoàng gia hết sức coi trọng hài tử trong bụng của nàng, Thái hậu cùng hoàng hậu liền miễn nàng thỉnh an, để cho nàng sau ba tháng để cho thái y xem qua lại nói.

 

Bất quá, Mạnh Vân người mặc dù không đi ra, thế nhưng lại không ngăn cản được người khác tới gặp nàng, đặc biệt là hoàng hậu sốt ruột trông mong tôn tử, chính là có cơ hội liền muốn tới xem một chút, thậm chí không cảm thấy chính mình liên tiếp đi nhi tức bên này được dạy dỗ… phi tần hậu cung chế giễu linh tinh có cái gì?

 

Hoàng hậu làm việc không đàng hoàng điều này mọi người cũng đã quen rồi. Trước kia là bởi vì thích ghen tuông, ngay cả Văn Đức đế cũng không quá ưa thích, hiện nay biết được bản thân sắp sửa có tôn tử, cái gì hoàng đế bà đã sớm vứt ở sau đầu, toàn tâm toàn ý mong đợi hài tử trong bụng nhi tức.

 

Hành vi Hoàng hậu vứt bỏ hoàng đế, tuy có nguyên nhân sốt ruột trông mong tôn tử, bất quá cũng có Mạnh Vân mấy năm như một ngày dạy dỗ. Dạy, để cho huynh muội Thái tử mỗi lần nhìn thấy tình hình Mạnh Vân cùng hoàng hậu chung sống không có lời chống đỡ.

 

Bởi vì hoàng hậu thường tới chỗ này, mặc dù Mạnh Vân không đi ra, thế nhưng sự tình bên ngoài cũng là biết.

 

-“Trịnh quý phi giống như ưa cô nương Định Viễn hầu phủ, bất quá nghe nói ý phụ hoàng là muốn chọn lựa từ trong triều thần.” Mạnh Vân nói theo sự thật.

 

Nghe được lời của nàng, đầu óc Thái tử rất nhanh liền bắt đầu vận chuyển, ngay cả Mạnh Vân xoay vòng vòng đã ngấy, trở tay lôi kéo hắn trở về phòng cũng không chú ý tới, mà cung nhân chú ý tới tự nhiên không dám nhắc nhở hắn. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Hạ tuần tháng bảy, toàn bộ đám người hoàng đế rốt cuộc hồi kinh.

 

Trước khi hoàng đế hồi kinh, rốt cuộc nhân tuyển Ngũ hoàng tử phi cũng định ra rồi, là tôn nữ Công bộ Thượng thư…..Hà thượng thư.

 

Lúc Vệ Huyên nghe được tin tức này, cũng không ngoài ý muốn, nhìn về phía hoàng trang, ánh mắt sâu thẳm.

 

Càng tiếp cận vị đế vương kia, hắn càng thấy rõ ràng thủ đoạn của ông, còn có thuật ngăn cản của đế vương, bất kể là triều đình hay là hậu cung, ông đều có thủ đoạn thăng bằng, mạnh mẽ khống chế hết thảy trong tay, sẽ không để cho lợi thế của một phương nào đột nhiên tăng thêm mà nghiêng.

 

Đây mới là một đế vương hợp cách, lại có vẻ càng đáng sợ hơn!

 

Đối với lần này, trong lòng Vệ Huyên không nói ra là tư vị gì, chẳng qua là để cho hắn một lần nữa ý thức được, cái gọi là đế vương sủng ái ôn nhu, thật ra thì bất quá là hắn đã từng tự cho là đúng, nhìn không thấu thôi. Cho nên đời này hắn thật sớm lựa chọn con đường này, mặc dù sẽ khổ cực một chút, lại có thể đi tốt hơn, như vậy cũng đủ rồi.

 

Sau khi Thụy Vương nghe nói nhân tuyển Ngũ hoàng tử phi cũng trầm mặc, liền không nhịn được nhìn về phía trưởng tử thần sắc lạnh lùng hờ hững, khuôn mặt kia tương tự với vong thê, nơi nào còn có bình thường cái loại bất hảo khiến cho người hận không thể đè xuống đánh một trận? Mà là một loại trầm mặc lạnh lẽo, sau đó lý trí hiểu rõ, những tâm tình này xuất hiện trên khuôn mặt vẫn còn mang vẻ ngây thơ, có vẻ không hợp nhau, lạnh băng mà bén nhọn.

 

Điều này làm cho ông đột nhiên ý thức được, nhi tử đã trưởng thành, hơn nữa không có đi theo con đường mà ông hy vọng, mà là lựa chọn trực tiếp đối mặt, hơi không cẩn thận, sẽ phải tan xương nát thịt!

 

Thụy Vương thở dài, vỗ vỗ vai trưởng tử, đột nhiên phát hiện hắn đã là thiếu niên, lại qua một hai năm, hắn sẽ cao giống như mình, không còn là hài tử như khi còn bé để cho ông có thể dễ dàng ôm lấy.

 

-“Vi phụ đã từng hy vọng con có thể bình an mà sống cả đời, chớ cuốn vào những chuyện triều đình kia, đáng tiếc...

 

Vệ Huyên liếc nhìn ông,

-“Không có cái gì không tốt, ít nhất con càng thích như vậy.

 

Ngay từ đầu quyền chủ đạo ở trong tay mình, dù sao cũng tốt hơn đời trước, đợi đến sự tình xảy ra, bị người mạnh mẽ đưa đi biên cảnh bảo vệ tánh mạng tốt —— tuy rằng cái mạng này cuối cùng vẫn là không có thể giữ được.

 

-“Hy vọng con đừng hối hận.

 

-“Con sẽ không hối hận!

 

Phụ tử đối thoại ngắn ngủi thì, liền không nói thêm nữa, sau đó Thụy Vương cũng tùy giá trở về kinh thành. Vệ Huyên tự nhiên lựa chọn lưu lại, hơn nữa rất vui sướng cho người gói hành lý đi thôn trang Tiểu Thanh sơn làm khách. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Hoàng đế mang theo đám người đi, một dãy hoàng trang lại khôi phục thanh tịnh như trước, liên quan Tiểu Thanh sơn cũng trở nên an bình.

 

Bất quá A Uyển vẫn là phụng bồi phụ mẫu ở lại Tiểu Thanh sơn, cuộc sống cùng thường ngày cũng không biến hóa lớn.

 

Giống như Vệ Huyên ở lại Tiểu Thanh sơn còn có Mạnh Tự, hơn nữa để cho Vệ Huyên hâm mộ ghen ghét chính là, lúc Mạnh Tự ở lại thôn trang Tiểu Thanh sơn, là cùng A Uyển cùng giường cùng gối, điều này làm cho hắn đố kỵ đến đôi mắt đều đỏ lên, trong lòng lặng lẽ cân nhắc, có nên trước thời hạn kín đáo đóng gói Mạnh Tự đưa cho tướng công tương lai của nàng.

 

-“A Uyển, nghe nói mấy ngày trước đây Nhị tỷ tỷ xử trí mấy cung nữ trong Đông cung.

Mạnh Tự vừa cắn hạt dưa vừa tán gẫu bát quái cùng A Uyển, mà bát quái lần này là liên quan tới Mạnh Vân,

-“Bên ngoài thật là nhiều người đều nói Nhị tỷ tỷ ghen tỵ thành tánh, xử trí mấy cung nữ là hoàng hậu chọn lựa từ nội vụ phủ, đặc biệt đưa đến Đông cung hầu hạ Thái tử điện hạ..… Hành động này của Nhị tỷ tỷ, rõ ràng là đánh vào mặt hoàng hậu, đều nói Nhị tỷ tỷ không phải.

 

A Uyển nghe được cau mày,

-“Ai nói?

 

-“Rất nhiều người đều nói như vậy, tỷ tin không?” Mạnh Tự nghiêng đầu nhìn nàng.

 

-“Không tin!

A Uyển rất dứt khoát,

-“Nhị biểu tỷ là người nào? Nơi nào sẽ đường đột xử trí cung nhân? Nhất định là các nàng phạm sai lầm.

 

Mạnh Vân tính tình cổ quái, thế nhưng làm việc lại rất có nguyên tắc, cho dù nàng muốn buộc Thái tử không để cho hắn lâm hạnh cung nhân, cũng có biện pháp khiến cho người tìm không ra sai lầm, căn bản sẽ không làm ra chuyện để cho người lên án.

 

Cho nên, chỉ có một giải thích, mấy cung nhân kia tay chân không sạch sẽ, sợ là một ít người được sắp xếp vào….. Mạnh Vân mang thai tâm tình một mực hỏng bét, cho nên xử trí người cũng không nể mặt, ngược lại cũng không ai dám quang minh chính đại nói nàng, nhiều nhất chẳng qua là ở sau lưng nói vài tiếng.

 

-“Muội cũng không tin, muội cảm thấy.....

Mạnh Tự len lén lại gần nói,

-“Nhất định là người khác an bài thám tử vào Đông cung, muốn hại hài tử trong bụng Nhị tỷ tỷ đấy!

 

A Uyển dừng lại, thấy hai mắt nàng chớp chớp, rõ ràng vẻ mặt hồn nhiên lại có thể nói ra lời như vậy, khiến cho A Uyển ý thức được, Mạnh Tự cũng không phải là nữ hài cái gì cũng không hiểu.

 

Đúng đấy! A Uyển đưa tay xoa xoa đầu của nàng,

-“Bên ngoài đồn đãi không cần để ý tới, ngược lại chẳng bao lâu nữa thì sẽ không còn.

 

-“Thế nhưng muội vẫn cảm thấy tức giận, lại dám nói Nhị tỷ tỷ như vậy.

Mạnh Tự bĩu môi hét lên,

-“Chờ muội tra rõ là ai nhai loại lời này, nhìn muội dạy dỗ bọn họ một bữa!

 

A Uyển cười, không có phụ họa nàng.

 

Nói vài lời thôi, Mạnh Tự lại hỏi:

-“Đúng rồi, A Uyển, các ngươi chừng nào thì hồi kinh? Sang năm chúng ta đều phải cập kê, Huyên biểu ca cũng đến lúc vấn tóc chi linh, chỉ sợ cũng không thể giống như bây giờ. Nương muội gần đây quản muội quản rất chặt, cũng bắt đầu để cho muội đi theo học tập quản gia.

 

Nói xong, nàng thở dài, gãi mặt, lần đầu tiên phát hiện lớn lên thật là nhiều phiền não.

 

A Uyển lần nữa sờ sờ đầu của nàng, so với tiểu cô nương phiền não, nàng tâm lý tuổi tác tương đối lớn, ngược lại có thể tiếp nhận những an bài này, cũng không cảm thấy có cái gì.

 

Đang suy nghĩ, liền nghe nha hoàn báo lại nói, Vệ Huyên tới rồi.

 

Mạnh Tự đang bên trong thương xuân thu buồn, sau khi nghe xong lập tức nhảy dựng lên, nói với A Uyển:

-“Muội đi trong sân hái chút hoa quế làm hoa quế cao, các ngươi tùy ý.

 

Đi nhanh lên, nếu để cho đại ma Vương thấy nàng ở chỗ này, sợ rằng lại phải bị hắn uy hiếp.

 

A Uyển không nói nhìn tiểu cô nương xách váy giống như con thỏ bật đi, trong lòng mặc dù muốn lưu nàng lại, chẳng qua là nhìn dáng vẻ hoảng sợ của nàng, chỉ đành phải thôi.

 

Thật ra thì, nàng cũng giống vậy không nghĩ đối mặt người nào đó...

 

Trong lòng suy nghĩ, đã nhìn thấy một thiếu niên trong bộ cẩm y màu đỏ sẫm vén rèm lên đi vào, một đôi tròng mắt ngăm đen thâm trầm đang khóa lại nàng, thì liền bắn tán loạn ra một loại mũi nhọn khiến cho nàng tâm tắc đến muốn chạy trốn, để cho nàng thiếu chút nữa cho là mình là một loại mỹ vị vô thượng, để cho hắn hận không được nhào tới một ngụm gặm đi.

 

Dĩ nhiên, nguyên nhân nàng không chạy là, người nào đó coi như là cố kỵ một chút, chính là ánh mắt lộ liễu một chút, động tác lại rất thủ lễ.

 

Vệ Huyên ngồi vào bên cạnh A Uyển, thừa dịp lúc nha hoàn không chú ý tới kéo tay của nàng, hỏi:

-“Biểu tỷ, các ngươi khi nào hồi kinh?

 

-“Năm tới sẽ về.” A Uyển tùy ý nói.

 

Vệ Huyên ồ một tiếng, nhìn chằm chằm mặt của nàng, trầm mặc, hỏi:

-“Tỷ thích lễ vật cập kê gì?

 

A Uyển:

.....

 

Gia hỏa này sẽ không cho rằng nàng cập kê liền sẽ gả cho hắn chứ? Nằm mơ đi!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 12/01/2021

 

2 comments:

  1. Mỗi ngày đều vào canh xem nàng post bài chưa 🤣
    Nàng ơi " Nghịch chuyển tiền đồ " Vụ Thị Dực cũng hay lắm ạ , mong 1 ngày nào nàng rảnh edit tiếp 😊😊

    ReplyDelete
  2. 👍👍👍
    Yes, nếu một thời gian mà không có ai edit tiếp truyện đó.... mình rảnh sẽ edit tiếp....

    ReplyDelete

Popular Posts