Sủng Thê Như Lệnh - Chương 102

☆, Rốt cuộc hôn kỳ định ra rồi!

 Edit + Beta: Đào Mai

 

Từng tia sáng mặt trời dâng lên ở chân trời, chính là sáng sớm vừa đúng lúc thức dậy, cửa hông phủ Thụy Vương vang lên tiếng gõ cửa...

 

Gã gác cổng đang ngủ gật, lúc nghe được tiếng gõ cửa, nhịn không được bĩu môi lải nhải, mới sáng sớm, người nào có lá gan tới gõ cửa phủ Thụy Vương quấy nhiễu người trong mộng?

 

Chậm rì rì đi mở ra một cái khe cửa, khi nhìn thấy thiếu niên một thân y phục đỏ sẫm đứng ở trước cửa, thì gã gác cổng bị dọa sợ đến tay run một cái, trong nháy mắt lấy một tốc độ cực nhanh mở cửa ra.

 

-“Thế tử, ngài đã về rồi.” Gã gác cổng cúi người gật đầu, cười hết sức nịnh hót, cung cung kính kính nghênh đón hắn vào cửa.

 

Vệ Huyên căn bản không liếc mắt nhìn hắn, cất bước vào cửa.

 

Thiếu niên tuấn mỹ…..Lộ Bình sau lưng Vệ Huyên mặc y phục thị vệ màu xám tro cười khanh khách nhìn gã gác cổng, thân thiết nói với hắn:

-“Phúc Thúc, thế tử luôn luôn ở tại trong phủ đó, cho nên không phải trở lại.

 

Người gác cổng:

…..

 

Hắn coi như là thấy được cái gì gọi là trợn mắt nói dối, Lộ thị vệ quả nhiên am hiểu sâu việc này.

 

Vệ Huyên cũng không để ý tới Lộ Bình lừa dối, thậm chí cũng không có gì giấu giếm, nghênh ngang trở về phủ, cho đến ở cửa Thùy Hoa bị Thụy Vương chờ ở nơi đó cản lại.

 

-“Đi nơi nào?” Thụy Vương trầm mặt, cau mày nhìn nhi tử cả đêm không về.

 

-“Không mượn ngài xen vào!” Vệ Huyên hết sức không nể mặt.

 

Thụy Vương da mặt co rúm lại, trên dưới đánh giá hắn, hoài nghi nói:

-“Không phải ngươi học theo mấy đứa con cháu thế gia kia đi Di Hương Viện, mấy nơi phong lưu khoái hoạt chứ? Cũng không nhìn một chút chính mình bây giờ mới mấy tuổi, đã được sao? Cẩn thận Bổn vương cho người đi nói với Thọ An.

 

Lộ Bình:

…..

 

Lời này quá ác độc, đây là người làm lão tử có thể nói với nhi tử sao? Lộ Bình nhìn một chút, thật may là bây giờ còn là sáng sớm, chung quanh trừ hai cha con, thì chỉ có hắn, cũng không cần lo lắng đức hạnh của hai phụ tử* này bị người nhìn thấy. Về phần mình, Lộ Bình đã quyết định giống như miệng đều bị đánh hỏng, cũng tuyệt đối sẽ không nói.

 

(Chú thích: phụ tử là phụ thân + nhi tử, cha con)

 

Trong nháy mắt mặt Vệ Huyên tối sầm lại, lành lạnh nhìn ông, dùng thanh âm càng ác độc nói:

-“Lão già thối tha, ngươi vẫn nên lo lắng cho chính mình lúc trung niên đi! Ta cũng không giống như ngươi, chơi nhiều nữ nhân, cẩn thận sau này xuống dưới đất, nhìn xem mẫu phi ta quất chết ngươi không.

 

Thụy Vương:

…..

 

Cái con Gấu Con này rốt cuộc giống ai?

 

Lộ Bình: ‘Cho nên nói, đức hạnh hai phụ tử này đều là giống nhau, ai cũng oán không được ai.’

 

Thụy Vương lau mặt, nói:

-“Được rồi, nói thực đi, tối hôm qua đi chỗ nào?

 

-“Ra khỏi thành.” Vệ Huyên lạnh nhạt nói.

 

Ánh mắt Thụy Vương hơi tối lại, nhìn thiếu niên đứng ở trong sương mù, chau mày lại suy tư, sau đó duỗi tay đặt tại trên đầu hắn, nói:

-“Chớ làm quá mức, lão tử ngươi ta còn muốn an hưởng tuổi già, cũng không hy vọng cái đầu trên cổ tùy thời khó mà giữ được.

 

Ông thật lo lắng ngày nào đó tiểu tử thúi này cảm thấy chán ngấy, muốn đến đoạt vị trí trên Thái cực điện kia ngồi một chút, đến lúc đó một nhà cũng chơi hỏng.

 

Vệ Huyên gật đầu, bật cười một tiếng, giống như là cười nhạo ông mềm yếu vậy, thấy sắc mặt ông khẽ biến, mới thong thả ung dung nói:

-“Ngươi yên tâm, ta là phụng mệnh Hoàng thượng làm việc, sẽ không liên lụy đến ngươi.

 

Nhưng ai biết Thụy Vương nghe xong không chỉ có không yên tâm, ngược lại cả trái tim lại nâng lên, đưa tay níu lại cổ áo của nhi tử, kéo hắn đến một bên, mới nói:

-“Tiểu tử thúi, ngươi ngại bản thân sống được quá lâu sao?

 

Nói xong, ông nhẹ nhàng vỗ xuống bả vai nhi tử, quả nhiên cảm giác được thân thể của hắn trong nháy mắt căng thẳng, mặc dù rất nhỏ, nhưng Thụy Vương những năm trước cũng là người cưỡi ngựa đánh giặc, như thế nào không nhận ra được, không khỏi cả giận nói:

-“Lại bị thương!

 

-“Một vết thương nhỏ thôi.

 

Sắc mặt của Vệ Huyên có chút tái nhợt, thế nhưng vẫn là một dáng dấp chẳng hề để ý.

 

Thụy Vương nhìn thấy biểu tình này của hắn liền muốn quất chết hắn, vì vậy tay đặt tại trên bả vai nhi tử thêm chút lực, thấy trán hắn toát ra mồ hôi, chê cười nói:

-“Đây chính là một vết thương nhỏ?

 

Vệ Huyên rốt cuộc không thể nhịn được nữa một cước đá tới.

 

Thụy Vương hơi chợt lóe liền tránh ra, Vệ Huyên cũng không phải thật đá, thấy ông tránh ra liền thu hồi chân, mặt lạnh nhìn ông, bất mãn nói:

-“Đã biết ta bị thương, ngươi còn dùng lực ấn xuống, đều nói hùm dử còn không ăn thịt con, ngươi cũng là người nhẫn tâm.

 

Thụy Vương bị hắn nói dở khóc dở cười, hắc một tiếng, lại muốn ấn lên vết thương của hắn, bất quá bị Vệ Huyên cơ trí tránh ra. Thấy hắn xoay người muốn đi, Thụy Vương đột nhiên nói:

-“Nếu Bổn vương khiến cho ngươi năm nay cưới Thọ An vào cửa, ngươi có thể an phận một ít hay không?

 

Vệ Huyên không quay đầu lại, lông mi dài khẽ run, lãnh đạm nói:

-“Chờ ngươi cùng cô mẫu bọn họ nghị luận hôn kỳ xong, ta sẽ cảm thấy ngươi là phụ vương tốt nhất trên đời này.

 

-“Tiểu tử thúi!

 

Vệ Huyên mặc kệ ông sẽ nghĩ như thế nào, mang theo Lộ Bình trở về Tùy Phong viện, chờ nha hoàn Lộ Vân trầm mặc mang nước vào xong, liền vẫy lui nàng, rồi cởi y phục trên người ra.

 

Sau khi áo khoác đỏ sẫm cởi ra, lộ ra trung y trắng bên trong, liền thấy vị trí trên bả vai đã bị máu nhiễm ra một mảnh. Chờ sau khi cởi trung y ra, lộ ra băng vải quấn trên vai, máu đã nhiễm đỏ băng vải tầng tầng.

 

Vệ Huyên mắt chớp cũng không chớp liền cầm lấy kéo cắt ra băng vải, lộ ra bên trong một vết thương dữ tợn, da thịt cũng lật lên.

 

Lộ Bình canh giữ bên ngoài, đang lo lắng thì, đột nhiên nghe được chủ tử kêu lên, vội vàng đi vào giúp hắn xử lý vết thương trên bả vai.

 

Mấy năm qua Lộ Bình thường cùng Vệ Huyên bôn ba ở bên ngoài, chuyện sinh tử cũng xem qua không biết bao nhiêu lần, số lần bị thương cũng không ít! Chính là trên người chính mình cũng rơi xuống rất nhiều vết thương các loại, nhưng hắn chớp cũng không chớp mắt, duy chỉ có mỗi lần nhìn thấy vết thương trên người chủ tử, cũng có chút sợ hãi, thậm chí có thời điểm cảm thấy thiếu niên này không chỉ có không biết sợ, ngược lại đang hưởng thụ cái loại khoái ý hít thở không thông này.

 

Lộ Bình vừa cẩn thận giúp hắn rửa sạch vết thương đổi thuốc, vừa liếc mắt nhìn biểu tình của thiếu niên trầm tĩnh không gợn sóng, nếu không phải đôi môi của hắn nhếch lên, để cho người ta cho rằng hắn căn bản sẽ không đau.

 

Vì dời đi sự chú ý của hắn, Lộ Bình nhỏ giọng nói:

-“Chủ tử, hôm qua bắt người kia…..

 

-“Trước tìm một chỗ an trí thật kỹ, sau này tự nhiên sẽ có tác dụng.

 

Nghe nói như thế, Lộ Bình há miệng thở dốc, rất nhanh liền đáp dạ, nhớ tới tối hôm qua ở dưới ánh đèn chập chờn nhìn thấy gương mặt đó, Lộ Bình vẫn có chút ngẩn ra. Hắn không nghĩ tới trên thế gian sẽ có người tương tự như vậy, cũng không biết chủ tử là như thế nào nhận được tin tức, để cho trong lòng hắn lại xông lên một loại tâm tình vô hình, luôn cảm giác hắn đi theo thiếu niên này thần bí không cách nào hiểu được.

 

Chờ Lộ Bình băng bó xong vết thương, Vệ Huyên cầm y phục mặc xong, khẽ nâng lên cằm, rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo ngông cuồng thường ngày kia.

 

Lúc Lộ Vân lần nữa đi vào, ngửi được mùi máu tanh còn sót lại trong phòng, thần sắc cũng không thay đổi, hướng Vệ Huyên thi lễ một cái, liền lặng lẽ đi qua thu dọn đồ đạc, ôm lấy bộ y phục cùng trung y dính máu, bưng lên bồn máu, lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài, đổ máu vào gốc bụi cây hoa hải đường trong sân, lại đi thiêu hủy y phục dính máu.

 

Rửa mặt chải đầu xong, Vệ Huyên phủ tay áo, liền nói với Lộ Bình:

-“Đi, vào cung.

 

Lộ Bình không nhịn được nói:

-“Chủ tử, ngài không nghỉ ngơi một chút sao?

 

Tối hôm qua, một buổi tối bôn ba ở bên ngoài, lại bị thương, Lộ Bình thật lo lắng hắn không chịu đựng được, có lúc thậm chí cảm thấy hắn căn bản không coi chính mình là gì, nguy hiểm như thế nào tới, thậm chí tình cờ sẽ lộ ra một loại hưng phấn để cho tâm hắn cảm giác khiếp đảm.

 

Luôn cảm giác chủ tử mỗi lần làm chút chuyện nguy hiểm, tâm tình cũng không quá quan tâm (cái này gọi là phạm vào xà tinh đấy!)

 

-“Không cần, ta rất khỏe.

 

Lộ Bình chỉ đành phải câm miệng. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Sau khi lâm triều kết thúc, Vệ Huyên liền đến Thái cực điện thỉnh an Văn Đức đế, đợi một lúc mới rời đi, sau đó đi vòng tới Đông cung.

 

Trong chánh điện Đông cung, lúc này Thái tử đương triều thanh quý vô song đang không có hình tượng chút nào nằm nhoài ở trên giường, nhìn tiểu đoàn tử được bọc kín mít trên giường.

 

Lúc này hoàng trưởng tôn điện hạ đã mãn ba tháng, mỗi ngày hàm ăn ngủ say, dưới sự chiếu cố của thái tử phi, khỏe mạnh lớn lên, so với phụ thân từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, hoàng trưởng tôn điện hạ thật là một bánh bao nhỏ khỏe mạnh khiến cho người vui mừng, Thái hậu cùng Đế hậu cũng rất vui vẻ, cuối cùng cũng an tâm.

 

Thái tử cũng thật cao hứng, nhi tử lớn lên khỏe mạnh, không cần lo lắng hắn chết yểu tương lai người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đây là chuyện may mắn của hoàng gia. Hắn đùa với nhi tử một hồi, đáng tiếc hoàng trưởng tôn mới vừa uống sữa xong, đang muốn ngủ, đối với phụ thân quấy rầy nó ngủ không để ý chút nào, muốn ngủ là ngủ, cực kỳ bình tĩnh.

 

Thái tử đùa một lúc lâu, thấy nhi tử không để ý đến hắn, nhất thời có chút nổi giận, đối với Mạnh Vân ngồi ở một bên lật xem cung vụ nói:

-“A Vân, như thế nào Hạo nhi cả ngày lẫn đêm đều ngủ vậy?

 

Lúc Hoàng trưởng tôn đầy tháng, liền có đại danh, là Văn Đức đế tự mình đặt, được đặt tên là “Vệ Hạo”, có thể thấy được Văn Đức đế coi trọng tôn tử đầu tiên. Bình thường hài tử đều phải mãn một tuổi mới lấy đại danh, sau đó ghi vào trong gia phả, trước khi lấy đại danh đều là gọi nhũ danh, hoặc là tiện danh, thế nhưng Hoàng trưởng tôn chính là không giống vậy.

 

Ban đầu Trưởng công chúa Khang Bình cũng lo lắng hài tử lấy đại danh quá sớm, bị Quỷ sai để mắt tới làm sao bây giờ?

 

Dân gian có cách nói, lúc hài tử chưa tới một tuổi thần hồn chưa ổn định, dễ dàng bị Quỷ sai đi ngang qua chiêu linh hồn nhỏ bé, trước tiên chỉ lấy cái nhũ danh kêu, bất quá hoàng đế tùy hứng lên, làm sao ngươi có thể cự tuyệt? Cuối cùng chỉ có thể coi như thôi.

 

-“Ma ma nói tiểu hài tử chính là như vậy, phải ngủ nhiều mới mau lớn lên, Thái tử đừng đi ầm ĩ nó.” Mạnh Vân cũng không ngẩng đầu lên nói, tốc độ lật sách trong tay cực nhanh, cũng không biết nàng xem vào bao nhiêu.

 

Thái tử trong miệng đáp lời, thế nhưng động tác cũng không phải như vậy, tiếp tục quấy rầy, cho đến hoàng trưởng tôn không chịu được phụ thân quấy rầy, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhô lên sẽ phải gào to, Thái tử vội vàng thu tay về, bánh bao nhỏ thấy không ai quấy rầy, tính tình đi cũng nhanh, tiếp tục ngủ say.

 

Lúc này, Từ an đi vào bẩm báo phu thê Thái tử, Thụy Vương thế tử tới.

 

Sau khi Thái tử nghe xong, liền đứng dậy, nhìn Mạnh Vân nói:

-“Cô đi trò chuyện cùng Huyên đệ, nếu như nàng mệt mỏi liền đi nghỉ ngơi, để cho bà vú chiếu cố Hạo nhi là tốt rồi.

 

Mạnh Vân gật đầu một cái, hời hợt nói một câu:

-“Không cho phép uống rượu.

 

Thái tử:

-“Ừ.

 

Cung nhân:

…..

 

Thái tử phi luôn là quản Thái tử gắt gao, cái này có tính sợ vợ hay không?

 

Bất quá thấy thái tử phi thật yên lặng nhìn sang, cung nhân tiếp tục nên làm gì thì làm cái đó, coi như Thái tử sợ vợ, đó cũng không phải là sự tình bọn họ nên lắm mồm.

 

Cho nên sau khi ra khỏi Đông cung, Thái tử vẫn là thanh quý đoan chính, thái tử phi vẫn là hiền lương thục đức, một tấm gương đôi phu thê hoàng gia ân ái.

 

Vệ Huyên đi tới Đông cung, cùng Thái tử uống mấy chung trà, nói chút sự tình triều đình, liền thản nhiên rời đi, Thái tử tự mình đưa hắn tới cửa.

 

Một màn này tự nhiên bị rất nhiều người thấy được, các nữ nhân hậu cung đối với chuyện Đông cung xưa nay rất chú ý, chờ nghe được Vệ Huyên rất nhanh rời đi, cũng không thế nào chú ý.

 

Những năm gần đây Vệ Huyên làm việc, không có chương pháp gì, rõ ràng phải cùng Trịnh quý phi cái di di này thân cận hơn, nhưng hắn lại xích mích cùng Tam công chúa Ngũ hoàng tử; nếu nói là hắn cùng với Thái tử thân cận đi, cũng không thấy hắn và Thái tử tốt bao nhiêu, mỗi lần tới Đông cung, cũng là lập tức rời đi.

 

Ngay cả Tam hoàng tử cũng không hiểu Vệ Huyên rốt cuộc đang làm cái gì, hoặc là mưu đồ cái gì? Ngược lại, những năm gần đây, Văn Đức đế vẫn sủng ái hắn như trước, không có hoàng tử nào có thể lướt qua hắn, càng không cần phải nói Thái hậu đơn giản sủng hắn lên trời cao.

 

Sau khi đưa Vệ Huyên đi, Thái tử vào thư phòng phê duyệt tấu chương một hồi, chờ phê duyệt xong, liền tiếp tục đi quấy rầy tiểu đoàn tử của hắn.

 

-“Huyên đệ vừa đến nói, hôm qua một chỗ trong thôn trang ở kinh giao, hắn thấy một cô nương dáng dấp rất giống hắn.”

 

Thái tử ôm nhi tử ngồi ở trên giường, vừa nói với Mạnh Vân đang ngồi bên kia.

 

Mạnh Vân rất hứng thú, nói:

-“Nghe nói dung mạo Huyên đệ so với Thụy Vương đích phi còn xuất sắc hơn, nếu không phải hắn một thân nam tử hán khí khái, cũng phải làm cho người cho là hắn là một cô nương gia, trong kinh thành hiếm có công tử xinh đẹp bực này của Huyên đệ. Trước kia còn có người nói, nếu như Huyên đệ là một cô nương gia, còn không biết như thế nào nghiêng nước nghiêng thành đấy!

 

Thái tử nghe được cảm giác có chút hụt hẫng, tâm nói dáng vẻ giống một cô nương cố tình lại là gia hỏa ngang ngược sát khí có cái gì tốt? Ngay cả tiểu di Mạnh Tự đều nói dáng dấp hắn cái tỷ phu này mới đẹp đấy, Thái tử phi hẳn là phải thích hắn mới đúng, như thế nào lại nâng đỡ Vệ Huyên như vậy?

 

Mạnh Vân là người tâm tư linh hoạt, Vệ Huyên sẽ không vô duyên vô cớ vào cung liền tới nói hình dáng một cô nương giống hắn, đây không phải là tươi sống đánh mặt của mình sao? Nghĩ đến sự tình mơ hồ nghe được khi còn bé, Mạnh Vân đột nhiên có một suy đoán.

 

-“A Diệp, kỳ thật cái cô nương kia cũng không phải là giống Huyên đệ, mà là giống Khang Gia công chúa chết yểu chứ!

 

Thái tử lấy làm kinh hãi, không nhịn được nhìn nàng, thấp giọng nói:

-“Nàng biết!

 

Khang Gia công chúa là nữ nhi chết yểu của Thái hậu, sau khi Văn Đức đế lên ngôi xong, lúc phong thưởng tôn thất, liền truy phong muội muội ruột thịt không thể sống đến trưởng thành đó là Khang Gia công chúa. Sở dĩ Thái hậu thương yêu Vệ Huyên như vậy, chỉ vì tướng mạo Vệ Huyên cực kỳ tương tự Khang Gia công chúa năm đó, đền bù áy náy trong lòng Thái hậu.

 

Chuyện này Thái tử cũng là tra xét rất lâu, hơn nữa Vệ Huyên cố ý chỉ điểm mới biết, đây cũng là một động tác quy hàng của Vệ Huyên. Nếu không cái sự tình vài thập niên trước này, lão nhân trong cung năm đó cũng không có ở đây, bằng thế lực bây giờ của Thái tử căn bản không tra được.

 

Mà bây giờ, xuất hiện một người giống như vậy, hơn nữa còn là nữ hài nhi, nếu để cho nàng xuất hiện ở trước mặt Thái hậu, không cần nghĩ cũng biết lựa chọn của Thái hậu. Nghĩ tới đây, Thái tử không nhịn được sờ sờ ngón tay của mình, ánh mắt tối lại.

 

Mạnh Vân nhàn nhạt gật đầu, híp mắt suy nghĩ một hồi, nói với Thái tử:

-“Nói Huyên đệ phái người canh chừng cô nương kia thật kỹ.

 

Thái tử là một thông minh, nghe được lời của Mạnh Vân, liền biết trong lòng nàng có tính toán, cười gật đầu.

 

Đề tài này liền như thế dừng lại, hai phu thê hoàn toàn không có để ở trong lòng, ngược lại nói tới những chuyện khác.

 

Qua mấy ngày, liền nghe nói Thụy Vương đột nhiên đưa thiếp mời muội phu La Diệp đi uống rượu, mà rượu này vừa uống xong kết quả đó là ngày hôm sau trong kinh thành đột nhiên truyền ra tin tức Vệ Huyên cùng Thọ An quận chúa đã định ra hôn kỳ, hôn kỳ là ở mùa thu năm nay.

 

Lúc người trong kinh thành nghe được tin tức này, không khỏi trố mắt nhìn nhau, trong lòng chỉ có một ý tưởng: ‘rượu của Thụy Vương quả nhiên không thể dính vào mà!’

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 29/01/2021

 

1 comment:

  1. Công chúa mẫu thân muốn giữ A Uyển cũng không qua được phò mã phụ thân rồi 🤣🤣
    Mau rước A Uyển về thôi Vệ Huyên ơi
    Thanks nàng edit nha 🥰🥰🥰

    ReplyDelete

Popular Posts